ZingTruyen.Store

Dong Nhan Harry Potter Tan Anh Huyet Mach

Buổi sớm London se se lạnh, ánh nắng nhạt phủ qua những dãy nhà xám cổ kính. Tại căn nhà mới dọn đến của gia đình Ella, cả nhà quây quần trong phòng khách mới bố trí, mùi gỗ tần bì và vải nhung còn phảng phất mùi mới.

Bỗng nhiên, một tiếng đập mạnh vang lên ngay ô cửa kính lớn. Cả nhà ngẩng đầu, phát hiện một con cú trắng muốt lao xuống, đôi cánh mở rộng như một vệt sáng trong làn sương. Nó đập cánh "phạch phạch", rồi đáp gọn gàng lên bệ cửa sổ.

Trong chiếc mỏ cong, con cú ngậm một phong bì giấy da màu vàng nhạt. Ánh sáng buổi sớm lấp lánh trên lớp sáp đỏ in rõ huy hiệu Hogwarts, bốn loài thú vây quanh chữ H uy nghiêm.

Ella, đang ngồi nép cạnh ghế dài, giật mình bật dậy. Đôi mắt tím mở to không rời phong bì. Con cú nghiêng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào cô, rồi buông nhẹ lá thư xuống mặt bàn trà giữa phòng.

Trên phong bì, dòng chữ viết bằng mực xanh ngọc bích nổi bật:


"Tiểu thư Ella Veynar
Phòng khách, Số 101 Cheyne Walk, Chelsea, London."

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về Ella, bàn tay cô run nhẹ khi với lấy phong bì, cảm giác như đang nắm giữ một bí mật lớn lao sắp thay đổi cả số phận mình.

Mùi giấy da khô nồng lên khi cô áp nó vào lòng, môi khẽ run:

"Đây... là thư cho con sao?" Cassian gật đầu thay cho câu trả lời.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại phù thủy, Tổng Warlock, Trọng nhân Tối cao, Liên đoàn Phù thủy Quốc tế)

Kính gửi tiểu thư Veynar,

Chúng tôi trân trọng thông báo rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách kèm theo để chuẩn bị đầy đủ sách vở và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9, chúng tôi mong nhận được thư của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Với tất cả sự chào đón,
Giáo sư Minerva McGonagall
(Phó Hiệu trưởng Hogwarts)


Ella ngồi im, hai tay ôm lá thư, trong mắt ánh lên sự bối rối.

Cassian kéo ghế ngồi đối diện con gái, giọng ông trầm mà chắc: "Ella, con luôn cảm thấy mình khác biệt, đúng không? Những cơn giận khiến đồ vật quanh con tự vỡ, hay những khi con mơ hồ nghe được những âm thanh chẳng ai nghe thấy..."

Cô khẽ gật đầu, ngón tay vô thức miết dọc theo mép giấy.

Alaria mỉm cười dịu dàng, đặt bàn tay ấm áp lên tay con: "Đó không phải ảo giác. Con mang trong mình dòng máu phù thủy, một sức mạnh di truyền từ gia tộc của bố và mẹ, thứ sức mạnh ấy đã chọn con. Mẹ từng là người ngoài lề giới phép thuật, nhưng cha con... cha con là một trong những phù thủy tài năng nhất. Và con đã thừa hưởng tất cả."

Cassian tiếp lời, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa đầy niềm tự hào:
"Phép thuật không chỉ là quà tặng, Ella. Nó là trách nhiệm. Con sẽ được học cách kiểm soát và sử dụng nó, để bảo vệ chính mình và những người con yêu thương. Lá thư hôm nay chỉ là cánh cửa mở, còn con đường phía trước thì rất dài."

Ella nắm chặt lá thư trong tay. Trong lồng ngực, cảm giác lạ lẫm ấy dần biến thành một nhịp đập rộn ràng, vừa sợ hãi, vừa háo hức, như thể cả một thế giới bí mật đang chờ cô bước vào.

