[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Tử Thần Và Hấp Huyết Quỷ
Chương 7: Sát hạch tân sinh
5/12/2024
Khu vực sát hạch của Sử Lai Khắc học viện nằm ở phía bên trái của hệ Vũ Hồn, tiếp giáp với Đấu Hồn Khu, so với Đấu Hồn Khu thì lớn hơn nhiều
Đối với các đệ tử ngoại viện, nơi này là nơi vui chơi của các thiên tài và cũng là ác mộng của những đệ tử yếu kém. Hàng năm tại đây có không ít đệ tử bị loại bỏ vì không thể thông qua sát hạch.
Sát Hạch Khu có dạng hình quả trứng, không giống như Đấu Hồn Khu có dạng như sân vận động, bên trong ấy hoàn toàn là một mảnh đất trống. Bên ngoài có dãy tường thành thấp bao vây, bên trong được phân ra thành nhiều khu vực, những vách ngăn này có thể di chuyển nên bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi diện tích của từng khu.
Từ trước đến nay, sát hạch tân sinh bao giờ cũng là cuộc sát hạch có nhiều khu vực nhất, bởi vì số lượng tân sinh không chỉ nhiều mà đa số khoảng cách công kích của bọn họ đều có hạn, lúc kiểm tra cũng không cần diện tích quá lớn.
Cả khu sát hạch diện tích chừng hai vạn thước vuông, lúc này nó đã bị chia thành năm mươi khu vực, mỗi khu vực chừng bốn trăm thước vuông được phia làm hai bên. Đối với những học viên chỉ có một hai hồn hoàn, thế này đã đủ rồi.
Buổi sáng chia tổ, buổi chiều sát hạch mới chính thức bắt đầu, nói đúng ra thì cũng chưa hẳn là chính thức bắt đầu, hiện giờ tập trung ở đây chỉ để các học sinh thích ứng một chút. Mỗi khu vực đều có một lão sư phụ trách, các tổ bắt đầu rút thăm bắt cặp, mọi thứ đều phải đảm bảo.
Tổng kết lại đợt sát hạch có 310 tổ, cũng chính là 930 người, cuối đợt sát hạch chỉ giữ lại 150 tổ, 450 học viên này mới chính thức là đệ tử năm nhất của học viện Sử Lai Khắc, tất cả những người còn lại đều bị khai trừ.
Học tập ở học viện Sử Lai Khắc chính là một quá trình chiến đấu kịch liệt và đầy tàn khốc, nhưng cũng nhờ thế, tiềm lực của mỗi học viên đều được bộc lộ dưới sự cố gắng không ngừng của họ, do đó, uy danh của học viện suốt vạn năm qua không luôn được duy trì và ngày còn ngày càng phát triển.
Đợt sát hạch tân sinh năm nhất cuối cùng đã chuẩn bị diễn ra, toàn bộ các học viên tập trung ở tại sân trường ngoại viện.
Theo sự hướng dẫn của các vị lão sư, từng nhóm một học viên liền bốc thăm lấy số thứ tự của nhóm mình.
Trong năm mươi khu vực tiến hành khảo hạch tân sinh, mỗi khu vực có chín đến mười tổ, mỗi tổ luân phiên đấu với nhau, sau đó lại chia lại một lần nữa, đủ mười lần đấu thì thôi.
Ba người Hạ Tư Hàn được phân đến khu vực 01, cả ba ăn cơm trưa xong rồi về ký túc xá minh tưởng một lúc mới đi tìm khu vực của mình, mỗi khu vực đều có kí hiệu riêng nên ba người bọn họ rất dễ ràng tìm được.
Lúc này tất cả các đệ tử lớp khác đã đến đông đủ, nhìn quanh ai ai cũng đầy vẻ hồi hộp, dù sao ở đây chỉ toàn những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, mọi thứ với chúng đều vẫn rất đơn thuần. Sau cuộc sát hạch này, rất có thể chỉ có một nửa số người ở đây có thể ở lại, đối mắt với một cuộc chiến liên quan đến tương lai của bọn chúng, làm sao bọn chúng không lộ ra địch ý cho được.
