Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
( CP riêng, Phiên ngoại) Băng Di × Ứng LongVào thời kỳ Thượng cổ, khi Thiên Đạo mới vừa sơ khai, tất cả đều là một khối hỗn độn. Không có bầu trời, không có mặt đất cũng không có vạn vật sinh linh.Không biết đã trải qua bao nhiêu năm biến hóa, trong hỗn độn dựng dục ra một tia linh khí, sự luân phiên giữa khí âm và dương dựng dục ra sinh linh.Vạn vật sinh ra từ khí, sinh sôi không ngừng tạo thành một linh thai. Khi thai mãn là lúc Bàn Cổ giáng sinh.Bàn Cổ khai thiên tích địa, phần khí thanh sạch bay lên tạo thành bầu trời, trọc khí chìm xuống thành địa. Bàn Cổ đứng giữa trời và đất, theo sự sinh trưởng của ngài, khoảng cách giữa trời và đất càng ngày càng xa, cuối cùng kiệt lực mà chết.Sau khi Bàn Cổ chết, thân thể ngài biến thành nhật nguyệt sao trời, núi, sông, cỏ cây, và hơi thở ngài thở ra biến thành linh khí.Lại qua rất nhiều năm, rất nhiều sinh mệnh đã được sinh ra trong nguồn linh khí này, phần lớn trong số chúng là yêu thú.Mà giữa những yêu thú, một con rồng hấp thu linh khí trong thiên địa đã được sinh ra, tên là Ứng Long.Lúc ban đầu, y chưởng quản bốn mùa, núi sông trong thiên địa. Tuy nguyên thân là yêu quái, nhưng y lại mang trong mình sức mạnh sáng thế.Y là vị thần sáng thế, vị thần tập hợp ba loại năng lực là sáng tạo, tạo ra vạn vật và diệt thế. Dưới sự chưởng quản của y, sự sống sinh sôi và tụ họp trong Đại Hoang, yêu thú dần dần có linh trí.Ứng Long thích ngắm nhìn những tiểu yêu thú trưởng thành theo sự thay đổi của nhật nguyệt, , nhưng y lại thường cảm thấy tịch mịch.Không biết qua vô số ngày đêm, đột nhiên một ngày nọ Ứng Long cảm nhận được dị thường. Bầu trời nổ tung, thiên lôi cuồn cuộn.Sau khi trời giáng dị tượng, rất nhiều yêu thú dần dần có thể hóa hình, giống như Ứng Long.Cùng lúc đó, lại giáng sinh không ít người có sức mạnh tương tự như Ứng Long. Ứng Long dứt khoát coi bọn họ là thần.Đối mặt với Ứng Long trước mặt, các vị thần khác đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Ứng Long cũng không giải thích gì thêm.Ứng Long chia trời đất thành năm hướng: phương đông, phương nam, trung ương, phương tây, phương bắc. Từ năm vị trong đó chưởng quản một phương.Mà ngũ hành là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.Phương đông mộc đức xưng là Thanh Đế Thái Hạo Phục Hy, phương nam hỏa đức xưng là Xích Đế Thần Nông, trung ương thổ đức xưng là Hoàng Đế Hiên Viên, phương tây kim đức xưng là Bạch Đế Thiếu Hạo, phương bắc thủy đức xưng là Hắc Đế Chuyên Húc.Ngoài ra còn có một vị nữ thần, pháp lực của nàng kỳ lạ, có năng lực sáng tạo giống Ứng Long, cho nên được xưng là đại địa chi mẫu.Mà Ứng Long quy ẩn trong thiên địa, không biết tung tích.Ngũ Đế quản lý lãnh địa của mình, mà Nữ Oa đã tham chiếu tướng mạo bản thân mà nặn ra rất nhiều sinh vật giống nàng, hơn nữa đặt tên cho chúng là "con người".Trước khi Nữ Oa tạo ra loài người, trong thiên địa chỉ chia thành yêu và thần. Sau đó liền có tam tộc yêu, thần và con người.Nhưng Nữ Oa nhận thấy những người nàng nặn ra cũng không kịp những người đã chết. Vì thế nàng hợp lực với Bạch đế Thiếu Hạo, kiến tạo ra cầu Nại Hà, hơn