ZingTruyen.Store

Dong Nhan Dau La Dai Luc Van Diep Chi Than







  Mọi người lại bắt đầu, lúc này, tốc độ đã giảm xuống, Đái Mộc Bạch mặc dù không rên rỉ một tiếng nào, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra, bước chạy của hắn trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, mỗi bước lưu lại mồ hôi nhiều nhất trong tám người. Mang giúp phụ trọng cho mập mạp là mười cân, mà lúc này thể lực vốn cũng không còn nhiều, dưới tình huống gia tăng phụ trọng lên đến ba mươi cân sinh ra ảnh hướng lớn tới sự tiêu hao thể lực của hắn.

  Vòng thứ tám đã kết thúc, khi đại sư đưa cho bọn chúng nước muối ấm, nhìn thoáng qua giỏ tre sau lưng mọi người, nhưng lại không nói gì.

  Vòng thứ chín lại tiếp tục, mặc dù không có phụ trọng, nhưng thể lực của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đã đạt gần tới khả năng cực hạn, Mã Hồng Tuấn thì khôi phục được một chút, Tiểu Vũ cùng Tiểu Phù vẫn còn có thể kiên trì, Chu Trúc Thanh bước chạy ngày càng chậm, ngược lại Đường Tam tựa hồ cắn răng cố gắng vượt qua cực hạn của bản thân, nhìn qua cũng không có dấu hiệu gì kiệt sức. Mắt nhìn thấy Tác Thác thành, vòng thứ chín đã hoàn thành một nửa, đột nhiên, đôi chân Đái Mộc Bạch lảo đảo một cái, cả người gục xuống phía trước.

  Nếu trong quá khứ, với thực lực của Đái Mộc Bạch, động thân một cái là có thể đứng thẳng, nhưng lúc này, thể lực của hắn đã thực sự tiêu hao quá độ. Đường Tam và Tiểu Phù vốn vẫn chạy hai bên cạnh Đái Mộc Bạch, mắt thấy hắn sắp ngã sấp xuống, cả hai vội vàng đồng loạt chạy vọt tới một bước, đỡ lấy bả vai hắn. Đôi đồng tử màu tím của Đái Mộc Bạch đã tụ vào giữa, gần như hợp thành một. Tình huống này bọn chúng đã gặp qua lúc nguy hiểm, đây là một loại biểu hiện của sự cực hạn.

  Đái Mộc Bạch cũng nhờ Đường Tam và Tiểu Phù chống đỡ mà miễn cưỡng đứng vững được, ngực phập phồng mãnh liệt, trạng thái toàn thân tựa như bị thoát lực.

- Đái lão đại, ngươi sao rồi?

  Mọi người vội vàng chạy tới, ân cần hỏi thăm. Tiểu Phù cũng không có lên tiếng, nhưng lại trực tiếp lấy hòn đá mười lăm cân nặng nhất trong giỏ trúc của Đái Mộc Bạch ra, để vào trong giỏ tre của mình.

- Tiểu Linh, không cần, ta còn có thể kiên trì.

 Đái Mộc Bạch miễn cưỡng đứng thẳng lên, trong mắt lộ vẻ kiên nghị, nhìn Tiểu Phù.

- Tiểu Tam ngay cả thống khổ cực đại do hồn hoàn của Nhân diện ma chu đem lại cũng có thể cầm cự, tại sao ta lại không thể kiên trì được? Ta có thể. Các huynh đệ, nhất định chúng ta không ai được ngã xuống.

  Vừa nói, Đái Mộc Bạch mạnh mẽ lấy tảng đá mười lăm cân từ trong giỏ trúc của Tiểu Phù ra, một lần nữa bỏ lại vào giỏ trúc của mình. Cô vẫn không nói gì, quan sát hành động của Đái Mộc Bạch.

- Đái lão đại, đem hòn đá của ta trả lại cho ta đi.

  Mã Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng. Lúc này toàn bộ trừng phạt đã gần như hoàn thành, chỉ còn một vòng rưỡi nữa, nhưng ai cũng biết, Đái Mộc Bạch vác ba mươi cân phụ trọng thì không có khả năng hoàn thành. Trữ Vinh Vinh đột nhiên tiến lên từng bước.

- Còn có ta nữa, ta khá hơn nhiều rồi, có thể mang được rồi.

