ZingTruyen.Store

Dong Nhan Phong Khoi Dau La Dai Luc

Thân hình một lần nữa chuyển động, bằng vào phán đoán đối với vị trí nơi phát ra tiếng huýt gió , bốn người phóng lên, bay nhanh đi.

Độc Cô Bác đứng ở cái động khẩu, nhìn bầu trời đêm xa xa , trong mắt bích quang lóe ra. Hai tay để phía sau phun ra một ngụm trọc khí.

Lúc này, hắn vừa mới thấy được sự thống khổ kinh khủng của Đường Thanh Phong, nếu chỉ là đau đớn, có lẽ sẽ nhẫn nại một ít sẽ qua đi nhưng cảm giác tê dại kia không phải người nào cũng có thể chịu được. Lấy thực lực của Độc Cô Bác , lúc này cũng là toàn thân quần áo ướt đẫm, hắn đối với tiếng huýt sáo dài phát ra kia, chứa chất đầy âm thanh thống khổ mà cảm thấy trong lòng buồn bực.

Không biết có phải tiểu tử kia đã chết không . Độc Cô Bác trong lòng âm thầm thầm nghĩ. Đối với hắn Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn là phi thường quen thuộc, địa phương này căn bản không phải là nơi sinh vật có thể sinh tồn. Các loại thảo dược rậm rạp tươi tốt nhưng thực vật có thể sinh tồn, cũng không có nghĩa là sinh vật có thể tồn tại được.

Hắn đã từng chứng kiến một con tuyệt độc Lục Đầu Minh Tích (chắc là thằn lằn?) tiến vào trong phạm vi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, nhưng chỉ mấy canh giờ sau cùng phải bạo thể mà chết.

Không biết tại sao, Độc Cô Bác lúc này có chút hối hận, đối với Đường Thanh Phong nói, hắn vẫn còn tin vài phần , nếu tiểu tử kia thật sự giải trừ được độc trên người chính mình cùng cháu gái thì tiểu tử kia lúc này chẳng phải là bọn họ hy vọng cuối cùng sao?

Có lẽ, cái này đối với hắn ít nhiều cũng là một khảo nghiệm quá gian nan .

Nghĩ tới đây, tâm tình của Độc Cô Bác thoáng xuất hiện vài phần biến hóa, hồi tưởng tới thiên phú của Đường Thanh Phong , hắn đột nhiên cảm giác được, có lẽ đứa nhỏ kia thật sự là có biện pháp để giải độc cho chính mình?

Không được, Độc Cô Bác trong mắt quang mang chợt lóe, hắn quyết định quay vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn để xem, nếu Đường Thanh Phong còn sống thì hắn sẽ đem Đường Thanh Phong mang ra .

Ngay khi Độc Cô Bác chuẩn bị hướng đỉnh núi đi , đột nhiên, ba tiếng huýt sáo dài đồng thời vang lên, hai cao một thấp, dù trầm thấp, hoặc là cao vút, nhưng lại đều tràn ngập địch ý mãnh liệt. Tiếng huýt gió bay nhanh đến gần, nghe tiếng huýt gió tựa hồ người cũng đã tới dưới chân núi rồi.

Độc Cô Bác hai mắt có chút nheo lại, khinh thường hừ một tiếng, "Cư nhiên dám khiêu chiến với ta sao? Hảo a, ta thật muốn nhìn, là ai mà có lá gan lớn như vậy."

Bỏ qua ý định quay về tìm Đường Thanh Phong, sau vài bước Độc Cô Bác đã đi tới động quật trước vách núi và hướng dưới chân núi nhìn lại, chỉ thấy bốn đạo thân ảnh, chính như đồng tinh hoàn bay nhanh về hướng vị trí chính mình .

