(Đồng nhân Naruto) Em sẽ vượt qua thôi... - Quyển 2 (HOÀN)
Chương 9: Tàn lửa đã tắt, lửa khác cháy hơn.
Mặt trời bắt đầu nghiêng về Tây, vầng dương đỏ rực như máu trải dài ánh sáng lên một thành phố hỗn loạn. Gió thổi qua từng mái nhà đổ nát, mang theo mùi bụi đá, tro cháy và chút gì đó khét lẹt. Dưới ánh tà dương ấy, một thân ảnh cao lớn đang lao đi như cơn lốc đang lao đi vù vù trong gió. Jiraiya đang bế Kayoko chạy hớt hãi trên đoạn đường dài đầy đá vụn. Đá vụn là từ mấy căn nhà lớn bị Tsunade một phát đấm bay khi truy đuổi hội báo thủ vừa rồi. Trong lòng ông Kayoko đã ngất lịm nằm mê man, cơ thể cô bé đầy thương tích, đôi mắt đã nhắm nghiền lại. Trong khi đó Itachi thì đang cùng Kisame tháo chạy khi vừa đụng độ với Jiraiya. Chạy một hồi thì anh đã ngồi khụy xuống một góc tường khuất cùng, còn Kisame thì đỡ anh tựa vào tường. Rồi Itachi cởi dây tia chiếc áo Akatsuki đã cháy một chút, bên trong là vết thương nặng vừa cháy xém vừa có vệt đen của máu khô làm hắn mở to mắt vì trầm trồ kinh ngạc.- Ngươi… Itachi nhìn Kisame rồi giải thích.- Ta đang bị nội thương, cơ thể ngươi vẫn chưa hồi phục xong sau khi bị trúng ảo thuật của con bé đó. Đụng độ với Jiraiya lúc này chỉ làm cho chúng ta thêm thiệt hại thôi.Kisame cau mày nhìn vết thương của Itachi. Hắn vốn là người không dễ tỏ ra hoảng hốt, nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt hắn lộ rõ sự bức bối xen lẫn chút ngờ vực. Một phần vì sức mạnh của Itachi lẽ ra không dễ bị thương nặng như vậy, phần khác là vì đứa con gái kia.- Chỉ là một con nhóc sao lại có thể gây ra ảo thuật đến mức đó?Ánh mắt Kisame khi ấy vẫn dán vào dấu vết lằn đỏ loang lổ do dòng chakra quái lạ do Ma Đằng của Kayoko để lại lên người Itachi. - Ảo cảnh đó… Kisame khẽ rùng mình, tay vô thức đưa lên vuốt mặt như thể muốn xóa đi ký ức tởm lợm. - Nếu ta không phải là ta, chắc là đã phát điên rồi.Itachi bấy giờ liền nhìn Kisame nghi hoặc hỏi.- Ngươi đã thấy cái gì vậy?Khi ấy Kisame nghe vậy liền im lặng không đáp, Itachi khẽ thở dài.- Chúng ta về tổ chức thôi…Bấy giờ Kisame liềm gào lên đầy kinh hãi.- Không! Ta không muốn về đó! Ta không muốn gặp bọn hắn thêm lần nào nữa… Nhìn mặt chúng là ta đã hết muốn ăn cơm rồi!Thấy phản ứng kỳ lạ của Kisame thì Itachi chỉ nhíu mày nghi hoặc.- Nhưng chúng ta phải về để trị thương chứ? Dù Kisame phản đối ra sao thì cũng bị Itachi kéo về cho bằng được. Đương nhiên là sau cú sốc tinh thần đó, hắn sẽ không thể nào gặp mặt những kẻ bị điểm mặt mặc bikini trong ảo mộng thêm một thời gian dài sau đó.…………………………………….Mặc khác Jiraiya đã bế Kayoko chạy thục mạng. Jiraiya lao qua những con phố phủ đầy đá vụn dấu tích mà Tsunade để lại sau cơn thịnh nộ điên cuồng khi phát hiện mình bị đám “báo thủ” dắt mũi. Ông lách qua một chiếc xe hàng bị lật, phóng lên mái nhà vẫn còn cháy dở, rồi lao xuống đường như cơn gió lốc. Hơi thở ông bắt đầu dồn dập, vai rướm mồ hôi, nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô gái nhỏ.Rốt cuộc Jiraiya cũng đã bắt kịp được đội báo thủ, Tsunade, Shizune và Tonton đang ngừng lại giữa đường nghỉ ngơi. Dường như Tsunade cũng vừa đuổi kịp họ xong ít phút trước đó. Jiraiya khi ấy liền đưa Kayoko xuống gào lên.