Dong Chu Liet Quoc Full Hoi 1 108
ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 46. Thûúång Thêçn Giïæt Cha ÚÃTrong Cungquên Têçn Chïæt Trêån Àûúåc Cuáng TïæThương Thần nói:-Trốn cũng vô ích,chỉ thêm nhục thôi !Phan Sùng nói:-Ngoài hai cách ấy ra th. chẳng c.n cách g. nữa !Thương Thần lại cố . hỏi m.i.Phan Sùng nói:-Có một kế nầy rất thần diệu,nhưng chỉ sợ thái tử không nỡ làm.Thương Thần nói:-Trong lúc đang nguy cấp này lại c.n điều g. là điều không nỡ !Phan Sùng ghé tai mà bảo rằng:-Chỉ làm đại sự th. mới có thể đổi họa làm phúc được.Thương Thần nói:-Việc đó ta làm được !Nói xong,liền tụ tập quân sĩ, đến nữa đêm vào vây cung Sở Thành Vương.Phan Sùng taycầm thanh kiếm,cùng với mấy người lực sĩ đi thẳng đến trước mặt Sở Thành Vương.Các nội thịsợ hải„ đều bỏ chạy tán loạn cả.Thành Vương hỏi:-Nhà ngươi vào đây có việc g.?Phan Sùng nói:-Đại Vương làm vua đ. bốn mươi sáu năm rồi,cũng nên thôi đi ! Nay người trong nước đềumong có vua mới,xin đại vương truyền ngôi lại cho thái tử.Thành Vương kinh sợ mà nói rằng:-Ta bằng l.ng nhường ngôi lại cho,nhưng chẳng biết các người có để ta sống hay không?Phan Sùng nói:-Vua nọ chết đi th. vua kia mới lập lên,có lẽ nào một nước hai vua bao giờ ! Sao đại vươngđ. già mà c.n chưa hiểu việc đời?Thành Vương nói:-Ta vừa mới sai nhà bếp nấu món chân gấu, đợi chín cho ta ăn một miếng th. dẫu chết tacũng cam l.ngPhan Sùng quát to lên rằng:-Món chân gấu th. c.n lâu mới chín được,hay là đại vương định dùng dằng đợi người đếncứu đó chăng?Xin đại vương tự liệu đi,chớ để tôi phải động thủ.Phan Sùng cởi dây lưng ném trước mặt Thành Vương.Thành Vương ngửa mặt lên trời màkêu rằng:-Ôi Đấu Bột ! Ôi Đấu Bột ! Ta không nghe lời nói của trung thần, đến nổi phải tai vạ,c.n nóig. nữa !Nói xong,liền cầm lấy giây lưng mà buộc vào cổ.Phan Sùng sai mấy người đứng hai bênnắm đầu guây mà kéo, được một lúc th. Thành Vương tắt hơi.Giang Vu nghe tin,thở dài màthan rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 451 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 46. Thûúång Thêçn Giïæt Cha ÚÃTrong Cungquên Têçn Chïæt Trêån Àûúåc Cuáng Tïæ-Thôi ! Chính ta làm hại anh ta rồi đó !Giang Vu cũng thắt cổ tự tử.Thương Thần đ. giết xong Thành Vương,nói dối là Sở ThànhVương bị cảm mà chết,sai người báo tang cho chư hầu biết,rồi lên nối ngôi,tức là Sở MụcVương;Sở Mục Vương gia phong cho Phan Sùng làm chức thái sư,và giao binh quyền cho, đểcoi giữ vương cung.Quan lệnh do.n nước Sở là Đấu Ban cùng các quan đều biết là Sở ThànhVương bị giết mà không dám nói. Đấu Nghi Thân nghe tin SởThành Vương bị giết,liền cùng vớiquan đại phu là Trọng Quy bàn mưu để giết Sở Mục Vương,chẳng ngờ việc tiết lộ,Mục vươngtruyền cho quan tư m. là Đấu Việt Tiêu bắt Đấu Nghi Thân và Trọng Quy mà giết đi.Ngày trướccó người thầy đồng tên là Duật Tự đ. nói: “Sở Thành Vương cùng với Thành Đắc Thần và ĐấuNghi Thân,ba người đều bất đắc kỳ tử” đến bây giờ quả nhiên ứng nghiệm. Đấu Việt Tiêu có .muốn làm lệnh do.n mới nói với Sở Mục Vương rằng:-Tôi thấy Đấu Ban nói chuyện với người ta,thường phàn nàn về nỗi cha con nhà hắn chịu ơntiên vương nhiều lắm;mà không giúp nên được cái chí lớn của tiên vương ngày xưa th. lấy làmxấu hổ.Hắn muốn lập công tử Chức lên làm vua,mới rồi Đấu Nghi Thân làm phản là mưu tựĐấu Ban,nay Đấu Nghi Thân đ. bị giết rồ, Đấu Ban có . lo sợ,tôi e rằng hắnlại bày mưu khác,đại vương nên phải ph.ng bị mới được.Sở Mục công đem l.ng nghi Đấu Ban,mới triệu Đấu Ban vào,sai đi giết công tử Chức. ĐấuBan chối từ không chịu đi,Mục vương nổi giận,nói:-Nhà ngươi muốn giúp nên cái chí lớn của tiên vương ngày xưa có phải không?Mục vương liền cầm cái dùi đồng đánh chết Đấu Ban.Công tử Chức sợ hải, định chạy sangnước Tấn. Đấu Việt Tiêu đuổi theo đến ngoài c.i,giết chết công tử Chức.Sở Mục Vương choThành Đại Tâm làm lệnh do.n,chưa được bao lâu th. Thành Đại Tâm chết,Mục Vương liền choĐấu Việt Tiêu làm lệnh do.n,và nhớ đến công tử Văn ngày xưa,mới cho Đấu Khắc Hoàng (conĐấu Ban,cháu Tử Văn)làm quan châm do.n.Tấn Tướng công nghe tin Sở Thành vương chết,b.o Triệu Thuẫn rằng:-Thế là l.ng trời đ. chán nước Sở rồi !Triệu Thuẫn nói:-Vua nước Sở trước là dẫu là bạo ngược,nhưng c.n có thể đem điều lễ nghĩa mà giáo hoáđược,Thương Thần là đứa Vô phụ,cha c.n không tha huống là người khác ! Tôi e rằng cái vạchư hầu chưa thật là hết !Mấy năm sau,quả nhiên Sở Mục vương đem quân đi đánh các nước, đúng như lời nói củaTriệu Thuẫn. Tướng nước Tần là Mạnh Minh nói với Tần Mục công xin đem quân đánh Tấn,để báo thù trận thua ở Hào Sơn khi trước.Tần Mục công khen mà cho đi.Mạnh Minh liền cùngvới Kiển Binh và Tây Khất Thuật đem quân đi đánh Tấn.Tấn tướng công vẫn lo nước Tần đemquân sang báo thù,ngày nào cũng sai người đi d. thám,khi được tin mạnh Minh lại sắp sangđánh,mới cười mà bảo rằng:-Nước Tần nay đ. sắp sang tạ ơn ta đó !Tấn Tướng công bèn cho Tiên Thả Cư làm chánh tướng,Triệu Thôi làm phó tướng,Hồ CúcCư làm chức xa hữu, để đợi quân Tần sang đến nơi th. đánh.Khi đại binh sắp khởi hành,LangĐàm nói với Tiên Thả Cư xin đi theo.Tiên Thả Cư cho đi.Bấy giờ bọn Mạnh Minh chưa sang đếnnơi,Tiên Thả Cư bảo các tướng rằng:-Đợi quân Tần đến mới đánh,chi bằng ta kéo sang mà đánh quân Tần.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 452 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 46. Thûúång Thêçn Giïæt Cha ÚÃTrong Cungquên Têçn Chïæt Trêån Àûúåc Cuáng TïæTiên Thả Cư nói xong,liền kéo quân sang đất Bành Nha (đất nước Tần) để đón quân Tần.Khiquân Tần đến nơi,hai bên đ. bày thành trận thế,Lang Đàm nói với Tiên Thả Cư rằng:-Tiên nguyên soái ngày xưa chê tôi là người vô dũng,vậy nên truất bỏ không dùng,ngày naytướng quân h.y thử cho tôi ra trận,tôi không dám cầu công,chỉ mong rửa được cái điều xấu hổtrước mà thôi.Tiên Thả Cư bằng l.ng.Lang Đàm cùng với bạn là Tiên Bá đem hơn một trăm người xông thẳng vào trong đám quânTần.Bọn Lang Đàm đi đến đâu th. quân Tần tan r. đến đấy,Tiên Bá bị Kiển Binh giết chết.TiênThả Cư đứng ở trên xe,trông thấy quân Tần rối loạn,mới giục quân tiến vào.Bọn Mạnh Minhkhông thể chống lại được,tức th. bỏ chạy.Tiên Thả Cư t.m cứu Lang Đàm ra th. thân thể LangĐàm chỗ nào cũng bị thương cả, được hơn một ngày th. chết.Quân Tấn đ. được thắng trận kéonhau trở về.Tiên Thả Cư tâu với Tấn Tướng công rằng:-Ngày nay thắng trận là nhờ sức của Lang Đàm chứ không dự g. đến tôi.Tấn Tướng công truyền theo lễ quân thượng đại phu mà an táng Lang Đàm ở Tây Quách,bắtcác quan triều thần phải đi đưa cả.Mạnh Minh thua trận,chạy về nước Tần,tự nghĩ m.nh lần này tất phải tội chết,ai ngờ Tần Mụccông chẳng trách giận g. cả,lại sai người ra đón,và vẫn giao quyền chính cho như trước.MạnhMinh tự nghĩ xấu hổ vô cùng,mới dốc một l.ng sửa sang quyền chính,lại đem hết những củariêng ra để tư cấp cho những nhà có người chết trận để đánh báo thù nước Tấn.Cuối năm ấy,TấnTướng công lại sai Tiên Thả Cư liên hợp với quan đại phu nước Tống là công tử Thành,quan đạiphu nước Trần là Viên Tuyển,quan đại phu nước Trịnh là công tử Qu. Sinh,cung đem quân sangđánh Tần,chiếm lấy đất Giang và đất Bành Nha,rồi rút quân về,lại nói giỡn một câu rằng:-Mới rồi,nước Tần sang tạ ơn ta th. ngày nay ta đáp lại đó !Mạnh Minh không đem quân đi đánh quân Tấn,chỉ v. chưa gặp thời đó thôi.Đến thắng năm năm sau,Mạnh Minh luyện tập quân sĩ đều đ. tinh nhuệ cả rồi,mới xin TầnMục công thân hành đi đánh,lại nói với Tần Mục công rằng:-Nếu lần này tôi không báo thù được nước Tấn th. quyết không sống mà về làm g. !Tần Mục công nói:-Quân ta đ. ba lần bị quân Tấn đánh thua rồi ! Nếu lần này lại thua th. ta cũng chẳng c.nmặt mũi nào mà về nước nữa !Tần Mục công nói xong,liền chọn ngày cử đại binh đi đánh Tấn,phàm các quân sĩ phải đit.ng chinh, đều tư cấp cho người nhà rất hậu.Các quân sĩ thấy vậy, đều hăng hái xin hết sức.Khiđại binh đ. qua sông Hoàng Hà,Mạnh Minh truyền đem bao nhiêu thuyền bè đốt hết sạchcả.Tần Mục cônglấy làm lạ hỏi rằng:Tại sao nguyên soái lại đốt hết cả thuyền bè như vậy?Mạnh Minh nói:-Quân có khí thế mới đánh được giặc ! Quân ta thua luôn m.i,khí thế đ. mất hết cả rồi,naytôi đốt thuyền bè đi là tỏ cho quân ta biết rằng: Chỉ có tiến chứ không có thoái,khiến cho khíthế quân ta được thêm hăng hái,nếu quân ta đ. thắng trận rồi,th. lo g. không có thuyền bè trởvề.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 453 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 46. Thûúång Thêçn Giïæt Cha ÚÃTrong Cungquên Têçn Chïæt Trêån Àûúåc Cuáng TïæTần Mục công khen phải.Mạnh Minh kéo quân đi tiên phong,xông vào đánh lấy thànhVương Quan.Quân nước Tấn phi báo Tấn Tướng công.Tấn Tướng công hợp triều thần lại đểthương nghị.Triệu Thôi nói:Nước Tần căm tức ta nhiều lần,lần nay vua Tần thân hành cử đại binh sang,cố chết mà đánhta,ta không thể địch nổi,chi bằng ta h.y tạm tránh,khiến cho quân Tần thỏa l.ng, để dập tắtmối oán thù hai nước.Tiên Thả Cư cũng nói với Tấn Tướng công rằng:-Vua Tần lấy việc ngày trước thua ta làm xấu hổ,mà các tướng nước Tần cũng đều hănghái,nếu không thắng được ta th. thế tất không thôi.Tướng công nên nghe lời Tử Dư.Tấn Tướng công truyền cho quân sĩ các nơi, đều một mực cố thủ,không được giao chiến vớiquân Tần,Do Dư bảo Tần Mục công rằng:-Quân Tấn sợ ta rồi ! Ta nên nhân dịp này đem quân đến d.y núi Hào Sơn,thu nhặt lấy hàicốt của quân sĩ ta ngày trước để mai táng,cho khỏi điều hổ thẹn.Tần Mục công theo lời,kéo quân thẳng tới Hào Sơn,quân Tấn không thấy có một người nàodám ra ngăn trở cả.Tần Mục công sai người thu nhặt lấy hài cốt quân Tấn chết trận khi trước,đem mai táng ở một nơi,rồi giết trâu b. đế cúng tế.Tần Mục công mặc tang phục đứng rót rượuđể làm lễ,lại ứa nước mắt rồi khóc .a lên.Mạnh Minh và các tướng đều sụp lạy mà khóc cả.Quânsĩ trọng thấy ai cũng chảy nước mắt.Dân ở đất Giang và đất Bành Nha nghe tin Tần Mục côngthắng được quân Tấn,liền cùng nhau tụ hợp, đuổi các quan trấn thủ nước Tấn đi,rồi lại theo vềnước Tần.Tần Mục công thu quân về nước ban thưởng cho Mạnh Minh,Kiển Binh và Tây Khất Thuật.Vua Tây Nhung là Xích Ban,khi trước thấy quân Tần hai ba lần bị thua,có . khinh nước Tầnhèn yếu, định làm phản nước Tần. Đến lúc Tần Mục công thắng được quân Tấn,thu quân trởvề,toan sẽ sang đánh Tây Nhung.Do Dư mới nói với Tần Mục công ,xin truyền hịch cho TâyNhung bắt phải triều cống,nếu không chịu triều cống,bấy giờ sẽ đánh.Xích Ban nghe tin Mạnh Minh nước Tần thắng được quân Tấn, đang có l.ng lo sợ,thấy có tờhịch th. vội vàng rủ nhau hai mươi nước nhỏ ở phía Tây cùng vào triều cống nước Tần,tôn TầnMục công làm bá chủ tất cả các nước ở Tây Phương.Uy danh Tần Mục công đồn đến chốn kinhsư nhà Chu.Chu Tương vương bảo Do.n Vũ công rằng:-Ngày xưa Trùng Nhĩ (tức là Tống Văn công)nước Tấn đại hội chư hầu,trẫm sách phong cholàm bá chủ,nay Nhâm Hiếu (tức là Tần Mục công ) nước Tấn cường thịnh,chẳng kém g. nướcTần,trẫm cũng muốn sách phong cho,nhà ngươi nghĩ thế nào?Do.n Vũ công nói:-Nước Tần dẫu cường thịnh,nhưng chưa có công trạng g. với nhà Chu ta,nay lại có . bất h.avới Tấn,mà Tấn hầu ngày nay, đang nối được nghiệp cha.Nếu ta sách phong cho Tần th. mếchl.ng Tấn,chi bằng ta sai sứ ban thưởng cho Tần,thế th. Tấn biết ơn ta,mà Tấn cũng chẳng oán g.ta được.Chu Tương vương theo lời.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 454 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 47Lộng Ngọc Cưỡi Phượng Theo TiêuSửtriệu Thuẫn Bội Tần Lập Di CaoTần Mục công đ. làm bá chủ các nước ở Tây phương. Chu Tương vương sai Do.n Vũ công đemmột cái trống đồng ban thưởng cho Tần Mục công. Tần Mục công viện lẽ tuổi già, không vàotriều được, sai công tông Chỉ sang nhà Chu để tạ ơn. Năm ấy Do Dư ốm chết, Mục công thươngtiếc vô cùng, liền cho Mạnh Minh thay Do Dư làm chức hữu thứ trưởng. Công tôn Chỉ khi ở nhàChu về, biết . Mục công có một người con gái bé;lúc mới sinh, gặp có kẻ đem dâng viên ngọcphác, Tần Mục công sai thợ đẽo dũa đi, thành một viên ngọc sắc biếc mà đẹp lắm. Đến lúc congái Mục công đầy tuổi tôi, trong cung bày đồ toái bàn, người con gái nhặt ngay viên ngọc, rồingắm nghía m.i, bởi vậy Mục công đặt tên cho con là Lộng Ngọc.Lộng Ngọc lớn lên, nhan sắc tuyệt trần, lại thêm tính trời thông minh, tài thổi ống sinh lắm,không học ai cả, mà thành âm điệu. Mục công sai thợ làm một cái ống sinh bằng ngọc để chonàng thổi. Nàng thổi ống sinh ấy, tiếng trong như tiếng chim phượng. Mục công yêu lắm, lại lậpmột cái lầu cho nàng ở, đặt tên là Phượng lâu, trước lầu có xây một cái đài. Năm Lộng Ngọc đ.mười lăm tuổi, Tần Mục công muốn kéo rễ cho nàng, Lộng Ngọc tự thề với m.nh rằng:-Người nào có tài thổi sinh, có thể họa với ta được, ta mới chịu lầy làm chồng, c.n ai th. tacũng chẳng thiết.Mục công sai người đi t.m, chẳng được một người nào vứa .. Một hôm Lộng Ngọc ở trên lầucuốn rèm lên ngắm cảnh, thấy trời tạnh mây trong, trăng sáng như gương, gọi thị nữ đốt lênmột nén hương, rồi đi cái ống sinh bằng ngọc bích, đến bên cửa sổ mà thổi. Tiếng sinh véo vonvọng lên v.m trời gió hây hây thổi, bỗng nghe như có người họa lại, khi gần khi xa. Lộng Ngọckhông hkỏi băng khoăn, bèn ngừng lại không thổi nữa, có . để nghe xem sao. Tiếng họa bỗngim đi, nhưng dư âm c.n lẽo đẽo không dứt. Lộng Ngọc bâng khuâng trước gió, như một ngướivừa đánh mất vật g.. Chốc đ. nữa đêm, trăng xế hương tàn, nàng đem ống sinh để trên đầugiường, gắng gượng đi nằm. Nàng đang thiêm thiếp, bỗng thấy về phía tây nam trên trời, cửamỡ rộng ra, hào quang ngũ sắc, rực rỡ như ban ngày, có một chàng trẻ tuổi, mũ lông áo hạc,cưỡi con chim phượng ở trên trời xuống, đứng trước Phượng đài bảo nàng rằng:-Ta đây làm chủ ở núi Họa Sơn, Ngọc Hoàng thượng đế cho ta kết duyên với nàng, đến ngàytrung thu này th. đôi ta gặp nhau, ấy là duyên số định sẵn như vậy !455ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di CaoChàng trẻ tuổi ấy nói xong, th. tay vác bên m.nh, cởi ống ngọc tiêu, rồi đứng dựa lan canmà thổi. Con chim phượng đứng bên, cũng vươn cánh ra, vừa kêu vừa múa.Tiếng phượng cùng với tiếng ngọc tiêu xướng họa, cùng nhịp với nhau như một, theo điệucung thương, nghe rất êm ái. Lộng Ngọc mê mẩn tâm thần, hỏi rằng:-Khúc này là khúc ở đâu?Chàng trẻ tuổi ấy nói:-Ấy là khúc “Họa Sơn Ngâm” đó!Lộng Ngọc lại hỏi:-Khúc này có học đưọc không?Chàng trẻ tuổi ấy nói:-Khi ra đ. kết duyên với nàng rồi th. khó g. mà ta không dạy nàng được.Chàng trẻ tuổi ấy đến gần trước mặt , cầm lấy tay của LỘng Ngọc;Nàng giật m.nh tỉng dậy,th. ra một giấc chiêm bao. Sáng hôm sau, Lộng Ngọc thuật lại chuyện chiêm bao cho Mục côngnghe. Mục công sai Mạnh Minh cứ theo như h.nh tượng người trong mộng mà đến d. t.m ở núiHọa Sơn. Kẻ nông phu ở đấy trỏ lên núi mà bảo Mạnh Minh rằng:-Hôm rầm tháng bảy mới rồi, có một người lạ mặt, đến làm nhà ở trên núi nầy, ngày nàocũng xuống mua rượu uống, đến buổi chiều lại thổi chơi khúc ngọc tiêu, ai nghe cũng lấy làmthích lắm, không biết là người ở đâu. Mạnh Minh lên núi, quả nhiên thấy có một người mũ lôngáo bạc, trông như một vị thần tiên. Mạnh Minh biết là không phải người thướng , mới đến trướcmặt vái chào, mà hỏi họ tên người ấy. Người ấy nói:-Tôi họ Tiêu, tên Sử, chẳng hay ngài là ai? Đến đây có việc g.?Mạnh Minh nói:-Tôi là chức hữu thứ trưởng nước này, tên gọi Mạnh Minh. Chúa công tôi có một người congái yêu, c.n đang kén chồng. Người con gái chúa công tôi, tài thổi ống sinh, muốn t.m mộtngười như thế nữa mà kết duyên, nay nghe ngài am hiểu âm nhạc, vậy chúa công tôi sai đếnđón!Tiêu Sử nói:-Tôi không có tài cán g., chỉ gọi là có biết âm nhạc đôi chút mà thôi, có đâu tôi dám vângmệnh.Mạnh Minh nói:-Xin ngài cứ đi cùng tôi xuống yết kiến chúa công.Khi về đến kinh thành, Mạnh Minh vào tâu Mục công trước, rồi sau đưa Tiêu Sử vào. Mụccông ngồi ở trên Phượng đài, Tiêu Sử sụp lạy mà tâu rằng:-Chùng tôi ở th.o d. chưa biết lễ nghi, có điều g. sơ suất, xin chúa công miễn thứ cho.Mục công thấy Tiêu Sử h.ng dung thanh tú, không phải là ngư.i thướng, trong l.ng đ. cómấy phần vui vẻ, mới cho ngồi ở bên cạnh mà nói rằng:-Ta nghe nhà ngươi tài thổi ống tiêu, tất cũng tài thổi cả ống sinh nữa !Tiêu Sử nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 456 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di Cao-Tôi chỉ biết thổi tiêu, không biết thổi ống sinh.Mục công nói:-Ta định t.m một người tài thổi ống sinh, nếu chỉ biết thổi ống tiêu th. không sánh đôi vớicon ta được !Tần Mục công nói xong, bảo Mạnh Minh đưa Tiêu Sử ra. Lộng Ngọc sai nội thị tâu với Mụccông rằng:-Tiêu với sinh cũng là một loài, người ta đ. atéi thổi ống tiêu th. sao chúa công không bảodạo chơi một khúc để cho người ta được phô tài.Mục công lấy làm phải, lại bảo Tiêu Sử thổi ống tiêu. Tiêu Sử mới thổ một khúcth. thấy cógió mát hây hây;thổi đến khúc thứ hai th. mây che bốn mặt, đến khúc thứ ba th. có đôi hạctrắng múa lượn trên không, lại có mấy đôi khổn gtước bay về, và các giống chim kêu ríu rít;mộtlúc lâu rồi mới tan đi. Mục công rất bằng l.ng. Bấy giờ Lộng Ngọc đứng ở trong rèm trông thấy,cũng bằng l.ng mà nói rằng:-Người ấy thật đánh làm chồng ta !Mục công lại hỏi Tiêu Sử rằng:–Nhà ngươi biết ống sinh và ống tiêu làm ra từ đời nào không?Mục công nói:-Nhà ngươi h.y thử kể r. nguyên ủy cho ta nghe.Tiêu Sử nói:-Nghề tôi ở ống tiêu, vậy tôi xin kể nguyên ủy ống tiêu:Ngày xưa vua Phục Hi ghép trúc làmống tiêu, chế theo h.nh chim phượng, tiếng thổi cũng giống tiếng chim phượng. Thứ lớn gọilà nh. tiêu, ghép liền hai mươi ba ống, dài một thước bốn tấc, thứ nhỏ gọi là tụng tiêu, ghépliền mười sáu ống, dài hai thước một tấc. Cả hai thứ gọi chung một tiếng là tiêu quản, c.n thứkhông có đáy th. là đồng tiêu. Về sau vua Hoàng Đế sai Linh Luân lấy trúc ở Côn Khê, chế làmống địch, ống địch có bảy lỗ, cầm ngang mà thổi, cũng giống tiếng chim phượng, trông giản dịlắm ! Người đời sau thấy tiêu quản nhiều ống quá, mới chỉ dùng một ống địch rồi cầm mà thổidọc. Thứ dài gọi là tiêu, thứ ngắn gọi là địch, bởi vậy ống tiêu đời nay, không phải như ống tiêuđời xưa.Mục công lại hỏi:-Sao nhà ngươi thổi ống tiêu mà lại có giống chim bay đến?Tiêu Sử nói:-Ống tiêu dẫu mỗi đời một khác, nhưng tiếng thổi bao giờ cũng vẫn giống tiếng chimphượng. Chim phượng là đầu các giống chim, bởi vậy các giống chim nghe tiếng phượng, đềukéo nhau đến cả. Ngày xưa vua Thuấn chế ra khúc “Tiêu Thiều” mà chim phượng c.n hay bayđến, huống chi là các giống chim khác !Tiêu Sử ứng đối trôi như nước chảy, tiếng nói lại sang sảng. Mục công càng bằng l.ng lắm,bảo Tiêu Sử rằng:-Ta có một người con gái, tên gọi LỘng Ngọc, cũng có biết âm nhạc , không muốn g. chophường ngu ngốc, vậy xin cùng với nhà ngươi kết duyên.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 457 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di CaoTiêu Sử nghe nói, nghiêm nét mặt lại, rồi sụp lạy hai lạy mà từ chối rằng:-Tôi vốn là người thôn gi., có đâu dám sánh với bậc tôn qu. !Mục công nói:-Con gái ta vốn có lời thề nguyện, có chọn được người nào tài thổi ống sinh th. mới lấy làmchồng. Nay nhà ngươi mới thổi ống tiêu mà lại cảm động được đến trời đất và muôn vật, nhưvậy th. lại hơn người thổi ống sinh nhiều lắm. Vả con gái ta khi trước đ. có điềm mộng, ngàynay lại chính là tiết trung thu rầm tháng tắm, duyên trời định sẵn, nhà ngươi chớ nên chối từ.Tiêu Sử lạy tạ. Mục công sai quan thái sử chọn ngày để làm lễ cưới. Quan thái sử nói:-Hôm nay là ngày trung thu, trăng vừa tr.n bóng, xin chúa công cho làm lễ cưới, để hợp cáinghĩa ân ái vẹn tr.n.T-àn Mục công truyền cho Tiêu Sử tắm gội, thay mũ áo mới, rồi sai người đưa đến phượnglâu, để cùng với Lộng Ngọc kết duyên. Ngày hôm sau, Tần Mục công phong cho Tiêu Sử làmtrung đại phu. Tiêu Sử dẫu làm trung đại phu, nhưng không dự g. đến quyền chínhcả, ngàynào cũng vui chơi ở chốn Phượng lâu, lại không ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng uống mấy chén rượumà thôi. Lộng Ngọc học được phép tiên của Tiêu Sử, cũng không ăn cơm. Tiêu Sử lại dạy nàngthổi ống tiêu. Vợ chồng ở với nhau ước được nữa năm th. một đêm, bóng trăng vằng vặc, hai vợchồng đem ống tiêu ra thổi, bỗng thấy một con phượng xuống đậu ở bên tả, và một con rồngxuống phục ở bên hữu.Tiêu Sử bảo Lộng Ngọc rằng:-Ta vốn là người tiên trên trời, Ngọc Hoàng thượng đế thấy sử sách ở trần gian, nhiều chỗtán loạn, vậy nên giáng sinh ta xuống họ Tiêu nhà Chu để sửa sang lại. Người nhà Chu thấy tacó công về sử sách, mới gọi là Tiêu Sử, đến nay đ. hơn trăm năm rồi. Ngọc Hoàng thượng đếcho ta làm chủ ở núi Họa Sơn. V. ta cùng nàng có tiền duyên với nhau, nhưng không nên ở m.ichốn trần gian này Nay rồng cùng phượng đ. đến đón ở đây, chúng ta nên cùng đi.Lộng Ngọc toan vào từ biệt với cha. Tiêu Sử can rằng:-Không nên ! Đ. là thần tiên th. chớ nên quyến luyến chút t.nh riêng !Bấy giờ Tiêu Sử cưỡi con rồng, Lộng NGọc cỡi con Phượng cùng bay lên trời. Ngày hôm sau,nội thị vào báo với Mục công. Mục công thở dài mà than rằng:-Giả sử bây giờ rồng phượng đến đón ta th. ta cũng chẳng thiết g. ngôi vua nữa !Mục công liền sai người đến núi Họa Sơn để t.m, nhưng chẳng thấy Tiêu Sử đâu cả, mớitruyền lập đền thờ, gọi là đền Tiêu Nữ. Mục công bấy giờ chán việc chiến tranh, giao hết quốcchính cho Mạnh Minh, rồi ngày nào cũng ham mê đường tu luyện. Chẳng bao lâu, côn gtôn chỉcũng mất, Mạnh Minh tiến dẫn ba con Tử Xa Thị là Yêm Tức, Trọng Hàng và Kiểm Hồ, Mục côngđều cho làm quan đại phu. Một hôm Mục công ngồi ở trên Phượng đài, ngắm cảnh trăng sáng,lại nhớ đến Lộng Ngọc, bỗng chợp mắt ngủ đi, trông thấy Tiêu Sử và Lộng Ngọc đem một conphượng đến đón, Mục công cưỡi phượng lên chơi cung trăng, khí lạnh buốt vào tận xương. Đếnlúc tỉnh dậy, liền bị bệnh c.m hàn, sau mấy ngày th. tạ thế. Ai cũng cho là Tần Mục công đắcđạo thành tiên.Nguyên trước Mục công lấy con gái Tấn HIếu công sinh thế tử Oánh, đến bấy giờ thế tửOánh lên nối ngôi, tức là Tần Khang công. Tần Khang công an táng Mục công theo tục nướcTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 458 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di CaoTần, dùng một trăm bảy mươi bảy người đem chôn sống. Trong số người bị chôn theo ấy có cảba con Tử Xa Thị, người trong nước ai cũng thương tiếc.Lại nói chuyệnTấn Tướng công lập con là Di Cao làm thế tử, cho thứ đệ là công tử Lạc sanglàm quan ở nước Trần. Bấy giờ Triệu Thôi, Loan Chi, Tiêu Thả Cư và Tư Thần đều dần dần chếtcả. Năm sau Tấn Tướng công ra duyệt binh ở đất Di (đất nước Tấn), rồi muốn bổ dụng Si Cốcvà Lương Ích Nhĩ làm tướng ở đạo trung quân, Cơ Trịnh Phủ và Tiên Đô (con Tiên Chẩn) làmtướng ở đạo thuợng quân. Con Tiên Thả Cư là Tiên Khắc nói với Tướng công rằng:-Họ Hồ và họ Triệu có công to với nước Tấn, chúa công chớ nên bỏ con cháu của hai họ ấymà không dùng. Nay Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ đều chưa có chiến công, đ. cho làm ngay đạitướng, sao cho người ta phục?Tướng công theo lời mới cho Hồ Xạ Cô làm trung quân nguyên soái, mà lấy Triệu Thuẫnlàm phó tướng, cho Cơ Trịnh Phủ làm thượng quân nguyên soái;mà lấy Tuân Lâm Phủ làm phótướng, cho Tiên Miệt làm hạ quân nguyên soái, mà lấy tiên đô làm phó tướng. Hồ Xạ Cô trèolên tướng đài, tuyên bố hiệu lệnh cho các tướng sĩ, có . kiêu ngạo, không coi ai ra g. cả. Quantư m. là Du Biền can rằng:-Tôi nghe trong quân phải có nhân hoà, nay các tướng đều là những bậc l.o luyện thế thầ,nguyên soái chớ nên coi khinh. Ngày xưa Thành Đắc Thần chỉ v. kiêu ngạo mà phải thua nướcTấn, nguyên soái nên lấy làm răn.Hồ Xạ Cô nổi giận, quát to lên ràng:-Nay ta đang tuyên bố hiệu lệnh cho các tướng sĩ, kẻ thất phu kia sao dám nói càn !Nói xong, truyền nọc Du Biền đánh một trăm roi. Các tướng sĩ trông thấy, đều có . khôngphục. Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ nghe nói Tiên Khắc nói với Tấn Tương công không nên dúngm.nh nên đem l.ng oán giận. Tiên Đô không đưọc giữ chức thượng quân nguyên soái, cũng có. oán giận Tiên Khắc. Bấy giờ Dương Xử Phủ đang sang sứ nước Vệ, không dự biết việc ấy, đếnlúc về nước, nghe tin HỒ Xạ Cô được làm nguyên soái, liền mật tâu với Tấn Tương crằng:-Hồ Xạ Cô là người cương cường mà hiếu thắng, không được l.ng dân, không thể làm đạitướng, chỉ có con Triệu Thôi là Triệu Thuẫn, rất có đức độ, mà lại có tài, chúa công muốn chọnnguyên soái th. nên dùng Triệu Thuẫn.Tấn Tướng công theo lời, liền ra duyệt binh ở đất Đồng. Hồ Xạ Cô chưa biết . Tấn Tướngcông muốn dùng người khác, vẫn nghiễm nhiên tự nhận làm trung quân nguyên soái. TấnTướng công gọi Hồ Xạ Cô mà bảo rằng:-Ngày trước ta cho nhà ngươi làm nguyên soái, nay ta muốn để cho Triệu Thuẫn chức ấy,mà cho nhà ngươi làm phó tướng giúp Triệu Thuẫn.Hồ Xạ Cô không dám nói g., vâng dạ mà lui xuống. Tấn Tướng công liền cho Triệu Thuẫnlàm trung quân nguyên soái, mà lấy Hồ Xạ Cô làm tướng, c.n thượng quân và hạ quân vẫn dểyên như cũ?Triệu Thuẫn từ khi cầm quyền chính trong nước, chỉnh đốn pháp lệnh, người trongnước ai cũng kính phục. Có người bảo Dương Xử Phủ rằng:-Ngài dám nói thẳng mà không kiêng nể ai, thật là một l.ng v. nước, nhưng ngài không sợngười ta thù oán hay sao?Dương Xử Phủ nói:-Nếu có lợi cho nước th. ta chẳng sợ g. thù oán !Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 459 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di CaoNgày hôm sau, Hồ Xạ Cô vào yết kiến Tấn Tướng công, nhân lúc vắng vẻ mới hỏi Tấn Tướngcông rằng:-Chúa công nghĩ dến công lao của tiên nhân tôi ngày xưa mà cho tôi làm nguyên soái, naylại đổi cho ngư.i khác, chẳng hay tôi có tội g., xin chúa công chỉ bảo cho biết. Hay là v. cái cônglao của tiên nhân tôi là Hồ Yến không bằng cái công lao của Triệu Thôi chăng?Tấn Tướng công nói:-Không phải có g. khác đâu ! Chỉ v. Dương Xử Phủ nói với ta rằng nhà ngươi không mấyngười phục, khó làm được đại tướng , nên ta mới dùng người khác.Hồ Xạ Cô nín lặng lui ra. Đến tháng ba năm sau, Tấn Tướng công ốm nạng, khi sắp chết,triệu quan thái phó là Dương Xử Phủvà quan thượng khanh là Triệu Thuẫn với nhiều vị triềuthần đến cạnh giường nằm mà dặn rằng:-Ta đây nối theo nghiệp cha, , đánh đông dẹp bắc, chưa hề chịu kém ai, ngày nay chẳng maycùng với các người từ biệt, thế tử Di Cao tuổi h.y c.n nhỏ, các khanh nên hết l.ng giúp thế tửmà giao hiếu với các nước láng giềng, để giữ lấy sự nghiệp bá chủ.Các quan đều sụp lạy xin vâng mệnh. Tấn Tướng công mất. Ngày hôm sau, triều thần địnhtôn thế tử Di Cao lên nối ngôi. Triệu Thuẫn nói:-Nước ta ngày nay gặp lúc lắm việc, phải đối địch với nước Tần và nước Địch, không nên lậpvua nhỏ, nay có công tử Ung, hiện đang làm quan ở nước Tần, ta nên đamp;on về làm vua.Các quan không ai dám nói g.. Hồ Xạ Cô nói:-Chi bằng ta lập công tử Lạc ! Côn tử Lạc nay đang làm quan ở nước Trần, mà nước Trầnlại thân với nước ta, không như nước Tần là một nước cừu địch, từ nước ta sang nước trần, chỉsáng đi th. chiều đến nơi mà thôi.Triệu Thuẫn nói:-Không được ! Trần là một nước nhỏ mà ở xa, Tần là nước lớn mà ở gần. Ta sang nước Trầnđón vua, cũng khônh thêm được t.nh thân ái, mà sang nước Tần đón vuath. lại bỏ được cái điềuthù oán năm xưa và c.n thêm vây cánh cho ta nữa. Như thế th. tất phải đón công tử Ung mớiđược!Các quan đều nín lặng cả;Triệu Thuẫn liền sai Tiên Miệt làm chánh sứ, Sĩ Hội làm phósứ;sang nước Tần báo tang, và đón công tử Ung về làm vua. Lúc Tiên Miệt sắp đi, Tuân LâmPhủ ngăn lại mà bảo rằng:-Phu nhân và thế tử đều ở đây cả, mà lại sang nước khác để đón vua, tôi e rằng nếu việckhông thành th. tất có biến, sao nhà ngươi không cáo ốm mà từ chối đi?Tiên Miệt nói:-Quyền chính ở tay Triệu Thuẫn, sao lại có biến được !Tuân Lâm Phủ nói riêng với người khác rằng:-Ta cùng với Tiên Miệt là bạn đồng liêu với nhau, nên ta mới thực l.ng mà bảo, nhưng hắnkhông nghe, ta e hắn khó l.ng đ. về được !Hồ Xạ Cô thấy Triệu Thuẫn không theo . m.nh, trong l.ng tức giận mà nói rằng:-Họ Hồ và họ Triệu, có kém g. nhau ! Ta quyết phen nầy có họ Triệu th. không họ Hồ!