ZingTruyen.Store

Dong Nhan Ki Si Hoang Tuong Da Cuoc Doi Cua Nu Than Guinevere

Arthur nhìn chăm chú vào Terry đang đứng cách đó không xa, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Khoảng thời gian sau vẫn có sát thủ tới ám sát nhưng đều bị Terry dễ dàng bỏ lại, dọc đường khá thuận lợi.

Tới Camelot là lúc trời vừa rạng sáng.

Sắc trời còn chưa sáng hẳn nhưng đại sảnh giáo đường nơi có phiến đá cắm thanh kiếm đã đầy ắp người. Bọn thị vệ trong cung vẻ mặt đằng đằng sát khí vẫn không cản được mấy người hiếu kỳ muốn thử, song thanh kiếm kia vẫn chẳng có chút xê dịch nào.

Guinevere ôm mèo đen, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Kai trong biển người, nếu đoán không sai thì chắc hẳn bọn họ cũng bị đuổi giết đi? Mong bọn họ bình an tới được nơi này!

"Meo meo!" Nàng đang phiền loạn trong lòng thì chợt nghe một tiếng kêu quen thuộc, lập tức mừng rỡ. Nàng nhìn về hướng tiếng kêu phát ra thì thấy dưới một tán cây hòe có một thiếu niên tóc vàng đang cố dùng móng vuốt bám lấy thân cây, mà cái người đang cố kéo hắn ra, không phải là —

"Kai!!" Nàng hưng phấn chạy đến, rốt cuộc cũng tìm ra được người quen, thật là xúc động muốn khóc quá!

"Công chúa! Ngài cuối cùng cũng tới!" Khải vừa ngẩng đầu thấy nàng thì cũng kích động vô cùng, nhưng tay vẫn đang cố kiềm hãm cái tên phiền toái kia, bất đắc dĩ phải buông một tay ra bắt chuyện với nàng. Lâm Linh một bên thấy vậy liền tiến tới giữ chặt tiểu Authur có trí óc mèo.

"Thật tốt quá, các cậu cũng cũng tới đây an toàn!"

"Trên đường đi mọi người có gặp nguy hiểm không? Tôi và Kai mang theo tên ngốc này xém chút nữa đã mất mạng"

Lâm Linh ghét bỏ nhìn con mèo đang trong thân xác của Arthur, có chút giận dữ.

Guinevere bật cười, đưa tay hướng về nam nhân tóc lam đang đứng phía sau.

"Chúng ta cũng không thoải mái hơn mọi người, nhờ Terry mà thành công tránh được mấy kiếp nạn."

"Công chúa có mang gương Medusa đến đây không? Nhất định là tên công tước Joseph phái người đến giết chúng ta, không cho chúng ta rút kiếm!" Kai thúc giục. "Gương Medusa đang ở đâu? Nhanh đưa Arthur về lại thân thể đi."

Guinevere nhìn Arthur một cái, móc cái hộp từ trong ngực ra, trong lòng hơi phiền muộn. Một khi đã mở cái hộp này ra, khoảng cách của nàng và Arthur lại tiếp tục xa. Nghĩ vậy, nàng không nhịn được ôm lấy mèo đen, làm như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cọ cọ lên đầu hắn, coi như đây là lần tiếp xúc thân mật cuối cùng đi!

Authur có thể hồi phục hình dạng chẳng biết vì sao lại có chút không nỡ.

Có thể nàng biết một khi chiếc hộp mở ra, mối quan hệ của hai người sẽ trở về trạng thái bất hòa như cũ.

Arthur...

Guinevere đặt Authur vào lòng Lâm Linh, dịu dàng cười.

Lâm Linh kinh ngạc, sau đó cũng cười đáp trả nàng dù không hiểu chuyện gì.

Cái hộp chậm rãi mở ra, nàng sờ cái mỏ con chim, con mắt phải con chim dần dần mở ra...

Một đạo ánh sáng trắng lóe lên, đôi mắt con chim một lần nữa lại đóng lại.

Ba người đứng yên chờ phản ứng của Arthur, cuối cũng Kai không nhịn được bước lên lay hắn vài cái, kêu to vài tiếng tên của hắn.

Đôi mắt Arthur hơi mở, khôi phục thần sắc "người lạ chớ gần" thường ngày. "Kai... ta không sao."

"Arthur, thật tốt quá! Ngươi thật sự trở lại rồi!" Kai kích động ôm hắn vào lòng,"Thật sự là quá tốt!! Đệ đệ của ta!"

