Dong Nhan Dai Mong Quy Ly
47. Đi tìm thần thức
Màn đêm bao phủ đại địa, ánh trăng ảm đạm không ánh sáng chỉ có chỉ có ánh sao mỏng manh xuyên thấu qua tầng mây tưới xuống một chút ánh sáng.Trời vẫn đang mưa.Trong Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn bầu trời. Mọi thứ xung quanh lúc này trống vắng giống như chính trái tim hắn vậy, là vắng vẻ.Giống như còn thiếu điều gì đó.Không biết đã qua bao lâu, Bạch Cửu mới nhìn về phía Trác Dực Thần cách đó không xa, bước chân do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.Trác Dực Thần cảm thấy người tới vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt Bạch Cửu đỏ hoe, chậm rãi nói: "Tiểu Trác ca, có một việc đệ cảm thấy cần thiết phải nói cho huynh nghe."Trác Dực Thần nghiêng đầu xem hắn.Bạch Cửu hít sâu một hơi: "Thật ra... độc trong cơ thể đại yêu vẫn chưa được giải. Hôm kia hắn đến tìm đệ, nói chính mình có biện pháp giải độc, bảo đệ gạt huynh."Trác Dực Thần ngẩn ra. Nước mắt Bạch Cửu đột nhiên trào ra, ngữ khí run rẩy: "Lúc đó hắn nói lời thề son sắt, thậm chí còn thề độc. Đệ cho rằng hắn thật sự có biện pháp. Nhưng vừa rồi đệ phát hiện trong máu hắn nôn ra có độc..."Trác Dực Thần nghe xong gục đầu xuống, tự giễu cười ra tiếng, "Triệu Viễn Chu..."Ba chữ "Triệu Viễn Chu" này nặng nề đến mức Trác Dực Thần cảm thấy nghẹt thở. Đột nhiên hắn cười, không phải cười người khác, mà là cười chính mình, cười vì sao hắn lại ngu ngốc đến thế.Trăm ngàn chỗ hở như vậy thế mà hắn còn tin.Bạch Cửu cảm thấy vô cùng tự trách. Sau khi nhìn thấy Trác Dực Thần, hắn xoay người rời đi.Trác Dực Thần vươn tay ra khỏi mái hiên, những giọt mưa tí tách tí dừng ở trong tay, tạo thành một vũng nước nhỏ, sau đó nước mưa chảy theo cổ tay vào trong ống tay áo.Trác Dực Thần không hề trốn tránh, trước sau vẫn bảo trì tư thế như vậy.Bởi vì Triệu Viễn Chu từng nói qua. Y sẽ biến thành mưa, khi trời mưa thì có nghĩa là y đã trở lại."Triệu Viễn Chu, rõ ràng nói tốt, là ngươi sẽ không chết....." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trác Dực Thần rất rõ ràng, dưới tình huống lúc đó, Triệu Viễn Chu chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là tử vong.Lệ khí chui ra từ Phật đường, mà lệ khí trong Phật đường chính là lệ khí mà Sùng Võ Doanh tích tụ bằng cách liên tục cướp đoạt sinh mạng của người khác. Nơi đó tràn ngập sự hận thù, oán giận, không cam lòng......Nguồn lệ khí này quá mức hung ác, Triệu Viễn Chu căn bản vô pháp thừa nhận nhiều như vậy, vẫn luôn ở bờ vực mất khống chế.Mặc kệ là vì bá tánh của Thiên Đô Thành, vẫn là vì ngăn cản Triệu Viễn Chu sắp mất khống chế và mất đi lý trí dẫn đến đại khai sát giới.Triệu Viễn Chu đều phải chết.Lời tiên đoán của Ứng Long chưa bao giờ xuất hiện sai lầm. mỗi đời hậu duệ của tộc Băng Di sẽ tru sát cực ác chi yêu nhất vào thời đó."Cho nên, Trác Dực Thần cũng nói ra lời Băng Di đã từng nói khi xưa: "Tại sao nhất định phải là ta...."