[Đồng Nhân] [Luân Bân | Willburn] I'm Going Through Withdrawals
1
Trương Tế Luân vừa mở cửa đã cất giọng sang sảng
"Honey, tôi về rồi đây," rồi đá giày vào góc nhà. Anh ta bước vào căn hộ mình ở chung với Cao Viễn.
Mất nhiều năm anh ta mới thuyết phục được ba người em gái rằng hai người họ sống riêng sẽ ổn, không chết đói đâu, và nếu muốn thì có thể gọi đồ ăn giao tới
"Trương Tế Luân" Tế Luân khựng lại. Anh ta bật ngay công tắc đèn, kia rồi, ánh sáng của đời anh, ngọn lửa trong lòng anh, đang cuộn tròn trên ghế sofa dưới một chiếc chăn, tay cầm điện thoại.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng Tế Luân vẫn chưa quen được với việc tóc của Cao Viễn không phải màu bạc mà là nâu sô-cô-la.
"Honey!" Tế Luân gọi bằng tiếng Anh, ném túi xách sang một bên.
"Đừng gọi em như vậy" Cao Viễn nói, giọng lạnh lùng, lườm Tế Luân. À, Cao Viễn giận rồi.
Tế Luân nhíu mày, cố gắng tìm hiểu xem nguyên nhân là gì. Chẳng lẽ anh ta vô tình gửi nhầm thứ gì đó không hay?
À không, anh đáng lẽ phải về sớm hơn hai ngày, chắc là chuyện đó rồi. Anh đã đi hơn một tháng, họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.
"Babe," Tế Luân thử thay đổi cách gọi, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Cao Viễn.
"Babe, đừng giận, tôi biết tôi nói sẽ về sớm hơn hai ngày, nhưng có chút chuyện xảy ra..."
Cao Viễn nheo mắt khi cúi sát vào anh ta, rồi lại lùi ra.
"Em ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ khác trên người anh" Tế Luân tái mặt.
Chết tiệt. Trước khi chia tay ở sân bay, anh ta đã ôm tạm biệt các bạn diễn, một trong số các nữ diễn viên có mùi nước hoa khá nồng.
"Bân à," anh ta chuyển chiến thuật.
"Em biết là tôi chỉ trung thành với mình em thôi," anh ta nói, xích lại gần Cao Viễn hơn, khiến người kia lườm nguýt.
"Chỉ trung thành với mình em thôi, hả," Cao Viễn bắt chước, nhăn mặt.
"Thế cái này là gì đây?" anh hỏi, dí điện thoại vào mặt Tế Luân. Tế Luân nhíu mày, nhìn vào màn hình.
Đó là một trong những chương trình tạp kỹ mà anh ta tham gia với tư cách khách mời, việc quay phim chỉ mới kết thúc gần đây.
Đó là show ace actress và... Đó là cảnh từ phim Công Chúa Giá Đáo mà anh ta phải diễn lại.
"Wifey," Cao Viễn rít lên, nhìn Tế Luân bằng ánh mắt sát khí
"Anh kết hôn trên màn ảnh trước cả khi chúng ta đăng ký kết hôn, sao anh dám?"
"Em ghen à?" Tế Luân nói, mắt mở to khi Cao Viễn cưỡi lên người anh ta, hai tay nắm lấy vai anh.
"Đầu tiên anh kết hôn với người khác trên màn ảnh, sau đó về nhà trễ hai ngày và còn có mùi của người phụ nữ khác,"
Cao Viễn nói, chuẩn bị bóp cổ Tế Luân.
"Anh có muốn nói gì để bào chữa cho bản thân trước khi em giết anh bằng tay không không?"
"Xin tha mạng," Tế Luân thều thào.
"Em biết trong mắt tôi chỉ có mỗi em thôi mà." Đây là một trải nghiệm mới, Tế Luân nghĩ.
Anh ta cảm thấy máu mũi sắp chảy ra khi Cao Viễn cởi hết đồ, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng quá khổ của anh.
Anh thay lúc nào vậy, trong khi anh ta tắm à?
"Anh có muốn em dùng nước hoa không?" Cao Viễn hỏi, tiến đến giường với dáng đi đầy vẻ săn mồi, thực sự xứng đáng với thân phận cựu phó băng đảng xã hội đen.
Hoặc có lẽ nó phù hợp với thân phận hiện tại của anh là một thám tử tư, rời khỏi lực lượng cảnh sát sau khi nhiệm vụ của họ kết thúc.
"Babe, em không cần nước hoa cũng thơm mà," Tế Luân nói, cười yếu ớt.
Đó là sự thật, anh ta đưa tay lên mũi. Chết tiệt, Cao Viễn chỉ cài vài nút áo, để lộ xương quai xanh và một phần ngực, chết tiệt...
"Tỉnh đi," Cao Viễn khịt mũi, ném một hộp khăn giấy vào Tế Luân. Tế Luân cười gượng, vội vàng lấy khăn giấy từ hộp để cầm máu mũi.
Thật lãng phí một chiếc áo choàng tắm hoàn hảo nếu Tế Luân làm máu chảy khắp nơi, nên may mắn là anh ta đã xử lý xong.
Tuy nhiên, nếu máu chảy khắp ga giường, anh ta sẽ phải làm giặt giũ trong tháng tới.
Máu đã ngừng chảy, điều cuối cùng anh ta muốn trước khi mũi mình lại bắt đầu chảy máu là Cao Viễn vòng tay quanh dương vật của anh ta, cầm dương vật của anh ta đến lối vào của anh.
