Dong Thoi Gian Vo Tan
(Âm thanh: Tiếng nhạc dương cầm nhẹ nhàng, êm ái, tiếng gió nhẹ thoảng qua.)Người dẫn chuyện: Dù Giản Dao đã không còn ở thế giới này, nhưng Lăng Khiên không còn cảm thấy cô đơn hay đau khổ. Anh biết rằng, tình yêu của họ đã vượt lên trên mọi giới hạn. Chiếc đồng hồ không phải là công cụ để thay đổi quá khứ, mà là cầu nối để anh hiểu về quá khứ, để trân trọng hiện tại và tin tưởng vào tương lai.Lăng Khiên (độc thoại nội tâm, giọng đầy tình cảm): Em đã dạy anh cách sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, Giản Dao. Em đã cho anh biết, thời gian không chỉ là những gì đã qua, mà còn là những cơ hội để yêu thương, để sửa chữa và để hy vọng.Người dẫn chuyện: Anh giữ gìn chiếc đồng hồ như một báu vật, và bức tranh của Giản Dao luôn được treo ở nơi trang trọng nhất trong nhà anh. Anh sống một cuộc đời ý nghĩa, biết yêu thương, biết sẻ chia. Anh trở thành một người đàn ông thành đạt, nhưng luôn khiêm tốn và biết ơn cuộc sống. Anh cũng bắt đầu học vẽ, như một cách để giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ, để kết nối với thế giới của Giản Dao.(Âm thanh: Tiếng cọ vẽ sột soạt, tiếng Lăng Khiên khẽ hát một giai điệu nào đó.)Người dẫn chuyện: Một ngày nọ, khi Lăng Khiên đã ở tuổi trung niên, anh ngồi trong khu vườn của mình, ngắm nhìn ánh hoàng hôn. Anh khẽ chạm vào chiếc đồng hồ trên bàn. Kim giây vẫn chạy, tích tắc, tích tắc. Anh không còn muốn quay về quá khứ nữa. Anh biết, Giản Dao vẫn luôn ở đó, trong những kỷ niệm đẹp đẽ, trong trái tim anh, và trong mỗi khoảnh khắc của hiện tại.Lăng Khiên (mỉm cười nhẹ nhõm): Thời gian có thể trôi đi, nhưng tình yêu thì ở lại mãi mãi. Phải không, Giản Dao?~Hoàn~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store