Đồng nhân || Đạo Mộ Bút Kí - Trò Chơi Trí Mệnh
Chương 2
"Tôi là Trương Khởi Linh"
Câu nói đơn giản, nhưng lại mang theo sức nặng của hàng ngàn năm bí mật.
Căn phòng chìm vào sự im lặng ghê người. Tiếng hít thở nặng nề của Trần Phi là âm thanh duy nhất phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Anh ta lùi lại một bước, ánh mắt dao động giữa Lan Chúc đang giận dữ và người đang mang vẻ ngoài của Cửu Thời.
Trần Phi là người phản ứng trước tiên. "Cái gì mà Trương Khởi Linh? Lăng Cửu Thời, cậu đừng đùa!"
Lan Chúc đứng đối diện với người mà anh yêu thương, nhưng nhận ra linh hồn bên trong đã thay đổi. Sự lạnh lùng và cảnh giác toát ra từ Lăng Cửu Thời lúc này là thứ Lan Chúc chưa từng thấy, nó sắc bén hơn cả sự đề phòng thường ngày của cậu.
"Khởi Linh" Lan Chúc thử gọi, nhấn mạnh vào cái tên xa lạ nhưng giờ đây lại mang ý nghĩa tối thượng. "Ngươi đã làm gì với Lăng Cửu Thời?"
Trương Khởi Linh hơi nghiêng đầu, cử chỉ này mang chút xa cách và đánh giá. Đôi mắt vốn dĩ trong sáng của Lăng Cửu Thời giờ đây đen sâu thẳm, gần như vô cảm, như nhìn thấy cả quá khứ và tương lai.
"Tôi không làm gì cả." Giọng nói thản nhiên, nhưng lại tuyệt đối không cho phép hoài nghi.
Trương Khởi Linh trong cơ thể Lăng Cửu Thời nhìn thẳng vào Lan Chúc. Anh đưa tay chạm nhẹ vào hình xăm vừa xuất hiện.
"Cậu là NPC?"
Câu nói được thốt ra khiến Lan Chúc cứng người. Thân phận này là bí mật sâu kín nhất của anh, là lý do anh có thể bảo vệ Lăng Cửu Thời và điều khiển các quy tắc của thế giới cánh cửa. Không một ai trong tổ chức còn sống biết được, ngoại trừ anh và Cao Đại Uy, người đã tạo ra.
Ánh mắt Lan Chúc tối sầm. Anh biết, đối phương đã không còn là Lăng Cửu Thời ngây thơ của anh nữa. Đây là một con người khác, một thế lực khác, mang trong mình trách nhiệm và gánh nặng.
Lan Chúc siết chặt nắm tay, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
"Dù cậu là Trương Khởi Linh hay bất cứ thứ gì khác, thì cậu đang ở trong cơ thể của Lăng Cửu Thời."
Trương Khởi Linh chậm rãi tháo chiếc vòng tay ra khỏi cổ tay. Trực tiếp đưa trước mặt Lan Chúc, ngụ ý rằng là đang trả lại đồ.
Trần Phi đã hoàn toàn bị lãng quên, anh chỉ đứng nhìn, phân tích diễn biến trước mặt.
Hình xăm trên vai Trương Khởi Linh dường như xuất hiện, cảm giác cổ xưa và uy quyền.
"Tôi phải quay về."
Trương Khởi Linh xoay người bỏ đi vào cánh cửa một cách dứt khoác, khiến cho Lan Chúc và Trần Phi chưa kịp phản ứng.
"Đứng lại!" Lan Chúc gầm lên, giọng nói mang theo sự giận dữ và bất lực chưa từng thấy.
Nhưng Trương Khởi Linh không dừng lại. Anh đã đến sát ngưỡng cửa, nơi ánh sáng trắng của thế giới thực vẫn đang tràn vào.
"Lăng Lăng!" Lan Chúc không gọi tên Trương Khởi Linh. Anh gọi cái tên anh cần níu giữ.
Nguyễn Lan Chúc lao tới. Anh là người điều khiển quy tắc. Nếu anh không thể ngăn cản linh hồn này rời đi, anh ít nhất phải ngăn cản cơ thể này!
Trong tích tắc, trước khi Trương Khởi Linh chạm chân vào ngưỡng cửa để biến mất, Lan Chúc đưa tay ra để đóng sập cánh cửa
Rầm!
