ZingTruyen.Store

[ DooGem - DuongGem - WeanGem] Siêu sao

Chương 10

imbabii2567

Tập đoàn Thiên Thần có nhà ăn chuyên môn cung cấp cho công nhân viên sử dụng, nhà ăn rất lớn, bao gồm hai tầng, trong đó một tầng là nơi công nhân bình thường dùng cơm, còn có một tầng là tầng trệt chuyên dụng cho công ty tổ chức party và các hoạt động khác.

Bây giờ là buổi trưa vừa kết thúc công tác buổi sáng, không ít công nhân của tập đoàn Thiên Thần đều lựa chọn dùng cơm trong công ty, không có thực đơn cố định, nhà ăn chia làm hai bộ phận, một bộ phận là khu tiệc đứng công nhân có thể miễn phí lấy dùng, có thể được cung cấp các loại đồ ăn phong phú, từ kiểu dáng châu Âu đến các món ăn phương Đông đầy đủ mọi thứ, nhưng công ty không cung cấp rượu uống chỉ có thức uống cà phê.

Một bộ phận khác còn lại là khu gọi món, nếu như muốn đồ ăn càng tinh tế hơn cùng với địa điểm dùng cơm bí mật, như vậy khu gọi món chính là sự lựa chọn chính xác, chỉ có điều là ở chỗ này dùng cơm phải trả tiền.

Làm giám đốc điều hành ngày hôm nay của giải trí Thiên Thần, Wean ở khu gọi món không cần trả bất kỳ phí dụng nào.

Từ trong thang máy cao cấp chuyên dụng đi ra cùng với Wean, Hùng Huỳnh có thể cảm giác được có không ít người đang nhìn bọn họ, công nhân trong Thiên Thần hầu hết mặc trang phục thời thượng, cậu cũng không biết ở đây có người nào là minh tinh công tác trong giải trí Thiên Thần.

Wean trực tiếp mang theo Hùng Huỳnh tới khu gọi món, lúc này khu gọi món chỉ có hai người bọn họ, nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn.

"Để tôi đoán thử xem cậu thích ăn cái gì." Wean tùy ý lật vài tờ thực đơn, gõ ngón tay lên bàn, dáng tươi cười nơi khóe miệng hơi hàm chứa một tia trêu đùa, điều này khiến anh Âu phục phẳng phiu thoạt nhìn có chút giảo hoạt mê người.

Hùng Huỳnh cầm lấy nước chanh một bên uống một ngụm, cười nói: "Được."

"Cậu không ăn nội tạng động vật."

"Sao anh biết?" Hùng Huỳnh có chút giật mình, Wean nói đúng, cậu đích thật là không ăn nội tạng động vật.

"Bởi vì tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm, ha hả." Wean rất nhanh chọn thức ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn xoay người làm món

"Vậy anh còn có thể từ trên người tôi thấy cái gì?" Buông xuống ly nước, hai tay mười ngón giao nhau đặt trên bàn, ánh nắng giữa trưa nhàn nhạt đi qua rèm cửa sổ chỉ còn lại một mảnh màu ấm, mềm nhẹ chiếu lên bên sườn mặt của Hùng Huỳnh tôn lên một mảnh nhu hòa yên tĩnh.

Wean nửa người trên hơi nghiêng, đôi mắt anh rơi lên gương mặt người kia, thanh âm mang theo một phần đờ đẫn, khóe miệng mỉm cười: "Cậu hiện tại rất mê người."

"Tôi cũng có một đôi mắt nhìn thấu nhân tâm, những lời hiện tại này của anh khẳng định sẽ không chỉ nói với tôi, Wean, anh kết giao với phụ nữ nhất định nhiều hơn đàn ông." Hùng Huỳnh không khách khí vạch trần thủ đoạn của đối phương, Wean không giận phản cười.

"Ha ha ha, Hùng Huỳnh, tôi đây cũng dám cược đàn ông và phụ nữ cậu gặp qua nhất định không thể ít hơn tôi. . ." Wean lớn tiếng cười, tiếng cười sang sảng của anh khiến những người khác chú ý.

"Wean, chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy?" Nếu như nói thanh âm của Wean là trầm thấp từ tính như ca kịch, như vậy thanh âm hiện tại của người đàn ông này lại lãnh trầm giống như nửa đêm rồi lại mang theo sức quyến rũ mê hoặc nhân tâm.

Hùng Huỳnh theo tiếng người quay đầu lại nhìn, ở tập đoàn Thiên Thần gặp phải Đăng Dương cũng không tính là chuyện đặc biệt, khi thấy Đăng Dương lần đầu tiên, Hùng Huỳnh liền cảm thán vì sao nguyên chủ thân thể này lại si mê người đàn ông này, Đăng Dương so với ảnh chụp trên tạp chí càng anh tuấn mê người hơn, một loại quyến rũ lạnh như băng, hơi thần bí thường thường khiến cho đông đảo nam nữ đều phải chạy theo.

May là, trong đó khẳng định không bao hàm bản thân Hùng Huỳnh

"Đăng Dương cậu tới thật đúng lúc, tôi đang cùng Hùng thân ái của tôi ăn trưa, tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu như không phải cậu giới thiệu, tôi cũng sẽ không có cơ hội gặp được một người đáng yêu như thế." Wean và Đăng Dương đánh bắt chuyện, hai người thoạt nhìn như là quan hệ bạn bè.

"Ồ, vậy sao?" Đăng Dương thẳng đến lúc này mới keo kiệt cho Hùng Huỳnh nửa cái liếc mắt, mang theo một cỗ băng lãnh mà xem kỹ, Hùng Huỳnh lễ phép mỉm cười hồi đáp, Đăng Dương giống như hơi kinh ngạc một chút, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục lạnh lùng vốn có.

"Vậy cậu hẳn là càng nên mời tôi ăn." Đăng Dương đi tới, nhân viên phục vụ một bên vội vã kéo ghế.

Tốt, hiện tại là ba người cùng nhau ăn trưa, Hùng Huỳnh yên lặng uống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store