Dong Nhan Dau La Dai Luc Van Diep Chi Than
- Mập mạp, ngươi bình thường tới nơi này giải quyết vấn đề tà hoả hả? Đái Mộc Bạch nhíu mày hỏi. Lúc này trước mắt năm người là một dãy bình phòng. Chỗ này là một khu hẻo lánh bên trong Tác Thác thành. Bình phòng trước mắt cao chỉ khoảng ba thước, nhìn qua thấy không ít chỗ bị tổn hại, trên cửa treo vài cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy người đàn bà trang điểm loè loẹt, rõ ràng là phong trần nữ tử không còn nhỏ tuổi chút nào, đang hướng người đi đường mời chào. Áo Tư Tạp khóe miệng giật giật. - Khó trách người người luôn nói, thảo oa cũng có kim phượng hoàng, cái này thật đúng là cái thảo oa a! Đối với sở thích của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp thật sự có chút không dám nghĩ tới. Tiểu Phù với Đường Tam là lần đầu tiên đi tới địa phương kiểu này, ngoại trừ tò mò, không có cảm giác đặc thù gì hết. Mập mạp chỉ cười hắc hắc hai tiếng quái dị, thấp giọng nói. - Nơi này tiện nghi a, giá tiền lại vừa phải, một ngân tệ có thể "đến" một lần, mà hai ngân tệ ba lần. Chất lượng so với giá cả thì khá được. Hơn nữa các ngươi nhất định phải tin tưởng ta, đạo lý trong thảo oa cũng có kim phượng hoàng, cái này là dựa vào vận khí a. Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn. - Sau này ra ngoài, đừng nói với ai là ta quen ngươi. Mặc dù biết ngươi không kén cá chọn canh, nhưng lại không nghĩ tới ngươi có gan tới những nơi như thế này. Loại địa phương rác rưởi này mà ngươi cũng có thể đến, những kim phương hoàng này so về tuổi cũng đủ để làm a di ngươi đó! Mập mạp có chút thẹn quá hoá giận nói. - Đái lão đại, ngươi không cần phải khinh ta quá mức như thế. Làm chính sự trước đã. Các ngươi chờ ở đây để ta đi hỏi xem tên hỗn đản đó đã đi chưa. Vừa nói xong, mập mạp bước nhanh về hướng Thảo oa. Áo Tư Tạp nhìn quanh một chút. - Nơi này thực sự hẻo lánh, thích hợp để động thủ. Khả ái hương hương-Đậu hủ mềm, kẹo tỏi đẹp xinh dễ thương đây, bỉ dực thương phi-Nấm bay…. Nghe Áo Tư Tạp đọc hồn chú, chuẩn bị trước khi chiến đấu, Tiểu Phù không khỏi phì cười một tiếng. - Hồn chú của ngươi vẫn luôn buồn cười thế a~ - Đừng chọc ta nữa! - Haha~ Trong chốc lát, Mã Hồng Tuấn hưng phấn chạy quay lại. - Thật tốt quá, tên kia còn chưa đi, bất quá đang tính tiền, có lẽ sẽ lập tức đi ra. Các huynh đệ, lần này giúp ta báo thù thành công, quay lại học viện, ta mời mọi người một bữa thật ngon. Đái Mộc Bạch khoát tay. - Không cần nhiều lời, ngươi mời chúng ta cũng không dám đi, với sở thích này của ngươi, quên đi. Nghe Đái Mộc Bạch nói xong ngay cả Tiểu Phù cũng không khỏi gật đầu. Đường Tam đã từng chứng kiến Đái Mộc Bạch buông bỏ đôi tỷ muội song sinh, đôi cực phẩm song sinh tỷ muội đó,so với đám "A di" trước mắt thật đúng là một trời một vực. Đang lúc nói chuyện, từ trong thảo oa bước ra một người. Năm người Đường Tam đứng trong một chỗ tối đối diện thảo oa, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, từ phía đối diện rất khó nhìn được bên này. - Chính là hắn! Mập mạp nghiến răng nói. Giống như mập mạp mô tả, từ trong thảo oa bước ra là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, da tay đen xì, cao khoảng một thước sáu, trên mặt lộ nụ cười dâm