nữa ban cho bọn họ khả năng tự sinh sản.Sau khi chết, hồn phách của con người sẽ đi đến cầu Nại Hà để luân hồi chuyển thế một lần nữa. Để duy trì sự cân bằng, Nhân tộc cũng phát triển và sinh sôi trên lãnh địa của Bạch Đế Thiếu Hạo.Nữ Oa theo đó cũng được thanh nhàn, cho đến một ngày, nàng lại gặp được Ứng Long.Nàng cảm nhận được Ứng Long khác biệt với bọn họ, thần lực của y vượt xa bọn họ, lại một lòng quy ẩn. Nàng thật sự không hiểu tại sao.Rốt cuộc trong mấy vạn năm này, ngày càng nhiều thần linh ra đời, phần lớn đều sống ở tại Diệu Thiên, chỉ có Ứng Long và nàng nguyện ý sống ở mảnh đất này.Ứng Long chỉ là nhàn nhạt, nhìn mọi biến hóa trên thế gian này bằng nội tâm không một gợn sóng.Về sau, khi số lượng yêu thú trong Đại Hoang dần dần tăng lên, chúng dần dần nổi lên ý phản loạn. Yêu thú bất mãn vì sao bản thân phải ở lại vùng đất cằn cỗi này, nên đã khởi xướng chiến tranh với Thiên Đình.Lấy tứ đại hung thú làm lá chắn phòng thủ, trận chiến này nối tiếp trận chiến khác, chiến hỏa không ngừng và thảm họa thường xuyên xảy ra.Ứng Long vốn định ra tay, nhưng đột nhiên có một con yêu quái ngang trời xuất thế, đánh cho yêu thú khơi mào chiến hỏa liên tiếp bại lui.Lúc sau, hắn và thụy thú Bạch Trạch, thủ hạ của Bạch Đế Thiếu Hạo, cùng nhau phong ấn hung thú phong ấn ở biên giới Đại Hoang, biến nơi đây thành cấm địa.Sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.Cho đến một ngày, khi Ứng Long trở lại nơi quy ẩn của mình, y nhìn thấy một con rồng cả người huyết ô xoay quanh ở cửa động, sinh khí mỏng manh.Ứng Long đi tới không ngừng đánh giá, nhìn dáng vẻ của nó thì thấy nó chỉ là một con rồng con, còn chưa trưởng thành.Mà những vết thương trên người có nhiều kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng y có thể nhận ra rằng chúng là do Tứ Đại hung thú gây ra.Y phát giác đây chính là con yêu mất tích kia.Nghe nói hắn được phong làm Chiến Thần, như thế nào sẽ vết thương chồng chất ngã vào nơi này?Ứng Long thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Tuy không biết ngươi kêu gì, nhưng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu a."Dứt lời Ứng Long phất tay, vết thương trên người tiểu long nhãi con lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đầu.Ứng Long sở hữu sức mạnh sáng thế nên có thể dễ dàng chữa trị mà không để lại dấu vết.Chẳng qua tiểu long nhãi con vẫn chưa tỉnh lại. Ứng Long thăm hơi thở của nó, vững vàng nóng rực."Thật có thể ngủ."Ứng Long ngoài miệng tuy nói lời có chút ghét bỏ, nhưng vẫn là bế tiểu long nhãi con lên đi vào trong sơn động. Rất nhanh đã đến cuối hang, trước mắt hiện ra một mảng xanh tươi tốt.Dòng suối nhỏ không ngừng chảy xuôi, Ứng Long thản nhiên nhổ hai nắm cỏ, vo tròn lại thành quả cầu, đào một cái hố nhỏ ở giữa, rồi thả rồng con vào trong."Mặc dù có hơi thô sơ, nhưng có còn hơn không."Ứng Long nghĩ, "Bất quá ngươi nên ăn chút gì đi, ta sẽ tìm thứ gì đó cho ngươi."Vừa nói, Ứng Long ngựa quen đường cũ vừa thong thả đi tới bờ suối, trực tiếp bước thẳng xuống nước và bắt được ba con cá.Tuy rằng tất cả những điều này y chỉ cần động ngón tay là có thể làm được, nhưng y càng thích cảm thụ lạc thú trong quá trình này hơn.Sau khi Ứng Long mang ba con cá về, liền đặt xuống một bên, nhìn tiểu long nhãi con bên cạnh, không thể nói tới là cảm giác gì.Từ khi y sinh rai tới nay, đều là độc lai độc vãng, giờ đây khi một sinh vật sống như vậy lại ở ngay trước mặt, y cảm thấy có chút hoảng hốt.