ZingTruyen.Store

[Đồng Nhân] Nếu như Ngô Sở Uý là con trai của Ngô Nhị Bạch

2:20

HinNguyn881971

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ mồn một.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cào cấu "két ——" khe khẽ, nhưng lại sắc nhọn chói tai.
"Không ổn, ở trên đầu!" Ngô Tà thắt tim lại, vừa định lên tiếng cảnh báo, nhưng cơ thể lại không kịp phản ứng.
Quách Thành Vũ nhanh tay lẹ mắt, đẩy mạnh Ngô Tà sang một bên, bản thân hắn và Trì Sính cũng đồng thời lăn một vòng tại chỗ, ba người trong nháy mắt tản ra ba hướng.
Gần như cùng lúc đó, một bóng đen từ trên cao giáng mạnh xuống, nện trúng vị trí bọn họ vừa đứng, mặt đất rung lên bần bật.
"Mẹ kiếp!" Quách Thành Vũ đứng vững lại chửi thầm, "Trúng kế rồi, con súc sinh này cố ý đấy."
Cú đánh vừa rồi rõ ràng là điệu hổ ly sơn, mục đích chính là chia cắt ba người, ngăn cản bọn họ phối hợp.
Quả nhiên, ba người vừa bị tách ra, con Hải Hầu Tử to xác dưới nước liền đột ngột phá nước nhảy lên, mang theo hơi lạnh ẩm ướt tanh tưởi đáp xuống giữa ba người.
Mục tiêu của nó cực kỳ rõ ràng, lao thẳng về phía Ngô Tà còn chưa đứng vững hẳn, rõ ràng là nhìn ra hắn là kẻ yếu nhất trong ba người.
Con súc sinh tung người nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào Ngô Tà đang nằm dưới đất, mắt thấy sắp vồ trúng hắn, Ngô Tà giơ súng bắn liên tiếp hai phát, đánh lệch thế tấn công của nó. Kết quả phát thứ ba lại bắn vào không khí, "Hết đạn rồi", hắn không cam lòng bóp cò thêm hai cái nữa, xác nhận tin dữ này.
Nhanh tay lẹ mắt ném thẳng khẩu súng vào mặt con Hải Hầu Tử, lăn một vòng tại chỗ, tránh được một đòn chí mạng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Quách Thành Vũ ở gần hắn nhất đột ngột rút dao găm bên hông, đồng thời mượn lực từ viên gạch nhô lên trên mặt đất nhảy vọt lên, đâm mạnh về phía mắt con Hải Hầu Tử.
Dao găm cắm phập vào mắt nó, hắn còn dùng sức khuấy mạnh mấy cái, Hải Hầu Tử bị cản trở tầm nhìn cộng thêm đau đớn kịch liệt, nổi điên cào một phát vào ngực hắn, hất văng Quách Thành Vũ ra xa.
"Quách Tử!" Hai người kinh hãi hét lên.
Chỉ thấy Quách Thành Vũ như con diều đứt dây đập mạnh vào tường mộ, rồi lại rơi bịch xuống đất, bụi bay mù mịt.
Hắn ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm đi.
Con Hải Hầu Tử giờ chỉ còn một mắt giận dữ tột độ, con mắt đỏ ngầu còn lại tràn đầy hung tàn, vậy mà hoàn toàn lờ đi Ngô Tà bên cạnh, đạp mạnh chân sau, lao về phía Quách Thành Vũ đang nằm bất tỉnh.
Trì Sính thấy thế tim thắt lại, đâu còn để ý gì khác, sải bước lao về phía Quách Thành Vũ.
Nhưng con Hải Hầu Tử tốc độ còn nhanh hơn, mang theo tiếng gió rít lao thẳng về phía hai người, mùi hôi thối tanh tưởi xộc thẳng vào mặt.
Ngô Tà trong góc vội vã lục lọi trong ba lô, cuối cùng cũng mò được thứ mình muốn, một chai cháy (bom xăng).
Kể từ lần chứng kiến công dụng tuyệt vời của thứ này ở Thất Tinh Lỗ Vương Cung, lần xuống mộ này hắn cũng mang theo hai chai.
Mắt thấy Hải Hầu Tử quay lưng về phía mình, đang tập trung tấn công nhóm Trì Sính, hắn không nghĩ ngợi gì, chộp lấy chai cháy ném mạnh về phía con quái vật.
Lưỡi lửa trong nháy mắt bùng lên, liếm vào bộ lông ướt sũng của nó.
Ai ngờ bộ lông của con Hải Hầu Tử này như tẩm dầu, gặp lửa là cháy bùng lên, dù có dính nước cũng không ngăn được ngọn lửa lan tràn. Trong tiếng nổ lách tách, ngọn lửa chớp mắt đã bao trùm nó thành một quả cầu lửa, mùi khét lẹt tanh tưởi lan tỏa khắp nơi.