dật vài phần thoả mãn, trên tay phải có băng bó, hạ thân mặc một cái quần rộng có nhiều mảnh vá, hai chân đi giày làm bằng vải gai, bước về phía ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài dân ca. - "Hôm nay đại gia tâm tình hảo, lêu lổng lêu lổng làm con chim non." - Lên chưa? Mập mạp hai tay đập vào nhau thành tiếng động. - Đợi một chút. Tiểu Phù một tay nắm lấy bả vai của Mã Hồng Tuấn, một tay khẽ đặt lêm má, trên mặt nở một nụ cười khá là... vô lại. - Việc này cứ để ta ra tay. Vừa nói, Tiểu Phù bước vài bước nhỏ hướng tới gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc đi đến. - Tiểu Phù muốn làm gì thế? Mã Hồng Tuấn có chút nghi hoặc nhìn về phía Đái Mộc Bạch. Ai cũng biết Đái Mộc Bạch hiểu rõ cô nhất. Đái Mộc Bạch vỗ vỗ lên trán mình, cười khổ. - Ngươi cứ chờ xem rồi sẽ biết. Nhìn Tiểu Phù tựa hồ đi cũng không nhanh, vừa lúc chắn trước mặt gã đại thúc hèn mọn kia. - Chào ngài, thúc thúc. Xin hỏi, thúc thúc có thấy một a di mặc váy nâu đơn bạc đi ngang đây không?? Bất Nhạc mới từ trong thảo oa đi ra, cả người đắm chìm trong thoả mãn. Đột nhiên nghe thấy âm thanh làm hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhất thời trên mặt hắn toát ra một loại phong thái đặc biệt, tỏ ra con người thành thật và dễ tính, bộ vị trên người vẫn không dấu được có chút xuẩn động. Không thể phủ nhận, một khi đã lướt qua Tiểu Phù liền cảm thấy cô rất đáng yêu, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng nõn, mái tóc ngang vai có phần uốn lượn, vóc người tuy không như các thiếu nữ đã dậy thì nhưng lại tạo nên nét dễ thương độc nhất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kia không có chút phấn sáp nào cả, đặc biệt là đôi mắt ngấn lệ lung linh kia, đối với loại lão dâm trùng cũng có phần ấu dâm như Bất Nhạc mà nói càng thêm tràn ngập hấp lực. Bất Nhạc hai mắt sáng rực nhìn Tiểu Phù, trong lòng thầm nghĩ. Thật là một cô nhóc dễ thương và đáng yêu. Thiên a, địa a, chẳng lẽ đây là lễ vật các người dâng cho ta hay sao? Ho khan một tiếng, Bất Nhạc nhanh chóng thu hồi tia dâm quang trong mắt, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng nghiêm chỉnh. Biến hoá cực nhanh, nêu không phải Tiểu Phù nhìn kỹ hắn, sợ rằng cũng bị hắn lừa gạt. - Tiểu muội muội, đã trễ thế này rồi còn ra ngoài ư? Cha mẹ muội đâu mà lại đi một mình thế này? Chỗ này hẻo lánh, muội không sợ gặp kẻ xấu hay sao chứ? Khuôn mặt Bất Nhạc tỏ vẻ nghiêm trang, hơn nữa bộ dáng còn ra vẻ thành thực, nhìn vào thật sự có vài phần đạo mạo đoan chính. Tiểu Phù chớp chớp đôi mắt tròn, đột nhiên rơi nước mắt. - Hức... ta bị lạc a... Hức... Mẫu thân nói với ta... sẽ dẫn ta đi mua kẹo hồ lô hức... nhưng mà... hức... Oa oa oa... Bộ dáng đáng thương, âm thanh ngập ngừng khiến cho trái tim Đường Tam, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp đứng cách đó không xa không khỏi co quắp. Tiểu Phù gian xảo quỷ quyệt có tính bạo lực cao với Tiểu Phù yếu đuối trước mắt đây là một người ư? Thực sự không khể tin được mà. Chỉ có Đái Mộc Bạch trên mặt lộ ra nụ cười khổ không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Tình trạng này, trước đây hắn đã sớm gặp qua. Bàn về tính giả nai, Tiểu Phù xưng hai là không ai dám xưng