Ella ngồi lặng một lúc lâu, đôi mắt tím nhạt dõi theo ánh nến đang lay động. Lá thư trong tay như nặng trĩu, từng con chữ in hằn trong tâm trí.

"Con... thật sự là phù thủy?" Giọng cô run rẩy, như sợ rằng chỉ cần nói thành lời thì tất cả sẽ tan biến.

Cassian gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quả quyết.
"Đúng vậy, Ella. Không phải ai cũng có được. Con có thể cảm nhận thế giới theo cách người thường không bao giờ làm được. Và Hogwarts sẽ là nơi giúp con khai mở tất cả."

Alaria siết nhẹ tay con gái, nụ cười dịu dàng như sưởi ấm cả căn phòng:
"Ella à, chúng ta đã luôn biết ngày này sẽ đến. Con có thể sợ hãi, cũng có thể hoài nghi. Nhưng hãy nhớ, đó là một phần con người con, vô cùng đẹp đẽ, mạnh mẽ và chân thật."

Ella cúi đầu, trái tim đập dồn dập. Những mảnh ký ức vụn vỡ ùa về. Chiếc gương trong phòng tự nứt khi cô giận dữ, ngọn nến bừng sáng theo tiếng gọi vô thức, hay lần những bông hoa trong vườn xoay tròn quanh cô khi gió lặng. Cô luôn nghĩ đó chỉ là... một điều kỳ lạ không ai lý giải nổi, khi linh hồn cô chiếm giữ thể xác này.

Nhưng không phải, cô là một phù thủy.

Một nụ cười thoáng hiện trên môi. Vẫn còn lẫn nỗi ngờ vực, vẫn run rẩy vì chưa biết phải bước đi thế nào, nhưng trong lòng cô bỗng dâng lên niềm háo hức khó kìm nén như thể cả thế giới đang thì thầm gọi tên mình.

"Vậy... con sẽ đến Hogwarts." Cô ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng.
"Con sẽ học cách làm chủ sức mạnh này."

Cassian và Alaria nhìn nhau, trong mắt họ ánh lên niềm tự hào khôn tả.

Ký ức về thế giới kiếp trước đối với Ella vốn đã có phần mờ nhạt, vì thế khi cô cố nhớ lại tất cả các chi tiết về Harry Potter thì mọi thứ còn mông lung không tưởng. Ngoài cốt truyện và một vài nhân vật chính cô chẳng còn nhớ gì cả. Vậy nên thứ gọi là biết trước tương lai đối với người xuyên không như cô... thật vô nghĩa. Nhưng không sao, so với Harry Potter cô hứng thú với việc học phép thuật hơn.

Bố mẹ quyết định dẫn cô đi đến một nơi gọi là Hẻm Xéo, chủ yếu để mua sắm một vài thứ chuẩn bị cho năm học mới. Và nơi đầu tiên gia đình ba người của cô tím đến khi đặt chân vào Hẻm Xéo là Gringotts Wizarding bank.

"À thì... tiền tiêu vặt thời trẻ và cả số tiền bố kiếm được sau khi ra trường đều nằm trong đấy." Bố cô cười ranh mãnh, ánh mắt óng ánh lên một tia nham hiểm.

Gringotts Wizarding bank, tòa nhà cao lớn vươn lên giữa phố xá của Hẻm Xéo, vách tường nghiêng nhẹ một cách kỳ lạ, như thách thức cả trọng lực. Hai con yêu tinh trong bộ lễ phục đỏ thẫm đứng canh gác ở cửa, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bất kỳ ai bước qua cũng thấy gai người.

Ella nắm chặt tay mẹ, ngẩng đầu nhìn tòa nhà với vẻ sững sờ.
"Đây... là ngân hàng sao?" Giọng cô run run.
"Đúng, Gringotts." Cassian đáp, khóe môi nhếch lên như đang hoài niệm. "Nơi duy nhất trong cả thế giới pháp thuật mà con có thể tin tưởng chọn mặt gửi vàng... hoặc một bí mật nào đó mà không muốn ai biết."