- Gấp lắm rồi! Tsunade mau cấp cứu cho con bé ngay! Thấy Kayoko trong tình trạng này, Sasuke đã đẩy mọi người và lao vào.- Kayoko! Sasuke gào tên Kayoko và cướp lấy cô từ tay Jiraiya.- Em sao vậy Kayoko! Mau tỉnh dậy đi…Mọi người khi này cũng lo lắng vây quanh Kayoko, Sasuke thì cứ dành ôm chặt không chịu buông. Còn mồm to của Naruto níu lấy áo Jiraiya lắc lắc tra hỏi, Neji thì cự bảo Sasuke đặt Kayoko xuống làm cho khung cảnh trở nên bát nháo. Tsunade khi ấy đã nổi trận xung thiên mà gầm lên.- Ồn ào quá! Có im lặng để ta xem con bé bị gì không! Sasuke khi ấy mới biết điều mà đặt Kayoko xuống đất. Tsunade lúc này liền tiến đến điều xem xét thương thích cho Kayoko. Gương mặt bà tối sầm lại, trong lòng Tsunade khi ấy cũng vô cùng rối ren muôn phần."Vì sao ngươi lại liều lĩnh như vậy?”Bấy giờ Tsunade mới bắt đầu vận kết ấn và truyền chakra chữa trị cho Kayoko. Tuy nhiên khi chạm vào cơ thể cô, bà chợt khựng lại khi cảm nhận được loại chakra đặc biệt của Kayoko."Chakra này là… Sao con bé này lại có loại chakra kì lạ vậy chứ? Hèn gì nó dùng được cả Mộc Độn.”Tsunade vừa chữa trị cho Kayoko vừa giải thích với mọi người.- Con bé vừa trúng ảo thuật! Nhưng đã được người thi chuyển giải rồi… Chỉ là nó bị hao tổn chakra nặng do thi chuyển nhẫn thuật quá lố, đã thế trước đó nó còn bị nội thương khi giao đấu với ta nữa.Shizune khi ấy cũng khom người xuống. Chị với tay lấy áo Haori mà Neji đưa làm thành gối đầu cho Kayoko nằm.- Cái con bé này… Thật điên rồ, nó như vậy mà dám bày ra cái âm mưu động Trời này chỉ để bắt cóc cô thôi đó cô Tsunade ạ.Tsunade nghe vậy, không nói gì ngay. Đôi tay bà vẫn đều đặn truyền chakra vào người Kayoko, nhưng những lời của Shizune khiến gương mặt bà dần căng ra, khóe miệng giật nhẹ. Nhẫn thuật trị liệu là thứ cần sự tập trung cao độ, vậy mà lúc này, lòng bà lại rối như tơ vò.- Rốt cuộc người các ngươi cần cứu là ai vậy? Tại sao lại liều lĩnh nghĩ ra cái cách này chứ?Naruto khi ấy liền tiến đến trả lời câu hỏi này của Tsunade.- Đó là hai người bạn rất quan trọng của bọn tôi. Một người là đồng đội của họ - Naruto nhìn sang Neji và Tenten. - Người dạy chúng tôi biết tấm gương của sự kiên trì không ngừng cố gắng. Người còn lại…Bấy giờ Naruto khẽ ngừng một chút rồi tiếp tục nói.- Người còn lại là mẹ của một người bạn cực kì quan trọng của chúng tôi và…Lúc này Jiraiya đã ngắt lời Naruto mà tiếp tục nói.- Một nữ nhẫn giả từng có chiến công hiển hách vì làng Lá nhưng đã bị lãng quên. Cô ấy đang bị bệnh nghiêm trọng, chỉ có cô mới là người cứu được cô ấy.Tsunade nghe đến đó, đôi tay đang đặt trên ngực Kayoko khẽ chững lại một thoáng. Bà ngước ánh mắt nghiêm nghị lên nhìn Jiraiya, như thể muốn xác nhận lại những gì vừa nghe. Đôi mày cau chặt, không còn là tức giận nữa, mà là một dạng lo lắng khó gọi tên.- Một nữ nhẫn giả từng có chiến công nhưng bị lãng quên? - Tsunade nhắc lại một cách chậm rãi.Nghe vậy Naruto liền nhìn Jiraiya mà gào lên.