Điều mà hầu hết mọi người theo đuổi trong cuộc sống là có được sự lựa chọn.Nhưng bọn họ cũng không có sự lựa chọn.Có lẽ Ôn Tông Du cho rằng chính mình đã chết, còn có nhiều mạng người như vậy bồi táng cùng ông ta. Nhưng ông ta không biết rằng, lệ khí mà ông ta tích lũy để luyện chế người yêu hóa cuối cùng lại cứu sống tất cả mọi người.Trời thì rộng lớn, đất thì bao la, nhưng không ai thoát khỏi vòng luân hồi nhân quả và sự sắp đặt của số phận.Trác Dực Thần đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên có người khoác áo choàng lên người hắn. Hắn quay đầu lại nhìn lại thì phát hiện là Văn Tiêu.Văn Tiêu nhìn hắn cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, thật lâu sau mới mở miệng: "Đau lắm phải không?"Trác Dực Thần vô lực nắm chặt áo choàng, muốn lắc đầu phủ định, nhưng lại không thể kìm nén được thanh âm, nước mắt vô tình phá hủy hết thảy phòng ngự của hắn.Thấy vậy, Văn Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.Đôi vai của Trác Dực Thần run lên. Tay hắn gắt gao nắm chặt ngọc bội mà Triệu Viễn Chu cho hắn vào ngực, không ngừng nức nở: "Hắn không còn nữa......"Văn Tiêu vuốt đầu Trác Dực Thần, nói: "Đúng vậy, hắn không còn nữa.""Là chính tay con giết hắn......"Văn Tiêu nhịn không được thở dài một tiếng: "Con còn nhớ phong thư mà Thanh Canh để lại ở thủy trấn Tư Nam sao?"Trác Dực Thần trầm mặc. Giọng nói của Văn Tiêu tận lực ôn hòa, nhưng đuôi mắt lại đỏ hoe, "Thế gian muôn vàn pháp lý, khó địch một câu cam nguyện."Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của Trác Dực Thần, cả người vây ở trong gió lốc không tiếng động, mặc cho nỗi thống khổ xé rách hắn.Qua hồi lâu, Trác Dực Thần xoa xoa nước mắt trên mặt, đứng lên, "Xin lỗi, thất thố ."Văn Tiêu lắc đầu: "Con bao nhiêu tuổi chứ? Đừng lúc nào cũng tự gánh vác một mình như vậy. Đừng quên, chúng ta là người một nhà."Là người một nhà, chúng ta không cần phải để ý hình tượng. Đau liền phải nói, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười.Trác Dực Thần nỗ lực bảo trì hô hấp, thanh âm trầm trọng: "Vào lúc mất chốt cuối cùng, con đã dùng kiếm chiêu Lưu Vân Dẫn Độ, muốn tách một mảnh nguyên thần nhỏ của hắn để lại cho hắn một cơ hội sống......"Văn Tiêu có chút nghi hoặc. Trác Dực Thần giải thích: " Tháp Vãng Sinh. Không phải người đã nói sau khi yêu quái chết đi đều sẽ tiến vào tháp Vãng Sinh, trải qua thẩm phán và đầu thai sao?"Văn Tiêu nghe vậy đã hiểu ý tứ trong đó, chần chờ nói: "Nội đan do yêu quái chết để lại sẽ tự động tiến vào tháp Vãng Sinh, nhưng không bài trừ một ít tình huống đặc thù. Tỷ như nội đan bị tổn hại linh tinh, không thể tự tiến vào được, cho nên ta cần thông qua Bạch Trạch lệnh đi tìm thần thức của bọn họ hoặc là yêu lực độc thuộc về bọn họ.""Vậy phương pháp này có khả thi không?" Trác Dực Thần hỏi."Điều đó khả thi." Văn Tiêu dừng một chút nghĩ tới cái gì, "Nhưng ta vô pháp cảm nhận được bất luận hơi thở nào của Triệu Viễn Chu, Bạch Trạch lệnh cũng không cảm nhận được. Con làm sao tìm được hắn?""Vân Quang kiếm." Trác Dực Thần giơ Vân Quang kiếm lên, "Chỉ có Vân Quang kiếm của con mới có thể nhận biết được mảnh thần thức bị tách ra này."Một tháng sau.Các quán ăn ven đường lại khôi phục náo nhiệt như xưa, mười mấy thực khách đang hết sức chăm chú mà nghe thuyết thư kể chuyện xưa.
