Dong Nhan Luan Ban Willburn Truong Te Luan X Cao Ban Ti Hoa Do
Cao Bân nghiến răng. Tên khốn đó yếu như gà, chỉ biết giả vờ, nhưng mà giả vờ cũng khá giống.Giả mạo Tưởng Thế Long mà còn ngồi được vào vị trí long đầu Tứ Liên Bang.Rõ ràng sợ gần chết, ngay cả hình xăm cũng là dán, vậy mà còn đảm bảo với anh rằng sẽ không để anh phải chết cùng. Rõ ràng đây không phải là trách nhiệm của anh ta, anh ta chỉ là một quần chúng bình thường không thể bình thường hơn, cũng không phải cậu tư thật sự của nhà họ Tưởng, cũng không giống như anh được cảnh sát chọn làm nằm vùng. Cao Bân không có sự lựa chọn, còn Trương Tế Luân rõ ràng không cần phải gánh vác, vậy mà anh ta vẫn đến.Nhìn thấy vết thương giả bằng máu của anh, ban đầu là muốn dọa Trương Tế Luân chạy đi, bảo anh ta mau về Mỹ. Nhưng khi thấy Cao Bân vì anh ta mà bị đâm, tên nhát gan Trương Tế Luân lại không bỏ chạy nữa, mà trái lại còn đồng ý với cái ý tưởng ngớ ngẩn của madam "mới vô nghề" về việc giả mạo Tưởng Thế Long.Khi đảm bảo với anh, anh ta đã nhìn thẳng vào mắt Cao Bân một cách nghiêm túc. Giờ Cao Bân nhớ lại, vẫn còn hơi ngượng. Một người cao lớn như vậy mà ngồi xe máy của anh, từ phía sau ôm chặt lấy anh. Cả người anh như bị một con gấu Teddy ngoại cỡ ôm lấy, mà con gấu đó còn rụt cả cổ."Tên khốn!" Nghĩ đến Trương Tế Luân, Cao Bân buột miệng chửi một câu.Nhưng khuôn mặt áp vào chiếc áo khoác lại nở một nụ cười mà chính anh cũng không ngờ tới, má lúm đồng tiền cũng hiện ra. Vẻ mặt thường ngày đầy vẻ lưu manh giờ lại có thêm chút đáng yêu. Tên khốn đó cao hơn anh nhiều, khi ghé sát nói chuyện đều phải ngước mặt lên, giống như vừa rồi anh cắn khuy tay áo của anh ta vậy...Vừa nghĩ đến đây, cả cơ thể và tâm trí Cao Bân đều nóng lên. Chiều cao của Trương Tế Luân thật hợp để hôn...Anh nhắm mắt lại, đôi tay tiếp tục công việc "thúc đẩy" lúc nãy."Ha!" Cao Bân đã cho thêm ba ngón tay vào, dương vật phía trước đã cương cứng đến nỗi ngẩng cao đầu, dù không được ai vuốt ve, nó vẫn không mềm đi, và vì lâu ngày không được giải tỏa, các gân xanh nổi đầy trên thân.Giữ một tư thế quá lâu, tay chân anh bắt đầu tê dại, tinh thần cũng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không được giải tỏa. Cảm giác dồn nén khiến Cao Bân không nhịn được đấm vào tường."Ra đi! Cọng bún này, ra đi!" Cao Bân vì quá bí bách mà không kìm được chửi thề.Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Cao Bân hét lên: "Chết tiệt!" anh đang vật vã muốn chết, hoàn toàn không muốn quan tâm đến tiếng chuông cửa.Nhưng tiếng chuông không còn reo nữa mà thay vào đó là tiếng đập cửa."Cạch cạch cạch" Tiếng đập cửa khiến Cao Bân muốn giả vờ điếc cũng không được."Cao Bân, tôi biết em đang ở trong đó" Cao Bân nghe ra đó là giọng của Trương Tế Luân, hiện tại anh đang không thể xuất tinh được, cảm giác nửa trên nửa dưới vô cùng khó