- Gì cơ? Mẹ Cho từng là Ninja ư Tiên Nhân Háo Sắc?Jiraiya không đáp mà khẽ gật đầu như đồng tình. Khi ấy không chỉ mình Naruto kinh ngạc mà tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Nhưng chỉ mỗi cậu là gán gặng hỏi Jiraiya cho ra sự thật. - Thế sao cô ấy lại phải sống một mình tần tảo nuôi con ở túp lều tranh trên ngọn đồi kia chứ? Rồi lại bị mang tướng là người đàn bà chữa hoang trắc nết chứ ạ? Tsunade lúc này khẽ rùng mình. Câu hỏi của Naruto không phải là để trách móc Jiraiya, mà là một cái tát thẳng vào danh dự của cả làng Lá bao gồm cả bà, một người từng là Tam Nin, từng giữ vị trí lãnh đạo tối cao trong hệ thống y thuật và chiến lược.Tsunade chậm rãi thu tay lại, chakra trong lòng bàn tay tắt đi đôi chút như thể bà đang cần một nhịp thở để cân bằng tâm trí. Bà cúi đầu, không nhìn ai, chỉ mãi chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Kayoko, một cô bé to gan dám bày mưu lừa bắt cóc mình chỉ vì bảo vệ một người mẹ bị lãng quên. Giọng bà khi cất lên khàn khàn, khác hẳn sự nóng nảy quen thuộc.- Cô ấy là ai?Jiraiya cất tiếng thở dài xót xa và đáp ngắn gọn.- Đến đó thì cô sẽ rõ…Trong khi Naruto đã cố lắc tay Jiraiya truy hỏi thì đã bị ông gằn giọng bảo.- Sau này các ngươi sẽ biết. Có nhiều chuyện ta còn không biết. Cũng chưa chắc gì nó biết nên khỏi hỏi nó. - Jiraiya đưa mắt nhìn Kayoko.Sakura khi ấy liền kéo Naruto ra rồi khuyên nhũ.- Naruto! Kayoko đang bị thương, công chúa Tsunade chữa trị cho cậu ấy đã rồi tính.Nãy giờ Tsunade vẫn im lặng gì xung quanh có ồn ào ra sao. Rồi lòng ngực bà khẽ nhói lên.- Con nhóc ngu ngốc này… - Tsunade lẩm bẩm, mắt vẫn không rời Kayoko. Nhưng giọng bà lúc ấy đã dịu lại. Mắng, nhưng không còn sắc lạnh như trước. Giống như cách một người lớn tuổi trách mắng một đứa trẻ vì dám lao vào lửa chỉ để cứu một con mèo. Shizune khẽ khựng, nhìn Tsunade, rồi nhìn Jiraiya. Tsunade hít một hơi sâu, nhắm mắt lại một thoáng, rồi mở ra, bàn tay tiếp tục truyền chakra. Nhưng lần này không chỉ là chữa trị mà là dồn chakra chính xác hơn, điều hòa mạch chảy, thanh lọc nhiễu loạn.- Ta sẽ cứu nó trước. Sau đó đưa ta đến chỗ người các ngươi cần ta giúp. - Bà không hỏi gì thêm, không trách móc nữa, mà là một mệnh lệnh rõ ràng, sắc bén, nhanh gọn quyết đoán.Khi ấy Naruto lặng người vài giây, rồi gật đầu lia lịa, trong mắt lấp lánh niềm tin. Còn Sasuke thì vẫn đang giữ tay Kayoko, gương mặt cứng lại, nhưng lúc ấy khẽ nghiêng đầu, thì thầm.- Cố lên... Em phải tỉnh lại đấy.Sau khi Tsunade chữa trị xong, bà vừa lau mồ hôi vừa thở dài. Ánh mắt bà cứ trầm ngâm nhìn Kayoko, không biết là đang vui hay buồn.. . . Không ít lâu sau, Kayoko đã tỉnh dậy, khi mọi người nhìn thấy khóe mắt cô khẽ giật giật đang hết sức vui mừng thì Kayoko lại di chuyển. Cô nhấc đầu từ cái tắm áo Haori đang nằm mà áp mặt vô cái thứ mềm mại khác đang ở trước mặt mình với gương mặt thoải mái vô cùng. Gương mặt của hết thẩy mọi người ở đây đều tối xầm lại. Còn sắc mặt Kayoko vẫn hết sức tận hưởng vô cùng.Một giây…Hai giây…Ba giây…"Bốp!”Một tiếng "bốp” giòn dã của Tsunade và cả Sasuke gián lên đầu Kayoko.- Con nhóc biến thái! - Bà gằn giọng.- Kayoko! Đừng vờ nữa… Mau mở mắt ra! - Sasuke nghiến răng.Kayoko khi này lờ mờ mở mắt, tay vẫn xoa đầu "u” nhìn mấy người bọn họ.- Tớ vừa mơ thấy mình trong vòng tay của một trăm chị gái xinh đẹp.Kayoko vừa thốt xong câu đó, khung cảnh lập tức rơi vào trạng thái báo động cấp độ cao. Không một cơn gió nào thổi, không ai nói một lời nào tất cả như bị đóng băng trong vài giây.