Ứng Long nhắm mắt lại phơi thái dương. Chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai lại vang lên tiếng động nhỏ.Y mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu xanh băng. Thần sắc Ứng Long bình đạm, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.Cho đến khi thiếu niên trước mặt đột nhiên nhảy lùi lại, cảnh giác mà nhìn chằm chằm y.Ứng Long chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên tuấn tiếu trước mặt, phản ứng lại đây hắn chính là tiểu long nhãi con kia, nhưng tầm mắt di xuống, do dự sau một lúc lâu, vẫn là nhắc nhở."Thắt lưng của ngươi bị tuột rồi."Thiếu niên một cúi đầu, phát hiện lồng ngực lỏa lồ của mình, cuống quít cài chặt quần áo.Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu. Qua thật lâu sau, Ứng Long bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi tên gì?"Thiếu niên chần chờ một chút, nói: "Băng Di.""Ứng Long." Ứng Long vừa nói vừa đứng lên, "Vết thương của ngươi đã khỏi, có thể đi rồi."Thân hình Ứng Long thon dài, tóc như mực, da trắng hơn tuyết, mắt như hồ nước, toàn thân toát ra hơi thở lãnh đạm.Nhưng Băng Di cảm thấy ánh mắt của Ứng Long tuy lạnh lùng nhưng lại thoang thoảng ẩn chứa một cổ thương xót.Ánh trăng dừng ở trên người Ứng Long, khiến người ta có cảm giác y không thuộc về thế giới này.Hầu kết của Băng Di lăn lộn, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Vết thương của ta vẫn chưa lành."Ứng Long xoay người mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn hắn, nhưng chung quy cũng không có vạch trần hắn.Băng Di cứ như vậy lấy danh nghĩa ' dưỡng thương ' ở lại đây. Ứng Long luôn có thể nhìn đến Băng Di cầm một nhánh cây, luyện tập kiếm pháp.Kiếm pháp hoa lệ, nhưng kỹ thuật cơ bản vẫn cần phải cải thiện. Nhưng Băng Di vẫn không sửa, Ứng Long thật sự nhịn không nổi nữa, liền nhắc nhở hắn.Cố tình vì lời nhắc nhở này mà Băng Di trực tiếp làm y dạy kiếm pháp cho hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.Thường xuyên qua lại bọn họ cũng coi như quen thuộc, chẳng qua bọn họ nói chuyện rất ít, một ngày có thể giảng thượng mười câu đều tính là nói nhiều.Chỉ vì Băng Di vốn là ít nói, còn Ứng Long thì lại rất thờ ơ với mọi thứ.Thời gian trôi qua thật nhanh, Ứng Long mở to mắt nhìn Băng Di từ nhỏ lớn lên cao bằng mình lớn, giờ đã cao hơn mình. Lần đầu tiên, y có khái niệm về thời gian.Cũng bởi vì cái này, ở một ngày nọ Ứng Long nói với Băng Di: "Nếu ngươi không trở về, Thiên Đình sẽ xốc nơi này của ta lên."Bàn tay đang luyện kiếm của Băng Di dừng lại, nghiêm mặt nói: "Ngươi biết ta là ai?"Ứng Long gõ nhẹ lên bàn rồi chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"Băng Di thu hồi trường kiếm, nhấp miệng không nói một lời, một lát sau chậm rãi mở miệng: "Ngươi muốn đuổi ta đi sao?"