Con súc sinh phát ra tiếng gào thét xé ruột xé gan trong biển lửa, rơi từ trên không xuống, thế tấn công bị chặn lại.
Cơ thể nó vặn vẹo kịch liệt, nhưng trong mắt vẫn còn tia hung quang không cam lòng, vậy mà lại dốc hết chút sức lực cuối cùng, mang theo ngọn lửa hừng hực lao về phía Trì - Quách hai người lần nữa, rõ ràng là muốn kéo theo đệm lưng.
Trì Sính mắt thấy quả cầu lửa lao về phía mình, phản ứng cực nhanh ôm lấy Quách Thành Vũ, mượn chỗ lồi ra trên đá mộ đạp mạnh một cái, lăn liền mấy vòng.
Quả cầu lửa vồ hụt, đập mạnh vào vách đá, ngọn lửa cháy càng dữ dội hơn, tiếng gào thét của Hải Hầu Tử vang vọng trong phòng mộ, nghe mà tê dại da đầu.
Ngô Tà nhân cơ hội lao tới, ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của Quách Thành Vũ, thở phào nhẹ nhõm: "Còn thở, chỉ ngất đi thôi."
Trì Sính vừa định nói gì đó, lại thấy con Hải Hầu Tử trong quả cầu lửa kia vẫn chưa tắt thở, giãy giụa định lao tới lần nữa, ánh mắt hắn sắc lạnh, vớ lấy viên gạch đá lỏng lẻo bên cạnh, ném mạnh về phía nó.
Quả cầu lửa cuối cùng cũng mất đi sự sống, đổ rạp xuống đất.
Bên kia, con Hải Hầu Tử bị thương thấy đồng bọn bị thiêu chết, vậy mà lại chạy về hướng ngược lại với bọn họ.
Hai người còn tưởng nó bị dọa sợ bỏ chạy, kết quả nó lại chạy đến chỗ cái ba lô của Ngô Tà, nhe răng cười một nụ cười đầy ác ý với bọn họ. Chỉ thấy cánh tay dài ngoằng của con súc sinh vung lên, chuẩn xác móc lấy cái ba lô rơi trên đất của Ngô Tà!
"Mẹ kiếp! Trang bị!" Hai người đồng thời kinh hãi.
Lời còn chưa dứt, Hải Hầu Tử vung mạnh tay, cái ba lô của Ngô Tà vẽ một đường cong trên không trung, "tùm" một tiếng rơi xuống đầm nước, trong nháy mắt bị dòng nước đục ngầu nuốt chửng.
Con súc sinh này rõ ràng đã nhìn ra trong ba lô có thứ khắc chế được nó, vậy mà lại dùng cách này để tiêu hủy mối đe dọa.
Tim Ngô Tà trầm xuống, vội vàng quay sang hỏi Trì Sính đang đỡ Quách Thành Vũ: "Trong túi các anh còn chai cháy không?"
"Không còn." Trì Sính hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Mẹ kiếp, con súc sinh này khôn thật!"
Cuối cùng hắn không nói nhiều nữa, ra hiệu cho Ngô Tà chăm sóc Quách Thành Vũ, hắn cầm thanh đao thép đứng dậy, quyết sống mái một phen với con súc sinh kia.
Nhưng con quái vật này dường như đã rút kinh nghiệm từ cái chết của đồng bọn, trở nên vô cùng giảo hoạt.
Nó không còn đối đầu trực diện nữa, ngược lại lợi dụng cột đá, bóng tối trong phòng mộ để ẩn nấp, khéo léo né tránh những đường đao của Trì Sính, chuyên chọn chỗ tối đánh du kích.
Hải Hầu Tử thành thạo điêu luyện, Trì Sính ném chuột sợ vỡ bình, cục diện nhất thời rơi vào bế tắc.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, khóe mắt liếc thấy Ngô Tà đang ngồi xổm bên cạnh Quách Thành Vũ, vừa cảnh giác xung quanh, vừa cố gắng bấm nhân trung đánh thức hắn, căn bản không rảnh tay giúp đỡ.
Trong lòng thắt lại, biết tuyệt đối không thể để con súc sinh này lại gần bên đó.
Ai ngờ con khỉ đó như tìm được điểm yếu của hắn, phát ra một tiếng cười quái dị chói tai, định vòng qua hắn lao về phía hai người trên đất.
Trì Sính phát hiện ra ý đồ của nó, cố ý dùng đao rạch lên phiến đá tạo ra âm thanh chói tai, gầm lên về phía Hải Hầu Tử: "Súc sinh, lại đây!", muốn thu hút sự chú ý của nó về phía mình.