- Một trăm chị gái xinh đẹp! - Naruto hét toáng lên, mặt đỏ bừng rồi bật ngửa ra sau cười sặc sụa. - Cậu vừa sống dậy từ cõi chết, Kayoko! Sao giấc mơ cậu còn tội lỗi hơn cả Tiên Nhân Háo Sắc vậy?Jiraiya nghe thấy liền hắng giọng ho dữ dội, xua tay như thể phủ nhận toàn bộ.- Ấy ấy! Cái đó không phải do ta dạy đâu! Nó tự bẩm sinh đấy!Neji, đứng gần đó, hai tay siết chặt sau lưng, cằm giật nhẹ như cố gắng không phun ra câu gì nguy hiểm. Tuy nhiên đôi tai cậu đã đỏ rực. Giọng nói vẫn điềm tĩnh, nhưng trầm hơn thường lệ:- Kayoko… Tỉnh rồi thì nên giữ thể diện…Sasuke thì kéo Kayoko dậy mà lắc lắc.- Trong mơ em còn mơ thấy mình xà vào lòng người khác trong khi đã có bạn trai rồi ư! Tôi đang nghi ngờ giới tính của em đó.Thế là Kayoko đã ngã vào hỏm cổ của Sasuke rồi thì thào.- Chỉ có lần này em mơ như vậy thôi. Mấy lần khác em mơ thấy mình kết hôn rồi sinh liên tù tì mười đứa rồi.Bấy giờ ngoài Sasuke đỏ mặt ra thì mấy con người ở đây đều hóa đá. Còn Tsunade thì giật giật khóe môi một lúc rồi gầm lên.- Ngươi… Ngươi… Ai dạy cho con bé như ngươi mấy tư tưởng kiểu này hả? ………………………………………Tại biệt phủ của nhà Matsumoto, gần đây Hokage Đệ Tam vẫn hay lui tới nơi này. Ngoài gặp ông Tadashi bàn chuyện về buôn bán ra, ông cũng thường hay đến để gặp hai người khác nữa. À không, là gặp hai cái con ăn không ngồi rồi nhất phủ, đồng thời cũng mang đồ qua biếu chúng nó vô cùng hậu hĩnh. Trong cái phủ Matsumoto này, Kai và Hidesu là hai con vật nhàn rỗi và sung sướng nhất. Dầu cho các hạ nhân cứ làm việc đầu tắt mặt tối, chưa nói đến bọn thú nuôi khác trong phủ, chúng vô tri thật chẳng có gì đáng nói, ăn và ngủ. Nhưng hai cái con có thể giao tiếp như người thì được cung phụng như vua chúa. Chúng nó các cử đều được chăm sóc massage, tắm rửa, chải lông hay cho ăn cao lương mĩ vị, lại còn được đánh cờ được có chỗ mát để tán dốc rồi có cả đồ ăn vặt như trà hay bánh kẹo.Đệ Tam đến gặp hai khứa này, thái độ của ông vô cùng cung kính vì chiến thắng của làng Lá, hai khứa này đóng góp không nhỏ. Đặt biệt là lệnh bài Xà Thần hay cái ấn chú để tạm khóa cơ thể hai vị Hokage lại là từ chúng nó, chứng tỏ chúng nó chẳng hề là thú cưng hay thú kiểng cao cấp như lời Kayoko kể chút nào.Khi đệ Tam đến nơi, thì đập vào mắt ông là một con sói đang nằm dài trên đệm gấm đỏ lớn có hoa văn thêu nổi hình khúc xương bằng chỉ vàng. Rồi một con đại bàn trắng đang ngồi thay vì trên tổ rơm mà là đệm lụa trắng tơ tằm có hoa văn thêu dệt hình hoa lily. Chúng nó ngồi giữa bàn cờ vây bằng ngọc dưới mái đình mát mẽ lắp bằng vàng và bàn trà bánh thơm phức. Đệ Tam khựng lại một bước khi chứng kiến cảnh tượng này. Ông nhíu mày, đôi mắt từng chứng kiến biết bao trận chiến long trời lở đất, từng gặp bao sinh linh kỳ dị, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến ông cạn lời. Tuy nhiên Đệ Tam vẫn giả lã, khách sáo chào hai khứa này.- Ta lại ghé sang thăm các ngươi nữa đây… Lần này ta có mang theo dango từ cửa tiệm nổi tiếng nhất làng Lá nữa đấy.Kai khi ấy khẽ nhếch khóe miệng cười đầy niềm nở chào đón.