"Tất cả các học viên tân sinh chú ý, tất cả các học viên tân sinh chú ý, còn mười phút nữa là bắt đầu sát hạch, đề nghị tất cả tập trung đến Sát Hạch Khu, đến trể xem như bỏ cuộc."
Một giọng nói vang lên trên loa phát thanh, thanh âm này truyền khắp ngõ ngách của ngoại viện, vẻ mặt các đệ tử tân sinh lập tức trở nên nghiêm túc, sắp bắt đầu sát hạch, ai dám nói không lo lắng chứ?
Sát hạch tân sinh rất quan trọng, nên việc thông báo trên loa phóng thanh cũng là cho có thôi, tất cả đệ tử đã sớm tập trung đầy đủ tại khu vực của mình rồi.
Lúc này, một lão sư tầm bốn mươi tuổi bước vào khu vực 01, tướng mạo của người này hết sức bình thường, trên người cũng không tỏa ra khí thế kinh người nữa, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười, có vẻ rất thân thiện. Người này lướt mắt đếm số lượng đệ tử rồi mỉm cười gật đầu nói:
"Tốt lắm, ở đây có tổng cộng 6 tổ, tất cả đã đến đông đủ vậy thì để ta giới thiệu trước, ta tên Ngọc Dụ, là lão sư sẽ trông coi sát hạch ở khu vực 01 trong hai ngày tới."
"Chào Ngọc lão sư."
Các học viện vội vàng khom người thi lễ với hắn.
Ngọc Dụ cười cười nói.
"Không cần như thế, từ trước tới nay phong cách dạy của ta luôn coi các học viên như bằng hữu của mình, từ giờ đến khi chấm dứt sát hạch, các ngươi đều là tiểu bằng hữu của ta. Cho nên, ta không hy vọng thấy bất cứ ai bị đả thương. Sát hạch này tuy quyết định các ngươi có thể ở lại hay không nhưng ta nhắc lại một lần nữa, đây là sát hạch, tuyệt đối không được giết người, thậm chí đánh tàn tật cũng không. Nếu không ta chỉ có thể mời người ấy ra khỏi đây và báo cáo chuyện ấy lên học viện."
Vị lão sư này không nói rõ nếu phạm phải lỗi náy sẽ bị trừng phạt gì, nhưng những đệ tử bên dưới đều là người thông minh, lập tức hiểu rõ ý hắn rồi gật gật đầu.
Ngọc Dụ mỉm cười nói.
"Vậy thì giờ chúng ta bắt đầu thôi. Bắt đầu sớm kết thúc sớm, còn trẻ tuổi thì luôn sốt sắng mà."
Vừa nói hắn vừa mở một sấp văn kiện, nhìn nhìn một chút rồi ngẩng đầu lên nói:
"Vòng thứ nhất, trận đầu tiên, đội số 18 đấu với đội số 34. Các ngươi vào sân đấu đi, mỗi tổ một bên. Khi nào ta hô bắt đầu thì các ngươi có thể phóng xuất vũ hồn. Vào đi."
"Hai bên hãy xưng danh"
"Lớp 1 Âu Dương Tuấn Dật cấp 31 cường công hệ chiến hồn sư." "Lớp 1 Đỗ Tử Đằng cấp 30 khống chế hệ hồn sư." "Lớp 1 Triệu Hạo Thần cấp 25 phụ trợ hệ hồn sư."
"Lớp 3 Lý Anh Tú cấp 30 cường công hệ chiến hồn sư" "Lớp 3 Trần Tuấn Phong cấp 23 cường công hệ chiến hồn sư" "Lớp 3 Kha Lâm cấp 18 khống chế hệ hồn sư."
Ở khu vực 01 này có 10 tổ, vậy thì mỗi đội sẽ có 10 trận đấu, được dàn trải trong 3 ngày.
Những người được gọi trên không ngờ sẽ là người mở màn, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tiến vào sân.
Ba học viên của lớp 1 đều là nam sinh, diện mạo cũng không tệ, dáng người cao lớn, đặc biệt là Âu Dương Tuấn. Đỗ Tử Đằng bên cạnh, người cũng không thấp nhưng gầy gò ốm yếu, phía sau cùng là Triệu Hạo Thần mập mạp, to con, còn mang theo cả các loại hồn đạo khí.