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 460 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di CaoHồ Xạ Cô bèn mật người sang nước Tần đón công tử Lạc về, để tranh lấy ngôi vua. Có ngườibáo tin với Triệu Thuẫn. Triệu Thuẫn sai công tôn Chử Cữu đem hơn một trăm người phục sẳnở dọc đường, đón công tử Lạc mà giết đi. Hồ Xạ Cô thấy thế càng tức giận mà nói rằng:-Làm cho Triệu Thuẫn được cầm quyền chính là bởi Dương Xử Phủ, nay có các nước đến hộtang, Dương Xử Phủ ra ngủ ở ngoài thành để tiếp đón, nếu ta sai người ra đâm chết hắn thật dễnhư chơi ! Và Triệu Thuẫn đ. giết chết công tử Lạc th. ta giết Dương Xử Phủ chứ sao !Hồ Xạ Cô bèn bàn mưu với em ruột là HỒ Cúc Cư. Hồ Cúc Cư nói:-Việc ấy tôi có thể làm được !Hồ Cúc Cư liền cùng với người nhà giả h.ng làm kẻ trộm, nửađêm trèo tường vào chỗ DươngXử Phủ ở. Dương Xử Phủ đang ngồi xxem sách ở bên cây nến, Hồ cúc Cư xông đến mà đánh,trúng vào vai Dương Xử Phủ. Dương Xử Phủ giật m.nh bỏ chạy. Hồ Cúc Cư đuổi theo giết chết,rồi cắt đầu đem về. Người nhà Dương Xử Phủ có kẻ nhận được mặt Hồ Cúc Cư, chạy vào báovới Triệu Thuẫn. Triệu Thuẫngiả cách không tin mà mắng rằng:-Dương thái phó bị kẻ trộm giết chết, sao nhà ngươi dám vu oan cho Hồ Cúc Cư?Triệu Thuẫn bèn sai người khâm liệm cho Dương Xử Phủ. Đến tháng mười năm ấy, làm lễan táng Tấn Tướng công ở đất Khúc Ốc. Tương phu nhân là Mục Doanh và thế tử Di Cao cũngđi đưa đám. Mục Doanh bảo Triệu Thuẫn rằng:-Tiên quân có tội g., thế tử có tội g., mà ngài nỡ bỏ thế tử, để đi đón vua ở nước khác?Triệu Thuẫn nói:-Đó là việc quan trọng của nước nhà, không phải . riêng của một m.nh tôi !Khi đ. làm xong lễ an táng Tương công rồi, lúc rước thần chủ vào nhà miếu, Triệu Thuẫnđứng ở trong miếu, bảo các quan đại phu rằng:-Tiên quân ngày xưa, chỉ v. biết dùng pháp luật mà làm bá chủ được chư hầu, nay linh cữuh.y c.n để đấy, mà Hồ Cúc Cư dám tự tiện giết chết quan thái phó;khiến cho triều thần ai cũnglo sợ, tội ấy không thể tha được !Triệu Thuẫn bèn cho bắt Hồ Cúc Cư giao cho quan tư khấu kết án mà chém đi. Triệu Thuẫnlại sai người đến khám nhà Hồ Cúc Cư, t.m thấy đầu Dương Xử Phủ, rồi đem chấp vào thi thểDương Xử Phủ để an táng. HỒ Xạ Cô sợ Triệu Thuẫn biết cái mưu ấy tự m.nh bày ra, nhânlúc đêm hôm trốn sang nước Địch, vào đầu với vua nước Địch là Bạch Đôn. Bấy giờ nước Địchcó người tên gọi Kiều Như, m.nh dài một trượng năm thước, bởi vậy mới gọi là Trường Địch.Trường Địch có sức khỏe, mang nổi ngh.n cân, đầu rắn như đồng trán cứng như sắt, cầm gạchngói mà đập vào, cũng không thể xây xát được. Bạch Đôn dùng làm tướng, sai đi đánh nướcLỗ?Lỗ Văn công sai Thúc Tôn Đắc Thần đem quân ra đối địch. Bấy giờ đang tiết mùa đông,sương mù nhiều lắm, quan đại phu là Phú Phủ Chung Sanh biết rằng trời sắp mưa tuyết, mớibảo Thúc Tôn Đắc Thần rằng:-Kiều Như là người vũ dũng lạ thường, không lấy sức khỏe mà địch nổi, phải dùng mưu kếmới đánh được.Nói xong, liền sai người đào hố ở các nơi hiểm yếu, rồi đem đất và cỏ phủ kín trên mặt. Đêmhôm ấy quả nhiên trời mưa tuyết to lắm, mặt đất phủ đầy những tuyết, không biết chỗ nhậnlà hầm hố cả. Phú Phủ Chung Sanh đem một toán quân đến cướp phá đồn trại của Kiều Như.Kiều Như đem quân ra đánh. Phú Phủ Chung Sanh giả cách thua chạy. Kiều Như vội vàng đuổiTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 461 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di Caotheo. Phú Phủ Chung Sanhd. có . đi tránh những nơi có đào hầm có hố c.n Kiều Như vô t.nhng. lăn xuống hố. Thúc Tôn Đắc Thần đem quân ra đuổi đánh;Phú Phủ Chung Sanh cầm giáođâm suốt qua cổ họng Kiều Như, Kiều Như chết, Phú Phủ Chung Sanh đem xác để lên một cáixe lớn rồi kéo đi, ai trông thấy cũng phải kinh sợ. Năm ấy Thúc Tôn Đắc Thần nhân sinh đượcđứa con trai trưởng, mới đặt tên là Thúc Tôn Kiều Như, để kỷ niệm trận tháng ấy. Từ bấy giờnước Lỗ, nước Tề và nước Vệ cùng hợp nhau dể đánh nước Địch. Hồ Xạ Cô lại chạy sang XíchĐịch nương tựa vào quan đại phu nước Xích Địch là Phong Thư.Triệu Thuẫn nói:-Hồ Xạ Cô có công với tiên quân ta nhiều lắm, ta giết Hồ Cúc Cư là muốn cho Hồ Xạ Cô yênl.ng, ai ngờ hắn lại sợ tội bỏ trốn, nay ta nỡ l.ng nào mà khiến cho hắn phải bơ vơ một m.nh ởnơi đất khách !Nói xong, liền sai Du Biền đưa vợ con Hồ Xạ Cô sang nước Xích Địch giao trả cho Hồ Xạ Cô.Khi Du Biền vừa sắp sửa khởi hành, th. người nhà Du Biền nói vói Du Biền rằng:-Ngày trước ngài đ. bị Hồ Xạ Cô làm sĩ nhục một lần, cái thù ấy cũng nên báo lại, nay quannguyên soái sai người đưa vợ con Hồ Xạ Cô sang nước Xích Địch, đó là trời cho ta cái dịp để báothù ! Ta nên giết cả đi.Du Biền gạt đi mà bảo rằng:-Không nên ! Không nên ! Nguyên soái đem việc ấy giao cho ta là có l.ng tin cậy ta. Nguyênsoái muốn giao trả người ta, mà ta lại giết đi th. tất nguyên soái giận ta lắm. Nếu ta nhân lúcngười ta nguy cấp mà làm hại th. không phải là nhân, làm một việc mà để cho người ta giận th.không phải là trí.Du Biền liền mời vợ con HỒ Xạ Cô lên xe đưa đi, c.n bao nhiêu gia tài của Hồ Xạ Cô, đềubiên vào trong một quyển sổ, mà đem sang trả tận nơi, không để mất tí g. cả. HỒ Xạ Cô thấyvậy, thở dài mà than rằng:-Du Biền là người có hiền đức mà ta không biết ! nay ta phải chạy trốn thế nầy, cũng là đánglắm !Triệu Thuẫn từ bấy giờ kính trọng Du Biền, có . muốn trọng dụng. Tiên Miệt và Sĩ Hội sangđến nước Tần, xin đón côngtử Ung về làm vua. Tần Khang công mừng mà nói rằng:-Tiên quân ta ngày xưa hai lần lập vua cho nước Tấn nay ta lại lập côn gtử Ung, như vậy th.các vua nước Tấn đều tự tay nước Tần ta lập cả.Tần Khang công sai Kiển Bính đem quân đưa công tử Ung về nước Tấn. Phu nhân Mục Doanhtừ khi đưa đám Tấn Tướng công xong rồi, ngày nào cũng cứ mờ mờ sáng đ. ẵm thế tử Di Caovào chốn triều đường ngồi khóc và bảo các quan đại phu rằng:-Con trưởng của tiên quân đây, sao các ngài lại bỏ đi?Lúc đ. tan buổi triều, lại đi xe đến nhà Triệu Thuẫn, nói với Triệu Thuẫn rằng:-Khi quân sắp mất, có đem đứa bé này ủy thác cho ngài, nay tiên quân dẫu khuất mặt đi rồi,nhưng lời nói ấy bên tai ta h.y c.n văng vẳng, nếu ngài lập ngư.i khác th. định để đứa bé nàyvào chỗ nào? Thôi th. mẹ con tôi cũng liều một thác cho rồi !Nói xong, lại vật m.nh lăn khóc. Người trong nước nghe nói, ai cũng có l.ng thương xót màđổ lỗi cho Triệu Thuẫn. Các quan đại phu cũng lấy việc đi đón công tử Ung làm thất sách. TriệuThuẫn lo lắm, bàn mưu với Khước Khuyết rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 462 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di Cao-Tiên Miệt đ. sang nước Tần đón công tử Ung rồi, có lẽ nàota lại lập thế tử Di Cao được.Khước Khuyết nói:-Ngày nay bỏ thế tử Di Cao mà lập công tử Ung, ngày khắc thế tử Di Cao lớn lên, tất lại sinhbiến, chi bằng ta kiếp sai người sang nước Tấn để gọi Tiên Miệt về.Triệu Thuẫn nói:-Ta lập vua đ. rồi sẽ sai sứ đi !Triệu Thuẫn bèn hợp các quan triều thần, lập thế tử Di Cao lên nối ngôi, tức là Tấn Linhcông. Bấy giờ Tấn Linh công c.n bé, mới lên bảy tuổi. Các quan triều thần vừa lạy mừng xongth. bỗng nghe có báo đại binh nước Tần hiện đ. đưa công tử Ung về đến sôngHoàng Hà rồi. Cácquan đại phu nói:-Nay ta thất tính với nước Tần, biết nói lại làm sao cho được !Triệu Thuẫn nói :-Nếu ta lập công tử Ung th. Tần là nước thân t.nh với ta, nay ta không chịu lập th. Tần lạithành ra một nước cừu địch, chi bằng ta cứ đem quân ra đánh.Triệu Thuẫn sai quan thượng quân nguyên soái là Cơ Trịnh Phủ ở nhà để phù tá Tấn Linhcông, c.n m.nh th. đem quân đi đối địch với quân Tần. Quân Tần đến đất Linh, nghe báo phía trước có quân Tấn, vẫn tưởng là đến đón công tử Ung, vậy nên không ph.ngbị g. cả. Tiên Miệt đi trước đến chỗ quân Tấn đóng, vào yết kiến Triệu Thuẫn. Triệu Thuẫn nóicho biết là đ. lập thế tử Di Cao rồi. Tiên Miệt trừng mắt lên mà bảo rằng:-Tự ai bàn mưu đi đón công tử Ung, mà nay lại lập thế tử Di Cao?Nói xong, liền đứn ngay dậy, quay m.nh đi ra, lại gặp Tuân Lâm Phủ, Tiên Miệt bảo TuânLâm Phủ rằng :-Tiếc thay, ta hkông nghe lời nhà ngươi trước, để đến nỗi thế này !Tuân Lâm Phủ can rằng:-Ngài là bề tôi nước Tấn, bỏ nước Tấn sao được !Tiên Miệt nói:-Ta đ. phụng mệnh sang nước Tần để đón công tử Ung th. công tử Ung tức là vua ta, mànước Tần tức là một nước phù tá cho vua ta, nay ta chịu trái lời nói trước mà cu lấy sự phú qu.ở chốn cố hương hay sao !Tiên Miệt nói xong, đi thẳng sang trại quân Tần?Triệu Thuẫn nói:-Tiên Miệt đ. không chịu theo Tấn th. ngày mai quân Tấn tất tiến sang đánh ta, chi bằngđêm hôm nay nhân lúc quân Tần bất ngờ, ta sang đánh ngay th. có thể thang được.Nói xong, truyền cho quân sĩ sữa soạn binh m. để đêm hôm ấy sang đánh quân Tần, th. vừacanh ba, quân Tần đang ngủ, hoảng hốt vùng dậy, bỏ chạy tán loạn cả. Quân Tấn đuổi m.i tậnđất Hoa Thủ (giáp giới Tấn và Tần ), Kiển Bính liều chết mới chạy thoát được, c.n công tử Ungth. chết ở trong đám loạn quân, Tiên Miệt than rằng :-Triệu Thuẫn bội ước với ta, nhưng ta không nên bội ước với Tần !Nói xong, liền chạy sang nước Tần. Sĩ Hội cũng than rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 463 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 47. Löång Ngoåc Cûúäi Phûúång Theo Tiïu Sûãtriïåu Thuêén Böåi Têçn Lêåp Di Cao-Ta cùng với Tiên Miệt cùng đi sứ, nay Tiên Miệt đ. trốn sang nước Tần, ta cũng không nêntrở về nước Tấn một m.nh nữa !Nói xong, cũng theo Tiên Miệt trốn sang nước Tần, Tần Khang công đều cho làm quan đạiphu. Tuân Lâm Phủ nói với Triệu Thuẫn rằng:-Ngày xưa Hồ Xạ Cô chạy sang nước Địch, ngài nghĩ t.nh đồng liêu, sai người đưa vợ con đitheo, nay Tiên Miệt và Sĩ Hội cùng tôi, cũng là đồng liêu với nhau, tôi xin bắt chước lối cũ.Triệu Thuẫn nói:-Nhà ngươi trọng nghĩa như vậy, chính hợp với ta.Triệu Thuẫn bèn sai người gia quyến và tài sản của Tiên Miệt cùng Sĩ Hội đưa sang nướcTần.Việc đánh nhau mới rồi, các tướng nước Tần đều có công thắng trận cả;chỉ có Khoái Đắc, bộtướng của Tiên khắc (trung quân phó nguyên soái )cứ thẳng đường đuổi theo m.i, bị quân Tầnđánh thua . Tiên Khắc đ. toan theo quân luật đem Khoái Khắc ra chém. Các tướng đều xin hộKhoái Khắc. Tiên Khắc nói với Triệu Thuẫn, rồi truất bỏ lộc điền của Khoái Khắc. Khoái Khắcđem l.ng căm tức.Cơ Trịnh Phủ, Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ vốn chơi thân với nhau, từ khi Triệu Thuẫn lên làmtrung quân nguyên soái, Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ đều mất hết quyền thế, mới cùng với Cơ TrịnhPhủ cùng oán giận Triệu Thuẫn. Bấy giờ Triệu Thuẫn đem quân đi đánh quân Tần, Cơ Trịnh Phủcùng Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ hợp nhau mà thương nghị rằng:-Triệu Thuẫn chuyên quyền, tự . bỏ người nọ lập người kia, nay đại binh nước Tần đưa côngtử Ung về, Triệu Thuẫn đang đem quân ra đánh, chi bằng nhằm lúc hai bên c.n giữ nhau, chúngta nổi dậy đánh Triệu Thuẫn, bỏ Di Cao đi mà đón công tử Ung về, như vậy th. quyền chínhnước Tấn sẽ ở trong tay chúng ta cả.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 464 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 48Năm Tướng Bàn Nhau Làm LoạnTấnthọ Dư Lập Kế Đánh Lừa TầnCơ Trịnh Phủ cùng với Sĩ Cốc và Lôi Ích Nhĩ,ba người bàn nhau,chỉ đợi quân Tần thắng trậnth. thừa cơ nổi loạn,mà tranh lấy quyền chính của Triệu Thuẫn,chẳng ngờ Triệu Thuẫn phá tanđược quân Tần,th. ba người lại càng căm tức.Bấy giờ Tiên Đô làm tướng ở đạo hạ quân,thấy chủtướng m.nh là Tiên Miệt bị Triệu Thuẫn đánh lừa mà phải trốn sang nước Tấn,cũng có . cămtức Triệu Thuẫn.Khoái Đắc bị Tiên Khắc truất mất lộc điền, đem l.ng oán giận,mới bàn mưuvới Sĩ Cốc,Sĩ Cốc:-Tiên Khắc cậy thế Triệu Thuẫn,làm nhiều điều ngang ngược,nếu được một người canđảm,giết chết Tiên Khắc đi th. Triệu Thuẫn thế cô không làm g. được nữa,nhưng việc nàytrừ phi Tiên Đô ra th. không ai dám làm nổi.Khoái Đắc nói với Sĩ Cố rằng:-Tiên Đô thấy chủ tướng là Tiên Miệt bị Triệu Thuẫn đánh lừa,phải trốn qua Tần,cũng có .căm tức Triệu Thuẫn đấy.Sĩ Cốc nói:-Nếu vậy th. khó g. mà không giết được Tiên Khắc.Nói xong,liền ghé vào tai Khoái Đắc mà bảo thầm mưu kế giết Tiên Khắc.Khoái Đắc mừnglắm,nói:-Để ta sẽ nói với Tiên Đô!Nói xong,tức khắc đến yết kiến Tiên Đô.Tiên Đô nói với Khoái Khắc rằng:-Triệu Thuẫn bội ước với Tiên Miệt,lại lén đánh quân Tần,chẳng có tín nghĩa chút nào cả,tacũng khó l.ng mà ở với hắn được !Khoái đắc đem lời Sĩ Cốc nói với Tiên Đô.Tiên Đô nói :-Nếu vậy th. là phúc cho nước Tần lắm !Bấy giờ hết mùa đông,sang mùa xuân,Tiên Khắc đi ra Cơ Thành để bái yết miếu tổ làTiên Chẩn.Tiên Đô sai người phục ở ngoài Cơ Thành,khi Tiên Khắc đi đến nơi th. đổ ra giết465ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçnchết.Những người theo hầu Tiên Khắc thấy vậy, đều bỏ chạy tán loạn cả.Triệu Thuẫn nghe tinTiên Khắc bị giết,tức th. nổi giận,truyền cho quân tư khấu phải lùng để bắt quân gian,hạn trongnam ngày phải bắt cho bằng được.Bọn Tiên Đô luống cuống,cùng với Khoái Đắc bàn mưu vớinhau,rồi xui giục Sĩ Cốc và Lương Ích Nhĩ khởi sự gấp.Lương Ích Nhĩ lúc rượu say,nói lộ chuyệncho Lương Hoàng biết.Lương Hoàng kinh sợ mà nói rằng:-Nếu vậy th. chết cả họ,chứ chẳng chơi đâu !Lương Hoàng tức th. mật báo cho Du Biền.Du Biền bèn vào namp;oi với Triệu Thuẫn.TriệuThuẫn tức khắc truyền cho quân sĩ phải sẳn sàng đợi lệnh.Tiên Đô thấy vậy,vội vàng sang nhà Sĩ Cốc,giục kíp khởi sự.Cơ Trịnh Phủ muốn đợi đếnngày thượng nguyên,nhân khi Tấn Linh công mở tiệc tứ bố th. thừa cơ nổi loạn,bởi vậy cứphân vân,chưa quyết định.Triệu Thuẫn sai Du Biền đến vây nhà Tiên Đô,bắt Tiên Đô đem bỏngục.Lương Ích Nhĩ và Khoái Đắc trong khi bối rối,toan cùng Cơ Trịnh Phủ nổi loạn.Triệu Phuẫnbèn sai đem việc Tiên Đô muốn nổi loạn đến báo với Cơ Trịnh Phủ và mời Cơ Trịnh Phủ vàoTriều để bàn việc.Cơ Trịnh Phủ nói:-Triệu Thuẫn sai người mời ta đến bàn việc,thế là vẫn không có . nghi ta !Cơ Trịnh Phủ thản nhiên đến ngay.Nguyên Triệu Thuẫn thấy Cơ Trịnh Phủ đang làm thượngquân nguyên soái,sợ hắn hợp quân nổi loạn,nên mới giả cách đem người đến triệu.Cơ TrịnhPhủ không biết kế,vội vàng đi thẳng vào triều.Triệu Thuẫn giữ ở trong triều để bàn việc TiênĐô,rồi mật sai Tuân Lâm Phủ,Khước Khuyết và Long Thuẫn đem quân bắt Sĩ Cốc,Lương Ích Nhĩvà Khoái Đắc cùng bỏ ngục cả.Bọn Tuân Lâm Phủ về đến trong triều,trông thấy Cơ Trịnh Phủliền quát to lên rằng:-Cơ Trịnh Phủ cùng là một người trong đám khởi loạn,mà làm sao không bắt bỏ ngục,Cơ Trịnh Phủ nói:-Lúc trước các ông đem quân đi vắng cả,tôi c.n không noẩi loạn,huống cho ngày nay cácngài đ. thắng quân Tần rồi,tôi lại sinh sự để muốn cầu lấy cái chết hay sao!Triệu Thuẫn nói:-Nhà ngươi c.n dùng dằng mà chưa nổi loạn,là có . đợi Tiên Đô và Khoái Khắc đó thôi.Tađ. d. biết hết sự t.nh,c.n c.i g. được nữa !Cơ Trịnh Phủ cúi đầu chịu vào ngục.triệu Thuẫn tâu với Tấn Linh công,xin đem bọn CơTrịnh Phủ ra chém,cả thảy năm người (Cơ Trịnh Phủ,Sĩ Cốc,Lương Ích Nhĩ,Khoái Đắc và TiênĐô ).Linh công h.y c.n ít tuổi,chỉ vâng dạ mà thôi.Khi Linh công đ. vào cung,Tương phu nhânnghe tin bọn Cơ Trịnh Phủ bị bắt,mới hỏi Linh công rằng:-Tướng xử trí việc ấy thế nào ?Linh công nói:-Tưog quốc xin trị tội mà đem chém tất cả.Phu nhân nói:-Bọn Cơ Trịnh Phủ nổi loạn,là v. tranh quyền lẫn nhau,chứ không can dự g. đến thoánnghịch.Và việc mưu giết Tiên Khắc,chẳng qua chỉ một vài người chủ mưu mà thôi,xử tội phảicó thủ phạm tùng phạm,lẽ nào lại tru lục như nhau.Gần đây các bậc l.o thành kế tiếp màchết,thành ra nhân tài rất hiếm.Nay một lúc giết năm đại thần th. triều đ.nh trống trải,khôngđáng lo lắm sao?Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 466 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa TêçnNgày hôm sau,Linh công đem lời nói của Tương phu nhân„thuật lại cho Triệu Thuẫn nghe.TriệuThuẫn nói:-Bọn hắn nổi loạn,nếu không giết đi th. lấy g. làm gương cho kẻ khác !Nói xong,truyền đem bọn Cơ Trịnh Phủ ra chém,lại cho con Tiên Khắc là Tiên Cốc làm quanđại phu.Người nước Tấn thấy Triệu Thuẫn nghiêm khắc như vậy ai cũng sợ h.i,Hồ Xạ Cô ở nướcXích Địch nghe thấy việc ấy,cũng giật m.nh mà nói rằng:-May thay cho ta được khỏi chết !Một hôm quan đại phu Xích Địch là Phong Thư hỏi Hồ Xạ Cô rằng:-Triệu Thuẫn với Triệu Thôi,hai người ấy ai hơn?Hồ Xạ Cô nói:-Triệu Thôi khác nào như mặt trời mùa đônh,Triệu Thuẫn khác nào như mặt trời mùa hạ.Mặttrời mùa đông ấm áp th. ai cũng yêu,mặt trời mùa hạ nóng dữ thi ai cũng sợ !Phong Thư cười mà bảo rằng:-Nhà ngươi làm tướng đ. lâu năm,có nhiều công trạng mà cũng sợ Triệu Thuẫn à !Lại nói chuyện Sở Mục vương từ khi cướp ngôi lên làm vua,cũng có chí lớn muốn làm báchủ trung nguyên,nghe Tấn Linh công mới lập,Triệu Thuẫn chuyên quyền,các quan đại phu giếtlẫn nhau,th. muốn đem quân sang đánh Trịnh,liền hơp( triều thần lại để thương nghị.Quan đạiphu là Phan Sơn nói:-Vua Tấn tuổi h.y c.n nhỏ,các bề tôi chỉ tranh quyền lẫn nhau,c.n nghĩ g. đến chư hầu,nayta thừa cơ đem quân sang đánh lấy các nước ở phía bắc th. c.n ai đương nổi !Sở Mục công bằng l.ng,liền sai Đấu Việt Tiêu làm chánh tướng,Vĩ Giả làm phó tướng, đemquân đi đánh Trịnh,c.n m.nh th. đóng đại binh ở đất Lang Uyên để tiếp ứng,lại sai công tử Tiênlàm chánh tướng,công tử Phiệt làm phó tướng, đem quân đi đánh Trần.Trịnh Mục công nghetin quân Sở đến đánh,vội vàng sai công tử Kiên,công tử Mang và Lạc Nhĩ,ba người đem quânra ngoài c.i để chống cự với quân Sở,lại dặn phải giữ thế thủ,chớ nên giao chiến,rồi cho ngườisang cáo cấp với nước Tấn. Đấu Việt Tiêu ngày nào cũng đem quân đến khiêu chiến.Quân Trịnhnhất định không ra.Vĩ Giả mật nói với Đấu Việt Tiêu rằng:-Từ trận Thành Bộc đến giờ,quân Sở ta đ. lâu không kéo sang nước Trịnh,người nước Trịnhchắc đợi có quân nước Tấn đến cứu,vậy mới cố giữ thế thủ mà không giao chiến với ta.Nay tanên nhân lúc quân Tấn chưa đến,dụ ra mà đánh th. có thể báo được cái thù năm xưa,nếu để lâungày,các nước đem quân đến cứu th. e rằng lại giống như việc Thành Đắc Thần ngày trước,biếtlàm thế nào !Đấu Việt Tiêu nói:-Nay muốn dụ quân Trịnh ra th. làm thế nào?Vĩ Giả ghé tai mà bảo mưu kế. Đấu Vuệt Tiêu nghe lời,liền giả cách nói lương thực sắphết,truyền cho các quân sĩ đi ăn cướp ở các thôn xóm,c.n m.nh th. ngày nào cũng ngồi ở trongmàn uống rượu nghe hát đến nữa đêm mới thôi.Có người đến đất Lang Uyên báo tin cho SởMục vương biết.Sở Mục vương nghi lé Đấu Việt Tiêu có l.ng khinh giặc, đ. toan đem quân đếnđễ đốc chiến.Phạm Sơn nói với Sở Mục vương rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 467 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçn-Vĩ Giả là người có trí,tất là mưu kế chi đây.Tôi chắc chỉ trong mấy ngày nữa,phải có tinthắng trận đưa về.Bọn công tử Kiên(tướng nước Trịnh )thấy quân Sở không đến khiêu chiến nữa,trong l.ngnghi hoặc,mới sai người đi dọ thám xem t.nh h.nh quân Sở ra sao.Quân thám tử về báo rằng:-Quân Sở ngày nào cũng kéo nhau đi cướp phá các thôn xóm,c.n Đấu Việt th. chỉ suốt ngàynghe hát và uống rượu,khi rượu say,lại xỉ mắng người nước Trịnh ta là hèn mạt không làm g.được!Công tử Kiên mừng mà nói rằng:-Quân Sở đi cướp phà thôn xóm th. trong đồn trại tất bỏ không,mà nguyên soái nước Sởngày nào cũng nghe hát uống rượu th. trông g. đến việc quan nữa ! Đêm hôm nay ta đem quânsang cướp phá đồn trại quân Sở,có thể toàn thắng được.Công tử Mang và Lạc Nhĩ đều lấy làm phải. Đêm hôm ấy,ba người cùng đem quân lẻn đếndinh quân Sở, đứng xa trông thấy đèn đuốc sáng rực,lại nghe có tiếng hát véo von.Công tử Kiênnói:-Đấu Việt Tiêu sắp đến ngày tận số !Rồi tức th. vẫy quân xông vào.Quân Sở không chống cự g. cả.Công tử Kiên tiến vào tậntrong trại,mấy người nhạc công bỏ chạy tán loạn,chỉ có Đấu Việt Tiêu vẫn thấy ngồi trơ,khôngđộng đậy chút nào.Công tử Kiên đến gần nh.n kỹ xem sao th. hóa ra một người bằng cỏ kếtlại,chứ không phải Đấu Việt Tiêu thật,bấy giờ mới biết là trúng kế,giật m.nh kinh sợ,toan quaytrở ra.Bỗng thấy ở phía sau trại pháo vang rầm,một viên đại tướng kéo quân ra đuồi đánh,quátto:-Ta là Đấu Việt Tiêu đây !Công tử Kiên vội vàng cùng với công tử Mang và Lạc Nhĩ t.m đường trốn chạy.Chạy chưađược một dặm,lại nghe có tiếng súng nổ.Vĩ Giả đem một toán quân chấn ngang giữa đường.Phía trước có Vĩ Giả,phía sau có Đấu Việt Tiêu,hai phía cùng đánh ập lại.Quân Trịnh thuato.Công tử Mang và Lạc Nhĩ bắt.Công tử Kiên chạy lại để cứu,cũng bị quân Sở bắt nốt.TrịnhMục công kinh sợ,báo các bề tôi rằng:-Ba tướng nước ta đều bị bắt cả,mà vẫn chưa thấy quân Tấn đến cứu,biết làm thế nào?Các quan triều thần nói:-Thế quân Sở mạnh lắm ! nếu ta không xin hàng th. chẳng bao lâu quân ta sẽ bị quân Sởphá vỡ,dẫu nước Tấn cũng không thể phá nổi.Trịnh Mục công liền sai công tử Phong (con Trịnh Mục công ) đem các đồ lễ vật đến dinhquân Sở để xin giảng h.a. Đấu Việt Tiêu sai người tâu với Sở Mục vương.Sở Mục vương thuậncho,truyền tha công tử Kiên,công tử Mang và Lạc Nhĩ,rồi lại thu quân trở về nước Sở.Bấy giờcông tử Tiên (tướng nước Sở ) đem quân đi đánh Trần bị thua,quan phó tướng là công tử Phiệtbị quân nước Trần bắt.Côn tử Tiên mới đón đường tâu với Sở Mục công xxin thêm quân để điđánh báo thù.Sở Mục công giận lắm,toan kéo quân sang nước Trần.Bỗng thấy nước Trần sai sứđem công tử Phiệt sang xin giảng hoà.Sở Mục vương mở thư ra xem, đại lược nói rằng:-Nước tôi nhỏ mọn,chưa từng được giao tiếp với thượng quốc,nay thượng quốc hành quânsang nước tôi,bọn ở biên giới không biết g.,có thất lễ với công tử Phiệt,tôi lấy làm lo sợ lắm,vậyTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 468 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçnphải sai sứ đem ngựa sang tạ tội.Từ nay trở đi,nước tôi một l.ng thần phục,vậy xin thượng quốcdung thứ cho.Mục vương cười rằng:-Nước Trần sợ ta hỏi tội mà xin qui phục,cũng là kiến cơ đó !Nói xong,thuận cho nước Trần được giảng hoà.Mục vương lại truyền hịch cho vua Trịnh,vuaTrần,và vua Sái hẹn đến tháng mười năm ấy th. hội nhau ở đất Quyết Lạc (đất nước Tống ).Lại nói chuyện Triệu Thuẫn nước Tấn thấy người nước Trịnh đến cáo cấp liền hợp quân bốnnước,Tống ,lỗ,Vệ và Hứa để cùng sang cứu nước Trịnh.Chưa sang đến nơi, đ. nghe tin nướcTrần cũng theo Sở.Quan đại phu nước Tống là Hoa Ngẫu cùng quan đại phu nước Lỗ là công tửToại đến nói với Triệu Thuẫn xin đem quân sang đánh Trần và Trịnh.Triệu Thuẫn nói:-Chỉ v. ta không đến cứu nhanh, để đến nổi hai nước phải theo Sở,chớ hai nước ấy có tội lỗig. ! Chi bằng ta rút quân về mà sửa sang chính sự trong nước c.n hơn !Nói xong liền rút quân về.Cuối mùa thu năm ấy,vua Trần (Sóc ) và vua Trịnh ( Lan) đều đếncả ở Tức Địa để đón Sở Mục vương.Mục vương hỏi:-Khi trước tôi có hẹn đến hội ở Quyết Lạc,sao hai vua lại c.n ở đây?Vua Trần và vua Trịnh đồng thanh đáp:-Chúng tôi sợ đến chậm th. có lỗi,vậy phải hợp ở đây để đón đại vương,rồi cùng đi một thể.Sở Mục vương bằng l.ng.Bỗng nghe báo vua Sái (Giáp Ngọ) đ. đến ở đất Quyết Lạc rồi.SởMục vương liền cùng với vua Trần và vua Trịnh đi gấp đến đất Quyết Lạc.Khi Sở Mục vươngđến,vua Sái ra đón,dùng lễ thần hạ,sụp lạy hai lạy.Vua Trần và vua Trịnh giật m.nh,nói riêngvới nhau rằng:-Vua Sái chịu nhún m.nh quá như vậy,th. vua Sở tất cho chúng ta là quá vô lễ !Vua Trần và vua Trịnh mới cùng nhau nói với Sở Mục vương rằng:-Đại vương thân hành đến đây mà vua Tống không đến nghênh tiếp,xin đại vương cho đemquân đi đánh.Mục vương cười mà rằng:-Tôi đem quân tới đây,chính là muốn đánh nước Tống đó.Bấy g.ờ Tống thành công đ. mấtrồi,con là Chủ Cữu (tức là Tống Chiêu Công )lên nối ngôi mới được ba năm,hay tin dùng bọntiểu nhân,mà ruồng bỏ người trông công tộc,bởi vậy người trong công tộc nổi loạn,giết quan tưm. là công tử Ngang.Quan tư thành là Đ.ng Y Chư bỏ chạy sang nước Lỗ,nhờ có quan tư khấulà Hoa Ngự Sự hết sức điều đ.nh để triệu Đ.ng Y Chư về,nước Tống mới được yên ổn.Hoa NgựSự nghe tin Sở Mục công hội chư hầu ở đất Quyết Lạc có . muốn d.m ngó nước Tống,mới nóivới Tống Chiêu công ràng:-Nước nhỏ mà không chịu thần phục nước lớn th. sao giữ được,nay nước Trần và nước Trịnhđều theo Sở cả,chúa công cũng nên thân hành đến mà nghênh tiếp vua Sở,nếu chờ khi vua Sởđem quân đến đánh,rồi mới xin giảng hoà th. sao cho kịp !Tống Chiêu công lấy làm phải,mới thân hành đến đất Quyết Lạc để nghenh tiếp Sở Mụcvương,và mời Sở Mục vương đi sắn bắn ở rừng Mạnh Chư.Sở Mục vương bằng l.ng.Tống Chiêucông cùng với các chư hầu theo Sở Mục vương đi săn.Sở Mục vương truyền lệnh cho các chưhầu đi săn,trong xe đều phải đem theo một cái mồi lửa,ph.ng khi lấy lửa. Đến lúc đi săn,Sở MụcTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 469 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçnvương ngảnh lại hỏi Tống Chiêu công lấy cái mồi lửa toan hun đốt đàn cáo.Tống Chiêu côngkhông đem mồi lửa đi theo.Quan tư m. nước Sở là Thân Vô Úy nói với Sở Mục vương rằng:-Vua Tống trái lệnh như vậy,nếu đại vương không trị tội th. cũng nên đánh người theo hầuvua Tống để giữ phép.Nói xong,liền thét nọc người dong xe của Tống Chiêu công đánh ba trăm roi,dể làm gươngcho chư hầu.Tống Chiêu công hổ thẹn khôn xiết.Bấy giờ nước Sở cường thịnh,sai Đấu Việt Tiêusang sứ nước Tề và nước Lỗ,nghiễm nhiên tự coi là bá chủ Trung nguyên.Nước Tấn biết vậy màcũng không kiềm chế nổi. Năm thứ tư đời Chu Khoảnh vương,Tần Khang công hợp các quantriều thần lại thương nghị rằng:-Ta nghĩ đến việc Linh Hồ mà căm tức nước Tấn, đến nay đ. năm năm trời,bây giờ TriệuThuẫn nước Tấn chuyên quyền,giết hại các quan đại thần,không biết sửa sang chánh sự.Trần,Sái,Trịnh,Tốngđều bỏ Tống theo Sở cả,mà Tấn cũng không làm g. nổi,xem thế đủ biết Tấn đ. suy nhược lắmrồi,nay ta không đánh Tấn ,c.n đọi đến bao giờ !Các quan đại phu đều nói:-Chúa công muốn đánh Tấn,chúng tôi xin hết sức.Tần Khang công liền giao quốc chính cho Mạnh Minh,rồi sai Tây Khất Thuật làm chánhtướng,Kiển Binh làm phó tướng,Sĩ Hội làm tham mưu, đem quân sang nước Tấn đánh lấy đất CơM..Triệu Thuẫn nghe báo,tức khắc muốn đem quân ra đối địch.Bấy giờ Triệu Thuẫn làm trungquân nguyên soái,cho Tuân Lâm Phủ làm trung quân phó nguyên soái,thay chân Tiên Khắc,dùngĐế Di Minh làm chức xa hữu,lại cho Khước Khuyết làm thượng quân nguyên soái,thay chân CơTrịnh Phủ.Triệu Thuẫn có người em họ têngọi Triệu Xuyên,là con rễ Tấn Tướng công,xin làmthượng quân phó nguyên soái,Triệu Thuẫn bảo Triệu Xuyên rằng:-Nhà ngươi tuổi trẻ,chưa có lịch duyệt,không nên làm vội.Nói xong liền cho Du Biền làm thượng quân phó nguyên soái,lại dùng Loan Thuẫn làm hạquân phó nguyên soái,thay chân Tiên miệt,dùng con Tư Thân là Tư Giáp làm hạ quân phónguyên soái,thay chân Tiên Đô.Triệu Xuyên lại xin đem thân thuộc của m.nh phụ theo với đạothương quân để lập công trạng.Triệu Thuẫn thuận cho.Con Hàn Tử Dư tên gọi Hàn Quyết,cóhiến đức mà lại có tài năng,từ lúc bé vẫn ở nhà Triệu Thuẫn.Bấy giờ khuyết chức tư m.,TriệuThuẫn liền tiến cử lên Tấn Linh công,mà dùng tư m.. Đại binh từ Giáng Đô kéo ra,rất là chỉnhtề,uy nghiêm ! Đi chưa được mười dặm,bỗng thấy có một người rẽ hàng quân mà quay xe trởlại.Quan tư m. là Hàn Quyết hỏi.Người dong xe ấy nói:-Triệu Tướng quốc bỏ quên các đồ uống rượu,vậy có sai tôi trở lại lấy.Hàn Quyết nổi giận nói :-Đại binh đang đi ma sao nhà ngươi dám rẽ hàng quân trở lại,tất phải đem chém mới được!Người dong xe ấy khóc mà kêu rằng:-Việc này là do lệnh quan Tướng quốc.Hàn Quyết nói:-Ta làm chức tư m.,chỉ biết quân pháp,chứ không biết quan tướng quốc nào cả!Nói xong,truyền chém người dong xe của ngài,thật là một kẻ phụ ơn,xin chớ nên dùng làmg. !Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 470 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa TêçnTriệu Thuẫn cười,rồi sai người đi triệu Hàn Quyết.Hàn Quyết đến,Triệu Thuẫn đang ngồiđúng dậy,tỏ . kính trọng mà bảo rằng:-Nhà ngươi biết giữ phép như vậy,thật không uổng công ta tiến dẫn ! Nhà ngươi nên gắngthêm nữa !Hàn Quyết lạy tạ rồi lui ra.Triệu Thuẫn lại bảo các tướng rằng:-Sau ngày Hàn Quyết tất được cầm quyền chính nước Tấn ! Họ Hàn đ. sắp đến ngày hưngthịnh !Quân Tấn đóng đồn ở đất Hà Khúc.Du Biền hiến kế rằng :-Quân Tấn dương uy sức nhuệ trong mấy năm trời,mới sang đánh ta th. không địch nổi,tanên cố thủ mà không nên ra đánh,lâu ngày tự khắc quân Tấn phải lui.Khi quân Tần đ. lui,bấygiờ ta sẽ đuổi th. tất được toàn thắng.Triệu Thuẫn theo lời.Tần Khang công thấy quân Tấn không đánh,mới hổi kế Si Hội.Sĩ Hộinói :-Triệu Thuẫn mới dùng một người tên gọi Du Biền.Người ấy nhiều mưu trí lắm ! Nay quânTấn không ra đánh là theo mưu của Du Biền,muốn lém cho quân ta lâu ngày mỏi mệt.Tôi ngheTriệu Xuyên là con rễ Tấn Tương công thuở trước,có nói với Triệu Thuẫn không cho,lại dùng DuBiền,Triệu Xuyên không bằng l.ng,bởi vậy xin đem thân thuộc đi theo đạo thượng quân,th. tấtTriệu Xuyên cậy sức mạnh,vội vàng ra nghênh chiến.Chỉ dùng kế ấy mới đánh nổi được quânTấn.Tần Khang công theo lời,liền sai Kiển Binh đến đánh đạo thượng quân.Khước Khuyết vàDu Biền đều cố thủ không ra.Triệu Xuyên nghe tin quân Tần đến,tức khắc đem thân thuộc củam.nh ra nghênh chiến.Kiển Binh quay xe bỏ chạy.Xe chạy rất nhanh.Triệu Xuyên đuổi theo đếnhơn mười dặm mà không kịp,phải trở về.Triệu Xuyên thấy bọn Du Biền không đem quân tiếpứng,mới gọi các tướng sĩ mà mắng rằng:-Ta đem quân đi tới đây là cốt để đánh giặc,nay giặc đến mà ra đánh,vậy th. đạo thượngquân này đều là đàn bà cả hay sao !Các tướng sĩ nói:-Nguyên soái đ. định sẳn mưu kế để phá quân giặc,chúng tôi không dám trái lệnh.Triệu Xuyên lại mắng rằng:-Lũ chuột ấy lại c.n có mưu kế g. ! Chẳng qua là sợ chết mà thôi,Ai sợ quân Tần,chứ ta đâyquyết không sợ.Ta quyết đem quân ra đánh một trận để khỏi thẹn với quân Tần.Triệu Xuyên lại tiến quân ra đánh,vừa đi vừa reo to lên rằng:-Ai có can đảm th. đi theo ta !Các tướng sĩ không ai theo cả.Chỉ có quan hạ quân phó nguyên soái là tư giáp khen rằng:-Người ấy thật là anh hùng,ta nên giúp mới phải !Thượng quân nguyên soái là Khước Khuyết vội vàng sai người đem việc ấy báo cho TriệuThuẫn biết.Triệu Thuẫn giật m.nh kinh sợ mà nói rằng:-Thằng điên ấy đem quân đi một m.nh,tất bị quân Tần bắt,ta phải cứu mới được !Nói xong,liền truyền cho các quân cùng ra, đế giao chiến với quân Tần.