Tiếng động khủng khiếp vang lên, rung chuyển cả căn phòng. Cánh cửa sắt dày nặng đập mạnh vào khung, khép lại hoàn toàn.
Trương Khởi Linh dừng lại. Anh đứng yên, cách cánh cửa chưa đầy một tấc. Anh quay người lại, nhìn chằm chằm vào Lan Chúc.
Đôi mắt đen sâu thẳm, gần như không có cảm xúc.
Trương Khởi Linh đối diện với Lan Chúc, người đang đứng chắn giữa anh và lối thoát. Giữa hai người, một sức căng vô hình nhưng khủng khiếp đang lan tỏa. Sự im lặng kéo dài chỉ bằng vài nhịp thở.
Lan Chúc không lùi bước. Anh biết rõ năng lực của cơ thể này, đó là của Lăng Cửu Thời, người anh yêu thương nhưng linh hồn bên trong lại là một đối thủ mà anh chưa từng lường trước.
"Ngươi đang mạo hiểm." Lan Chúc nói, giọng trầm thấp và đanh thép, không còn dấu vết của sự dịu dàng thường ngày.
"Cơ thể này không thuộc về ngươi. Nếu ngươi cố gắng đi qua cánh cửa mà không có chìa khóa, hậu quả sẽ là gì, ngươi hiểu rõ."
Ánh mắt Trương Khởi Linh quét qua Lan Chúc một cách bình tĩnh, như đang đọc một cuốn sách cổ.
"Quy tắc đã bị bẻ gãy." Anh đáp, giọng nói vẫn mang âm điệu thản nhiên đó, nhưng mỗi từ thốt ra đều mang sức nặng.
"Cơ thể này là điểm giao cắt giữa hai thế giới. Sự tồn tại của nó đã là một chìa khóa đặc biệt."
Trần Phi, nãy giờ vẫn đứng thất thần, chợt lắp bắp.
"Hai.. hai thế giới? Cửu Thời, cậu đang nói về cái gì vậy?"
Trương Khởi Linh hoàn toàn phớt lờ Trần Phi, ánh mắt khóa chặt vào Lan Chúc.
"Cậu không thể giữ tôi lại." Anh nói, không phải là một lời đe dọa, mà là một sự thật không thể lay chuyển. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào không khí trước mặt Lan Chúc.
Khoảnh khắc bàn tay Trương Khởi Linh chạm vào khoảng không, một luồng năng lượng lạnh buốt, sắc bén hoàn toàn khác với sự kinh dị mà Lan Chúc quen thuộc phát ra.
"Ngươi đã làm gì?" Lan Chúc gằn giọng.
"Thân phận NPC của cậu được định hình bởi những quy tắc này." Trương Khởi Linh giải thích, chậm rãi như đang giảng dạy.
"Nhưng tôi, tôi là người đứng ngoài."
Anh ngừng lại, và hình xăm trên vai dường như lan rộng, rực sáng lên một màu xanh đen nhạt, uy nghiêm và cổ xưa hơn bất kỳ hình ảnh nào mà Lan Chúc có thể tạo ra.
"Nó không phải là nơi tôi thuộc về."
Trương Khởi Linh nhìn Lan Chúc bằng ánh mắt thoáng qua một chút đồng cảm hiếm hoi, nhưng nhanh chóng biến mất.
"Nhưng Lăng Cửu Thời vẫn còn ở đây."
Lan Chúc cố gắng níu kéo.
"Lăng Cửu Thời đang ở đâu, cậu biết rõ nhất." Trương Khởi Linh đáp.
"Cậu ấy đã đưa tôi vào đây để bảo vệ một phần thời gian của cậu ấy. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."
Anh đưa tay về phía cánh cửa sắt dày. Lan Chúc ngay lập tức giữ cánh cửa đóng chặt.
Nhưng Trương Khởi Linh không dùng sức mạnh thể chất. Anh chỉ chạm vào.
Khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào bề mặt sắt, cánh cửa nặng nề bắt đầu run rẩy. Không phải do bị đẩy, mà là do sự rung chuyển của chính vật chất. Các quy tắc mà Lan Chúc tạo ra đang bị loại bỏ.
Két... kẹttttt...
Tiếng kim loại ma sát khủng khiếp vang lên. Cánh cửa sắt, trước đó vừa bị Lan Chúc đóng sập, bắt đầu tự động mở ra. Khe sáng trắng từ thế giới bên ngoài lại tràn vào.
