ZingTruyen.Store

Dong Nhan Nhap Thanh Van Ai Tinh

Ở Hoa Nguyệt Dạ,hôm nay có một vị khách đặc biệt đến,hắn vừa đến đã chi mạnh vô cùng.Bao sạch chi phí cả Hoa Nguyệt Dạ,tiếc rằng hôm nay Phù Nguyệt bà chủ của Hoa Nguyệt Dạ không ở đây,chứ không thì nàng ta lại sẽ kết giao cùng vị công tử này.

Hạ Tĩnh Viêm vui vẻ uống rượu,hắn là đế vương của Cẩm Tú vốn nơi đây không có bất kỳ ai có linh mạch kể cả Hạ Tĩnh Viêm.Nhưng hai năm trước hắn mất tích ba tháng,sau ba tháng tìm được hân bỗng có linh mạch,trăm trận trăm thắng.

Phù Nguyệt trở về nàng vội lau khoé mắt đỏ hoe,vừa bước vào nàng đã thấy Hoa Nguyệt Dạ nàng đã thấy bên trong vắng hoe lạ lùng.Nàng cau mày hỏi một tiên tử xinh đẹp:"Làm sao hôm nay lại vắng vẻ vậy?"

Tiên tử kia cười ngọt ngào nhìn Phù Nguyệt nói:"Hôm nay có một vị tiên quân đến,chàng bao cả Hoa Nguyệt Dạ."

Phù Nguyệt gật đầu,nếu là bình thường nàng sẽ rất vui,nhưng hôm nay tâm trạng nàng vô cùng không tốt.Nàng bước ngang qua sảnh chính định đi về phòng bỗng có một tiếng huýt sáo vang lên,vị công tử ngồi ở phía góc phải huýt sáo nhìn nàng gọi:"Cô nương hay là qua đây cùng chơi đi."

Phù Nguyệt thở dài nở nụ cười tiêu chuẩn xoay người lại bước đến trước mặt nam nhân anh tuấn kia khẽ nói:"Tiên quân,ta là lão bản của Hoa Nguyệt Dạ,ta không tiếp khách đâu."

Hạ Tĩnh Viêm hơi đờ người hắn ngơ ngẩn nhìn Phù Nguyệt,hắn thầm nghĩ sao khuôn mặt xinh đẹp này,ánh mắt này lại quen thuộc nhưng cũng xa lạ đến như vậy.Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đứng dậy cười khẽ bước đến trước mặt nàng hỏi:"Thất lễ rồi, không biết có thể biết quý danh của tiên tử không?"

Phù Nguyệt vẫn mỉm cười nói:"Ta tên Phù Nguyệt,vậy xin hỏi quý danh của tiên quân?"

Hạ Tĩnh Viêm cười khẽ nói:"Ta tên Hạ Tĩnh Viêm."

Phù Nguyệt kinh ngạc hỏi:"Ngài là người tự bộc phát linh mạch trong lời đồn sao?"

Hạ Tĩnh Viêm chăm chú nhìn nàng nói:"Có thể cho là vậy."

Hạ Tĩnh Viêm lấy ra một chiếc vòng có chứa Bạch Linh,đây là một loại đá thần kỳ có thể hỗ trợ tu luyện.Hắn nhét vào tay Phù Nguyệt nói:"Lần đầu gặp mặt,chút quà mọn mong Phù Nguyệt tiên tử không chê."

Phù Nguyệt che miệng cười khẽ:"Nào có thể gọi là quà mọn,đá Bạch Linh quý hiếm vô cùng,vậy phải đa tạ Hạ tiên quân hào phóng rồi."

Hạ Tĩnh Viêm nhìn Phù Nguyệt:"Phù Nguyệt tiên tử chính là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng thấy,một viên Bạch Linh có thể đổi lấy nụ cười của nàng thì quả thật xứng đáng."

