[Đồng Nhân] Nếu như Ngô Sở Uý là con trai của Ngô Nhị Bạch
2:68
Ngô Úy và Trì Sính vừa theo Vân Thái và Bàn Tử vào rừng, Bàn Tử đã không ngừng nháy mắt ra hiệu, lộ rõ ý đồ muốn hai người giúp tạo không gian riêng tư. Ngô Úy nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thái, cảm thấy bước chân cô nàng có chút cứng nhắc không tự nhiên, nhưng nhìn vẻ sốt sắng của Bàn Tử, cậu vẫn liếc mắt nhìn Trì Sính rồi âm thầm gật đầu.
Hai người cố tình đi chậm lại, đợi Bàn Tử và Vân Thái đi xa một chút liền mượn lùm cây che khuất thân hình, bám theo sau với khoảng cách không xa không gần. Đi chưa được bao lâu, bỗng thấy chân Vân Thái trượt mạnh một cái, cô hét lên rồi lăn thẳng xuống vách đá thấp bên cạnh. Bàn Tử sợ đến hồn xiêu phách lạc, chẳng kịp suy nghĩ gì cũng lao theo xuống dưới.
Trì Sính và Ngô Úy trao đổi ánh mắt, cả hai đều không vội vàng xông lên. A Quý rõ ràng từng nói Vân Thái từ nhỏ đã theo ông nội lớn lên trên núi, thông thuộc nơi này hơn cả nhà mình, sao có thể dễ dàng trật chân lăn xuống vực như vậy? Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Quả nhiên, khi hai người vòng xuống dưới đáy vực, Bàn Tử đã nằm bất động trên đất. Vân Thái tay lăm lăm con dao găm, mũi dao đang chĩa thẳng vào ngực Bàn Tử nhưng mãi vẫn không đâm xuống. Giằng co vài giây, cô đột ngột ném con dao sang một bên, ngồi thụp xuống đất bịt mặt khóc nức nở.
"Vừa nãy nếu cô thực sự dám ra tay, thì giờ cô đã là một xác chết rồi." Ngô Úy và Trì Sính từ sau thân cây bước ra, giọng nói lạnh lẽo không chút hơi ấm.
Người Vân Thái cứng đờ, khi ngẩng đầu lên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, giọng điệu đầy vẻ tuyệt vọng: "Không ra tay... tôi cũng chỉ có con đường chết." Lời vừa dứt, khóe môi cô đột ngột tràn ra một dòng máu đen. Cô nhìn hai người với ánh mắt khẩn cầu: "Hai vị ông chủ, cầu xin các anh... đừng nói cho anh Béo biết. Tôi có lỗi với anh ấy, anh ấy là người tốt..."
Chưa nói hết câu, cô ho ra một ngụm máu lớn, nhắm mắt lịm đi. Ngô Úy lập tức lấy thuốc giải độc trong túi ra nhét vào miệng Vân Thái và Bàn Tử. Dù biết đối với loại độc này không hoàn toàn đúng bệnh, nhưng ít nhất có thể tạm thời áp chế độc tính, giữ lại một hơi tàn cho cô. Trì Sính rút dao cảnh giới xung quanh, còn Ngô Úy hướng về phía cánh rừng vắng lặng quát lớn: "Ra đây đi!"
Đáp lại cậu chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, không một bóng người hiện diện.
"Chúng tôi không phải kẻ thù của anh, kẻ hại anh thành ra thế này cũng không phải chúng tôi." Ngô Úy hạ thấp tông giọng nhưng đầy sức xuyên thấu: "Oan có đầu nợ có chủ, chủ nợ của anh vẫn đang nằm hưởng thụ trong Thập Nhất Thương kìa, anh không muốn báo thù sao?"
Cậu khựng lại một chút, ánh mắt quét qua những bóng râm xung quanh: "Anh muốn gọi mình là Trương Khởi Linh hay Trương Khởi Khai (Trương Mở Linh), tôi đều không quan tâm. Hiện tại những kẻ còn lại của Trương gia ngay cả 'Trương Khởi Linh' thật kia còn dám hố, anh có tự xưng là Trương Khởi Linh phiên bản 01 thì có tác dụng gì? Trương Khải Sơn chết rồi, nhưng Trương Nhật Sơn vẫn còn sống nhăn răng ra đó, ở Tân Nguyệt Phạn Điếm ăn ngon mặc đẹp, anh nhìn mà không thấy nghẹn lòng sao?"
Giọng Ngô Úy mang theo chút khiêu khích, ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm vào chỗ tối: "Không muốn gây chút rắc rối cho hắn? Không muốn cho kẻ trong Thập Nhất Thương kia thăng thiên luôn à? Anh thừa biết thân phận của tôi là gì, mượn 'gió đông' của ông già nhà tôi, tôi vào đánh sập Thập Nhất Thương chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
Cậu cố tình nói chậm lại: "Hiện tại tôi đúng là chưa đủ bản lĩnh, nhưng sớm muộn gì cũng phải xử lý chuyện này. Nếu anh ra mặt ngay bây giờ, tương lai lúc tôi 'đốt pháo hoa', biết đâu còn có thể cho anh góp vui một tay, không chút động lòng sao?"