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 471 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa TêçnLại nói chuyện Triệu Xuyên tiến sang quân Tần,cùng với Kiển Binh giao chiến. Đánh đượchơn ba mươi hợp,hai bên đang xung đột,th. Tây Khất Thuật vừa toan xông đến để đánh giúpKiển Binh,bỗng thấy đại binh Tấn kéo ra,nên không dám đánh nữa,lại nổi hiệu thu quân trởvề..Triệu Thuẫn thấy vậy cũng thu quân về.Triệu Xuyên về đến dinh quân Tấn,hỏi Triệu Thuẫn rằng:-Tôi định dốc lực ra phá vỡ quân Tần, để rửa thẹn cho các tướng,sao ngài lại nổi hiệu thuquân?Triệu Thuẫn nói:-Tần là một nước lớn,không nên khinh địch,phải dùng kế mới được.Triệu Xuyên nói:-Dùng kế ! Dùng kế ! Nghĩ mà chán quá !Nói chưa dứt lời th. có người vào báo có sứ nước Tần đưa chiến thư đến.Triệu Thuẫn saiDu Biền ra tiếp kiến.Sứ nước Tần đưa bức thư cho Du Biền.Du Biền đệ tr.nh Triệu Thuẫn.TriệuThuẫn mở ra xem,thư rằng:“Các chiến sĩ của hai nước chúng ta, đều chưa thiếu ai cả,xin đến ngày mai quyết một trậnđược thua”.Triệu Thuẫn nhận lời,sứ nước Tần về rồi,Du Biền bảo Triệu Thuẫn rằng:-Tôi thấy sứ nước Tần ngoài miệng dẫu nói xin khai chiến,nhưng trông mắt ngơ ngác nh.nquanh có . sợ h.i ta lắm.Tôi chắc đêm hôm nay quân Tần tất bỏ trốn ,xin nguyên soái sai mộttoán quân ra phục sẳn ở bên Hoàng Hà,chờ khi quân Tần qua sông sẽ đổ ra đánh,tôi chắc làquân ta tất được toàn thắng.Triệu Thuẫn khen phải,toan sai quân đi mai phục.Tư Giáp nghe thấy mưu ấy,liền nói vớiTriệu Xuyên.Triệu Xuyên liền với Tư Giáp kéo nhau đến cửa dinh quân Tấn mà reo ầm lên rằng:-Các quân sĩ,h.y nghe ta nói một câu:nước Tấn ta dùng binh hùng tướng dũng,có kém g.nước Tần ,nay nước Tần đưa chiến thư,ta đ. nhận lời rồi,mà lại c.n đem quân mai phục, để làmkế đánh trộm th. sao gọi là trượng phu được !Triệu Thuẫn nghe nói,liền gọi Triệu Xuyên và Tư Giáp đến mà bảo rằng:-Ta có . đâu ! Các người chớ làm cho quân sĩ náo động !Thám tử của nước Tần đem chuyện ấy về báo với Tần Khang công. Đêm hôm ấy,quân Tầnbỏ trốn,rút về mạt Hà Ấp,qua ải Đào Lâm mà về nước Tần.Triệu Thuẫn cũng thu quân trở về,rồitrị tội những kẻ làm tiết lộ quân t.nh.Triệu Xuyên là con rễ Tấn Tương công,lại là em họ TriệuThuẫn, được tha tội,c.n Tư Giáp th. phải cách bỏ quan tước, đuổi sang ở nước Vệ.Triệu Thuẫnnói :-Ta không nên quên công của Tư Thần ngày xưa !Nói xong,lại cho con Tư Giáp là Tư Khắc làm hạ quân phó nguyên soái.Triệu Thuẫn sợ quân Tần lại đến,mới sai quan đại phu là Thiêm Gia ra ở Hà Ấp để trấn thủẢi Đào Lâm.Du Biền nói với Triệu Thuẫn rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 472 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçn-Trận vừa rồi,bày mưu kế cho nước Tần là bởi Sĩ Hội,nếu người ấy c.n ở nước Tần th. chúngta cũng khó l.ng mà ngồi yên được.Triệu Thuẫn lấy làm phải,hợp các quan đại phu lại để thương nghị.Triệu Thuẫn hỏi rằng:-Nay Hồ Xạ Cô ở nước Xích Địch,Sĩ Hội ở nước Tần,hai người đều lập mưu để hại nước Tấnta,các quan nghĩ thế nào?Tuân Lâm Phủ nói:-Công lao của họ Hồ ngày xưa,ta cũng nên nhớ,nay xin triệu Hồ Xạ Cô về mà phục chức choy.Khước Khuyết nói:-Hồ Xạ Cô nhiều công lao,nhưng có cái tội giết quan đại thần,nếu ta phục chức cho th. lấy g.làm gương cho kẻ khác,chi bằng ta triệu Sĩ Hội.Sĩ Hội là người nhu thuận mà nhiều mưu trí,dẫucó trốn sang nước Tần,nhưng không phải là có tội.Xích Địch xa mà nước Tần gần,ta muốn trừcái hại nước Tần th. nên triệu Sĩ Hội về.Triệu Thuẫn nói:-Nước Tần đang trọng dụng Sĩ Hội,ta triệu th. tất nước Tần không cho về,biết làm thế nào?Du Biền nói:-Tôi có nghe một người tên gọi Thọ Dư,tức là cháu Ngụy Thù,hiện nay ăn lộc ở NgụyẤp.Người ấy khéo bày mưu kế,muốn triệu Sĩ Hội về,chi giao cho người ấy là được việc !Nói xong,lại ghé vào tai Triệu Thuẫn mà bảo mưu kế.Triệu Thuẫn mừng lắm nói:-Nhà ngươi đến gọi người ấy cho ta.Chiều hôm ấy Du Biền đến nhà Thọ Dư,Thọ Dư mời vào.Du Biền xin vào ph.ng kín để nóichuyện,rồi đem mưu kế định triệu Sĩ Hội bảo với Thọ Dư.Thọ Dư nhận lời.Du Biền về nói vớiTriệu Thuẫn.Ngày hôm sau,Triệu Thuẫn vào tâu với Tấn Linh công rằng:-Người nước Tần thường hay xâm nhiễu nước Tấn ta,ta nên bắt các quan ấp tể ở Hà Đôngphải mộ quân ra trấn thủ bến sông Hoàng Hà,lại bắt cả những người có ăn lộc,cũng phải đi đốcbiện về việc ấy ,nếu sai suyển th. tức khắc trị tội.Nói xong,truyền gọi Thọ Dư,bắt phải hết sức mà đốc biện việc ấy.Thọ Dư nói với Triệu Thuẫnrằng :-Chúa công nghĩ đến tiền nhân tôi thuở xưa mà cho tôi được ăn lộc ở Ngụy Ấp,nhưng tôichưa hề có quen việc quân lữ bao giờ.HUống chi sông Hoàng Hà dài hơ, một trăm dặm,chỗ nàoquân giặc cũng có thể sang đ. dược,dẫu đem quân ra trấn thủ,chẳng qua cũng vô ích mà thôi.Triệu Thuẫn nổi giận,nói:-Sao nhà ngươi lại dám trái lệnh ta ! Hạn cho nhà ngươi trong ba ngày,phải đem quân tịchđến tr.nh,nếu chưa làm xong th. sẽ chiếu quân pháp mà trị tội.Thọ Dư than thở mà lui ra,khi về đến nhà,có vẻ buồn bả.Vợ con thấy vậy,xúm lại hỏi.Thọ Dưnói:-Triệu Thuẫn ác nghiệt quá,bắt ta đem quân ra giữ các cửa sông Hoàng Hà th. biết bao giờcho xong việc ! Các người nên thu thập gia tư,cùng ta trốn sang Tần theo Sĩ Hội là hơn cả.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 473 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa TêçnNói xong,truyền cho người nhà sắp sửa xe ngựa. Đêm hôm ấy Thọ Dư uống một bữa rượuthật say,rồi nhân cớ món ăn làm không được sạch,Thọ Dư lại đánh người làm bếp hơn một trămroi, đánh xong,vẫn c.n hầm hầm tức giận đe giết người nhà bếp.Người nhà bếp tức khắc đem việc Thọ Dư có . định phản Tấn theo Tần báo Triệu Thuẫn.TriệuThuẫn sai Hàn Quyết đem quân đến bắt.Hàn Quyết để Thọ Dư chạy thoát,chỉ bắt vợ co đembỏ ngục.Thọ Dư đi suốt mấy đêm sang đến nước Tần,vào yết kiến Tần Khang công,kể tội TriệuThuẫn ác nghiệt,bắt giam vợ con m.nh,chỉ có một m.nh trốn thoát sang xin đầu hàng nướcTần.Tần Khang công hỏi Sĩ Hội xem việc ấy thực hay giả?Sĩ Hội nói:-Người nước Tấn hay gian dối lắm,ta chớ nên tin.Nếu Thọ Dưthực l.ng đầu hàng,th. có đemđược vật g. sang dân nước Tần ta mới phải.Thọ Dư th. vào trong tay áo,rút ra một quyển sổ,biênnhững thổ địa nhân dân tại Ngụy ấp, đem dân Tần Khang công mà nói rằng:-Nếu chúa công thu dụng tôi th. tôi xin đem Ngụy ấp mà dân nộp cho chúa công.Tần Khang công lại hỏi Sĩ Hội rằng:-Có nên nghe lời Thọ Dư không?Thọ Dư đua mắt cho Sĩ Hội và sẽ giẫm vào chân Sĩ Hội.Sĩ Hội dẫu ở nước Tần,nhưng l.ngvẫn nhớ nước Tấn khi thấy Thọ Dư ra hiệu,mới nói với Tần Khang công rằng:-Nước Tần ta khi trước bỏ năm thành ở đất Hà Đông mà không lấy,là v. có t.nh thân gia vớiTấn.Bây giờ Tấn đánh nhau với ta luôn mấy năm nay,th. ta c.n v. lẽ g. mà không chiếm lấy nămthành ở đất Hà Đông nữa.Và năm thành ở đất Hà Đông th. Ngụy ấp là lớn hơn cả,nếu ta chiếmđược Ngụy ấp rồi nhân đấy mà lấy luôn cả năm thành ,c.n g. hơn nữa ! Tôi chỉ e rằng quân trấnthủ ở Ngụy ấp,sợ uy người nước Tấn,không dám về với nước ta mà thôi.Thọ Dư nói:-Quan trấn thủ ở Ngụy ấp dẫu là bề tôi nước Tấn,nhưng vẫn chịu ơn họ Ngụy tôi,nếu chúacông đem một toán quân đóng đồn ở Hà Tây để làm thanh viện,th. tôi có thể dụ cho họ phảitheo.Tần Khang công ngảnh lại bảo Sĩ Hội rằng:-Nhà ngươi đ. am hiểu việc nước Tấn,nên cùng đi với ta.Tần Khang công cho Tây Khuất Thuật làm chánh tướng.Sĩ Hội làm phó tướng,và thân hànhsang đóng đồn ở Hà Tây.Quân thám tử nước Tần về báo rằng:-Phía trước có một toán quân Tấn đóng đồn,không biết là . tứ g..Thọ Dư nói:-Đó tất là người Ngụy ấp,nghe tin quân Tần kéo đến mà ph.ng bị sẵn đấy ! Đó là v. chúng tachưa biết có tôi ở bên này.Nay được một người nào am hiểu việc nước Tấn,cho cùng sang trướcvới tôi, đem sự họa phúc mà dụ bảo chúng th. chúng tất phải theo.Tần Khang công sai Sĩ Hội đi với Thọ Dư.Sĩ Hội sụp lạy mà nói rằng:-Người nước Tấn tàn ác như hổ lang,không thể lường được.Chuyến này tôi phụng mệnh sangdụ bảo mà chúng chịu theo th. một sự may cho nước Tần,vạn nhất chúng không theo mà bắt tôiTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 474 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 48. Nùm Tûúáng Baân Nhau Laâm Loaån TêænthoåDû Lêåp KïæÀaánh Lûâa Têçnở bên ấy,tôi e rằng chúa công lại cho tôi là người không làm nổi việc mà trị tội vợ con tôi.Nhưvậy có phải là không ích g. cho chúa công,mà vợ con tôi cũng phải chịu oan khổ,hối sao cho kịp!Tần Khang công bèn bảo Sĩ Hội rằng:-Nhà ngươi cứ nên hết l.ng v. ta mà đi,lấy được Ngụy ấp th. ta sẽ hậu thưởng,nếu ngườinước T-án có bắt giữ nhà ngươi ỡ bên ấy,ta xin sai người đem vợ con sang trả, để tỏ tấm l.ngyêu mến bấy lâu.Nói xong lại trỏ sông Hoàng Hà mà thề với Sĩ Hội.Quan đại phu nước Tần Nhiễu Triều can Tần Khang công rằng:-Sĩ Hội là một mưu thần của nước Tấn, đi chuyến này khác nào như con cá lớn được xuốngvực sâu,khi nào c.n trở lại nữa.Sao chúa công lại quá nghe lời Thọ Dư mà giúp cho địch thêmmột mưu thần như thế?Tần Khang công nói:-Việc này ta tự gánh lấy,nhà ngươi chớ có lo ngại.Sĩ Hội và Thọ Dư từ biệt Tần Khang công rồi đi.Nhiễu Triều ra tiễn, đem một cái roi da tặngSĩ Hội mà bảo rằng:-Nhà ngươi chớ khinh nước Tần ta không có trí sĩ,chỉ tiếc chúa công không nghe lời ta màthôi ! Nhà ngươi cầm cái roi này đánh ngựa mà về cho mau,nếu chậm th. chắc có tai vạ.Sĩ Hội lạy tạ,rồi giục ngựa đi mau.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 475 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 49Công Tử B.o Phóng Tiền Mua Nướctề . Công Tham Sắc Hại ThânSĩcùng Thọ Dư qua sông Hoàng Hà, đi về phía đông. Đi chưa được nữa dặm,thấy một viêntướng trẻ tuổi đem môt toán quân đến đón.Viên tướng ấy ngồi trên xe,cúi đầu chào Sĩ Hội.SĩHội lại gần nh.n xem ai th. tức là Triệu Sóc (con Triệu Thuẫn).Sĩ Hội hỏi Triệu Sóc rằng:-Nhà ngươi đem quân tới đây là có . g.?Triệu Sóc nói:-Tôi phụng mệnh cha tôi,tới đây để đón ngài về triều,mặt sau sắp có đại binh kéo đến.Nói chưa dứt lời th. bỗng nghe có tiếng pháo nổ,quân Tấn kéo đến đông như nước chảy,đem Sĩ Hội và Thọ Dư về triều.Thám tử nước Tần về báo,Tần Khang công nổi giận,toan đemquân qua sông để đánh Tấn.Lại nghe báo bên kia sông có Tuân Lâm Phủ và Khước Khuyết đemđại binh nước Tấn kéo đến,Tây Khất Thuật bèn nói với Tần Khang công rằng:-Đại binh nước Tấn đ. đến tiếp ứng như thế,tất không để cho quân ta sang sông,chi bằng tah.y rút về.Nói xong,liền rút quân về.Bọn Tuân Lâm Phủ thấy quân Tần rút về,cũng đem quân trở vềnước Tấn.Sĩ Hội trốn sang nước Tần đ. ba năm trời,ngày nay lại về nước Tấn,ngẫm nghĩ trongl.ng,xiết bao cảm khái,vào yết kiến Tấn Linh công,sụp lạy tạ tội.Tấn Linh công nói:-Nhà ngươi có tội g. đâu !Tấn Linh công cho Sĩ Hội làm quan đại phu.Triệu Thuẫn tâu với Linh công thưởng cho ThọDư mười cổ xe, để đền công khổ nhọc đi triệu được Sĩ Hội.Tần Khang công sai người đua vợ conSĩ Hội về trả nước Tấn và bảo Sĩ Hội rằng:-Ta không lỡ trái lời thề ở sông Hoàng Hà đâu !Sĩ Hội cảm cái ân nghĩa của Tần Khang công,cũng viết thư cảm tạ,và khuyên Tần Khangcông nên nghĩ việc binh, để nuôi sức dân,mà giữ yên bốn c.i.Tần Khang công nghe lời,từ bấygiờ Tần Tấn hai nước không gây việc chiến tranh, được đến vài ba mươi năm.Chu Khoảnh vương lên ngôi được sáu năm th. băng hà.Thái tử Ban lên nối ngôi,tức là ChuKhuôn vương.Sở Mục vương mất.Thế tử Lữ lên nối ngôi,tức là Sở Trang vương.Triệu Thuẫn476ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi Thênthấy nước Sở mới có tang,muốn nhân cơ hội ấy khôi phục lại sự nghiệp bá chủ của nước Tấntrước,liền đại hội chư hầu ở đất Tân Thành.Tống Chiêu công,Lỗ Thành công,Trần Linh công,VệThành công,Trịnh Mục công và Hứa Chiêu công đều đến dự hội.Tống Chiêu công,Trần Linhcông và Trịnh Mục công đều bày tỏ sự t.nh ngày trước,nói phải theo Sở chỉ là việc bất đắc dĩ.Triệu Thuẫn cũng lấy lời ngọt ngào mà phủ dụ.Chư hầu lại thần phục nước Tấn cả,chỉ cónước Sái vẫn theo Sở như cũ,không đến dự hội.Triệu Thuẫn sai Khước Khuyết đem quân điđánh nước Sái.Nước Sái xin giảng hoà.Khước Khuyết mới thu quân về nước.Tề Chiêu công vẫnđịnh đến dự hội,nhưng phát bệnh nặng chưa kịp đến đ. mất,con là thế tử Xá lên nối ngôi.Mẹthế tử Xá là con gái nước Lỗ,tên gọi Thúc Cơ,tức là nàng Chiêu Cơ.Nàng Chiêu Cơ dẫu là TềChiêu công phu nhân,nhưng không được yêu chuộng mà con là Thế tử Xá,th. tài học lại tầmthường,cũng không được người trong nước kính trọng.Công tử Thương Nhân là con nàng MậtCơ (thiếp của Tề Hoàn công) vốn có chí cướp ngôi,chỉ v. được Chiêu công hậu đ.i,nên khôngnỡ làm vội,vẫn định chờ Chiêu công mất rồi mới khởi sự.Mấy năm sau,Chiêu công triệu côngtử Nguyên ở nước Vệ về,giao quốc chính cho.Công tử Thương Nhân thấy công tử Nguyên làngười giỏi,vẫn có l.ng ghen ghét,lại muốn mua chuộc l.ng dân,mới đem hết gia tài,cấp phátcho những kẻ nghèo khổ,bởi vậy dân trong nước ai cũng phục. Đến lúc thế tử Xá được lên nốingôi,bỗng gặp có sao chổi xuất hiện,công tử Thương Nhân mới sai người bói xem tốt xấu thếnào.Người thầy bói nói:-Đó là cái triệu nước Tống nước Tề và nước Tấn có loạn,mà vua ba nước đều bị giết cả.Công tử Thương Nhân nói:-Nếu vậy th. làm loạn ở Tề,chắc là tay ta!Nói xong,liền sai kẻ tử sĩ vào đâm chết thế tử Xá.Công tử Thương Nhân thấy công tử Nguyênhơn tuổi m.nh,mới nói dối công tử Nguyên rằng:-Thế tử Xá không đáng làm vua,tôi làm việc nầy là v. anh đó !Công tử Nguyên giật m.nh kinh sợ và nói rằng:-Ta vẫn biết nhà ngươi muốn làm vua đ. lâu,sao bây giờ lại trút cho ta.Ta thờ nhà ngươithi được,chớ nhà ngươi không thể thờ ta được,ta chỉ mong nhà ngươi làm vua bao dung cho tađược trọn đời làm một kẻ thường dân ở nước Tề nầy,thế là m.n nguyện !Công tử Thương nhân lên nối ngôi,tức là Tề . công.Công tử Nguyên ghét Tề . công làmnhững việc tàn nhẫn,mới cáo ốm về nhà, đóng cửa không đi đến đâu cả,cũng không vào triềunữa.Chiêu Cơ thương con chết oan,ngày đêm kêu khóc.Tề . công thấy vậy bắt giam vào mộtnơi,lại cho ăn uống rất kham khổ.Chiêu Cơ đút tiền cho các cung nhân để đưa tin sang cho LỗVăn công biết.Lỗ Văn công sợ thế nước Tề mạnh,sai người sang nói với Chu Khuông vương,muốnnhờ uy Chu Khuông vương,xin Tề . công tha cho Chiêu Cơ,Chu Khuông vương sai Đan Bá sangnước Tề,bảo Tề . công rằng:-Đ. giết con th. thôi,c.n giam mẹ làm g. ! Sao không tha cho người ta về nước Lỗ, để tỏ l.ngquảng đại của nước Tề?Tề . công vẫn muốn giấu việc giết thế tử Xá,bấy giờ nghe lời Đan Bá ,mặt đỏ bừng lên,khôngnói g. cả. Đan Bá về nhà công quán.Tề . công truyền đem Chiêu Cơ sang cung khác,rồi sai ngườinói lừa Đan Bá rằng:-Chúa công toi đối với quốc mẫu (tức là Chiêu Cơ ),chưa hề dám khinh,huống chi lại có lệnhthei-n tử,kẻ nào mà không tuân theo?Sao cương sứ không vào yết kiến quốc mẫu, để tỏ tấml.ng quyền cố của thiên tử.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 477 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi ThênĐan Bá tưởng thực,vội vàng vào cung yết kiến Chiêu Cơ.Chiêu Cơ ứa nước mắt,kể nhữngnông nổ oan khổ. Đan Bá chưa kịp trả lời bỗng Tề . công ở đâu sực đến,quát to lên rằng:-Đan Bá sao dám tự tiện vào cung tư thông với quốc mẫu, định làm việc bậy bạ hay sao? Taquyết đem việc nầy tâu với thiên tử.Nói xong,truyền đem Đan Bá và nàng Chiêu Cơ mỗi người giam vào một nơi;lại căm tức LỗVăn công dám mượn uy lệnh thiên tử mà áp chế nước m.nh,mới đem quân đi đánh Lỗ.Lỗ Văncông sai quan thượng khanh là Qu. Tôn Hàng Phủ (con công tử Hữu)sang cáo cấp với nướcTấn.Triệu Thuẫn vâng lệnh Tấn Linh công hội các nước Tống,Vệ,Sái,Trần,Trịnh,Tào;và Hứa ở đấtHỗ, để bàn việc đánh Tề.Tề . công bèn sai người sang lễ nước Tấn,tha Đan Bá về nhà Chu,lạicho nàng Chiêu Cơ về Lỗ.Các nước đều rút quân về cả.Lỗ Văn công nghe tin nước Tấn khôngsang đánh Tề,cũng sai công tử Toại sang nước Tề để xin giảng hoà.Lại nói chuyện Tống Tương công phu nhân là Vương Cơ,tức là chị của Chu Tương vương,thânmẫu của Tống Thành công (Vương Thần )và tổ mẫu của Tống Chiêu công (Chử Cữu ).TốngChiêu công tử khi c.n làm thế tử,vẫn cùng với công tử An,công tử Khổng Thúc và công tônChung Ly đi săn bắn, đến khi lên ngôi làm vua,việc g. cũng nghe lời ba người ấy,bỏ hết cả chínhsự,chỉ hằng ngày rủ nhau đi săn bắn để mua vui.Quan tư m. Lạc biết cơ nước Tống tất loạn,mớinhường quan chức cho công tử An.Quan tư thành là công tôn Thọ cũng sợ tai vạ,xin cáo l.o vềhưu.Tống Chiêu công lại dùng người con công tôn Thọ là Đăng Y Chư làm quan tư thành?TốngTương công phu nhân là Vương Cơ đ. già mà c.n đa dâm.Tống Chiêu công có người con thứđệ tên gọi công tử B.o uống rượu thật say,rồi ép công tử B.o thông dâm với m.nh và hứa sẽlập làm vua.Từ đó Vương Cơ muốn bỏ Tống Chiêu công mà lập công tử Bắc.Tống Chiêu công sợcác chi họ về Mục công và Tương công mạnh thế lắm,mới bàn mưu với công tử Ngang để đuổinhững người ở trong hai chi ấy ra nước ngoài.Vương Cơ biết mưu,tức khắc mật báo cho hai chi ấy biết.Hai chi ấy nổi loạn,vay bắt công tửNgang và công tử Chung Ly ở chỗ triều môn mà giết đi.Quan tư thành là Đăng Y Chư sợ h.i trốnsang nước Lỗ.Công tử B.o vốn được l.ng các quan lục khanh,bấy giờ liên kết với bọn ấy và haichi hộ,không hỏi đến tội giết chết công tửNgang và công tôn Chung Ly,lại sai người sang nướcLỗ triệu Đăng Y Chư về mà phục chức cho.Công tử B.o nghe nói công tử Thương Nhân (tức làTề . công ) ở nước Tề,phóng tiền tài để mua l.ng người,mà cướp được ngôi vua,th. cũng bắtchước đem hết gia tài chu cấp cho những kẻ nghèo khổ.Năm thứ bảy đời Tống Chiêu công,nướcTống mất mùa,công tử B.o đem thóc gạo phát cho dân đói,lại kính kẻ già,tôn người hiền,phàmnhững người nào từ bảy mươi tuổi trở lên,cứ mỗi tháng lại sai người biếu thóc lụa và các thứthực phẩm,mà cấp lương cho,các quan công,khanh, đại phu th. tháng nào công tử B.o cũng cóđồ biếu,trong họ tôn thất,bất cứ thân sơ,hễ hơi có việc g.,cũng đem tiền bạc đến tư giúp. Đếnnăm thứ tám đời Tống Chiêu công,nước Tống lại mất mùa to,côn tử B.o hết cả tiền của.VươngCơ lại đem của riêng ở trong cung ra mà đưa cho công tử B.o.Bở i vậy cả nước ai cũng khenngợi công tử B.o là người nhân đức,mà muốn cho công tử B.o lên làm vua.Công tử B.o biếtlà người trong nước ai cũng bằng l.ng với m.nh mới bàn mưu với Vương Cơ để định giết TốngChiêu công.Vương Cơ nói:-Nghe nói Chữ Cữu (tên Tống Chieu công ) sắp đi săn ở đất Mạnh Chư.Hôm ấy ta dặn côngtử (em cùng mẹ với công tử B.o ) đóng cửa thành lại,rồi nhà ngươi đem người đi giết ChữCữu th. chắc phải xong việc.Công tử B.o theo lời.Quan tư thành là Đăng Y Chư vốn là ngườihiền,xưa nay công tử B.o vẫn kính trọng,bấy giờ nghe biết mưu của công tử B.o,liền nói vớiTống Chiêu công rằng:-Chúa công chớ nên đi săn,nếu đi th. tất không trở về được.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 478 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi ThênTống Chiêu công nói:-Nếu có kẻ nào định nổi loạn th. dẫu ta ở nhà,cũng chẳng tránh được nào !Nói xong,liền sai quan hữu sự là Hoa Nguyên và quan tả sư là công tôn Hữu ở nhà để giữnước,c.n m.nh th. chuyên chở các thứ bảo ngọc trong kho,thẳng đường tiến ra Mạnh Chư.TốngChiêu công mới ra khỏi cửa thành th. Vương Cơ sai người triệu Hoa Nguyên và công tôn Hữuvào mà giữ ở trong cung,rồi sai công tử Tu đóng chặt cửa thành lại.Công tử B.o bảo quan tưm. Hoa Ngẫu tuyên cáo với quân sĩ rằng:-Ta phụng mệnh Vương Cơ tôn lập công tử B.o lên làm vua,trừ bỏ hôn quân vô đạo đi,cácngười nghĩ thế nào?Quân sĩ đều reo ầm lên-Xinn vâng mệnh !Người nước Tống nghe nói,ai cũng thuận cả.Hoa Ngẫu đem quân đi đuổi theo Chiêu công.TốngChiêu công đi đến nữa đường,nghe tin có biến, Đăng Y Chư khuyên Chiêu công chạy sang nướckhác.Tống Chiêu công nói:-Tr-en từ tổ mẫu (trỏ Vương Cơ )dưới đến người trong nước,ai cũng là cừu địch với ta,huốngchi là các nước láng giềng ai c.n chịu giúp ta nữa.Ta chết ở nước khác,chẳng thà chết ở nướcnhà c.n hơn !Nói xong,truyền đóng quân lại,rồi nấu cơm ăn, để cho các người theo hắn đều được ăn nocả. Ăn xong,Chiêu công bảo các người theo hầu rằng :-Việc nầy là lỗi tại ta,chứ các người có dự g. đến ! các người theo hầu ta trong mấy năm,tachưa có g. đền công,nay có các đồ bảo ngọc ở đây,ta chia tặng cho các người.Các người nên trốnđi,kẻo mà chết oan !Các người theo hầu đều khóc mà nói rằng:-Xin chúa công cứ đi,nếu có quan đuổi theo,chúng tôi sẽ hết sức cố đánh.Chiêu công nói:-Chỉ chết uổng mà thôi,không được ích g..Các người chớ quyến luyến ta nữa !Được một lúc quân Hoa Ngẫu kéo đến,vây kín Tống Chiêu công,rồi tuyên cáo với quân sĩrằng:-Ta phụng mệnh Vương Cơ,chỉ giết một m.nh đứa hôn quân vô đạo mà thôi,không hại g. đếncác người cả.Chiêu công vội vàng xua đuổi những người theo hầu đi.Các người theo hầu tanchạy đến quá nữa,chỉ c.n Đăng Y Chư vẫn chống gươm đứng bên cạnh Chiêu công.Hoa Ngẫulại tuyên bố mệnh lệnh của Vương Cơ triệu Đăng Y Chư về. Đăng Y Chư thở dài mà rằng:-Làm bề tôi mà lúc hoạn nạn lại bỏ vua th. sống làm g. cho nhục,chẳng thà chết đi c.n hơn!Hoa Ngẫu cầm giáo,xông vào giết Tống Chiêu công. Đăng Y Chư lấy m.nh che cho Chiêucông,rồi cầm gươm đánh nhau với Hoa Ngẫu.Quân Hoa Ngẫu xúm lại,giết Đăng Y Chư trước,giếtTống Chiêu công sau.Các người theo hầu Tống Chiêu công,ai không trốn đi cũng bị giết cả.HoaNgẫu đem quân về báo với Vương Cơ.Bọn Hoa Nguyên và Công Tôn Hữu cùng với các quantrong triều đều tán tụng công tử B.o là người nhân đức ,nên lập làm vua.Vương Cơ truyền lậpcông tử B.o lên nối ngôi,tức là Tống Văn công.Hoa Ngẫu vừa triệu hạ xong,về nhà đau bụngTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 479 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi Thênchết ngay lập tức.Tống Văn công khen Đăng Y Chư là người trung thần,mới dùng người em làĐăng Huỷ làm quan tư m., để thay cho Hoa Ngẫu.Tống Văn công lại cho người em cng mẹ làcông tử Tu làm quan tư thành, để thay cho Đăng Y Chư.Triệu Thuẫn nghe tin giết Tống có loạngiết vua,liền sai Tuân Lâm Phủ làm đại tướng,hội quân nước Vệ,nước Trần và nước Trịnh đểsang đánh Tống.Quan Hữu sư nước Tống là Hoa Nguyên đến nói với quân Tấn,kể hết những sựt.nh người trong nước muốn lập công tử B.o,lại đưa mấy xe vàng lụa làm lễ khao quân,va xingiảng hoà với Tấn.Tuân Lam Phủ toan nhận.Trịnh Mục công nói:-Chúng tôi dựng cờ dóng trống để theo tướng quân sang đánh Tống là muốn trừ những đứaloạn lạc,tướng quân lại cho nước Tống giảng h.a th. những đứa loạn tặc c.n sợ g. nữa!Tuân Lâm Phủ nói:-Tề và Tống có khác g. nhau,ta đ. khoan dung cho Tề,có lẽ nào lại nghiêm khắc với Tống !Và người nước Tống đều muốn như vậy,ta nhân đó mà an định nước Tống chẳng là hay lắm sao?Nói xong,liền cho nước Tống được giảng hoà.Trịnh Mục công lui ra mà nói rằng:-Nước Tấn không nghĩ g. đến công nghĩa,chỉ tham lễ vật mà thôi th. làm bá chủ thế nàođược ! Nay vua Sở mới lập,chẳng bao lâu tất cũng gây việc chiến tranh,chi bằng ta bỏ Tấn theoSở, để giữ yên lấy nước nhà là hơn.Trịnh Mục công liền sai sứ sang giao hảo với nước Sở.Nước Tấn biết vậy mà không làm g.được.Tề . công (Thương Nhân)là người ngang ngược,từ khi cha là Tề hoàn công h.y c.n, đ.có một lần cùng với quan đại phu là Bính Nguyên tranh nhau ruộng đất.Tề Hoàn công giaocho Quản Di Ngô xử đoán việc ấy.Quản Di Ngô mới xử cho Bính Nguyên được nhận ruộng đấtấy.Công tử Thương Nhân tức lắm, đến lúc giết thế tử Xá mà lên làm vua,liền chiếm lấy nhữngruộng đất của Bính Nguyên,cũng tước bỏ phong ấp của họ Quản,họ Quản sợ tội,trốn sang nướcSở,con cháu làm quan ở nước Sở.Tề . công vẫn c.n căm tức Bính Nguyên,bấy giờ Bính Nguyênđ. cgết rồi,Tề . công khi đi săn qua mộ Bính Nguyên,sai quân sĩ khai quật lên mà chặt bỏ chânđi.Con Bính Nguyên là Bính Súc lúc ấy đang đi theo hầu ở bên cạnh Tề . CÔNG.Tề . công bènhỏi Bính Súc rằng:-Cứ như tôi thân phụ nhà ngươi th. phỏng có đáng chặt chân không?Chắc nhà ngươi oán talắm hẳn?Bính Súc đáp rằng:-Cha tôi lúc sống được khỏi tội chết, đ. là may lắm rồi,huống chi bây giờ chỉ c.n một nắmxương không,có đâu tôi dám oán giận.Tề . công bằng l.ng mà khen rằng:-Thế mới thật con chữa được lổi cho cha !Tề . công lại đem những ruộng đất chiếm lấy khi trước trả lại cho Bính Súc.Bính Súc xinchôn lại hài cốt của cha m.nh.Tề . công thuận cho.Tề . công lại mua gái đẹp trong nước,ngàynào cũng dâm đ.ng vui chơi.Lại nghe nóiquan đại phu là Diêm Chức có người vợ rất đẹp,nhândịp tết nguyên đán Tề . công mới ra lệnh cho các vợ quan đại phu đều phải vào triều ở trongnội cung.Vợ Diêm Chức cũng vâng lệnh vào triều.Tề . công trông thấy bằng l.ng,liền giữ lạikhông cho về,rồi sai người ến bảo Diêm Chức rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 480 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi Thên-Phu nhân ở trong nội cung muốn kết bạn với vợ ngươi,vậy ngươi nên t.m vợ khác.Diêm Chức tức giận lắm không nói ra.Phía cửa tây nước Tề có cái ao,tên gọi Thân Tr.,nước ao trong sạch,có thể tắm được.Bên aocó nhiều khóm trúc rườm rà.Bấy giờ đang tháng năm mùa hạ,Tề . công ịnh ra Thân Tr. để nghĩmát,mới cho Bính TRúc và Diêm Chức đi hầu.Quan hữu sư là Hoa Nguyên nói riêng với Tề .công rằng:-Chúa công chặt chân cha Bính Súc và cướp vợ Diêm Chức,hai người ấy biết đâu không cămgiận chúa công.Các quan nước Tề thiếu g. người,sao chúa công lại hay thân cận hai người ấy?Tề công nói:-Hai người ấy chưa hề oán giận ta bao giờ,nhà ngươi chớ nghi ngại !Nói xong,liền ngự xe ra chơi Thân Tr.,uống rượu rất vui.Tề . công rượu say,thấy nóng bứcquá,mới sai lấy một cái giường gấm kê ở trong bụi trúc để nằm cho mát.Bính Súc và DiêmChức cùng tắm ở dưới ao.Bính Súc oán giận Tề . công lắm,vẫn muốn giết đi để báo thù chocha,nhưng chưa được ai đồng l.ng với m.nh.Thấy Diêm Chức cũng có cái thù mất vợ,muốncùng bàn với Diêm Chức nhưng thấy khó nói quá,nhưng khi cùng tắm ở dưới ao,bèn nghĩ ngaymột kế,cầm cái dóng trúc đánh vào đầu Diêm Chức.Diêm Chức nổi giận mà mắng rằng:-Sao nhà ngươi dám khinh ta như vậy?Bính Súc tủm tỉm cười mà bảo rằng:-Người ta cườp vợ nhà ngươi mà nhà ngươi c.n khp-ng giận,ta đánh một cái đ. hề g. !Diêm Chức nói:-Mất vợ dẫu là một điều xấu hổ cho ta,nhưng so với việc cha phải chặt chân th. đằng nàonhục hơn? Nhà ngươi chẳng thiết g. đến cha,mà lại trách ta không biết nghĩ đến vợ,sao ngu tốithế?Bính Súc nói:-Ta có mấy lời tâm phúc,vẫn muốn bàn với nhà ngươi mà không dám nói,chỉ sợ nhà ngươiquên mất thù xưath. dẫu ta có nói ,cũng không ích g..Diêm Chức nói:-Bụng người ta ai cũng vậy,bao giờ quên được,chỉ v. sức không làm nổi.Bính Súc nói:-Nay kẻ thù đang say rượu,nằm ngủ ở trong bụi trúc,mà theo hầu đây th. chỉ có hai ta màthôi, ấy là trời cho ta cái dịp để báo thù,ta chớ nên bỏ hoài.Diêm Chức nói:-Nhà ngươi dám làm đại sự,ta xin giúp một tay.Hai người cùng lau m.nh mặc áo,rủ nhau vào trong bụi trúc,trông thấy Tề . công đang nằmngủ say,tiếng ngáy như sấm,lại có mấy tên nội thị đứng bên cạnh.Bính Súc bảo các nội thị rằng:-Lúc chúa công tỉnh rượu,tất thế nào cũng khát nước,các ngươi nên phải sắp sẳn mới được.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 481 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi ThênCác nội thị đều đi sửa soạn nước uống.Diêm Chức bèn nắm lấy tay Tề . công,Bính Sức th.bóp cổ,rồi rút gươm cắt lấy đầu.Hai người khiêng thi thể Tề . công giấu vào trong bụi trúc,rồiđem đầu ném xuống dưới ao.Khi nội thị đem nước uống đến,Bính Súc bảo rằng:-Thương Nhân giết vua mà cướp ngôi,nay ta trừ bỏ đi rồi,có công tử Nguyên là ngườihiền,nên lập làm vua.Các nội thị vâng dạ,không ai dám nói câu g..Bính Súc cùng với Diêm Chức tiến vào trongthành,lại bày tiệc uống rượunmừng rỡ với nhau.Có người báo với hai quan thượng klà CaoKhuynh (con Cao Hổ )và Quốc Quy Phủ (con Quốc . Trọng ).Cao Khuynh nói:-Bọn Bính Súc làm càn như vậy,ta nên kể tội mà bắt giết đi, để làm gương cho kẻ khác.Quốc Quy Phủ nói:-Một đứa giết vua,ta đ. không trừ nổi,mà người ta trừ được th. sao gọi là tội.Bính Súc cùng Diêm Chức uống rượu xong,sai lấy một cổ xe lớn,xếp của cải lên,rồi đem vợcon ra cửa nam.Người nhà khuyên Bính Súc nên đi mau.Bính Súc nói:-Thương Nhân vô đạo,người trong nước nghe tin chết,ai cũng lấy làm may,ta c.n sợ g. nữa!Nói xong cứ việc thủng thỉnh mà đi sang nước Sở.Cao Khuynh và Quốc Duy Phủ hợp cácquan trong triều lại để thương nghị,rồi lập cô,g tử Nguyên lên làm vua,tức là Tề Huệ công.Lại nói chuyện Lỗ Văn công,tên là Hưng,là con nàng Thanh Khương (con gái Tề Hoà công).LỗVăn công lấy con gái Tề Chiêu công là Khương thị làm phu nhân,sinh đươc( hai con là Ác vàThị,lại lấy con gái nước Tần là Kinh Doanh làm thiếp,cũng sinh dược hai con là:Tiếp và ThúcMiện.Trong bốn người con ấy Tiếp là lớn tuổi hơn cả,mà Ác lại là con bà đích phu nhân,bởi vậymới lập Ác làm thế tử.Bấy giờ quyền chính nước Lỗ, đều ở tay Tam Hoàn cả.1.Mạnh Tôn thị là công tôn Ngao,sinh con là Cốc và Nạn.2.Thúc Tôn thị là công tôn Tư,sinh con là Thúc Trọng Bành Sinh và Thúc Tôn Đắc Thần.LỗVăn công dùng Thúc Trọng Bành Sinh làm chức thái phó để dạy thế tử Ác.3.Qúy Tôn thị là Qu. Vô dật(con Qu. Hữu),sinh con là Qu. Tôn Hàn Phủ,tức là Qu. Văn Tử.Lỗ Trang công có ngươi con thứ là công tử Toại,tức là Trọng Toại,nhân v. công tôn Ngao đắctội với Trọng Toại chết ở nước ngoài,bởi vậy Mạnh Tôn thị (tức là công tôn Ngao)mất quyềnhành nước Lỗ đều về tay Trọng Thị (tức là Trọng Toại ),cùng với Thúc Tôn thị và Qu. Tôn thị.Lại nói chuyện công tôn Ngao v. cớ g. mà đắc tội?Nguyên công tôn Ngao lấy con gái nướcCử là Đái Kỷ (sinh con là Cốc )và Thanh Kỷ (sinh con là Nạn ). Đến lúc Đái Kỷ chết,công tônNgao lại muốn lấy con gái nước Cử là Dĩ Thị,người nước Cử từ chối rằng:-C.n nàng Thanh Kỷ đó,nên cho làm kế thất.Công tôn Ngao nói:-Em tôi là Trọng Toại,chưa có vợ,xin cưới Dĩ Thị cho em tôi.Người nước Cử bằng l.ng cho. Đến năm thứ bảy đời Lỗ Văn công,công tôn Ngao phụngmệnh sang sứ nước Cử nhân tiện xin đón Dĩ thị về cho Trọng Toại.Khi Dĩ thị về đến đất YênLăng(đất nước Cử ),công tôn Ngao đứng trên mặt thamp;énh,trông thấy Dĩ thị có nhan sắc,Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 482 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi Thênđêm hôm ấy cùng Dĩ thị ép duyên,rồi đưa về nhà.Trọng Toại thấy công tôn Ngao chiếm mất vợm.nh,căm tức vô cùng,mới vào nói với Lỗ Văn công,xin đem quân đến đánh.Thúc Trọng BànhSinh can rằng:-Không nên,nếu vậy th. sinh biến loạn mất!Lỗ Văn công cho triệu công tôn Ngao đến,bắt phải đem Dĩ thị trả lại cho nước Cử, để choTrọng Toại khỏi giận.Công tôn Ngao và Trọng Toại lại hoà nhau như cũ.Công tôn Ngao vẫn cól.ng nhớ Dĩ thị,năm sau phụng mệnh sang viếng tang Chu Tương vương,nhưng không sang nhàChu mà đem tiền của trốn sang nước Cử,cùng với Dĩ thị đoàn tụ.Lỗ Văn công cũng không hỏiđếnviệc ấy nữa,cho con côn gtôn Ngao là Cốc nối d.ng Mạnh Tôn thị.Sau công tôn Ngao nhớnước Lỗ muốn về,sai người nói với con là Mạnh Tôn Cốc.Mạnh Tôn Cốc liền xin với chú là TrọngToại.Trọng Toại bảo Mạnh Tôn Cốc rằng:-Nếu cha mày muốn về th. phải theo ta ba điều;không được vào triều,không được dự quốcchính,không được đem Dĩ thị về.Mạnh Tôn Cốc sai người sang nói với công tôn Ngao.Công tôn Ngao muốn về lắm, đành phảitheo lời.Công tôn Ngao về Lỗ trong tám năm,quả nhiên chỉ đóng cửa,không đi đến đâu cả bỗngmột hôm lại đem hết tiền của trốn sang nước Cử.Mạnh Tôn Cốc nghĩ ngợi nhớ cha, được hơnmột năm th. chết.Con là Trọng Tôn Miệt(tức là Mạnh Hiến Tử)h.y c.n nhỏ,Lỗ Văn công liềncho Mạnh Tô Nạn nối làm quan khanh.Chưa được bao lâu,Dĩ thị chết,công tôn Ngao lại muốnvề nước Lỗ,mới đem hết gia tài lễ đút,Lễ Văn công và Trọng Toại,mà sai con là Mạnh Tôn Nạnđứng xin lỗi cho cha.Lỗ Văn công thuận cho.Khi công tôn Ngao trở về đến nước Tề th. ốm không đi được nữa,rồi chết ở đất ĐườngPhụ.Mạnh Tôn Nạn xin đem thi thể công tôn Ngao về chôn ở nước Lỗ.Mạnh Tôn Nạn là conngười có tội,không được dự quyền chính.Qu. Tôn Hàng Phủ giữ mực kính nhường đối vớiTrọng Toại,Bành Sinh và Đắc Thần cả ba đều thuộc về hàng chú,việc g. cũng phải đến hỏi.BànhSinh tính nết hiền hậu,làm chức thái phó mà đắc Yhần th. chuyên giữ binh quyền,thế là chỉcó Trọng Toại và Đắc Thần giữ quyền chính nước Lỗ.Nàng Kinh Doanh cậy thế Lỗ Văn côngyêu,giận rằng con m.nh không được làm thế tử,mới đem tiền của lễ đút Trọng Toại nhờ binhvực cho con là công tử Oa.Trọng Toại nghĩ thầm:-Thúc Trọng Bàng Sinh là quan thái phó của thế tử Ác,th. tất không chịu đồng mưu vớim.nh,mà Thúc Tôn Đắc Thần,tính tham ăn lễ,có thể lấy lợi mà dụ được.Liền đem lễ vật của Kinh Doanh cho,chia biếu Thúc Tôn Đắc Thần mà bảo rằng:-Đây là những lễ vật của Kinh Doanh nhờ ta đưa biếu nhà ngươi.Trọng Toại lại bảo công tử Tiếp thỉnh thoảng đến thăm Thúc Tôn Đắc Thần để tỏ l.ng kínhmến,bởi vậy Thúc Tôn Đắc Thần cũng có l.ng yêu . Đến năm Lỗ Văn công mất,thế tử Ác làmchủ tang,lên nối ngôi,các nước đều sai sứ đến thăm viếng.Bấy giờ Tề Huệ công(tức công tửNguyên)mới lên nối ngôi,muốn biến cải những chính lệnh bạo ngược của Tề . công (tức là côngtử Thương Nhân)khi trước,cũng sai sứ đến viếng tang Lỗ Văn công.Trọng Toại bảo Đắc Thầnrằng:-Tề Lỗ thuở xưa vẫn giao hiếu với nhau,chỉ v. Tề HIếu công gây nên thù oán,kéo dài cho đếnTề . công nay công tử Nguyên mới lên nối ngôi,ta chưa sai người sang mừng,mà đ. đến viếngtang nước ta,là có . muốn thân thiện với ta,ta nên sai sứ sang tạ,và nhân cơ hội này giao kếtvới Tề để làm vây cánh cho công tử Oa.