Bên trong, sảnh lớn trải dài với hàng trăm chiếc bàn gỗ cao, nơi những yêu tinh chăm chú ghi chép, đếm tiền, cân vàng. Tiếng leng keng của kim loại vang vọng khắp nơi, xen lẫn mùi da thuộc của những cuộn da cổ.

Một yêu tinh dáng gầy, mắt ti hí, cúi đầu chào khi nhận được chìa khóa mà Cassian đưa ra.
"Rất hân hạnh, thưa ngài Veynar. Mời ngài và gia đình theo tôi."

Ella chưa kịp hỏi gì đã thấy mình được dẫn xuống một hành lang tối, nơi những chiếc xe nhỏ bằng kim loại nằm trên đường ray sẵn chờ. Con yêu tinh trèo lên ghế, gõ nhẹ dùi sắt, và chiếc xe lập tức lao đi với tốc độ chóng mặt. Gió rít bên tai, ánh sáng đuốc loang loáng soi rõ những vách đá ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng gầm gừ vọng lại từ hang động xa xăm khiến Ella lạnh sống lưng.

Cuối cùng, họ dừng trước một cánh cửa đá khổng lồ, không có ổ khóa, chỉ có vết khắc phù chú cổ xưa. Yêu tinh đặt tay lên, cánh cửa phát ra tiếng rền khẽ và từ từ hé mở.

Bên trong, căn buồng lấp lánh ánh vàng. Những chồng galleon sáng rực xếp cao như bức tường, bên dưới những túi bạc sickle, đồng knut đồng, cùng vài chiếc rương gỗ cũ kỹ nằm chồng lên nhau. Một tấm áo choàng da rồng được gấp cẩn thận trong góc, trên nó đặt một thanh gươm ngắn chạm khắc tinh xảo, hoa văn ma thuật vẫn nhấp nháy mờ ảo. Và hạng chục rương lớn rải rác, không biết bên trong đựng thứ gì. Nhưng vì mức độ xa hoa bên ngoài rương, người ta có thể quả quyết rằng bên trong đựng thứ giá trị không kém.

Ella há hốc miệng, đôi mắt tím mở to không chớp, nhìn căn hầm khổng lồ được lắp đầy bằng những đồng vàng
"Tất cả thứ này... đều là của bố sao?"

Cassian khẽ bật cười ông biết chắc con gái sẽ không tưởng tượng nổi khối tài sản mà mình thừa kế, ông tay đặt trên vai con gái. Thành công dùng núi vàng này khiến con bé há hốc mồm.
"Ngày xưa, bố từng có những chuyến đi không chỉ để học tập, mà còn để chiến đấu và để chứng minh bản thân. Đây là phần tích trữ từ tuổi trẻ bồng bột. À thêm vào đó là một ông bố giàu kếch xù chuyên ban phát những phần thưởng hậu hĩnh cho những chiến thắng vẻ vang. Mấy cái chiến thắng mà ông ta có thể mang khoe trên mọi bàn tiệc Tất cả... cuối cùng cũng để lại cho con, Ella."

Alaria nắm tay chồng, ánh mắt dịu dàng nhưng xen chút hoài niệm.
"Anh lúc nào cũng chuẩn bị cho tương lai, kể cả khi chưa biết sẽ có Ella trong đời."

Trong khoang sáng rực ánh vàng ấy, Ella bỗng thấy tim mình rộn ràng. Cô không chỉ là một cô bé bình thường nữa, cô lúc này như một đại gia, một tiểu phú bà. Chưa bao giờ cảm giác không làm mà cũng có ăn dâng trào như bây giờ. Có lẽ cả đời còn lại cô chỉ việc ăn xong lại nằm cũng có thể sống xa hoa.

Cassian không chỉ là một phù thủy đầy quyền thế, mà còn là người đàn ông chưa bao giờ biết khái niệm "tiết kiệm khi mua sắm cho con". Ngay từ lúc rút túi tiền da rồng từ Gringotts, ông đã quyết, mọi thứ tốt nhất đều phải thuộc về Ella.

