ZingTruyen.Store

[ DooGem - DuongGem - WeanGem] Siêu sao

Chương 54

imbabii2567

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa nhảy, không ngờ đã hơn chín giờ tối, cậu từ buổi chiều bốn năm giờ ngủ thẳng đến hiện tại, trong bụng rỗng tuếch cái gì cũng chưa ăn, bình thường đến khoảng bảy giờ là Wean đã trở về.

Thỉnh thoảng Hùng Huỳnh thích ngủ chiều, tới giờ ăn Wean sẽ chạy tới đánh thức cậu, một nụ hôn chạng vạng nóng bỏng, cộng thêm một tiếng gọi ngọt chết người "Thân ái –" hoặc là "Bảo bối –" .

Chỉ là thẳng đến lúc Đăng Dương giúp Hùng Huỳnh đem hành lý đưa lên xe, trong biệt thự vắng vẻ không một bóng người, Wean từ sáng sớm sau khi ra ngoài vẫn chưa về, không chỉ chưa về, thậm chí ngay cả một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không có, điều này và thói quen của Wean kém rất xa.

Tác phong quả quyết thẳng thắn, Hùng Huỳnh thích!

"Chủ tịch Trần, ký túc xá công ty là phòng đơn đúng không?" Ngồi trên chiếc xe xa hoa của Đăng Dương, Hùng Huỳnh đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, cậu không quen cùng người khác dùng chung phòng, nếu như công ty an bài ký túc xá tập thể cậu tình nguyện tự ra ngoài thuê phòng ở, tự do lại tùy ý.

Tuy rằng, tiểu Vũ nói lương tháng đầu của cậu phải tháng sau mới lấy được, mà mấy ngày nay cậu đều là ăn ở ngủ của Wean.

Hiện tại giao dịch đã kết thúc, Hùng Huỳnh không có khả năng lại dùng đồ của Wean

"Ừ." Đăng Dương một tay nắm tay lái, một tay ấn một cái nút, trong xe ánh sáng mờ mịt liền vang lên tiếng ca ôn nhu trữ tình, ánh sáng lung linh xẹt qua cảnh đêm thành thị bên ngoài xe, càng tạo nên bầu không khí nhu tình nói không rõ.

Có được đáp án thoả mãn, Hùng Huỳnh thấy thoải mái không ít, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, ngọn đèn thành thị vào đêm sáng một mảnh lại một mảnh, giống như vết chấm trên tranh màu nước, phối với âm nhạc duyên dáng khiến người ta có một loại ảo giác muốn say mê trong bóng đêm.

"Hùng Huỳnh." Đăng Dương đột nhiên gọi tên cậu.

"Ừ, chuyện gì?" Đường nhìn từ ngoài cửa sổ dời đi, Hùng Huỳnh nhìn về phía ông chủ của cậu, khuôn mặt Đăng Dương dưới ánh đèn mờ có một loại cảm giác lúc sáng lúc tối, sườn mặt lộ ra một loại vị đạo trầm liễm.

"Ngày hôm nay đã quá muộn, ngày mai đưa cậu đi ký túc xá công ty."

"À, được." Cái này không thành vấn đề, ngày hôm nay đi ngày mai đi suy cho cùng đều là phải đi, sớm hoặc muộn đều không có vấn đề gì, chỉ là Hùng Huỳnh có một vấn đề, "Chủ tịch Trần, vậy đêm nay tôi ngủ ở đâu?"

Đăng Dương chắc hẳn sẽ không đem cậu ném dưới cầu vượt đó chứ?

"Nhà của tôi." Câu trả lời giản đơn sáng tỏ lại trực tiếp.

"Ồ, vậy làm phiền chủ tịch Trần." Mí mắt Hùng Huỳnh nhảy lên, có thể là biểu hiện gần đây của cậu coi như an phận, Đăng Dương có vẻ là thật không có ý muốn coi cậu là kẻ thù.

Trước mời cậu đi ăn rồi an bài công tác mới cho cậu, hiện tại lại nguyện ý cho cậu dọn về nhà ở, tuy rằng chỉ là một đêm, nhưng như vậy đối với quan hệ nhân viên và ông chủ coi như là có bước tiến rất lớn.

Khoảng nửa giờ trôi qua, xe thể thao chậm rãi đi vào khu biệt thự nổi danh thành phố, khi xe đứng ở trong một cái ga ra lớn, rất nhanh có mấy người áo đen cao thẳng chạy tới hỗ trợ mở cửa xe, cầm hành lý, không cần Hùng Huỳnh nói cái gì đã xách hành lý đi lên.

"Đi thôi." Đăng Dương mặt không chút thay đổi đi tới bên người Hùng Huỳnh

Có một câu nói phúc vô song chí họa vô đơn chí ( phúc đến thì ít họa đến thì nhiều ), Hùng Huỳnh nghĩ cậu ngày hôm nay rất không may, sáng sớm đã ăn trúng gậy, hiện tại đứng bên cạnh Đăng Dương cái bụng đột nhiên không chịu thua kém kêu lên.

"Ha hả. . ." Hùng Huỳnh xấu hổ cười cười, tay ôm cái bụng xẹp lép, vành tai có điểm phiếm hồng.

Đăng Dương thật sâu liếc nhìn cậu, xoay người đi ở phía trước: "Sẽ không để cậu đói." Khóe miệng không nhịn được câu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store