Nguyễn Lan Chúc ngỡ ngàng trước cảnh tượng trên, sức mạnh này, không người thường nào có thể làm được.
Trương Khởi Linh nhìn Lan Chúc lần cuối. Đôi mắt sâu thẳm của anh mang theo một lời hứa không thể nói.
Sau đó, Trương Khởi Linh bước qua ngưỡng cửa, nơi ánh sáng trắng nuốt chửng bóng dáng Lăng Cửu Thời.
Trong phút chốc, Nguyễn Lan Chúc không nghĩ gì mà lao thẳng vào cánh cửa.
Trần Phi bất giác phản ứng nhưng đã quá muộn.
Khi Nguyễn Lan Chúc mở mắt ra, hơi lạnh của sương sớm vùng núi và mùi đất ẩm mục sau cơn mưa rừng xộc thẳng vào khứu giác. Anh nằm trên một tràng cỏ dại, đầu óc quay cuồng. Xung quanh không phải là những hành lang kinh dị của thế giới cửa, mà là một vùng quê yên bình đến lạ lùng.
Phía trước anh, dưới một gốc cây đại thụ, Lăng Cửu Thời đang ngồi đó.
Nhưng không còn là cậu thanh niên với chiếc áo len mềm mại hay ánh mắt ấm áp. Người đó lúc này khoác một chiếc áo hoodie xanh đen, mũ trùm nửa mặt, khí chất lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.
Thanh Hắc Kim Cổ Đao nặng nề đặt ngang gối, tỏa ra sát khí khiến chim chóc xung quanh không dám cất tiếng.
"Lăng Lăng?" Lan Chúc khàn giọng gọi, lảo đảo đứng dậy.
Người kia không quay đầu, giọng nói bình thản đến cực điểm.
"Tôi là Trương Khởi Linh. Đây là thế giới của tôi. Nguyễn Lan Chúc, quy tắc của cậu ở đây không có tác dụng."
Lan Chúc siết chặt nắm đấm, định bước tới thì một giọng nói trầm thấp khác vang lên từ phía lối mòn.
"Tiểu Ca? Anh vừa đi đâu về thế?"
Ngô Tà bước ra, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi của bệnh tật nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo vô cùng. Đi bên cạnh anh là Vương Bàn Tử, tay cầm một cái chảo, miệng không ngừng càm ràm.
Cả hai khựng lại khi nhìn thấy Lan Chúc một kẻ mang vẻ ngoài của một quý tộc thượng lưu, đứng lạc lõng giữa rừng núi.
"Vị này..." Ngô Tà nheo mắt nhìn Lan Chúc, rồi nhìn sang Tiểu Ca.
Anh nhạy cảm nhận ra có điều gì đó rất khác lạ, như thể có một sinh mạng khác đang cộng sinh bên trong.
*
Trong căn nhà gỗ nhỏ tại Thôn Vũ, Lan Chúc ngồi đối diện với Ngô Tà. Bàn Tử rót một chén trà nhạt, tặc lưỡi.
"Này anh bạn đẹp trai, nhìn anh giống như vừa bước ra từ sàn catwalk ấy. Tiểu Ca nhà chúng tôi nhặt anh ở đâu về vậy?"
Lan Chúc phớt lờ Bàn Tử, ánh mắt anh khóa chặt vào Ngô Tà. Với năng lực của một NPC, phổi của người này đã mục nát.
"Tôi không quan tâm các anh là ai." Lan Chúc lạnh lùng nói.
"Tôi chỉ quan tâm đến người kia. Lăng Cửu Thời đang ở bên trong Trương Khởi Linh."
Ngô Tà cười khẽ, nhưng nụ cười đi kèm với một cơn ho khan xé phổi. Anh đặt chiếc khăn tay thấm máu xuống bàn.
"Nguyễn tiên sinh, chúng tôi cũng đang đi tìm một thứ có thể cải tử hoàn sinh tiếng sấm tại Lôi Thành. Nếu linh hồn bạn anh đang ngủ say, có lẽ âm tần của Lôi Thành có thể đánh thức cậu ấy."
Trương Khởi Linh lúc này mới lên tiếng, lời ít ý nhiều.
"Cậu ta có ích."
Chỉ một câu nói đó, Ngô Tà lập tức hiểu.
Trương Khởi Linh đang ám chỉ năng lực đặc biệt của Lan Chúc đối với các cơ quan và quy tắc. Một thỏa thuận ngầm được xác lập.