Chứng kiến bốn người này, trong mắt Độc Cô Bác vẻ khinh thường không khỏi càng thêm nặng nề hơn. Bất quá cũng chỉ là hai người có thực lực trên bẩy mươi cấp và một kẻ đến ba mươi cấp cũng chưa đến cùng một tên tiểu tử. Bọn họ tới là để chịu chết sao?

Cũng khó trách Độc Cô Bác có suy nghĩ như vậy, Nếu lấy thực lực Phong Hào Đấu La của hắn, đừng nói là hồn thánh, cho dù là Hồn Đấu La khi ở trước mặt hắn cũng phải cố hết sức mới bảo toàn được tính mạng. càng huống chi về khả năng dùng độc của hắn lại càng không có mấy người chống đỡ được.

Cho dù cùng là Phong Hào Đấu La cấp bậc, cũng phải cực kỳ cẩn thận, người nào chỉ sơ sẩy một chút thì chỉ có chết mà thôi.

Ba người Hoàng kim thiết tam giác cùng Đường Tam cơ hồ đồng thời dừng lại, người nhẹ nhàng rơi vào ánh mắt của Độc Cô Bác phía trước. Mặc dù bọn họ vẫn hy vọng có thể tìm được Độc Cô Bác nhanh hơn một chút, nhưng thật sự khi phải trực tiếp vị Phong Hào Đấu La này, tâm thần mọi người không khỏi trầm xuống.

Độc Cô Bác hai tay sau lưng, trong mắt bích quang tràn ngập vẻ âm trầm, chính đang nhìn bọn họ, uy áp cường đại làm không khí phảng phất muốn ngừng lại. Đại sư cùng Đường Tam nếu không phải bên cạnh có Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long dùng hồn lực bảo vệ, thì cũng sẽ là trí mạng đối với hắn.

"Các ngươi tới là để tìm ta hả? " Độc Cô Bác lãnh đạm nói.

Đường Tam tức giận nói: "Độc Cô Bác. Ta đệ đệ đâu rồi, ngươi mau thả hắn ra! "

Độc Cô Bác khinh thường nói: "Ngươi là cái thá gì mà có tư cách chất vấn ta? "

"Ngươi......"

Phất Lan Đức quơ tay ý bảo Đường Tam ngừng nói. "Độc Cô tiền bối, Đường Thanh Phong chính là đệ tử của vãn bối, nếu hắn có đắc tội với tiền bối thì xin ngài đừng để ý đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mười ba tuổi thôi. Ngài là một vị Phong Hào Đấu La cao quý, đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho hắn có được không."

Phất Lan Đức tự nhận định là lời mình nói đã hết sức hàm súc, hơn nữa lại mang theo vẻ lễ độ càn thiết nhưng đáng tiếc, hắn gặp phải chính là vị Độc Đấu La luôn cổ quái lập dị.

Độc Cô Bác mắt trừng lên, "Ngươi là đang nói ta lấy lớn khi nhỏ hả? Đánh trẻ con thì các ngươi ra che trở, nếu ta đánh các ngươi thì liệu còn có ai có thể giúp các ngươi đây? Tên tiểu tử Đường Thanh Phong kia xương thịt cũng chẳng còn nữa rồi. Muốn vì hắn báo thù ư? Tốt, đến đây đi. Ngày hôm qua ta vốn định hoạt động chân tay một chút thật không ngờ mấy lão già hôm trước lại không dám ra tay. Bốn người các ngươi tuy không có ra cái gì nhưng cũng đáng để cho ta hoạt động để giãn gân giãn cốt một chút cũng được đấy. "

Nghe Độc Cô Bác nói đến việc xương thịt của Đường Thanh Phong cũng không còn nữa, Đường Tam hai mắt đỏ nhìn thẳng vào Độc Cô Bác lúc này chỉ muốn xông lên xé xác hắn ra. Hắn đệ đệ, hắn duy nhất đệ đệ nha.

Người đang dưới tâm tình cực đoan như vậy, có người thậm chí trở nên biến hóa kinh người, cũng có người trở nên ngu ngốc, có người lại trở nên muốn vứt bỏ mọi thứ trên đời.