Màn đêm bao phủ đại địa, ánh trăng ảm đạm không ánh sáng chỉ có chỉ có ánh sao mỏng manh xuyên thấu qua tầng mây tưới xuống một chút ánh sáng.Trời vẫn đang mưa.Trong Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn bầu trời. Mọi thứ xung quanh lúc này trống vắng giống như chính trái tim hắn vậy, là vắng vẻ.Giống như còn thiếu điều gì đó.Không biết đã qua bao lâu, Bạch Cửu mới nhìn về phía Trác Dực Thần cách đó không xa, bước chân do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.Trác Dực Thần cảm thấy người tới vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt Bạch Cửu đỏ hoe, chậm rãi nói: "Tiểu Trác ca, có một việc đệ cảm thấy cần thiết phải nói cho huynh nghe."Trác Dực Thần nghiêng đầu xem hắn.Bạch Cửu hít sâu một hơi: "Thật ra... độc trong cơ thể đại yêu vẫn chưa được giải. Hôm kia hắn đến tìm đệ, nói chính mình có biện pháp giải độc, bảo đệ gạt huynh."Trác Dực Thần ngẩn ra. Nước mắt Bạch Cửu đột nhiên trào ra, ngữ khí run rẩy: "Lúc đó hắn nói lời thề son sắt, thậm chí còn thề độc. Đệ cho rằng hắn thật sự có biện pháp. Nhưng vừa rồi đệ phát hiện trong máu hắn nôn ra có độc..."Trác Dực Thần nghe xong gục đầu xuống, tự giễu cười ra tiếng, "Triệu Viễn Chu..."Ba chữ "Triệu Viễn Chu" này nặng nề đến mức Trác Dực Thần cảm thấy nghẹt thở. Đột nhiên hắn cười, không phải cười người khác, mà là cười chính mình, cười vì sao hắn lại ngu ngốc đến thế.Trăm ngàn chỗ hở như vậy thế mà hắn còn tin.Bạch Cửu cảm thấy vô cùng tự trách. Sau khi nhìn thấy Trác Dực Thần, hắn xoay người rời đi.Trác Dực Thần vươn tay ra khỏi mái hiên, những giọt mưa tí tách tí dừng ở trong tay, tạo thành một vũng nước nhỏ, sau đó nước mưa chảy theo cổ tay vào trong ống tay áo.Trác Dực Thần không hề trốn tránh, trước sau vẫn bảo trì tư thế như vậy.Bởi vì Triệu Viễn Chu từng nói qua. Y sẽ biến thành mưa, khi trời mưa thì có nghĩa là y đã trở lại."Triệu Viễn Chu, rõ ràng nói tốt, là ngươi sẽ không chết....." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trác Dực Thần rất rõ ràng, dưới tình huống lúc đó, Triệu Viễn Chu chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là tử vong.Lệ khí chui ra từ Phật đường, mà lệ khí trong Phật đường chính là lệ khí mà Sùng Võ Doanh tích tụ bằng cách liên tục cướp đoạt sinh mạng của người khác. Nơi đó tràn ngập sự hận thù, oán giận, không cam lòng......Nguồn lệ khí này quá mức hung ác, Triệu Viễn Chu căn bản vô pháp thừa nhận nhiều như vậy, vẫn luôn ở bờ vực mất khống chế.Mặc kệ là vì bá tánh của Thiên Đô Thành, vẫn là vì ngăn cản Triệu Viễn Chu sắp mất khống chế và mất đi lý trí dẫn đến đại khai sát giới.Triệu Viễn Chu đều phải chết.Lời tiên đoán của Ứng Long chưa bao giờ xuất hiện sai lầm. mỗi đời hậu duệ của tộc Băng Di sẽ tru sát cực ác chi yêu nhất vào thời đó."Cho nên, Trác Dực Thần cũng nói ra lời Băng Di đã từng nói khi xưa: "Tại sao nhất định phải là ta...."