ZingTruyen.Store

Dong Nhan Nhap Thanh Van Ai Tinh

Buổi chiều Phù Nguyệt thay một bộ y phục màu xanh tím xinh đẹp,nàng vừa bước ra khỏi cửa Hạ Tĩnh Viêm đã đến.Hắn bước đến bên cạnh khoác áo choàng lên người nàng nói:"Thời tiết dạo này hơi lạnh,Phù Nguyệt tiên tử chú ý giữ ấm nhé."

Phù Nguyệt hơi sững sờ nhưng rất nhanh lại nở nụ cười như thường ngày nói:"Hạ tiên quân có lòng rồi đa tạ."

Cả hai cùng đến vườn đào ở Phía Tây Cực Vực Tinh,hương đào thơm ngát lan tỏa khắp nơi,cả hai im lặng đi dạo trong khu vườn.Hạ Tĩnh Viêm vươn tay hái thử một quả đào,hắn lau lên áo vài cái rồi cắn thử.Nào ngờ quả đào tuy xinh đẹp thơm ngát nhưng lại có vị chua đến bất ngờ.Hạ Tĩnh Viêm nhăn mặt vì chua nhưng vẫn cố nuốt xuống.Quả đào chưa chín, cắn vào một miếng liền thấy vị chát len nơi đầu lưỡi. Thịt cứng, giòn mà khô, chẳng có dòng mật ngọt tràn ra như lúc chín. Hương thơm thì nhạt, phảng phất mùi lá non và nhựa xanh. Vị chua gắt cứ đọng lại mãi, khiến Hạ Tĩnh Viêm  vô thức nhăn mày.

Bỗng Hạ Tĩnh Viêm nghe một tiếng cười khe khẽ hắn nhìn sang thì thấy Phù Nguyệt đang che miệng cười,hắn có chút ngại cầm chặt quả đào muốn giữ cũng không xong mà muốn buông cũng không được.

Phù Nguyệt bước tới nhẹ nhàng cầm lấy quả đào trong tay hắn nói:"Hạ tiên quân sống trong nhung lụa chắc không rõ cách chọn đào nhỉ?"

Hạ Tĩnh Viêm khẽ gật đầu nói:"Quả thật là từ trước tới nay người hầu đem đào đến đều là những quả được chọn lựa kỹ càng,ta.....ta cũng không rõ lắm."

Phù Nguyệt bật cười đi đến bên cây đào nói:"“Khi quả đào đã chín, sắc vỏ sẽ chẳng còn ngà xanh nữa mà chuyển sang hồng nhạt pha chút ánh vàng. Hương của nó cũng dịu ngọt, chỉ cần đến gần là đã nghe thoang thoảng. Tay chạm vào, lớp vỏ mềm mịn, ấn nhẹ sẽ thấy hơi lún xuống, ấy là lúc đào vừa độ. Còn nếu vỏ căng cứng, không tỏa hương, thì dù có tươi đến đâu cũng chưa chín đâu,Hạ tiên quân đã hiểu rồi chứ nhỉ.”

Nói rồi Phù Nguyệt hái một quả lau sơ rồi đưa cho Hạ Tĩnh Viêm,Hạ Tĩnh Viêm gật đầu nhìn nàng rồi khẽ cắn một miếng,vị ngọt lan ra nơi đầu lưỡi, thanh như sương sớm mà vẫn thoang thoảng chút chua nhẹ khiến lòng người ngẩn ngơ. Nước đào trong vắt, mát lạnh, trượt qua môi rồi để lại dư vị thơm dịu nơi cổ họng. Thịt đào mềm mà không nát, từng thớ như tan ra dưới răng. Hương của nó vương lại vừa ngọt, vừa ấm, như thể mùa hạ cũng hóa thành một giấc mộng dịu dàng.

Hạ Tĩnh Viêm cười khẽ nói:"Ừm quả là ngọt như lời Phù Nguyệt tiên tử nói."

