ZingTruyen.Store

Dong Nhan Nhien Van Mac Phi Gia Dao

[ Nhiên Vãn ] Mặc Phi giá đáo (trung)

# Mặc Nhiên xuyên việt đến một thế giới song song mà Sở Vãn Ninh là hoàng đế

# Sư tôn bá đạo không yêu ta

# Truyện hài ngốc ngốc, 1 lần 1500

# Dự báo OOC, không có chuyện "phản công" được đâu, đời này đều không được!

Đồng nhân Nhiên Vãn của author Ủng hộ author tại: 15563778098lkj.lofter.com
Được author cho phép chuyển ngữ, vui lòng khôngđăng lại trên bất cứ nền tảng nào khác.
Trans: Chép Béo Đăng tại: Tạp Hóa Nhỏ

-----------------------------

Cả đoạn đường Mặc Nhiên đều cười khúc khích, ai không biết nghe được còn tưởng là thằng ngốc nào đi chơi xuân bị hồ ly tinh mê hoặc rồi.

Đến ngoài cửa Vu Sơn Điện, Sở Vãn Ninh mặt lạnh cắt đứt dây thừng trói Mặc Nhiên rồi thả hắn xuống. Mặc Nhiên tiếc đứt ruột, cái dây thừng này là khốn tiên tác hàng cao cấp! Có thể trói được Đại La Kim Tiên! Nghìn vàng khó được! Đến Cô Nguyệt Dạ cũng không hào phòng như thế. Ôi không ngờ sư tôn vốn cần kiệm của hắn giờ chỉ vì lười cởi nút buộc mà cắt luôn khốn tiên tác!

"Ngồi đây, đừng động đậy." Sở Vãn Ninh dẫn hắn vào trong điện sau đó gọi tỳ nữ đến nói câu gì đó rồi cho nàng ta lui ra.

Mặc nhiên cực kỳ căng thẳng, căng thẳng đến nỗi ra mồ hôi tay luôn. Ánh mắt Sở Vãn Ninh nhìn hắn rất kỳ lạ, không tràn đầy dục vọng chiếm hữu như Đạp Tiên Quân, cũng không hề dịu dàng triền miên. Nhàm chán mà suy nghĩ mấy giây, trong đầu hắn chợt loé lên đáp án.

Chó! Là chó! Hồi ở Nam Bình Sơn Sở Vãn Ninh cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn con chó hắn nhặt về, ánh mắt hiền từ như của người cha già thêm chút cưng chiều, không sai vào đâu được!

Cảm khái một chút cho cái phận sống thành chó của chính mình, Mặc Nhiên vừa thở dài một cái, muốn hỏi Sở Vãn Ninh hắn đem mình mang đến đây làm gì thì liền thấy Sở Vãn Ninh bắt đầu cởi quần áo.

"..." Mặc Nhiên sợ đến trắng mặt, "Sư tôn! Có gì thì cứ nói! Đừng cởi quần áo!"

Sở Vãn Ninh không để ý đến hắn, cởi áo ngoài để sang bên cạnh, nói một cách chậm rãi: "Hở? Mặc Phi có lời gì muốn nói thì nhân lúc này nói hết đi, không lát nữa chỉ sợ không còn cơ hội."

Trong chớp mắt, đầu óc mà bình thường không được sử dụng mấy của Mặc Tông Sư nhanh chóng chuyển động, nhanh đến thiếu chút nữa thì đem cả não cũng văng ra ngoài. Hắn hít sâu một hơi, lựa chọn tiếp thu, đồng thời bắt đầu cởi cúc áo của chính mình, "Người đến đi."

"Bổn toạ hung dữ lắm, ngươi chắc chứ?"

"Muốn làm thì làm, sư tôn muốn làm, đệ tử sao có thể từ chối!"

"Thế thì ta không khách sáo rồi."