"Ca ca." Mặt Arthur hơi đỏ lên vì xấu hổ, bị nam nhân ôm vào lòng như vậy, thật mất mặt. Nhưng, kệ lần này đi, chỉ một lần thôi.

"Rốt cuộc cũng khôi phục được rồi." Trong lòng Guinevere như vừa gỡ xuống được một tảng đá lớn, chuyện nàng hứa với Mặc Lâm cuối cùng cũng xong! Cho dù thế nào thì nàng cũng đã đưa Arthur tới nơi này!

Arthur vất vả giãy giụa ra khỏi người Kai, sửa sang mái tóc rối loạn, nhìn chuôi kiếm cắm trên phiến đá, màu tím trong đôi mắt sắc lên như lưỡi đao gió:"Ta đi rút kiếm."

Bọn họ chưa kịp đi tới phiến đá thì mọi người xung quanh chợt đứng hết cả lên, giáo chủ đại nhân cùng công tước Joseph bước vào!

Công tước Joseph nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói. "Hỡi những vị kỵ sĩ dũng cảm của England ta, kì hạn một tháng đã hết, nhưng vẫn chưa có ai có thể rút được thanh kiếm chi mệnh này. Cho nên ta tuyên bố, từ giờ trở đi không cho phép bất cứ ai lên rút thanh kiếm này nữa, đây là ý chỉ của Thượng Đế!"

"Cái gì, rõ ràng là còn một ngày mà!"

"Đúng vậy, sao đột nhiên lại kết thúc?"

"Như vậy là sao a?"

Lời nói của công tước Joseph như quăng một viên đá vào hồ nước yên tĩnh, gây ra một cơn sóng bàn luận.

Công tước Joseph mặc kệ mọi người nói như thế nào, vẫn sai lính đưa tảng đá đi.

"Chờ một chút, công tước Joseph, như thế thì thật không công bằng." Arthur tách đám đông bước nhanh tới trước mặt công tước Joseph và giáo chủ, mắt sáng như đuốc nhìn bọn họ. "Giả truyền ý chỉ của Thượng Đế thì sẽ bị trách phạt đấy. Cho dù chỉ còn có một ngày thì cũng không thể qua loa như thế được." Hắn nhướng đôi lông mày tuyệt mỹ của mình,"Hay là ngươi sợ chân mệnh thiên vương thật sự xuất hiện?"

"Arthur, ta chỉ có thể xin lỗi nói cho ngài biết, ngài tới chậm rồi." Thái độ Joseph có chút cường ngạnh. "Như ta đã nói mới nãy, ngài đã mất quyền rút kiếm rồi."

Lời của hắn vừa dứt thì lập tức có chục vệ binh rút kiếm đứng chắn trước mặt Arthur.

Thái độ này của Joseph đối với Arthur cũng khiến những người kỵ sĩ ở dưới bắt đầu bất mãn.

"A, công tước Joseph, hay là ngài muốn ta phải đánh ngã hết bọn này thì mới có quyền rút kiếm?" Arthur giương nhẹ khóe miệng, tay chậm rãi rút kiếm ra.

Song phương cùng giương cung bạt kiếm, bầu không khí như đọng lại cứng ngắc.

Đúng lúc này một người mặc áo choàng tiến lên phía trước, cánh tay thon dài trắng nõn tháo áo choàng ra, lạnh nhạt nhìn Joseph.

"Ngươi đang làm loạn gì đây, bá tước đại nhân?"

Joseph bị điểm danh giật mình, lập tức khách sáo

"Camland điện hạ."

Đám kị sĩ cũng lập tức cung kính cuối xuống, đoàn người dưới sân khấu cũng không ngoại lệ. Công chúa bệ hạ lòng dạ thâm độc, tuyệt đối không thể mang thù. Người đời thường truyền miệng nhau câu nói như sau, có thể đắc tội vương tử Arthur nhưng không thể đắc tội công chúa Guinevere. Arthur là bậc quân tử, hắn sẽ không làm chuyện báo thù trong bóng tối, nhưng Guinevere thì không, nàng hoàn toàn có thể vừa cười hi hi ha ha vừa lấy thủ cấp của ngươi.

Bọn kỵ sĩ xì xào bàn tán, đột nhiên có một giọng nói lớn vang lên:"Mau để cho Arthur điện hạ rút kiếm đi!"