Ứng Long lắc đầu: "Ta không có đuổi ngươi đi, nhưng ngươi cũng phải quay về, đúng không? Huống hồ ta cũng không có ngăn cản nói không cho ngươi đến đây, đúng không?"Băng Di cúi đầu tự hỏi một hồi, sau đó ngẩng đầu: "Ta hiểu rồi, ta đi về phục mệnh trước."Băng Di nói cũng mau mà đi cũng mau, bất quá trước khi đi còn nói với Ứng Long: "Chờ ta quay lại."Sau khi Băng Di rời đi, Ứng Long luôn cảm thấy có chút quái dị, không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nghe câu nói này là như thế nào.Băng Di vừa đi chính là năm năm, lúc đầu Ứng Long còn cảm thấy có chút không quen, nhưng theo thời gian chuyển dời, y cũng dần dần trở về trạng thái ngay từ ban đầu.Nhật tử bình đạm, mặt trời mọc ở phương Đông, lặn ở phương Tây. Một đêm bình phàm, Ứng Long nằm trên đỉnh núi, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.Bỗng nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mặt y, nhưng Ứng Long không quá ngạc nhiên, bởi vì tại đây phía trước, y đã sớm cảm nhận được hơi thở quen thuộc."Lâu rồi không gặp."Băng Di nằm xuống bên cạnh Ứng Long: "Công vụ ở Thiên Đình rất bận rộn. Thực xin lỗi vì đã để ngươi đợi lâu như vậy."Ứng Long không có đáp lời. Năm năm dài sao? Không dài đi. Tuổi tác của y là vô tận. Năm năm trôi qua trong chớp mắt.Mà Băng Di thân là đại yêu, cũng là Chiến Thần, hắn hẳn cũng cảm thấy như y. Sao hắn lại cảm thấy năm năm là một khoảng thời gian dài như vậy?Băng Di cho rằng Ứng Long không muốn nói chuyện, tự nhiên cho rằng Ứng Long chính là trầm mặc ít lời, cho nên không nói thêm gì nữa.Nhưng lúc này trong đầu Ứng Long vẫn luôn lầm bầm lầu bầu, nếu Băng Di biết tất nhiên sẽ không cảm thấy như vậy.Từ khi Băng Di trở về lần này, bọn họ lại khôi phục hình thức ở chung như trước, cùng nhau luyện kiếm, ngắm hoa, ngắm trăng. Băng Di thỉnh thoảng cũng về Thiên Đình xử lý sự vật.Năm trăm năm trôi qua như vậy, Băng Di dần dần phát hiện Ứng Long nói nhiều hơn, từ những chuyện lớn như trận chiến giữa yêu và thần đến những chuyện nhỏ như có bao nhiêu cá trong sông.Về sau, mối quan hệ giữa họ trở nên khăng khít, liền biến thành Ứng Long luôn là trêu ghẹo, trêu cợt Băng Di, Băng Di cũng không giận. Bọn họ làm bạn mười ba vạn năm.Chỉ cần một ánh mắt, liền biết suy nghĩ trong lòng đối phương.Nhưng nhật tử tốt đẹp đột nhiên ở một ngày bị đánh vỡ. Ứng Long có năng lực nhìn thấy tương lai, cho nên y thấy được tương lai.Nói rằng thế giới tương lai sẽ giống như luyện ngục cũng không ngoa. Ứng Long biết, kết cục của chính mình sắp đến.Không ngoài sở liệu, Băng Di bắt đầu thường xuyên trở về Thiên Đình. Trước kia, ngày nào Băng Di còn có thể đến tìm y, nhưng dạo gần đây, ít nhất cũng phải ba đến năm ngày mới về, lâu nhất cũng phải ba đến năm tháng mới về.Y từng cảm thấy năm năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng hiện tại chỉ là mấy ngày nhưng y lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm.Có lẽ từ trước một mình độc lai độc vãng rất là tự do, nhưng từ khi có hắn làm bạn, sự tự do mà y từng có lại có vẻ có chút đáng thương.Tại một lần Băng Di tới tìm y, nhân tiện bảo Băng Di dẫn Bạch Trạch đi cùng.Bạch Trạch là thụy thú. Nàng biết rõ tên và năng lực của tất cả yêu quái sinh ra ở Đại Hoang, cho nên nghe theo lệnh của Bạch Đế Thiếu Hạo, quản lý chúng yêu.Ba người dựa theo lời Ứng Long, cùng nhau xây dựng một tòa tháp chưởng quản luân hồi của chúng yêu. Tòa tháp này nằm trong lãnh địa của Bạch đế Thiếu Hạo, cho nên tên là tháp Bạch Đế.Sau khi kiến thành tháp Bạch Đế, Ứng Long mang theo hắn đi vào một huyệt động, trên thạch đài đặt một quả trứng, Ứng Long bảo hắn nhỏ một giọt huyết lên trên đó.Hắn làm theo sau lại nghi hoặc hỏi: "Quả trứng này là?"