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 483 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 49. Cöng TûãBaäo Phoáng Tiïçn Mua NûúáctïçYÁCöng Tham Sùæc Haåi ThênHai người bên cùng sang sứ nước Tề.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 484 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 50Trọng Toại Tôn Lập Oa Công Tửtriệu Thuẫn Khuyên Can Tấn LinhCôngTrọng Toại cùng với Thúc Tôn Đắc Thần sang nước Tề để mừng vua mới và tạ ơn nước Tề đ. saisứ sang viến tang.Tề Huệ công mời ăn tiệc,nhân hỏi Trọng Toại và Thúc Tôn Đắc Thần rằng:-Chảng hay vua mới nước Lỗ sao lại đặt tên là Ác?Thế gian thiếu g. tên đẹp mà lại dùng cáichữ xấu xí ấy?Trọng Toại nói:-Tiên sinh tôi lúc mới sinh thế tử Ác,có sai quan thái sứ bói xem tốt xấu thế nào,quan tháisứ bảo rằng cứ theo số tất phải chịu ác tử không được hưởng lộc,vậy nên tiên quân tôi mới đemchữ “Ác” đặt tên để trấn yểm đi.Chỉ v. Ác là con đích mà phải lập làm thế tử chứ tiên quân tôivẫn không có l.ng yêu,tiên quân tôi chỉ yêu người con hơn tuổi nhất là công tử Oa.Công tử Oatính nết hiền hậu,biết kính trọng các quan đại thần,người trong nước ai cũng muốn tôn làmvua.Tề Huệ công nói:-Đời xưa cũng có phép được lập người con hơn tuổi,huống chi lại là con yêu.Thúc Tôn Đắc Thần nói:-Nước LỖ tôi vẫn quen lệ lập đích tử,khi nào không có đích tử mới lập người con hơn tuổi,bởivậy tiên quân tôi bỏ công tử Oa mà lập công tử Ác,người trong nước chẳng ai thuận cả.Nếu qu.quốc có l.ng v. nước tôi đối lập vua hiền th. công tử Oa xin cùng với qu. quốc kết làm hônnhân,rồi dốc một l.ng mà thần phục qu. qốc.Tề Huệ công rất bằng l.ng mà nói rằng:-Nếu đại phu giúp ở bên trong th. tôi đây cũng xin tuân mệnh.Trọng Toại cùng với Thúc Tôn Đắc Thần quệt máu ăn thề và lập tờ hôn ước.Tề Huệ côngthuận cho.Bọn Trọng Toại về đến nước Lỗ,bảo Qu. Tôn Hàng Phủ rằng:-Ngày nay sự nghiệp bá chủ của nước Tấn đ. suy kém rồi,nước TỀ sắp lại cường thịnh.NướcTề muốn đem đích nữ g. cho công tử Oa,như vậy th. nước ta lại càng thêm vây cánh.485ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh CöngQu. Tôn Hàng Phủ nói:-Chúa công bây giờ là cháu gọi vua Tề bằng cậu,vua Tề có con gái,sao không gả cho chúacông mà lại gả cho công tử Oa?Trọng Toại nói:-Vua Tề nghe nói công tử Oa là người hiền,muốn kết thân với công tử Oa,nhận làm rễ,c.nnhư bà phu nhân Khương thị là con Tề Chiêu công mà các con Tề Hoàn công th. coi nhau nhưcừu địch,vậy nên bốn đời vua Tề đều là em lên thay anh,người ta đ. chẳng nghĩ g. đến anh, đâulại c.n nghĩ g. đến cháu.Qu. Tôn Hàng Phủ nín lặng,khi ra về thở dài mà than rằng:-Đông Môn thị đ. có . khác rồi !Nói xong,liền mật báo với Thúc Trọng Bành Sinh,Thúc Trọng Bành Sinh nói:-Ngôi vua đ. định rồi,ai c.n dám có . khác !Thúc Trọng Bành Sinh cũng chẳng nghĩ g. đến nữa.Trọng oại cùng với Kính Doanh bàn mưuđem bọn dũng sĩ phục ở trong chuồng ngựa,sai người báo là ngựa mới đẻ con đẹp lắm.KínhDoanh báo công tử Oa cùng với vua Lỗ (tức là công tử Ác) và công tử Thị thân hành ra chuồngngựa để xem.Bọn dũng sĩ đổ ra,cầm côn gỗ đánh chết vua LỖ lại giết chết cả công tử Thịnữa.Trọng Toại nói:-Quan Thái phó là Thúc Trọng Bành Sinh h.y c.n,nếu chưa trừ bỏ được người ấy th. tấtkhông xong việc.Trọng Toại liền sai nội thị giả cách phụng mệnh vua Lỗ đến triệu Thúc Trọng Bành Sinh sắpsửa vào cung.Gia Thần là Công Nhiễm Vụ Nhân vẫn biết chuyện TRọng Toại mật giao với ngườitrong cung mới can Thúc Trọng Bành Sinh rằng :-Thái phó chớ vào,vào th. tất chết.Thúc Trọng Bành Sinh nói:-Vua sai người triệu th. dẫu chết ta cũng đành l.ng!Công Nhiễm Vụ Nhân nói:-Nếu vua triệu thật quan thái phó không chết,chỉ e rằng không phải vua triệu th. ngài sẽchết uổng mà thôi.Thúc Trọng Bành Sinh không nghe.Công Nhiễm Vụ Nhân nắm lấy vạt áo mà khóc.ThúcTrọng Bành Sinh dứt vạt áo,rồi đi thẳng vào cung, đến nơi không thấy vua Lỗ đâu cả,mới hỏicác nội thị.Các nội thị nói:-Chúa công đi ra chuồng ngựa, để xem ngựa mới đẻ.Các nội thị liền đưa Thúc Trọng Bành Sinh đi ra chuồng ngựa.Bọn dũng sĩ lại đổ ra giết chếtThúc Trọng Bành Sinh,rồi đem thi thể chôn ở trong đống phân ngựa.Rồi Kính Doanh sai ngườibảo Khương thị rằng:-Chúa công cùng công tử Thị đều bị ngựa đá chết rồi.Khương thị khóa .a,rồi đi ra chuồng ngựa để xem.Khi Khương thị đến chuồng ngựa th. thithể vua Lỗ và công tử Thị đ. được đưa ra ngoài cung môn.Qu. Tôn Hàng Phủ nghe tin,biết ngaylà do mưu kế của Trọng Toại,không dám nói ra,lại bảo riêng TRọng Toại rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 486 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Nhà ngươi hiểm độc quá,ta nghĩ không đang tâm!Trọng Toại nói:-Đấy là mưu của Kính Doanh,chứ ta có dự đâu đến.Qu. Tôn Hàng Phủ nói:-Giả sử nước Tấn đem quâ, đến hỏi tội th. ta biết nói ra thế nào?Trọng Toại nói:-Xem việc nước Tề và nước Tống trước th. đủ biết,người ta giết ua lớn mà chẳng ai hỏitội,huống chi ta giết chết hai đứa trẻ con ấy,có lo ngại g. !Qu. Tôn Hàng Phủ ôm lấy thi thể vua Lỗ mà khóc, đến nổi khàn cả tiếng.Trọng Toại nói:-Quan đại thần nên phải bàn việc lớn trong nước,sao lại bắt chước thói đàn bà !Qu. Tôn Hàng Phủ mới gạt nước mắt không khóc nữa.Thúc Tôn Đắc Thần đến,hỏi anh m.nhlà Thúc Trọng Bành Sinh ở đâu.Trọng Toái chối là không biết,Thúc Tôn Đắc Thần cười mà rằng:-Anh ta chết đi làm người trung thần, đó là cái chí của anh ta,can g. mà phải giấu.Trọng Toại mới nói thực với Thúc Tôn Đắc Thần và bảo với các quan rằng:-Công việc ngày nay,cần phải lập vua trước đ..Công tử Oa là người hiền mà lại nhiều tuổihơn cả các công tử,nên lập lên làm vua.Các quan đều vân dạ xin theo,rồi cùng tôn lập công tử Oa lên làm vua,tức là Lỗ Tuyêncông.Thúc Tôn Đắc Thần bới đống phân ngựa, đem thi thể Thúc Trọng Bành Sinh ra làm lễ antáng.Khương thị nghe tin hai con bị giết,Trọng Toại lập công tử Oa lên làm vua,vật m.nh lănkhóc,chết đi sống lại mấy lượt.Trọng Toại lại nịnh hót Lỗ Tuyên công,viện lẽ “mẫu dỉ tử qui”màxin tôn Kính Doanh lên làm quốc mẫu.Khương thị buồn rầu,ngày đêm khóc lóc,sai thị nữ thuxếp đồ đạc để sắp trở về nước Tề;Trọng Toại lại giả cách sai người lưu lại mà nói rằng:-Chúa công bây giờ dẫu không phải phu nhân sinh ra,nhưng phu nhân vẫn là đích mẫu,baogiờ chúa công cũng kính trọng,can g. phu nhân phải về Tề?Khương thị mắng rằng:-Thằng giặc Trọng Toại kia! Mẹ con ta có phụ bạc g. mày;mà mày lại làm những việc tàn ácnhư vậy?Bây giờ lại c.n định nói lừa ta,quỷ thần biết,tất chẳng dung tha cái tội ấy !Khương thị không vào yết kiến Kính Doanh nữa,tức khắc lên xe đi ngay.Khi đi qua nhữngchỗ chợ to phố lớn,Khương thị lại khóc to lên mà kêu rằng:-Trời đất ơi ! Trời đất ơi ! Hai con nhỏ của tôi có tội g.,mà thằng giăc Trọng Toại nỡ l.ng giếtcon đích lập con thứ?Nay tôi từ biệt nước Lỗ,không bao giờ trở về nữa !Người trong nước nghe nói,ai cũng động l.ng thương xót,có kẻ chảy nước mắt.Ngày hôm ấyở nước Lỗ nhiều chợ phải tan,bởi vậy người ta mới gọi khương htị là bà Ai Khương,lại v. Khươngthị trở về nước Tề,nên cũng gọi là bà Xuất Khương.Xuất Khương về đến nước Tề,cùng với Chiêucông phu nhân,mẹ con gặp nhau, đem những sự oan khổ kể lể với nhau,rồi hai mẹ con cùngkhóc lóc.Tề Huệ công thấy vậy,không muốn nghe,mới sai người làm riêng một cái cung để haimẹ con ở.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 487 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh CöngLại nói chuyện em cùng mẹ của Lỗ Tuyên công là Thúc Miện,vốn người trung trực,thấyanh m.nh nhờ sức Trọng Toại,giết em mà lên làm vua,trong l.ng khinh bỉ,mới không vào chúcmừng.Lỗ Tuyên sai người triệu Thúc Miện,muốn dùng làm quan to.Thúc Miện từ chối,khônglàm.Có người bạn THúc Miện hỏi Thúc Miện v. cớ g. mà không làm quan,Thúc Miện nói:-Không phải là tôi có ghét g. phú qu.,nhưng trông thấy anh tôi th. lại nhớ đến các em,vậynên tôi không đành l.ng.Người bạn nói:-Công tử đ. cho anh là bất nghĩa th. sau không bỏ mà sang nước khác?Thúc Miện nói:-Anh tôi chưa hề tuyệt t.nh với tôi,sao tôi nỡ tuyệt t.nh trước.Gặp bấy giờ Lỗ Tuyên công sai sứ đến thăm hỏi và đem vàng lụa đưa tặng Thúc Miện.ThúcMiện chối từ không lấy mà nói rằng:-Tôi đây cũng không đến nổi đói rét,có đâu lại c.n dám tham !Sứ giả hai ba lần nói m.i.Thúc Miện bảo rằng:-Khi nào tôi có thiếu dùng,tôi sẽ xin đến lấy,chứ bây giờ th. quyết không dám nhận.Người bạn nói:-Công tử không chịu làm quan,cũng đủ tỏ cái nghĩa khí rồi,nay trong nhà túng tiêu,chúacông có tặng g. th. xin cứ nhận,việc g. mà từ chối ! Dẫu công tử nhận,cũng không ai dám bảolà tham.THúc Miện chỉ cười,chẳng nói một lời nào cả.Người bạn thở dài mà lui ra.Sứ giả về nói vớiLỗ Tuyên công.Lỗ Tuyên công nói:-Em ta vốn nghèo,không biết lấy g. mà tiêu cho đủ.Lỗ Tuyên công bèn sai người đương đêm đến r.nh xem Thúc Miện làm g.,th. thấy Thúc Miệnđang thắp đèn ngồi khâu giầy, để ngày hôm sau đem bán lấy tiền ăn.Lỗ Tuyên công than rằng :-Em ta muốn học Bá Di,Thúc Tề thuở xưa,hái rau vi ở núi Thú Dương mà ăn hay sao ! Thôith. ta cũng tùy ..Thúc Miện suốt đời không chịu ăn lộc của anh,mà cũng không nhắc đến lỗi của anh baogiờ.Người nước Lỗ ai cũng khen Thúc Miện có nghĩa khí. Đến đời Lỗ Thành công lại dùngcon THúc Miện là công tôn Anh Tề làm quan đại phu.Từ đó,ngoài họ Thúc Tôn thị,lại thêm cóThúc thị,Thúc L.o,Thúc Cung,Thúc Chiết,Thúc Ương,và Thúc Nghệ, đều là con cháu Thúc Miệncả.TRọng Toại nhân tết nguyên đán,tâu với Lỗ Tuyênc công rằng:-Nay chúa công chưa có nội chủ ở trong cung.Trước đây tôi đ. cùng với vua Tề kết lập tờhôn thư,việc ấy chúa công chớ nên để chậm.Tuyên công nói:-Bây giờ nên sai ai sang sứ Tề?Trọng Toại nói:-Việc này tự tôi bày ra,xin chúa công cho tôi đi.Lỗ Tuyên công liền sai TRọng Toại sang nướcTề thỉnh hôn.Tháng hai năm ấy, đón con gái nước TỀ là Khương thị về lập làm phu nhân.TrọngToại lại mật tâu với Tuyên công rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 488 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Chuá công mới lên ngôi,tất phải một phen dự hội với chư hầu th. ngôi vua mới vững bềnđược.Chuá công nên khấn lễ vua Tề, để vua Tề cho chúa công dự hội.Tuyên công khen phải,liền sai Qu. Tôn Hàng Phủ sang tạ ơn vua Tề về việc kết hôn,và nóivới vua Tề rằng:-Chúa công tôi nhờ ơn nhà vua mà được nối ngôi nhưng trong l.ng vẫn lo sợ không đượcliệt vào hàng chư hầu, để đến nổi nhà vua phải hổ thẹn.Nếu nhà vua nghĩ t.nh mà cho tướngcông tôi được đến hội với nhà vua,th. chúa công tôi sẽ xin đem ruộng đất ở Tế Tây mà dâng lênnhà vua để tạ ơn.Tề Huệ công bằng l.ng, ước định đến tháng năm năm ấy sẽ cùng Lỗ Tuyên công ội nhau ởđất B.nh Châu (đất nước Tề ). Đến hôm ấy,Lỗ Tuyên công đến trước,Tề Huệ công đến sau,haibên làm lễ tưởng kiến.TRọng Toại bưng nhưng sổ biên ruộng đất ở Tề Tây, đưa nộp Tề Huệcông.Tề Huệ công nhận ngay.Lỗ Tuyên công từ biệt Tề Huệ công rồi về.Trọng Toại nói:-Ngày nay ta mới có thể nằm yên được !Từ bấy giờ nước Lỗ hết l.ng phụng sự nước Tề, đến sau Tề Huệ công cụng thương t.nh màtrả cho nước Lỗ những ruộng đất ở Tề Tây.Lại nói chuyện Sở Trang Vương (Lữ ) lên làm vua, đ. ba năm trời,mà không làm một việcg. cả,ngày nào cũng đi săn bắn,và cùng với mỹ nữ uống rượu mua vui ở trong cung.Sở TrangVương ra lệnh tuyên yết ở chốn triều môn rằng:-Nếu ai can th. sẽ bắt tội chết !Quan đại phu là Thân Vô Úy vào yết kiến,thấy Sở Trang Vương tay phải ôm Trịnh Cơ,tay tráiôm Sái Nữ,xung quanh chỗ ngồi, đầy những đàn địch chuông trống.Sở Trang vương hỏi ThânVô . rằng:-Quan Đại phu vào đây có muốn uống rượu không? Có muốn nghe hát không? Hay là muốnnói điều g.?Thân Vô U. nói:-Tôi tới đây không phải muốn uống rượu và nghe hát,nguyên v. mới rồi tôi đang di chơi,cóngười đem một câu đố đố tôi,tôi không đoán ra được,vậy tôi muốn tâu lên để đại vương nghe.Trang vương nói:-Câu đố g. mà đại vương không đóan ra được,h.y nói cho ta nghe?Thân Vô U. nói:-Có một con chim lớn,lông đủ năm sắc, đậu ở trên g. cao nước Sở, đ. ba năm nay,mà khôngthấy hay,cũng không thấy kêu,không biết là con chim g.?Trang vương hiểu là Thân Vô U. có . can m.nh,mới cười mà bảo rằng:-Ta đ. biết rồi ! Con chim ấy không phải là con chim thường,ba năm nay không bay,bay tấtcao đến tận trời,ba năm không kêu,kêu tất làm cho người phải khiếp sợ.Nhà ngươi h.y đợi màxem.Thân Vô U. sụp lạy rồi đi ra. Đợi trong mấy hôm thấy Sở vương vẫn chơi bời như cũ.Quanđại phu là Tô T.ng xin vào yết kiến.Khi vào,trông thấy Trang vương,liền khóc oà lên,Trangvương nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 489 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Tại sao mà khóc lóc như vậy?Tô T.ng nói:-Tôi khóc v. nổi thân tôi sắp chết mà nước Sở cũng sắp mất.Trang vương nói:-V. cớ g. mà nhà ngươi chết,v. sao mà nước Sở mất?Tô T.ng nói:-Tôi muốn can đại vương, đại vương tất không nghe mà giết tôi.Tôi chết th. nước Sở khôngai dám can nữa.Mà đại vương th. cứ say đắm tửu sắc,chẳng thiết g. đến chính sự,c.n g. mànước Sở không mất !Trang vương bỗng nhiên biến sắc mà bảo rằng:-Ta đ. có lệnh: ai can th. bắt tội chết,sao nhà ngươi đ. biết chết mà c.n dám can,chẳng cũngngu lắm ư?Tô T.ng nói:-Tôi dẫu ngu cũng chưa đến nổi ngu lắm như đại vương.Trang vương nổi giận mà nói rằng:-Sao nhà ngươi dám bảo là ta ngu lắm?Tô T.ng nói:-Đại vương làm vua một nước,có muôn cổ xe,có đất ngh.n dặm,binh m. hùng cường,chưhầu tinh phục, đó là cái lợi muôn đời,nay say đắm tửu sắc,chẳng thiết g. đến chính sự, đến nổinước lớn đến mặt ngoài,nước nhỏ phản ở mặt trong,thế là chỉ ham cái vui một lúc mà bỏ cáilợi muôn đời,không phải ngu là g.! Cái ngu của tôi chẳng qua chỉ đến chết mà thôi,nhưng đạivương giết tôi,th. đời sau tất gọi tôi là trung thần,ví tôi như Long Bàng và Tí Can thuở trước,vậyth. tôi chẳng ngu chút nào ! C.n cái ngu của đại vương th. đến nỗi muốn làm một đứa thất phucũng không thể được ! Thôi tôi nói đến đây là hết,xin cho mượn thanh gươm của đại vương đeođể tôi đâm cổ trước mặt đại vương,cho khỏi trái với cái mệnh lệnh của đại vương d. ban bố.Trang vương vội vàng đứng dậy,ngăn Tô T.ng mà bảo rằng:-Tôi,xin đại phu h.y thôi ! Lời nói của đại phu thật là trung thực,ta xin nghe !Nói xong ,liền bỏ hết âm nhạc,xa Trịng Cơ,l.a Sái Cơ,mà lập Phàn Cơ làm chũ trong cung.SởTrang vương nói rằng:-Khi trước ta h.y săn bắn,Phàn Cơ thường can mà ta không nghe,Phàn Cơ bèn không ăn thịtcác giống cầm thú nữa. Ấy là ngươi nội trợ hiền của ta đó !Trang vương lại bổ dụng Vĩ Giả,Phan Uông và Khuất Đăng để chia quyền của quan lệnhdo.n là Đấu Việt Tiêu,và chỉnh đốn chính sự trong nước,rồi sai công tử Qui Sinh (người nướcTrịnh sang làm quan ở nước Sở ) đem quân đi đánh Tống.Qui Sinh cùng với quân nước Tốnglà Hoa Nguyên.Lại sai Vĩ Giả đem quân sang cứu Trịnh,cùng với quân nước Tấn đánh nhau ởBắc Lâm,bắt được tướng nước Tấn là Giải Dương.Sang năm sau Trang vương mới tha cho HoaNguyên và Giải vương về nước.Từ bấy giờ thế lực nước Sở mỗi ngày một cường thịnh,Trangvương có . muốn làm bá chủ Trung nguyên. Thượng khanh nước Tấn là Triệu Thuẫn thấy nướcSở cường thịnh,muốn kết với Tấn để chống Sở.Triệu Xuyên hiến kế rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 490 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Nước Tấn có một thuộc quốc gọi là nước Sùng ,qui phụ nước Tần đ. lâu,nay ta đem quânđi đánh Sùng th. Tần tất phải cứu,bấy giờ ta phải giảng hoà với Tần.Triệu Thuẫn theo lời,liền tâu với Tấn Linh công,sai Triệu Xuyên đem quân đi đánh Sùng,TriệuSóc nói với Triệu Thuẫn rằng:-Nước Tần từ xưa vẫn thâm thù với ta,nay ta lại đánh thuộc quốc của Tần,chắc Tần giậnlắm,khi nào chịu giảng h.a.Triệu Thuẫn nói:-Chủ . ta đ. định rồi !Triệu Sóc lại nói với Hàn Quyết,Hàn Quyết tủm tỉm cười,rồi ghé tai Triệu Sóc mà bảo rằng:-Triệu tướng quốc làm việc nay là muốn giúp TRiệu Xuyên giữ lấy quyền thế họ Triệu,khôngphải là muốn giảng hoà với Tần đâu.Triệu Sóc nín lặng lui ra.Nước Tần nghe tin nước Tấn đánh Sùng,mà lại đem quân đi đánhTấn,vây đất Tiêu Ấp.Triệu Xuyên rút quân về cứu đất Tiêu Ấp,quân Tần mới chịu lui.Từ đó,TriệuXuyên mới được tham dự binh quyền.Du Biền ốm chết,Triệu Xuyên lại thay chức của Du Biền.Tấn Linh công năm đ. lớn tuổi,sinh ra hoang dâm bạo ngược,hăm chơi bời,tin yêu một quanđại phu tên gọi Đỗ Ngạn Giả lập một cái vườn hoa ở trong kinh thành, đi t.m những thứ hoađào,cứ về mùa xuân th. hoa đào nở ra trông như gấm vóc,mới đặt tên là Đào Tiên.Trông vườnxây một cái đài cao ba từng ,khỏang giữa lại lập một cái lầu gọi là Giáng Tiên lầu,cột vẽ hoàngsơn,gạch hoa ngói đỏ,bốn bề bao lơn con tiện, đứng trên ấy mà trông xuống th. phố xá thànhquách đều như ở trước mặt cả.Linh công thích . lắm,thường thường lên lầu thưởng l.m hoăccùng với Đồ Ngạn Giả thi nhau bắn chim và uống rượu.Một hôm Linh công cho gọi phường hátdiễn tuồng ở trên đài,nhân dân đều đứng ở ngoài vườn để xem.Linh công nói với Đỗ Ngạn Giảrằng:-Bắn chim sao bằng bắn người,ta cùng với nhà ngươi h.y thử chơi,ai bắn trúng mắt th. đượcgiải nhất,bắn trúng vai và cánh th. không kể,nếu bắn không trúng th. phạt một đấu rượu thựcto.Tấn Ling công bắn về phía hữu, Đổ Ngạn Giả bắn về phía tả.Nhân dân ở ngoài vườn,ngườith. bị trúng vào mang tai,người th. bị trúng vào cạnh sườn, đều nhốn nháo bỏ chạy cả,kêu rầmlên rằng:-H.y c.n bán nữa đấy !Linh công giận lắm,truyền cho quân sĩ cùng bắn ra như mưa,nhân dân,người th. vỡ đầu,kẻth. sầy trán,người th. l.i mắt,kẻ th. gẫy răng,tiếng khóc như ri.Linh công ở trên đài trôngthấy,ném cái cung xuống đất cười ha hả,bảo Đỗ Ngạn Giả rằng:-Ta chơi ở cái đài này,chưa có hôm nào vui như hôm nay !Từ bấy giờ dân nước Tấn không ai dám đi qua đấy nữa ! Lại có một người nhà Chu đem dângmột con chó dữ,tên gọi Linh ngao,m.nh cao ba thưóc,sắc như than đỏ,mà lại tinh khôn lắm,biếttheo . người.Người có lỗi,Linh công vẫn gọi Linh ngao sai cắn.Con Linh ngao chồm lên,cắn vàotận mặt,kỳ chết mới thôi.Linh công dùng một người chuyên việc nuôi con Linh ngao mỗi ngàycho ăn mấy cân thịt dê.Con Linh ngao cũng khéo theo . người nuôi,bảo sao được vậy.Ngườinuôi con Linh ngao ấy gọi là ngao nô, được ăn lộc quan trung đại phu.Linh công bỏ lễ ngoạitriều ở ngoài điện mà bắt các quan phải vào triều ở nội tẩm.Mỗi lần coi triều hoặc đi chơi đâuTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 491 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöngth. ngao nô vẫn dắt con Linh ngao hầu ở bên cạnh,ai trông thấy cũng phải khiếp sợ.Bọn TriệuThuẫn thường khuyên Linh công nên dùng người hiền,xa kẻ nịnh,và chăm nom chính sự trongnước.Linh công cứ như người điếc,chẳng thèm để vào tai,lại có . nghi kỵ.Một hôm tan triều,cácquan đại phu đều lui về cả,chỉ co Triệu Thuẫn và Sĩ Hội c.n đứng ở cửa cung.Hai người đangnói chuyện với nhau,than thở về việc nước,bỗng thấy có hai người nội thị khiêng một cái giỏ treở trong cung ra.Triệu Thuẫn nói:-Sao lại có cái giỏ tre ở trong cung ra như vậy?Tất là có cớ sao đây !Nói xong ,liền gọi hai người nội thị mà bảo rằng :-Đem lại đây xem,đem lại đây xem !Hai người nội thị chỉ cấm đầu đi thẳng,không nói g. cả .Triệu Thuẫn hỏi rằng:-Trong giỏ tre đựng cái g. thế ?Nội thị nói:-Ngài là quan tướng quốc,nếu ngài muốn xem th. xin ngài đến mà xem,chứ chúng tôi khôngdám nói .Triệu Thuẫn l.ng càng nghi,rủ Sĩ Hội cùng đến để xem,th. thấy một cánh tay người th. raphía ngoài giỏ .Triệu Thuẫn và Sĩ Hội liền nắm giỏ tre lại,th. thấy ở trong có một cái xác chết.Triệu Thuẫn giật m.nh kinh sợ,hỏi đầu đuôi làm sao .Nội thị không dám nói .Triệu Thuẫn nói:-Nếu nhà ngươi không chịu nói th. ta chém đầu nhà ngươi trước .Nội thị mới chịu nói:-Người này nguyên là một tên nhà bếp,chúa công sai nấu món thịt gấu,nấu m.i khôngxong,chúa công nóng uống rượu,giục hai ba lần,người ấy lật đật dâng lên,khi chúa công némth. lại chưa chín,bởi vậy chúa công đánh chết,chém làm mấy khúc,rồi sai chúng tôi đem khiêngbỏ ra ngoài đồng .Chúa công đ. hẹn thời khắc cho mà đi,nếu chậm th. chúng tôi có tội .Triệu Thuẫn tha cho nội thị cứ việc khiêng đi .Nội thị đi khỏi rồi ,Triệu Thuẫn bảo Sĩ Hộirằng:-Chúa công bạo ngược quá,coi mạng người như cỏ rác .Nước nhà chẳng bao lâu sẽ đến ngàynguy vong .Âu là hai ta cùng vào khuyên can .Sĩ Hội nói:-Hai ta khuyên can mà chúa công không nghe th. sau không ai dám nói nữa,chi bằng để tôivào trước,nếu tôi khuyên can mà chúa công không nghe,bấy giờ tướng quốc sẽ vào .Linh công đang ngồi ở trên thềm,trông thấy Sĩ Hội vào,biết là có . muốn khuyên can,liềnbảo Sĩ Hội rằng :-Đại phu chớ nói,ta đ. biết lỗi rồi,để ta xin lỗi .Sĩ Hội sụp lạy mà tâu rằng :-Người ta ai là không có lỗi,chúa công đ. biết lỗi th. tất sửa đổi,thế là một điều đại phúc chonước nhà,chúng tôi lấy làm mừng lắm .Nói xong lui ra,thuật chuyện lại với Triệu Thuẫn .TRIỆU Thuẫn nói :-Chúa công nếu có l.ng đổi lỗi th. chỉ trong ngày hôm nay tất có chinh lệnh khác .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 492 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh CöngNgày hôm sau,Linh công truyền thẳng xe đi ra chơi Đào Viên,chờ xa giá đến th. ra yết kiến.Tấn Linh công ngạc nhiên hỏi:-Ta không cho Triệu sao khanh lại đến đây ?TRIỆU Thuẫn sụp lạy xin lỗi,và tâu rằng:-Tôi nghe nói dẫu ông vua vô đạo đến đâu,cũng chưa có lấy ai giết người làm vui bao giờ!Nay tướng công nuôi chó để cắn người,bắn cung để hại người,lại v. một điều lỗi nhỏ mà xảthây đứa nhà bếp,mạng người rất là quan trọng ,mà chúa công coi rẻ như vậy th. sao giữ yênđược nước nhà ?Nếu tôi không nói th. không ai dám nói nữa,xin chúa công quay xe về triều,sửađổi lỗi trước,khiến cho nước nhà khỏi sự biến loạn,th. tôi dẫu chết cũng thỏa l.ng!Tấn Linh công có . hổ thẹn,lấy vạt áo che mặt mà bảo rằng:-Khanh h.y lui về,đẻ cho ta chơi một hôm nay nữa,từ mai trở đi ta xin nghe lời .Triệu Thuẫn đứng chắn cửa vườn ,không cho Linh công vào .Đỗ Ngạn Giả ở bên cạnh,liềnnói:-Tướng quốc khuyên can chúa công,thế là phải lắm,nhưng xa giá đ. đến đây,chẳng lẽ vềkhông,khiến cho người ta chê cười,âu là tướng quốc h.y lui về,đến buổi triều sáng mai rồi sẽthương nghị .Triệu Thuẫn bất đắc dĩ đứng tránh ra một bên,đẻ cho Linh công đi,rồi trừng mắt nh.n ĐỗNgạn Giả mà mắng rằng :-Làm cho nước nhà đến nỗi nguy vong là bởi lũ mày !Nói xong,vẫn c.n hầm hầm tức giận .Đỗ NGẠN Giả theo Linh công vào chơi trong vườn.Linh công đang vui cười .Đỗ Ngạn Giả bỗng thở dài mà nói rằng:-Tiếc thay cuộc vui chỉ c.n lần này mà thôi !Linh công nói:-Sao đại phu lại nói như vậy ?Đỗ Ngạn Giả nói:-Tôi chắc rằng sáng mai th. Tiệu tướng quốc lại nói lôi thôi,không để cho tướng công đưọcđến đây nữa .Linh công nổi giận mà nói rằng:-Từ xưa đến nay,chỉ có bề tôi bị vua kiềm chế,chưa nghe nói vua bị kiềm chế bao giờ ?L.oấy c.n sống th. lại không tiện cho ta lắm,ta biết dùng kế g. mà trừ đi cho được ?Đổ Ngạn Giả nói:-Tôi có một người tên gọi Thư Nghê,nhà nghèo,vẫn được tôi chu cấp cho,bởi vậy cảm cái ơntôi mà vẫn xin cố sức chết để đền báo .Nếu sai người ấy giết chết Triệu tướng quốc th. chúacông tha hồ mà vui chơi,không lo g. nữa !Linh công nói:-Nếu làm được việc ấy th. công nhà ngươi to lắm !Đêm hôm ấy,Đổ Ngạn Giả mật triệu Thư Nghê đến cho ăn cơm uống ruợu,rồi bảo rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 493 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Triệu Thuẫn chuyên quyền,nay ta phụng nệnh chúa công sai nhà ngươi đến giết đi,nhàngươi nên phục ở cửa Triệu Thuẫn,đợi đến đầu canh năm ,khi hắn vào triều,th. xông lại màđâm chết,chớ có làm hỏng việc!Thư Nghê vâng mệnh,liền dắt một con dao nhọn đến dinh Triệu Thuẫn,trông thấy cửa mởtoang,xe ngựa đ. sắp sẳn ở ngoài cửa .Trên thềm bóng đèn lờ mờ .Thư Nghê mới lẻn vào núpở một chỗ tối .Bấy giờ Triệu Thuẫn mũ áo đại triều,tay cầm cái hốt,nghiêm trang ngồi ở giangiữa,(nguyên là Triệu Thuẫn muốn vào triều,nhưng c.n sớm quá vậy ngồi đấy để đợi cho sáng).Thư Nghê thấy vậy,giật m.nh kinh sợ,lui ra ngoài cửa,thở dài mà than rằng:-Người ta một l.ng cung kính thế kia,tức là trung thần,nếu ta giết người trung thần th. làbất trung,không giết th. trái mệnh vua,lại là bất tín .Bất trung bất tín th. sống làm g. nữa !Thư Nghê bèn đứng giữa cửa nói to rằng :-Ta là Thư Nghê đây,thà trái mệnh vua,không nỡ giết người trung thần !Nay ta tự tử màchết,nhưng sau này tất chúa công sai người khác đến,tướng quốc phải ph.ng bị mới được .Nói xong,liền đập đầu vàào cây hoè trước cửa,vở óc ra mà chết .Người nhà Triệu Thuẫn náođộng cả lên,bvội vàng vào báo với Triệu Thuẫn .Viên xa hũu của Triệu Thuẫn là Đề Di Minh nóivới Triệu Thuẫn rằng:-Tướng quốc không nên vào triều vội nếu vào triều th. tôi e có biến .Triệu Thuẫn nói:-Chúa công đ. hẹn với ta hôm nay vào triều sớm,nếu ta không vào th. là không biết giữlễ,c.n việc chết sống d. có số mệnh,ta có lo g. !Triệu Thuẫn truyền cho người nhà đem Thư Nghê chôn ở dưới gốc cây hoè rồi lên xe vàotriều .Linh công thấy Triệu Thuẫn không chết,liền hỏi Đồ Ngạn Giả về việc Thư Nghê .Đồ NgạnGiả nói:-Thư Nghê đi không thấy về,có người nói là đập đầu vào cây hoè mà chết,chư rỏ v. cớ g. .Linh công nói :-Kế ấy mà không thành th. biết làm thế nào ?Đồ Ngạn Giả nói :-Tôi c.n có một kế,chắc hẳn thế nào cũng giết được Triệu Thuẫn .Linh công nói:-Kế g. ?Đồ Ngạn Giả nói:-Ngày mai chúa công mời Triệu Thuẫn vào uống rượu ở trong cung ,rồi phục sẵn giáp sĩở phía sau tường,đợi khi đang uống rượu dở dang,chúa công giả cách mượn thanh gươm củaTriệu Thuẫn đeo để xem,tất nhiên Triệu Thuẫn phải cởi gươm mà đưa cho tướng công .Bấygiờ tôi đứng bên,sẽ quát to lên là Triệu Thuẫn rút gươm,toan sự hại vua,gọi quân sĩ đến cứugiá,quân sĩ sẽ đổ ra bắt mà giết đi .Như vậy th. người ngoài ai cũng bảo là Triệu Thuẫn làmphản bị giết,chúa công tránh được cái tiếng giết quan đại thần,chúa công nghĩ sao ?Linh công khen phải,rồi theo kế mà làm .Ngày hôm sau,Linh công ra triều,bảo Triệu Thuẫnrằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 494 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh Cöng-Tướng quốc đ. hết l.ng khuyên bảo ta,nay ta có sửa tiệc rượu ở trong cung,để tạ ơn tướngquốc .Nói xong,liền bảo Đổ Ngạn Giả đưa Triệu Thuẫn vào cung .Viên xa hữu của Triệu Thuẫn làĐế Di Minh theo vào .Khi bước lên thềm,Đổ Ngạn Giả bảo Đế Di Minh rằng:-Chúa công cùng với tuớng quốc uống rượu,người khác không ai được lên thềm cả .Đế Di Minh liền đứng ở dưới thềm .Triệu Thuẫn sụp lạy hai lạy,rồi ngồi ở bên hữu Tấn Linhcông .Đổ Ngạn Giả đứng hầu bên tả .Khi uống rượu mới được ba tuần,Linh công bảo TriệuThuẫn rằng :-Ta nghe nói thanh gươm của tướng quốc tốt lắm .Tướng quốc cho ta xem .Triệu Thuẫn không biết là kế,toan cởi gươm ra để đưa .Đế Di Minh ở dưới thềm trôngthấy,nói to lên rằng :-Bề tôi hầu rượu vua,theo lễ không được uống quá ba chén,cớ sao lại rút gươm ở trước mặtvua như thế ?Triệu Thuẫn biết . ,liền đứng ngay dậy .Đế Di Minh hầm hầm tức giận,bước lên thềmvực Triệu Thuẫn xuống .Đổ NGẠN Giả gọi Ngao Nô thả con Linh ngao đuổi theo,đến gầncửa cung,Đế Di Minh cầm ngay cái dùi đánh con Linh ngao g.y cổ mà chết .LLinh công giậnlắm,truyền cho quân sĩ đổ ra bắt Triệu Thuẫn .