ZingTruyen.Store

Dong Nhan Dai Mong Quy Ly

47. Đi tìm thần thức


Màn đêm bao phủ đại địa, ánh trăng ảm đạm không ánh sáng chỉ có chỉ có ánh sao mỏng manh xuyên thấu qua tầng mây tưới xuống một chút ánh sáng.

Trời vẫn đang mưa.

Trong Tập Yêu Tư, Trác Dực Thần ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn bầu trời. Mọi thứ xung quanh lúc này trống vắng giống như chính trái tim hắn vậy, là vắng vẻ.

Giống như còn thiếu điều gì đó.

Không biết đã qua bao lâu, Bạch Cửu mới nhìn về phía Trác Dực Thần cách đó không xa, bước chân do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.

Trác Dực Thần cảm thấy người tới vẫn không nhúc nhích. 

Đôi mắt Bạch Cửu đỏ hoe, chậm rãi nói: "Tiểu Trác ca, có một việc đệ cảm thấy cần thiết phải nói cho huynh nghe."

Trác Dực Thần nghiêng đầu xem hắn.

Bạch Cửu hít sâu một hơi: "Thật ra... độc trong cơ thể đại yêu vẫn chưa được giải. Hôm kia hắn đến tìm đệ, nói chính mình có biện pháp giải độc, bảo đệ gạt huynh."

Trác Dực Thần ngẩn ra. 

Nước mắt Bạch Cửu đột nhiên trào ra, ngữ khí run rẩy: "Lúc đó hắn nói lời thề son sắt, thậm chí còn thề độc. Đệ cho rằng hắn thật sự có biện pháp. Nhưng vừa rồi đệ phát hiện trong máu hắn nôn ra có độc..."

Trác Dực Thần nghe xong gục đầu xuống, tự giễu cười ra tiếng, "Triệu Viễn Chu..."

Ba chữ "Triệu Viễn Chu" này nặng nề đến mức Trác Dực Thần cảm thấy nghẹt thở. Đột nhiên hắn cười, không phải cười người khác, mà là cười chính mình, cười vì sao hắn lại ngu ngốc đến thế.

Trăm ngàn chỗ hở như vậy thế mà hắn còn tin.

Bạch Cửu cảm thấy vô cùng tự trách. Sau khi nhìn thấy Trác Dực Thần, hắn xoay người rời đi.

Trác Dực Thần vươn tay ra khỏi mái hiên, những giọt mưa tí tách tí dừng ở trong tay, tạo thành một vũng nước nhỏ, sau đó nước mưa chảy theo cổ tay vào trong ống tay áo.

Trác Dực Thần không hề trốn tránh, trước sau vẫn bảo trì tư thế như vậy.

Bởi vì Triệu Viễn Chu từng nói qua. Y sẽ biến thành mưa, khi trời mưa thì có nghĩa là y đã trở lại.

"Triệu Viễn Chu, rõ ràng nói tốt, là ngươi sẽ không chết....." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trác Dực Thần rất rõ ràng, dưới tình huống lúc đó, Triệu Viễn Chu chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là tử vong.

Lệ khí chui ra từ Phật đường, mà lệ khí trong Phật đường chính là lệ khí mà Sùng Võ Doanh tích tụ bằng cách liên tục cướp đoạt sinh mạng của người khác. Nơi đó tràn ngập sự hận thù, oán giận, không cam lòng......

Nguồn lệ khí này quá mức hung ác, Triệu Viễn Chu căn bản vô pháp thừa nhận nhiều như vậy, vẫn luôn ở bờ vực mất khống chế.

Mặc kệ là vì bá tánh của Thiên Đô Thành, vẫn là vì ngăn cản Triệu Viễn Chu sắp mất khống chế  và mất đi lý trí dẫn đến đại khai sát giới.

Triệu Viễn Chu đều phải chết.

Lời tiên đoán của Ứng Long chưa bao giờ xuất hiện sai lầm. mỗi đời hậu duệ của tộc Băng Di sẽ tru sát cực ác chi yêu nhất vào thời đó."

Cho nên, Trác Dực Thần cũng nói ra lời Băng Di đã từng nói khi xưa: "Tại sao nhất định phải là ta...."

Điều mà hầu hết mọi người theo đuổi trong cuộc sống là có được sự lựa chọn.