nhất. Nhất là khi nàng đóng giả bộ dáng tiểu muội hàng xóm như thế này, cơ hồ không có nam nhân bình thường nào có thể miễn dịch. Điểm bất đồng chính là, người tốt chứng kiến thì sinh ra lòng thương xót, còn loại người như Bất Nhạc chứng kiến thì lại chỉ biết chảy nước miếng. Bất Nhạc nghe Tiểu Phù khóc, lập tức làm ra vẻ bối rối mà vỗ về. - Đừng khóc a. Tiểu muội muội, muội tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phù phủ lên một lớp phấn màu hồng vì khóc nhiều, thút thít nói. - Hức... Ta gọi là Tiểu Phù, sắp được mười hai tuổi. Bất Nhạc ngây người một chút, trong lòng thầm nghĩ. Sắp được mười hai tuổi, nói như vậy tức là mới có mười một tuổi? Yết hầu theo nước miếng nuốt xuống giật giật, thịt đưa đến miệng còn không ăn, thật là có lỗi với bản thân. - Ngươi mới mười một tuổi mà đã xinh như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Tiểu Phù đừng khóc nữa, theo thúc thúc, thúc thúc mang ngươi đi tìm mẹ. Có được hay không? Tiểu Phù hớn hở cười cười, nhu thuận gật đầu nói. - Hảo a! Cảm ơn thúc thúc! Bất Nhạc cũng không nghĩ rằng tiểu cô nương này dễ gạt như vậy, mắt thấy cô đáp ứng đi cùng mình, nhất thời trong lòng mừng rỡ, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh một chút, dựa theo trí nhớ đi về một nơi hẻo lánh. Không muốn đả thảo kinh xà, hắn cố nén không nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Phù. Cho những ai không biết, Tiểu Phù cũng đang rất cố nén lại ý định chém chết hắn a. Áo Tư Tạp dùng hết sức dụi dụi mắt, ôm lấy Đái Mộc Bạch đang đứng bên cạnh. - Đái lão đại, đây có thật là Tiểu Phù không? Ta có cảm giác có điểm bất đồng a? Đái Mộc Bạch như cũ cười trừ. - Là muội ấy a. Chỉ là... với tình trạng hiện tại thì không cần chúng ta ra tay nữa đâu. - Tại sao? Đường Tam thắc mắc hỏi. - Haha... Còn vì sao nữa? Đơn giản là vì tên Bất Nhạc đó sắp được nếm trải Độc loan cửa ải chứ sao nữa. - Độc loan cửa ải? Ba người lặp lại một lần nữa lời của Đái Mộc Bạch. - Độc loan cửa ải a... nó là chiêu thức độc quyền của Tiểu Phù bằng việc dùng điệp tiêm nhiễm 7749 loại độc tố khác nhau. Dù vậy muội ấy chưa bao giờ tiêm nhiễm quá bảy chất độc cho đối phương cả. Nếu là toàn lực thì từ trước đến nay, ta chưa từng thấy ai sống sót qua chiêu này đâu. Đái Mộc Bạch hơi dừng lại một chút rồi giải thích tiếp. - Theo những gì ta từng chứng kiến thì... Độc tố thứ nhất là choáng váng_khiến đối phương có cảm giác như là say sóng cấp đọ cao, thứ hai là tê liệt_ toàn bộ cả thể sẽ rơi vào trạng thái không thể cử động nữa, thứ ba là co giật_loại này đi kèm với loại thứ hai nên rất nguy hiểm, đang trong tình trạng này mà cử động là coi đứt luôn mấy dây thần kinh, thứ tư là lệch khớp_khiến toàn bộ khớp xương trong cơ thể lệch đi 120°, thứ năm là suất huyết_máu sẽ không ngừng thoát ra từ thất khiếu khiến cơ thể mỏi mòn vì mất máu, thứ sáu là tách da_ toàn bộ da trên cơ thể sẽ dần nứt ra và tách khỏi cơ thể. Cuối cùng là tâm hỏa_khiến đối phương cảm giác như núi lửa đang phun trào trong chính cơ thể mình, đau đến mức muốn chết cũng không được. Tên Bất Nhạc đó... coi bộ lành ít dữ nhiều rồi a. - Chắc luôn rồi... Mã Hồng Tuấn cả người run rẩy, nhỏ giọng nói. Những người khác quay lại nhìn, chỉ thấy