ZingTruyen.Store

[Đồng Nhân] Nếu như Ngô Sở Uý là con trai của Ngô Nhị Bạch

2:70

HinNguyn881971

Khi Ngô Tà, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ tìm được Sở Đầu Trọc, gã đã được mãn hạn tù sớm nhờ cải tạo tốt. Nhìn bộ dạng trơn tuồn tuột như đổ mỡ của gã, Ngô Tà và Quách Thành Vũ liếc nhau, thầm chuẩn bị cho một cuộc khẩu chiến trường kỳ để moi thông tin.
Thế nhưng chưa kịp mở lời, Sở Đầu Trọc đã cười nịnh nọt, xoa xoa hai tay đi thẳng vào vấn đề: "Muốn lấy tin tức trong tay tôi cũng được, giá chốt, con số này." Gã ra dấu tay, giọng điệu không chút mập mờ.
Ngô Tà sững người, không ngờ lại thuận lợi đến thế. Sau khi xác nhận số tiền, cậu thanh toán sòng phẳng ngay tại chỗ. Nhận được tiền, mặt Sở Đầu Trọc lập tức tươi như hoa: "Tam gia nói chẳng sai, Tiểu Tam Gia nhất định sẽ tìm đến tôi lần thứ hai, quả nhiên đúng thật!"
Dứt lời, gã rút từ trong túi ra một mảnh giấy gấp gọn gàng đưa qua: "Tam gia đặc biệt dặn dò, hễ cậu tới thì đưa cái này cho cậu."
Ngô Tà nhận lấy tờ giấy, một con cáo già cùng một con cáo nhỏ bắt đầu cùng nhau phá giải mật mã. Cuối cùng, thuận theo manh mối, họ lần về nhà cũ của Ngô gia. Trước chuồng chó mà ông nội để lại năm xưa, một chú chó to lớn, uy phong lẫm liệt đang nằm phủ phục ngủ trưa.
Khương Tiểu Soái nhìn con chó, thốt lên: "Anh, đây chẳng phải là 'Tứ thúc' của anh sao?"
Ngô Tà gãi gãi đầu: "Đây là con chó cuối cùng ông nội nuôi trước khi mất, ông cụ đúng là cưng chiều nó như con đẻ, gọi là Tứ thúc cũng chẳng sai chút nào." Cậu nghĩ đến thái độ của mọi người trong nhà với nó: "Đừng nói nữa, địa vị của Tiểu Mãn Ca trong nhà hình như còn cao hơn cả tôi."
Sực nhớ đến lời thề nguyện năm xưa là nếu có Tứ thúc nhất định phải cưới cho nó năm thê bảy thiếp, cậu không nhịn được trêu chọc: "Tứ thúc, hương hỏa của Ngô gia sau này trông cậy cả vào việc khai chi tán diệp của thúc đấy!"
Vừa dứt lời, Tiểu Mãn Ca liền liếc xéo cậu một cái, trông chẳng khác nào đang lườm một kẻ ngốc. Quách Thành Vũ đứng bên cạnh vuốt cằm cười khẩy: "Tôi đã bảo là không nhìn lầm mà, con chó này biết lườm người thật đấy!" Hắn xoay sang Khương Tiểu Soái trêu chọc: "Cơ mà nhìn đi nhìn lại, vị Tứ thúc này của cậu dường như còn thông minh hơn cậu đấy."
Tiểu Soái không phục, nhe răng dọa Quách Thành Vũ: "Anh bớt hùa theo đi!"
Bị Tiểu Mãn Ca nhìn cho một cái đến mức phát ngượng, Ngô Tà sờ mũi, vội vàng thò tay vào ổ của nó lôi ra một gói giấy dầu. Cậu vẫy vẫy tay với đại khuyển, giọng điệu đầy vẻ nịnh nọt: "Tứ thúc, tụi con đi trước đây, lần sau tới thăm sẽ mang đồ ngon cho thúc, sẵn tiện tìm cho thúc mấy cô 'vợ' luôn!"
Lời vừa dứt, Tiểu Mãn Ca liền dựng đứng đôi tai, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ "hừ hừ" như muốn lao lên cắn. Ngô Tà sợ hãi rụt tay lại, kéo Khương Tiểu Soái quay đầu chạy biến: "Đi mau, không Tứ thúc nổi giận bây giờ!"
Tại Ngô Sơn Cư, ba người quây quần bên gói giấy dầu, cẩn thận mở ra, bên trong lộ ra một bản đồ cũ kỹ đã ố vàng. Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nhìn nửa ngày chỉ nhận ra đó là bản vẽ kiến trúc chứ không thấy được huyền cơ, đành cầu cứu Ngô Tà.
"Đây là Kiểu Thức Lôi !" Đầu ngón tay Ngô Tà lướt qua những đường nét trên bản vẽ, mắt sáng rực lên. Là dân kiến trúc chính quy, cậu quá quen thuộc với phong cách kiến trúc hoàng gia nhà Thanh này. Nhưng càng nhìn, lông mày cậu càng nhíu chặt: "Nhưng hình thái kiến trúc này lạ quá, chưa từng nghe nói có loại Kiểu Thức Lôi nào như thế này."