Sở Vãn Ninh đứng lên, vừa lúc tỳ nữ quay lại dâng lên đồ vật, những bản tấu chương để trong chiếc xe đẩy nhỏ bay đến mặt bàn như những mảnh tuyết trắng. Mặc Nhiên làm tốt chuẩn bị đi chịu chết, nhắm mắt lại chờ Sở Vãn Ninh.

Chờ cả nửa ngày cũng không thấy gì, Mặc Nhiên mở mắt nhìn hắn, Sở Vãn Ninh không vui nói: "Còn muốn cho bổn toạ tự mình đến?"

Không hổ là sư tôn, "làm" người ta đều không muốn động bước, đại trượng phu nên là như thế! Suy nghĩ dần dần đông cứng, Mặc Nhiên nghe lời mà đi về phía hắn, Sở Vãn Ninh túm tay hắn, "Tự mình cầm đi."

Cầm cái gì, cầm tiểu họa mi? Không chỉ lười đến không muốn động bước, đến tay cũng không muốn giơ?

Thất lễ rồi thất lễ rồi... Biểu tình của hắn trở nên khó dò, do dự một chút, giơ tay sờ hướng đũng quần sư tôn của mình, "Thế thì con..."

Bàn tay run rẩy chuẩn bị cầm lấy "cái đó", không ngờ vẻ mặt của Sở Vãn Ninh lại là sự giận dữ không che dấu được, "Đồ hỗn trướng, ngươi định làm gì?!"

Mặc Nhiên rút tay về, ngạc nhiên đáp: "Không phải là người bảo con làm sao?"

"Bổn toạ là người ngươi có thể "làm" sao?!" Sở Vãn Ninh không hề do dự cho hắn một cú sút vào ngực, đá hắn lăn xa đến vài mét, "Hôm qua đã bảo hôm nay phải viết kinh văn, đầu ngươi bị lừa đá hả?!"

Hiểu rồi.

Hiểu lầm từ đầu đên giờ, Mặc Nhiên bò trên mặt đất, chỉ cảm thấy rất xấu hổ. Da mặt hắn dày thật nhưng dù có dày thế cũng che không được chuyện hắn tự mình suy nghĩ linh tinh còn trực tiếp ra tay. Hắn cảm thấy chính mình quá "vàng" rồi, đến não cũng là màu vàng.*

(*Vàng: bên Trung dùng màu vàng để chỉ mấy chuyện "ấy ấy ấy" nhé)

Quả nhiên, người chính nhân quân tử như sư tôn, dù bị trồng hoa cũng nhất định sẽ không làm ra những chuyện biến thái cùng cực, mất hết nhân tính. Chỉ nhìn việc hắn phê duyệt tấu chương từ lúc vào trong điện đến giờ là có thể nhận ra điều này, năng lực nghiệp vụ phi thường vượt trội, thực sự thể hiện ra thế nào là trong lòng mang thiên hạ, thương dân như con.

So với người làm hoàng đế mà không biết chữ, vẽ đầu chó lên tấu chương như hắn thì giỏi hơn nhiều.

"Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Nhiên lại hỏi: "Vì sao con lại thành phi tử của người?"

Sở Vãn Ninh không thèm ngẩng đầu đáp: "Hai năm trước, chính ngươi xin ta."

Mặc Nhiên mở to mắt, "Con xin?"

"Sau khi bổn toạ lên ngôi, ngươi nói ngươi thề chết cũng muốn theo ta, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ. Bổn toạ sao có thể để ý mấy lời thề nguyền của ngươi..." Sở Vãn Ninh sửa sang lại mặt bàn, gọi Mặc Nhiên đi lại, "Bổn toạ không chịu thu nhận ngươi, kết quả ngươi ngay tại chỗ liền biểu diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói gì cũng không nghe. Bổn toạ thấy phiền phức liền nói chỉ có hoàng hậu, phi tử là có thể danh chính ngôn thuận ở trong cung, ngươi tính cái quái gì."

Mặc nhiên ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy... cũng đúng. Không chờ Sở Vãn Ninh nói xong hắn đã tự cho ra kết luận.

