ZingTruyen.Store

Đồng nhân TTTTCL, sư tỷ của Tư Âm

Chương ba: linh

kuruko-chan

"Bút tiên cũng không phải là linh cấp cao, tôi sẽ thay cô thu phục hắn" Diệp Ẩn khinh khỉnh nói, người đầu tiên ủy thác một nhiệm vụ quá đơn giản, căn bản không cần xuyên thời không. Thu linh, là pháp thuật cơ bản nhất của thông linh thuật. Thấp hơn linh và trung đẳng linh đều quá dễ đối phó, hiện tại cái gì mà bút tiên, khoái tiên, kính tiên đều thuộc cái loại này

"Không cần!" Mặt cô ta biến sắc, vội vàng ngăn cản hét lên, nhưng nhận ra mình thất thố liền che miệng lại.

Huyết Ni nhàn nhạt liếc qua.

Điểm này của cô uỷ thác giả này nàng không thích, rõ ràng biết đây là địa bàn của ai mà dám lớn giọng la hét.

"Vậy để hắn đem cô về?" Huyết Ni mỉm cười, nói. "Cô phải biết rằng, hắn chỉ có thể đem linh hồn cô trở về, không mang thân thể, cô chẳng khác nào đã chết, hiểu chưa?"

"Không cần..." Cô ta lắc lắc đầu, lại nhẹ giọng nói

"Có thể đừng làm bị thương hắn mà không cho hắn mang tôi trở về, hắn đối với tôi thật sự rất tốt, nếu có chuyện gì không tốt, hắn đều nói trước cho tôi biết, luôn luôn có người bên cạnh bảo vệ tôi, cho nên tôi không muốn tổn thương hắn... Tôi nghĩ nhờ các người tìm lại kiếp trước của mình..."

"Hiểu rồi, chúng ta đi tìm kiếp trước của cô để biết tại sao nhân duyên ba kiếp đều là bi kịch, xong việc thay đổi căn nguyên, kết quả cũng tự nhiên tay đổi. Như vậy sẽ không vấn đề ." Tư Âm thản nhiên nói

"Trời ạ, thật sự, thật sự có xuyên qua thời không?" Liễu Nhan vẫn mang bộ mặt bán tín bán nghi.

"Lại đây." Tư Âm vẫn tay, chờ Liễu Nhan đi đến bên cạnh, người vươn ngón trỏ để ở mi tâm của nàng, nhắm mắt lại, trong miệng niệm chú văn, một đạo bạch quang dần dần ngưng tụ ở mi tâm Liễu Nhan, trong đó chiếu ra một chữ như ẩn như hiện: "Liêu", chữ liêu biến mất, lại có một chữ hiện lên "Hán", chữ Hán lui đi, lại một chữ khác rõ ràng xuất hiện: "Tần"

Diệp Ẩn đứng nhìn bên cạnh, không khỏi có chút giật mình, bình thường chỗ hiện ra căn nguyên chỉ nói một triều đại. Hôm nay như thế nào lại có tới ba.

Trời ạ, không phải bắt cô đi cả ba triều đại đó chứ?

Đợi những chữ đó rút đi, Tư Âm thu lại ngón tay, thấp xọng nói. "Quả nhiên là tam thế tình kiếp."

Người dừng một chút, nói. "Ta muốn bút tiên của cô hiện thân, có chuyện cần hỏi hắn." Nói xong, người lấy ra một phù chú, niệm cửu tự chân ngôn (chân ngôn chín chữ: lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền) , dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp phù chú, ném xuống mặt đất, một làn khói trắng từ từ dâng lên

"Sư phụ? Linh đâu? Ở nơi nào?" Diệp Ẩn nhìn trước ngó sau cái gì cũng không có, vội vàng hỏi.

"Ở bên cạnh con." Dì Huyết Ni nhẹ nhàng bâng quơ nói, giọng điệu còn mang theo ý cười.

Diệp Ẩn nghiêng đầu, ngó sang bên trái, liền thấy một người cao lớn đứng đó, sợ quá mà lùi lại mấy bước. Tuy rằng cô không sợ linh, nhưng lại bỗng nhiên xuất hiện bên người như thế, đương nhiên sẽ bị dọa nhảy dựng, người dọa người còn chết mà.

Đợi bản thân khôi phục lại tinh thần, cô giờ mới thấy rõ nam nhân này, ước chừng hai mươi mấy tuổi, dung nhan tuấn lãng, mặt mang khí khái, chỉ có điều mặc quần áo cổ quái, giống như của đài truyền hình, vừa nhìn là biết đây là trang phục của dân tộc thiểu số, hay nam nhân này đến từ thời Liêu?

Không thể tượng tưởng được, bút tiên mà còn có soái ca!

"Ngươi, ngươi quả nhiên cùng người trong mộng giống nhau như đúc..." Liễu Nhan lẩm bẩm nói, vẻ mặt khiếp sợ.

"Vừa rồi những gì chúng ta nói ngươi đều có thể nghe, ngươi có gì muốn nói đây — Da Luật A Bảo Cơ?"