  Đường Tam nói.

- Thôi Vinh Vinh, để cho mập mạp kiên trì một lúc đi.

  Mã Hồng Tuấn một lần nữa nhận lại phụ trọng của mình, giúp cho sức nặng trên vai Đái Mộc Bạch giảm bớt mười cân. Sau đó, dưới yêu cầu của Tiểu Phù, tảng đá phụ trọng năm cân của Trữ Vinh Vinh cũng từ bên giỏ trúc của Đái Mộc Bạch chuyển sang giỏ của cô, lúc này phụ trọng trên vai cô đạt tới sáu mươi lăm cân.

  Hành trình lại được tiếp tục, mỗi lần cất bước đều gian nan, Đái Mộc Bạch dưới tình huống giảm bớt mười lăm cân phụ trọng, với nghị lực cứng cỏi kiên trì quay về.

  Vòng thứ chín, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, lúc này mặc dù vẫn chạy như cũ, nhưng trên thực tế, tốc độ so với bước đi không nhanh hơn bao nhiêu. Từ lúc bắt đầu thi hành hình phạt đến bây giờ, đã trải qua ba canh giờ. Uống từng ngụm từng ngụm nước muối ấm, tám người như được vớt ra từ trong nước, đại sư vẫn như cũ đứng bên cạnh không nói lời nào.

  Đái Mộc Bạch tinh thần tích cực.

- Các huynh đệ, còn một vòng cuối, mọi người phải cố gắng kiên trì.

 Áo Tư Tạp đột nhiên mở miệng nói.

- Tiểu Tam, đem phụ trọng của ta trả lại cho ta đi. Còn một vòng cuối nữa thôi, ta có thể cầm cự được." Đường Tam sửng sốt một chút, hắn đột nhiên phát hiện, trong mắt Áo Tư Tạp tựa hồ chứa rất nhiều thứ, nhưng nhìn xuống hai chân hắn đang không ngừng run rẩy, Đường Tam lắc đầu.

- Không cần, ta có thể chạy được.

 Áo Tư Tạp đi tới bên người Đường Tam, mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhưng lúc này ánh mắt hắn trở nên vô cùng kiên định.

- Nếu là huynh đệ của tam thì hãy trả lại cho ta. Ta có thể làm được.

  Trữ Vinh Vinh ở một bên thở dốc một cách khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng nhìn thấy Áo Tư Tạp lấy tảng đá năm cân từ trong giỏ trúc của Đường Tam ra, nhìn không được nói.

- Tiểu... Tiểu Áo… ngươi... Hôm nay…. Nhìn thực sự... giống một nam nhân.

  Áo Tư Tạp lúc này cười cũng không còn sức, chỉ có thể vỗ nhẹ vào ngực, tỏ ra bộ dáng tất nhiên.

  Lúc này đây, Sử Lai Khắc thất quái thể lực đã cạn kiệt, nhưng ánh mắt bọn chúng không có chút thư thả. Đôi khi, thiên tài và người thường khác nhau là ở điểm đó. Ý chí lực có kiên định hay không, chỉ cần trải qua một lần cực hạn là có thể thay đổi hết..

  Vòng trừng phạt thứ mười rốt cuộc bắt đầu. Lúc này, mọi người thực sự quá mệt để có thể cử động thêm nữa, miễn cưỡng chuyển động đôi chân, từng bước từng bước tiến về phía trước. Không được sao? Không, đi được, chúng ta đều đi được. Vác hòn đá sau lưng, bước từng bước nặng nhọc, bọn chúng từng chút một tiến tới mục tiêu.

  Đi được một dặm, Áo Tư Tạp suýt nữa té xỉu, hòn đá sau lưng một lần nữa chuyển sang giỏ trúc của Đường Tam.

  Đi được hai dặm, hòn đá sau lưng Chu Trúc Thanh được chuyển sang giỏ trúc của Tiểu Vũ.

  Đi được ba dặm, Trữ Vinh Vinh té xỉu, Đường Tam đem tảng đá của mình chuyển cho Đái Mộc Bạch, ôm Trữ Vinh Vinh bước tiếp.

  Quay lại một dặm, Áo Tư Tạp té xỉu, Chu Trúc Thanh nhận lại tảng đá của mình, Tiểu Phù chuyển tảng đá của mình lên trước ngực, Trữ Vinh Vinh được chuyển sang lưng của cô, Đường Tam cõng Áo Tư Tạp.