- Lại đến nữa à ông già - Kai chỉ tới cái đệm lớn khác bằng nhung kế bên Hidesu. - Mau ngồi xuống dùng trà với bọn ta nhé.Hokage Đệ Tam khẽ ngồi xuống, rồi ông ta đưa mắt nhìn hai con vật đang đánh cờ ăn bánh này mà thầm nghĩ."Bọn chúng chỉ là thú cưng mà được đối xử vương giả như vậy. Chứng tỏ hai con vật này không bình thường trong mắt Matsumoto Tadashi. Mà thực sự chúng chẳng tầm thường chút nào, làm sao chúng nó có được lệnh bài Xà Thần. Chúng nó còn biết loại ấn chú lạ khóa được ngài Đệ Nhất và Đệ Nhị trong tình trạng mất khống chế.”Đệ Tam khi ấy liền cất lời nhưng giọng nói có phần khiêm nhường cung kính.- Các ngươi tồn tại bao lâu rồi? Bấy giờ Hidesu do đang chăm chú nhìn cờ nên vạ mồm.- Quác! Từ khi thế giới các ngươi còn chưa ra đời."Bốp!” Bấy giờ, Kai lấy quân cờ trong bát ném vào đầu Hidesu rồi chữa cháy.- Chuyện này bọn ta cũng không nhớ đã bao lâu rồi.Đệ Tam khựng tay lại khi nghe câu trả lời từ Hidesu. Đôi mày ông khẽ giật giật một cái, nét mặt vốn trầm tĩnh bỗng thoáng qua một tia kinh ngạc khó giấu. Tay vẫn còn đặt hờ trên tách trà, nhưng lòng ông đã dậy sóng.“Từ khi thế giới này còn chưa ra đời ư?”Đây không còn là cách nói ẩn dụ. Với kinh nghiệm hàng thập kỷ, Đệ Tam đủ nhạy bén để nhận ra câu nói ấy phát ra không phải để khoe khoang hay đùa cợt. Nó giống như một lẽ tự nhiên, được thốt ra một cách buột miệng và chính điều đó mới là thứ khiến ông lạnh sống lưng. Đệ Tam cười khan một tiếng, cố giữ vẻ bình thản.- Ồ… Các ngươi quả thật có cách nói chuyện rất cổ xưa.Kai thì đang nhai bánh mochi giòn rụm, không buồn phủ nhận hay xác nhận gì thêm. Chỉ có Hidesu đang gãi đầu bằng móng chân là lên tiếng, có phần bất mãn.- Quác… Đau đó Kai!Kai lườm Hidesu rồi chỉ chân vào nó mắng.- Cái mỏ ngươi đáng bị đóng đinh đấy!Đệ Tam lặng lẽ quan sát. Dù bên ngoài là một khung cảnh khôi hài. Một con sói với đại bàng đang cãi nhau như hai cụ già chơi cờ uống trà nhưng bên trong, ông đang phân tích từng chữ, từng hành vi."Không phải bình thường tuyệt đối không phải chỉ là thú triệu hồi thông thường..."Rồi Đệ Tam đặt tách trà xuống bàn một cách rất nhẹ, mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ rồi nói.- Ta từng nghe truyền thuyết về những sinh vật cổ xưa tồn tại từ thuở chưa có làng mạc, thậm chí trước cả thời của Lục Đạo Tiên Nhân… Các ngươi… Có quan hệ gì với những truyền thuyết ấy không?Kai lúc này vẫn thư thả, móng vuốt khẽ gõ gõ vào tấm gấm dưới bụng. Nó đáp, giọng nửa đùa nửa thật.- Truyền thuyết là thứ con người bịa ra khi không hiểu rõ sự thật. Còn bọn ta chỉ đơn thuần là đang sống lâu hơn một chút.Hidesu gật đầu, lần này thận trọng hơn.- Quác, mà cũng không cần truy đến gốc làm gì. Quan trọng là hiện tại, bọn ta đang đánh cờ, ăn bánh, và ngồi giữa khu vườn này. Ngài Hokage nên giữ tâm trí an lạc một chút.Đệ Tam gật gù theo lời nói của hai con vật quái dị này rồi tiếp tục hỏi, nhưng lần này lại cung kính hơn một chút.- Vậy hai ngươi sao lại quen biết rắn thần trong động Ryuchi? Hidesu khi ấy cười tít mắt rồi đáp với Đệ Tam.