Còn bên đội kia thì lại không nổi bật lắm, ngoại hình quần chúng na ná nhau, khi lên đài cũng vì bất ngờ mà loạn hết cả đội hình lên.
Thấy hai bên đã chuẩn bị xong, trọng tài nói:
- Sát hạch - Bắt đầu.
Hai bên nháy mắt đều phóng ra vũ hồn của mình, ai cũng không chịu thua kém, vũ hồn đều đã sẵn sàng.
"Kia là lớp trưởng của tớ kìa!" Giang Lam chỉ vào Âu Dương Tuấn. "Cả ba người họ đều là người mạnh nhất lớp tớ, nhưng không ưa nhau lắm, bị thầy giáo cưỡng ép ghép chung đội đó!"
Hạ Tư Hàn, Tửu Nhiên, Nhiếp Tử Thư đều lộ vẻ bừng tỉnh, họ không quan tâm đến những học viên khác nên không biết, nhưng nhìn quanh thì có vẻ nhóm đó rất nổi tiếng.
Giang Lam từ lúc nãy đã lén lút chạy sang chỗ họ thảo luận.
Âu Dương Tuấn võ hồn là Ám Long Dực, sau lưng xuất hiện một đôi cánh đen, bay lên trên trước tiên lao vút về phía đối địch.
"Ám Long Tiễn." Hồn hoàn màu vàng thứ ba sáng lên.
"Mọi người chạy đi." Đội trưởng lớp 3 hô.
Họ cố gắng chạy trốn, nhưng chạy được nửa đường thì tất cả đồng loạt ngã úp mặt xuống đất.
Chẳng biết từ khi nào dưới chân họ đã mọc ra mấy cây từ đẳng đang không ngừng hướng về phía họ triền tới.
Mà phía trước lại là Âu Dương Tuấn đang lao đến.
Không kịp trốn thoát, đội trưởng đội 3 Lý Anh Tú, cũng là người con gái duy nhất trên sàn đứng lên chắn trước hai đồng đội.
Lý Anh Tú trên tay có một thanh đao, toàn thân đen xù xì, bản lề còn to hơn cả cô gái.
Trên cánh tay thon dài đột nhiên căng to ra, từng bó cơ gồ lên, chỉ thấy cô cầm đao chém một đường, hồn hoàn màu vàng đầu tiên sáng lên, toàn bộ sàn đấu lập tức rung chấn.
"Cự Lực Đồ Đao!"
Âu Dương Tuấn đối đầu trực diện với một đao vừa rồi không kịp né, bị hất bay ra xa nhưng được tử đằng giữ lại nên chưa rời khỏi sàn đấu.
"Đội trưởng, hay lắm!" Trần Tuấn Phong nói với Lý Anh Tú.
Rồi anh cũng nhanh chóng thi triển võ hồn của mình.
"Thiết Giáp Tê, đệ nhất hồn kĩ, Thiết Cầu Lai!"
Cả cơ thể Trần Tuấn Phong lập tức cuộn tròn lại, bên ngoài mọc thêm một lớp giáp sắt. Hắn dùng tốc tộ siêu nhanh lăn về hướng đối thủ.
Mà ở đội kia, Triệu Hạo Thần lại nở nụ cười khinh bỉ.
"Quả nhiên là vẫn phải để ta ra tay. Muốn lăn qua đây? Còn phải xem bom bạo tạc trong tay ta có đồng ý hay không đã!"
Hắn móc ra rất nhiều hồn đạo khí loại bom, toàn bộ đều ném tới Trần Tuấn Phong.
Bom nhiều như mưa lao tới, đến trọng tài còn phải chuẩn bị ra tay. Dù sao tuy uy lực của những thứ này không lớn nhưng nhiều như vậy ai biết sẽ xảy ra gì chứ.
Nhưng Trần Tuấn Phong lại không hề lo lắng, thậm chí không thèm quan tâm mà một đường lao tiếp.
"Phải tránh đi chứ? Sao lại cứ lao tới tiếp vậy?"
"Có cần phải liều mạng thế không? Trời ạ!"
"Nếu mà bị nổ trúng thì dù có là Thiết Giáp-...!"