  Quay lại hai dặm, Chu Trúc Thanh té xỉu, Tiểu Vũ nhận lấy hai mươi cân từ Đái Mộc Bạch, Đái Mộc Bạch miễn cưỡng ôm lấy Chu Trúc Thanh.

  Khoảng cách chỉ còn năm trăm thước, Đường Tam trước ngực đeo giỏ trúc, phụ trọng trong đó khoảng mười lăm cân chuyển từ bên Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch sang, sau lưng cõng Áo Tưu Tạp. Tiểu Phù đồng dạng vừa đeo phụ trọng của mình vừa cõng Trữ Vinh Vinh. Đái Mộc Bạch cõng Chu trúc Thanh. Tiểu Vũ vác ba mươi lăm cân phụ trọng chuyển thêm từ Trữ Vinh Vinh qua. Mã Hồng Tuấn vác hai mươi cân phụ trọng. Bọn chúng cơ hồ là lê từng bước từng bước đến đích.

- Thả, thả ta xuống đi…

 Âm thanh suy yếu của Trữ Vinh Vinh từ sau lưng Tiểu Phù cất lên, hai chân Tiểu Phù vì dừng lại đột ngột mà hơi lảo đảo một cái. Trữ Vinh Vinh từ trên lưng cô trườn xuống, cùng Tiểu Vũ ba người đỡ nhau, từng bước từng bước tiến về phía trước. Áo Tư Tạp từ trong hôn mê tỉnh lại, giãy dụa nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam, được Đường Tam đỡ cánh tay bước tiếp. Chu Trúc Thanh còn chưa có tỉnh lại. Nàng mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng so với Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh còn mệt hơn nhiều. Mã Hồng Tuấn mặc dù béo, nhưng thể lực so với Chu Trúc Thanh lại tốt hơn nhiều, hơn nữa, Đái Mộc Bạch lại giúp hắn mang phụ trọng một đoạn, tình huống tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, lúc này Mã Hồng Tuấn đã đạt tới trạng thái cực hạn, hợp lại với Đường Tam và Áo Tư Tạp, ba người đỡ nhau bước từng bước về đích.

  Nếu trừng phạt chỉ dành cho từng người một, thì với thể lực của Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp, sợ rằng đã sớm không kiên trì được. Nhưng trừng phạt lần này dành cho tám người, tương trợ lẫn nhau, và dưới sự tương trợ này, sự kiên cường trong trái tim bọn chúng đã được kích phát.

  Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, không thể nhìn ra đích đến, thân thể bọn chúng lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể tiếp tục bước.

  Đường Tam lưng mang tảng đá nặng, hai tay đồng thời dìu Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, giúp bọn hắn chống đỡ một phần thể trọng, mặc dù không thể sử dụng hồn lực, nhưng dưới trạng thái cơ thể suy kiệt cực hạn như vậy, đặc tính dẻo dai bền bỉ của Huyền Thiên công đã từ từ phát huy, nếu không hắn cũng không cách nào duy trì đến tận bây giờ.

  Eo lưng Đái Mộc Bạch oằn xuống, hai con ngươi tím đã có vài phần màu đỏ, mỗi một bước đi phảng phất như có trọng lực ngàn cân đặt trên người.

  Bốn trăm thước…..

  Ba trăm thước…..

  Hai trăm thước …..

  Một trăm thước.....

  Khuôn mặt đại sư cứng ngắc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mắt nhìn thấy bộ dáng bọn chúng dìu nhau đi tới đích, ngay cả đại sư cũng không khỏi động dung.

  Vòng cuối cùng này, bọn chúng đi suốt một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng kiên trì đến đích.

  # Phốc thông, phốc thông… #

  Bảy  thân người cơ hồ trước sau ngã xuống đất, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn cơ hồ cùng lúc bất tỉnh.

  Đái Mộc Bạch ngả bên người Chu Trúc Thanh, thở hổn hển từng ngụm, toàn thân run nhè nhẹ. Tiểu Vũ tóc tai trên đầu tán loạn, mồ hôi không ngừng chảy xuống, đôi môi đỏ run nhẹ. Đường Tam dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, cho bọn chúng tựa vào giỏ tre của chính mình, sau đó lấy ra phụ trọng dư thừa, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn. Đối với người khác mà nói, trừng phạt, hay nói cách khác là huấn luyện đã chấm dứt, nhưng đối với hắn thì chưa. Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.

