Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
Xin lỗi mọi người, tôi lăn trở về. Vốn dĩ muốn viết vào dịp năm mới nhưng tôi lại bận. Sau năm mới, tôi phải đi tìm việc, cho nên vẫn luôn chưa cập nhật cho mọi người!00Ngón tay của Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Trác Dực Thần, mang theo một tia ôn nhu cùng sầu lo không dễ phát hiện: "A Thần, ngươi phải sớm tỉnh lại, đừng để ta lo lắng cho ngươi."Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Thịch thịch thịch, đại yêu, ta vào đây."Triệu Viễn Chu nhanh chóng thu liễm thương cảm trong lòng, hướng ngoài cửa hô: "Vào đi, tiểu bạch thỏ."Cánh cửa khẽ mở, Bạch Cửu bước vào, trên tay cầm một bát canh nóng hổi."Đại yêu, đây là canh an thần mà Anh Lỗi nấu cho ngươi. Ngươi uống đi." Bạch Cửu đưa chén tới trước mặt Triệu Viễn Chu, trong giọng nói mang theo vài phần quan tâm.Triệu Viễn Chu cầm chén, nhìn vào chén canh màu nâu sẫm, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng lập tức đặt lên bàn bên cạnh. "Canh này thì để lát sau rồi uống. Tiểu bạch thỏ, ngươi mau nhìn xem, Tiểu Trác ca của ngươi hiện tại thế nào rồi." Trong ánh mắt y tràn ngập lo âu.Bạch Cửu nghe vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu.Sau đó hắn lại cầm chén trên bàn lên, đưa tới trước mặt Triệu Viễn Chu, kiên trì nói: "Nhưng ngươi phải uống cái này trước đã, đại yêu, ngươi không muốn để Tiểu Trác đại nhân tỉnh lại liền nhìn thấy ngươi tiều tụy như vậy."Triệu Viễn Chu do dự một lát, rốt cuộc vẫn là cầm lấy chén, uống một hơi cạn sạch. Bạch Cửu thấy thế, vừa lòng gật gật đầu, ngay sau đó hết sức chuyên chú mà bắt mạch cho Trác Dực Thần.Sau một lát, Bạch Cửu thu tay lại, Triệu Viễn Chu gấp không chờ nổi hỏi: "Tiểu bạch thỏ, Tiểu Trác thế nào rồi?"Bạch Cửu hơi hơi mỉm cười, an ủi y: "Đại yêu, đừng lo lắng, Tiểu Trác ca chính là mới vừa hóa yêu, thân thể còn chưa thích ứng, hơn nữa cũng sử dụng yêu lực quá độ mới có thể hộc máu té xỉu. Ngươi có thể dùng yêu lực giúp huynh ấy điều dưỡng, ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại."Sau khi nghe Bạch Cửu nói, tảng đá lớn trong lòng Triệu Viễn Chu rốt cuộc rơi xuống đất. Nhưng mà, trong lòng y nghi hoặc lại như cỏ dại sinh trưởng. Trác Dực Thần vẫn ổn, sao có thể biến thành yêu quái? Chẳng lẽ là máu của Băng Di gây ra chuyện này sao? Chẳng lẽ Trác Dực Thần là chủ động biến thành yêu quái sao? Nhưng là vì cái gì?Mấy vấn đề này như là một đoàn sương mù, bao phủ ở trong lòng Triệu Viễn Chu, làm y khó có thể tiêu tan. Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Cửu lại vang lên: "Đại yêu, để Tiểu Trác đại nhân nghỉ ngơi trước đã. Văn tỷ tỷ bọn họ kêu ngươi đi đại sảnh."Triệu Viễn Chu khe khẽ thở dài, gật gật đầu. "Ừm..." Y xoay người bước ra khỏi cửa, nhưng trong lòng vẫn đang suy ngẫm về bí ẩn biến thành yêu quái của Trác Dực Thần. Khi màn đêm buông xuống, trong miếu Sơn Thần hôm nay đèn đuốc sáng trưng. Triệu Viễn Chu và Bạch Cửu xuyên qua hành lang dài, đi tới đại sảnh. Trong đại sảnh, Văn Tiêu cùng mấy người khác sớm đã tại đây chờ y, trên mặt bọn họ đều mang theo thần sắc ngưng trọng.01Triệu Viễn Chu và Bạch Cửu vừa mới bước vào đại sảnh.Ánh mắt của Văn Tiêu đầu tiên nhìn về phía Bạch Cửu, vội vàng hỏi: "Tiểu Cửu, Tiểu Trác thế nào ?"Bạch Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo một tia sầu lo: "Văn tỷ tỷ, Tiểu Trác ca chính là yêu lực sử dụng quá độ, nhưng chắc là không sao đâu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ tỉnh lại thôi."Văn Tiêu nghe vậy, trong lòng an tâm một chút, ngay sau đó chuyển hướng Triệu Viễn Chu: "Ngươi đâu? Thân thể ngươi thế nào?"Triệu Viễn Chu đạm nhiên cười: "Không sao, có Bạch Trạch lệnh ở, lệ khí đã bị áp chế."Bùi Tư Tịnh nhìn quanh bốn phía, thấy thần sắc mọi người khác nhau, rốt cuộc mở miệng đánh vỡ sự yên lặng ngắn ngủi: "Chúng ta có phải nên nói về lý do tại sao Trác đại nhân biến thành yêu quái không?"Thần sắc Triệu Viễn Chu ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Ta đã kiểm tra, yêu lực trong cơ thể Tiểu Trác là của Băng Di.""Yêu lực của Băng Di?" Văn Tiêu kinh ngạc mà lặp lại.Triệu Viễn Chu gật gật đầu, lâm vào hồi ức: "Năm xưa đại chiến giữa Cộng Công và Chuyên Húc, Ứng Long và Băng Di cũng bị cuốn vào trong đó, kề vai chiến đấu. Nhưng mà, trong truyền thuyết sau khi Cộng Công húc đổ núi Bất Chu, khi đó thiên địa đã tự hỗn loạn, nhưng Ứng Long tiếp tục làm mưa làm gió, hủy thiên diệt địa. Thậm chí mưu đồ phá hoại Nữ Oa luyện đá vá trời. Cũng may mà Băng Di kịp thời tỉnh ngộ, biết sai quay đầu, tru sát Ứng Long."Bùi Tư Tịnh cau mày: "Nói vậy thì...... Băng Di cũng là yêu quái?""Đúng vậy," Triệu Viễn Chu khẳng định mà trả lời, "Bởi vì Băng Di vẫn luôn phụ trách diệt trừ cực ác chi yêu đương thời. Thế nên mọi người vẫn luôn tôn hắn là thần. Nhưng trên thực tế, Băng Di cũng là đại yêu sinh ra ở Đại Hoang."Văn Tiêu như suy tư gì: "Vậy là... Tiểu Trác cũng là yêu quái sao?"Triệu Viễn Chu lắc lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Tiểu Trác...... Là người."Anh Lỗi nghe vậy, càng thêm hoang mang: "Ta bị ngươi làm rối cả lên rồi."Triệu Viễn Chu giải thích: "Sau trận đại chiến ở núi Bất Chu, Băng Di sinh ra ý muốn thoái ẩn. Nữ Oa cảm kích công lao hắn đã chém giết Ứng Long, cho nên đã tặng cho hắn mảnh đá Ngũ Sắc cuối cùng còn lại sau khi vá trời. Hơn nữa dựa theo tâm nguyện của Băng Di, giúp hắn hóa giải nội đan, tinh lọc yêu khí, biến hắn thành phàm nhân. Từ đó, Băng Di sống ẩn cư nơi nhân gian, tránh xa thế tục. Vậy nên hậu duệ của Băng Di, đương nhiên cũng không phải là yêu, mà là người."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store