Thiết Tam Giác giờ đây có thêm một thành viên thứ tư, một kẻ mang quyền năng của hệ thống vào trong mộ cổ.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh tại bìa rừng, Thôn Vũ vốn bình lặng nay lại mang một bầu không khí kỳ lạ.
Căn nhà gỗ của Ngô Tà chưa bao giờ chật chội đến thế, không phải vì diện tích, mà vì áp lực tỏa ra từ những thực thể quá đỗi mạnh mẽ đang hiện diện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Lan Chúc ngồi ở hiên nhà, đôi mắt sắc sảo quan sát từng hành động của Vương Bàn Tử đang hì hục chuẩn bị bữa sáng. Với Lan Chúc, việc ăn uống hay sinh hoạt bình thường từng là một lập trình để đánh lừa người chơi trong cửa, nhưng ở đây, anh cảm nhận được cái nóng của lửa thật, mùi thơm của cháo thật.
Bàn Tử vừa đảo chảo vừa liếc nhìn vị khách không mời.
"Này Nguyễn soái ca, ở đây không có người chơi để anh dọa dẫm đâu. Muốn ăn thì vào phụ tôi nhặt rau, ở nhà họ Ngô không có chỗ cho kẻ ngồi mát ăn bát vàng."
Lan Chúc không đáp, nhưng anh đứng dậy, cầm lấy rổ rau với động tác dứt khoát.
Dù là Môn của thế giới Cửa, anh hiểu rằng muốn bảo vệ Lăng Cửu Thời trong cơ thể kia, anh cần phải hiểu rõ những kẻ đồng hành này.
Trong căn phòng phía trong, Trương Khởi Linh đang ngồi xếp bằng trên giường trúc. Đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng bên trong tiềm thức là một cuộc đấu tranh thầm lặng.
Lăng Cửu Thời đang ngủ say, hơi thở linh hồn của cậu mỏng manh như tơ nhện, quấn quýt lấy ký ức của Muộn Du Bình.
Trương Khởi Linh mở mắt khi cảm nhận được hơi ấm của Ngô Tà bước vào. Ngô Tà đặt một bát thuốc nóng lên bàn, khẽ ho một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Tiểu Ca, cậu ấy.. vẫn ổn chứ?" Ngô Tà hỏi, giọng thấp xuống.
Anh không gọi tên Trương Khởi Linh, vì anh biết lúc này Trương Khởi Linh của mình đang phải chia sẻ sự tồn tại với một kẻ khác.
Trương Khởi Linh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia dao động hiếm hoi.
"Cậu ấy rất thiện lương. Thế giới của cậu ấy đầy rẫy sự giả dối, nhưng tâm hồn lại thuần khiết."
Ngô Tà mỉm cười u buồn, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Trương Khởi Linh.
"Giống cậu ngày xưa vậy. Có lẽ đó là lý do hai người tìm thấy nhau. Nhưng chúng ta phải nhanh lên, phổi của tôi không đợi được, và tôi tin Nguyễn Lan Chúc cũng không đủ kiên nhẫn để nhìn cậu mang gương mặt của người yêu anh ta quá lâu đâu."
Những ngày tiếp theo là chuỗi hoạt động chuẩn bị ráo riết.
Ngô Tà lôi ra những bản đồ cổ, những ghi chép về tiếng sấm và Địa cung bãi bùn.
Lan Chúc ban đầu chỉ đứng ngoài cuộc, nhưng khi nhìn thấy những ký hiệu bát quái và cơ quan đồ, đôi mắt anh rực sáng.
"Chỗ này bị sai quy tắc." Lan Chúc đột ngột chỉ tay vào một sơ đồ hầm mộ.
"Nếu dòng chảy năng lượng đi thế này, nó sẽ tạo ra một vòng lặp không gian. Người vào sẽ không bao giờ ra được."
Ngô Tà kinh ngạc nhìn Lan Chúc.
"Anh có thể nhìn ra cả trận pháp không gian sao?"
"Trong thế giới của tôi, đó gọi là Hành lang vô tận. Tôi có thể bẻ gãy nó nếu có đủ điểm tựa."
Lan Chúc lạnh lùng đáp. Sự kết hợp giữa kiến thức địa đạo của Ngô Tà và khả năng điều khiển quy tắc của Lan Chúc đã tạo ra một bản kế hoạch thâm nhập hoàn hảo đến mức đáng sợ.
