Dong Nhan Nhien Van Mac Phi Gia Dao
[ Nhiên Vãn ] Mặc Phi giá đáo ( hạ)• Mặc Nhiên xuyên việt đến một thế giới song song mà Sở Vãn Ninh là hoàng đế• Sư tôn bá đạo không yêu ta• Truyện hài ngốc ngốc, 1 lần 1500• Dự báo OOC.Đồng nhân Nhiên Vãn của author 233花冠(真的不拆官配)
Ủng hộ author tại:
Được author cho phép chuyển ngữ, vui lòng không đăng lại trên bất cứ nền tảng nào khác.
Trans: Chép Péo
Đăng tại: Tạp Hóa Nhỏ-------------------------- Sau khi bị trồng hoa thì có vẻ da mặt Sở Vãn Ninh dày lên nhiều rồi, hắn nhìn hai miếng lót giày trên mặt đất, không nói một lời. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Không khí có chút xấu hổ, vài lần Mặc Nhiên định mở miệng nhưng đều bị Sở Vãn Ninh trừng mắt làm hắn nghẹn lời. Lưu công công đang đứng chờ ngoài cửa điện thấy vậy liền thở dài, biết chắc bệ hạ lại bị ngã đến không đứng dậy được rồi, hắn gọi người đưa đên một độ lót giày mới, cúi người đưa vào trong. Lúc này không khí càng thêm xấu hổ rồi. Sau khi trở lại với chiều cao 1m9, Sở Vãn Ninh lại bước đi như bay như cũ, Mặc Nhiên vội vàng theo sau hắn, chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ hoàng đế bệ hạ ngã xuống thì ôm luôn. Nhưng có vẻ Sở Vãn Ninh không tính cho hắn cơ hội này, hắn bước đi càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thậm chí biến thành xách long bào mà chạy. Hai người đàn ông ở trong cung anh chạy em đuổi, các cung nữ thái giám trên đường đều bị doạ ngốc rồi, đĩa hoa quả rơi trên mặt đất cũng không có cảm giác, chỉ biết há to miệng mà ú ớ. Kinh! Quá kinh ngạc! Ngôi cửu ngũ chí tôn mà bị người đàn ông đầy cơ bắp mặc đồ nữ đuổi chạy, truyện sắc tình dân gian cũng không dám viết như thế. "Ngươi đừng trẻ con nữa, bổn toạ đi gặp các đại thần, ngươi đi theo làm gì?" Sở Vãn Ninh còn là phải tìm lại mặt mũi đã mất lúc nãy, hắn dừng lại quát Mặc Nhiên đã đi theo hắn cả đoạn đường, "Phi tử thì nên làm tốt chức trách của phi tử, rảnh rỗi thì đi gặp hoàng hậu, học xem hiền lương thục đức là như thế nào." Mặc Nhiên tủi thân quay người bỏ đi, đi một bước quay đầu xem ba lần, nhìn bóng lưng cao ngạo lãnh khốc lại đầy cô đơn của sư tôn nhà mình, hắn có chút lo lắng hoảng hốt. Vãn Ninh bảo hắn đi học hiền lương thục đức, lẽ nào Tiểu Thuý không phải cỏ dại đào ven đường mà là một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy? Là người xinh đẹp đến thế nào mà có thể lọt vào mắt xanh của Sở Vãn Ninh?? Xinh đẹp được như hắn sao???? Hừ, lạc đề rồi. Hắn tìm nô tài hỏi đường, đi qua bảy rẽ tám ngoặt, không biết đi rồi bao xa mới đến được nơi ở của hoàng hậu. Đến nơi, lòng hắn liền lạnh thật lạnh, hắn nhận ra chỗ này, đây là chỗ mà khi còn là Đạp Tiên Quân hắn đã định ban cho Sở Vãn Ninh. Lúc ấy hắn còn vui vẻ nghĩ chỗ này vừa yên tĩnh vừa rộng rãi, Sở Vãn Ninh nhất định sẽ thích khi chuyển vào ở, không chừng còn muốn đối với chính hắn tạ ơn, không ngờ đến Sở Vãn Ninh lại cho hắn một cái tát, khó mà không văng lời thô tục."Ta thao chết ngươi." Vì sao ư? Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì tấm biển được chính tay Đạp Tiên Quân viết, hàng chữ rồng bay phượng múa đầy bắt mắt. Ngọc Hành Xuy Tiêu (*Ngọc Hành thổi sáo, chắc mọi người đều biết thổi sáo là ý gì =))) tất nhiên đây là ý tui đoán thôi, nhưng chắc vì thế nên sư tôn mới tức giận) Chuyện cũ không cần nhắc lại, bây giờ nghĩ lại chuyện này Mặc Nhiên chỉ hận sao không bị say nắng mà ngất luôn đi cho rồi, nhưng tiếc là cơ thể hắn vạm vỡ, tinh thần dồi dào, sắc mặt hồng hào, dù có nhìn thế nào cũng là một gã đàn ông khoẻ mạnh. Mặc Nhiên chờ thị nữ vào thông báo, căng thẳng đến ra mồ hôi tay, hắn nhất định phải nhìn xem là con hồ ly tinh nhà nào mê hoặc Sở Vãn Ninh. Đang nghĩ thì thấy một cô gái xinh đẹp từ từ đi ra, cách thật xa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng. Quần áo hớ hênh, áo thì lộ ngực cả ngực, váy thì như mấy tấm giẻ rách treo trên người, xẻ tà cao đến tận bắp đùi. Mặc Nhiên nhìn thấy nàng ta, rất xinh đẹp, còn mang chút bất cần đời, không nhịn được kinh ngạc. Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh thích cái loại trên mặt viết "ta là kỹ nữ" như thế này? Thế không phải là Đạp Tiên Quân so với mặc Tông Sư càng hợp khẩu vị sao?! Còn chưa đợi hắn nghĩ ngợi linh tinh xong, nữ nhân trên mặt viết "yêu diễm ti tiện" kia liền đến gần hành lễ với hắn, thanh âm ngọt như tẩm đường, nghe ê cả răng, "Nô tỳ là thị nữ ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu, sao hôm nay Mặc Phi nương nương lại đột nhiên đến gặp nương nương nhà ta?" "Chắc vì ta nhớ tỷ tỷ." Mặc Nhiên vẫy tay, trên người đã nổi đầy da gà, tự may mắn thay người này không phải hoàng hậu, "Ai dà, thật ra là do bệ hạ bảo ta đến học tỷ tỷ thế nào là dịu dàng đáng yêu." Nụ cười trên mặt thị nữ càng trở nên quỷ dị, đều sắp cười đến mang tai rồi, "Hôm nay bệ hạ không đến gặp hoàng hậu nương nương sao?" Mặc Nhiên nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng liền thuận thế đáp, "Y đi xử lý công việc rồi." "Quá tốt quá tốt, vậy xin mời nương nương theo nô tỳ đi gặp hoàng hậu, mấy ngày nay tinh thần của nương nương đều không được tốt lắm." Những chuyện trong hậu cung không phải một hai câu là có thể nói rõ, chuyện này Mặc Nhiên rất rõ ràng, hắn biết dù miệng gọi muội muội ngọt như mật nhưng đến lúc hạ độc ai cũng sẽ không chùn tay. Trong phòng mành lụa treo tầng tầng lớp lớp, Mặc Nhiên vén rèm đi vào, tự dưng có loại cảm giác không lành. Hoàng hậu đang ngồi trước gương trang điểm, quay lưng về phía hắn, hắn đối nàng hành lễ, cố gắng nói bằng giọng điệu hoà bình, "Thỉnh an hoàng hậu......" Hắn thật sự là không thể xem tiếp được rồi, bởi vì dù mắt hắn kém, dù hoàng hậu có ăn mặc ung dung đại khí thì hắn cũng nhìn ra được, người này là nam. Là nam! Con mẹ nó hoàng hậu mà lại là nam! Hắn còn nghĩ hoàng hậu là cọng cỏ!!! Hoàng hậu quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc. "Từ lúc bổn toạ đến chỗ này còn chưa từng nhìn thấy Mặc Phi... lẽ nào ngươi... ngươi