Cho dù cường giả mạnh mẽ như Độc Cô Bác khi bị Đường Tam dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng không khỏi cảm giác lạnh thấu xương, khiến hắn không khỏi nhíu mày lại.

Sắc mặt của Phất Lan Đức đã hoàn toàn trầm trọng, "Độc Cô Bác. Ngươi giết Đường Thanh Phong, nhất định sẽ hối hận. Cho dù chúng ta không làm được, Nhưng ngươi cũng sẽ không có kết qủa hay ho gì đâu."

Độc Cô Bác bĩu môi, "Như thế nào? Các ngươi còn muốn sau trở lại phục thù sao? Không, các ngươi không có cơ hội đâu. Đến đây đi , hãy cho ta xem các ngươi có bản lãnh gì mà dám khiêu khích lão phu. Không biết các ngươi tin hay không, ta có một ngàn loại phương pháp có thể cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Thật lâu rồi không được chứng kiến lại cảnh hoành tráng này rồi. Đến đây dễ dàng nhưng nếu muốn chạy thì không dễ dàng như vậy đâu, nơi bí mật của Độc Cô Bác này không ngờ các ngươi cũng có thể đến được. "

Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long liếc nhau, hai người đồng thời kéo Đại Sư cùng Đường Tam, đưa bọn hắn đứng ở phía sau, đồng thời đều từng bước tiến lên phía trước. Nhất thời, ba người hợp thành một hình tam giác trận. Đường Tam mắt nhìn hết thảy không lên tiếng, hắn hận bản thân mình không đủ mạnh để đệ đệ bị người khác bắt đi thậm chí sát hại, hắn bản thân mình vô lực. Thời gian, hắn cần thời gian chỉ cần cho hắn thời gian hắn tin tưởng nhất định có thể viễn siêu Độc đấu la giết chết hắn thay đệ đệ báo thù.

"Nhật nguyệt sanh huy hoàng kim chuyển. " Phất Lan Đức hét lớn một tiếng. Hắn cũng không có phóng thích vũ hồn ra nhưng từ trên người hắn, một cỗ kim quang mãnh liệt chợt bộc phát ra, kim quang cũng không phải hướng tới Độc Cô Bác mà bắn tới, Mà là phóng lên cao. đồng thời dưới chân hắn cũng lan ra như vậy.

Tương tự, quang mang màu vàng cũng chia chia nhau xuất hiện tại trên người Đại Sư cùng Liễu Nhị Long. Kim quang tràn ngập, trong nháy mắt lấy ba người làm trung tâm rồi tạo thành một tam giác màu vàng. Bên trong Tam giác, là một chiếc Quyền Trượng ánh sáng xuất hiện, Chung quanh nó là các loại hoa văn phức tạp.

Lúc này ba người Phất Lan Đức, toàn thân đã tràn ngập một tầng ánh sáng màu vàng chói mắt. Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại còn Đại Sư trong mắt quang mang lại trở nên sáng ngời, giống như lưỡi đao lợi kiếm hướng tới Độc Cô Bác.

"Hả, đây là cái hồn kỹ gì thế? " Độc Cô Bác có chút kinh ngạc nhìn về phía ba người, trong lòng có nghi hoặc thật lớn.

Thân là Phong Hào Đấu La, tự nhiên là kiến thức rộng rãi nhưng tình hình trước mắt như vậy lại khiến hắn mù tịt. Hắn không rõ, tại sao kẻ đứng trước mặt kia chỉ là một hồn sư chưa đến ba mươi cấp mà lúc này lại có thể bộc phát ra khí thế mơ hồ như thế, trong đó hắn cảm giác có vài phần khiến mình khó có thể kháng cự lại được.