Nghiền ngẫm nửa ngày không ra, Ngô Tà gọi điện cho thầy giáo dạy lịch sử kiến trúc hồi đại học rồi trực tiếp đến nhà thầy. Hai thầy trò nghiên cứu cả buổi chiều, thầy giáo cũng liên tục lắc đầu: "Loại kiến trúc này quá hiếm thấy, thầy phải tra cứu thêm văn kiện mới so sánh được, có tin gì thầy sẽ báo ngay."
Ngô Tà chưa kịp đợi tin từ thầy thì điện thoại đã reo, hiển thị cái tên: Giải Vũ Thần.
Khi cậu đưa Tiểu Soái và Thành Vũ đến điểm hẹn, mới phát hiện Giải Vũ Thần đã đích thân tới, bên cạnh là mấy thùng trang bị nặng trịch.
"Tiểu Hoa, sao phải nhọc công cậu tự tay đưa tới? Cứ bảo ai xách qua là được mà." Ngô Tà vội xán lại gần, giọng nịnh nọt.
Giải Vũ Thần không để cậu chạm vào thùng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt thùng, nhướng mày hỏi ngược lại: "Nói cho tôi biết trước, cậu lấy những thứ chuyên nghiệp này làm gì?"
Ngô Tà không muốn nói vì liên quan đến bí mật của Tiểu Ca nên chỉ cười xòa: "Ôi dào, đừng hỏi kỹ thế! Giải Liên Hoàn khó khăn lắm mới xuất hiện, cậu chi bằng về tận hưởng thiên luân chi lạc với ông ấy đi, quản mấy việc vặt này của tôi làm gì." Dứt lời định vươn tay bê thùng.
Ánh mắt Giải Vũ Thần đông cứng lại, lùi một bước: "Ngô Tam Tỉnh về Ngô gia rồi, liên quan gì đến tôi?"
Ngô Tà nhướng mày kinh ngạc: "Giải Liên Hoàn không về Giải gia? Lúc ở Tháp Mộc Đà, chẳng phải ông ấy đi cùng cậu sao?"
Sắc mặt Giải Vũ Thần lập tức lạnh ngắt, cười khẩy: "Đi cùng tôi? 'Ngô Tam Tỉnh' muốn về Ngô gia, tôi quản được sao?"
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng phản ứng lại, đồng thanh thốt lên:
"Ông ta không về Giải gia / Ngô gia?"
"Lão cáo già này, lại dắt mũi chúng ta rồi!" Ngô Tà nghiến răng, Giải Vũ Thần cũng vô cùng khó coi. Ngô Tà thấy y như vậy đành thở dài: "Chúng tôi đang ở Ba Nãi, nếu cậu thấy tâm trạng không tốt thì đi cùng cho khuây khỏa, phong cảnh ở đó cũng khá lắm."
Thế là từ ba người đi, lúc về thành bốn người. Trên đường, Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi: "Anh, nếu anh không muốn Hoa Nhi Gia đi theo, sao lúc đầu còn nhờ anh ấy mua trang bị?"
Ngô Tà vẻ mặt như "vừa mất sổ gạo", xòe tay đáp: "Anh biết làm sao được? Trang bị trên thị trường anh xem hết rồi, chẳng cái nào vừa ý cả! Chất lượng trang bị A Ninh dùng trước đây đã đặt ra tiêu chuẩn rồi, người có thể kiếm được hàng cùng đẳng cấp thì anh chỉ nghĩ tới Tiểu Hoa thôi."
Khương Tiểu Soái hiểu ra, vỗ vai cậu chia buồn: "Thôi được rồi anh, nén bi thương."
Tiểu Soái quay đầu thấy sắc mặt Giải Vũ Thần vẫn thâm trầm, trong lòng thầm mắng lão Giải Liên Hoàn vài câu, đôi mắt đảo liên tục rồi nảy ra một quỷ kế. Anh rón rén lại gần Giải Vũ Thần, hạ thấp giọng: "Hoa Nhi Gia, lão cáo già đó không phải muốn trốn sao? Em có một cách, khiến lão cả đời không dám thò mặt ra ngoài nữa, anh muốn nghe không?"
Giải Vũ Thần thấy anh vẻ mặt hóng hớt nhưng lại mang ý tốt bênh vực mình, sắc mặt dịu lại đôi chút: "Ồ? Cách gì?"
Khương Tiểu Soái nhìn quanh quất, ghé sát tai y thần bí nói: "Anh nghĩ xem, nếu ngày mai cả giới đổ đấu đều truyền tai nhau rằng: Ngô Tam Tỉnh xuống mộ không bảo vệ được biểu đệ (em họ), khiến biểu đệ mất mạng, lúc đó lão mới tỉnh ngộ hóa ra người mình yêu bấy lâu luôn là biểu đệ! Sau đó lão trực tiếp chia tay Trần Văn Cẩm, tuyên bố 'đời này không gặp lại', ngày ngày chui vào mộ nói là tìm 'bóng hình' của biểu đệ... Anh thấy tin này đủ sốc không?"
Giải Vũ Thần nghe xong, không nhịn được bật ra một tia cười, ánh mắt cũng sáng lên: "Cảm ơn nhé Tiểu Soái, tâm ý của em tôi nhận. Nhưng thôi, tha cho họ đi, hai lão già cộng lại cũng gần trăm tuổi rồi, không thèm chấp nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store