là..." Viết là hoàng hậu, đọc là Đạp Tiên Quân, Mặc Vi Vũ đứng bật dậy, "Đù!" Mặc Nhiên đầy mặt kinh ngạc, hai người nhìn đối phương mặc đồ nữ đều tự thấy nhức mắt, chỉ hận không thể tự chọc mù mắt, để được mắt không thấy lòng không phiền. Chỉ tiếc bây giờ không phải lúc bình thường, bọn hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần xác nhận với nhau. Nói thật, cùng một nhân cách khác của chính mình trò chuyện là một việc rất chi là... kỳ lạ, khoé miệng Mặc Nhiên giật giật, "Trách không đước mấy hôm trước ngươi không xuất hiện, ra là ngươi còn đến đây trước ta..." Đạp Tiên Quân ôm đầu đầy đau khổ, "Nói ít thôi, lúc ta mới đến còn là cọng cỏ, giờ đều con mẹ nó thành tinh rồi." Mặc Nhiên vẫn giật giật khoé miệng, "Tiểu Thuý?" "Nếu không phải nhìn ngươi tuấn mỹ, ta nhất định phải vặt đầu ngươi xuống." Đạp Tiên Quân không muốn tốn nước bọt, đem những chuyện mình biết đều nói hết ra, "Cọng cỏ bổn toạ nhập vảo không phải cọng được trồng trên Nam Bình Sơn kia, ta đã dùng pháp lực thăm dò, dù không có linh khí nhưng lại có thể tra ra oán khí nồng đậm bên trong nó, thật rất giống..." Giống Bát Khổ Trường Hận Hoa. Mặc Nhiên a một tiếng, "Thế nên là do Vãn Ninh đem cổ hoa nhổ ra trồng xuống đất, lại phong làm hoàng hậu, chức vị so với chúng ta còn cao hơn?" Mặc Tiên Quân cắt ngang lời hắn, "Không, ta mới là chính cung."——————— Đôi lời của tác giả: Thất sách thất sách, thượng trung hạ mà vẫn chưa viết xong, tôi có tội, vài hôm nữa lại viết tiếp vậy. Bát Khổ Ninh, người nam nhân đáng sợ cùng lúc có thể dùng hai cái ... tuyệt phi tục vật (tuyệt đối không phải hàng bình thường).
Ủng hộ author tại:
Được author cho phép chuyển ngữ, vui lòng không đăng lại trên bất cứ nền tảng nào khác.
Trans: Chép Péo
Đăng tại: Tạp Hóa Nhỏ-------------------------- Sau khi bị trồng hoa thì có vẻ da mặt Sở Vãn Ninh dày lên nhiều rồi, hắn nhìn hai miếng lót giày trên mặt đất, không nói một lời. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Không khí có chút xấu hổ, vài lần Mặc Nhiên định mở miệng nhưng đều bị Sở Vãn Ninh trừng mắt làm hắn nghẹn lời. Lưu công công đang đứng chờ ngoài cửa điện thấy vậy liền thở dài, biết chắc bệ hạ lại bị ngã đến không đứng dậy được rồi, hắn gọi người đưa đên một độ lót giày mới, cúi người đưa vào trong. Lúc này không khí càng thêm xấu hổ rồi. Sau khi trở lại với chiều cao 1m9, Sở Vãn Ninh lại bước đi như bay như cũ, Mặc Nhiên vội vàng theo sau hắn, chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ hoàng đế bệ hạ ngã xuống thì ôm luôn. Nhưng có vẻ Sở Vãn Ninh không tính cho hắn cơ hội này, hắn bước đi càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thậm chí biến thành xách long bào mà chạy. Hai người đàn ông ở trong cung anh chạy em đuổi, các cung nữ thái giám trên đường đều bị doạ ngốc rồi, đĩa hoa quả rơi trên mặt đất cũng không có cảm giác, chỉ biết há to miệng mà ú ớ. Kinh! Quá kinh ngạc! Ngôi cửu ngũ chí tôn mà bị người đàn ông đầy cơ bắp mặc đồ nữ đuổi chạy, truyện