
Chú rể tới rồi đây. Ai đón chú rể không. _________________💓________________Một thời gian sau Pov Aya Tất cả những gì tôi có thể nghe và thấy trước mặt tôi là một đám đông nhộn nhịp, cười đùa, la hét, nói chuyện. Những chiếc bàn màu trắng được trang trí bằng một loạt các màu hoa. Những chiếc nơ trắng khổng lồ được buộc vào lưng ghế, và treo trên những cây cột. Tôi mỉm cười với chính mình, nhìn xung quanh tôi. Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời. Tôi nhìn các con tôi, Kaara và Saru, tất cả đều mặc trang phục đẹp nhất, chạy xung quanh, rượt đuổi nhau -" Kaara! Saru! Đừng đi chơi xa quá nhé hai đứa." Tôi gọi -" Vâng. " Kaara đáp lại, xuất hiện và biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi lắc đầu, cười thầm với chính mình. Từ khóe mắt, tôi nhận thấy một khuôn mặt quen thuộc. Tôi quay lại và đi về phía cậu ta, mỉm cười -" Cậu có lo lắng không?' Tôi hỏi cậu ấy. Kakashi quay sang tôi, mỉm cười từ dưới mặt nạ -" Một chút." Anh thừa nhận. Tôi mất một giây để xem anh ta đang mặc gì. Đồng phục Shinobi thông thường của anh ta, một loại phiên bản thông minh. Cậu ấy không mặc màu xanh lá cây và áo khoác, nhưng thay vào đó mặc một chiếc áo khoác ngắn tay, dài, tương tự như những gì Naruto có. Chiếc áo choàng có màu trắng với hoa văn ngọn lửa màu xanh nhạt và cái tên "Hatake" được khâu vào phía sau. Thay vì đeo băng đô qua mắt trái, anh ta đeo nó ở thắt lưng. Anh ta che nhẹ mắt trái bằng một vài sợi tóc bạc và giữ nó im lặng. Tôi mỉm cười, anh trang điểm khá tốt. -" Trông cậu thật thông minh." Tôi trêu chọc. Anh cười và gãi gãi đầu. -" Chà, hôm nay là ngày trọng đại, heh." Anh nói, một chút lo lắng trong giọng điệu. -" Chị đã thấy cô ấy chưa?'' Anh hỏi, lặng lẽ nghiêng người. Tôi lắc đầu-" Không. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy kể từ sáng nay, tôi cũng đã tìm kiếm cô ấy." Tôi thừa nhận. Kakashi nhìn đi chỗ khác, lo lắng. _"Cô ấy sẽ ở đây, đừng lo lắng." Tôi mỉm cười với anh. Anh mỉm cười đáp lại, gật đầu. -" Tôi sẽ đi chỗ khác để chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc, được chứ Romeo?'' Tôi trêu chọc, vỗ lưng anh. Anh gật đầu, lại mỉm cười, trước khi đi lang thang. Tôi tiếp tục tìm kiếm. -''Có ai thấy Emi ở đâu không?!'' Tôi hỏi. Một người phụ nữ quay lại với một nụ cười trên khuôn mặt. _"Kira." Tôi mỉm cười. -" Aya! Bạn đang tìm kiếm em gái của bạn? Neva đang giúp cô ấy trang điểm." Cô nói với tôi. -" Họ ở đâu?''-" Tôi sẽ đưa bạn đi, theo tôi." Tôi đi theo Kira qua đám đông khách nhộn nhịp. Khi chúng tôi đi bộ, đám đông ngày càng ít đi và khá sớm, chúng tôi ở bên bờ sông, nơi một ngôi nhà nhỏ nằm trên bờ xanh rêu. Chúng tôi đi đến cửa và Kira gõ -" Neva, Emi, là tôi và tôi đưa Aya đến!'' Cô ấy nói. Cánh cửa mở ra và chúng tôi bước vào trong, nhẹ nhàng đóng lại sau lưng chúng tôi. -" Ở đây." Neva gọi từ phòng trước. Chúng tôi bước vào và thấy Neva đang tạo kiểu tóc đẹp cho em gái tôi. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những gì Emi đang mặc.Em ấy mặc một chiếc váy trắng không tay, vừa vặn, mặc dù đã gần 9 tháng mang thai. Nó được buộc từ phía sau và phần dưới của chiếc váy bao quanh em ấy một cách độc đáo. Nó không to và sưng húp, nó mảnh mai, nhưng không bám và gợn sóng, chỉ chảy. Chiếc váy bị cắt giữa chừng ống chân của em ấy. Và xung quanh mắt cá chân của em ấy là những chiếc vòng đeo chân và thay vì giày hoặc dép, em ấy sẽ đi chân trần. Tương tự như phụ kiện mắt cá chân của em tôi, Emi đeo những chiếc vòng ở mỗi cổ tay, tóc của em ấy được buộc thành một kiểu lộn xộn, nhưng rất tuyệt, và được trang trí bằng những bông hoa nhỏ. Trên tóc em ấy là một chiếc vương miện nhỏ, màu bạc, với một tấm màn trắng tinh khôi, mượt mà, kéo dài nửa đường xuống cơ thể Emi. Em ấy thật đẹp -'' Emi, em trông rất đẹp!" Tôi mỉm cười, đặt tay lên vai Emi. Cô ấy ngước nhìn tôi, mỉm cười. -'' Chị nghĩ vậy thật sao?'' Em ấy hỏi, đứng dậy, đặt một tay lên bụng phình ra. Tôi gật đầu, nước mắt đe dọa trào ra từ đôi mắt của tôi. Em ấy ôm tôi và ôm tôi thật chặt. -" Cảm ơn chị đã ở đây, Aya. Một trong những nỗi sợ lớn nhất của em khi lớn lên là chị sẽ không ở đó để thấy em kết hôn." Emi nói, nhìn xuống. -'' Emi!" -" Nhưng bây giờ chị đã ở đây, điều đó làm em rất hạnh phúc! Chỉ tiếc là bố mẹ không ở đây để thấy em kết hôn." Emi thì thầm. Tôi ôm em ấy chặt hơn.