Nói rồi hắn muốn đưa tay chạm vào gò má của Phù Nguyệt nhưng bị nàng tránh đi.Phù Nguyệt khẽ cười nhưng nụ cười không có chút vui vẻ nào:"Mong Hạ tiên quân tự trọng."

Nói rồi nàng xoay người rời đi bỏ lại hắn thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của nàng.

Sau ngày hôm đó Hạ Tĩnh Viêm bắt đầu theo đuổi nàng,hắn nào là hoa, nào là trang sức, nào là y phục,nào là pháp khí chỉ cần là những thứ tốt nhất hắn có hắn đều đem tặng cho nàng.Trên dưới Hoa Nguyệt Dạ ai cũng thấy và ngưỡng mộ Phù Nguyệt,họ nói nàng tốt số nhưng có ai hiểu được rằng lòng nàng chỉ hướng về duy nhất một người.

Hôm nay Hạ Tĩnh Viêm lại đến,hắn vừa nhìn thấy Phù Nguyệt liền lấy ra một món pháp bảo hình nhẫn.Phù Nguyệt đang uống trà,nàng hờ hững nhìn chiếc nhẫn rồi đặt chén trà xuống hỏi:"Đây là thứ gì vậy?"

Hạ Tĩnh Viêm cười khẽ cầm lấy tay nàng đeo lên,chiếc nhẫn đang rộng bỗng chốc vừa khít tay nàng,Phù Nguyệt kinh ngạc nhìn pháp khí bảo mạng quý hiếm trên tay.Nó gọi là Trục Sa chỉ cần người đeo gặp nguy hiểm nó sẽ tự động tạo lá chắn bảo vệ chủ nhân,Phù Nguyệt nhìn ra được bên trong là hơn hai mươi tấm lá chắn mà nhẫn tấm là chắn này được làm từ máu và linh lực của người chế tạo.

Phù Nguyệt cau mày nói:"Hạ tiên quân nhọc lòng rồi nhưng thứ này quá quý giá ta không thể nhận được."

Phù Nguyệt định tháo ra thì Hạ Tĩnh Viêm ngăn lại,hắn khẽ kéo tay nàng ánh mắt cầu xin nói:"Ta biết Phù Nguyệt tiên tử không thích việc ta theo đuổi quá gấp gáp và dồn dập nhưng đây là chút tâm ý của ta,với lại Trục Sa cũng chỉ nhận người đầu tiên đeo nó làm chủ,nàng trả lại ta thì nó cũng chỉ là mảnh sắt vụn mà thôi."

Phù Nguyệt cau mày suy tư rồi miễn cưỡng gật đầu:"Vậy đa tạ quà quý của Hạ tiên quân vậy."

Hạ Tĩnh Viêm thấy nàng nhận quà cũng vui vẻ theo,hắn hỏi nàng:"Tiên tử ta có thể mời nàng đến rừng đào phía Tây Cực Vực Tinh chơi không,nghe nói mùa này đào chín rất ngon."

Phù Nguyệt cảm thấy vừa mới nhận quà của Hạ Tĩnh Viêm xong cũng không tiện từ chối liền gật đầu đồng ý

Hạ Tĩnh Viêm cười khẽ nắm lấy tay nàng ánh mắt dịu dàng nói:"Vậy buổi chiều ta đến đón Phù Nguyệt tiên tử."

Hạ Tĩnh Viêm nói xong liền rời đi còn Phù Nguyệt bỗng thấy ngây người dưới ánh mắt dịu dàng của Hạ Tĩnh Viêm ,nàng............dường như nàng từng thấy ánh mắt dịu dàng ấy ở đâu rồi.Tuy dịu dàng nhưng không giống chủ thượng khi xưa,sự dịu dàng của chủ thượng rõ ràng là sự xót thương dành cho chúng sinh.Còn ánh mắt của Hạ Tĩnh Viêm giống như là.........giống như là ánh mắt yêu thương cưng dành cho người yêu vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store