chịu. Một luồng tà hỏa từ trong lòng bốc lên, đốt cháy toàn bộ lý trí còn sót lại của anh. Tại sao cùng là cảnh sát chìm, anh lại xui xẻo đến mức phải giả làm người gay? Dù là đóng phim GV, thì cũng cần hai người mới có thể lên giường với nhau chứ!Nghẹn một hơi, Cao Bân run rẩy đứng dậy. Sự dày vò của cả nóng lẫn lạnh khiến đầu óc anh choáng váng, cơ thể mềm nhũn, chỉ cần trượt chân một lần là không thể đứng lên được nữa.Anh kéo chiếc áo sơ mi vẫn còn vắt trên người xuống. Chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, dính chặt vào da thịt. Lộ ra hai núm vú to hơn bình thường, đỏ và cương cứng. Cơ ngực mà anh thường tự hào, cùng với hai núm vú này, trông giống như bộ ngực của một cô gái nhỏ mới lớn, nhọn nhọn và mềm mềm. Quầng vú sưng lên vẫn có màu hồng nhạt, nhìn là biết rất dễ nắn bóp. Cao Bân nhìn chằm chằm vào núm vú của mình, mặt không cảm xúc chửi thề một câu.Sự xấu hổ vẫn khiến anh khoác lên mình chiếc áo khoác của Trương Tế Luân. Trương Tế Luân cao lớn hơn anh, chiếc áo khoác của anh ta vừa vặn che đến đùi Cao Bân. Dùng tay khép áo lại, ngoài hai chân ra thì không lộ ra chút gì. Dưới tiếng ồn ào mà Trương Tế Luân gây ra, Cao Bân mở cửa.Lục Thu, vệ sĩ của Trương Tế Luân, hay còn gọi là Tưởng Thế Long, người đang là tay đấm vàng của Tứ Liên Bang, chỉ liếc nhìn một cái rồi dời mắt đi.Trương Tế Luân vẫn giơ tay gõ cửa, cả người như hóa đá. Trương Tế Luân ấp úng nói: "Cao… Cao Bân?" Giọng anh ta run rẩy, âm cuối bay đến tận âm vực nào đó không rõ.Cao Bân trông như vừa mặc quần áo bơi dưới nước. Mái tóc trắng thường được chải chuốt gọn gàng bằng keo xịt tóc đã bị nước làm ướt, vài sợi tóc dính vào gò má, phần còn lại được anh vén ra sau tai, thêm một chút dịu dàng so với vẻ lấm la lấm lét thường ngày. Anh vô lực tựa vào cửa, trên mặt ửng lên một vệt hồng không tự nhiên. Cao Bân khoác trên người một chiếc áo khoác rộng thùng thình, chỉ vừa vặn che đến đùi. Một tay anh nắm chặt cổ áo để chiếc áo không lộ ra “cảnh xuân” bên dưới, nhưng nhìn những giọt nước trên cổ, có vẻ như bên dưới cũng “xuân sắc vô hạn” giống như đôi chân của anh."A Luân..." Giọng mũi quá nặng, âm thanh hơi yếu ớt, nhất thời không nghe ra anh gọi là A Long hay A Luân.Trương Tế Luân không màng đến việc Cao Bân gọi nhầm tên trước mặt Lục Thu, vội vàng tiến lên ôm lấy Cao Bân đang rõ ràng có gì đó bất ổn."Bân Bân, em sao vậy?" Tình trạng của Cao Bân rõ ràng không bình thường, Trương Tế Luân không khỏi lo lắng."Có cần tôi đưa em đến bệnh viện không?""Tôi bị một thằng khốn nạn bỏ thuốc..." Cao Bân nói với giọng mơ hồ.Anh không kìm được đưa hai tay từ trong áo khoác ra, choàng qua cổ Trương Tế Luân, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người anh ta. Truyện đồng nhân được viết bởi: 我想要个特别的IDBiên dịch bởi: Ego
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store