Ở hiệu sách phú quý và cơ hàn, thay vì chỉ mua đúng danh sách, Cassian quẳng cho nhân viên một ánh mắt: "Gói hết bộ Lịch sử Pháp thuật toàn tập, tất cả bản mới của Newt Scamander, và cả tủ Thần chú Thực hành Nâng cao."

Ella tròn mắt nhìn những chồng sách cao hơn cả người mình. Alaria hơi cau mày nhìn chồng sách rồi nhìn ông chồng đang ra vẻ của mình, lâu lắm rồi bà mới thấy lại bộ mặt ấu trĩ này của ông. Đúng là khiến người khác vừa ngứa mắt vừa buồn cười.

"Khoan đã bố, con không chắc mình có thể đọc hết những thứ này."

Cassian nhướng mày nhìn con gái:" Bé cưng, chỉ bằng này là không đủ, đáng tiếc là con đã tốn 11 năm và không đụng gì đến sách vở của thế giới phù thủy. Vậy nên so với người khác, con phải học bù."

Lời ông nói khiến Ella chỉ biết câm nín nhìn nhân viên gói hết đống sách và hẹn ngày giao tận nhà. Nhưng ông nói cũng chẳng sai, so với những kệ sách khổng lồ xếp cao lên tận nhà trong thư phòng kín của nhà Veynar năm xưa, tầm này chỉ là gió thoảng mây bay

Sang tiệm vạc Potage, Ella tò mò chạm tay vào chiếc vạc thiếc, Cassian đã khoát tay, cảm thán: "Vạc bạc, thêm một cái bằng đồng có khắc ma trận giữ nhiệt. Cái vạc thiếc này sẽ kéo chân con, nhất là khi ông thầy độc dược của bọn con là cái tên mặt mâm khó ưa nhất trần đời."

Alaria đứng bên cạnh chỉ biết phì cưới, còn Ella thì nghệt mặt ra. Để cô nhớ xem... hình như thấy Độc Dược là... là ai nhỉ?

"Đừng quên cân đồng và cả bộ lọ thủy tinh, những dụng cụ cần cho năm nhất ở Hogwarts cứ lấy thứ tốt nhất là được." Cassian phủi tay chê bai lớp bụi bám trên vạc. Ông ở thế giới Muggle 11 năm, từng ấy thôi đã đủ khiến ông đánh giá 1 sao cho chất lượng dịch vụ của thế giới phù thủy.

Tiếp đó ở tiệm Đồ dùng Viết Lách của Scrivenshaft. Ngòi bút lông phượng, giấy da cuộn, lọ mực đen óng ánh được bày ngay ngắn. Alaria chọn cho con gái những cuộn giấy da loại tốt nhất. Ella lí nhí xin một lọ mực tím lấp lánh, thứ mà cô đã nhìn chằm chằm từ lúc bước vào cửa hàng.

. Cassian cười khẽ, đặt hẳn cả bộ sưu tập mực đa sắc trên quầy: xanh biển, đỏ ruby, vàng kim... thêm vài cây bút lông phượng và giấy da nhuộm ánh bạc: "Ghi chép là một trong những điều rất quan trọng. Nếu viết nhật ký con nên ghi lại cảm nhận của mình mỗi khi thi triển một phép thuật hay một bùa chú nào đó. Việc ghi lại này sẽ giúp con hiểu rõ hơn về chúng."

Bố mẹ hỏi Ella về việc cô muốn mang theo người bạn nhỏ nào khi đến trường. Một chú cú sẽ khá tiện lợi cho việc thư từ qua lại cho cô và bố mẹ. Một bé mèo sẽ tiện để cô ôm ấp và chơi đùa cùng. À... còn ếch thì... thôi bỏ đi. Ella chẹp miệng bỏ ngay ý tưởng mang theo ếch làm thú cưng. Và cuối cùng cô cũng chọn cho mình một bạn cú trắng.