sắc tình dân gian cũng không dám viết như thế. "Ngươi đừng trẻ con nữa, bổn toạ đi gặp các đại thần, ngươi đi theo làm gì?" Sở Vãn Ninh còn là phải tìm lại mặt mũi đã mất lúc nãy, hắn dừng lại quát Mặc Nhiên đã đi theo hắn cả đoạn đường, "Phi tử thì nên làm tốt chức trách của phi tử, rảnh rỗi thì đi gặp hoàng hậu, học xem hiền lương thục đức là như thế nào." Mặc Nhiên tủi thân quay người bỏ đi, đi một bước quay đầu xem ba lần, nhìn bóng lưng cao ngạo lãnh khốc lại đầy cô đơn của sư tôn nhà mình, hắn có chút lo lắng hoảng hốt. Vãn Ninh bảo hắn đi học hiền lương thục đức, lẽ nào Tiểu Thuý không phải cỏ dại đào ven đường mà là một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy? Là người xinh đẹp đến thế nào mà có thể lọt vào mắt xanh của Sở Vãn Ninh?? Xinh đẹp được như hắn sao???? Hừ, lạc đề rồi. Hắn tìm nô tài hỏi đường, đi qua bảy rẽ tám ngoặt, không biết đi rồi bao xa mới đến được nơi ở của hoàng hậu. Đến nơi, lòng hắn liền lạnh thật lạnh, hắn nhận ra chỗ này, đây là chỗ mà khi còn là Đạp Tiên Quân hắn đã định ban cho Sở Vãn Ninh. Lúc ấy hắn còn vui vẻ nghĩ chỗ này vừa yên tĩnh vừa rộng rãi, Sở Vãn Ninh nhất định sẽ thích khi chuyển vào ở, không chừng còn muốn đối với chính hắn tạ ơn, không ngờ đến Sở Vãn Ninh lại cho hắn một cái tát, khó mà không văng lời thô tục."Ta thao chết ngươi." Vì sao ư? Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì tấm biển được chính tay Đạp Tiên Quân viết, hàng chữ rồng bay phượng múa đầy bắt mắt. Ngọc Hành Xuy Tiêu (*Ngọc Hành thổi sáo, chắc mọi người đều biết thổi sáo là ý gì =))) tất nhiên đây là ý tui đoán thôi, nhưng chắc vì thế nên sư tôn mới tức giận) Chuyện cũ không cần nhắc lại, bây giờ nghĩ lại chuyện này Mặc Nhiên chỉ hận sao không bị say nắng mà ngất luôn đi cho rồi, nhưng tiếc là cơ thể hắn vạm vỡ, tinh thần dồi dào, sắc mặt hồng hào, dù có nhìn thế nào cũng là một gã đàn ông khoẻ mạnh. Mặc Nhiên chờ thị nữ vào thông báo, căng thẳng đến ra mồ hôi tay, hắn nhất định phải nhìn xem là con hồ ly tinh nhà nào mê hoặc Sở Vãn Ninh. Đang nghĩ thì thấy một cô gái xinh đẹp từ từ đi ra, cách thật xa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng. Quần áo hớ hênh, áo thì lộ ngực cả ngực, váy thì như mấy tấm giẻ rách treo trên người, xẻ tà cao đến tận bắp đùi. Mặc Nhiên nhìn thấy nàng ta, rất xinh đẹp, còn mang chút bất cần đời, không nhịn được kinh ngạc. Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh thích cái loại trên mặt viết "ta là kỹ nữ" như thế này? Thế không phải là Đạp Tiên Quân so với mặc Tông Sư càng hợp khẩu vị sao?! Còn chưa đợi hắn nghĩ ngợi linh tinh xong, nữ nhân trên mặt viết "yêu diễm ti tiện" kia liền đến gần hành lễ với hắn, thanh âm ngọt như tẩm đường, nghe ê cả răng, "Nô tỳ là thị nữ ở bên cạnh hầu hạ hoàng hậu, sao hôm nay Mặc Phi nương nương lại đột nhiên đến gặp nương nương nhà ta?" "Chắc vì ta nhớ tỷ tỷ." Mặc Nhiên vẫy tay, trên người đã nổi đầy da gà, tự may mắn thay người này không phải hoàng hậu, "Ai