Ba tầng tử khí từ dưới kim quang toát ra, từ từ tiêu tán tại không trung. Chứng kiến này một màn, sắc mặt Độc Cô Bác rốt cục có chút thay đổi.

Tử khí kia hắn đương nhiên là nhận ra, ở chung quanh nơi này, đều là độc trận do Độc Cô Bác bày ra, phàm là ai đi nhầm vào đều bị kịch độc xâm nhập , loại độc này không thật sự nhanh gây chết người nhưng lại cực kỳ âm độc, khi nó phát tác cũng phải một giờ sau khi người đó bị nhiễm độc, sẽ khiến người đó toàn thân co quắp, kinh mạch khô héo mà chết.

Mà lúc này từ ba người Phất Lan Đức phóng thích tử khí, hiển nhiên chính độc của mình đang bị bọn họ bức ra. Độc ttrận đối với Độc Cô Bác mà nói mặc dù không tính là cái gì, nhưng đối với hồn sư bình thường cũng là cực kỳ trí mạng rồi, không phải là cấp bậc ngoài Hồn Đấu La căn bản không có khả năng bức loại độc này ra ngoài.

Hắn khó hiểu nhất là rõ ràng mấy người này cao nhất cũng chỉ là Hồn Thánh ngoài bảy mươi cấp thậm chí có người còn chưa đến ba mươi tại sao trong khoảnh khắc này lại cho hắn cảm giác mấy người này như là đã trở thành cường giả cấp bậc Đấu La rồi.

Độc Cô Bác thành danh quá sớm, sau đó cũng rất ít khi đi lại trên đại lục nên tự nhiên không nghe qua danh tiếng của Hoàng Kim Thiết Tam Giác

Thực ra Hoàng kim thiết tam giác, cũng không phải ba người cùng phối hợp, mà là lấy Phất Lan Đức, Đại Sư cùng Liễu Nhị Long xảy ra một loại dung hợp đặc thù của hồn kỹ.

Tại hồn sư giới, vũ hồn dung hợp kỹ cực kỳ ít thấy, phải cực kỳ xảo hợp, hai bên với vũ hồn có tính chất hỗ trợ cực lớn với nhau mới có thể thành công được.

Mà Phất Lan Đức, Đại sư cùng Liễu Nhị Long có khả năng thi triển vũ hồn dung hợp kỹ, chính là ba người cùng triển khai ra, Sự tình này tại Hồn Sư giới cực kỳ ít xảy ra, cơ hồ là tình huống không thể. Phải biết rằng, vũ hồn dung hợp kỹ tùy vào việc có càng nhiều hồn sư thi triển ra thì uy lực lại càng lớn. Đồng thời, uy lực của vũ hồn dung hợp kỹ cũng cùng với thực lực của các hồn sư trong đó có liên quan.

Giống Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh trong lúc khống chế phối hợp, cũng chỉ có uy lực tăng thêm sáu mươi phần trăm mà thôi, nhưng cũng có thể hạ gục được hai gã có thực lực mạnh hơn nhiều.

Mà ba người Đại Sư tạo thành chính là Hoàng Kim thiết tam giác, chẳng những vũ hồn dung hợp kỹ là tùy ba người phát động ra, hơn nữa trong lúc bọn họ khế hợp lẫn nhau chính là một thể thống nhất, thực lực tăng thêm đến chín mươi phần trăm.

Một khi phát động, đối với thực lực tăng cường đến vài lần. Nếu không trước kia họ cũng không có nổi danh như vậy.

Quang mang màu vàng càng lúc càng chói lọi, lấy ba người Đại sư làm trung tâm, cột sáng hình tam giác mãnh liệt phóng lên cao. Đại sư với ánh mắt lạnh như băng nọ đột nhiên trở nên sáng chói mắt, chậm rãi giơ tay phải của mình lên, hướng cùng ba người hình thành trung ương của tam giác màu vàng kia.