Ở tiệm Trang phục của bà Malkin, Ella được đo áo choàng học sinh. Vải đen mượt phủ qua mắt cá chân, trên ngực thêu nhãn nhỏ sẵn sàng để Hogwarts gắn phù hiệu Nhà. Cô bé xoay một vòng trước gương, ánh mắt tím sáng rực, trông như một nàng phù thủy bé nhỏ đang chuẩn bị mở ra thế giới riêng thì giọng nói ông Cassian cắt ngang:

"Lấy thêm bốn bộ may riêng, lót nhung, chỉ bạc ở gầu áo. Về phần áo choàng phải được thêu lớp bảo hộ chống bẩn và chống lạnh bằng phép thuật. Thời tiết ở Hogwarts còn ẩm ương hơn thiếu nữ mới lớn."

"Đừng quên mũ và găng tay cho con bé anh nhé." Alaria khẽ thêm vào.

Họ đúng là hai vị phụ huynh lần đầu chuẩn bị cho con tới trường, hơn nữa con gái đúng là món bảo vật nhỏ trong nhà. Bà Malkin cười khẽ, thừa hiểu tâm lý này của bậc phụ huynh. Đợi khi mọi thứ đã quá quen như nhà Weasley, thì mấy thứ này chỉ là chuyện con muỗi. Chỉ cần không có chỗ vá nào là may mắn rồi.

"Đừng lo thưa quý ông, quý bà. Và cả cô phù thủy nhỏ xinh đẹp của chúng ta. Mọi thứ sẽ được giao đến nhà đúng hẹn và dĩ nhiên đều là những món đồ được may kĩ càng nhất."

Khi mặt trời đã bắt đầu ngả sang chiều, họ đã gom đủ: sách vở, vạc, áo choàng, giấy bút và vô vàn những thứ linh tinh khác mà ông Cassian tin rằng nó sẽ phục vụ cho công cuộc học tập vĩ đại của con gái.

Cả gia đình tạm ngồi nghỉ ở một góc Hẻm Xéo, giữa những gói hàng cao ngất, may rằng họ đã gửi một phần lớn dịch vụ giao hàng tại nhà. Ella ôm vài cuốn sách, ngồi lọt thỏm giữa cha mẹ, đôi mắt sáng long lanh.

"Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu vậy bố?" Lúc này một bóng dáng cao, cả người toát ra khí chất quyền quý nhưng lạnh lùng khó gần lướt qua. Sau lưng cậu thanh niên ấy là hai bóng người cũng cao không kém. Ella chỉ kịp nhìn lướt qua mái tóc bạch kim của đối phương vừa chớp mắt đã không thấy họ đâu, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng còn đọng lại trong không khí. Một mùi hương khó tả.

Lúc này giọng nói của bố kéo cô về thực tại: "Đã đến tiết mục quan trọng nhất rồi, nào đến lúc con cần có cho mình một người bạn đồng hành cho chặng đường sắp tới rồi."


Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, tiếng chuông nhỏ ngân vang. Ella bước vào, đôi mắt tím ngập tràn tò mò, nhưng bước chân lại dè dặt như đang đặt mình giữa một kho báu vô hình. Mùi gỗ cổ, bụi giấy, và chút hương kim loại ma thuật len lỏi trong không khí.

Giọng khàn khàn của Ollivander vang lên từ phía cuối tiệm. Ông già với đôi mắt xám như phản chiếu tất cả ánh sáng của căn phòng đang tiến lại gần, vừa nhìn Ella vừa nghiêng đầu một cách kỳ lạ.

"Ta thấy... Veynar trong ánh mắt con," ông lẩm bẩm, "thẳng thắn, cháy bỏng, như lửa muốn đốt rực cả bầu trời. Nhưng..." Anh mắt của ông hơi nheo lại.

"...Cũng có bóng đêm Blackthorne quanh con. Một bí ẩn, một sự lặng lẽ nuốt chửng ánh sáng. Hiếm lắm, rất hiếm khi hai dòng máu ấy hội tụ trong một đứa trẻ."