Hải Hầu Tử liếc hắn một cái, ánh mắt mang theo sự chế giễu, dường như muốn nói Tao đã nhìn thấu trò mèo của mày rồi, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trì Sính nhanh trí, móc ra mấy mảnh vảy dính đầy máu tanh hôi thối cạo được từ tay nó lúc trước, ném mạnh vào mặt nó: "Đồ bẩn thỉu trả lại cho mày, đợi ông đây giết mày nhất định sẽ lột sạch vảy của mày làm áo giáp!"
Mảnh vảy "bộp" một tiếng dính lên vết thương của nó, con Hải Hầu Tử vốn còn đang giễu cợt khinh thường quả nhiên bị chọc giận. Trong mắt lộ ra hung quang, lập tức kích thích bản tính điên cuồng của nó.
Chỉ nghe nó phát ra tiếng gầm điếc tai nhức óc, đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn lại sự giận dữ tột độ, nhất thời mất đi lý trí, vậy mà bất chấp tất cả lao mạnh về phía Trì Sính, động tác cũng mất đi sự cẩn trọng lúc trước, móng vuốt vung loạn xạ, hoàn toàn không còn bài bản.
"Chính là lúc này!"
Trì Sính nắm bắt cơ hội, cố ý để lộ sơ hở, đợi Hải Hầu Tử lao đến gần, giơ tay trái lên đỡ móng vuốt và cú cắn của nó, đồng thời trở tay đâm một đao vào bụng nó, dùng sức rạch một đường, tay thọc vào trong móc.
Cũng chẳng quan tâm túm được cái gì, lôi mạnh ra ngoài rồi lăn một vòng tránh né.
Chỉ thấy, con Hải Hầu Tử đó ruột gan lòng phèo lòi cả ra đất, hét lên một tiếng lại lao về phía Trì Sính.
Hoàn toàn không chú ý có một bóng người lén lút cầm viên gạch vòng ra sau đánh lén.
Thấy hành động của Hải Hầu Tử chậm lại, Ngô Tà rảo bước tiếp cận đập mạnh viên gạch vào gáy nó. Hải Hầu Tử đau đớn kêu thảm thiết, điên cuồng vặn vẹo cơ thể, Trì Sính sống chết túm chặt lấy ruột nó không buông, Ngô Tà lại bồi thêm mấy cú liên tiếp.
Hai người một thú vật lộn hồi lâu, cho đến khi động tác của Hải Hầu Tử hoàn toàn cứng đờ, ánh mắt mất đi thần sắc, hai người mới như kiệt sức buông tay, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.
Lúc này Quách Thành Vũ đang hôn mê cũng từ từ tỉnh lại, vịn vào bức tường bên cạnh nửa ngồi dậy nhìn hai người chật vật, móc ra một điếu thuốc dính máu rít một hơi, hỏi hai người: "Làm một điếu không?"
Kết quả hít mạnh quá, động đến vết thương. "Xuýt" một tiếng, lại dùng ngón trỏ và ngón cái dí tắt thuốc.
Trì Sính đảo mắt trắng dã: "Muốn hút thế à, đợi mày chết tao đốt cho mày cả thùng Marlboro."
Quách Thành Vũ nhướng mày có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nói một câu: "Được, nói được làm được nhé."
Thấy hắn còn sức nói đùa xem ra là chưa chết ngay được, Ngô Tà đứng dậy lục lọi trong hai cái ba lô còn sót lại tìm được thuốc men, định xử lý vết thương cho hai người bị thương.
Trì Sính lại xua tay từ chối: "Tôi tự làm được."
Ngô Tà bèn quay sang Quách Thành Vũ, cẩn thận cắt bỏ lớp quần áo dính máu của hắn, nhìn rõ vết thương xong nhíu mày.
Cú cào của Hải Hầu Tử quá sâu, chỉ rửa vết thương thôi là chưa đủ, bắt buộc phải khâu lại. Nhưng hắn làm gì biết nghề này, đành quay sang hỏi Trì Sính: "Anh biết khâu vết thương không?"
Trì Sính nhướng mày, giọng điệu mang chút thô lỗ: "Không cầu kỳ thế đâu, điều kiện có hạn, cứ khâu lại trước đã, còn hơn là ruột gan lòng phèo lòi ra ngoài như con Hải Hầu Tử kia."
"Nhưng không có dụng cụ a..." Ngô Tà giơ túi thuốc trong tay, bất lực nói.
Ba người đang rầu rĩ, Quách Thành Vũ đột nhiên động đậy, giãy giụa móc từ túi bên hông ba lô ra một cái hộp sắt nhỏ, mở ra xem, bên trong vậy mà lại là một hộp kim thêu hoa.