- Như là đồng đội lâu năm thôi mà… Chỉ là ba đứa đó cũng như mấy đứa khác kiếm thêm bằng cách làm thần còn bọn ta thì vẫn thích làm thú cưng hơn. Vừa gần gũi với chủ nhân vừa có đồ ngon để ăn. Hokage Đệ Tam khựng lại một chút khi nghe thấy cụm từ “kiếm thêm bằng cách làm thần”. Một cơn rùng nhẹ lan dọc sống lưng ông. Không phải vì sợ, mà vì một cảm giác khó tả như thể bức màn huyền thoại mà bao đời nay con người tôn kính đang bị kéo tuột xuống chỉ bằng một câu nói vô tư. Ông nhíu mày, nhìn Hidesu đang rỉa cánh một cách thoải mái trên đệm lụa thêu. Còn Kai thì vừa vươn vai ngáp dài, rồi tiếp tục gặm mochi như thể chẳng có gì quan trọng vừa được thốt ra. Không khí dưới mái đình ngọc vẫn nhẹ nhàng thoang thoảng mùi trà sen, nhưng lòng Đệ Tam đã rối như tơ vò. Ông khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống, lần này không còn là một vị Hokage, mà như một người học trò cũ tìm kiếm lời giải cho những bí ẩn cổ xưa.- Vậy ra, các ngươi cũng từng là những tồn tại đứng ngang hàng với các thần trong huyền sử… Nhưng các ngươi chọn cách sống lặng lẽ, ẩn mình sau một tấm áo thú cưng?Kai liếc mắt, không trả lời ngay. Hidesu thì cười khẽ, tiếng cười như gió lướt trên mặt hồ.- Quác… Thần cũng chỉ là chức danh. Ở đời, kẻ được thờ là thần, kẻ bị sợ là quỷ, kẻ bị quên là tro bụi. Mấy cái đó chỉ có bọn ngốc mới quan tâm. Đệ Tam Hokage khẽ rùng mình, nhưng ông không thể hiện điều đó ra ngoài. Tách trà trong tay đã nguội dần, nhưng đầu óc ông lại đang nóng lên bởi hàng loạt suy nghĩ xoáy sâu như cơn lốc. Ông đưa mắt nhìn Kai, rồi nhìn Hidesu hai con vật mang hình hài quen thuộc, nhưng linh hồn và sự bình thản kia thì tuyệt nhiên không thể dùng từ “sinh vật” để gọi cho đúng.“Thần, quỷ, tro bụi…”Rồi Đệ Tam lại tiếp tục lặp lại câu nói đó trong đầu, như một lời cảnh tỉnh. Câu nói ấy không chỉ hàm ý hiểu biết uyên thâm mà còn chất chứa một sự khinh bạc với quyền lực và danh vọng, đúng như cách một kẻ đã sống quá lâu nhìn về thế giới phàm trần này. Đó không phải là thái độ kiêu ngạo, mà là sự thản nhiên đáng sợ của những kẻ đã từng đi qua huy hoàng, đổ nát, ánh sáng lẫn bóng tối. Ông thở dài, nhưng là một cái thở dài đầy kính trọng.- Thế sao hai ngài lại chọn hầu cận Kayoko? Như từng hầu cận công chúa Yuzuki em gái của ngài Đệ Nhất và Đệ Nhị trước đây?Kai không trả lời, nó chỉ thản nhiên nhấc tách trà bằng móng vuốt, đưa lên mũi hít thử hương thơm hoa sen, rồi chậm rãi nhấp một ngụm, hệt như một lão nhân ngẫm trà giữa chiều thu. Hidesu thì gật gù, rồi rỉa rỉa lại lông cánh một cách khoái chí, giọng nói trầm hơn mọi khi.- Có nhiều chuyện con người các ngươi không nên biết đâu. Nếu biết thì rắc rối lắm.Đệ Tam Hokage ngồi yên lặng rất lâu sau lời đáp của Hidesu. Ông không vặn hỏi thêm, không thúc ép. Với những tồn tại như thế này ép hỏi là điều tối kỵ. Nhất là khi câu trả lời được bọc trong vỏ bọc hài hước lại đáng sợ hơn cả những lời nghiêm túc. Một câu đơn giản như "rắc rối lắm" từ miệng con chim kia, với ông, người từng sống qua ba cuộc đại chiến lại gợi đến hàng ngàn tầng địa ngục phía sau. Không phải vì chúng hăm dọa. Mà vì ông tin là thật. Ông nhấc tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống thật khẽ. Giọng Đệ Tam lần này không còn là giọng của một người đi tìm hiểu nữa, mà là giọng của người chấp nhận.