Đế Di Minh đứng chắn ngang lại,để cho TriệuThuẫn chạy trước .Giáp sĩ tới nơi,Di Minh cự chiến một,m.nh mẫy đầy vết thương rồi kiệt sức mà chết .Triệu Thuẫn đang chạy,thấy có người đuổi kịp đến nơi,Triệu Thuẫn sợ lắm .Người ấy nói:-Tướng quốc chớ sợ,tôi đến cứu ngài đây!Triệu Thuẫn nói:-Nhà ngươi là ai ?Người ấy nói:-Tướng quốc không nhớ người nằm ở bụi dâu khi xưa hay sao! Linh Triếp tức là tên tôi đó .Nguyên năm năm về trước,Triệu Thuẫn có đi săn ở Cửu Nguyên Sơn,ngồi nghĩ trong bụidâu,trong thấy một người đàn ông nằm lăn dưới đất .Triệu Thuẫn nghi là thích khách mới saingười bắt .Người ấy đói không trở dậy được,hỏi đến họ tên th. người ấy nói:-Tên tôi là Linh Triếp .Tôi sang học ở nước Vệ,đ. ba năm nay,bây giờ trở về,tiền lưng hétcả,không lấy g. mà ăn,nhịn đói đ. ba ngày rồi!Triệu Thuẫn nghe nói thương lắm,sai người mang cho cơm và thịt,Linh Triếp chia cơm thịtlàm hai phần,một nữa bỏ vào giỏ con của m.nh,c.n một nữ để ăn .Triệu Thuẫn hỏi:-Nhà ngươi cất đi một nữa để làm g. ?Linh Triếp nói:-Tôi c.n mẹ già,hiện ở cửa .Tôi đi vắng đ. lâu ngày,chưa biết mẹ tôi c.n hay mất,nay chỉcách đấy có mấy dặm,may mà mẹ tôi h.y c.n th. tôi xin đem lộc của quan tướng quốc ban chovề dâng mẹ tôi .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 495 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 50. Troång Toaåi Tön Lêåp Oa Cöng Tûãtriïåu Thuêén Khuyïn Can Têæn Linh CöngTRIỆU Thuẫn khen là hiếu tử,bảo cư ăn hết đi,rồi lấy cơm và thịt khác để xếp vào giỏ cho.Linh Triếp lạy tạ rồi đi .Sau Linh Triếp ứng mộ ra lính,lại ở trong số quân giáp sĩ đuổi bắt TriệuThuẫn,Linh Triếp nghĩ đến cái ơn Triệu Thuẫn .Bấy giờ người tùy tùng bỏ chạy tán loạn cả .LinhTriếp ghé lưng c.ng Triệu Thuẫn chạy ra triều môn .Bọn giáp sĩ giết xong Đế Di Minh lại kéonhau đuổi theo Triệu Thuẫn .Vừa lúc ấy,th. có Triệu Sóc đem quân đến đón Triệu Thuẫn,tứckhắc vực Triệu Thuẫn lên xe .Triệu Thuẫn vội vàng gọi Linh Triếp bảo cùng lên xe th. Linh Triếpđ. trốn rồi .Bọn giáp sĩ thấy quân Triệu Sóc đông lắm,không đuổi theo nữa .Triệu Thuẫn bảoTriệu Sóc rằng:-Nay ta không thể về nhà được ! Một là ta sang nước Địch,hai là sang nước Tần,phải t.m chỗđể nương thân mới xong .Bấy giờ hai cha con cùng ra cửa tây,đi về phía tây .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 496 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 51Đồng Hồ Chép Thẳng Án Đào Viênvua Sở Mừng Công Mở Đại HộiTấn Ling công lập mưu giết Triệu Thuẫn,dẫu không giết được,nhưng thấy Triệu Thuẫn bỏ trốnđi th. trong l.ng cũng mừng rỡ khác nào đứa học tr. được rời thầy học ra,sự mừng rỡ kể sao choxiết,liền đem cung quyến đến ở luôn ngày đêm tại Đào Viên,không về cung nữa.Triệu Xuyênđang đi săn ở Tây Giao trở về,gặp Triệu Thuẫn và Triệu Sóc.Triệu Xuyên hỏi chuyện đầu đuôivà bảo Triệu Thuẫn rằng:-Thúc phụ chớ sang nước khác vội,h.y đợi trong mấy ngày tôi sẽ có tin báo.Triệu Thuẫn nói:-Nếu vậy th. ta h.y tạm ở lại núi Thu Dương để đợi tin nhưng nhà ngươi nên cẩn thận,chớđẻ thêm tai vạ đấy.Triệu Xuyên từ biệt Triệu Thuẫn và Triệu Sóc,rồi trở về kinh thành,nghe biết Tấn Linh côngchơi ở Đào Viên,mới giả cách vào yết kiến và xin lỗi với Linh công rằng:-Tôi là thân thích với người có tội,khi nào lại c.n dám hầu hạ ở bên cạnh chúa công,xin chúacông cho tôi được từ chức.Linh công tin là thực,mới phủ dụ Triệu Xuyên rằng:-Triệu Thuẫn đ. nhiều lần khinh bỉ ta,ta không thể chịu được,việc nầykhông can dự g. đếnnhà ngươi,nhà ngươi cứ yên tâm mà giữ chức.Triệu Xuyên lại tạ,rồi lại tâu rằng:-Tôi thiết tưởng làm vua chỉ qu. hơn người ta là được thoả thích cả về thanh,cả về sắc màthôi,nay chúa công dẫu có đàn sáo chuông trống,nhưng số nội cung chưa đủ,c.n lấy g. làm vui! Tề Hoàn công thuở xưa biết bao nhiêu phi tần,ngoại vị chánh cung,lại c.n sáu bà như phunhân nữa,tiên quân ta là Tấn Vương công,từ khi c.n trốn ở các nước, đến đâu cũng lấy vợ,lúctrở về nước,ngọai sáu mươi tuổi,mà phi tần c.n rất đông,nay chúa công đ. lập ra đài cao vườnrộng thư thế nầy,mà sao không sai ngư.i đi tuyển gái đẹp về dạy múa hát để làm tr. vui,chẳngcũng hay lắm ư !Linh công nói:-Nhà ngươi nói chính hợp . ta ! Nay ta muốn tuyển gái đẹp trong nước th. nên sai ai được?Triệu Xuyên nói:497ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåi-Quan đại phu là Đỗ Ngạn Giả đi tuyển con gái,bất cừ trong thành ngoài ấp,phàm có con gáitrong hai mươi tuổi bắt phải làm sổ khai trinh,hạn trong một tháng th. về báo tin.Triệu Xuyênmượn việc ấy để sai Đỗ Ngạn Giả đi biệt chỗ khác,rồi lại tâu với Linh công rằng:-Đội quân thị vệ của chúa công ở Đào Viên h.y c.n ít lắm,tôi có tuyển được hai trăm línhtinh dùng,xin chúa công cho sung vào làm quân thị vệ.Linh công thuận cho,Triệu Xuyên về dinh,tuyển hai trăm quân giáp sĩ.Bọn giáp sĩ hỏi TriệuXuyên rằng:-Chẳng hay tướng quân định sai chúng tôi đi đâu?Triệu Xuyên nói:-Chúa công chẳng thương g. đến dân,chỉ vui chơi ở chốn Đào Viên,nay có sai ta tuyển bọncác ngươi vào đấy để ngày đêm canh ph.ng.Bọn các ngươi đây,ai là người không vợ con nhàcửa,nay đi vào đấy, ăn sương nằm gió,biết bao giờ xong;Bọn giáp sĩ đều than v.n mà nói rằng:-Đưá vô đạo hôn quân ấy,sao không chóng chết đi ! Nếu Triệu tướng qiân (trỏ Triệu Thuẫn)c.nở nhà,tất không có việc này.Triệu Xuyên nói:-Ta có một câu nàynmuốn bàn cùng các ngươi,chẳng biết có nên không?Bọn giáp sĩ đều nói:-Nếu tướng quân cứu được cho chúng tôi thoát khỏi nông nổi khổ sở này th. ơn tái sinh ấybao giờ chúng tôi quên được.Triệu Xuyên nói:-Chỗ Đào Viên này không kín đáo lắm,như chốn thâm cung.Canh hai đêm hôm nay,các ngươixông vào trong vườn,giả cách đ.i xin ban thưởng,chờ khi ta vẫy tay áo làm hiệu th. các ngươigiết ngay hôn quân đi,ta sẽ đón quan tướng quốc về lập vua khác,các ngươi nghĩ thế nào?Bọn giáp sĩ đều nói:-Chúng tôi xin vâng mệnh !Triệu Xuyên cho bọn giáp sĩ ăn cơm uống rượu,sai chực sẳn ở ngoài cửa Đào Viên,rồi vào tâuvới Linh công.Linh công lên đài trong thấy bọn giáp sĩ người nào cũng tráng kiện,th. bằng l.nglắm ,bèn giữ Triệu Xuyên ở lại hầu rượu.Uống rượu đến canh hai,bỗng nghe thấy bên ngoài cótiếng uyên náo.Linh công kinh sợ,hỏi là cớ g..Triệu Xuyên nói:-. chừng quân túc vệ xua đuổi người đi đêm đó mà thôi, để tôi xin ra bảo họ đừng làm kinhđộng thánh giá.Triệu Xuyên sai thấp đèn lồng, ở trên đài bước xuống.Bọn giáp sĩ hai trăm người đ. phá cửavào đến nơi.Triệu Xuyên bảo bọn giáp sĩ đứng yên cả ở dưới đài,rồi lại trở lên tâu với Linh côngrằng:-Quân sĩ biết chúa công dự tiệc,vậy muốn xin chúa công ban thưởng cho lộc thừa,chứ khôngcó . g. khác cả.Linh công truyền cho nội thị đem rượu ban thưởng cho quân sĩ,rồi đứng tựa bao lơn màtrông xuống.Triệu Xuyên đứng bên cạnh,gọi to lên rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 498 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåi-Chuá công thân hành ra đây ban thưởng cho các ngươi,các ngươi h.y bái tạ ơn trên.Nói xong,giơ tay áo vẫy một cái .Quân sĩ biết là Linh công liền kéo ồ lên.Linh công sợ h.i,bảoTriệu Xuyên rằng:-Giáp sĩ trèo lên lầu làm g. thế? Nhà ngươi truyền cho họ xuống đi !Triệu Xuyên nói:-Quân sĩ nhớ quan tướng quốc là Triệu Thuẫn,muốn xin chuá công cho đón về.Linh công chưa kịp trả lời thỉ đ. bị quân giáp sĩ xúm lại đâm chém chết ngay.Thi vệ xungquanh đều bỏ chạy tán loạn cả.Triệu Xuyên nói:-Nay đ. trừ được hôn quân rồi,các ngươi chớ nên giết bậy một người nào,phải theo ta điđón quan tướng quốc về triều.Đỗ Ngạn Giả đang đi tuyển gái đẹp ở ngoài c.i xa,nghe báo Linh công bị giết,giật m.nh kinhsợ,biết là mưu kế của Triệu Xuyên,nhưng không dám nói ra,bèn lẻn về nơi dinh phủ.Bọn Sĩ Hội nghe tin ấy,cũng vội vàng chạy đến Đào Viên,nhưng chẳn thấy một người nàocả,biết là Triệu Xuyên đ. đi đón Triệu Thuẫn về.Triệu Thuẫn.Triệu Thuẫn về đến kinh thành, đithẳng vào Đào Viên.Các quan trong triều đều hợp đông đủ cả.Triệu Thuẫn phục ở bên cạnh thithể Tấn Linh công mà khóc .a lên,rất là thảm thiết,tiếng khóc vang động đến ngoài vườn.Dânnước Tấn nghe tiếng, đều bảo nhau rằng:-Xem thế th. biết quan tướng quân là người trung thành.Việc này chẳng qua chỉ bởi chúacông ta gây nên tai vạ,chứ không phải lỗi của quan tướng quốc.Triệu Thuẫn truyền rước thi thể của Tấn Linh công sang chôn ở đất Khúc Ốc,rồi hợp triềuthần để lập vua mới.Bấy giờ Tấn Linh công chưa có con trai.Triệu Thuẫn nói:-Từ khi tiên quân ta mất đi,tôi đ. có xướng nghị rằng không nên lập vua nhỏ,v. nhiều ngườikhông thuận,mà thành ra có việc này,bây giờ ta phải thận trọng mới được.Sĩ Hội nói:-Trong nước có vua lớn th. là một điều đại phúc,quan tướng quốc dạy phải lắm !Triệu Thuẫn nói:-Tiên quân ta (tức là Tấn Văn công) ngày xưa hiện c.n một người con.Lúc mới sinh ra,bà mẹnằm mộng thấy thần nhân giơ bàn tay đen xoa vào đứa bé,bởi vậy mới đặt là Hắc Điến.Ngàynay đang làm quan ở nhà Chu,hiện đ. lớn tuổi,tôi muốn đón về để lập lên làm vua.Các quan không dám trái ., đồng thanh mà nói rằng:-Quan tướng quốc nghĩ rất phải.Triệu Thuẫn muốn gỡ cái tội giết vua cho Triệu Xuyên,mới sai Triệu Xuyên sang nhà Chuđón công tử Hắc Điến về nước Tấn.Công tử Hắc Điến vào triều nhà Thái miếu,rồi nối ngôilên làm vua,tức là TấnThành công.Tấn Thành công đ. lên ngôi,giao hết quyền chính cho TriệuThhuẫn,lại đem con gái gả cho Triệu Sóc,tức là nàng Trang Cơ.Triệu Thuẫn tâu với Tấn Thànhcông rằng:-Mẹ tôi nguyên là con gái nước Địch.Bà Triệu Cơ tôi (con gái Tấn văn công gả cho thân phụTriệu Thuẫn là Triệu Thôi )thuở xưa nhường cho mẹ tôi làm vợ cả,vậy nên tôi được làm đíchTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 499 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåitử,nhận chức trung quân,nay con bà Triệu Cơ tôi là:Triệu Đồng,Triệu Quát,và Triệu Anh, đềuđ. lớn tuổi cả,tôi lại xin nhường lại quyền chức ấy.Thành công nói:-Quan tướng quốc không phải nhường, để ta sẽ dùng cho làm quan tất cả.Nói xong,liền cho Triệu Đồng,Triệu Quát và Triều Anh làm quan đại phu.Triệu Xuyên nóiriêng với Triệu Thuẫn rằng:-Đổ Ngạn GIả ngày trước xu nịnh tiên quân để làm hại họ Triệu.Việc Đào Viên này chỉ có Đổngạn Giả ra . không thuận,nếu không trừ bỏ người ấy đi th. họ Triệu ta cũng kh. l.ng mà yênđược.Triệu Thuẫn nói:-Người ta không bắt tội nhà ngươi th. chớ,nhà ngươi lại định bắt tội người ta hay sao ! HọTriệu ta ngày nay chỉ nên cùng với các quan triều thần h.a mực với nhau,chớ nên gây ra nhữngviệc thù oán.Triệu Xuyên không dám nói đến việc Đổ Ngạn Giả nữa. Đỗ Ngạn Giả cũng một l.ng theo .họ Triệu để được khỏi tội.Triệu Thuẫn vẫn lấy việc Đào Viên làm áy náy,một hôm sang chơi sửquán, đ.i lấy bản chép của quan thái sử là Đồng Hồ để xem Đồng Hồ chép việc Đào Viên ra sao.Đồng Hồ đem bản thảo đưa tr.nh Triệu Thuẫn.Triệu Thuẫn mở ra xem,trông thấy chép rỏ ràng:“Mùa thu,tháng bảy,năm Ất Sửu Triệu Thuẫn giết vua là Di Cao ở Đào Viên”.Triệu Thuẫn giật m.nh kinh sợ nói:-Quan thái sử lầm rồi ! Ta đ. chạy ra Hà Đông cách kinh thành hơn trăm dặm,ta có biết đâuđến việc giết vua,mà quan thái sử lại đổ lỗi cho ta,chẳng cũng oan lắm ư!Đồng Hồ nói:-Ngài làm quan tướng quốc,trốn đi chưa khỏi địa giới nước nhà mà đ. có việc giết vuanày,khi ngài về lại không trị tội quân giặc,như thế mà bảo không phải tự ngài chủ mưu,c.n aitin được?Triệu Thuẫn nói:-Bây giờ có thể chửa lại được không?Đồng Hồ nói:-Đ. gọi là tín sử th. có thế nào phải chép như thế,bởi vậy đầu tôi có thể cắt được,chứ bảnthảo này th. không thể chữa lại được.Triệu Thuẫn thở dài than rằng:-Thế mới biết cái quyền chép sử,c.n lớn hơn cái quyền làm tướng quốc ! Tiếc thay,bấy giờ tachưa ra khỏi địa giới, để đến nỗi chịu tiếng xấu muôn đời,hối sao cho kịp !Từ bấy giờ Triệu Thuẩn phụng sự Tấn Thành công,càng thêm kính cẩn.Triệu Xuyên cậycó công to,xin làm chức chính khanh,Triệu Thuẩn sợ mang tiếng,không cho.Triệu Xuyên tứcgiận,phát ra cái ung ở đằng lưng mà chết.Con Triệu Xuyên là Triệu Chiên xin nối giữ chức vịcủa cha.Triệu Thuẫn bảo Triệu Chiên rằng:-Đợi khi nào nhà ngươi lập được công trạng th. dẫu ngôi khanh tướng cũng chẳng khó g.! Chu Khuông vương mất.Em là Du lên nối ngôi,tức là Chu Định vương.Năm đầu Chu ĐịnhTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 500 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåivương,Sở Trang vương đem quân đánh đất Lục Hồn,qua sông Lạc Thủy,keó đến địa giới nhàChu, định dùng uy lực áp chế thiên tử mà cùng với nhà Chu chia đôi thiên hạ.Chu Địng vươngsai quan đại phu là Vương Tôn Mẫn đến u. dụ Sở Trang vương.Sở Trang vương hỏi:-Tôi nghe nói vua Đại Vũ ngày xưa có đúc chín cái đinh,từ nhà Hạ,nhà Thương đến nhà Chuta vẫn truyền cho nhau,coi là của qu.,hiện nay để ở đất Lạc Dương.Chẳng hay những cái đinhấy h.nh dáng,lớn bé và nặng nhẹ thế nào,xin quan đại phu cho biết?Vương Tôn Mẫn nói:Vua Đại Vũ nhà Hạ đúc nên chín cái đinh, đến đời vua Kiệt vô đạo,mới thiên sang nhàThương?Vua Trụ nhà Thương bạo ngưọc,chín cái đinh ấy lại thiên sang nhà Chu,xem thế th.biết đời nào có đức th. mới giữ nổi chín cái đinh ấy.Khi nhà vua Thành vương nhà Chu tôi đểchín cái đinh ấy ở Lạc Dương, đ. có bói một quẻ th. biết rằng nhà Chu tôi truyền được ba mươiđời,bảy tram năm có lẻ,năm nay vận mệnh nhà Chu h.y c.n,nhà vua chớ nên hỏi đến đinh vội!Sở Trang vương hổ thẹn,từ bấy giờ không dám có . nom d.m nhà Chu nữa.Lại nói chuyện quan lệnh do.n nước Sở là Đấu Việt Tiêu từ khi thấy Sở Thành vương chiamất quyền chính của m.nh,trong l.ng oán giận,lại cậy m.nh là người tài giỏi và đời trước cócông lao,dân trong nước ai cũng tin phục,mới có . muốn làm phản,thường vẫn nói rằng:-Nhân tài nước Sở chỉ có một m.nh Vĩ Giả mà thôi,c.n th. chẳng đáng kể.Khi Sở Trang vương đi đánh Lục Hồn,cũng lo đấu Việt Tiêu làm phản,mới bảo Vĩ Giả ở lạiđể giữ nước. Đấu Việt Tiêu thấy Sở Trang vương đem quân đi vắng,mới quyết chí nổi loạn, địnhđem hết những quân của bản tộc ra để khởi sự. Đấu Khắc (con Đấu Ban ) không theo. Đấu ViệtTiêu giết chết Đấu Khắc,rồi đem quân đến giết quan tư m. là Vĩ Giả.Con Vĩ Giả là Vĩ Ngao đemmẹ chạy trốn sang Mộng Trạch. Đấu Việt Tiêu ra đóng đồn ở đất Chưng Gi. để chặng đườngSở Trang vương trở về.Sở Trang vương nghe tin Đấu Việt Tiêu nổi loạn,tức khắc rút quân vềnước.Về gần đến đất Chương Lạp, Đấu Việt Tiêu đem quân ra đối địch.Quân Sở Trang vươngtrông thấy Đấu Việt Tiêu đeo cung cầm giáo, đi lại hăng hái ở trước trận, đều có . sợ h.i.SởTrang vương nói:-Họ Đấu mấy đời có công với nước,nay chẳng thà để cho Đấu Việt Tiêu hpụ ta,chớ ta khôngnỡ phụ Đấu Việt Tiêu.Nói xong,liền sai quan đại phu là Tô Tùng sang điều đ.nh với Đấu Việt Tiêu,thuận cho giảnghoà và tha cho cái tội giết quan tư m.. Đấu Việt Tiêu nói:-Ta xấu hổ v. phải làm chức lệnh do.n,chứ ta có mong ân xá đâu ! Có dám đánh th. đemquân tới đây !Tô Tùng hai ba lần phủ dụ mà Đấu Việt Tiêu không nghe.Khi Tô Tùng về rồi, Đấu Việt Tiêutruyền nổi hiệu trống tiến quân sang dắnh.Sở Trang vương hỏi các tướng rằng:-Các tướng,có ai dám đối địch với Đấu Việt Tiêu không?Quan đại tướng là Nhạc Bá vâng mệnh ra trận.Con Đấu Việt Tiêu là Đấu Bí Hoàng liền đemquân ra nghinh chiến.Phan Uông trông thấy Nhạc Bá không đánh nổi Đấu Bí Hoàng,cũng giụcngựa ra trận.Em Đấu Việt Tiêu là Đấu Kỳ cũng đem quân ra giao chiến với Phan Uông.Sở Trangvương ngồi trên xe,cầm dùi đánh trống để đốc chiến. Đấu Việt Tiêu lại bắn mũi tên nữa,cắmvào cái mộc.Sở Trang vương vội vàng truyền lịnh thu quân.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 501 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi HöåiĐấu Việt Tiêu cố sức tiến đánh,may có hữu quân đại tướng là công tử Trắc và tả quân đạitướng là công tử Anh Tề,hai mặt đổ lại,bấy giờ Đấu Việt Tiêu mới lui quân.Nhạc Bá và PhanUông nghe hiệu cũng thu quân trở về.Về đến đất Hoàng Hử,Sở Trang vương truyền đem hai cáitên của Đấu Việt Tiêu ra xem th. thấy dài gấp rưỡi cái tên khác,cánh tên bằng lông hạc, đốctên bằng răng báo,mũi tên sắc không biết thế nào mà kể ! Các người xung quanh trông thấy,aicũng lắc đầu lè lưỡi,lấy làm sợ h.i,cho là mũi tên thần. Đêm hôm ấy,Sở Trang vương đi tuần cácdinh,nghe thấy quân sĩ chỗ nào cũng hợp nhau bàn về mũi tê thần tiên của Đấu Việt Tiêu,cho làkhó l.ng đánh nổi.Sở Trang vương mới lập kế sai người đặt chuyện ra mà nói với quân sĩ rằng:-Đời tiên quân ta là Sở Van vương ngày xưa nghe nói người Nhung Nam làm tên tốt lắm,saisứ đi hỏi,người Nhung Nam mới đem dâng hai cái tên,gọi là “Thấu cốt phong”,vẫn để ở nhàthái miếu. Đấu Việt Tiêu lấy trộm được hai cái tên ấy,nhưng bắn hai phát là mất rồi,c.n sợ g.nữa ! Chỉ đến ngày mai là ta đánh tan được thôi.Bấy giờ quân sĩ mới được yên l.ng.Sở Trang vương hạ lệnh rút quân sang nước Tùy,giả cáchnói định mướn quân các nước ở Hán Đông về đánh Đấu Việt Tiêu.Tô Tùng nói với công tử Trắcrằng:-Giặc mạnh ở trước mặt mà ta lui quân th. e hỏng việc.Công tử Trắc nói:-Đấy tất là đại vương lập kế đó thôi ! Chúng ta vào yết kiến th. tự khắc biết r..Đêm hôm ấy,công tử Trắc cùng với công tử Anh Tề vào yết kiến Trang vương.Trang vươngnói:-Đấu Việt Tiêu mạnh thế lắm,ta không thể địch nổi,phải dùng kế mới đánh được.Trang vương đem mật kế bảo với hai tướng,và sai họ đem quân đi mai phục.Cả hai đều vângmệnh đem quân đi.Gà gáy hôm sau,Trang vương truyền cho đại binh kéo lui. Đấu Việt Tiêunghe tin,tức khắc đem quân đuổi theo.Quân Trang vương cố sức đi gấp qua đất Cánh Lăng.Đấu Việt Tiêu cũng cố sức đuổi theo,một ngày một đêm đi hơn hai trăm dặm, đến cầu ThanhHà,trông thấy quân Trang vương đang thổi cơm ở bên kia cầu,lại cố sức đuổi theo cho kịp.Khiđấu Việt Tiêu đến nơi th. quân Trang vương bỏ cả nồi niêu mà chạy. Đấu Việt Tiêu hạ lệnh đuổitheo,cốt . bắt cho kỳ được Trang vương,rồi mới được ăn cơm sáng.Quân Đấu Việt Tiêu đang lúcmỏi mệt,lại phải nhịn đói để cố mà tiến lên,bèn theo kịp Trang Uông.Phan Uông bảo Dấu ViệtTiêu rằng :-Nhà ngươi muốn bắt vua Sở th. sao không cố mau lên một chút !Đấu Việt Tiêu tưởng thực mới bỏ Phan Uông,lại cố đuổi theo sáu mươi dặm nữa, đến địagiới Thanh Sơn,gặp toán quân của Hùng Phụ Cơ. Đấu Việt Tiêu hỏi Hùng Phụ Cơ rằng:-Vua Sở ở đâu?Hùng Phụ Cơ nói:-Vua Sở chưa đi đến đây !Đấu Việt Tiêu trong l.ng nghi ngờ,lại bảo Hùng Phụ Cơ rằng:-Nhà ngươi t.m vua Sở cho th.khi ta lên lém vua,sẽ cho nhà ngươi được quyền chính.Hùng Phụ Cơ nói:-Ta trông quân sĩ nhà ngươi đều mệt mỏi cả,nên phải cho ăn no th. mới giao chiến được.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 502 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi HöåiĐấu Việt Tiêu lấy làm phải,mới đóng quân lại để nấu cơm ăn.Quân Đấu Việt Tiêu đang nấucơm ăn,bỗng thấy công tử TRắc và công tử Anh Tề hai mặt đem quân đến đánh.Quân Đấu ViệtTiêu đói không thể đánh được,bỏ chạy về phía nam,lui về cầu Thanh Hà th. cầu ấy đ. bị phá đổtừ bao giờ rồi.Nguyên Sở Trang vương đ. đem quân phục sẵn ở bên cầu, đợi cho Đấu Việt Tiêuqua cầu th. phá cầu đi để chặn lối trở về. Đấu Việt Tiêu thấy cầu đ. bị phá gẫy,giật m.nh kinhsợ,truyền cho quân sĩ d. xem nước sông nông sâu thế nào để t.m đường sang.Bỗng nghe ở bênkia sông có tiếng pháo nổ,một toán quân Sở quát to:-Quân Nhạc Bá đóng đây, Đấu Việt Tiêu mau mau xuống ngựa mà đầu hàng đi !Đấu Việt Tiêu giận lắm,truyền cho quân sĩ đứng bên này sông giương cung ra bắn.Trongtoán quân Nhạc Bá có một viên tiểu tướng tài nghề bắn cung tên gọi Dưỡng do Cơ,người ta vẫnkhen là “thần tiển”.Dưỡng Do Cơ nói với Nhạc Bá xin cùng với Đấu Việt Tiêu bắn th. Nhạc Báthuận cho.Dưỡng Do Cơ đứng ở bờ sông bên này,quát to lên mà bảo Đấu Việt Tiêu rằng:-Mặt sông rộng nh. thế này,tên nào mà bắn cho thấu ! Tôi nghe nói quan lệnh do.n (tức làĐấu Việt Tiêu )tài bắn lắm,vậy tôi xin cùng với ngài bắn thi.Hai bên nên đứng giáp ở trên dịpcầu,mỗi bên bắn ba phát,ai may th. sống.Đấu Việt Tiêu hỏi rằng:-Nhà ngươi là ai?Dưỡng Do Cơ nói:-Tôi là tiểu tướng thuộc quân Nhạc Bá,tên gọi Dưỡng Do Cơ.Đấu Việt Tiêu có . khinh bỉ,mới bảo Dưỡng Do Cơ rằng:-Nhà ngươi muốn bắn thi th. h.y nhường ta bắn trước ba phát.Dưỡng Do Cơ nói:-Đừng nói ba phát,dẫu đến trăm phát,tôi cũng không sợ ! Ai tránh là không giỏi !Nói xong,liền ra đứng ở trên dịp cầu về phía sông bên này. Đấu Việt Tiêu đứng ở dịp cầubên kia,giương cung bắn ngay một phát,tưởng rằng phát tên này bắn ra th. Dưỡng Do Cơ lộncổ xuống sông mà chết.Ai ngờ Dưỡng Do Cơ trông thấy mũi tên đến,tay cầm đốc cung,gạt liềnmột cái,mũi tên rơi xuống dưới sông.Dưỡng Do Cơ lại quát to lên mà bảo Đấu Việt Tiêu rằng:-Bắn nữa đi ! Bắn nữa đi !Đấu Việt Tiêu lại giương cung nhắm thẳng vào Dưỡng Do Cơ bắn luôn một phát nữa.DưỡngDo Cơ ngồi sụp xuống th. mũi tên ấy qua đầu mà bay đi mất; Đấu Việt Tiêu nói:-Nhà ngươi bảo rằng ai tránh là không giỏi,sao lại c.n ngồi sụp xuống,như vậy không phảilà trưọng phu.Dưỡng Do Cơ nói:-Quan lệnh do.n c.n được bắn một phát nữa, đến phát này th. tôi không dám tránh,nếuphát này không trúng th. ngài phải nhường cho tôi bắn.Đấu Việt Tiêu nghĩ thầm:-Nếu hắn không tránh th. phát tên này tất phải trúng. Đấu Việt Tiêu tức khắc giương cung rabắn.Dưỡng Do Cơ đứng vững hai chân,không cựa cậy chút nào,khi mũi tên tới nơi,liền há mồmTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 503 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåithật to,cắn chặt ngay lấy. Đấu Việt Tiêu bắn ba phát tên cùng không trúng cả,có . sợ hải,nhưngtrót đ. hẹn lời,cũng phải để cho Dưỡng Do Cơ bắn lại,mới bảo Dưỡng Do Cơ rằng:-Nay ta nhường hco nhà ngươi bắn lại ba phát,nếu bắn không trúng bấy giờ nhà ngươi lạiphải nhường ta.Dưỡng Do Cơ cười mà bảo rằng:-Có bao giờ mà lại đến ba phát ! Tôi chỉ bắn một phát th. quan lệnh do.n đi đơ. mà thôi !Đấu Việt Tiêu nói:-Nhà ngươi nói khoát làm g. thế,h.y thử bắn xem nào !Đấu Việt Tiêu nghĩ thầm:-Hắn bắn phát tên này mà trúng,chẳng kể làm chi,nhược bằng không trúng ta c.n sợ nữanthahồ cho hắn bắn.Ai ngờ Dưỡng Do Cơ là người bắn giỏi lắm,trăm phát trúng cả trăm,bấy giờDưỡng Do Cơ giả cách giương cung ra bắn,nhưng tay vẫn giữ lấy tên. Đấu Việt Tiêu nghe tiếngdây cung,tưởng là tên đến,mới nghiêng m.nh tránh về phía tả.Dưỡng Do Cơ nói:-Tên vẫn c.n ở tay tôi,nào đ. bắn đâu ! Quan lệnh do.n bảo ai tránh là không giỏi,cớ sao lạitránh?Đấu Việt Tiêu nói:-C.n sợ ngư.i ta tránh sao gọi là bắn giỏi!Dưỡng Do Cơ lại gỉa cách giương cung ra bắn. Đấu Việt Tiêu lại trắnh về phiá hữu.DưỡngDo Cơ thừa lúc Đấu Việt Tiêu tránh luôn tay bắn một phát nữa, Đấu Việt Tiêu không biết tênđến,né tránh không kịp,mũi tên xuyên qua sọ,chết ngay tại trận.Quân Đấu Việt Tiêu thấy chủtướng đ. chết rồi,bỏ chạy tán loạn.Công tử Trắc và công tử Anh Tề chia đường đuổi theo,giếtcho quân Đấu Việt Tiêu thây chết như núi,máu chảy thành sông.Con Đấu Việt Tiêu là ĐấuBí Hoàng trốn sang nước Tấn,sau vua Tấn dùng làm quan đại phu,phong cho ở đất Miêu,gọilà Miêu Bí Hoàng.Sở Trang vương đ. được toàn thắng,thu quân trở về kinh thành,bao nhiêungười họ Đấu,bất cứ lớn bé đều đem chém đầu cả,chỉ trừ co con Đấu Ban là Đấu Khắc Hoànghiện đang làm quan châm do.n, đương phụng mệnh Sở Trang vương sang sứ nước Tề.Khi KhắcHoàng về đến nước Tống,nghe tin Đấu Việt Tiêu nổi loạn,các người theo hầu đều can khôngnên về vội Đấu Khắc Hoàng không nghe.Khi Đấu Khắc Hoàng về đến kinh thành nước Sở,vào nói với quan tư khấu xin chịu tội vàbảo rằng:-Tổ phụ ta ngày xưa là Tử Văn đ. biết Đấu Việt tiêu có tướng làm phản,tất đến nổi diệttộc,khi sắp tạ thế,có dặn thân phụ tôi trốn sang nước khác.Thân phụ tôi nghĩ ơn nước Sở,khôngnơỏ bỏ đi,thành ra bị Đấu Việt Tiêu giết chết.Nay tôi đ. cùng họ với kẻ phản nghịch,lại khôngtheo được lời dặn của tổ phụ tôi,vậy th. c.n sống làm g. ! Tôi xin chịu tội chết !Trang vương nghe nói bèn than rằng:-Tử Văn ngày xưa thật là thần nhân ! Huống chi lại có công to với nước Sở,nỡ nào lại để chotuyệt tự !Nói xong,liền xá tội cho Đấu Khắc Hoàng,vẫn cho làm quan,lại cho đổi tên là Đấu Sinh,nghĩalà đáng chết mà được sống.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 504 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi HöåiTrang vương khen Dưỡng Do Cơ có công bắn chết Đấu Việt Tiêu,cho làm chức xa hữu,nghenói Ngu Khâu là người hiền,cho quyền chức lệnh do.n.Sở Trang vương truyền mở một tiệc đạiyến ở trên tiệm đài,triệu các quan triều thần đến dự tiệc,lại cho cả các phi tần theo đi.Trangvương bải triều thần rằng:-Ta không uống rượu nghe hát, đ. sáu năm trời này,bấy giờ dẹp yên được bọn phản nhgịchrồi,ta xin cùng với các người bày một tiệc vui gọi là thái b.nh yến.Phàm các quan viên văn vũ,bấtcừ to nhỏ đều được dự tiệc cả.Các quan sụp lạy,rồi theo thứ tự vào ngồi.Chức bào nhân (Người nhà bếp) dâng món ăn,chứcthái sử (chức quan coi việc văn hóa,nghệ thuật )tấu nh. nhạc.Khi mặt trời đ. gần lặn,tiệc rượuc.n đang vui,Sở Trang vương truyền thắp nến lên để uống rượu nữa,lại sai một cung tần đượcvua yêu là Hứa Cơ, đi mời khắp các quan mỗi người một chén rượu.Các quan đều đứng dậy đểuống,bỗng có một trận gío to,bao nhiêu nến thắp ở trên điện,tắt hết cả.Các nội thị c.n đangchâm lửa chưa đến.Trong các quan đại phu,có một người trông thấy Hứa Cơ đẹp,nhân lúc tốităm,th. tay nắm lấy vạt áo nàng.Hứa Cơ tay trái dứt vạt áo,tay phải nắm được giải mũ củangười ấy.Giải mũ đứt,người ấy sợ lắm,vội vàng buông tay ra,Hứa Cơ lấy được cái giải mũ,rónrén đi đến trước mặt Trang vương,ghé tai mà tâu rằng:-Thiếp vâng mệnh đại vương ra mời các quan uống rượu,mà có một người vô lễ,dám nhânlúc tắt nến,nắm lấy vạt áo thiếp,thiếp đ. dứt được cái giải mũ của người ấy,xin đại vương thắpnến mà xem xét xem.Trang vương vội vàng truyền cho nội thị chớ thắp nến vội và bảo các quan triều thần rằng:-Ngày nay ta bày tiệc,mong cùng các người mua vui,các người nên bỏ cả giải mũ đi,rồi cùngta uống rượu thật say.Nếu ai không dứt giải mũ th. chưa được vui lắm.Các quan triều thần đều dứt bỏ hết giải mũ.Bấy giờ Trang vương mới thắp nến,thàng rakhông biết người nào nắm vạt áo Hứa Cơ cả.Tiệc xong,trở về trong cung,Hứa Cơ tâu với SởTrang vương rằng:-Thiếp nghe nói nam nữ phải có phân biệt,huống chi lại là vua tôi. Đại vương sai thiếp mờicác quan uống rượu,là để tỏ l.ng kính trọng các quan,nay người ấy nắm lấy vạt áo thiếp mà đạivương không trị tội,th. c.n ra thể thống g. nữa !Trang vương cười mà bảo rằng:-Ta bày tiệc rượu này là muốn để các quan đều được cùng vui,bởi vậy mới sai thắp nến đểuống rượu thêm.Rượu say sinh ra chớt nhả,chẳng qua cũng là thường t.nh,trị tội một người màlàm cho các quan không được vui, đó không phải là điều ta muốn !Hứa Cơ thán phục.Về sau người ta gọi tiệc rượu ấy là “Tuyệt anh hội” (nghĩa là hội dứtgiải mũ ).Một hôm,Trang vương cùng với Ngu Khâu bàn tiệc chính trị, đêm đ. khuya,mới trởcung.Bà phu nhân là Phàn Cơ hỏi Trang vương rằng:-Ngày hôm nay trong triều có việc g. mà đại vương về chậm như vậy?Trang vương nói:-Ta cùng vơi Ngu Khâu bàn việc,thành ra khuya quá mà không biết.Phàn Cơ nói:-Ngu Khâu là người hiền ở nước Sở ta.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 505 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi HöåiPhàn Cơ nói:-Cứ như . thiếp th. Ngu Khâu vị tất là người hiền.Trang vương hỏi:-Sao thế?Phàn Cơ nói:-Ngu Khâu mỗi lần cùng với đại vương bàn việc chính trị,thường đến đêm khuya,mà chưathấy tiến cử một người nào cả.Cái trí của một người th. có hạn,mà số kẻ sĩ nước Sở th. vôcùng.Ngu Khâu muốn đem cái trí của một người để che lấp tất cả kẻ sĩ trong thiên hạ sao gọi làngười giỏi được?Trang vương khen phải.Ngày hôm sau, đem lời Phàn Cơ thuật lại cho Ngu Khâu nghe.NguKhân nói:-Vậy mà tôi chưa kịp nghĩ đến điều đó; để tôi xin liệu ngay.Ngu Khâu liền hỏi khắp triều thần,xem có ai biết người hiến th. nói. Đấu Sinh nói với NguKhâu rằng:-Tôi có biết người con của Vĩ Giả tên gọi Vi Ngao là người hiền.Vi Ngao v. tránh cái nạn ĐấuViệt Tiêu mà đi ẩn ở Mộng Trạch,người ấy thật có tài làm tướng quốc.Ngu Khâu vào tâu,Trang vương nói:-Vĩ Giả ngày xưa là người trí sĩ th. con Vĩ Giả tất cũng không phải tầm thường,nếu nhà ngươikhôn gnói,có lẽ ta quên mất !Sở Trang vương bèn sai Ngu Khâu cùng với Đấu Sinh đi đến Mộng Trạch để triệu VĩNgao.Nguyên Vĩ Ngao tên tự là Tôn Thúc,bởi vậy người ta vẫn gọi là Tôn Thúc Ngao.Tôn ThúcNgao đem mẹ đi tránh nạn,sang ở Mộng TRạch,làm ruộng nuôi thân.Một hôm,Tôn Thúc Ngaovác cày ra đồng,thấy ở dưới ruộng có con rắn hai đầu,giật m.nh kinh sợ mà nói rằng:-Ta nghe nói con rắn hai đầu là vật chẳng lành,ai trông thấy nó là chết,ta nguy đến nơi rồi !Nói đoạn,lại nghĩ thầm rằng:-Nếu ta để con rắn ấy sống th. sau này ai trông thấy nó lại bỏ mạng,cho bằng một m.nh tađành chịu mà thôi.Tôn Thúc Ngao nghĩ vậy,mới giơ cái cày đánh chết con rắn,chôn ở bờ ruộng,rồi trở về nhàkhóc với mẹ.Bà mẹ hỏi cớ làm sao,Tôn Thúc Ngao nói:-Con nghe nói ai thấy con rắn hai đầu cũng chết,nay con trông thấy,con lo rằng không sốngmà nuôi mẹ được vậy nên con khóc.Bà mẹ nói:-Bây giờ con rắn ở đâu?Tôn Thúc Ngao nói:-Con sợ người khác lại trông thấy nữa,nên đ. giết chết mà chôn đi rồi.Bà mẹ nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 506 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 51. Àöçng HöçCheáp Thùèng AÁn Àaâo Viïnvua SúãMûâng Cöng MúãÀaåi Höåi-NGười ta hễ có một niềm thiện ở trong l.ng,trời tất phù hộ cho.Nay con trông thấy con rắnhai đầu,sợ di lụy đến người khác,giết mà chôn đi,thế là con hơn một niềm thiện nhiều lắm !Con tất không chết mà lại được phúc nữa.Mấy hôm sau,bọn Ngu Khâu phụng mệnh Sở Trang vương đến triệu Tôn Thúc Ngao.Bà mẹmới cười mà bảo Tôn Thúc Ngao rằng:-Đấy là v. việc con chôn rắn mà được phút đó !Tôn Thúc Ngao đem mẹ theo bọn Tôn Ngu Khâu về kinh thành nước Sở,Sở Trang vươngcùng với Tôn Thúc Ngao nói chuyện suốt một ngày,lấy làm bằng l.ng lắm,mới bảo Tôn ThúcNgao rằng:-Tôi mới ở chỗ thảo d. tới đây, đại vương đ. vội giao quyền chính cho,e rằng người ngoàikhông phục.Vậy tôi xin theo các quan đại phu.Trang vương nói:-Ta đ. biết tài nhà ngươi th. nhà ngươi không nên từ chối.Tôn Thúc Ngao hai ba lần từ chối không,mới nhận làm chức lệnh do.n.Tôn Thúc Ngao chỉngđốn chính trị nước Sở,lập ra quân pháp,cho Ngu Khâu coi đạo trung quân,công tử Anh Tề coiđạo tả quân,công tử Trắc coi đạo hữu quân,Dưỡng Do Cơ đạo hữu quảng,Khuất Đăng coi đạotả quảng,hiệu lệnh rất nghiêm,nhân dân được yên ổn,lại đáp đê khơi sông để tiện việc làmruộng,dân nước Sở ai cũng ca tụng công đức.Triều thần thấy Trang vương tin dùng Tôn ThúcNgao,th. lúc đầu không phục,nhưng đến lúc Tôn Thúc Ngao sửa sang chính trị hẵn h.i rànhmạch,mới tấm tắc mà khen rằng:-Nước Sở có phúc, được người hiền thần ấy,chẳng kém g. Tử Văn thuở xưa.Tử Văn thuở xưalàm lệnh do.n khiến cho nước Sở được cường thịnh,nay có Tôn Thúc Ngao,khác nào như TửVăn sống lại !Bấy giờ Trịnh Mục công (Lan )mất,thế tử Di lên nối ngôi,tức là Trịnh Linh công.Công tửTống và công tử Quy Sinh cầm quyền chính nước TRịnh,vẫn bắt cá cả hai tay,chưa biết theo Tấnhay theo Sở.Sở Trang vương mới cùng với Tôn Thúc Ngao thương nghị, định đem quân sangđánh Trịnh.Bỗng nghe tin Trịnh Linh công bị công tử Quy Sinh giết chết?Sở Trang vương bảoTôn Thúc Ngao rằng:-Nhân việc này ta đem quân sang đánh Trịnh,lại càng có cơ lắm!