Điều mà hầu hết mọi người theo đuổi trong cuộc sống là có được sự lựa chọn.Nhưng bọn họ cũng không có sự lựa chọn.Có lẽ Ôn Tông Du cho rằng chính mình đã chết, còn có nhiều mạng người như vậy bồi táng cùng ông ta. Nhưng ông ta không biết rằng, lệ khí mà ông ta tích lũy để luyện chế người yêu hóa cuối cùng lại cứu sống tất cả mọi người.Trời thì rộng lớn, đất thì bao la, nhưng không ai thoát khỏi vòng luân hồi nhân quả và sự sắp đặt của số phận.Trác Dực Thần đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên có người khoác áo choàng lên người hắn. Hắn quay đầu lại nhìn lại thì phát hiện là Văn Tiêu.Văn Tiêu nhìn hắn cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, thật lâu sau mới mở miệng: "Đau lắm phải không?"Trác Dực Thần vô lực nắm chặt áo choàng, muốn lắc đầu phủ định, nhưng lại không thể kìm nén được thanh âm, nước mắt vô tình phá hủy hết thảy phòng ngự của hắn.Thấy vậy, Văn Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.Đôi vai của Trác Dực Thần run lên. Tay hắn gắt gao nắm chặt ngọc bội mà Triệu Viễn Chu cho hắn vào ngực, không ngừng nức nở: "Hắn không còn nữa......"Văn Tiêu vuốt đầu Trác Dực Thần, nói: "Đúng vậy, hắn không còn nữa.""Là chính tay con giết hắn......"Văn Tiêu nhịn không được thở dài một tiếng: "Con còn nhớ phong thư mà Thanh Canh để lại ở thủy trấn Tư Nam sao?"Trác Dực Thần trầm mặc. Giọng nói của Văn Tiêu tận lực ôn hòa, nhưng đuôi mắt lại đỏ hoe, "Thế gian muôn vàn pháp lý, khó địch một câu cam nguyện."Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của Trác Dực Thần, cả người vây ở trong gió lốc không tiếng động, mặc cho nỗi thống khổ xé rách hắn.Qua hồi lâu, Trác Dực Thần xoa xoa nước mắt trên mặt, đứng lên, "Xin lỗi, thất thố ."Văn Tiêu lắc đầu: "Con bao nhiêu tuổi chứ? Đừng lúc nào cũng tự gánh vác một mình như vậy. Đừng quên, chúng ta là người một nhà."Là người một nhà, chúng ta không cần phải để ý hình tượng. Đau liền phải nói, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười.Trác Dực Thần nỗ lực bảo trì hô hấp, thanh âm trầm trọng: "Vào lúc mất chốt cuối cùng, con đã dùng kiếm chiêu Lưu Vân Dẫn Độ, muốn tách một mảnh nguyên thần nhỏ của hắn để lại cho hắn một cơ hội sống......"Văn Tiêu có chút nghi hoặc. Trác Dực Thần giải thích: " Tháp Vãng Sinh. Không phải người đã nói sau khi yêu quái chết đi đều sẽ tiến vào tháp Vãng Sinh, trải qua thẩm phán và đầu thai sao?"Văn Tiêu nghe vậy đã hiểu ý tứ trong đó, chần chờ nói: "Nội đan do yêu quái chết để lại sẽ tự động tiến vào tháp Vãng Sinh, nhưng không bài trừ một ít tình huống đặc thù. Tỷ như nội đan bị tổn hại linh tinh, không thể tự tiến vào được, cho nên ta cần thông qua Bạch Trạch lệnh đi tìm thần thức của bọn họ hoặc là yêu lực độc thuộc về bọn họ.""Vậy phương pháp này có khả thi không?" Trác Dực Thần hỏi."Điều đó khả thi." Văn Tiêu dừng một chút nghĩ tới cái gì, "Nhưng ta vô pháp cảm nhận được bất luận hơi thở nào của Triệu Viễn Chu, Bạch Trạch lệnh cũng không cảm nhận được. Con làm sao tìm được hắn?""Vân Quang kiếm." Trác Dực Thần giơ Vân Quang kiếm lên, "Chỉ có Vân Quang kiếm của con mới có thể nhận biết được mảnh thần thức bị tách ra này."Một tháng sau.Các quán ăn ven đường lại khôi phục náo nhiệt như xưa, mười mấy thực khách đang hết sức chăm chú mà nghe thuyết thư kể chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store