-" Họ sẽ rất tự hào về em, Emi. " -" Vâng, em nghĩ chắc chắn họ sẽ như vậy." Emi thì thầm. -" Emi, đến lúc phải đi rồi. Buổi lễ sắp bắt đầu, bạn đã sẵn sàng chưa?" Neva hỏi, một nụ cười rộng nở trên mặt, Emi bám lấy tôi trong giây lát trước khi từ từ thả tay ra và lướt qua gương. -" Tôi đã sẵn sàng chưa?'' Em ấy tự hỏi mình, ngước mắt lên suy tư. Cô hít vào và đặt tay lên bụng _ "Cả hai chúng ta đã sẵn sàng chưa?' Em ấy đã cười. Tôi xuất hiện bên cạnh em ấy và siết chặt vai em ấy.-" Đã tới giờ đến với Romeo của em rồi. " Tôi thì thầm, nắm lấy tay em ấy. Emi mỉm cười gật đầu, và bước đi. Neva và Kira cầm bó hoa của phù dâu và trao cho Emi. Tôi dẫn em gái ra khỏi nhà và ra sông. Cả Neva và Kira đều tự sửa tóc và trang phục khi chúng tôi dừng lại một lát. Tôi đan xen cánh tay chị em của tôi và bắt đầu dẫn đường tới nơi mọi người sẽ ngồi. Tôi liếc về phía Neva và Kira, cả hai đều trông rất đẹp, trong bộ váy phù dâu màu xanh nhạt dài đến đầu gối của chúng tôi. Tương tự như cô dâu, tất cả chúng tôi đều đi chân trần, nhưng không ai trong chúng tôi cũng tuyệt như em tôi cả. Chúng tôi đã tới nơi một anh chàng Romeo đang chờ đợi. Kaara và Saru đứng cạnh nhau, Kaara sẵn sàng như cô gái bán hoa nhỏ và Saru sẵn sàng làm cậu bé mang nhẫn nhỏ. Tôi gật đầu với Kaara, người đang cười toe toét và bắt đầu bước xuống hòn đảo, rải những cánh hoa khi cô ấy đi. Tôi gật đầu và Saru gật đầu, mỉm cười lại với tôi, rồi đệm dọc theo hòn đảo. Âm nhạc bắt đầu nổi lên và chúng tôi để Kira và Neva vượt qua chúng tôi, đi xuống hòn đảo trước. Emi hít một hơi thật sâu bên cạnh tôi và tôi siết chặt tay em ấy. Em ấy đáp lại bằng cách siết lại, và cả hai chúng tôi đã sải những bước nhỏ đầu tiên xuống hòn đảo. Mọi người đã bắt đầu "oooh-ing" và "awww-ing". Tôi đã thấy Kakashi chờ đợi ở bàn thờ, một nụ cười rất lớn trên khuôn mặt của cậu ta , bạn có thể nói mặc dù cậu ta đeo mặt nạ ngu ngốc đó-" Anh ấy trông rất hạnh phúc khi nhìn thấy tôi." Emi thì thầm. Tôi khẽ cười khúc khích. -" Ah, bạn có biết không? " Tôi thì thầm trở lại. - "Không có gì giữ hai bạn xa nhau lâu! ' Âm nhạc kết thúc khi chúng tôi đến nơi tổ chức hôn lễ và tôi trao lại tình yêu cho cuộc sống của cậu ta. -" Cậu phải chăm sóc em ấy, cậu nghe không? '' Tôi trêu chọc, trước khi trao cho Emi một cái ôm nhanh và trao lại cho Kakashi, cuối cùng tôi ngồi vào chỗ của tôi. Tôi ngồi đó với một nụ cười lớn trên khuôn mặt khi Kakashi vén tấm màn che và hé lộ cô dâu của mình.Thật tuyệt khi họ thề nguyện với nhau và đặt nhẫn vào ngón tay của nhau. Khi vị linh mục cuối cùng nói: " Bây giờ hai bạn đã là vợ chồng, bây giờ bạn có thể hôn cô dâu." Tôi thực sự rơi nước mắt. Emi quàng tay qua cổ Kakashi và anh vòng tay quanh eo cô, với cái bụng phình to, đã được 9 tháng của hai người họ. Khoảnh khắc họ hôn nhau là khoảnh khắc mọi người đứng dậy và vỗ tay. Mọi người reo hò và huýt sáo vì phấn khích. Họ hôn nhau một lúc, một nụ hôn sâu và ý nghĩa. Và nó giống như là một phần của cặp thần tiên. Cặp đôi hoàn hảo, cùng với sự kết thúc hoàn hảo của họ. Chỉ những điều tốt đẹp phía trước cho hai. Tôi thấy mình mỉm cười và khóc nức nở khi họ kéo đi. Kakashi thì thầm điều gì đó với Emi và cô cười, nắm lấy tay anh và đặt nó lên bụng cô. Sau đó, người cúi xuống và hôn một lần nữa, cả hai tay đan vào nhau, tựa vào đứa con sắp chào đời của họ. Một câu chuyện cổ tích kết thúc hoàn mĩ.
End. 25/02/2020.