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 507 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 52Công Tử Tống Nghĩ Ghen Miếng Ăntrần Linh Công Quá Mê Sắc ĐẹpCông tử Quy Sinh,tên tự là Tử-Gia.Công tử Tống tên tự là Tử-Công,hai người đều là qu. thích(họhàng thân thích của vua) ở nước Trịnh.Bấy giờ đang năm đầu Trịnh Linh Công,công tử Tống vàcông tử Quy Sinh hẹn nhau cùng vào triều.Bỗng đâu ngón tay trỏ của công tử Tống tự nhiênrung động.Công tử Tống mới giở ngón tay m.nh đang rung cho công tử Quy Sinh xem.Công tửQuy Sinh lấy làm lạ.Công tử Tống nói:-Bao giờ ngón tay trỏ của tôi rung động th. thế nào ngày ấy tôi cũng được ăn một món g.lạ.Ngày trước tôi đi sứ nước Tấn, được ăn thạch hoa ngư (cá),sau sang sứ nước Sở, được ănthiên nga(ngỗng),một lần được ăn hợp hoan quất (qu.t),ngón tay trỏ đều báo trước,mà lần nàocũng nghiệm cả.Chưa biết ngày hôm nay được ăn món g. đây !Khi công tử Tống và công Quy Sinh vào đến triều môn,thấy nội thị phụng mệnh đi gọi đồ tểgấp lắm...Công tử Tống hỏi nội thị rằng:-Nhà ngươi gọi đồ tể có việc g.?Nội thị nói:-Có người ở Hán Giang về,mua được một con giải to lắm,nặng hơn hai trăm cân đem dângcho chúa công.Chúa công nhận mà thưởng cho người ấy,bây giờ buộc con giải ở dưới thềm,saitôi đi gọi người vào làm thịt, để định bày tiệc thết các quan đại phu.Công tử Tống nói:-Đó tức là một món ăn qu. lạ,ngón tay trỏ của ta rung động quả là có nghiệm.Khi vào đến trong triều,trong thấy ở chân cột dưới thềm có buộc một con giải thật to,haingười cứ nh.n nhau mà cười. Đến lúc yết kiến Trịnh Linh Công,nét mặt hai người vẫn c.n hớnhở.Trịng Linh Công hỏi:-Hai người hôm nay có sự g. mà vui mừng như vậy?Công tử Quy Sinh nói:-Lúc công tử Tống cùng với tôi sắp vào triều th. ngón trỏ rung động,công tử Tống có nói:hễngón tay trỏ rung động th. bao giờ cũng được ăn món g. qu. lạ.Nay trông thấy dưới thềm cóbuộc con giải to,chắc là thế nào chúa công ngự tiệc,cũng có gia ân đến chúng tôi,vậy nên chúngtôi buồn cười.508ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc ÀeåpTRịnh Linh Công nói đùa rằng:-Nghiệm hay không,việc ấy c.n tùy ở ta.Khi tan triều về,công tử Quy Sinh bảo công tử Tống rằng:-Miếng ngon dẫu có,nhưng nếu chúa công triệu nhà ngươi th. làm thế nào?Công tử Tống nói:-Đ. bày tiệc để thết các quan,có lẽ nào lại quên ta được!Đến lúc ngự tiệc,nội thị đi triệu khắp cả các quan đại phu.Công tử Tống hớn hở vào triềutrông thấy công tử Quy Sinh.Liền cười mà bảo rằng:-Tôi vẫn chắc rằng chúa công thế nào cũng triệu tôi.Được một lúc,các quan đều đến cả.Trịnh Linh Công mời ngồi,rồi bảo các quan rằng:-Thịt giải là một món ăn qu. lạ,ta không dám ăn một m.nh,xin cùng với các ngươi cùnguống rượu.Các quan cùng nói:-Chúa công có của ngon vật lạ g.,cũng nhớ đến chúng tôi,chúng tôi biết lấy g. mà báo đềncho được.Nhà bếp đem món thịt giải dâng lên Trịnh Linh Công trước.Trịnh Linh Công nếm mà khenngon,rồi sai người ban cho các quan mỗi người một bát thịt giải và một đôi đủa ngà,mà đưa từbàn dưới lên đến bàn trên.Khi đưa đến bàn nhất,bàn nh. th. chỉ có một bát thịt giải,nhà bếp bèntâu với Linh Công rằng:-Thịt giải hết cả rồi,chỉ c.n một bát,chúa công dạy đưa cho ai?Trịnh Linh Công nói:-Đưa cho Tử Gia (tức là công tử Quy Sinh).Nhà bếp đêm bát thịt giải đưa đến trước mặt công tử Quy Sinh.Linh Công cười rầm lên màbảo rằng:-Ta định ban khắp cho các ngươi mà lại thiếu một m.nh Tử-công(tức là công tử Tống).Thế làsố Tử Công không được ăn thịt giải.Ngón tay trỏ sao gọi là nghiệm được.Nguyên Linh công cố . truyền cho nhà bếp nấu thiếu đi một bát thịt giải đế chứng tỏ rằngngón tay trỏ của công tử Tống không nghiệm,cốt . gây nên một câu chuyện cười.Ai ngờ công tửTống đ. trót nói khoát với công tử Quy Sinh,ngày nay thấy các quan đều được ăn cả,mà m.nhkhông đưọc ăn,thẹn quá hóa giận,mới chạy thẳng đến trước mặt Linh công,th. ngay tay vào bátthịt giải của Linh Công,vớt lấy một miếng cầm ăn,vừa ăn vừa nói:-tôi đ. được ăn rồi,có phải ngón tay trỏ của tôi không nghiệm đâu!Nói xong,tức khắc lui ra.Trịnh Linh công nổi giận,ném đũa xuống mà rằng:-Công tử Tống vô lễ,dám khinh ta như vậy,hay là cho nước Trịnh không có lưỡi gươm sắcchém được đầu hắn chăng!Bọn công tử Quy Sinh đều sụp lạy mà tâu rằng:- Công tử cậy t.nh thân thuộc,muốn được thừa huệ chúa công,có phải dám vô lễ đâu,xinchúa công tha lỗi cho.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 509 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc Àeåp- Linh công hầm hầm tức giận.Các quan đều mất vui mà tan về cả.Công tử Quy Sinh tứckhắc đến nhà công tử Tống mà bảo rằng:- Ngày hôm nay chúa công tức giận lắm,sáng mai công tử nên vào triều xin lỗi.Công tử Tống nói:-Hễ m.nh khinh người th. người ta cũng khinh m.nh dẫu ai cũng vậy,nay chúa công khinhtôi trước,lại c.n trách nổi g.!Công tử Quy Sinh nói:-Đ. đành rằng thế,nhưng theo lễ vua tôi th. công tử nên tạ mới phải.Ngày hôm sau,hai người lại cùng vào triều.Công tử Tống cũng đứng trong bạn m.nh mà làmlễ,nhưng không tỏ ra hối hận sợ hải chút nào, đến nổi công tử Quy Sinh không an tâm mới tâuvới Linh công rằng:-Công tử Tống sợ chúa công quở trách,nay đến tạ tội nhưng sợ quá không nói nên lời,xinchúa công khoan dung cho.Trịnh Linh công nói:-Ta sợ có lỗi với Tử Cống chứ Tử Cống có sợ có lỗi với ta đâu!Nói xong,tức th. vùng vằng đứng dậy.Khi tan triều trở về,công tử Tống mời công tử Quy Sinhđến hà mà bảo rằng:-Chúa công giận ta lắm,thế nào cũng trị tội ta,chi bằng ta nổi loạn mà giết ngay chúa côngđi,th. mới khỏi chết được.Công tử Quy Sinh lấy tay bịt tai mà bảo công tử Tống rằng:-Chết nổi! Giống vật m.nh nuôi lâu ngày,m.nh c.n chẳng nở giết,huống chi là vua mộtnước,sao công tử lại nói hồ đồ như vậy !Công tử Tống nói:-Ta nói bỡn đó thôi,xin chớ tiết lộ cho người khác biết.Công tử Quy Sinh cáo từ trở về.Công tử Tống d. biết công tử Quy Sinh cùng với em TrịnhLinh công là công tử Khứ Tật chơi bời thân thiết lắm,mới đặt điều nói ngay giữa triều đườngrằng:-Tử Gia (tên tự công tử Quy Sinh) cùng với Tử Lương (tên tự công tử Khứ Tật ) hai ngườingày đêm bàn nhau,không biết định làm việc g. ! E rằng việc ấy rất nguy hiểm cho nước Trịnhta !Công tử Quy Sinh vội vàng nắm lấy tay công tử Tống dắt đến chỗ vắng người mà bảo rằng:-Sao công tử lại nói như vậy?Công tử Tống nói:-Nhà ngươi không đồng mưu với ta,thế nào ta cũng khiến nhà ngươi chết trước ta một ngày!Công tử Quy Sinh vốn người nhu nhược,không dám quyết đoán,nghe lời công tử Tống nói,sợh.i mà hỏi rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 510 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc Àeåp-Nhà ngươi định làm thế nào?Công tử Tống nói-Chúa công vô đạo,xem một việc chia thịt giải này th. đủ biết.Nếu làm xong đại sự,th. tacùng nhà ngươi lập công tử Tử Lương (tức là công tử Khứ Tật ) lên làm vua,rồi cầu thân với Tấnmà giữ lấy nước nhà.Công tử Quy Sinh nghĩ ngợilâu rồi đáp lại rằng:-Thôi,mặc công tử muốn làm g. th. làm,ta cũng không tiết lộ cho ai biết cả.Công tử Tống liền tụ hợp trong nhà,nhân khi Linh công đi làm lễ thu tế,bèn đem nhiều tiềnbạc đút lót cho thị vệ,nửa đêm lẻn vào chỗ vua ngủ ở trai cung,lấy cái bị đất đè lên m.nh màgiết đi rồi nói dối là Linh công bị bệnh trúng áp.Công tử Quy Sinh biết việc ấy mà không dámnói ra.Ngày hôm sau,công tử Quy Sinh và công tử Tống bàn nhau lập công tử Khứ Tật lên làmvua.Công tử Khứ Tật kinh sợ,từ chối rằng:-Tiên quân ta có tám người con.Nếu định lập người hiền,th. tôi không có tài đức g. cả,màđịnh lập người nhiều tuổi th. đ. có công tử Kiên.Tôi dầu chết th. thôi,chứ không dám quá phậnnhư vậy!Bấy giờ công tử Quy Sinh và công tử Tống mới lập công tử Kiên lên làm vua,tức là TrịnhTướng công.Nguyên Trịnh Mục Công thuở xưa,cả thảy có mười ba người con.Trịnh Linh công bịgiết,Trịnh Tướng công nối ngôi làm vua.C.n mười một người con nữa là: 1.Công tử KHứ Tật,têntự là Tử Lương;2.Công tử Hỷ,tên tự là Tử Hán;3.Công tử Phi,tên tự là Tử Tứ;4.Công tử Phát,têntự là Tử Quốc;5.Công tử Gia,tên tự là Tử Khổng;6.Công tử Yến,tên tự là công tử Du;7.Công tửPhú,tên tự là Tử Ấn;8.Côn gtử Phong;9.Công tử Vũ;10.Công tử Nhiên;11.Công tử Chí.Trịnh Linh công ghét các em hay bè phái,chỉ sợ ngày sau sinh biến,mới bàn riêng với công tửKhứ Tật, định để một m.nh Khứ Tật ở nhà,c.n th. đuổi hết các em đi sang các nước khác.Côngtử Khứ Tật nói:-Tiên quân ta thuở xưa,lúc mới sinh ra,có ứng vào cái mộng cành lan, đó là điềm họ ta sẽđược hưng thịnh.Anh em trong một nhà cũng ví như cái cây có cành,có lá,nếu đem cắt bỏ cànhlá đi mà để cho gốc rễ trơ trọi th. chắc cái cây ấy chẳng bao lâu cũng đến khô héo.Nay chúacông bao dung được các em th. thôi,nhược bằng không bao dung được mà phải đuổi đi th. tôicũng xin đi,chớ nỡ đâu một m.nh ở lại,mai sau c.n mặt mũi nào trông thấy tiên quân ở dướisuối vàng nữa.Trịnh Linh công nghe nói cảm động,mới cho cả mười một người em đều ở lại làm quan đạiphu,cùng cầm quyền chính.Công tử Tống sai sứ giao kết với nước Tấn, để nhờ che chở cho nướcTrịnh.Năm sau,Sở Trang vương sai công tử Anh Tề làm tướng, đem quân sang đánh Trịnh,và hỏinước Trịnh rằng:-Sao nước Trịnh dám giết vua?Nước Tấn sai Tuần Lâm Phủ đem quân sang cứu Trịnh.Nước Sở mới rút quân về đánh nướcTrần.Năm thứ ba đời Chu Định vương,quan thượng khanh nuớc Tấn là Triệu Thuẩn mất,KhướtKhuyết thay làm trung quân nguyên soái nghe nói nước Trần cùng với nước Sở giảng h.a,liềntâu với Tấn Thành công,sai Tuân Lâm Phủ theo Tấn Thành công, đem quân bốn nước Tống,VệTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 511 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc ÀeåpTrịnh,Tào,kéo sang đánh nước Trần.Tấn Thành công đi đến nữa đường th. bị bệnh mà chết.TuânLâm Phủ liền rút quân về,rồi lập thế tử Nho lân làm vua,tức là Tấn Cảnh Công.Năm ấy Sở Trangvương đánh Trịnh, đóng quân ở đất Liễu Phân(đất nước Trịnh).Khướt Khuyết đem quân sangcứu Trịnh,lẻn đánh quân Sở.Quân Sở bị thua,người nước Trịnh ai cũng mừng rỡ,chỉ có một m.nhcông tử Khứ Tật là sắc mặt lo âu.Trịnh tướng công lấy làm lạ,liền hỏi.Công tử Khứ Tật nói:-Nước Tấn đánh được quân Sở,chẳng qua là gặp may mà thôi.Tôi chỉ sợ quân Sở căm tứcmà lại sang đánh Trịnh, đóng quân ở phía Bắc sông Đĩnh Thủy.Gặp bấy giờ công tử Quy Sinhbị bệnh chết,công tử Khứ Tật mới truy cứu cái tội nếm thịt giải khi trước,mà giết công tử Tống,đem phanh thây ở trong triều,lại đẽo áo quan của công tử Quy Sinh và đuổi gia quyến đi nơikhác,rồi sai sứ sang tạ tội với Sở Trang vương rằng:-Nước tôi có kẻ phản nghịch là công tử Quy Sinh và công tử Tống,nay đ. trị tội cả rồi,vậychúa công tôi xin theo vua Trần cùng sang ăn thề mà qui phụ thượng quốc.Sở Trang vương thuận cho, định họp vua Trần và vua Trịnh cùng ăn thề ở đất Thần lăng,bènsai sứ sang ước hẹn với vua Trần.Sứ giả ở nước Trần về,nói rằng vua TRần bị quan đại phu làHạ Trung Thư giết chết,trong nước đại loạn.Nguyên Trần Linh công là con Trần Cung công vốnngười lẳng lơ biếng nhác,không có uy nghi g. cả,lại ham mê tửu sắc,chẳng thiết g. đến chínhsự,tin dùng hai quan đại phu là Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ.Hai người ấy đều một phườngtửu sắc,bởi vậy vua tôi . hợp tâm đầu,nói cười đùa bỡn,rất là chớt nh.,không c.n e lệ g. nữa!Bấy giờ trong triều có một người hiền thần là Tiết Giả,trung thực dám nói thẳng,Trần Linhcông vẫn có . nễ sợ.Lại có quan đại phu là Hạ Ngự Thúc?Nguyên người cha Hạ Ngự Thúc làcông tử Thiếu Tây (con Trần Định công ),tên tự là Tử Hạ,bởi vậy Ngự Thúc dùng chữ Hạ làmhọ,gọi là Hạ Ngự Thúc,vẫn nối đời làm quan tư m. nước Trần, ăn lộc ở đất Châu Lâm.Hạ NgựThúc lấy con gái TRịnh Mục công làm vợ,gọi là nàng Hạ Cơ,mắt phượng mày ngài,môi son máphấn,dáng dấp đ. chẳng kém g. Ly Cơ,Tức Vi,lẳng lơ lại có phần hơn Đắc Kỷ,Văn Khương,aitrông thấy cũng phải tâm thần mê mẫn.Hạ Cơ lại c.n một câu chuyện ly kỳ nữa là: Năm mớimười lăm tuổi,nằm mộng thấy một chàng đẹp trai,mũ ngọc áo lông,tự xưng là thượng giới thiêntiên,cùng với Hạ Cơ giao hợp,rồi dạy Hạ Cơ những phép hấp tinh đạo khí, để thỏa thích l.ngngười trong khi giao tiếp.Khi Hạ Cơ chưa lấy chồng, đ. tư thông với anh là công tử Man (thứ huynh của Trịnh Linhcông ),chưa được ba năm th. công tử Man ốm quặt quẹo rồi chết non,sau lấy Hạ Ngự Thúc,sinhđược một người con trai tên gọi là Hạ Trưng Thư.Hạ Trưng Thư tên tự là Tử Nam,năm mườihai tuổi th. cha là Hạ Ngự Thúc ốm chết.Hạ Cơ thường có ngoại t.nh,mới để Hạ Trưng Thư ởtrong thành theo thầy học tập,c.n m.nh th. về ở đất Châu Lâm.Khổng Ninh và Nghi Hàng phủnguyên trước là bạn đồng liêu với Hạ Ngự Thúc,trong thấy Hạ Cơ đẹp,vẫn có . nom d.m.HạCơ có một con thị nữ tên gọi là Hà Hoa là người rất tinh quái,vốn đ. hiểu biết tính chủ.Mộthôm Khổng Ninh cùng với Hạ Trưng Thư đi săn,nhân tiện đến Châu Lâm,rồi ở chơi ngủ lại ởđấy,Khổng Ninh chịu phí tâm cơ,mật kết cùng Hà Hoa,tặng một cành trâm và nhờ nói hộ vớichủ,bởi thế mới cùng Hạ Cơ tư thông.Khổng Ninh lại lấy trộm cái quần trong bằng gấm của Hạ Cơ đem ra khoe với Nghi HàngPhủ.Nghi Hàng Phủ cũng thèm thuồng,mới đem tiền của bàn mưu với Hà Hoa, để nhờ tiếndẫn hộ.Hạ Cơ xưa nay trông thấy Nghi Hàng Phủ là người vóc dạc cao lớn,mặt mũi phươngphi,cũng đ. có l.ng thích,mới bảo Hà Hoa mời đến.Nghi Hàng Phủ khéo làm cho Hạ Cơ đượcbằng l.ng,bởi vậy được Hạ Cơ yêu hơn Khổng Ninh.Nghi Hàng Phủ bảo Hạ Cơ rằng:-Ngày trước qu. nương có cho Khổng Ninh một cái quần gấm,nay đ. có l.ng yêu tôi,cũngnên cho tôi cái g. để kỷ niệm.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 512 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc ÀeåpHạ Cơ cười mà bảo rằng:-Cái quần gấm ấy là hắn lấy trộm của thiếp,chứ không phải thiếp tặng cho đâu.Hạ Cơ lại ghé tai bảo nhỏ Nghi Hàng Phủ rằng:-Dẫu nằm cùng giường với nhau,nhưng cũng có kẻ hậu người bạc chứ!Nói xong,liền cởi cái áo cánh bằng lụa đưa tặng Nghi Hàng Phủ.Nghi Hàng Phủ bằng l.nglắm,từ bấy giờ hai người lại càng thân mật,c.n Khổng Ninh th. mỗi ngày Hạ Cơ một nhạt dần.V.Khổng Ninh khi trước có đem cái quần gấm của Hạ Cơ khoe khoang với Nghi Hàng Phủ,sauHàng Phủ được cái áo cánh của Hạ Cơ,lại đem khoe với KHổng Ninh.KHổng Ninh hỏi chuyệnHà Hoa,biết là Nghi Hàng PHủ cùng với Hạ Cơ thân mật lam,mới sinh l.ng ghen ghét định t.mkế để phá.Khổng Ninh nghĩ thầm rằng:-Chúa công cũng là người dâm dục,nghe đồn Hạ Cơ đẹp,vẫn có l.ng mơ ước, đ. nhiều lầnnói đến,chỉ tiếc rằng cờ chẳng đến tay,chi bằng ta dắt chúa công đến,tất nhiên chúa công phảiơn ta.Vả chúa công có bệnh hôi nách,chắc là Hạ Cơ cũng không ưa,bấy giờ ta thừa cơ mà hưởngchung cuộc vui thú,khiến Nghi Hàng Phủ phải nhạt bớt đi một vài phần,cho thỏa tấm l.ng cămtức của ta, ấy chính là diệu kế đó!KHổng Ninh bèn lẻn vào yết kiến Trần Linh công,nhân khi đàm luận,nói đến chuyện Hạ Cơlà người đẹp,thiên Hạ không ai bằng.Linh công nói:-Ta cũng nghe đồn từ lâu,nhưng năm nay chắc nàng đ. gần bốn mươi tuổi,e rằng hoa đắctháng ba,c.n g. là xuân nữa!Khổng Ninh nói:-Hạ Cơ khéo giữ nhan sắc lắm,năm nay vẫn c.n như con gái mười lăm tuổi,và am hiểu cáithuật trong ph.ng,giao tiếp rất thần diệu.Linh công bấy giờ lửa dục nổi lên ngùn ngụt,sắc mặt đỏ bừng,bảo Khổng Ninh rằng:-Nhà ngươi có kế g. khiến cho ta được đi lại với Hạ Cơ th. ta không dám quên ơn.Khổng Ninh nói:-Hạ Cơ nhà ở Châu Lâm.Chỗ ấy nhiều cây cối,phong cảnh rất đẹp,sáng mai chúa công giảcách ra chơi Châu Lâm,tât thế nào Hạ Cơ cũng phải nghênh tiếp.Hạ Cơ có một con thị nữ,têngọi Hà Hoa,cũng khá thông thạo việc t.nh,dẻ tôi xin đem . chúa công bảo nó khéo nói với HạCơ,chắc thế nào cũng xong chuyện.Linh công cười mà bảo rằng:-Việc này ta tin cậy ngươi đó!Ngày hôm sau,Trần Linh công truyền thẳng ngựa xe ra chơi Châu Lâm,cho quan đại phu làKhổng Ninh đi theo.Khổng Ninh sai người đưa tin trước cho Hạ Cơ để sửa tiệc sẵn,lại tỏ . chocon Hà Hoa biết,bảo nó nói với Hạ Cơ.Linh công đến Châu Lâm.Hạ Cơ mặc lễ phục ra rước vàotrong nhà rồi sụp lạy mà tâu rằng:-Con trai thiếp là Hạ Trưng Thư đi trọ học vắng nhà,không biết chúa công tới đây,vậy nênkhông kịp nghêng tiếp,xin chúa công tha lỗi.Giọng nói thỏ thẻ như tiếng chim oanh,nghe rất êm tai ! Linh công thấy Hạ Cơ nhan sắcchẳng khác g. một vị thiên tiên,bọn phi tần trong cung ít ai b. kịp,mới bảo Hạ Cơ rằng :Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 513 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc Àeåp-Thôi ta miễn lễ cho qu. nương,ta nghe nói qu. nương ở đây có cái vườn hoa đẹp,vậy tamuốn vào xem một chút.Hạ Cơ nói:-Từ khi phu quân tạ thế đi rồi,cái vườn này bỏ hoang,không ai quét dọn,thiếp xin cáo tộitrước với chúa công.Hạ Cơ ứng đối rất lưu loát.Trần Linh công càng thêm có l.ng yêu mến,truyền cho Hạ Cơ cởibỏ lễ phục ra, để đưa vào ngoạn cảnh ở vườn hoa.Hạ Cơ bỏ lễ phục ra,bên trong lại mặc có mộtbộ quần áo thường rất nh. đạm,trông khác nào như đóa hoa lê ở dưới bóng trăng,chùm mainhị ở trong đám tuyết, ưa nh.n biết nhường nào ! Hạ Cơ đưa Linh công vào chốn hậu viên.Vườndẫu chẳng lấy g. làm rộng lắm,nhưng có đủ hoa tươi lá lạ,cây đẹp cỏ thơm,một d.ng nước chảyquanh,mấy gian nhà thủy tạ,khoảng giữa lại có hiên cao,tức là chỗ yến khách,hai đầu có haid.y nhà,lối đi thông vào nội tẩm.Phía trong nữa có một chuồng ngựa,c.n về phía tây vườn cómột chỗ đất bỏ không, để làm chỗ tập bắn.Linh công c.n đang ngoạn cảnh th. trong hiên đ. bày một bàn tiệc thịnh soạn.Hạ Cơ bưngchén rượu đứng mời?Trần Linh công cho ngồi hầu ở bên cạnh.Hạ Cơ khiêm nhượng không dámvào ngồi.Linh công nói :-Có lẽ nào chủ nhân lại không ngồi! Thôi th. hôm nay ta h.y miễn lễ vua tôi cho,cứ ngồi lạiuống rượu cho vui.Linh công truyền cho Khổng Ninh ngồi bên hữu,Hạ Cơ ngồi bên tả.Trong khi uống rượu,Linhcông cứ nh.n Hạ Cơ ch.ng chọc,mắt không hề chớp.Hạ Cơ cũng liếc mắt đưa t.nh.Linh côngnhân lúc tửu hứng,lại càng si t.nh.Khổng Ninh ở bên cạnh tán tụng thêm vào,làm cho Linh côngtấm l.ng phơi phới,rượu uống vào m.i mà không thấy nhiều ! Mặt trời đ. lặn về tây,người nhàthắp nến,lại uống một chập nữa,Linh công say quá,nằm gục xuống đấy mà ngủ,tiếng ngáy khèkhè.Khổng Ninh bảo riêng với Hạ Cơ rằng:-Chúa công hâm mộ nhan sắc của quí nương,ngày nay tới đây,t.m cuộc truy hoan,qu. nươngchớ nên trái ..Hạ Cơ mĩm cười,không nói g. cả.Khổng Ninh tức khắc truyền cho quân sĩ đều ra ngoài yênnghỉ.Hạ Cơ sửa soạn gối thêu mền gấm,lại tắm gội sạch sẽ để chờ khi vua ngự.Bấy giờ chỉ để cóthị nữ Hà Hoa đứng hầu ở cạnh Linh công. Được một lúc,Linh công tỉnh rượu,mở mắt nh.n,trôngthấy Hà Hoa,liền hỏi:-Ai đấy ?Hà Hoa quỳ xuống mà tâu rằng:-Tiện t. tên gọi Hà Hoa,phụng mệnh chủ mẫu cho ra đây hầu hạ chúa công.Nói xong,liền dâng một chén nước mai thang để gi. rượu.Trần Linh công hỏi:-Nước mai thang này,ai nấu mà khéo nhĩ?Hà Hoa nói:-Tâu chúa công,nước mai thang là do tiện t. nấu.Trần Linh công nói:-Nhà ngươi biết nấu mai thang,vậy th. nhà ngươi biết làm mối cho ta không?Hà Hoa giả cách không hiểu mà đáp rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 514 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc Àeåp-Tiện t. đây không quen làm mối,nhưng cũng xin hết l.ng,chẳng hay chúa công để . đếnngười nào?Trần Linh công nói:-Ta v. chủ mẫu nhà ngươi mà ruột gan rối loạn.Nếu nhà ngươi giúp ta được th. ta sẽ trọngthưởng.Hà Hoa nói :-Chủ mẫu tôi phận hèn,sợ không đáng hầu qu. nhân,nếu chúa công có l.ng nghĩ đến th.tiện t. xin đưa vào.Linh công mừng lắm,sai Hà Hoa cầm đèn lồng để dẫn lối. Đường đi khuấtkhúc,rối vào đến ph.ng ngủ của Hạ Cơ.Hạ Cơ đang ngồi một m.nh ở dưới bóng đèn ngẩn ngơchờ đợi,bổng nghe tiếng giầy,toan hỏi xem ai th. Linh công đ. bước vào đến trong cửa.Hà Hoacầm đèn quay ra.Linh công không nói năng g., ẫm Hạ Cơ vào màn cùng nằm.Trong khi ân áithấy chẳng khác g. gái tơ,Linh công lấy làm lạ,liền hỏi.Hạ Cơ nói:-Thiếp có phép nội thị,sau khi sanh đẻ cũng chẳng qua chỉ ba ngày th. đ. lại nguyên cũ.Linhcông khen rằng:-Ta được gặp qu. nương,chẳng khác g. được gặp thiên tiên.Sức Linh công, đ. không bằng Khổng Ninh và Nghi Hàng Phú,hơi hám lại không được thơmtho,chỉ v. là ông vua một nước,nên Hạ Cơ cũng ham lợi mà không quản ngại,chiều chuộng đủđiều trong khi cùng giường cùng gối.Linh công thấy vậy,cho là một sự gặp gỡ ít có gần đến gàgáy,Hạ Cơ giục Linh công trở dậy.Linh công nói:-Ngày nay ta được gần gụi ái khanh,nghĩ lại bọng phi tần,không khác g. đất bùn chẳng hayái khanh có nghĩ đến ta chút nào không?Hạ Cơ ngờ Linh công đ. biết việc Khổng Ninh và Nghi hàng Phủ đi lại với m.nh,mới nói vớiLinh công rằng:-Xin nói t.nh thực với chúa công,từ khi phu nhân thiếp tạ thế đi rồi,thiếp không tự chế đượcm.nh,cũng có đi lại với người khác,nay đ. được hầu hạ chúa công th. từ bây giờ trở đi,thiếpkhông dám tiếp ai nữa !Linh công nói:-Ái khanh xưa nay giao tiếp những ai,nên kể thực cho ta biết,can chi mà phải giấu diếm?Hạ Cơ nói:-Hai quân đại phu là khổng Ninh và Nghi Hàng phủ v. cớ đi lại trông nom đứa con nhỏ củathiếp,thành ra có cùng thiếp dan díu,ngoài ra không có một ai.Linh công cười mà bảo rằng:-Thảo nào mà Khổng Ninh cứ khen cái tài tiếp của ái khanh.Nếu chưa trải qua sao có biếtđược !Hạ Cơ nói:-Tiện thiếp biết tội đ. nhiều,xin chúa công thứ cho.Linh công nói:-Khổng Ninh có cái công tiến dẫn ái khanh,ta c.n nhớ ơn, ái khanh chớ ngại.Ta chỉ ước aođược cùng ái khanh đi lại lâu dài,c.n th. mặc ái khanh,ta chẳng cấm làm g.!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 515 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc ÀeåpHạ Cơ nói:-Chúa công cứ thường thường đi lại th. có khó g. chẳng được lâu dài với nhau.Linh công trở dậy.Hạ Cơ cởi cái áo lót m.nh,mặc vào cho Trần Linh công mà nói rằng:-Mỗi lúc chúa công trông thấy cái áo này cũng như trông thấy tiện thiếp.Hà Hoa lại cầm đèn lồng đưa Linh công theo lối cũ ra ngoài hiên.Sáng hôm sau,Hạ Cơmời Linh công lên nhà trên để ngự cơm sáng.Cơm xong.Khổng Ninh lại theo Linh công vềtriều.Các quan đều hợp cả ở triều môn chờ đợi.Linh công truyền cho miễn triều,rồi đi thẳng vàotrong cung.Nghi Hàng Phủ nắm lấy áo Khổng Ninh,cố hỏi xem tối hôm trước Linh công ngủ ởđâu.Khổng Ninh không thể giấu được ,mới phải nói thật cả.Nghi Hàng Phủ biết là Khổng Ninh tiến dẫn,mới giẫm chân xuống đất mà gắt rằng:-Món tốt như thế ,sao lại nhường cho người ta hưởng một m.nh !Khổng Ninh nói:-Chúa công lấy làm đắc . lắm ! Lần sai th. đến phần nhà ngươi,có g. mà lo !Hai người cười sằng sặc rồi trở về.Ngày hôm sau,Linh công ra triều, đợi lúc quan đ. tan vềcả,mới gọi Khổng Ninh đến trước mặt mà tạ ơn tiến dẫn Hạ Cơ,lại gọi Nghi Hàng Phủ vào màhỏi rằng:-Có ái thú như thế mà không tâu với ta,hai người lại hưởng trước là nghĩa làm sao?Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đồng thanh tâu rằng:-Thần đằng quả không g. cả !Linh công nói:-Chính Hạ Cơ đ. thú với ta như vậy,các người lại c.n giấu diếm làm g.!Khổng Ninh nói:-Thí dụ như một món ăn,bày tôi phải nếm trước,nếu nếm mà không thấy ngon th. khôngdám tiến dâng.Linh công cười mà bảo rằng:-Thí dụ như món chân gấu (là món ăn ngon nhất trong các món ăn của Trung quốc) th.nhường cho ta ăn trước cũng được chứ sao !Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đều bưng miệng cười,Linh công lại nói:-Ta cùng hai người dẫu đều đều đi lại với nàng,nhưng riêng với ta,nàng có tặng một vật đểlàm kỷ niệm.Nói xong,liền vạch cái áo lót m.nh cho Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ xem mà bảo rằng:-Mỹ nhân cho ta đấy,hai người có được không ?Khổng Ninh nói-Tôi cũng có !Linh công hỏi :-Nàng tặng nhà ngươi cái g. ?Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 516 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 52. Cöng TûãTöæng Nghô Ghen Miïæng Øntrêçn Linh Cöng QuaáMï Sùæc ÀeåpKhổng Ninh vén áo, để lộ cái quán gấm,rồi nói với Linh công rằng:-Hạ Cơ tặng cho tôi đấy ! Chẳng những tôi có,Nghi Hàng phủ cũng có.Linh công lại hỏi Nghi Hàng Phủ.Nghi Hàng Phủ cởi cái áo cánh lụa đưa tr.nh Linh công.Linhcông bật cười mà nói rằng:-Ba ta người nào cũng đều có một vật tùy thân để làm tang chứng,ngày khác đi ra ChâuLâm,có thể cùng nhau mỡ đại hội “liên sàng” được đấy !Một vua và hai bày tôi, đùa bỡn nhau ở chốn triều đường,tiếng đồn đến ngoài,làm cho mộtvi trung thần nghiến răng nghiến lợi mà kêu rằng:-Triều đ.nh là chỗ phép tắc kỷ cương mà nhảm nhí như vậy th. cơ mất nước đến nơi rồi !Nói xong,liền đi thẳng vào triều để đem lời can ngănTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 517 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 53Sở Trang Vương Trả Lại Đất Trầntấn Cảnh Công Đem Quân CứuTrịnhTrần Linh công cùng với Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đem những đồ vật của Hạ Cơ tặng cho,đùa bởn với nhau ở chốn triều đường.Quan đại phu là tiết gia nghe nói,liền vào triều để địnhcan Linh công.Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ vốn sợ Tiết Gi. là người chính trực,nay thấy vuakhông triệu mà Tiết Gi. đến,biết là Tiết Gi. có . muốn đem lời can ngăn,mới cáo từ Linh côngmà lui ra.Linh công rảo đến trước mặt,nắm lấy vạt áo Linh công,rồi quỳ xuống mà tâu rằng:-Tôi nghe nói vua tôi phải lễ nghĩa,nam nữ phải có phân biệt,nay vua tôi dắt nhau đi dâmloạn,lại đem chuyện ấy khoe khoang ở chốn triều đường,không c.n một m.y may liêm sỉ nàocả. Đó là cái cơ mất nước,xin chúa công h.y nghĩ lại.Trần Linh công thẹn toát mồ hôi ra,lấy áo che mặt mà nói rằng:-Nhà ngươi bất tất phải nói lắm,ta đ. biết hối rồi !Tiết Gi. cáo từ lui ra.Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ đứng ở ngoài cửa,trong thấy Tiết Gi.hầm hầm nổi giận mà lui ra,th. lẩn vào trong đám đông người để tránh.Tiết Gi. trông thấy,gọiKhổng Ninh và Nghi Hàng Phủ lại mà trách rằng:-Vua có điều thiện ,bề tôi nên bày ra,vua có điều bất thiện,bề tôi nên dấu đi.Nay hai ngườiđ. xui vua làm điều bất thiện,mà lại c.n nói ra,nhân dân ai cũng biết cả,th. c.n ra thể thốngg.,sao hai ngươi không biết xấu hổ !Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ không biết nói sao,chỉ vâng dạ và chịu lỗi.Tiết Gi. đikhỏi,Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ vào yết kiến Linh công,thuật lại những lời nói của TiếtGi. và tâu với Linh công rằng:-Từ nay trở đi,chúa công chớ đi chơi Châu Lâm nữa !Linh công nói:-Vậy th. hai người có đi hay không?Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ nói:-Tiết Gi. chỉ cốt can chúa công,chứ có việc g. đến chúng tôi.Vậy th. chúng tôi đi được,màchúa công không nên đi.518ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu TrõnhLinh công hăng hái nói rằng:-Thà rằng ta mất l.ng Tiết Gi.,chứ đời nào lại chịu bỏ nơi vui thú ấy !Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ lại tâu rằng:-Nếu chúa công lại đi nữa th. không khỏi Tiết Gi. làm rầy rà lôi thôi,biết làm thế nào?Linh công nói:-Hai người có kế g. mà khiến Tiết Gi. đừng nói nữa không?Khổng Ninh nói:-Nếu muốn cho Tiết Gi. đừng nói th. chỉ có một cách khiến hắn không mở miệng ra được.Linh công cười mà nói rằng:-Hắn có miệng th. hắn nói,ta dùnh cách g. mà khiến cho hắn không mở miệng ra được.Nghi Hàng Phủ nói:-Tôi hiểu câu nói của Khổng Ninh rồi ! Người ta chết th. không mở miệng ra được,sao chúacông không hạ lệnh giết chết Tiết Gi. đi th. có phải được vui thú suốt đời hay không?Linh công nói:-Ta giết hắn thế nào được?Khổng Ninh nói:-Hay là dể tôi sai một người r.nh mà đâm chết hắn đi !Linh công nói:-Nhà ngươi cứ làm !Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ cáo tự lui ra,rồi bàn nhau đem tiền của thuê thích kháchđứngr.nh ở một chỗ hẻo lánh đợi Tiết Gi. vào triều đi qua,giết chết Tiết Gi..Người nước Trần thấyvậy,cho là Trần Linh công sai người giết,chứ không biết rằng đó là âm mưu của Khổng Ninh vàNghi Hàng Phủ.Tiết Gi. chết rồi,vua tôi lại càng không kiêng nễ g. nữa,lâu lâu lại rủ nhau rachơi Châu Lâm.Trưóc c.n giấu giếm,sau lâu ngày quen thói,công nhiên ra chơi chẳng nghĩ g.