Ông chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng rực. "Máu Veynar, mạnh mẽ, kiên định, có khả năng chiến đấu của chiến binh. Máu Blackthorne, bí ẩn, thâm sâu, chạm tới những tầng ma thuật mà kẻ khác không dám ngó tới. Câu hỏi là... cây đũa nào đủ sức chứa đựng cả hai?"

Ella nuốt khan, đôi tay nhỏ siết chặt.

Ollivander thử đưa cho cô vài cây đũa: gỗ tần bì, gỗ du, thậm chí cả gỗ tùng. Mỗi cây khi chạm vào đều lấp lánh một tia sáng ngắn ngủi, rồi vụt tắt. Một số rung nhẹ, một số thậm chí phát ra tiếng nổ lép bép, như thể từ chối chính người chủ định mệnh.

Cuối cùng, ông mở một chiếc hộp dài màu đen bạc, nắp khắc hoa văn hình trăng khuyết và những vệt sáng như sương.

"Ta từng thề sẽ không bao giờ mang nó ra... nhưng hôm nay, có lẽ ta không còn quyền quyết định nữa."

Chiếc hộp bật mở. Bên trong, cây đũa có những vân gỗ xám như khói trăng, trên thân có những đường vân li ti uốn lượn như những dải ngân hà. Không giống bất kỳ cây đũa nào khác, nó tỏa ra một hơi lạnh khiến không gian như ngưng lại.

Ollivander khẽ run giọng:"Gỗ tử đàn nguyệt, lõi... Tinh thạch Nguyệt Ảnh."

Cassian lập tức siết chặt nắm tay, giọng gằn: "Ta tưởng ông đã niêm phong tất cả những lõi đó."

"Niêm phong không ngăn được sự lựa chọn của định mệnh." Ollivander thì thầm, rồi đưa cây đũa về phía Ella. "Nó chỉ đến khi kẻ được chọn bước vào."

Ông đặt vào tay Ella một cây đũa gỗ tử đàn nguyệt, mảnh mai nhưng bền chắc. Khi ngón tay cô chạm vào, một luồng sáng bạc tím lập tức lan ra, xoắn vặn như vũ điệu của bóng trăng trên mặt nước. Bầu không khi trong tiệm như bùng nổ, những hộp đũa trên kệ rung lên lạch cạch.

"Lõi Nguyệt Ảnh." Ollivander thì thầm, mắt ông sáng long lanh ánh lên tia thần bí.

"Được rút ra từ giọt lệ của một sinh vật chỉ xuất hiện vào đêm nguyệt thực, Huyết Nguyệt Thú. Chúng gắn liền với gia tộc Blackthorne, những kẻ luôn bước đi giữa ánh sáng và bóng tối. Nhưng... điều kỳ lạ là, trong tay con, nó không hề chỉ mang màu của Blackthorne. Nhìn kìa."

Luồng sáng bốc tím dần hòa thêm vệt đỏ nhạt, như hơi thở của lửa đang bùng dưới làn sương.

"Đó là máu Veynar trong con." Ollivander nghiêng đầu, vừa thán phục vừa tò mò.

"Bóng trăng lạnh lẽo gặp lửa chiến binh, con không chỉ được chọn bởi cây đũa này, Ella, mà con khiến nó thay đổi. Lõi Nguyệt Ảnh vốn thường nguy hiểm, khó thuần phục... nhưng trong tay con, nó lại như tìm thấy sự cân bằng."

Ella ngước lên, đôi mắt tím phản chiếu ánh sáng đang xoắn vặn quanh mình. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối liền cô với những bí ẩn xa xưa, tiếng vọng của Blackthorne thì thầm trong tai, cùng với nhịp tim kiêu hãnh của Veynar rền vang trong ngực.

Ollivander mỉm cười mơ hồ.