trong con hẻm là hình ảnh Bất Nhạc đang quằn quại dưới đất với đủ các đặc điểm Đái Mộc Bạch vừa nêu, trong khi Tiểu Phù lại đang thích thú đứng một bên quan sát. - Thôi chết! Phải ngăn muội ấy lại! Không là có án mạng thiệt đó! Thế là cả bốn người phải chạy ra ngăn Tiểu Phù lại trước khi tên Bất Nhạc kia trở về với đất mẹ. Mã Hồng Tuấn lấy cây chọt chọt vào người Bất Nhạc, hỏi dò cô. - Tiểu Phù, không phải ngươi giết hắn rồi đấy chứ? Tiểu Vũ cười khinh liếc mắt nhìn thân thể co quắp không còn nhân dạng của Bất Nhạc. - Giết hắn chỉ làm ô uế tay của ta. Ta có phân tấc. Sẽ không tuỳ tiện giết người. Chỉ cho hắn một sự giáo huấn mà thôi. Bất quá, phỏng chừng hắn không nằm trên giường bệnh ba năm để phục hồi hết thảy liền không được. Đái Mộc Bạch có chút buồn bực nói. - Chúng ta tới đây là để đánh nhau, mà nha đầu ngươi đem hắn đánh ra nông nỗi này, chúng ta làm bù nhìn hả. Bất quá, Tiểu Phù, Độc loan cửa ải của ngươi dù chứng kiến bao lần cũng khỏi khỏi thán phục a. - Nhưng độc tố không mạnh bằng đệ nhất hồn kĩ của muội nữa. Tiểu Phù bĩu môi. Áo Tư Tạp bổ sung nói. - Bọn ta đã biết ngươi còn hơn cả quái vật rồi a. Không cần khiêm tốn thế đâu. Nhưng mà... thật sự đệ nhất hồn kĩ của ngươi đáng sợ thế nào vậy? Tiểu Phù cười hì hì đáp. - Độc tố từ đệ nhất hồn kĩ của ta... chỉ cần ta muốn liền có thể khiến ngươi ngay lập tức xuống Âm phủ dạo chơi. Thế nào? Thử không? Cam đoan không chết không lấy tiền. - Thôi bỏ đi... Đột nhiên Đường Tam nói. - Tiểu Phù, sau này không nên dùng lại phương pháp này để hấp dẫn địch nhân, thực sự là quá nguy hiểm. Tiểu Phù sửng sốt một chút, hai mắt chăm chú nhìn Đường Tam, khó hiểu. - Ta làm chuyện của ta. Cần ngươi quản làm gì? Đường Tam siết chặt tay lại, cũng không nói gì thêm. Quả thật, hắn chẳng là gì của cô cả. Thế thì làm gì có tư cách quản cô chứ? Chỉ có điều, khi hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Phù đi hấp dẫn Bất Nhạc, không biết tại sao, tâm tình phi thường không thoải mái. Xem ra... Chỉ khi hắn thật sự quan trọng đến mức khiến cô luôn không tự giác nghĩ đến hắn thì mới được a. Đái Mộc Bạch phất phất tay, nói. - Tốt rồi, chúng ta đi thôi. Mập mạp, hắn so với ngươi còn thảm hơn nhiều, coi như ngươi đã trả thù được rồi nhé. Mã Hồng Tuấn dù sao cũng chưa phải chính mình ra tay, lúc này còn chưa hết giận, chạy đến bên người Bất Nhạc, nhấc chân dùng sức đạp hắn vài cái, vừa đạp vừa hét. - Ngươi dám đánh ta này, đánh nữa đi. Dám nói gà của ta nhỏ hả? A, được rồi. Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc. - Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ lập tức đuổi theo. Đái Mộc Bạch nhíu mày, nói. - Đừng đùa quá, hắn mặc dù đánh ngươi,dù có không phải loại tốt lành gì, nhưng tội chưa đến mức chết. Làm nhanh lên một chút. - Biết rồi. Mắt thấy Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Phù, Áo Tư Tạp bốn người khuất dạng ở góc đường, trên khuôn mặt Mã Hồng Tuấn toát ra một nụ cười quái dị, giơ tay phải lên, một đạo hoả diễm tử hồng sắc từ trong lòng bàn tay xuất ra,ánh mắt của hắn, lại hướng về hạ thân của Bất Nhạc,
- Quái đại thúc, không phải ngươi chê kê kê của ta nhỏ hay sao? Được thôi, để ta biến ngươi thành khảo kê (gà nướng) rồi xem
- Ah!!!