đến tai tiếng nữa.Người nước Trần có làm một bài thơ “Châu Lâm” để chê Linh công.Hạ TrưngThư dần dần khôn lớn,biết chuyện mẹ như vậy,trong l.ng khác nào dao đâm,nhưng ngại v. cóTrần Linh công,không làm thế nào được.Mỗi khi Linh công sắp ra Châu Lâm th. Trưng Thư tạosự đi vắng, để cho khuất mắt,c.n bọn trai gái dâm loạn ấy thấy Hạ Trưng Thư đi vắng th. lấylàm mừng.Ngày tháng thoi đưa,Hạ Trưng Thư đ. mười tám tuổi,cao lớn đẹp đẽ,có sức khỏe,lại giỏinghề bắn cung.Linh công muốn lấy l.ng Hạ Cơ;mới cho Trưng Thư nối chức của cha làm quantư m.,coi giữ binh quyền.Trưng Thư tạ ơn,rồi vào bái yết Hạ Cơ.Hạ Cơ dặn rằng:-Đấy là ân điền của chúa công,con nên một l.ng v. nước,chớ nghĩ g. đến việc nhà.Trưng Thư từ biệt Hạ Cơ vào triều cung chức.Một hôm,Linh công cùng với Khổng Ninh vàNghi Hàng Phủ lại ra chơi Châu Lâm.Hạ Trưng Thư cảm ơn vua cho được làm tư m.,về nhà bàytiệc để thết đ.i.Hạ Cơ v. có con ở đấy,không dám ra hầu rượu.Trần Linh công cùng với KhổngNinh và Nghi Hàng Phủ trong khi say rượu,cười nói đùa bỡn,múa tay hoa chân.Hạ Trưng ThưTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 519 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu Trõnhtrông thấy ghét lắm mới lui vào sau b.nh phong để nghe xem nào thế nào.Trần Linh công bảoNghi Hàng Phủ rằng:-Hạ Trưng Thư cao lớn đẹp đẻ lắm,trông giống nhà ngươi lắm,hay là con rơi của nhà ngươiđấy?Nghi Hàng Phủ cười mà nói rằng:-Hạ Trưng Thư hai mắt lau láu,rất giống chúa công.Khổng Ninh ở bên cạnh nói bông rằng:-Chúa công và Nghi Hàng Phủ h.y c.n ít tuổi,sinh thế nào được hắn,tôi chắc hắn có nhiềubố lắm,dẫu mẹ hắn cũng không nhớ được hắn là con ai nữa !Nói xong,ba người lại vỗ tay cười ầm lên. Hạ Trưng Thư nghe nói,hổ thẹn vô cùng,tức th.hầm hầm nổi giận,vào khóa chặt cửa ph.ng của Hạ Cơ lại,rồi lẻn qua cửa ngang ra ngoài,truyềncho quân sĩ vây kín xung quanh phủ,không được để cho Linh công cùng Khổng Ninh và NghiHàng Phủ chạy thoát.Quân sĩ vâng lệnh, vây kín quanh phủ. Hạ Trưng Thư m.nh mặc nhung phục tay cầm bảokiếm, đem một toán quân tiến vào cửa giữa,quát to lên rằng:-Mau mau bắt lũ dâm tặc !Linh công đang cười nói khề khà,chẳng biết tí g. cả.Khổng Ninh nghe tiếng,vội vàng nói vớiLinh công rằng:-Nguy cấp lắm rồi!Hạ Trưng Thư đánh lừa ta rồi !Nay hắn đem quân vào,kêu bắt dâm tặc,ta biết chạy đườngnào cho thoát?Nghi Hàng Phủ nói:-Cửa trước nó đ. vây kín th. ta chạy về cửa sau.Ba người xưa nay ở nhà Hạ Cơ đ. thông thuộc cả đường lối,Linh công định chạy vào ph.ngHạ Cơ,dể cầu Hạ Cơ cứu cho.Chẳng ngờ khi vào đến nơi,thấy cửa ph.ng đ. khóa chặt,lại càngsợ h.i,liền chạy ra sau vườn.Trưng Thư cầm kiếm đuổi theo.Linh công nhớ rằng ở bên chuồngngựa,có cái tường thấp,có thể nhảy qua được,mới chạy về phía chuồng ngực.Trưng Thư quát tolên rằng:-Đứa hôn quân kia,mày chạy đường nào cho thoát !Trưng Thư giương cung bắn ngay một phát,nhưng không trúng.Linh công chạy vào chuồngngựa,toan t.m chỗ ẩn thân,chẳng may bị đàn ngựa cắn đá,vội vàng lui ra.Trưng Thư đuổi kịp,lạibắn thêm một phát nữa,trúng vào giữa bụng,Trần Linh công chết ở cạnh chuồng ngựa.KhổngNinh và Nghi Hàng Phủ trông thấy Linh công chạy về phía đông,biết là Hạ Trưng Thư tất nhiênđuổi theo,mới quay về phía Tây chạy vào trường tập bắn,t.m chỗ rào thủng chui ra được,khôngdám về nhà nữa,rủ nhau trốn sang nước Sở.Hạ Trưng Thư bắn chết Trần Linh công,rồi kéo quânvào thành,nói dối là Linh công say rượu ngộ cảm mà chết,lập thế tử Ngọ lên nối ngôi,tức làTrần Thành công.Trần Thành cọng trong l.ng căm tức Hạ Trưng Thư,nhưng sức không làm g.nổi,nên phải ẩn nhẩn không dám nói ra.Hạ Trưng Thư cũng sợ chư hầu đem quân đến hỏi tộim.nh,mới cố ép Trần Thành công phải sanh chầu nước Tấn, để vững chỗ dựa.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 520 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu TrõnhLại nói chuyện sứ nước Sở phụng mệnh Sở Trang vương sang hẹn Trần Linh công đến hội ởđất Thần Lăng,khi sang chưa đến nước Trần,nghe tin có bạn,mới quay trở về,lại vừa gặp KhổngNinh và Nghi Hàng Phủ trốn sang nước Sở,vào yết kiến Sở Trang Vương,giấu kín những chuyệnvua tôi dâm loạn,chỉ nói việc Hạ Trưng Thư làm phản,giết Trần Linh công,cũng giống như sứnước Sở về báo khi trước.Sở Trang vương mới hợp triều thần để thương nghị.Bấy giờ nước Sở cóquan đại phu tên gọi là Khuất Vu ,tên tự là Tử Linh (con Khuất Đăng ).Khuất Vu mặt mày thanhtú,văn vũ toàn tài,chỉ phải cái bệnh hiếu sắc,vẫn chuyên học ph.ng trung bí thuật của Bànhtổ,mấy năm trước sang sứ nước Trần,gặp Hạ Cơ đi chơi được thấy nhan sắc,lại nghe đồn nghềchơi tuyệt diệu,th. trong l.ng ước ao lắm. ĐẾn lúc nghe nói Hạ Trưng Thư làm phản,KHuất Vumuốn nhân việc ấy để mà sang lấy Hạ Cơ,mới cố khuyên Sở Trang vương đem quân sang đánhTrần.Quan lệnh do.n là Tôn THúc Ngao cũng nói nên đánh.Sở Trang Vương mới đưa một đạo hịch sang nước Trần,nói rằng: “Hiếu thị cho nhân dânnước Trần biết,Hạ Trưng Thư có tội giết vua,trên thần dưới người đều tức giận cả,nước Trầnkhông đánh được,vậy ta phải yên lặng,không được náo động”Người nước Trần đọc hịch,ai cũng đổ lỗi cho Hạ Trưng Thư,muốn nhờ tay nước Sở giếtđi,cho nên không muốn chống cự quân Sở.Sở Trang vương củng với các tướng là công tử AnhTề,công tử Trắc và Khuất Vu đem đại binh kéo thẳng đến kinh thành nước Trần,chẳng có aichống cự lại cả.Hạ Trưng Thư biết là người trogn nước oán m.nh,bèn trốn ra Châu Lâm.Bấy giờTrần Thành Công c.n đang ở nước Tấn chưa vềnquan đại phu là Viên Pha (cháu bốn đời ViênĐào Đề )cùng với triều thần thương nghị rằng:-Vua nước Sở đem quân sang đây,chỉ cốt để trị tội Hạ Trưng Thư,chi bằng ta bắt gặp HạTrưng Thư đem nộp vua Sở rồi xin giảng h.a.Triều thần đều lấy làm phải.Viên Pha liền sai con là Kiều Như đem quân tới Châu Lâm đểbắt Hạ Trưng Thư?Kiều Như chưa kịp đi th. quân nước Sở đ. kéo đến dưới chân thành .NướcTrần lâu nay,chính lệnh không ra g.,và Trần Thành công đi vắng,không ai làm chủ,dân nướcTrần mới mở cửa thành cho quân Sở vào.Sở Trang vương kéo quân vào hỏi bọn Viên Pha rằng:-Hạ Trưng Thư ở đâu?Viên Pha nói:-Hiện nay ở Châu Lâm.Sở Trang vương lại hỏi:-Sao các quan nước Trần lại dung túng cho Hạ Trưng Thư mà không trị tội?Viên Pha nói:-Không phải là chúng tôi không muốn trị tội,nhưng thế không làm g. nổi.Sở Trang vương liền sai Viên Pha đi dẫn đường rồi đem đại phu tiến sang Châu Lâm, đểcông tử Anh Tề đóng một toán quân ở trong thành.Hạ Trưng Thư đang thu nhập gia tài, địngđem mẹ là Hạ Cơ trốn sang nước Trịnh,nhưng chưa kịp th. quân Sở vây kín Châu Lâm,bắt đượcHạ Trưng Thư.Sở Trang vương không thấy Hạ Cơ đâu cả,sai tướng sĩ sục t.m th. bắt được ở sauvườn,c.n Hà Hoa không biết trốn đi đâu mất.Hạ Cơ sụp lạy trước mặt.Sở Trang vương mà tâurằng:-Thiếp chẳng may gap lúc nước nhà biến loạn,phận liễu bồ sống chết ở trong tay đạivương,nếu đại vương rủ l.ng thương,th. xin cho thiếp được sung vào làm kẻ thị t. phục dịch.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 521 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu TrõnhHạ Cơ nhan sắc đ. diễm lệ,lời nói lại trang nh. rạch r.i,Sở Trang vương thấy vậy tâm thầnmê mẩn,bảo các tướng rằng:-Phi Tần nước Sở ta dẫu nhiều,nhưng được như Hạ Cơ th. rất ít, . ta muốn đem về cung,cácngười nghĩ thế nào?Khuất Vu can rằng:-Đại vương đem quân sang đây là cốt để trị kẻ có tội,nếu lấy Hạ Cơ th. hoá ra một ngườitham sắc,sao gọi là bá chủ được?Trang vương:-Tử Linh (tên tự của Khuất Vu )nói phải lắm,ta không dám nạp vào hậu cung nữa.Nhưngngười đàn bà này là một vật quí ở thế gian nếu để mắt ta trông thấy th. khó l.ng nhịn được.Trang vương bèn truyền cho quân sĩ đuổi Hạ Cơ đi.Bấy giờ công tử Trắc đứng bên cạnh cũngmê nhan sắc của Hạ Cơ,lại thấy Sở Trang vương không dùng,mới quỳ mà tâu rằng:-Tôi chẳng may góa vợ,xin đại vương cho tôi lấy nàng làm vợ.Khuất Vu lại can rằng:-Đại vương không nên cho.Công tử Trắc giận lắm,nói:-Tử Linh không bằng l.ng cho ta lấy Hạ Cơ là bởi cớ sao?Khuất Vu nói:-Người đàn bà ấy là một vật chẳng lành ở trong trời đất,cứ như tôi đ. biết th. công tử Manvà Hạ Ngự Thúc chính v. nó mà chết non, vua Trần và Hạ Trưng Thư v. nó mà bi giết,KhổngNinh và Nghi Hàng Phủ v. nó mà phải tan nát.Thiên hạ thiếu g. người có nhan sắc mà lại đi lấymột người như thế, để di họa về sau !Sở Trang vương nói:-Cứ như lời Tử Linh nói th. ta cũng sợ lắm !Công tử Trắc lại bảo Khuất Vu rằng:-Nếu vậy th. tôi cũng không dám ! Nhưng người bảo đại vương,không nên lấy,và ta cũngkhông nên lấy,hay nhà ngươi muốn lấy chăng ?Khuất Vu nói luôn mấy câu rằng:-Không dám ! Không dám !Sở Trang vương nói:-Nếu để hắn vô chủ th. có người tranh,ta nghe nói Tương l.o mới rồi vợ chết, âu là ta choTương l.o lấy làm vợ kế.Bấy giờ Tương L.o cũng đem quân theo Sở Trang vương, ở toán hậu đội.Trang vương bèntriệu đến mà g. Hậu Cơ.Hai vợ chồng cùng nhau lạy tạ rồi lui ra.Khuất Vu can Sở Trang vương và công tử Trắc không nên lấy Hạ Cơ là có . muốn giữ phầncho m.nh,nay thấy Sở Trang vương đem gả cho Tương L.o th. nghĩ thầm rằng: “Đáng tiếc !Đáng tiếc!”.Nhưng lại tự nhủ rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 522 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu Trõnh-Tương L.o chịu nổi Hạ Cơ thế nào được,chẳng qua cũng chỉ trong dăm sáu tháng,một nămth. Hạ Cơ cũng lại góa chồng thôi !Bấy giờ ta sẽ định liệu.Sở Trang vương đóng quân ở Châu Lâm một đêm,rồi lại trở về kinh thành nuớc Trần.Côngtử Anh Tề đón vào trong thành.Sở Trang vương truyền đem Hạ Trưng Thư ra cửa thành màphân thây,theo như lối Tề Tướng công xử tội Cao Cừ Di ngày trước.Sở Trang vương trị tội HạTrưng Thư rồi,thu hết bản đồ nước Trần,lập làm một huyện của nước Sở,cho công tử Anh Tềlàm quan trấn thủ, để quản trị dân nước Trần,c.n bọn Viên Pha, đều bắt đem về nước Sở cả.Các nước phụ thuộc vào nước Sở ở Nam Phương nghe tin Sở Trang vương diệt được nướcTrần, đều đến triều hạ,chỉ có quan đại phu nước Sở là Thân Thúc Thời đi sứ nước Tề chưa về(bấy giờ Tề Huệ công mất thế tử Vô Gi. lên nối ngôi,tức là Tề Khoảnh công.Tề và Sở vẫn giaohiếu với nhau,bởi vậy Sở Trang vương mới sai Thân Thúc Thời sang viếng vua cũ và dùng vuamới ), đến lúc về,thấy Sở Trang vương diệt được nước Trần mà không chúc mừng câu nào cả,SởTrang vương sai nội thị ra trách mắng Thân Thúc Thời rằng:-Hạ Trưng Thư vô đạo giết vua,ta đem quân sang hỏi tội,thu được bờ c.i nước Trần,các nướcphụ thuộc của ta đều đến triều hạ cả,mà nhà ngươi chẳng nói g. đến,hay có . cho việc ta đánhTrần là không phải?Thân THúc Thời đi theo sứ giả vào yết kiến để được nói hết lời trước mặtnhà vua.Sở vương thuận cho.Thân Thúc Thời nói rằng:-Có một người dắt trâu đi tắt qua ruộng người ta,dẫm nát cả lúa mạ.Người chủ có ruộnggiận lắm,cướp lấy trâu.Như cái kiện ấy mà đến tai đại vưong th. đại vương định xử ra làm sao?Sở Trang vương nói:-Dắt trâu dẫm lúa,dẫu có tổn hại nhưng cũng chẳng là bao,mà lại cướp lấy trâu th. chẳngcũng quá lắm ư ! Nếu ta xử cái kiện ấy th. phạt nhẹ đứa dắt trâu mà trả trâu cho nó,nhà ngươinghĩ có phải không?Thân Thúc Thời nói:-Sao đại vương xử kiện th. sáng như thế mà xử với nước Trần lại tối như vậy ! Hạ Trưng Thưgiết vua,th. nó có tội,không phải v. thế mà giết Trần đáng diệt, đại vương trị tội hắn là đủ,naylại diệt nước Trần th. khác nào như chuyện cướp trâu,c.n mừng về nổi g. !Sở Trang vương nói:-Nhà ngươi nói phải lắm !Thân Thúc Thời nói:-Đại vương đ. cho lời nói tôi là phải th. sao không bắt chước việc trả lại trâu cho người ta?Sở Trang vương tức khắc triệu quan đại phu nước Trần là Viên Pha vào mà hỏi rằng:-Hiện nay vua nước Trần ở đâu?Viên Pha nói:-Khi trước ở nước Tấn,bây giờ không biết đi đâu?Nói xong,nước mắt chảy xuống r.ng r.ng.Sở Trang vương động l.ng mà bảo rằng:-Nay ta định trả lại nước cho nhà ngươi,mà ngươi nên t.m đón vua Trần về,rồi một l.ng thầnphục nước Sở ta,chớ có quên cái ơn ấy.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 523 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu TrõnhSở Trang vương lại triệu Khổng Ninh và Nghi Hàng PHủ,tha cho về nước để cùng giúp vuaTrần .Viên Pha dẫu biết là tai vạ nước Trần bởi tại Khổng Ninh và Nghi Hàng Phủ nhưng ở trướcmặt Sở Trang vương không dám nói đến,chỉ cùng nhau lạy tạ rồi lui ra.Khi bọn Viên Pha gần rakhỏi địa giới nước Sở th. gặp Trần Thành Công ở nước Tấn về,nghe tin nước nhà bị diệt,cũngtoan sang để kêu với Sở Trang vương.Viên Sa thuật lại cái l.ng tử tế của Sở Trang vương cho Trần Thành Công nghe,rồi vua tôicùng nhau về nước.Quan trấn thủ nước Trần là công tử Anh Tề đ. tiếp được thư của Sở Trangvương triệu về nước,mới đem bản đồ nước Trần gaio trả lại cho Trần Thành Công.Khổng Ninhvề nước chưa được một tháng,nhiều khi ban ngày trông thấy Hạ Trưng Thư đến bắt đền mạngrồi thành ra bệnh điên cuồng,nhảy xuống ao mà chết. Đêm hôm Khổng Ninh chết,Nghi HàngPhủ cũng nằm mộng thấy Trần Linh Công,Khổng Ninh và Hạ Trưng Thư,ba người cùng đến bắtNghi Hàng PHủ.Nghi Hàng Phủ.Nghi Hàng Phủ cũng kinh sợ mà chết.Công tử Anh Tề về đến nước Sở vào yết kiến Trang vương.Trang vương nói:-Ta đ. t rả lại nước Trần rồi,sẽ xin đền cho nhà ngươi chỗ khác.Công tử Anh Tề xin khu ruộng ở đất Thân và đất L..Trang vương toan thuận cho.Khuất Vuliền nói với Trang vương rằng:-Đất Thân và đất L. là một nới trọng yếu,nước Sở ta dùng để chống giữ với nước Tấn,khôngnên đem thưởng cho ai cả.Sở Trang vương mới thôi,không cho công tử Anh Tề nữa. Đến lúc Thân Thúc Thời cáol.o,Trang vương đem đất Thân phong cho Khuất Vu.Khuất Vu chẳng từ chối mà nhận ngay.Côngtử Anh Tề v. thế sinh hiềm khích với Khuất Vu.Trang Vương thấy nước Trần dẫu thần phụcm.nh,nhưng c.n nước Trịnh vẫn theo nước Tấn,mới cùng triều thần thương nghị việc đánhTRịnh.Quan lệnh do.n là Tôn Thúc Ngao nói với Trang vương rằng:-Ta đánh Trịnh th. nước Tấn tất đến cứu,vậy mới phải đem đại binh đi mới được.Trang vương liền cử đại binh tiến sang đánh Trịnh.Tương l.o đi làm tiền hộ.Viên phó tướngthuộc toán quân của Tương L.o tên là Đường Giao xin với Tương L.o rằng:-Trịnh là một nước nhỏ,bất tất phải phiền đến đại binh,tôi xin đem thủ hạ một trăm ngườiđể mỡ đường đi trước.Tương L.o khen mà cho đi. Đường Giao cố sức xông pha đi trước,quân nước Trịnh khôngđương nổi,v. thế mà đại binh của Sở Trang vương thấy quân tiền bộ đi được nhanh cóng nhưvậy,mới khen Tương L.o rằng:-Ta không ngờ nhà ngươi đ. già mà c.n khỏe được như thế.Tương L.o nói:-Đó không phải là công tôi,nhờ có viên phó tướng là Đường Giao cố sức,mới được như vậy !Trang vương triệu Đường Giao đến,toan trọng thưởng, Đường Giao nói:-Tôi chịu ơn Đại vương to lắm,ngày nay gọi chút báo đền có đâu lại dám lĩnh thưởng.Trang vương ngạc nhiên mà nói rằng:-Ta có biết nhà ngươi bao giờ mà nhà ngươi bảo chịu ơn ta ?Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 524 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu TrõnhĐường Giao nói:-Trong bữa tiệc “Tuyệt Anh”có người nắm vạt áo Hứa Cơ,người ấy tức là tôi đó! Đại vươngrộng lượng tha mà không giết,vậy nên tôi phải cố sức để báo đền.Trang vương nói:-May làm sao! Giả sử bấy giờ ta thắp nến lên để trị tội người mất giải mũ v. ta th. sao bâygiờ lại có người v. ta mà cố sức như vậy !Sở Trang vương truyền ghi lấy công Đường Giao để đợi khi đánh Trịnh xong trở về th. sẽtrọng dụng. Đường Giao nói chuyện với mọi người rằng:-Tội ta đáng chết mà đại vương không giết,vậy ta cố sức để báo đền.Nay ta đ. nói rỏ rarồi,chẳng lẽ ta là người có tội mà lại đợi sau này đại vương trọng dụng hay sao?Đêm hôm ấy, Đường Giao tức khắc bỏ trốn,không biết đi đâu mất.Sở Trang vương nghe nóikhen rằng:-Đường Giao thật là một người giỏi!Đại binh nước Sở vây thành nước Trịnh,cả thẩy mười bảy ngày.Trịnh Tương công có l.ngtrông mong quân Tấn đến cứu,không chịu giảng h.a,quân sĩ chết hại rất nhiều.Phía đông bắcthành nước Trịnh có một chỗ lở hơn mười trượng,quân nước Sở sắp sửa trèo vào.Sở Trang vươngnghe trong thành có tiếng khóc rầm rĩ, động l.ng thương xót,truyền cho quân sĩ h.y lui lại mườidặm.Công tử Anh Tề nói với Sở Trang vương rằng:-Ta nên nhân lúc thành lở mà tiến vào,cớ sao lại lui quân?Sở Trang vương nói:-Người nước Trịnh chỉ biết sợ uy ta,chưa biết mến đức ta,nay ta lui quân là để tỏ cho nướcTrịnh biết ta có l.ng nhân đức.Trịnh Tương công thấy nước Sở lui quân,ngờ là nước Tấn đ. đem quân đến cứu,mới chởnhững nơi thành lở,rồi cố sức chống giỡ.Sở Trang vương biết là nước Trịnh không chịu đầuhàng,lại tiến quân vây thành đến hơn ba tháng.Tướng nước Sở là Nhạc Bá phá cửa thành tiếnvào.Sở Trang vương truyền cho quân sĩ không được nhũng nhiễu hại dân.Trịnh Tương công đểtrần vai áo,dắt đàn dê ra đón quân Sở mà tạ tội rằng:-Tôi là kẻ ngu dại,không biết thần phục thượng quốc, để đến nổi đại vương nổi giận phảiđem quân tới nước tôi,nay tôi biết tội đ. nhiều,xin đại vương rộng lượng thương cho nước tôilàm nước phụ thuộc,không đến nổ tuyệt duyệt,th. nước tôi được đội ơn nhiều lắm.Công tử Anh Tề nói với Sở Trang vương rằng:-Nước Trịnh cùng quá ,mới chịu đầu hàng,nếu ta tha cho th. rồi họ lại làm phản,chi bằng tadiệt hẳn đi.Sở Trang vương nói:-Nếu ngày nay ta diệt nước Trịnh mà Thân Thúc Thời h.y c.n th. tất lại đem cái chuyện“cướp trâu dẫm lúa” mà cười ta đó.Sở Trang vương truyền lui quân ba mươi dặm,rồi cho nước Trịnh giảng hoà.Trịnh Tươngcông thân hành đến đại dinh quân Sở xin hội thề,và cho người em là công tử Khứ Tật sang làmcon tin.Sở Trang vương truyền rút quân về đóng ở Diên Địa.Quân thám tử về báo với Sở Trangvương rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 525 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu Trõnh-Nước Tấn cho Tuân Lâm phủ làm chánh tướng,Tiên Cốc làm phó tướng, đem quân sang cứuTrịnh đ. giảng h.a,ta c.n sinh sự với Tấn g. nữa,chi bằng ta giữ cho toàn quân mà về.Có kẻ cận thần là Ngủ Sâm tâu với Sở Trang vương rằng:-Quan lệnh do.n nói thế là phải ! Nước Trịnh cho sức ta không bằng Tấn,cho nên mới theoTấn,nay quân Tấn đến mà ta rút về th. tỏ ra rằng thật là ta không bằng Tấn.Vả nước Tấn biếtTrịnh theo Sở th. tất đánh Trịnh,vậy ta đánh Tấn để cứu Trịnh,chẳng cũng nên lắm ư!Tôn Thúc Ngao nói với Sở Trang vương rằng:-Quân nước Sở ta,năm trước sang đánh Trần,năm nay sang đánh Trịnh,nhọc mệt lắm rồi,nếuđánh mà không mắng th. dẫu ăn thịt Ngũ Sâm,cũng không đáng cái tội của hắn vậy.Ngũ Sâm nói:-Nếu đánh mà được th. quan lệnh do.n là người vô mưu,nếu đánh không dược th. thịt NgũSâm này tất bị quân Tấn ăn mất,c.n đâu mà để phần người nước Sở nữa!Sở Trang vương liền hỏi . tất cả các tướng, đưa cho mỗi người một cai bút để viết vào bàtay,ai định đánh th. viết chữ “Đánh”,ai định lui th. viết chữ “Lui”.Các tướng viết xong,Sở Trangvương sai mở bàn tay ra xem th. chỉ có bốn người viết chữ “Lui” là: Quan trung quân nguyên soáiNgưu Khâu,quan lệnh do.n Tương l.o và hai tướng là Sai Cưu Cơ và Bánh Danh.C.n bọn côngtử Anh Tề,công tử Trắc,công tử Cốc Thần,Khuất Đăng,Phan Đảng,Nhạc Bá,Dưỡng Do Cơ,HứaBá,Hùng Phụ Bá,và Hứa Yển hơn hai mươi người đều viết chữ “Đánh” cả.Sở Trang vương nói:-Ngưu Khâu là bậc l.o thành,nay cùng vớ quan lệnh do.n hợp . nhau,vậy th. lui quân về làphải.Sở Trang vướng truyền đến sáng mai th. rút qaun về? Đêm hôm ấy,Ngũ Sâm xin vào yếtkiến,nói với Trang vương rằng:-Đại vương sợ g. nước Tấn mà phải bỏ nước Trịnh như vậy?Sở Trang vương nói:-Nào ta có bỏ nước Trịnh bao giờ?Ngũ Sâm nói:-Quân Sở ta vây nước TRịnh ba tháng mới thu phục được nước TRịnh nay quân Tấn đến màta rút về,khiến cho Tấn được côn glà cứu nước Trịnh,thế th. chẳng phải ta bỏ nước Trịnh là g. !Sở Trang vướng nói:-Quan lệnh do.n bảo ta rằng đánh Tấn vị tất đ. được,vậy nên ta phải bỏ.NGũ Sâm nói:-Tôi đ. tính trước cả rồi ! Tuân Lâm PHủ nước Tấn mời lên làm trung quân nguyên soái,chưacó uy tính g. để cho người ta phục,quan phó tướng là Tiên Cốc,nguyên là con Tiên Thả Cư,cháuTiên Chẩn,cậy thế mấy đời có công,làm nhiều điều kiêu ngạo,c.n bọn Loan ,Triệu đều mỗi ngườimột .,xem thế th. các tướng nước Tấn,không đồng tâm với nhau,dẫu nhiều quân đến đâu,cũngcó thể phá tan được.Vả đại vương làm vua một nước mà phải sợ các tướng nước Tấn, để chothiên hạ chê cười th. sao cho nước Trịnh chịu phục.Sở Trang vương ngạc nhiên mà nói rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 526 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 53. SúãTrang Vûúng TraãLaåi Àêæt Trêçntêæn Caãnh Cöng Àem Quên Cûáu Trõnh-Ta dẫu không khéo dùng quân,cũng chẳng chịu thua các tướng nước Tấn !Nói xong,liền sai người bảo quản lệnh do.n là Tôn Thúc Ngao cho tất cả chiến xa quay vềhướng bắc mà tiến đến Quản Thành để đợi quân Tấn đến th. đánh.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 527 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 54Sở Vương Đuổi Quân Tuân Lâm Phủưu Mạnh Đóng Vai Tôn Thúc NgaoTấn Cảnh cũng nghe tin Sở Trang vương thân hành đem quân sang đánh Trịnh,mới phong TuânLâm Phủ làm trung quân nguyên soái,Tiên Cốc làm phó nguyên soái, để đem quân sang cứu.Khiđi đến sông Hoàng Hà,có quân thám tử báo rằng:-Trịnh bị Sở vây, đợi m.i không thấy quân ta đến cứu, đ. hàng Sở rồi.Quân Sở đ. sắp sửarút về.Tuân Lâm Phủ bèn triệu các tướng vào để hội nghị.Sĩ Hội nói:-Đem quân đi cứu mà không kịp,bây giờ đánh Sở cũng chẳng ra thế nào,chi bằng ta h.y rútvề,sau sẽ định liệu.Tuân Lâm Phủ khen phải,toan truyền rút quân về.Bỗng có một viên đại tướng đứng dậy canrằng:-Không nên ! Nước Tấn ta làm được bá chủ là v. biết bênh vực kẻ yếu,nay Trịnh đợi m.ikhông thấy quân ta đến cứu,mới phải hàng nước Sở,ta đánh được nước Sở th. Trịnh tất lại vềvới ta.Nếu ta bỏ Trịnh mà tránh quân Sở th. các nước nhỏ c.n trông cậy vào ta nổi g. ! NướcTấn không làm được bá chủ nữa rồi.Nếu nguyên soái nhất định rút quân về,th. tôi t.nh nguyệnđem quân bản bộ của tôi ra đánh một trận.Tuân Lâm Phủ nh.n xem ai là quan phó nguyên soái Tiên Cốc.Tuân Lâm Phủ bảo Tiên Cốcrằng:-Vua Sở thân hành đem quân tới đây,binh nhiều tướng mạnh,nếu ta đem một toán quân sangđánh,khác nào như ném thịt vào hổ đói mà thôi,phỏng có ích g. !Tiên Cốc thét lên rằng:-Nếu ta không đi th. sẽ có người bảo rằng đường đường nước Tấn mà không có một ngườinào dám đánh,chẳng cũng xấu hổ lắm ư ! Chuyến này ta đi,dẫu chết tại trậncũng c.n đượctiếng là người có chí khí !Tiên Cốc nói xong,tức khắc lui ra. Đi đến cửa dinh gặp anh em Triệu Đồng và Triệu Quát.TiênCốc bảo Triệu Đồng và Triệu Quát rằng:-Quan nguyên soái sợ nước Sở muốn rút quân về,chỉ một m.nh ta quyết đem quân đi đánh.Triệu Đồng và Triệu quát nói:528ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngao-Đại trượng phu phải như thế ! Anh em tôi cũng xin đem quân bàn bộ đi theo tướng quân.Ba người cùng nhau đem quân qua sông Hoàng Hà.Tuân Thủ không thấy Triệu Đồng vàTriệu Quát,liền hỏi quân sĩ mới biết hai người đ. theo Tiên Cốc qua sông Hoàng Hà để đónđánh quân Sở,liền giật m.nh kinh sợ,và nói với quan tư m. Hàn Quyết.Hàn Quyết vào bảo TuânLâm Phủ rằng:-Nguyên soái không biết việc Tiên Cốc qua sông Hoàng Hà hay sao?Nếu gặp quân Sở th. tấtbị thua,ngài làm nguyên soái mà để cho Tiên Cốc bị thua th. lỗi ở ngài đó !Tuân Lâm Phủ kinh sợ hỏi kế,Hàn Quyết nói:-Việc đ. lỡ ra như vậy,chi bằng ta kéo cả đại binh sang đánh,nếu được th. công về ngài,nếukhông được th. cả các tướng cùng phải chịu tội,chẳng hơn là ngài chịu tội một m.nh hay sao?Tuân Lâm Phủ khen phải,truyền kéo đại binh qua sông.Tiên Cốc nghe tin,mừng mà nói rằng:-Ta vẫn biết là nguyên soái phải theo lời nói của ta !TRịnh tướng công cho người đi d. thám,biết là quân Tấn cường thịnh lắm,chỉ sợ một maichiến thắng th. lại trị cái tội theo Sở,mới hợp triều thần lại để thương nghị.Quan đại phu làHoàng Thủ nói:-Tôi xin sang sứ bên quân Tấn dể khuyên Tấn đánh Sở,Tấn được th. theo Tấn,Sở được thitheo Sở.Bên nào mạnh thế th. ta theo,chứ có lo g. !Trịnh Tương công khen phải,rồi sai Hoàng Thú đi.Hoàng Thú đến nói với quân Tấn rằng:-Chúa công tôi mong qu. quốc đến cứu,khác nào đại hạn mong mưa.Chỉ v. x. tắc lâm nguynên mới phải theo Sở trước mặt chứ không phải dám phản bội thượng quốc.Nay Sở chiến thắngmà sinh kiêu,vả lại đi lâu mỏi mệt,nếu thượng quốc đánh quân Sở th. nước Trịnh tôi cũng xintheo.Tiên Cốc nói:-Ta đánh được Sở và làm cho Trịnh phải phục,chỉ ở trận này !Loan Thư nói:-Người nước Trịnh hay phản phúc lắm,ta chớ nên tin lời !TRiệu Đỗng và Triệu Quát nói:-Người nước Trịnh xin theo ta để cùng đánh Sở, đó là một cơ hội chớ nên bỏ ! Ta nên theolời Tiênn CốcHai người nói xong,bèn không vân lệnh Tuân Lâm Phủ,mà lại tự tiện theo Tiên Cốc cùng vớiHoàng Thú định ước đánh Sở,Trịnh Tương công lại sai sứ đến quân Sở,khuyên Sở Trang vươnggiao chiến với Tấn.Quan lệnh do.n nước Sở là Tôn Thúc Ngao lo quân Tấn cường thịnh,nói vớiSở Trang vương rằng:-Người nước Tấn không có . quyết chiến,chi bằng ta cho người sang giảng hoà,giảng hoàmà không được,bấy giờ ta sẽ giao chiến th. lỗi tại nước Tấn.Sở Trang vương lấy làm phải,liền sai Sái Cưu Cư sang quân Tấn xin giảng h.a.Tuân Lâm Phủmừng lắm,nói:-Nếu vậy th. là phúc cả cho hai nước!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 529 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác NgaoTiên Cốc trỏ vào mặt Thái Cưu Cư mà mắng rằng:-Nước người đ. cướp thuộc quốc của ta,nay lại c.n sang giảng h.a ! Dẫu nguyên soái tacho h.a,ta cũng nhất định không chịu,ta quyết đánh cho chẳng c.n một mống nào trở về,khiếnnước ngươi biết tay Tiên Cốc này.Nhà ngươi nên mau mau về báo với vua Sở,liệu mà trốn trướcđi,kẻo nữa khó toàn tính mệnh đó !Sái Cưu Cư bị Tiên Cốc sỉ mắng một,cúi đầu lui ra. Đi đến cửa dinh,lại gặp anh em Triệu Đồng và Triệu Quát,Triệu Đồng vàTriệu Quát giơ gươm trỏ vào mặt Sái Cưu Cư mà bảo rằng:-Nếu mày c.n sang đây lần nữa th. ta sẽ cho mày nếm lưỡi gươm này!Sái Cưu Cư ra khỏi dinh quân Tấn là Triệu Chiên.Triệu Chiên giương cung vào mặt Sái CưuCư mà bảo rằng:-Mày là miếng thịt ở đầu mũi tên của ta, chẳng bao lâu ta sẽ bắt sống mày, h.y cho mày trởvề báo trước cho vua Sở mày biết.Sái Cưu Cư trở về nói với Sở Trang vương.Sở Trang vương nổi giận,hỏi các tướng xem aidám sang khiêu chiến với quân Tấn không? Quan đại tướng là Nhạc Bá xin đi.Nhạc Bá ngồimột cái xe tiến sang v.ng quân Tấn.Gặp một bọn quân hơn mười người,Nhạc Bá bắn chết mộtngười,rồi quay xe trở về.Quân Tấn chia làm ba toán đuổi theo,toán đi giữa là Bảo Qu.,toán điphía tả là Bảng Ninh,toán đi phía hữu là Bàng Cái.Nhạc Bá hét to lên rằng:-Ta bắn về phía tả th. trúng ngựa,bắn về phía hữu th. trúng người, nếu bắn không trúng th.ta thua !Nhạc Bá giương cung bắn luôn mỗi bên một phát,phát bên tả trúng suốt ba bốn con ngực,xekhông đi được nữa,phát bên hữu trúng Bàng Cái,c.n quân sĩ th. bị thương rất nhiều.Bởi vậytoán quân phía tả và phía hữu đều không dám theo nữa,chỉ có Bảo Qu. chỉ huy toán quân digiữa là cố sức đuổi gần đến nơi,Nhạc Bá chỉ c.n có một phát tên,toan giương cung ra bắn BảoQu.,nhưng lại nghĩ thầm rằng:-Nếu phát tên này ta bắn không trúng th. tất nhiên bị hại !Nhạc Bá c.n đang nghĩ ngợi th. bỗng có một con hươu to ở đâu chạy qua trước mặt.NhạcBá liền bắn chết con hươu ấy rồi sai Nhiếp Thúc xuống xe lấy con hươu, đưa biếu Bảo Qu..BảoQu. thấy Nhạc Bá bắn chẳng sai phát nào,trong l.ng sợ h.i,nhân thấy Nhạc Bá sai người biếucon hươu,mới giả cách than rằng:-Tướng nước Sở biết giữ lễ như vậy th. ta không dám xâm phạm.Bảo Qu. quay xe trở về.Tướng nước Tấn là Ngụy Kỳ biết Bảo Qu. thả cho Nhạc Bá chạy,nổigiận mà nói rằng:-Nước Sở có người đến khiêu chiến,mà nước Tấn ta không ai dám sang trận địa quân Sở,tôie rằng người nước Sở tất cũng cười ta,vậy tôi xin sang để d. xem quân Sở mạnh yếu thế nào.TRiệu Chiên cũng nói với Tuân Lâm Phủ rằng:-Tôi xin cùng với NGụy tướng quân cùng đi.Tuân Lâm Phủ nói :-Khi trước Sở sang xin giảng h.a với ta rồi mới đánh,nay các người sang quân Sở,cũng phảixin giảng h.a trước để gọi là đáp lễ lại Sở.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 530 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác NgaoNgụy Kỳ xin vâng mệnh.Triệu Chiên đưa Ngụy Kỳ lên xe trước mà bảo rằng:-Tướng quân báo lại việc Sái Cưu Cư,c.n tôi xin báo lại việc Nhạc Bá.Quan thượng quân nguyên soái là Sĩ Hội nghe tin Triệu Chiên và Ngụy Kỳ sang trận địaquân Sở,vội vàng vào yết kiến Tuân Lâm Phủ, đeẻ can ngăn việc ấy,nhưng vào đến nơi th. haitướng đ. đi rồi.Sĩ Hội mới nói riêng với Tuân Lâm Phủ rằng:-Ngụy Kỳ và Triệu Chiên c.n ít tuổi nóng nảy bồng bột,không biết tùy cơ ứng biến,tất làmcho quân Sở phải tức giận.Nếu quân Sở bất th.nh l.nh mà đến đánh th. ta làm thế nào?Bấy giờ quan phó tướng là Khước Khắc cũng đến nói với Tuân Lâm Phủ rằng:-T.nh . nước Sở khó mà lường được,ta nên ph.ng bị trước !Tiên Cốc thét to lên rằng:-Sắp sửa giao chiến,lại c.n ph.ng bị g. nữa !Tuân Lâm Phủ không biết đằng nào mà quyết đoán.Sĩ Hội lui ra,nói riêng với Khước Khắcrằng:-Nguyên Soái chẳng khác g. người bù nh.n ! Thôi chúng ta phải tự liệu lấy mới được.Sĩ Hội nói xong,liền bảo Khước Khắc rủ hai quan thượng quân đại phu là Củng Sóc và HànXuyên đem quân bản bộ ra phục ở trước núi ngao Sơn.Quan Trung quân đại phu là Triệu AnhTề cũng lo quân Tấn thua,sai người sắp thuyền sẵn ở cửa sông Hoàng Hà đề ph.ng khi chạytrốn.Ngụy kỳ vẫn ghét Tuân Lâm Phủ,muốn làm cho Tuân Lâm Phủ mang tiếng,nên trước mặtTuân Lâm Phủ th. nói đến việc hoà,nhưng khi sang đến quân Sở th. lại nói đến việc đánh.Tướngnước Sở là Phan Đảng biết chuyện trước kia Sái Cưu Cơ sang sứ nước Tấn,bị tướng nước Tấn sĩnhục nay thấy Ngụy Kỳ đến,bàn tính sự báo thù,vội vàng bước vào đại binh th. Ngụy Kỳ đ. rakhỏi dinh rồi.Phan Đảng tức khắc dục ngựa đuổi theo,bèn toan quay lại để đối địch,bỗng thấytrông rừng có sáu con hươu lớn,nhân nghĩ đến việc tướng nước Sở biếu hươu khi trước,liềngiương cung bắn chết một con,sai người hầu xe đem biếu Phan Đảng mà nói rằng:-Khi trước Nhạc tướng quân có cho quân Tấn tôi một con hươu,nay quân Tấn tôi đáp lễ lại.Phan Đảng nghĩ thầm rằng:-Quân Tấn cũng bắt chước lối cũ của ta như vậy,nếu ta đuổi theo th. chẳng hóa ra ngườinước Sở ta vô lễ lắm ư! Bèn cùng truyền quay xe trở lại.Ngụy Kỳ về đến dinh quân Tấn,nói vớiTuân Lâm Phủ rằng:-Vua nước Sở không cho giảng h.a, định đánh một trận để quyết thắng phụ.Tuân Lâm Phủ hỏi:-Triệu Chiên đâu?Ngụy Kỳ nói:-Tôi đi trước,hắn đi sau,thành ra tôi không được gặp.Tuân Lâm Phủ nói :-Nước Sở đ. không cho giảng h.a th. Triệu Chiên tất nhiên bị hại !Nói xong,sai Tuân Dinh đem quân đi đón Triệu Chiên.Nguyên Triệu Chiênđang đêm đi đếntrước cửa dinh quân Sở,giải chiếu xuống đất ngồi, đem rượu ra uống,rồi sai hơn hai mươi ngườiTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 531 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngaogiả cách nói tiếng nước Sở,lén vào trong dinh quân Sở.Quân Sở biết là giả,nắm lại để hỏi.Ngườiấy rút dao đâm chết một người trong đám quân Sở.Quân Sở náo động cả lên, đốt đuốc đuổibắt được mấy người.Những người khác trốn thóat chạy ra,trông thấy Triệu Chiên vẫn c.n ngồitrên chiếu,th. vội vàng ôm lên xe,rồi t.m người dong xe th. đ. mắc trong đám quân Sở,khôngra được rồi.Triệu Chiên phải cầm cương ngựa lấy,ngựa đói không thể đi được.Sở Trang vương nghe nói có giặc lên đến,liền thân hành đem quân ra đuổi.Quân đuổi gấplắm,Triệu Chiên vội vàng bỏ xe trốn vào trong rừng.Tướng nước Sở là Khuất Đăng trông thấycũng xuống xe đuổi theo,Triệu Chiên cởi áo giáp và xe ngựa đem về nộp Sở Trang vương.SởTrang vương vừa toan quay xe trở về th. thấy Phan Đảng chạy đến.Phan Đảng trỏ về phía bắcmà bảo Sở Trang vương rằng:-Trông cắt bụi bay lên thế kia th. đại nước Tấn sắp sửa kéo đến!Sỡ dĩ có đám cát bụi ấy là bởi có toán quân của Tuân Dinh phụng mệnh Tuân Lâm Phủ đi đónTriệu Chiên,Phan Đảng trông không rỏ,tưởng là đại binh quân Tấn,làm cho Sở Trang vương sợh.i,mặt xám xanh lại,may gặp có toán quân của quan lệnh do.n là Tôn Thúc Ngao kéo đến.SởTrang vương mới được yên l.ng.Sở Trang vương hỏi Tôn Thúc Ngao rằng:-Sao lệnh do.n biết có đại binh nước Tấn sắp tới mà đem quân ra cứu ta?Tôn Thúc Ngao nói:-Tôi không biết có đại binh nước Tấn,nhưng tôi sợ đại vương khinh thường xông vào quângiặc,nên tôi phải đem quân tiếp ứng,c.n đại binh ta cũng sắp tới đây bây giờ.Sở Trang vương ngảnh về phía bắc,trông lại một lượt,thấy đám cát bụi cũng không thấy g.làm cao;mới bảo Tôn Thúc Ngao rằng:-Không phải đại binh nước Tấn.Tôn Thúc Ngao nói:-Nay các tướng đều đả đến cả,xin đại vương cứ truyền lệnh tiến đánh,nếu ta đánh được mộttoán th. các toán khác đều phải vỡ tan.Sở Trang vương liền truyền lệnh tiến binh.Tuân Lâm Phủ cũng đem quân ra đối địch,nhưngquân Sở nhiều quá,quân Tấn không thể nào địch nổi,tức khắc bỏ chạy tán loạn.Tuân dinh đi đónTriệu Chiên,không thấy đâu cả,lại gặp tường nước Sở là Hùng Phụ Cơ,hai bên giao chiến mộtlúc,hưng Tuân Dinh thấy quân Sở đông quá,cũng phải bỏ chạy,bị Hùng Phụ Cơ bắt sống.Tướngnước Tấn là Bàng Bá đem hai con là Bàng Ninh và Bàng Cái cùng ngồi một cái xe nhỏ để chạytrốn, đi chận không,da bàn chân trầy ra hết.Triệu Chiên trông thấy,kêu to lên rằng:-Ai đi xe thế kia,cứu tôi với !Bàng Bá nghe tiếng Triệu Chiên,bảo hai con chớ ngảnh cổ lại.Hai con không hiểu . cha,tứcth. ngảnh cổ nom lại phía sau xem ai.Triệu Chiên trông thấy liền gọi:-Bàng Bá cho ta lên xe với !Hai con nói với Bàng Bá.Bàng Bá tức giận lắm,nói:-Đ. như vậy th. hai đứa mày nhường chỗ cho người ta ! Bàng Bá tức th. đuổi hai conxuống mà cho Triệu Chiên lên xe.Bàng Ninh và Bàng Cái mất xe thành ra chết ở trong đámloạn quân.Tuân Lâm Phủ và Hàn Quyết cùng một bọn tàn quân chạy men bờ sông HoàngHà,ngảnh lại trông thấy Tiên Cốc bị thương ở ttrán,máu chảy đầm đià, đang xé áo chiến bào rađể buộc.Tuân Lâm Phủ trỏ vào mặt Tiên Cốc mà bảo rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 532 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngao-Tướng quân hăng hái lắm mà sao cũng như thế !