Tiếng hô này lập tức như một hiệu ứng Domino, không ít người cũng hưởng ứng hô lớn theo, càng ngày càng nhiều, sắc mặt của công tước Joseph cũng càng ngày càng khó coi. Đúng lúc hắn đang tính nói cái gì đó thì giáo chủ đột nhiên mở miệng:"Arthur điện hạ, ngài đi rút kiếm đi!"

"Giáo chủ đại nhân......" Joseph muốn ngăn cản.

Guinevere hưng phấn nhìn Arthur đi về phía tảng đá, quay đầu lại ném cho Kai một nụ cười tươi, nhưng đúng lúc đó lại thấy Terry đang dựa vào một thân cây đằng xa, vẻ mặt bí hiểm nhìn chằm chằm vào nàng.

Arthur bước từng bước một về phía tảng đá, đến phía trước nó dừng chân lại. Tảng đá như ngày càng lớn hơn, và chuôi kiếm cũng đẹp mắt hơn. Hắn cảm giác được ánh mắt mọi người vẫn đang đổ dồn về phía mình và chờ đợi.

Hắn tiến về phía trước, cầm thật chặt chuôi kiếm, hít thật sâu một hơi chuẩn bị rút kiếm ra, chuôi kiếm trong tay hắn tựa hồ hơi nhè nhẹ run lên.

Thật ra trong nháy mắt ấy hắn cũng có một tia chần chờ. Nhưng nếu hắn không rút kiếm ra thì sẽ như thế nào? Vận mệnh của hắn, thật sự là do thanh kiếm này quyết định sao?

Đúng lúc đó, đột nhiên hình ảnh của phụ vương hiện ra trước mặt hắn, quốc vương vẫn ôn nhu cười như hồi cuối cùng gặp mặt:"Arthur, con ta, chắc chắn con chính là quốc vương England!"

Phụ vương...... Tim hắn hơi động, dùng sức cầm chuôi kiếm rút ra ngoài. Không hoài nghi, không do dự, không chần chờ, bởi vì, chắc chắn hắn chính là quốc vương England!

"Xoẹt" một tiếng, kiếm bị nhổ ra!

Bốn phía yên tĩnh một hồi lâu. Joseph đột nhiên run rẩy hô:"Arthur không thể làm quốc vương! Đây nhất định là – âm mưu!"

Arthur không nói câu nào, giơ cánh tay phải nắm thanh kiếm lên.

Sắc trời phía sau sặc sỡ như lửa, rực rỡ như ánh sáng ban ngày, trong phút chốc mang cả giáo đường bao phủ trong ánh sáng màu vàng nhạt từ thanh kiếm trên tay Arthur! Như ánh mặt trời bình minh làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào!

Bốn phía vẫn là một mảnh trầm tĩnh, sau đó là một loạt tiếng vang rung động từng ngóc ngách giáo đường.

"Quốc vương! Chúng ta đã tìm được quốc vương!"

"Quốc vương vạn tuế!"

Nhìn bọn kỵ sĩ đồng loạt quỳ xuống, khóe mắt Guinevere hơi ướt át, rốt cuộc Arthur cũng đợi được ngày này.

Thời đại của hắn giờ đã tới. Hắn sắp sửa kế thừa vương vị, hơn nữa còn trở thành quốc vương vĩ đại nhất trong lịch sử nước Anh – Arthur vương!

Kể từ giờ England sẽ bước vào thời kỳ huy hoàng!

Guinevere nhìn nam nhân ngạo nghễ trên đài, vui sướng nở nụ cười, một giọt nước mắt rơi xuống gò má hồng hào của nàng.

Ánh dương sáng chiếu xuống gương mặt nghiêm nghị của người.

Chói mắt đến mức khiến người ta không nỡ quay mặt đi.

Người như vầng thái dương, như một đấng chí tôn.

Ta chỉ có thể ngước nhìn lại chẳng thể chạm vào.

Hắn làm cho nàng không thể nào dời tầm mắt được, lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, có một nỗi chua xót trong lòng......

Authur... ta thích ngươi.

Từ lúc lần đầu gặp nhau, lòng ta tự hỏi sao lại có một chàng trai tuấn tú hợp mắt ta như vậy?

Ta biết giữa chúng ta chỉ là một cuộc hôn ước chính trị, biết rõ ngươi không có tình cảm với ta.

Là ta chấp nhất.

Briza từng nói, yêu một người là thành toàn cho người đó.

Hi vọng Lâm Linh tiểu thư sẽ mang đến hạnh phúc cho ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store