Ngô Tà kinh ngạc trợn tròn mắt: "Xuống mộ mang kim thêu hoa? Đây là thao tác gì thế?"
Trì Sính cười khẩy, nhìn Quách Thành Vũ: "Hồi bé mày chẳng bảo thêu thùa là do mẹ mày ép sao? Giờ còn mang theo bên người? 'Quách Phương Bất Bại', tao thấy là mày tự mình thích thì có."
Quách Thành Vũ không còn sức đấu võ mồm với hắn, chỉ yếu ớt hất cằm, ra hiệu cho Ngô Tà lấy kim khâu bụng cho hắn.
Ngô Tà nghe hắn biết thêu thùa, mắt sáng rực lên, ánh mắt long lanh như cún con, rõ ràng là muốn để hắn tự làm.
Nhưng Quách Thành Vũ lắc lắc đôi tay vô lực, biểu thị lực bất tòng tâm.
Ngô Tà lại liếc nhìn Trì Sính cụt một tay (bị thương một tay), hai người đều thương tích đầy mình, căn bản không làm được. Ngô Tà cắn răng, cầm lấy một cây kim thêu, học theo cách khâu đế giày, cứng rắn khâu vết thương trên bụng Quách Thành Vũ lại từng mũi từng mũi.
Đường khâu xiêu vẹo như con giun đang bò, Quách Thành Vũ đau đến toát mồ hôi trán, nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Trì Sính đứng bên cạnh nhìn, hiếm khi không buông lời châm chọc, chỉ đưa qua một miếng vải: "Cắn vào, đừng để đau quá ngất đi."
Bên ngoài màn hình, Khương Tiểu Soái nhìn chằm chằm vào hình ảnh, nhịp tim cũng dần mất kiểm soát.
Từng màn hiểm nguy trong mộ đập vào mắt, đặc biệt là khoảnh khắc Quách Thành Vũ bị thương ngã xuống, trái tim hắn như bị bàn tay vô hình bóp chặt, ngay cả thở cũng khó khăn.
Bất kể trận chiến bên kia khốc liệt thế nào, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Quách Thành Vũ trong góc, cho đến khi nhìn thấy lồng ngực phập phồng yếu ớt kia, mới như được người ta vớt từ dưới nước sâu lên, hít mạnh một hơi, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương toang hoác trên bụng Quách Thành Vũ bị Ngô Tà dùng kim thêu khâu lại như khâu đế giày thành một con "rết" xiêu vẹo, lông mày hắn nhíu lại đủ để kẹp chết con muỗi.
Khương Tiểu Soái không thể ngồi yên được nữa, "vút" một cái đứng dậy, đẩy ghế ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô nãi nãi.
"Tiểu Soái!" Ngô nãi nãi giật mình, vội vàng đưa tay đỡ, "Cháu làm cái gì thế hả? Mau đứng dậy!"
Hắn lại cố chấp quỳ không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Ngô nãi nãi, giọng nói mang theo sự run rẩy kìm nén: "Bà nội, cháu muốn vào trong, cầu xin bà. Tuy cháu không đánh lại bọn họ, nhưng cháu là bác sĩ, không thể trơ mắt nhìn bọn họ đổ máu, gồng mình chịu đựng nữa..."
Ngô nãi nãi im lặng không nói, không chịu đồng ý.
Khương Tiểu Soái thấy thế, hai tay chống xuống đất định dập đầu.
Lần này Ngô nãi nãi cuống thật sự, vội vàng ra hiệu cho Lê Thốc bên cạnh. Hai người một trái một phải, nửa lôi nửa kéo cuối cùng cũng dựng được hắn dậy từ dưới đất.
Khương Tiểu Soái đứng vững rồi, ánh mắt vẫn bướng bỉnh như cũ, nhìn chằm chằm Ngô nãi nãi, cái điệu bộ đó rõ ràng là, hôm nay không đồng ý, hắn sẽ ăn vạ đến cùng.
Ngô nãi nãi nhìn sự cố chấp quen thuộc trong mắt hắn, giống hệt Ngô Tà, giống hệt Ngô Úy, thậm chí giống hệt bà thời trẻ, cuối cùng thở dài một tiếng: "Nghĩ kỹ chưa?"
Khương Tiểu Soái gật đầu thật mạnh.
Lê Thốc bên cạnh rõ ràng biết hắn có bao nhiêu cân lượng, còn muốn khuyên: "Tiểu Soái, bên trong không giống như anh nghĩ đâu..."
Lời chưa nói hết, đã bắt gặp đôi mắt kiên định y hệt người nhà họ Ngô của Khương Tiểu Soái, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai hắn: "Đi theo tôi, tôi đưa anh đi chuẩn bị."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store