- Ừm… Ta hiểu rồi. Có những thứ tồn tại không dành để loài người nắm giữ. Biết cũng được, không biết thì tốt hơn. Còn sống mà hiểu nhầm, đôi khi là phúc.Kai cười khẽ, miệng vẫn còn vụn bánh mochi dính mép, trông không khác gì một con sói lười biếng vừa lười vừa khôn. Nó gật đầu, tán thành.- Thấy chưa, lão già này vẫn còn não. Ít ra hiểu được điều nên hiểu.Hidesu thì đang đứng thẳng dậy, dùng móng vuốt chỉnh lại quân cờ trên bàn như thể là một ông giáo già đang dọn lớp. Rồi nó đột nhiên quay sang, giọng không đùa giỡn nữa.- Nhưng cũng vì ngươi hiểu được như thế… nên bọn ta mới tiếp ngươi nhiều lần vậy. Nếu là kẻ khác, tò mò quá đà, chắc đã bị Kai gặm đầu rồi.- Gặm phần nào cơ? - Đệ Tam cười khẽ, cố pha trò.- Từ cổ lên.Kai hừ một tiếng, chẳng biết là đùa hay thật. Nhưng Đệ Tam không sợ, ngược lại, ông càng cảm thấy an tâm. Sau đó Đệ Tam lùi lại một bước, vị Hokage già khẽ khom người hành lễ quỳ xuống. Bấy giờ Kai đang thư giản thì giật mình quay lại, Hidesu thì dáo dác nhìn xung quanh xem có ai không liền hốt hoảng bảo.- Quác! Quác! Ngươi làm gì vậy lão già… Nói vậy thôi Kai có gặm cổ ngươi đâu.Đôi mắt của một con sói già lão luyện khẽ sáng lên, Kai trầm giọng hỏi.- Ngươi đang muốn cầu xin bọn ta điều gì loài người kiaHokage Đệ Tam không run rẫy ông khi ấy khẽ nói ra mục đích của mình.- Xin hai ngài hãy phong ấn linh hồn của hai ngài Đệ Nhất và Đệ Nhị lại. Ta sẵn sàng trả bất kỳ cái giá nào, miễn là Orochimaru không còn điều khiển được họ nữa và miễn là cũng không triệu hồi được họ nữa.Hidesu nhìn Kai thì đã thấy Kai khẽ nhếch miệng cười rồi từ từ nhồi dậy. Cái đuôi của Kai lắc lắc, đôi mắt sáng rực khẽ mở ra nhìn Đệ Tam đầy hứng thú.- Muốn cầu xin bọn ta thì phải qua quy tắc hiến tế đó. Kai tiến đến gần Đệ Tam thì thào nói với ông ta.- Bọn ta phong ấn hai người đó vẫn được. Chỉ là… Cái giá phải trả là sau khi ngươi chết linh hồn ngươi cũng cùng số phận với họ.Đệ Tam Hokage khựng lại trong thoáng chốc. Đôi mắt ông vốn đã nhuốm màu trầm mặc của thời gian khẽ rung nhẹ. Không phải vì sợ. Mà là vì câu nói ấy, đến từ một sinh vật không phải con người, không phải thần, không phải quỷ, lại có sức nặng như một phán quyết đến từ cõi sau.“Sau khi ngươi chết… linh hồn ngươi cũng cùng số phận với họ.”Tức là linh hồn Hiruzen sẽ bị phong ấn vĩnh viễn. Không luân hồi. Không siêu thoát. Không còn trở về tự nhiên, không có cơ hội đoàn tụ với linh hồn thê tử đã mất, bạn hữu, đồng đội. Sẽ chỉ là một chiếc bóng vĩnh viễn bị khóa lại, ở một nơi không tên, không thời gian.Vậy mà…Đệ Tam gật đầu.Không chần chừ.Không mặc cả.Không hỏi lại “sẽ bị phong ấn ở đâu”, “cảm giác ra sao”, hay “có đau đớn không”.Hiruzen chỉ nhìn thẳng vào mắt Kai, điềm tĩnh đến mức khiến con sói cũng phải hơi sững lại.- Ta chấp nhận.Giọng Đệ Tam nhẹ như tiếng lá rơi đầu thu, nhưng lại mang theo một lực chấn động vô hình. Kai khẽ nhướng mày, ánh mắt nó từ thích thú chuyển thành nghiêm nghị. Hidesu thì đang lặng lẽ thu cánh lại, không còn nói đùa như lúc đầu nữa.- Không sợ sao? - Kai hỏi, lần này giọng không còn giễu cợt. - Dù là linh hồn của ngươi cũng sẽ không bao giờ được gặp lại ánh sáng?Đệ Tam cười nhẹ, đôi môi khô khốc nhưng ánh mắt lại sáng kỳ lạ.