Nhưng bọn họ cũng không có sự lựa chọn.

Có lẽ Ôn Tông Du cho rằng chính mình đã chết, còn có nhiều mạng người như vậy bồi táng cùng ông ta. Nhưng ông ta không biết rằng, lệ khí mà ông ta tích lũy để luyện chế người yêu hóa cuối cùng lại cứu sống tất cả mọi người.

Trời thì rộng lớn, đất thì bao la, nhưng không ai thoát khỏi vòng luân hồi nhân quả và sự sắp đặt của số phận.

Trác Dực Thần đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên có người khoác áo choàng lên người hắn. Hắn quay đầu lại nhìn lại thì phát hiện là Văn Tiêu.

Văn Tiêu nhìn hắn cười, ngồi xuống bên cạnh hắn, thật lâu sau mới mở miệng: "Đau lắm phải không?"

Trác Dực Thần vô lực nắm chặt áo choàng, muốn lắc đầu phủ định, nhưng lại không thể kìm nén được thanh âm, nước mắt vô tình phá hủy hết thảy phòng ngự của hắn.

Thấy vậy, Văn Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.

Đôi vai của Trác Dực Thần run lên. Tay hắn gắt gao nắm chặt ngọc bội mà Triệu Viễn Chu cho hắn vào ngực, không ngừng nức nở: "Hắn không còn nữa......"

Văn Tiêu vuốt đầu Trác Dực Thần, nói: "Đúng vậy, hắn không còn nữa."

"Là chính tay con giết hắn......"

Văn Tiêu nhịn không được thở dài một tiếng: "Con còn nhớ phong thư mà Thanh Canh để lại ở thủy trấn Tư Nam sao?"

Trác Dực Thần trầm mặc. 

Giọng nói của Văn Tiêu tận lực ôn hòa, nhưng đuôi mắt lại đỏ hoe, "Thế gian muôn vàn pháp lý, khó địch một câu cam nguyện."

Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của Trác Dực Thần, cả người vây ở trong gió lốc không tiếng động, mặc cho nỗi thống khổ xé rách hắn.

Qua hồi lâu, Trác Dực Thần xoa xoa nước mắt trên mặt, đứng lên, "Xin lỗi, thất thố ."

Văn Tiêu lắc đầu: "Con bao nhiêu tuổi chứ? Đừng lúc nào cũng tự gánh vác một mình như vậy. Đừng quên, chúng ta là người một nhà."

Là người một nhà, chúng ta không cần phải để ý hình tượng. Đau liền phải nói, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười.

Trác Dực Thần nỗ lực bảo trì hô hấp, thanh âm trầm trọng: "Vào lúc mất chốt cuối cùng, con đã dùng kiếm chiêu Lưu Vân Dẫn Độ, muốn tách một mảnh nguyên thần nhỏ của hắn để lại cho hắn một cơ hội sống......"

Văn Tiêu có chút nghi hoặc. 

Trác Dực Thần giải thích: " Tháp Vãng Sinh. Không phải người đã nói sau khi yêu quái chết đi đều sẽ tiến vào tháp Vãng Sinh, trải qua thẩm phán và đầu thai sao?"

Văn Tiêu nghe vậy đã hiểu ý tứ trong đó, chần chờ nói: "Nội đan do yêu quái chết để lại sẽ tự động tiến vào tháp Vãng Sinh, nhưng không bài trừ một ít tình huống đặc thù. Tỷ như nội đan bị tổn hại linh tinh, không thể tự tiến vào được, cho nên ta cần thông qua Bạch Trạch lệnh đi tìm thần thức của bọn họ hoặc là yêu lực độc thuộc về bọn họ."

"Vậy phương pháp này có khả thi không?" Trác Dực Thần hỏi.

"Điều đó khả thi." Văn Tiêu dừng một chút nghĩ tới cái gì, "Nhưng ta vô pháp cảm nhận được bất luận hơi thở nào của Triệu Viễn Chu, Bạch Trạch lệnh cũng không cảm nhận được. Con làm sao tìm được hắn?"

"Vân Quang kiếm." Trác Dực Thần giơ Vân Quang kiếm lên, "Chỉ có Vân Quang kiếm của con mới có thể nhận biết được mảnh thần thức bị tách ra này."

Một tháng sau.