"La Tam Pháo. " Nương theo tiếng gầm của Đại Sư, La Tam Pháo bỗng xuất hiện, vừa lúc rơi vào hoa văn tại trung ương tam giác. Trong phút chốc, ba người Đại Sư trên người đồng thời mạnh mẽ xuất hiện ra các hồn hoàn của mình.

Đại sư có hai cái, Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long đều là bảy cái, tổng cộng mười sáu Hồn Hoàn từ trên người bọn họ bay ra, hướng về La Tam Pháo đang ở trung ương tam giác mà bay đến.

Chứng kiến một màn này, sắc mặt Độc Cô Bác không khỏi biến sắc, lấy một vật làm ký thể rồi thi triển Dung Hợp Hồn Kỹ lên thì uy lực còn mạnh mẽ hơn nhiều nữa, điểm này hắn cực kỳ rõ ràng.

Áp lực của cột ánh sáng tam giác màu vàng kia truyền đến khiến trên mặt Độc Cô Bác khẽ biến, một vòng quang hoàn từ dưới chân dâng lên, phóng ra chín Hồn Hoàn kinh khủng của hắn.

Đại sư ba người tổng cộng có mười sáu Hồn hoàn đồng thời rơi vào trên người của La Tam Pháo, lúc trước La Tam Pháo nhìn vẫn cực kỳ đáng yêu, nhưng khi bị năng lượng khổng lồ đó thâm nhập cơ thể khiến nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống mãnh liệt, ngay sau đó, Thân thể nó kịch liệt bành trướng ra , cơ thể phóng thích quang mang hoàng kim rồi cơ thể từ từ bay lên.

Với tốc độ kinh người, thân thể La Tam Pháo dần dần xuất hiện biến đổi, lân phiến xuất hiện bao phủ toàn bộ trên người nó, cơ thể không ngừng bành trướng ra, hai chiếc sừng vặn vẹo từ từ sinh ra trên đầu nó, quang mang màu tím không ngừng vận chuyển quanh chúng còn phần khác của cơ thể dần dần biến thành màu vàng.

Chỉ với thời gian vài lần hô hấp, thân thể La Tam pháo cũng đã tăng trưởng tới khoảng hai mươi thước, sau lưng lân phiến hé ra, một cánh rồng thật lớn giãn ra, Cánh rồng mở ra, không cần kim quang phụ trợ, nó cũng có thể tự trôi nổi giữa không trung, ánh mắt toát ra hơi thở kinh người tương tự thân thể nó vậy, đều biến thành màu vàng bao phủ xung quanh cơ thể.

Lúc này La Tam Pháo đã không còn giống vẻ nửa chó nửa lợn trước đây mà đã biến thành một Hoàng Kim Long uy phong lẫm liệt.
"Rống!!!"

Nương theo tiếng rồng hống cùng long uy mạnh mẽ quét qua U Ám Sâm Lâm.

Lúc này Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn giữa, vẫn là một ao bích tuyền kì lạ với hai bên một hồng một bạch lặng lẳng.

Mặt hồ tĩnh lặng bỗng dưng có động tĩnh, phốc. Một đầu tóc lam xanh mượt từ trong ao trồi ra, chính là vai chính của chúng ta Đường Thanh Phong.

-------------------------------
Cáo lỗi chư vị độc hữu, *gãi đầu*

Vì một số chuyện cá nhân mình đã dự định drop nhưng đây là tác phẩm đầu tay làm như vậy mình cũng khác tiếc đâu. 

Hơn nữa *cười* , WATTPAD ngày nào cũng có thông báo các bạn xem và bình chọn cho mình còn comment rất nhiệt tình quả thật bỏ đi sẽ làm thất vọng các bạn vì vậy mình trở lại.

Lịch ra chương có lẽ sẽ không đều đặn, 1 ngày 2 chương có khi 1 ngày 1 chương thậm chí 2 3 ngày mới có 1 chương :< ~~~ 

*Thành thật cáo lỗi* 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store