- Ca, ta đi cùng ngươi.

  Tiểu Vũ đồng dạng chống bàn đứng lên, nhưng mới bước được một bước, cả người lại gần như ngã sấp xuống đất, cũng may nàng được Tiểu Phù đỡ lại. Tình trạng thân thể nàng mặc dù so với Chu Trúc Thanh tốt hơn không ít, nhưng vừa rồi phải vác ba mươi lăm cân một đoạn không ngắn, đồng dạng cũng đạt tới cực hạn. Nàng cứ thế ngất đi trong lòng Tiểu Phù.

- Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi.

  Người nói chính là Đái Mộc Bạch. Hắn đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam. Hai người đối mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra tia cười có chút quái di, đồng thời vươn tay phải của mình lên vỗ vào nhau.

  Sau một khắc, hai kẻ nhận nhiều "trừng phạt" nhất trong đám đồng thời ngã xuống, nằm ngay bên cạnh đống bạn.

  Sử Lai Khắc bát quái, tám người thụ phạt, lúc này bảy người đều nằm gục xuống, chỉ còn một người đứng vững.

  Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống, nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch cuối cùng đồng thời té xỉu, hắn trên mặt mới toát ra một tia cười nhàn nhạt.

- Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm.

  Nói rồi ông nhìn về phía Tiểu Phù. So với những người khác, cơ hồ cô chẳng tỏ vẻ gì là quá mệt mỏi hay sắp ngất đến nơi. Khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi nhưng thủy chung không thở gấp để lấy hơi.

- Có lẽ ta đã đánh giá sai năng lực của ngươi rồi nhỉ?

  Trước câu hỏi này, Tiểu Phù chỉ lặng lẽ cười cho qua.

  Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh đại sư. 

- Đại sư, ngươi làm tốt lắm. Đủ nhẫn tâm.

  Đại sư cũng không để ý đến trong lời nói Phất Lan Đức có chút bất mãn, phất phất tay.

- Mau dẫn bọn chúng đi đi.

 Kể cả đại sư, chúng sư phụ vội vàng tháo giỏ tre trên người bọn nhỏ, ôm bọn chúng đi vào học viện.

  Tiểu Phù vội vã chạy theo sau, đại sư cũng thuận tiện ra lệnh.

- Ngươi giúp ta xem lại độ ấm của nước trong mấy thùng gỗ rồi giúp đưa mấy nữ sinh khác vào trong đi.

  Tiểu Phù gật đầu, vội vã đi làm việc.

...

  Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên bình.

  Xa xa đã có thể chứng kiến ánh đèn thực đường toả sáng, khi Đường Tam đi vào bên trong, phát hiện ra hai người đang ngồi ăn mạnh mẽ. Nghe được tiếng bước chân, đang ngồi ăn uống quay lại nhìn về phía Tiểu Tam, chính là Đái Mộc Bạch, còn trực tiếp bơ luôn người chính là Tiểu Phù. Tu vi hồn lực giúp Đái Mộc Bạch tỉnh sớm hơn Đường Tam.

- Tiểu Tam, mau tới ăn đi, mùi vị đúng là không chê được.

  Hai con ngươi tà dị trong mắt Đái Mộc Bạch đã khôi phục bình thường, nhìn thấy Đường Tam, vẻ mặt nhất thời mỉm cười. Bọn chúng đã hơn một lần đồng cam khổ, chia hoạn nạn, cái loại cảm giác này không cần ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần nhìn nhau đã có thể thấy tình bạn của đối phương.

  Đi tới bên người Tiểu Phù rồi ngồi xuống, trên bàn ăn trong thực đường còn có sáu phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho hắn cùng những người khác. Trên bàn đồng dạng lưu lại mẩu giấy có chữ viết của đại sư. 

- Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện hồn lực cho đến lúc hừng đồng. Sáng sớm tập hợp đi học.

  Bữa cơm thập phần thịnh soạn, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau vào một ít hoa quả.

  Đường Tam không nhịn được cảm giác sôi sùng sục trong bụng mình, nhanh chóng cắm đầu vào ăn.