Đêm cuối cùng ở Thôn Vũ, trời đổ mưa rào. Tiếng mưa rơi trên mái lá tạo nên một nhịp điệu dồn dập.
Lan Chúc tìm thấy Trương Khởi Linh bên hiên sau. Dưới ánh trăng mờ, gương mặt của Lăng Cửu Thời hiện lên rõ rệt dưới lớp mũ áo hoodie.
Lan Chúc bước tới, giữ một khoảng cách tôn trọng nhưng ánh mắt không giấu nổi sự si mê và đau đớn.
"Đừng làm cậu ấy bị thương." Lan Chúc nói, giọng khàn đặc.
"Dù anh có phải đối đầu với thứ gì dưới kia, hãy nhớ rằng nếu cơ thể này ngã xuống, hai thế giới sẽ cùng sụp đổ."
Trương Khởi Linh nhìn thanh Hắc Kim Cổ Đao trong tay, rồi nhìn thẳng vào mắt Lan Chúc.
"Yên tâm."
Phía bên kia sân, Ngô Tà đứng lặng lẽ quan sát. Anh siết chặt chiếc khăn tay thấm máu, lòng tự nhủ rằng hành trình này không chỉ là tìm chú Ba, không chỉ là cứu lấy mạng sống của mình, mà còn là để trả lại sự tự do cho những linh hồn đang bị định mệnh trói buộc.
Bàn Tử từ trong nhà hét lớn.
"Đồ đạc xong xuôi hết rồi! Mai khởi hành sớm, mấy vị đại ca đừng có đứng đó diễn phim tình cảm nữa, đi ngủ cả đi!"
Không khí căng thẳng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng cười khổ của Ngô Tà. Sáng mai, họ sẽ rời khỏi vùng an toàn này để tiến vào bãi bùn lầy, nơi tiếng sấm ngàn năm đang đợi để phán xét tất cả.
*
Chuyến xe bán tải cũ kỹ của Vương Bàn Tử lăn bánh rời khỏi Thôn Vũ khi sương mù còn chưa kịp tan trên những rặng tre.
Không gian trong xe chật chội và đặc quánh một bầu không khí kỳ lạ, Ngô Tà ngồi ở ghế phụ, bản đồ trải rộng trên đùi, phía sau là Trương Khởi Linh tĩnh lặng như một pho tượng đá, bên cạnh là Nguyễn Lan Chúc kẻ đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ với vẻ mặt không rõ vui buồn.
"Này, hai vị đại thần ngồi ghế sau làm ơn thở mạnh một cái cho tôi nhờ."
Bàn Tử vừa vần vô lăng vừa phá tan sự im lặng. "Đi đổ đấu mà như đi đưa đám thế này, khí thế đâu mà đánh quái?"
Ngô Tà không ngước lên, chỉ dùng ngón tay gầy guộc miết nhẹ lên một điểm trên bản đồ.
"Bàn Tử, tập trung lái xe đi. Chúng ta đang tiến vào bãi bùn lầy, địa hình ở đó không đùa được đâu."
Nguyễn Lan Chúc đột ngột lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng của một kẻ quen điều khiển hệ thống.
"Cách đây mười cây số, cấu trúc không gian bắt đầu có sự dao động. Có một luồng năng lượng không thuộc về tự nhiên đang hút hết dưỡng khí quanh đây."
Ngô Tà khựng lại, anh liếc nhìn Lan Chúc qua gương chiếu hậu.
"Đó là khí âm từ Địa cung tỏa ra. Người bình thường chỉ cảm thấy rùng mình, nhưng anh lại cảm nhận được cả sự dao động không gian?"
"Trong thế giới của tôi, đó gọi là vùng đệm giữa các cánh cửa." Lan Chúc quay sang nhìn Trương Khởi Linh, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Sức mạnh của Trương Khởi Linh đang áp chế linh hồn của Lăng Lăng, nhưng khi vào vùng âm khí nặng, sự cân bằng đó sẽ bị phá vỡ. Anh phải cẩn thận."
Trương Khởi Linh chỉ khẽ gật đầu, tay siết chặt bao đao bằng vải đen.
Anh không nói, nhưng sự hiện diện của anh như một mỏ neo giữ cho thực tại không bị sụp đổ trước áp lực mà Lan Chúc tỏa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store