Bốn người Đường Tam còn chưa đi quá xa, chỉ nghe một âm thanh thảm thiết không giống tiếng người truyền đến, bốn người liếc nhau, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Rất nhanh, mập mạp hưng phấn đuổi đến, không đợi mọi người đặt câu hỏi, đã chủ động nói.
- Yên tâm, ta không làm hắn chết đâu. Tiểu Phù nói rất đúng, giết hắn chỉ làm ô uế tay chúng ta. Bát muội, hôm nay đa tạ ngươi, sau này nếu cần ta cứ nói, chỉ cần ta làm được, quyết không chối từ.
Tiểu Phù cười cười.
- Không cần báo đáp. Vừa rồi ta thấy hắn quằn quại tâm rất sảng khoái, đã lâu rồi không được sảng khoái như vậy.
Đường Tam có chút tư lự nói.
- Kỳ thật, chúng ta làm như vậy không được.
- Không được? Tiểu Tam, không phải ngươi mềm lòng đấy chứ?
Đái Mộc Bạch nghi hoặc nhìn Đường Tam. Mặc dù Đường Tam bình thường rất trầm ổn, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống người dễ mềm lòng. Hắn còn nhỡ rõ bộ dáng khi Đường Tam thi triển ám khí, ngay cả Triệu Vô Cực cũng phải nếm khổ đầu.
Đường Tam lắc đầu, nói.
- Ta muốn nói, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân đến lại mọc ra.
- A?
Mấy người còn lại nhìn Đường Tam, ánh mắt có chút biến hoá. Bọn chúng mặc dù đều là hồn sư thiên tài, nhưng dù sao cũng chỉ mới có hơn mười tuổi, nói giết người, e rằng cũng chỉ có Đái Mộc Bạch có thể tiếp nhận một chút. Không ai nghĩ tới Đường Tam lại nói ra những lời này.
Đường Tam chưa bao giờ quên những điều ghi trong Huyền thiên bảo lục tổng cương. Đường môn Huyền thiên bảo lục tổng cương, điều thứ ba, khi đã xác định đối thủ là địch nhân, chỉ cần có cơ hội xuống tay, thì không được hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ tự gây phiền phức cho mình.
- Lần này cái gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc không chết, e rằng sẽ không từ bỏ định trả thù. Hắn dù sao cũng có hồn lực ngoài bốn mươi cấp, nếu đem người tới đây trả thù, mập mạp ngươi cũng nên cẩn thận. Mặc dù hắn bị đánh cho mơ hồ, thính lực cũng vậy, nhưng lúc trước hắn và ngươi xảy ra xung đột, khẳng định có thể đoán được là ngươi dẫn người đến trả thù.
Lúc trước nếu không phải Đái Mộc Bạch nói một câu vô ích là Bất Nhạc tội không đáng chết, Đường Tam đã ra tay rồi. Bây giờ cũng chỉ là nhắc nhở Mã Hồng Tuấn một câu, tránh cho hắn sau này gặp nạn.
Mã Hồng Tuấn nuốt một ngụm nước bọt. - Không nghĩ tới, Tiểu Tam ngươi lại tàn nhẫn như vậy a! Xem ra, có thể đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với ngươi. Đường Tam nhoẻn miệng cười. - Lúc nãy ngươi xưng hô với ta không phải như vậy mà. - Ách… được rồi, ba vị ca ca, còn có Tiểu Phù muội muội, lần này rất cám ơn, mong mọi người giữ bí mật giùm huynh đệ cái nha. Đái Mộc Bạch vỗ nhẹ lên đầu mập mạp. - Đã là huynh đệ, nói nhiều như vậy để làm gì? Mau trở về thôi. Đừng để đại sư phát hiện ra chúng ta khuya như vậy còn ở bên ngoài, trừ phi ngươi muốn quay lại huấn luyện ma quỷ. Mọi người nhanh chóng quay trở về, Đái Mộc Bạch sực nhớ ra một chuyện. - À Đường Tam, lát ngươi qua phòng ta. Chúng ta cần bàn bạc một số chuyên. Vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Phù đang tung tăng phía trước. Đường Tam tất nhiên biết Đái Mộc Bạch muốn nói chuyện gì, liền gật đầu đồng ý._________________________________ còn tiếp __________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store