Lời nói của Tư Âm khiến Diệp Ẩn và Liễu Nhan đều giật mình, vị nam nhân trước mặt này không ngờ là Liêu quốc hoàng đế tiếng tăm lừng lẫy, Liêu thái tổ A Bảo Cơ? Không ngờ lại có vụ làm ăn lớn như vậy

Diệp Ẩn tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố ngó hắn vài cái, ngay cả dì Huyết Ni vốn không mê nam sắc cũng đang len lén liếc nhìn vị soái ca này.

Sắc mặt Liễu Nhan lại tái nhợt: "Ngươi, không phải ngươi nói tên ngươi là Ức sao? Nguyên lai, nguyên lai ngươi lại là người nổi danh như vậy..."

A Bảo Cơ không phủ nhận, hắn chăm chú nhìn Liễu Nhan rồi lại kín đáo nhìn Huyết Ni, ánh mắt lưu chuyển, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, mà Liễu Nhan lại dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn, thần sắc trên mặt biến hóa không ngừng.

"Đó là Hán danh của ta. Huống chi, tên gọi có gì quan trọng. Ta vẫn là ta." Hắn trầm giọng nói, lại quay sang Tư Âm. "Quả nhiên là vị cao nhân, như vậy ta cũng đi thẳng vấn đề, kể ra chuyện xưa giữa ta và nàng."

"Bi kịch của ta và A Nhan bắt đầu từ hơn hai ngàn năm trước, khi đó, nàng là ái nữ của Thái Sứ Tần quốc, tên Minh Nhan, ta là tướng quân Tần Quốc, Lý Tín. Từ nhỏ ta và nàng tâm đầu ý hợp, cũng từng tự đính ước chung thân, tương lai nhất định phải kết làm phu thế, vĩnh viễn không chia lìa. Trong mắt mọi người, chúng ta đã sớm là một đôi, chỉ còn chờ thời điểm tuyên bố chuyện này. Ngay sau đó, ta phụng mệnh xuất chinh, trước đó, đã đến nhà nàng cầu hôn được đáp ứng nên cõi lòng đầy kích động xuất chinh, chỉ cần nghĩ đến việc về nhà sớm thấy nàng là ý chí chiến đấu sôi sục, rất nhanh, ta dẫn đại quân khải hoàn trở về."

Nói tới đây, hắn tạm dừng một chút, bộ dạng thống khổ khi nhớ lại chuyện tình. "Vốn tưởng rằng trở về là nhìn thấy nàng má lúm đồng tiền, ai ngờ lại thấy một nấm mồ. Ta lúc ấy gần như phát điên, hỏi bọn họ làm sao đang êm đẹp mà nàng có thể chết? Sau khi ta biết nguyên nhân, lại càng bi thống, hóa ra đệ đệ ta vẫn luôn yêu nàng, thừa lúc ta không có ở đó... làm nhục nàng, phụ mẫu nàng sợ việc xấu lan truyền, liền buộc nàng thành thân với đệ đệ ta, ngay ngày xuất giá, nàng liền tự sát. Ta giận dữ giết chết đệ đệ của ta, sau lại mất hết can đảm, tự vẫn trước mộ nàng."

Huyết Ni liếc mắt nhìn Liễu Nhan, thấy hốc mắt nàng ánh hồng, ẩn ẩn ánh lệ.

"Kiếp thứ hai, ta đầu thai thành tướng quân nhà Hán Hoắc Khứ Bệnh , mà nàng lại là tiểu nữ nhi của Lý Quảng, ta với nàng có tình có ý, nhưng lại lần nữa là ta không biết quý trọng cơ hội, lúc ấy khi nói "Hung Nô chưa diệt, sao có thể lập gia?' Ta còn trẻ tuổi nông nổi, thầm nghĩ chỉ cần tạo dựng sự nghiệp,  nhưng lại tự tay bắn chết Lí Dám, ca ca nàng yêu thương nhất, từ nay về sau, tình yêu đã mất, nàng đem hận ý với ta vội vàng lập gia đình, mà ta tiếp tục chinh chiến sa trường, không sau liền mắc bệnh qua đời. Rốt cuộc lần đó ta còn chưa từng nắm được nàng."

Huyết Ni không nhịn được lại liếc hắn một cái, người này từ đầu đến cuối vẫn là danh nhân.

"Kiếp thứ ba, nói đến lại thấy buồn cười, kiếp trước ta là tướng diệt Hung Nô, kiếp sau lại thành Khiết Đan tộc Liêu quốc hoàng đế, nàng cũng đầu thai thành con gái Hàn Yến của viên quan người Hán của ta Hàn Duyên Huy, ta đối với nàng ấy nhất kiến chung tình, không để ý triều thần phản đối, nạp nàng làm phi, nhưng là ông trời luôn muốn cùng ta vui đùa, trước khi nàng vào cung một ngày, có tin báo cả nhà nàng bị cường đạo sát hại, trên đời làm sao có chuyện tình cờ như vậy, ta tuy rằng hoài nghi Hoàng Hậu Thuật Luật Bình sai người gây nên, lại bất hạnh không có chứng cớ, cứ như vậy, ta lại một lần cùng nàng gặp thoáng qua."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store