- Ta đã sống một đời dài, quá dài, và chứng kiến quá nhiều máu. Nếu cái giá cho sự bình yên của làng Lá là linh hồn của ta, thì đó là món hời nhất mà ta từng giao dịch. Huống chi, ta cũng không muốn bị Orochimaru triệu hồi ở Uế Thổ Chuyển Sinh sau khi mình qua đời.Hidesu khẽ rít một tiếng như gió lạnh lướt qua rặng tre. Kai nhắm mắt, rồi gật đầu.- Được. Vậy thì chuẩn bị đi thôi.…………………………………………Sau khi thực hiện xong phong ấn linh hồn ngài Đệ Nhất và Đệ Nhị, tâm trạng của Hiruzen chẳng mấy vui vẻ chút nào. Ông vừa buồn vì phải tiếp tục chia ly với hai người thầy của mình. Đồng thời vừa kinh hoàng khi chứng kiến nhẫn thuật mà hai con quái vật kia dùng để phong ấn hai vị Hokage tiền nhiệm. Tới giờ khi nhớ về hai cái con đó, không đúng, là hai thực thể mang hình dạng động vật đó, Hokage Đệ Tam vẫn chưa hết kinh hãi. Trong văn phòng Hokage, khi Hiruzen đang uống trà để tịnh tâm lại thì bất ngờ một Trung Nhẫn hớt hãi mang một sấp hồ sơ chất đống vào để lên bàn ông. Đệ Tam bần thần lấy ra xem thì bất chợt lại rùng mình vì những từ "hóa đơn bồi thường thiệt hại”. Tay của vị Hokage già bắt đầu run run mà lật từng tờ đọc.- Sập ba tửu quán phía tây! Cháy ba khách sạn năm sao… Thổi bay sáu sòng bài casino…Sau đó Đệ Tam lướt xuống tổng cộng số tiền cần bồi thường mà rùng mình.- Tám tỷ Ryo? Đệ Tam rùng mình nhìn vị Trung Nhẫn kia gầm lên.- Tám tỷ Ryo! Chuyện… Chuyện này là sao?Vị Trung Nhẫn kia rung rung bắt đầu tường thuật lại chi tiết sự thật đội báo thủ của Kayoko đến Tanzaku làm cái giống gì.- Tám tỷ ryo là tiền bồi thường! Chưa tính tiền phạt và thuế công tình hay thuế thương mại cần nộp cho triều đình mà đại quan thủ thành gửi tới nữa ạ.Hokage Đệ Tam đã chuyển sắc mặt từ tím tái sang xanh rồi vàng rồi đỏ sau đó ông gầm lên thật to như rồng phun lửa.- Matsumoto Kayoko! Rồi Đệ Tam mắt trợn tròng, miệng sùi bọt mép đồng thời lên cơn co giật vì huyết lên huyết áp cao, vị Trung Nhẫn kia thì hốt hoảng liền gọi người lập tức cùng đưa ông đi bệnh viện.………………………………………….Hokage tỉnh dậy trong phòng dịch vụ của bệnh viện làng Lá, đập vào mắt ông là đôi mắt ngây thơ vô số tội của Kayoko nhìn ông. Đồng thời là năm đứa còn lại đi theo nó trong hội báo thủ báo làng, báo xóm, báo cộng đồng báo quốc gia tồng phạm kiêm đồng đội của Kayoko. Hiruzen lập tức chồm dậy, định hét, nhưng vừa gượng lên khỏi gối thì giật cơ cổ, mạch máu trán căng lên như dây đàn.- Tụi bây… Tụi bây còn dám vô đây nữa hả…Naruto khi ấy đã nịnh nọt chen vào. - Tụi cháu chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe ông ạ! Với lại đem theo cả quà đền bù! Có trái cây, có sâm, có hoa, có… Đơn xin tha tội ạ…Hiruzen ngồi chồm dậy và đanh muốn bẻ cổ chết sáu đứa quỷ này ngay tại chỗ. Tuy nhiên Kayoko và Tenten đã kéo Tsunade ra cười trừ nói.- Tụi con còn mang về một Ninja y thuật tốt nhất để chữa bệnh cho ông nè…Tsunade đảo mắt nhìn Kayoko rồi liếc xuống lũ nhóc đang đứng chen chúc như bầy chim sẻ ăn vụng. Giọng cô khàn nhưng sắc như dao mổ.- Còn làm ông ấy suýt đột tử nữa là ta không giúp nhóc đâu.Đệ Tam Hokage thở dốc, giọng còn run.- Tsunade… Em về rồi ư? Tsunade gật đầu nhẹ chào người thầy cũ rồi mỉm cười.- Em đã trở về rồi đây thưa thầy Sarutobi! Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store