Các quán ăn ven đường lại khôi phục náo nhiệt như xưa, mười mấy thực khách đang hết sức chăm chú mà nghe thuyết thư kể chuyện xưa.

"Trận mưa kịp thời ấy mọi người đều nói là mưa tiên, cam lộ trời giáng để cứu mạng. Nhưng mà làm gì có thần tiên gì chứ. Đó chỉ là do yêu quái tà ác Chu Yếm hy sinh bản thân cứu vớt thương sinh trong thiên hạ. Trận mưa ấy mưa suốt ba ngày ba đêm. Từ đó về sau, bách tính Thiên Đô đều nhớ ân đức này."

Các thực khách lắng nghe rất hứng thú và bắt đầu thảo luận.

"Thật không ngờ yêu quái tà ác trong truyền thuyết mà cũng hy sinh bản thân để cứu người khác?"

"Xem ra sau này không thể chỉ phân chia người và yêu, còn phải phân tốt xấu thiện ác nữa."

Thuyết thư còn đang giảng thuật bên tai: "Thực ra trước khi yêu quái tà ác Chu Yếm này hy sinh, cũng đã làm rất nhiều chuyện có cho nhân gian. Cũng đã gây ra rất nhiều họa, tạo ra rất nhiều chuyện cười. Câu chuyện này còn phải kể từ Trác Dực Thần, vị thống lĩnh trẻ tuổi và anh tuấn nhất của Tập Yêu Tư....."

Ở cái bàn góc phòng, Trác Dực Thần đang từ từ phẩm trà. Hắn nắm ngọc bội trong tay và dùng ngón tay mơn trớn hoa văn sinh động như thật trên ngọc bội: "Đó là một con rồng và một con khỉ."

Là chính mình và hắn.

Ánh mắt Trác Dực Thần không tự giác nhìn về bốn phía, rồi sau đó lại rũ đôi mắt xuống. Nếu Triệu Viễn Chu còn ở, y lại muốn sửa đúng rằng y là vượn chứ không phải khỉ.

Cho nên hắn cố ý nói như vậy, để y tới sửa đúng đi.

Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần, không nói gì.

Sau một thời gian ngắn không gặp, tóc ở thái dương của hắn đã bạc nhiều hơn, hai lũ tóc màu xám trắng treo ở trước ngực. Thoạt nhìn tựa hồ có chút giống Triệu Viễn Chu.

Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt, lại nhìn về phía người đến người đi ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Xem ra đại yêu không  chết uổng. Con xem bao nhiêu người đều còn nhớ rõ huynh ấy như vậy."

Trác Dực Thần cười cười, trong ánh mắt mang theo rách nát bi thống: "Ừm, con người hắn ... Con người hắn...."


Muốn quên đi, lại rất khó.

Trác Dực Thần không nói thêm gì nữa. Văn Tiêu chỉ cười một tiếng, hỏi: "Vẫn chưa tìm được nguyên thần của huynh ấy sao?"

Trác Dực Thần lắc lắc đầu: "Đã một tháng rồi, vẫn không biết mảnh thần thức đó của hắn đã đi đâu."

Văn Tiêu im lặng, lông mày nhíu lại. Một người khác ngồi xuống bên cạnh nàng. Là Bùi Tư Tịnh một thân kính trang.

Trác Dực Thần trêu ghẹo: "Bây giờ Sùng Võ Doanh đã giải tán, Tập Yêu Tư toàn quyền phụ trách tất cả vụ án yêu quái, sao Bùi đại nhân còn rảnh rỗi tới đây uống trà nghe chuyện thế?"

Bùi Tư Tịnh cầm tách trà lên uống một ngụm: "Uống trà nghe chuyện thì không có thời gian, nhưng gặp bạn cũ thì có bận đến mấy cũng phải có thời gian."

Văn Tiêu cười cười: "Nghe nói Tập Yêu Tư chiêu mộ không ít tân binh."

Bùi Tư Tịnh cúi đầu xoay xoay chén trà không trong tay: "Ừ. Có vài đứa trẻ có chí hướng tới. Tuổi tác tầm tầm Tư Hằng, Tiểu Cửu và Anh Lỗi."

"Hử? Đệ nghe được có ai đó nhắc tới chúng ta?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trác Dực Thần tiếp đón: "Tiểu Cửu, Anh Lỗi, lại đây."