Thế nên là do chính hắn vừa khóc vừa nháo ôm chân người ta đòi làm phi tử, nói không chừng bộ đồ nữ hớ hênh này cũng do chính hắn tự mặc...

"Chẹp... thế hoàng hậu đâu?"

Nếu sư muội bị nhốt vào nhà tù rồi thì vị trí hoàng hậu không thể vẫn không có ai được, hắn đến là muốn xem xem hồ ly tinh nhà nào cuỗm mất Sở Vãn Ninh rồi.

Sở Vãn Ninh lại đạp hắn một phát, "Là Tiểu Thuý, hỏi nhiều thế làm gì, chép thêm một lần nữa."

Mặc Nhiên lật tìm ký ức của cả hai đời đều nghĩ không ra vị Tiểu Thuý này là thần thánh phương nào, chỉ có thể chăm chú viết chữ, viết viết hắn lại bắt đầu suy nghĩ.

Lúc hắn cùng Đạp Tiên Quân tuỳ duyên mà cùng chia sẻ ký ức, hình như từng gặp qua cái tên này, lúc ấy Sở Vãn Ninh còn cười rất vui vẻ, Tiểu Thuý, Tiểu Thuý...

"Đù." Mặc Nhiên vỗ đùi đứng dậy, ngạc nhiên đến cằm cũng phải rơi xuống.

Tiểu Thuý là cỏ mà Đạp Tiên Quân trồng!

Hắn còn không bằng một cọng cỏ!

Đù!

"Sao hôm nay người phát điên liên tục thế?"

Sở Vãn Ninh tức giận thật sự rồi, mẹ nó, hắn cảm thấy Mặc Nhiên đúng là không thể nói đạo lý được, rõ ràng là chính hắn vừa khóc lại nháo đòi bán mình vào cung, giờ lại ngạc nhiên như cô gái bị mẹ bán vào thanh lâu. Nói thật lòng, hắn đối xử với tên đồ đệ này không hề tệ, đồ nữ cũng là do chính hắn muốn mặc, liên quan quái gì đến chính mình.

May mà lúc có có chính sự cần bẩm báo thì phi tử đều phải né tránh, nếu không Sở Vãn Ninh nhất định sẽ bắt Mặc Nhiên cấm túc ở Hồng Liên Thủy Tạ. Mặc Nhiên yên lặng đi ra, vừa đi vừa ngoái lại.

Mí mắt hắn nãy giờ vẫn nháy liên tục, dường như có chuyện gì sắp xảy ra.

Quả đúng như thế, Sở Vãn Ninh đứng lên một cách uy vũ dũng mãnh, chuẩn bị đi gặp đại thần, vừa bước hai bước liền mất thăng bằng ngã trên mặt đất.

Bắc Đẩu Tiên Tôn không hổ là Bắc Đẩu Tiên Tôn, dù là ngã trên đất bằng cũng ngã rất ưu nhã, trên mặt không hề có biểu tình kinh hoàng ngạc nhiên gì, dường như ngã quen rồi vậy. Thấy vậy Mặc Nhiên vội vàng quay lại đỡ hắn, lo lắng nói: "Làm sao thế, Vãn Ninh, người không sao chứ?"

Sở Vãn Ninh ngã xong mà mặt không đổi sắc, "Không sao, chỉ trẹo chân thôi."

Nói xong liền rút cái gì đó từ dưới chân ra ném ra ngoài, Mặc Nhiên nheo mắt nhìn thật kỹ, đột nhiên liền yên lòng.

Trên tấm thảm xa hoa khiêm tốn trải trên nền đất, là một đôi lót giày tăng chiều cao đang lẳng lặng nằm đấy.

—————————————————————

Tác giả có đôi lời: Ta không phải hắc ta thật sự không phải hắc fan, chương trước có bạn comment đoán ra được là do lót giày rồi, nhân tài √

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store