  Trong lúc đó, Đái Mộc Bạch đã ăn xong và đang phàn nàng Tiểu Phù.

- Tiểu Linh, muội thật là. Ít ra muội cũng phải ăn nhiều hơn chút đi chứ. Cứ như vầy bảo sao không lớn nổi.

- Ca, huynh có tin huynh nói thêm một câu nữa thôi là muội cho đường tình duyên của huynh bay luôn không?

  Tiểu Phù xoay người lại, mặt mỉm cười nhưng âm khí cứ lờn vờn xung quanh.

  Đái Mộc Bạch nghe vậy liền im bặt.

  Đường Tam đang ăn, có chút tò mò hỏi.

- Chẳng lẽ Tiểu Phù ăn ít lắm sao?

  Đái Mộc Bạch thở dài.

- Còn hơn cả chữ ít nữa đấy. Con nhóc này cùng lắm một ngày chỉ ăn một bữa mà thôi. Ngươi biết không, lúc trước... um... um!

  Tiểu Phù nhanh chóng bịt miệng Đái Mộc Bạch, trừng mắt nhìn Đường Tam.

- Ngươi thắc mắc làm gì? Lo ăn đi!

- Cái... con nhóc này! Mau thả ra coi!

  Đái Mộc Bạch vùng vẫy thoát ra, Tiểu Phù tiếp tục nhào đến với cuộn vải trên tay (?).

- Ai biểu huynh nhiều chuyện làm chi!

  Đường Tam buồn cười nhìn hai huynh muội đang gây lộn kia. Lại nhớ đến gươn mặt của Tiểu Phù khi trừng hắn lúc nãy. Bỗng dưng thấy có chút... đáng yêu.

- Chết đói rồi, thức ăn ở đâu vậy?

  Một đạo thân ảnh nhanh như gió chạy từ bên ngoài vào, cũng không chào Đường Tam, Tiểu Phù và Đái Mộc Bạch một câu, trực tiếp lao về phía đồ ăn trên bàn. Đó là Tiểu Vũ, nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của nàng, Tiểu Phù nhất thời toát ra một tia mỉm cười. Hiển nhiên, Tiểu Vũ sau khi bị cực độ tiêu hao đã khôi phục hoàn toàn.

  Tiểu Vũ vừa ăn, vừa nhìn tờ giấy trên bàn, đồng thời hướng về phía Tiểu Phù làm mấy động tác ra hiệu đợi ăn xong rồi mới nói.

  Từ sau khi bất tỉnh tới khi tỉnh táo lại, ăn xong thức ăn, Đường Tam lúc này cảm giác được thân thể lại uể oải, không muốn động, bắt chước động tác của Đái Mộc Bạch, tựa vào bàn ăn nhìn Tiểu Vũ không có một chút bộ dáng thục nữ nào với đống đồ ăn trước mặt, lâu lâu lại nhìn Tiểu Phù đang nhâm nhi tách trà sau khi lấy vải buộc chặt miệng Đái Mộc Bạch.

  Lượng thức ăn cho nữ đệ tử ngoại trừ bớt đi hai cái bánh bao thì giống mọi người. Tiểu Vũ mặc dù miệng không lớn, nhưng ăn cũng không có hàm hồ, sau một hồi công phu cũng đem đồ ăn trước mặt toàn bộ tiêu thất.

  Người thứ năm đi tới thực đường, không phải là kẻ đã đạt tới ba mươi cấp-Áo Tư Tạp, mà là Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh đi vào, trên mặt thần sắc hết sức bình tĩnh, đến lúc nhìn thấy Đái Mộc Bạch đang loay hoay gở miếng vải trên miệng ra mới có chút biến đổi, mang theo một chút ý cười.

  Động tác ăn của Chu Trúc Thanh ưu nhã hơn nhiều so với Tiểu Vũ, nhai kỹ càng, mỗi một động tác càng nhìn càng thấy đẹp, mà đằng sau mỗi động tác thanh tú đó lại ẩn chưa một thứ, đó là tốc độ. Nếu không phải mắt nhìn thấy vật thực trước mặt nàng nhanh chóng giảm bớt, Đường Tam thật sự rất khó tin rằng những động tác chậm rãi như thế mà có thể ăn với tốc độ nhanh không ngờ.








_________________________________ còn tiếp __________________________________































Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store