Bạch Cửu và Anh Lỗi từ ngoài cửa ló đầu ra, Bạch Cửu cười hắc hắc: "Được lắm, mọi ngươi dùng trà đều không gọi chúng ta!"

Văn Tiêu phản bác: "Chúng ta muốn kêu các ngươi, nhưng là các ngươi không ở a."

Hai người đi vào một mông ngồi xuống, Anh Lỗi nhướng mày: "Này, không có việc gì. Hai chúng ta tự tìm tới."

Trác Dực Thần rót hai ly trà rồi đưa cho hai người. 

Bạch Cửu cảm thán: "Đệ cảm giác hiện tại rất nhiều người, không còn địch ý lớn như vậy với yêu quái nữa."

Còn lý do tại sao thì tất cả mọi người đều biết.

Bùi Tư Tịnh đột nhiên hỏi hướng Trác Dực Thần: "Ngươi phải đi thật sao?"

Trác Dực Thần cười gật đầu nói: "Ta phải tìm được mảnh thần thức cuối cùng của Triệu Viễn Chu. Nếu không, cuộc đời này ta mang tội, khó mà thanh thản."

"Vậy Tiểu Trác đại nhân chuẩn bị đi đâu?" Anh Lỗi hỏi.

Trác Dực Thần xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phương xa: "Sông núi sa mạc nhân gian, hai mươi tám ngọn núi Đại Hoang, ta nhất nhất sẽ tìm một lượt. Bùi đại nhân, Tập Yêu Tư liền giao cho ngươi đấy."

Bùi Tư Tịnh gật đầu: "Yên tâm đi, ta và Văn Tiêu sẽ cai quản Tập Yêu Tư trật tự nghiêm chỉnh. Dù gì nơi đó trước đây cũng là Trác phủ.  ta chờ ngươi trở về."

Văn Tiêu đột nhiên cụp mắt xuống: "Ta cũng phải đi rồi."

Bùi Tư Tịnh ngoài ý muốn, ánh mắt không tha: "Ngươi...... muốn về Đại Hoang sao?"

Văn Tiêu dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ừ. Về Đại Hoang, để giải quyết nốt những chuyện còn dang dở. Những yêu quái đã từng chết đi quá lâu không thể vào tháp Vãng Sinh, nên ta cần phải đưa bọn họ về nhà."

Bất kể là người hay yêu quái, một khi đã có tình cảm, họ sẽ luôn muốn lá rụng về cội.

Lúc này Bạch Cửu cũng do dự mà mở miệng: "Thật ra, đệ và Anh Lỗi cũng tính quay về núi Côn Luân."

Ba người nhìn về phía bọn họ, Bạch Cửu giải thích: "Lúc chúng đệ ở Sùng Võ Doanh, Anh Lỗi vì đệ bị thương căn bản. Đệ muốn đưa hắn về núi Côn Luân để tĩnh dưỡng."

Ba người lại nhìn về phía Anh Lỗi, thần sắc lo lắng.

 Bạch Cửu vỗ nhẹ vào Anh Lỗi, rồi nói: "Ngươi cho bọn họ xem một chút."

Anh Lỗi vội vàng xua tay cự tuyệt, "Như vậy không tốt... giữa ban ngày ban mặt..."

Bạch Cửu "chậc" một tiếng. 

Anh Lỗi ngữ khí ai oán: "Được rồi, được rồi."

Vừa dứt lời, Anh Lỗi đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một sinh vật... một sinh vật không rõ là gì, trên chiếc ghế.

Bạch Cửu ôm nó lên và nói: "Là lão hổ."

Văn Tiêu ' khụ ' một tiếng, không quá xác định hỏi: "Ý của đệ là thứ chỉ có lông trên đầu, thân thể trọc lốc này là lão hổ sao?"

Bạch Cửu gật đầu, "Làn da của Anh Lỗi bị cháy hỏng, ngày nào đệ cũng bôi thuốc cho hắn trong một tháng, da mới mọc ra. Bây giờ hắn không còn lông nữa chẳng phải là bình thường sao?"

Anh Lỗi đã biến thành tiểu lão hổ phát hiện ánh mắt của mấy người dừng ở trên người hắn. Hắn cảm thấy cả người không dễ chịu lại thay đổi trở về.