Tiếng bình luận chợt ngừng lại, tất cả cả bom trong khoảnh khắc gần chạm tới người đều đột ngột dừng lại giữa không trung, lơ lửng như những quả bóng bay.
Rồi chúng lập tức chuyển hướng, ném trả về chỗ cũ.
Triệu Hạo Thần không kịp chuẩn bị liền ăn một đống bom: "Aaaa!"
May mà trọng tài kịp thời mang cậu ta đi, đội lớp 1 chỉ còn lại hai người.
Hai người còn lại cũng không được ổn lắm, vụ nổ đã khiến những cây tử đằng bị vạ lây, làm Đỗ Tử Đằng lập tức bị thiếu hụt hồn lực.
Vì vậy cậu ta căn bản không thể phòng thủ gì trước Thiết Cầu Lai đang tới.
Chỉ còn lại Âu Dương Tuấn, cấp độ hồn lực của cậu ta là cao nhất, giải quyết một Trần Tuấn Phong không thành vấn đề.
Âu Dương Tuấn chuẩn bị đối chiến với Thiết Giáp Tê, hồn hoàn thứ ba vừa sáng lên, hai mắt cậu ta chợt tối sầm, ngất xỉu.
Lý Anh Tú đứng sau lưng với cây Cự Lực Đồ Đao trên tay cười khinh bỉ: "Thiếu cảnh giác quá đó."
"Đội Lý Anh Tú chiến thắng." Trọng tài thông báo.
Rất nhiều người bao gồm cả Giang Lam đều không tin được kết quả này. Đội của lớp trưởng ấy vậy mà lại thua một đội không có tên tuổi gì?
"Tại sao lại như vây? Vừa nãy tại sao bom của Triệu Hạo Thần đột nhiên chuyển hướng? Còn có tại sao Tử Đằng Triền Nhiễu chưa một lần lại gần bọn họ?"
Câu hỏi của Giang Lam cũng là câu hỏi chung của các học viên khác. Có quá nhiều câu hỏi trong trận đấu vừa rồi.
Mới là trận đầu tiên mà đã kịch tính như vậy làm mọi người không khỏi khẩn trương lên.
Hạ Tư Hàn lại thích thú mà nhìn về phía một thành viên khá mờ nhạt tưởng chừng như chưa làm gì.
Thấy ánh nhìn của Hạ Tư Hàn, Giang Lam thắc mắc. "Kha Lâm? Nói mới nhớ, cậu ta còn không phóng thích võ hồn nữa."
"Có phải là không phóng thích không?" Hạ Tư Hàn cười cười, cậu đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. "Kha Lâm đã sử dụng võ hồn."
Giọng điệu của cậu lấp lửng, như những người giáo viên cố tình đặt câu hỏi để nhìn học trò phải vắt óc mà suy nghĩ.
Hạ Tư Hàn nhìn vào ba người, cười bí ẩn: "Có ai biết chuyện gì vừa xảy ra không?"
Giang Lam và Nhiếp Tử Thư lập tức ngồi nghiêm nghe ngóng, ánh mắt mong chờ được giải đáp thắc mắc.
Mà Tửu Nhiên thì không chắc chắn nói: "Võ hồn của Kha Lâm có lẽ thuộc loại tinh thần. Nhìn từ khả năng thì có lẽ là hồn kĩ Niệm Lực. Nhưng tại sao có hồn kĩ mà lại không thấy hồn hoàn?"
Hạ Tư Hàn lức này mới từ từ nói ra suy đoán: "Vừa rồi nếu chú ý, mọi người sẽ thấy một vài hình ảnh hồ điệp nhỏ lập loè quanh Kha Lâm."
"Có sao?" Tửu Nhiên nhớ lại. "Nếu vậy thì chẳng lẽ là Mộng Hồ Điệp? Võ hồn này khá hiếm thấy."
Hạ Tư Hàn lại lắc đầu: "Mộng Hồ Điệp sẽ không thể khống chế như vậy được. Có lẽ là một võ hồn còn hiếm hơn nữa, Tinh Mộng Hồ Điệp. Chỉ thêm một chữ nhưng tính chất sẽ khác hẳn."
"Ồ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store