"Cô gái nhỏ, ta nghĩ cây đũa này không chỉ chọn con... nó còn sẽ viết nên huyền thoại mới cùng con."

Khi bước ra khỏi tiệm Ollivander, làn gió chiều London mát lạnh lướt qua, nhưng Ella vẫn còn rùng mình vì dư âm của thứ sức mạnh vừa rồi. Cô bé mải ngắm cây đũa trong tay, ánh sáng phản chiếu hệt như dòng trăng chảy ngược.

Ella ngước lên: "Mẹ ơi... tại sao ông ấy lại bảo cây đũa này đợi con... nó biết con sao?"

Alaria khựng lại, bà siết nhẹ vai con gái, nhìn Ella một lúc lâu, như đang đấu tranh giữa việc nói thật hay che giấu. Nhưng cuối cùng, bà vẫn cất giọng trầm thấp, xen lẫn với tiếng thở dài:

"Ella, con vừa được một bí mật mà gia tộc Blackthorne đã cố giấu lựa chọn."

Cô bé nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe.

Alaria ngước nhìn vầng trăng mờ đang lên sớm nơi chân trời:"Tinh thạch Nguyệt Ảnh... không phải lõi bình thường. Nó không được tạo từ lông phượng hoàng, tim rồng, hay gân kỳ lân. Đó là một mảnh tinh thể sinh trong nước mắt của Huyết Nguyệt thú chỉ trong khoảnh khắc mặt trăng nuốt lấy mắt trời, ánh sáng biến thành bóng đêm. Chỉ một tộc duy nhất biết cách rèn nó vào lõi đũa... chính là Blackthorne."

Ella tròn mắt: "Nghĩa là... chỉ gia đình mình mới dùng được?"

Alaria gật khẽ, nhưng giọng bố thấp xuống, lạnh lẽo: "Không phải ai mang dòng máu Blackthorne cũng có thể đánh thức nó. Nguyệt Ảnh là cộng hưởng mạnh mẽ của phép thuật bóng tối và ảo ảnh. Nó có khả năng khuếch đại nội tâm của chủ nhân, nếu tâm con sáng, nó có thể tạo bùa hộ mệnh mạnh mẽ hơn bất kỳ Patronus nào. Nhưng nếu tâm con tối nó sẽ biến thành vũ khí chết chóc. Khác với những lõi khác, Nguyệt ảnh có ý chí riêng. Đũa có thể im lặng từ chối dù con có mang dòng máu gì đi chăng nữa."

Cassian, vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng lên tiếng, giọng trầm khàn:

"Nguyệt Ảnh vốn đã được niêm phong, nó sẽ không tự mình xuất hiện khi chủ nhân của nó chưa đến. Vì vậy con gái, con là chủ nhân của nó, nó chọn con. Và dù con dùng nó với tâm thiện hay ác con vẫn là chủ nhân của nó. Đừng lo lắng."

Ella khẽ nắm chặt cây đũa trong tay. Đôi mắt tím ngập ánh sáng, nhưng trong đó có gì đó sâu thẳm hơn, dường như chính cô bé cũng chưa hiểu hết.

"Con sẽ dùng nó để bảo vệ cha mẹ. Và cả... chính mình."

Alaria nhìn con gái, môi mím chặt, bà khẽ thở dài, thì thầm gần như chỉ mình nghe:

"Ta chỉ mong... cái cầu nối giữa bóng tối và ánh sáng này sẽ không phải là điềm rủi."

Cassian ôm lấy vai vợ, mắt ông nhìn về bóng lưng ngây thơ của con gái phía trước khẽ nghiêng đầu thì thầm với vợ:

"Đừng quên con bé mang cả Veynar, ánh lửa của một chiến binh." Ông cười lộ ra hàm răng trắng lóa, như tự hào mà khoe khoang với vợ. Nhưng lòng ông hoàn toàn hiểu rõ so với việc trở thành một huyền thoại, cả ông và vợ đều chỉ muốn con bé lớn lên trong yên bình và hạnh phúc. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store