Thật xấu hổ khi phải để người khác thấy mình không có lông ở trước mặt mọi người.

Đoàn người phẩm trà xong, cả nhóm theo hướng đông nam tây bắc đều rời đi.

Bên trong Tập Yêu Tư, Bùi Tư Tịnh từ phòng nghị sự đi ra và nhìn thấy Trác Dực Thần đang đứng trên bậc thang trước phòng nghị sự.

Bùi Tư Tịnh nhìn bóng lưng của Trác Dực Thần, phát hiện hắn trở nên giống Triệu Viễn Chu như đúc.

Trác Dực Thần nghe thấy tiếng nói sau lưng, xoay người nhìn thấy Bùi Tư Tịnh, cười nói: "Ta phải đi rồi. Ngắm nhìn nơi này lần cuối cùng."

Bùi Tư Tịnh đưa một chiếc hộp cho Trác Dực Thần, "Lúc dọn dẹp phòng Triệu Viễn Chu, phát hiện hắn để lại một cái hộp cho ngươi."

Trác Dực Thần có chút ngoài ý muốn. Hắn cầm lấy chiếc hộp, mở ra và thấy một quyển trục bên trong. Trác Dực Thần lấy nó ra, mở ra và vô cùng sửng sốt.

Đây là khế ước mà hắn đã ký với Triệu Viễn Chu, trên đó vẫn còn dấu vân tay máu của Triệu Viễn Chu.

Hắn nhớ rõ rằng bản khế ước này ở dưới đầu giường hắn, vậy tại sao nó lại ở trong phòng của Triệu Viễn Chu?

Trác Dực Thần mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn, cuối cùng lại đỏ hốc mắt, sau đó xé nát quyển trục.

Những mảnh giấy ngỏ theo gió phiêu động, trôi đi ngày càng xa.

Trác Dực Thần cưỡi ngựa qua cánh đồng phủ đầy cỏ dại, gió thổi tung thái dương tóc trắng của hắn.

Trong ánh hoàng hôn, Trác Dực Thần giơ thanh kiếm trong tay lên nhưng không thấy có ánh sáng. Thần sắc mất mát, hắn thay đổi phương hướng, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.

Cỏ hoang bao phủ bóng lưng hắn.

Bốn mùa luân chuyển, một năm lại một năm nữa, khuôn mặt tang thương không ít.

Mỗi một ngày cũng đều có cả ngàn sinh mệnh rơi xuống đáy biển, linh hồn họ rơi vào giấc ngủ ngàn thu.

Khi đó hắn không hiểu.

Nhưng sau khi Triệu Viễn Chu đi, Trác Dực Thần cảm thấy cuối cùng chính mình mới hiểu ra nỗi đau buồn khắc sâu trong xương tủy ấy. Đó là màu nền của linh hồn Triệu Viễn Chu.

Giống như một khúc ca vỡ vụn. Bao la, xa xôi, hoang vắng mờ mịt.

Tuyết trắng rơi vào tóc đuôi lông mày, cùng đầu vai của Trác Dực Thần.

"Triệu Viễn Chu, tuyết rơi."

Không biết từ phương nào, một mảnh giấy bất quy tắc có dấu vân tay máu đột nhiên phát ra một trận hồng quang.

Chợt lóe lướt qua.

Mảnh nhỏ không gió tự động, nghiêng ngả lảo đảo bay về phía ánh nắng chiều của mặt trời lặn. Khi Trác Dực Thần ngẩng đầu, hắn nhìn thấy tờ giấy từ trên trời rơi xuống.

Trác Dực Thần đưa tay ra đón lấy. Hắn rất quen thuộc với dấu vân tay máu trên mảnh giấy nhỏ này, không tự giác lộ ra nụ cười.

Đột nhiên hắn phản ứng lại, bàn tay cầm Vân Quang kiếm khẽ run lên. Khi đến gần dấu vân tay máu, Vân Quang kiếm cũng tùy theo phát ra ánh sáng u lam.

Hoàng hôn chiếu vào đôi mắt Trác Dực Thần, nước mắt trào ra.

----------------

Bất ngờ hem. Làm seo mà dễ có một cái kết buồn vậy đúng hem. Nên sau mấy ngày lặn hơi sâu t đã ngoi lên rồi đây.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store