Ứng Long cười cười: "Ta nhặt được nó, muốn xem xem vật nhỏ này lớn lên sẽ như thế nào.""Chuyện đó liên quan gì đến máu của ta?" Băng Di nói.Ứng Long suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế gian không phải đều nói là yêu quái sợ máu của ngươi sao? Cho nên ta liền thử xem. Nhưng hiện tại quả trứng này lại hoàn hảo không tổn hao gì, cho nên màu của ngươi cũng không có uy lực lớn như vậy."Băng Di bất đắc dĩ cười.Gần đây Băng Di cảm nhận được sự khác thường của Ứng Long. Bởi vì khác thường Ứng Long trở nên rất chủ động.Mặc dù cả hai đều chưa thẳng thắn với nhau, nhưng mười mấy vạn năm làm bạn, bọn họ đã sớm trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.Băng Di một bên cảm thấy vui sướng, một bên cảm thấy ẩn ẩn bất an.Quả nhiên, không bao lâu, liền truyền đến triệu hồi từ Thiên Đình.Hắc đế Chuyên Húc quản lý phương bắc , cùng thủ hạ của hắn là Cộng Công đột nhiên khơi mào chiến tranh.Bởi vì Cộng Công bất mãn với sự lãnh đạo của Chuyên Húc, cho rằng thực lực của chính mình đủ mạnh để trở thành Thiên Đế của một bộ lạc nên đã khởi xướng phản loạn.Băng Di và Ứng Long cũng bị cuốn vào trận chiến tranh này.Không hề nghi ngờ, cuộc phản loạn của Công Cộng đã thất bại. Hắn tức giận đến mức đập đầu vào núi Chu, không ngờ lại trực tiếp đập vỡ ngọn núi này.Từ đó, núi Chu được đổi tên thành núi Bất Chu.Núi Bất Chu là cây cột chống đỡ thiên địa, cây cột bị gãy, trên trời xuất hiện một lỗ hổng lớn, Dao Thủy trên trời chảy ngược trở lại, gây ra lũ lụt.Nhật nguyệt sao trời cùng với đồng ruộng bắt đầu nghiêng ngả, thảm họa xảy ra thường xuyên, hai giới nhân yêu rung chuyển bất an.Nữ Oa dẫn đầu đứng dậy, nhân nàng có năng lực tạo vật, vì thế khuynh tẫn toàn lực làm ra ngũ sắc thần thạch, lấp kín lỗ thủng trên bầu trời, ngăn chặn Dao Thủy chảy ngược.Nhưng lũ lụt đã xảy ra ở nhiều nơi và không có cách nào để đảo ngược tình hình.Ứng Long đứng trên đỉnh núi, chậm rãi mở ra lòng bàn tay, từng sợi thần lực cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay chui ra, bay đến khắp nơi trong Đại Hoang.Cùng lúc đó, trên các cột đá trên đỉnh núi dần dần hiện ra đồ đằng. Tổng cộng có hai mươi tám cái, tương ứng với hai mươi tám ngọn núi trong Đại Hoang.Dưới sự cầm đầu của núi Côn Luân, hai mươi tám tinh tú lấy thần lực của y để kết nối mọi nơi trong Đại Hoang với nhau, giữ gìn Đại Hoang.Khi Băng Di tới, liền thấy được đôi mắt thấy chết không sờn của Ứng Long.Ứng Long tiết lộ toàn bộ kế hoạch của chính mình ra, Băng Di chậm chạp không có đáp lại, chỉ là nói cho hắn một ít thời gian.Bờ biển Đại Hoang đen nhánh một mảnh, ảm đạm không có sao, chỉ có những tia lửa cháy rơi xuống từ bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store