dà, thật ra là do bệ hạ bảo ta đến học tỷ tỷ thế nào là dịu dàng đáng yêu." Nụ cười trên mặt thị nữ càng trở nên quỷ dị, đều sắp cười đến mang tai rồi, "Hôm nay bệ hạ không đến gặp hoàng hậu nương nương sao?" Mặc Nhiên nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng liền thuận thế đáp, "Y đi xử lý công việc rồi." "Quá tốt quá tốt, vậy xin mời nương nương theo nô tỳ đi gặp hoàng hậu, mấy ngày nay tinh thần của nương nương đều không được tốt lắm." Những chuyện trong hậu cung không phải một hai câu là có thể nói rõ, chuyện này Mặc Nhiên rất rõ ràng, hắn biết dù miệng gọi muội muội ngọt như mật nhưng đến lúc hạ độc ai cũng sẽ không chùn tay. Trong phòng mành lụa treo tầng tầng lớp lớp, Mặc Nhiên vén rèm đi vào, tự dưng có loại cảm giác không lành. Hoàng hậu đang ngồi trước gương trang điểm, quay lưng về phía hắn, hắn đối nàng hành lễ, cố gắng nói bằng giọng điệu hoà bình, "Thỉnh an hoàng hậu......" Hắn thật sự là không thể xem tiếp được rồi, bởi vì dù mắt hắn kém, dù hoàng hậu có ăn mặc ung dung đại khí thì hắn cũng nhìn ra được, người này là nam. Là nam! Con mẹ nó hoàng hậu mà lại là nam! Hắn còn nghĩ hoàng hậu là cọng cỏ!!! Hoàng hậu quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc. "Từ lúc bổn toạ đến chỗ này còn chưa từng nhìn thấy Mặc Phi... lẽ nào ngươi... ngươi là..." Viết là hoàng hậu, đọc là Đạp Tiên Quân, Mặc Vi Vũ đứng bật dậy, "Đù!" Mặc Nhiên đầy mặt kinh ngạc, hai người nhìn đối phương mặc đồ nữ đều tự thấy nhức mắt, chỉ hận không thể tự chọc mù mắt, để được mắt không thấy lòng không phiền. Chỉ tiếc bây giờ không phải lúc bình thường, bọn hắn còn có nhiều chuyện quan trọng cần xác nhận với nhau. Nói thật, cùng một nhân cách khác của chính mình trò chuyện là một việc rất chi là... kỳ lạ, khoé miệng Mặc Nhiên giật giật, "Trách không đước mấy hôm trước ngươi không xuất hiện, ra là ngươi còn đến đây trước ta..." Đạp Tiên Quân ôm đầu đầy đau khổ, "Nói ít thôi, lúc ta mới đến còn là cọng cỏ, giờ đều con mẹ nó thành tinh rồi." Mặc Nhiên vẫn giật giật khoé miệng, "Tiểu Thuý?" "Nếu không phải nhìn ngươi tuấn mỹ, ta nhất định phải vặt đầu ngươi xuống." Đạp Tiên Quân không muốn tốn nước bọt, đem những chuyện mình biết đều nói hết ra, "Cọng cỏ bổn toạ nhập vảo không phải cọng được trồng trên Nam Bình Sơn kia, ta đã dùng pháp lực thăm dò, dù không có linh khí nhưng lại có thể tra ra oán khí nồng đậm bên trong nó, thật rất giống..." Giống Bát Khổ Trường Hận Hoa. Mặc Nhiên a một tiếng, "Thế nên là do Vãn Ninh đem cổ hoa nhổ ra trồng xuống đất, lại phong làm hoàng hậu, chức vị so với chúng ta còn cao hơn?" Mặc Tiên Quân cắt ngang lời hắn, "Không, ta mới là chính cung."——————— Đôi lời của tác giả: Thất sách thất sách, thượng trung hạ mà vẫn chưa viết xong, tôi có tội, vài hôm nữa lại viết tiếp vậy. Bát Khổ Ninh, người nam nhân đáng sợ cùng lúc có thể dùng hai cái ... tuyệt phi tục vật (tuyệt đối không phải hàng bình thường).
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store