Lời vừa dứt, một bóng người quấn trong lớp bào đen bước ra từ bóng cây, chính là gã vai lệch (Sập Kiên). Trì Sính lập tức siết chặt dao, cảnh giác nhìn gã, nhưng Ngô Úy vỗ vai hắn ra hiệu thả lỏng, rồi quay sang cười với Sập Kiên: "Kẻ thù của anh cũng sắp gặp xui xẻo rồi, anh chắc chắn muốn gây gổ với tôi lúc này chứ?"
"Lời cậu nói... là thật sao?" Sập Kiên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc như bị chà qua giấy nhám: "Cậu muốn đập phá Tân Nguyệt Phạn Điếm? Cho tôi theo với."
"Bộ dạng này của anh mà tôi mang vào Bắc Kinh được à?" Ngô Úy nhún vai: "Tân Nguyệt Phạn Điếm ở Bắc Kinh chứ không phải Tokyo, anh làm rõ tình hình hộ cái. Nhưng cái nơi chim không thèm đậu như Thập Nhất Thương, đến đó đốt pháo hoa thì tôi có thể dẫn anh đi góp vui."
Cậu đổi giọng trầm xuống: "Giải độc cho hai người này trước đi, những chuyện khác, tôi nói được làm được."
"Chức trách của tôi là thủ hộ Trương gia cổ lâu, kẻ vào đều phải chết." Sập Kiên không động đậy, giọng đầy cố chấp: "Mục đích của chúng ta không giống nhau."
"Anh ngốc à?" Ngô Úy trợn mắt: "Trương Khải Sơn hố anh thành ra thế này rồi mà anh vẫn khờ khạo làm theo, tôi mà là ông chủ có nhân viên như anh thì tôi nằm mơ cũng cười tỉnh. Các anh tuyển Tộc trưởng theo quy trình thế nào bản thân anh tự rõ, Trương Khải Sơn là người ngoại tộc cộng thêm anh, cả hai đều là ngoại tộc. Để Trương Nhật Sơn lên làm Tộc trưởng còn chưa đến lượt anh đâu."
Tiếp đó, cậu bắt đầu dùng cả chiêu dụ dỗ lẫn thuyết phục: Lúc thì bảo đợi xử lý xong Trương Nhật Sơn sẽ bảo anh trai mình "thổi gió bên gối" với Tộc trưởng để cho Sập Kiên đường đường chính chính nhận tổ quy tông; lúc thì mô tả cảnh tượng "pháo hoa" rực rỡ thế nào khi đánh sập Thập Nhất Thương, khi đó sẽ để Sập Kiên tự tay châm lửa; lại nhắc đến việc Trương Nhật Sơn ở Tân Nguyệt Phạn Điếm tự tại ra sao, hai người liên thủ nhất định khiến đối phương chịu thiệt.
Sau một hồi "vừa đấm vừa xoa", sự cố chấp trong mắt Sập Kiên dần tan biến. Gã siết chặt nắm đấm im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu, rõ ràng là đã bị những lời hoa mỹ của Ngô Úy hoàn toàn thuyết phục. Gã lấy từ trong áo bào ra một chiếc bình sứ nhỏ, lần lượt cho Vân Thái và Bàn Tử uống thuốc giải, động tác cứng nhắc nhưng không còn do dự.
Ngô Úy nhìn gã, đưa tay vỗ ngực mình: "Đã là đồng minh rồi thì cũng nên biết tên tuổi nhau. Tôi là Ngô Úy, hắn là Trì Sính, đằng kia là Vương Bàn Tử. Còn anh? Chẳng lẽ cứ gọi mãi là 'Sập Kiên'?"
"Trương Khởi..."
Chưa nói dứt câu, thấy Sập Kiên lại định tự xưng là "Trương Khởi Linh", Ngô Úy vội xua tay ngắt lời: "Được rồi được rồi, coi như tôi chưa hỏi! Muốn nói thì nói, không ép. Nhưng anh phải biết, bọn họ sau đó đã tìm được một Trương Khởi Linh khác, đó mới là Tộc trưởng thực sự của Trương gia. Kết quả là anh ta phát tác chứng mất hồn, không đưa được người ra khỏi cổ lâu, quay đầu liền bị cái thứ chó má Trương Khải Sơn kia ném vào viện điều dưỡng Cách Nhĩ Mộc, rút máu suốt hai mươi năm. Cuối cùng vẫn là Giải cửu gia và ông nội tôi âm thầm cứu ra đấy, chuyện này anh không biết sao?"
"Họ đối xử với tôi thế nào cũng được..." Giọng Sập Kiên đột ngột cao vút, mang theo sự phẫn nộ không thể kìm nén, nắm đấm kêu răng rắc: "Nếu anh ta thực sự là Tộc trưởng Trương gia, sao họ dám làm thế?!"
Ngô Úy nhìn dáng vẻ kích động của gã, thong thả mở lời: "Cho nên mới nói, anh cứ một lòng muốn làm cái chức Tộc trưởng này để làm gì? Lẽ nào anh cũng muốn bị trói trên giường bệnh, làm chuột bạch cho người ta rút máu?"
Câu nói này như một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt cơn thịnh nộ của Sập Kiên. Gã sững sờ tại chỗ, sự giận dữ dần bị thay thế bởi vẻ mịt mờ, bàn tay đang siết chặt cũng từ từ buông lỏng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store