"Cao Viễn," Tế Luân nghẹn lại, cảm thấy Cao Viễn từ từ hạ xuống trên dương vật của mình.
Chết tiệt, anh ta nhớ điều này. Nhớ được ở bên Cao Viễn, nhớ được gần gũi, thân mật thế này với anh.
Mọi chuyện đáng lẽ chỉ mất hai tuần, nhiều nhất là ba tuần, nhưng mọi thứ cứ kéo dài, anh ta rất mừng vì đã về nhà.
"Cao Viễn," anh ta lặp lại, ôm lấy Cao Viễn vào lòng, ôm thật chặt, mặc kệ việc anh đáng lẽ phải đang, cưỡi dương vật của mình.
"A Luân," Cao Viễn lẩm bẩm, hơi thở nóng bỏng bên tai Tế Luân.
"Anh nghĩ anh đang làm cái gì vậy?"
"Ôm em," Tế Luân trả lời, vùi mặt vào cổ Cao Viễn, hít hà. Cao Viễn có mùi của loại sữa tắm đặc trưng mà anh ta mua, đó là một mùi hương mà Tế Luân đã rất nhớ nhung.
Xà phòng khách sạn không thể sánh được.
"Tôi đã chờ đợi rất lâu chỉ để ở bên em thế này lần nữa." Cao Viễn khịt mũi.
Anh luồn ngón tay vào tóc Tế Luân, vuốt ve nhẹ nhàng.
"Vậy anh định cứ thế này cả đêm à?" anh hỏi mỉa mai, siết chặt lấy Tế Luân, khiến anh ta phải thở dốc.
"Hãy để tôi ôm em thêm một chút nữa," Tế Luân lẩm bẩm trên da thịt Cao Bân.
Anh ta hé môi, lưỡi đưa ra liếm da Cao Viễn, trước khi mút một thành vết bầm trên lớp da trần, anh rên lên.
Trương Tế Luân nghĩ rằng họ chưa bao giờ làm điều gì tương tự như thế này.
Phần lớn, anh ta đều để Cao Viễn cúi gập người trên mặt phẳng gần họ nhất, hoặc anh ta làm anh trên nệm, hoặc banh đùi anh ra khi anh ta thúc vào.
Lần này, Cao Viễn dẫn dắt, tựa người vào ngực Tế Luân, móng tay cào vào da anh ta khi anh cưỡi lên người anh ta.
Tế Luân ngước nhìn anh, cặp kính trượt xuống mũi, tất cả những gì anh ta làm là mỉm cười khi ngắm nhìn.
Cao Viễn, hai má ửng đỏ, những vết bầm khắp cổ và ngực, đặc biệt là một vết khá đậm trên nốt ruồi ở xương quai xanh, mồ hôi đang lăn dài trên da.
"Anh nhìn gì vậy," Cao Viễn khó khăn lắm mới thốt ra được, thở hổn hển khi di chuyển trên lòng Tế Luân.
"Nhìn em," Tế Luân trả lời, đặt tay nhẹ nhàng lên hông Cao Viễn.
"Em thật lộng lẫy."
"Dẻo miệng" Cao Viễn nói, đảo mắt.
"Nhưng em thích nghe mà," Tế Luân đáp, cười toe toét. Anh ta đưa tay đến dương vật của Cao Viễn, thứ đã rỉ dịch ra bụng trần của anh ta, anh ta vuốt ve chậm rãi, quan sát phản ứng của anh.
"A Luân!" Cao Viễn kêu lên, mắt lấp lánh.
"Ra đi," Tế Luân nói, tăng tốc độ chuyển động. Cao Viễn ra. Sau đó, khi dọn dẹp và cất hộp khăn giấy đi, Cao Viễn tựa đầu vào lồng ngực vạm vỡ của Tế Luân.
"Honey," Tế Luân thử lại lần nữa,
"Em thực sự ghen à?"
"Anh là diễn viên, còn có thể mong đợi gì hơn?" Cao Viễn nói với vẻ mặt vô cảm.
"Anh thích điều đó. Tất cả những chuyện này, đặc biệt là khi anh bận rộn đánh dấu khắp người em chỉ để cho thấy em là của anh."
À, bị Cao Viễn bắt bài rồi.
"Đúng vậy," Tế Luân trả lời, giọng vui vẻ.
"Vậy thì, kết hôn. Em đồng ý không?" Cao Viễn chọc vào hông Tế Luân.
"Chúng ta đã nói chuyện này rồi mà, phải không? Không phải ước mơ của anh là, 'quay về Ohio và kết hôn ở thị trấn nơi tôi lớn lên' sao?"
Tế Luân hít một hơi, hôn lên trán Cao Viễn.
"Đúng vậy," anh ta trả lời.
"Vậy thì, ngày mai chúng ta bay đi luôn nha, sao?" Cao Viễn rên rỉ.
"Thật à?" Hóa ra, Trương Tế Luân không đùa. Ngày hôm sau, khi Cao Viễn đi làm về, đến lượt anh bị sốc bởi Trương Tế Luân đang ngồi trên ghế sofa, dán mắt vào điện thoại.
"Tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Đặt chỗ, chuẩn bị thiệp mời và thậm chí cả mục sư để làm lễ"
"Thiệp mời? Khoan đã?"
"Tôi cũng đã đặt vé máy bay rồi," Tế Luân nói, cười toe toét.
"Chúng ta đi kết hôn nha, được không?"
Truyện đồng nhân được viết bởi: Vô Danh
https://archiveofourown.org/works/31481108?view_adult=true
Biên dịch bởi: Ego
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store