Sau buổi dạo chơi hôm đó Phù Nguyệt và Hạ Tĩnh Viêm có vẻ hoà hợp hơn,quà hắn đem đến nàng cũng không từ chối.Đôi khi còn giữ lại vài bình rượu quý thơm ngon cho Hạ Tĩnh Viêm.

Hôm nay Hạ Tĩnh Viêm vừa mang đến cho nàng một bó hoa mẫu đơn tặng cho nàng,hắn còn cố ý cài lên tóc nàng một đoá mẫu đơn màu đỏ và đặt vào tay nàng một đoá màu tím.

Cả hai nói chuyện chưa bao lâu thì con bướm truyền tin của Tư Đồ Lĩnh bay đến.Phù Nguyệt tiếc nuối viện cớ tiễn Hạ Tĩnh Viêm ra cửa, trước khi đi Hạ Tĩnh Viêm còn khẽ nhắc Phù Nguyệt :"Nàng nhớ giữ ấm nhé,mùa này đang trở lạnh rồi."

Phù Nguyệt gật đầu khẽ nói:"Đã biết đa tạ Hạ tiên quân quan tâm."

Sau khi tiễn Hạ Tĩnh Viêm đi nàng quên hai bô g hoa trên tóc và trên tay,cứ như vậy mang theo nó đến hang động luôn.Trên đường đi nàng cứ nhớ đến Hạ Tĩnh Viêm làm trò mà buồn cười.

Đến nơi không thấy Tư Đồ Lĩnh đâu nàng liền ngồi xuống đổi bông màu đỏ trên tóc thành bông màu tím rồi mân mê bông hoa màu đỏ trên tay suy nghĩ về hôm ở rừng đào.

Tư Đồ Lĩnh vừa đến thấy nàng ngồi ở bên bàn đá liền nói:"Phù Nguyệt,cô vẫn còn giận ta sao?Hôm đó ta thực sự quá lời ta xin lỗi cô nhé."

Nhưng Tư Đồ Lĩnh chờ mãi cũng không thấy nàng đáp lại,bước lên vài bước hắn mới thấy nàng đang mân mê đoá hoa mẫu đơn màu đỏ,môi thì nhếch lên như hồi tưởng về chuyện vui vẻ nào đó.

Tư Đồ Lĩnh thấy vậy liền lay nhẹ vai nàng gọi:"Phù Nguyệt."

Phù Nguyệt giật mình làm rơi bông hoa,nàng không chú ý Tư Đồ Lĩnh mà vội nhặt bông hoa lên rồi nhanh chóng nở nụ cười nhìn Tư Đồ Lĩnh nói:"Chủ thượng đến rồi sao,nãy giờ ta không chú ý,xin lỗi ngài."

Tư Đồ Lĩnh nhìn chằm chằm bông hoa mẫu đơn màu đỏ trên tay Phù Nguyệt,ý nghĩa của hoa mẫu đơn ai cũng hiểu rõ

[Hoa mẫu đơn đỏ là biểu tượng của tình yêu nồng nàn và niềm kiêu hãnh]

Tư Đồ Lĩnh khẽ hỏi:"Hôm nay cô có chuyện gì đặc biệt vui sao?"

Phù Nguyệt nhìn bông hoa mẫu đơn rồi khẽ lắc đầu:"Không có gì,chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi ạ."

Tư Đồ Lĩnh cười khẽ nói:"Bông hoa mẫu đơn này đẹp quá có thể cho ta xem thử không?"

Trước nay chỉ cần không liên quan đến an nguy của Tư Đồ Lĩnh,Phù Nguyệt luôn chấp thuận yêu cầu của hắn vậy mà hôm nay khi hắn vươn tay về phía đoá hoa Phù Nguyệt lại tránh đi.Vô tình để lộ Bạch Linh và Trục Sa trên tay.

Phù Nguyệt khẽ hỏi:"Chủ thượng hôm nay gọi ta đến là có gì dặn dò sao ạ?"

Tư Đồ Lĩnh nhìn chằm chằm Bạch Linh và Trục Sa ánh mắt hơi tối lại cau mày nhìn nàng nói:"Sao cô lại đeo hai thứ này,mau cởi ra."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store