Đi đến cửa sông Hoàng Hà,gặp Triệu Quát cũng đến,Quát nói với Tuân Lâm Phủ rằng:-Anh tôi là Triệu Anh Tề,khi trước có sắp sẵn thuyền bè,nay đ. qua sông rồi,mà chẳng bảocho chúng ta biết,như vậy th. c.n ra nghĩa l. g. nữa !Tuân Lâm Phủ nói:-Những lúc nguy cấp này c.n bảo nhau sao kịp !Triệu Quá vẫn hầm hầm tức giận,từ bấy giờ cùng với Triệu Anh Tề thành ra hiềm khích.Tuân Lâm Phủ nói:-Quân ta không thể đánh nhau với Sở được nữa,bây giờ nên mau mau nghĩ kế để qua sông.Tuân Lâm Phủ liền sai Tiên Cốc đi t.m thuyền,nhưng chỉ t.m được có mấy chiếc.Tuân LâmPhủ chưa kịp qua sông th. lại thấy có vô số quân ùn ùn chạy đến.Tuân Lâm Phủ nh.n xem quânnào th. tức là toán quân của Triệu Sóc và Loan Như bị tướng nước Sở là công tử Trách đánhđuổi,cùng chạy đến đây.Tuân Lâm Phủ ngảnh về phía nam,trông thấy cát bụi bay lên ngỡ làquân Sở đuổi tới,mới sai đánh trống và hạ lệnh rằng:-Ai sang trước th. sẽ có thưởng !Quân sĩ tránh cướp thuyền chở,thành ra giết hại lẩn nhau.Dưới thuyền người đ. đầy rồi,màc.n nhiều người chen nhau bước xuống đến nổi đắm mất ba mươi chiếc thuyền.Tiên Cốc đứngở trong thuyền lại thét to lên rằng:-Đứa nào bíu vào mái chèo và mạn thuyền th. cứ lấy dao mà chặt tay đi !Các thuyền đều theo lệnh lấy dao ra chặt,ngón tay rơi vào trong thuyền,khác nào hoarụng,phải bốc từng bốc mà ném xuống sông.Trên bờ người khóc như ri,nghe rất thê thảm ! Mặtsau lại có bọn Tuân Thủ,Triệu Đồng,Ngụy Kỳ,Bàng Bá và Bảo Qu. lục tục kéo đến.Tuân Thủ đ.xuống thuyền rồi,không trông thấy con là Tuân Dinh,sai người đứng ở trên bờ gọi rầm lên.Cóngười biết là Tuân Dinh bị bắt,nói với Tuân Thủ.Tuân Thủ nói:-Con ta đ. bị bắt th. ta không chịu về không !Nói xong tức th. lên bờ để lại xông vào đám quân Sở.Tuân Lâm Phủ can rằng:-Tuân Dinh đ. bị bắt th. tướng quân đi cũng vô ích.Tuân Thủ nói:-Nếu tôi bắt được tướng nước Sở th. cũng có thể đ.i lại được con tôi.Ngụy Kỳ vốn chơi thân với Tuân Dinh,bởi vậy cũng xin theo đi.Tuân THủ mừng lắm, đemmấy trăm quân trở lại.Quân sĩ nhiều người vẫn kính phục Tuân Thủ,cho nên đều vui l.ng theocả,có người đ. xuống thuyền rồi,nghe nói Tuân Thủ định trở lại để t.m Tuân Dinh,cũng đều lênbờ xin theo.Tuân Thủ là người bắn giỏi lắm,bấy giờ xông vào quân Sở,trông thấy tướng nướcSở là Tương L.o đang đi thu thấp những xe ngựa và khí giới của quân Tấn bỏ lại,có ngờ đâuquân Tấn th.nh l.nh kéo đến,không kịp đề ph.ng,bị Tuân Thủ bắn cho một phát,ng. lăn xuốngđất.Công tử CỐc Thần trông thấy Tương L.o bị mũi tên,vội vàng đến cứu.Ngụy Kỳ xông vào,giao chiến với công tử Cốc Thần.Tuân Thủ lại bắn luôn phát nữa,trúngngay vào cánh tay phải của công tử Cốc Thần.Công tử Cốc Thần đau quá, đứng lại để nhổ mũitên,bị ngụy Kỳ bắt sống và lấy thêm cả cái xác của Tương L.o mang về,Tuân Thủ nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 533 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngao-Đem công tử Cốc Thần và xác Tương L.o này cũng đủ chuộc lại được con ta,ta nên trở về.Nói xong,liền giục ngựa về ngay.Khi quân Sở biết mà đuổi theo th. đ. khôn gkịp.Côn gtửAnh Tề đem quân đuổi đánh Sĩ HỘi.Sĩ Hội vừa đánh vừa chạy,may nhờ có quân của Cung Spốctiếp ứng,mới chạy thoát được.Công tử Anh Tề có sức đuổi theo,lại gặp tướng nước Tấn là KhướcKhắc đem quân đến.Công tử Anh Tề thấy vậy,phải thu quân trở về.Tuân THủ về đến cữa sôngHoàng Hà,thấy toán quân của Tuân Lâm Phủ chưa qua sông thết,có . kinh sợ,may nhờ có toánquân của Triệu Anh Tề đ. qua sông rồi,cho người đem thuyền sang đón,quân Tấn mới qua đượcsông Hoàng Hà.Đại B.nh quân Sở đ. kéo đến Bí Thành,NGũ Sâm nói với Sở Trang vương xin mau mau đuổitheo để đánh quân Tấn.Trang vương nói:-Nước Sở ta từ khi thua Tấn ở đất Thành Bộc,vẫn lấy làm xấu hổ,nay được một trận này đủarưả cái thẹn năm xưa,nhưng hai bên rồi cũng nên giảng h.a với nhau,ta c.n giết hại làm g. nữa.Sở Trang vương truyền đóng quân lại.Trịnh Tương công biết là quân Sở thắng trận,thânhành đến Bí Thành để khao thưởng quân sĩ, đón Sở Trang Vương về đất Hành Ưng,rước vào ởtrong vương cung,mở tiệc chúc mừng.Phan Đảng nói với Sở Trang vương xin chất xác quân Tấnđể đắp một cái đài gọi là “Kinh quán” kỷ niệm v. công của người nước Sở.Sở Trang vương nói:-Ta chỉ nhờ may mà đánh được quân Tấn,sao đáng gọi là vũ công !Sở Trang vương nói xong,truyền cho quân sĩ nhặt chôn những xác người chết,lại làm văn tếthần sông Hoàng Hà,rồi thu quân về.Khi về đến nước Sở,ban thưởng công thần,cho ngũ Sâmlàm quan đại phu.Quan lệnh do.n là Tôn Thúc Ngao thở dài mà than rằng:-Tuân Lâm Phủ là một bậc đại thần.Việc đánh Sở này bởi tại Tiên Cốc trái lệnh, đến nổ thuaquân,nay chúa công giết một Tiên Cốc,cũng đủ làm gương cho kể khác.Ngày xưa nước Sở giếtThanéh Đắc Thần mà Tấn Văn công mừng;nước Tấn tha Mạnh Minh mà Tấn Tướng công sợ,xinchúa công tha tội cho Tuân Lâm Phủ,khiến được lập công về sau.Tấn Cảnh công theo lời,liền chém Tiên Cốc,phục chức cho Tuân Lâm Phủ,và sai luyện tậpquân m., đợi ngày khác đi đánh báu thù.-Quan lệnh do.n nước Sở là Tôn Thúc Ngao ốm nặng,dặn con là Tôn An rằng:-Ta có một tờ di biểu,khi ta chết rồi,mày nên đem dâng đại vương. Đại vương có cho mày làmquan th. mày chớ nhận.Tài mày nhỏ mọn,không nên dự vào đám quan trường.Nếu đại vươngcó phong ấp cho mày,mày phải từ chối,từ chối mà không được th. nên x.n đất Tẩm Khâu.TẩmKhâu là một chỗ đất xấu,chẳng ai thèm tranh dành,hoạ may con cháu về sau mới được hưởngcái lộc ấy.Nói xong th. chết,Tôn An đem tờ di biểu vào dâng Sở Trang vương;Trang vương mở ra đọc.Tờdi biểu như sau này:-“Tôi vốn là kẻ khốn cùng đội ơn đại vương cất nhắc cho làm lệnh do.n,trong mấy năm naykhông có công trạng g. đáng kể phụ l.ng đại vương ủy thác,cũng lấy àm hổ thẹn.Nay nhờ uylinh của đại vương được mệnh chung trong nhà,thật là may cho tôi! Tôi chỉ có một đứa conngu dốt,không thể cho làm quan được,c.n cháu tôi là Viễn Bằng th. cũng có tài năng,có thểdùng được.Nước Tấn làm bá chủ đ. mấy đời,mời rồi dẫu bị thua,nhưng chúa công chớ nên xemthường.Dân nước Sở ta khổ về việc chiến tranh đ. lâu,chúa công nên nghĩ lại mà khiến choTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 534 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngaodân được yên nghĩ.Người ta đến lúc sắp chết,câu hỏi thường hay họp lẽ phải.Xin chúa công xétcho”.Sở Trang vương đọc xong,than rằng:-Tôn Thúc Ngao gần chết mà vẫn không quên việc nước.Trời làm cho Tôn Thúc Ngaochết,cũng là một sự không may cho ta.Trang vương nói xong thân hành đến nhà Tôn Thúc Ngao ôm lấy áo quan mà khóc.Các quanđi theo hầu,cũng đều khóc cả.Ngày hôm sau,Trang vương cho công tử Anh Tề làm quan lệnhdo.n,và cho Viễn Bằng làm quan châm do.n.Trang vương lại muốn cho Tôn An làm quan côngchính,nhưng Tôn An theo lời cha dặn,nhất định xin từ chối,trở về xin làm ruộng.Trang vươngcó yêu một người kép hát là Mạnh Thù Nho,vẫn gọi là Ưu Mạnh. Ưu Mạnh là người lùn,khôngđầy năm thước,nguyên là một người kép hát,rất giỏi lại có tài khôi hài, được Trang vương yêulắm.Một hôm, Ưu Mạnh ra chơi ngoài đồng,gặp Tôn An đi kiếm củi,quẩy một gánh củi trở về.Ưu Mạnh đón mà hỏi rằng:-Sao công tử chịu khó nhọc mà gánh củi như vậy?Tôn An nói:-Cha tôi làm tướng quốc trong mấy năm trời,không lấy một đồng tiền nào của ai, đến lúcchết chẳng c.n l. g.,bởi vậy tôi phải gánh củi.Ưu Mạnh than rằng:-Công tử cứ vững l.ng,rồi đây thế nào đại vương cũng triệu công tử!Ưu Mạnh về nhà chế ra một bộ mũ áo giống như của Tôn Thúc Ngao ngày trước,lại bắt chướcdáng điệu ăn nói của Tôn Thúc Ngao luyện tập trong ba ngày,cái g. cũng giống,thật là Tôn ThúcNgao sống lại !Gặp bấy giờ Sở Trang vương ngự yến ở trong cung,triệu Ưu Mạnh vào làm tr..Ưu Mạnh sai một người khác ra tr. trước, đóng vai Sở Trang vương,làm ra bộ tưởng nhớ TônThúc Ngao,c.n m.nh th. đóng vai Tôn Thúc Ngao.Sở Trang vương (vai tr.) trông thấy,giật m.nhking sợ mà nói rằng:-Ô hay ! Tôn Thúc Ngao h.y c.n sống à? Ta tưởng nhớ nhà ngươi lắm,nhà ngươi nên ở lạimà giúp ta !Ưu Mạnh nói:-Tôi đây chỉ giống Tôn Thúc Ngao mà thôi,có phải là Tôn Thúc Ngao thật đâu!Sở Trang vương (vai tr. ) nói:-Ta tưởng nhớ Tôn Thúc Ngao mà không được trông thấy,nay thấy nhà ngươi giống Tôn ThúcNgao,cũng khiến cho ta được đỡ nhớ.Ta cho nhà ngươi cứ làm tướng quốc,nhà ngươi chớ từ.Ưu Mạnh nói:-Đại vương tin dùng tôi như vậy,rất hợp với sở nguyện của tôi ,nhưng tôi có l.o thê ở nhà,rấtlà từng trải tinh đời để tôi xin về bàn với l.o thê tôi,rồi mới dám vâng lệnh.Ưu Mạnh trở vào buồng trà,một lúc lại bước lên sàn hát mà tâu với Sở Trang vương(vai tr.) rằng:-Vừa rồi tôi có bàn với l.o thê tôi,th. l.o thê tôi khuyên tôi chớ nhận.Sở Trang vương (vai tr.) hỏi:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 535 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác Ngao-Sao vậy?Ưu Mạnh nói:-L.o thê tôi có đặt một bài hát để khuyên tôi,vậy tôi xin hát.Nói xong liền hát:-Quan tham không nên làm,thế mà nên làm !Quan liêm nên làm,thế mà không nên làm !Quan tham không nên làm, đ. tham th. tất đê hạ,mà nên làm v. con cháu được lên xe xuốngngựa !Quan liêm nên làm, đ. liêm th. tất cao khiết,mà không nên làm v. con cháu phải ăn đói mặcrách !Chàng chẳng thấy:Quan lệnh do.n nước Sở ta là Tôn Thúc Ngao,lúc sống làm quan không lấy của ai một đồngnào.Chẳng may thất lộc( người làm quan chết đi,người ta gọi là thất lộc,nghĩa là mất lộc(lươngbổng ) đi rồi,con cháu nghèo hèn đói khát,chỉ có cái túp chui ra chui vào...Chàng,chàng ôi,chàng chớ học đ.i Tôn Thúc Ngao !Quân vương nào có nhớ công lao!Trang vương trông thấy Ưu Mạnh lời ăn tiếng nói,giống hệt như Tôn Thúc Ngao thuở xưa,đ. động l.ng thương xót,sau nghe đến bài hát của Ư Mạnh,bỗng ứa nước mắt mà nói rằng:-Khi nào ta dám quên công Tôn Thúc Ngao !Trang vương liền sai Ưu Mạnh đi triệu Tôn An.Tôn An mặc áo rách, đi giày cỏ,vào yết kiếnTrang vương.Trang vương hỏi:-Nhà ngươi đến nổi cùng khốn như thế ư?Ưu Mạnh đứng bên cạnh, đỡ lời mà tâu rằng:-Nếu không cùng khốn th. đ. không tỏ được cái nhân đức của quan lệnh do.n ngày trước!Trang vương nói:-Tôn An khi trước đ. từ chối không muôn làm quan,nay ta nên phong cho một cái ấp lớn.Tôn An đ. cố . xin từ chối.Trang vương nói:-Ta đ. quyết định như thế,nhà ngươi chớ nên từ chối.Tôn An nói-Nếu đại vương nghĩ đến chút công lao của tôi,mà muôn cho tôi được ấm no th. xin phongcho tôi ở đất TâmẩKhâu là đủ.Trang vương nói:-Khi cha tôi gần mất có dặn tôi như vậy,nếu không phong cho đất Tảm Khâu th. tôi khôngdám nhận.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 536 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 54. SúãVûúng Àuöèi Quên Tuên Lêm Phuãûu Maånh Àoáng Vai Tön Thuác NgaoTrang vương theo lời.Về sau,người ta thấy rằng Tẩm Khâu là một nơi đất xấu,không ai muốntranh đoạt.Con cháu Tôn Thúc Ngao cứ nối đời được hưởng lộc ấy.Tuân Lâm Phủ nước Tấn nghe tin Tôn Thúc Ngao chết,biết là quân Sở chưa có thể đi cứuTrịnh được,mới tâu với vua Tấn xin đem quân đi đánh Trịnh,nhưng chỉ cướp phá biên giới nướcTrịnh,rồi thu quân trở về.Các tướng nói với Tuân Lâm Phủ xin vây kín thành nước Trịnh.TuânLâm Phủ nói:-Ta vây kín thành nước TRịnh,cũng chưa chắc đ. lấy nổi,vạn nhất nước Sở đem quân đếncứu th. lại thành ra thêm việc,chi bằng ta h.y để cho người nước Trịnh phải sợ ta.Trịnh Tương công thấy vậy,quả nhiên sợ lắm,sai sứ sang bàn mưu với nước Sở và đưa ngườiem là công tử Chương sang nước Sở, đổi lấy công tử Khứ Tật về về nước TRịnh để cùng cầmquyền chính trong nước.Sở Trang vương nói:-Nếu nước Trịnh biết thủ tín,th. chẳng cần g. phải giữ người làm tin.Sở Trang vương nói xong,liền cho cả hai người đều về,rồi hợp các quan triều thần lại đểthương nghị.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 537 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 55Giắt Dao Lẻn Vào Dinh Quân Sởkết Cỏ Bắt Được Tướng Nước TầnSở Trang vương họp triều thần lại để thương nghị việc cùng chống quân Tấn.Công tử Trác nóivới Sở Trang vương rằng:-Nước Tống xưa nay vẫn một l.ng theo Tấn,nay ta đem quân đi đánh Tống th. Tấn tất phảisang cứu,khi nào c.n dám tranh nước Trịnh của ta.Sở Trang vương nói:-Nhà ngươi bàn dẫu phải,nhưng ta chưa có cớ g. mà đánh Tống được.Tiên quân ta ngày xưađánh Tống một trận ở sông Hoằng Thủy,vua Tống bị thương chết,thế mà nước Tống cũng chịunhịn ta; đến khi ta hội chư hầu ở đất Quyết Lạc,vua Tống lại hết sức cung phụng nước ta.Sauđó Tống Chiêu công bị giết,công tử b.o lên nối ngôi,nay đ. mười tám năm rồi,ta muốn đánhTống mà chưa t.m được cớ g. cả.Công tử Anh Tề nói:-KHó g. điều ấy ! Vua Tề đ. mấy lần Triều sính nước ta,mà ta chưa đáp lại nay ta mượnđường nước Tống để sang sứ nước Tề,nếu Tống không hco hay là vô lễ với sứ nước ta th. sẽ gâysự mà đem quân sang đánh.Sở Trang vương nói:-Bây giờ sai ai đi sứ?Công tử Anh Tề nói:-Thân Vô Úy khi trước đ. có theo tiên quân ta sang hội ở đất Quyết Lạc.Người ấy nên sai đi.Sở Trang vương liền sai Thân Vô Úy đi sứ nước nước Tề.Thân Vô Úy tâu với Sở Trang vươngrằng:-Sang sứ nước Tề,tất phải đi qua nước Tống,xin đại vương cấp cho một đạo văn thư để mượnđường.Trang vương nói:-Khi trước tiên quân ta hội chư hầu ở Quyết Lạc,rồi cùng với các vua chư hầu đi săn ở MạnhChư,vua Tống trái lệnh,tôi bắt người thị vệ mà giết đi,bởi vậy nước Tống oán giận tôi lắm.Nay538ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçntôi qua nước Tống,nếu đại vương không cấp cho một đội văn thư mượn đường th. nước Tốngtất giết tôi.Trang vương nói:-Trong đạo văn thư gửi sang Tề,ta để tên là Thân Chu,mà không dùng tên cũ Thân Vô Úycủa nhà ngươi nữa !Thân Vô Úy vẫn chưa chịu đi,nói rằng:-Tên đổi được,nhưng mặt không thể đổi được.Trang vương nổi giận nói:-Nếu nước Tống giết nhà ngươi th. ta quyết v. nhà ngươi báo thù mà đem quân diệt nướcTống.Thân Vô Úy không dám từ chối nữa.Ngày hôm sau đưa người con là Thân Tề vào yết kiếnTrang vương mà kêu rằng:-Tôi chết v. việc nước,xin đại vương trông nom cho con tôi.Trang vương nói:-Đó là việc của ta,nhà ngươi chớ lo ngại?Thân Vô Úy từ giả rồi đi.Người con là Thân Tề tiễn ra đến ngoài c.i.Thân Vô Úy dặn rằng:-Cha đi chuyến này,tất chết ở nước Tống,con nên tâu với đại vương báo thù cho cha,con chớquên lời cha dặn.Hai cha con cùng ứa nước mắt mà từ giả với nhau.Vô Úy đi đến địa giới nước Tống.Quantrấn thủ nước Tống biết là sứ nước Sở, đ.i xem văn thư,Vô Úy nói:-Ta phụng mệnh vua Sở,chỉ có đạo văn thư sang sứ nước Tề,chứ không có đạo văn thư mượnđường nước Tống.Quan trấn thủ giam giữ sứ giả là Thân Chu,rồi sai người phi báo với Tống Văn Công.Bấy giờHoa Nguyên đang cầm quyền chính với nước Tống liền tâu với Tống Văn công rằng:-Nước Sở là một nước cừu địch với ta,nay sai sứ sang nước ta,mà không có văn thư mượnđường,thế là khinh ta quá lắm,xin chúa công bắt sứ nước Sở mà giết đi.Tống Văn công nói:-Ta giết sứ nước Sở th. tất nước Sở đem quân sang đánh,biết làm thế nào?Hoa Nguyên nói:-Chẳng thà bị quân Sở đem quân sang đánh,c.n hơn là để cho nước Sở khinh ta,nước Sở đ.khinh ta th. rồi thế nào cũng đem quân sang đánh. Đằng nào ta cũng bị quân Sở đánh,chi bằngta h.y giết sứ nước Sở đi, để cho khỏi hổ thẹn.Hoa Nguyên bèn sai người áp giải sứ giả là Thân Chu về trong triều.Hoa Nguyên trông thấyThân Chu th. nhận được ngay là Thân Vô Úy,lại càng tức giận mà mắng rằng:-Ngày trước nhà ngươi dám giết thị vệ của tiên quân ta,nay lại đổi tên là Thân Chu toantránh khỏi tội chết hay sao?Thân Vô Úy biết m.nh thế nào cũng chết,mới quát to lên mà mắng rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 539 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçn-Thằng B.o (tên Tống Văn công )kia,mày thông gian với tổ mẫu lại giết chết đích điệt,maymà thóat nạn,lại c.n dám vô lễ với sứ thần nước lớnQuân Sở ta kéo sang đây th. vua tôi màytan xác ra như cám !Hoa Nguyên sai cắt lưỡi Thân Chu trước,rồi sau mới chém,lại đốt văn thư của nước Sở, đemtro ném ra ngoài c.i.Người theo hầu Thân Chu về báo với Sở Trang vương,Sở Trang vương đangăn cơm,nghe tin Thân Chu bị giết,th. ném đủa xuống chiếu,rồi đứng ngay dậy,sai quân tư m.là công tử Trắc sửa soạn binh m. để thân hành sang đánh Tống,lại cho Thân Tề (con Thân Chu)làm chức quân chính để theo đi đánh.Quân nước Sở vây kín thành Thư Dương (kinh thànhnước Tống ),làm ra những cái thang cao bằng mặt thành,bốn mặt đánh vào.Hoa Nguyên cố sức chống giữ,lại sai quân đại phu là Nhạc Anh Tề lẻn sang cáo cấp với nướcTấn;Tấn Cảnh công toan đem quân đi cứu.Mưu thần là Bá Tôn can rằng:-Tuân Lâm phủ đem đại quân đi đánh quân Sở mà bị thua ở đất Bí Thành, ấy là l.ng trờigíup cho nước Sở đó ! Nay ta đi cứu Tống,vị tất đ. nên việc.Cảnh công nói:-Hiện bây giờ chỉ có nước Tống là thân với ta,nếu ta không cứu th. bỏ mất nước Tống !Tấn Cảnh công khen phải,hỏi các quan trong triều xem có ai dám sang sứ nước Tống.Quanđại phu là Giải Dương xin đi.Tấn Cảnh công nói :-Việc này trừ phi Tử Hồ (tên tự của Giải Dương )th. không c.n ai đương nổi !Giải Dương mặc quần áo thường dân đi sang nước Tống,bị quân Sở bắt được, đem nộpSở Trang vương.Sở Trang vương nhận biết lé tướng nước Tấn,tên gọi Giải Dương,mới hỏi GiảiDương rằng:-Nhà ngươi đến đây có việc g.,Giải Dương nói:-Tôi phụng mệnh chúa công tôi đến dụ nước Tống cứ cố sức chống giữ để đợi quân cứu viện.Sở Trang vương nói:-Ngày trước nhà ngươi đ. bị tướng nước ta là Vĩ Giả bắt được,ta đ. không nỡ giết mà thacho về,nay nhà ngươi lại chui đầu vào lưới thế là nghĩa l. g.,nhà ngươi thử nói ta nghe !Giải Dương nói:-Tấn và Sở là cừu địch,th. tôi bị giết là phải lắm,c.n nói g. !Trang vương khám trong m.nh GIải Dương,bắt được đạo văn thư,liền mở ra xem,xem xongbảo rằng:-Kinh thành nước Tống,chẳng qua chỉ nay mai th. ta sẽ phá vỡ mà thôi,bây giờ nhà ngươiphải nói trái lại những lời đ. viết trong văn thư mà bảo nước Tống rằng: “Nước Tấn ta ngày naycó nhiều việc cần kíp,không thể nào sang cứu nước Tống được,sợ để cho nước Tống phải mongđợi m.i th. lỡ công việc,vậy chúa công tôi có sai tôi đến nói cho nước ngươi biết !”Như thế th.người nước Tống không c.n mong đợi g. nữa,tất phải ra hàng,nhân dân hai nước sẽ tránh khỏiđược vạ chiến tranh khổ sở.Khi việc đ. thành rồi,ta sẽ trọng thưởng nhà ngươi và cho làm quanở nước Sở ta.Giải Dương cùi đầu nín lặng,không nói g. cả.Sở Trang vương nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 540 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçn-Nếu nhà ngươi không nghe lời th. ta sẽ chém đầu.Giải Dương vốn không muốn nghe lời,nhưng sợ m.nh chết ở trong đám quân Sở th. khôngcó ai đem lời vua Tấn mà truyền báo cho nước Tống biết,mới gỉa cách xin vâng mệnh.Sở Trangvương để Giải Dương đứng ở trên xe,bắt phải ra truyền b.o cho người nước Tống.Giải Dươngliền gọi người nước Tống mà bảo rằng:-Ta là sứ nước Tấn,tên gọi Giải Dương,bị quân Sở bắt được,bảo ta dụ nước ngươi ra hàng,nhưngnước ngươi chớ nghe,chúa công ta sắp sửa đem đại binh đến cứu đó !Sở Trang vương nghe tiếng,liền sai lôi xuống mà mắng rằng:-Nhà ngươi đ. nhận với ta mà lại bội ước thế là ngươi thất tín,chớ trách ta tàn ác.Sở Trang vương truyền cho vũ sĩ đem Giải Dương ra chém.Giải Dương chẳng sợ hải chút nàocả,thong dong mà đáp rằng:-Sao đại vương lại bảo là tôi thất tín ! Nếu tôi theo lời đại vương th. lại thất tín với nướcTống tôi lắm.Giả sử nước Sở có người bề tôi nào ăn lễ của nước khác mà trái lời đại vương th.đại vương cho là người biết thủ tín hay sao?Tôi xin chịu chết để tỏ ra rằng chữ tín của nước Sởlà ở bên ngoài chứ không ở bên trong !Sở Trang vương khen rằng:-Nhà ngươi là một trung thần không sợ chết !Nói xong,liền tha cho về.Hoa Nguyên nghe thấy Giải Dương nói là quân Tấn sắp sửa sangcứu,lại càng cố sức chống cự với quân Sở.Công tử Trắc (tướng nước Sở )sai quân sĩ làm mộtcái ch.i cao ở phía ngoài thành nước Tống mà ở phía ngoài thành nước Tống mà ở, để dứngtrên nh.n vào trong thành,xem t.nh h.nh nước Tống.Hoa nguyên cũng làm một cái ch.i ở phíatrong thành để nh.n ra.Hai bên giữ nhau từ tháng chín năm trước đến tháng năm năm sau,trongthành nước Tống,lương thực hết sạch cả,nhiều người bị chết đói.Hoa Nguyên đem những lờitrung nghĩa khuyên b.o kẻ dưới,người nước Tống đều cảm động mà khóc đổi con cho nhau màăn,lượm lặt xương người chết mà nấu.Sở Trang vương không biết làm thế nào.Quân sĩ lại tâu rằng:-Lương thực trong dinh,chỉ c.n bảy ngày nữa th. hết.Sở Trang vương nói:-Ta không ngờ nước Tống mà đánh khó như thế.Nói xong,liền đứng lên trên xe để xét xem t.nh h.nh quân sĩ nước Tống,th. thấy quân sĩ giữthành rất nghiêm chỉnh.Sở Trang vương bèn thở dài,rồi triệu công tử Trắc để bàn việc rút quânvề.Thân Tề (con Thân Vô Úy )sụp lạy,trước xe Sở Trang vương,khóc mà nói rằng:-Cha tôi liều chết để phụng mệnh đại vương,nay đại vương lại thất tín với cha tôi hay sao !Sở Trang vương có . hổ thẹn.Thân THúc THời bấy giờ đang cầm cương trên xe Sở Trangvương,mới hiến kế rằng:-Nước Tống không chịu hàng là v. biết chừng quân ta không ở lâu được,nếu ta truyền choquân sĩ làm nhà ở,và cầy ruộng để lấy thóc ăn,tỏ cho nước Tống biết là quân ta c.n ở đây lâuthế th. nước Tống tất sợ mà phải đầu hàng.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 541 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác TêçnSở Trang vương khen phải,truyền cho quân sĩ đi đốn gỗ làm nhà ở xung quanh thanéh.Trongmười ngươ. th. để năm người vây thành,c.n năm người cày ruộng,cứ mười ngày lại thay đổinhau một lần.Hoa Nguyên nghe thấy tin ấy,nói với Tống Văn công rằng:-Quân Sở không có . rút về mà quân Tấn cũng không thấy đến cứu,biết làm thế nào, âu làtôi xin lẻn vào dinh quân Sở để hiếp công tử Trắc,bắt phải cho giảng hoà th. họa chăng mớiđược việc.Tống Văn công nói:-Nước ta c.n hay mất,quan hệ ở việc này lắm,tướng quốc phải cẩn thận mới được!Hoa Nguyên d. biết là công tử Trắc vẫn ngủ ở trên ch.i cao,lại d. biết hết cả họ tên nhữngngười thị vệ của Sở Trang vương. Đêm hôm ấy Hoa Nguyên thay h.nh đổi dạng làm người thịvệ,d.ng dây xuống thành,lẻn đến dinh quân Sở.Gặp quân Sở đang đi tuần,Hoa Nguyên hỏirằng:-Quan nguyên soái có ở trên ch.i không?Quân Sở nói:-Có !Hoa nGuyên lại hỏi:-Ngài đ. ngủ chưa,Quân Sở nói:-Mấy ngày hôm nay,ngài khó nhọc quá,hôm nay đại vương ban cho một thẩu rượu,ngài uốngxong đ. đi nghĩ rồi !Hoa Nguyên vội trèo thẳng lên trên ch.i.Quân Sở ngăn lại Hoa Nguyên nói:-Hôm nay đại vương có việc cơ mật,cần phải dặn bảo quan nguyên soái,mới rồi lại có choquan nguyên soái uống rượu, đại vương sợ quan nguyên soái uống rượu mà ngủ quên đi mất,nênphải sai tôi đến đây để dặn lại cho thất cặn kể rồi về nói ngay cho đại vương biết.Quân Sở tưởng thực, để cho Hoa Nguyên trèo lên.Trên ch.i đèn thấp c.n sáng,công tử TRắccởi áo,nằm ngủ đ. say,Hoa Nguên trèo ngay lên giường nắm se sẽ lấy tay lay công tử Trắc.Côngtử Trắc tỉnh dậy,bị Hoa nGuyên nắm lấy hai cánh tay.Công tử Trắc vội vàng hỏi:-Ai thế này?Hoa Nguyên nói sẽ mà đáp rằng:-Nguyên soái chớ sợ ! Tôi là Hoa Nguyên nước Tống đây ! Tôi phụng mệnh chúa công tôi lênsang đây để xin giảng h.a nếu quan nguyên soái nghe lời th. hai nước cùng nhau đời đời giaohiếu,nhươc bằng quan nguyên soái không nghe th. tôi và nguyên soái cùng chết đêm nay.Hoa Nguyên tay trái giữ lấy công tử Trắc,tay phải rút một con dao nhọn ở trong m.nhra.Trong dưới bóng đèn,thấy lưỡi dao sáng quắc,công tử Trắc vội vàng đáp rằng:-Có việc th. thương lượng với nhau,cần g. mà phải thô lỗ.Hoa nguyên rụt lưỡi dao lại mà xin lỗi rằng:-Nguyên soái chớ lấy làm lạ ! V. sự thế gấp quá,cho nên tôi phải làm như vậy.Công tử Trắc nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 542 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçn-T.nh h.nh nước Tống bây giờ thế nào?Hoa Nguyên nói:-Chẳng nói giấu g. nguyên soái,nước tôi đổi con cho nhau mà ăn,nhặt xương người mànấu,cùng khốn lắm rồi !-T.nh h.nh nước Tống đ. đến nỗi cùng khốn quá như vậy kia à?Sao nhà ngươi lại chịu đemthực t.nh mà báo cho ta biết?Hoa Nguyên nói:-NGười quân tử thấy người ta cùng khốn th. có l.ng thương,tôi chắc quan nguyên soái làngười quân tử,vậy nên tôi không dám giấu.Công tử Trắc nói:-Thế th. v. cớ g. mà nước Tống c.n không chịu đầu hàng?Hoa Nguyên nói:-T.nh h.nh nước tôi dẫn cùng khốn,nhưng chí khí dân nước tôi vẫn chưa sờn,cho nên vua vàdân nước tôi cố sức chống giữ,thà rằng cùng chết với nhau,c.n hơn cái nhục đầu hàng ở dướichân thành.Nếu quan nguyên soái có l.ng thương dân mà rút quân ra ngoài ba mươi dặm,th.chúa công tôi cũng xin một l.ng thần phục qu. quốc,không bao giờ dám trái lời.Công tử Trắc nói:-Ta cũng chẳng dấu g. nhà ngươi,quân Sở ta cũng chỉ c.n có lương ăn trong bảy ngày mànước người không đầu hàng th. quân Sở cũng phải rút về thôi.Mới rồi,ta sai quân sĩ làm nhà ởvà cày ruộng,là lập kế khiến cho nước ngươi sợ đó mà thôi.Sáng mai ta tâu với vua Sở lui quânba mươi dặm,vua tôi nhà ngươi chớ có thất tín.Hoa Nguyên nói:-Tôi xin cùng với Nguyên soái ăn thề,hai bên đều không sai lời nhau !Công tử Trắ cùng Hoa Nguyên ăn thề xong,lại xin kết nghĩa anh em.Công tử Trắc lấy mộtchiếc lệnh tiễn trao cho Hoa Nguyên,dặn phải đi mau.Hoa Nguyên có chiếc lệnh tiễn ấy th. cứcông nhiên đi thẳng đến dướu thành,làm ám hiệu cho trên thành thả dây xuống rồi kéo l ên, đithẳng vào trong cung, đem lời công tử Trắc tâu với Tống Văn công.Sáng hôm sau,công tử Trắccũng đem lời Hoa Nguyên thuật lại cho Sở Trang vương nghe,và tâu rằng:-Xu.t nữa th. mệnh tôi chết về lưỡi dao của Hoa Nguyên đêm hôm qua rồi,may mà HoaNguyên có l.ng nhân từ đem t.nh h.nh trong nước bảo thực với tôi và xin tôi rút quân,tôi đ.nhận lời rồi,xin đại vương xuống chỉ.Sở Trang vương nói:-Nước Tống cùng khốn như thế,ta nên cố đánh cho kỳ được !Công tử Trắc sụp lạy mà tâu rằng:-Quân ta chỉ c.n có lượng ăn trong bảy ngày,tôi đ. trót bảo thực với Hoa Nguyên rồi.Trang vương nổi giận mà nói rằng:-Sao nhà ngươi lại nói thực với quân giặc?Công tử Trắc nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 543 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçn-Một nươc Tống nhỏ mọn như vậy,c.n có người bề tôi không chịu nói dối,huống chi đườngđường nước Sở ta mà lại không có người bề tôi như thế hay sao !Trang vương nguôi cơn giận mà bảo rằng:-Quan tư m. nói phải lắm!Trang vương bèn hạ lệnh rút quân,ra đóng ở ngoài ba mươi dặm.Thân Tề thấy Trang vươngđ. hạ lệnh rút quân về,không dám ngăn trở,nhưng vật m.nh ôm bụng mà kêu khóc.Trang vươngsai người khuyên bảo Thân Tề rằng:-Nhà ngươi chớ phiền ! Thế nào ta cũng làm cho tỏ được l.ng hiếu của nhà ngươi !Hoa Nguyên phụng mệnh Tống Văn công đến dinh quân Sở để làm tờ giao ước.Công tử Trắctheo Hoa Nguyên vào thành nước Tống,cùng với Tống Văn công ăn thề.Tống Văn công sai HoaNguyên đưa linh cửu Thân Chu sang trả quân Sở và sang ở lại nước Sở đế làm tin.Sở Trangvương rút về nước Sở,làm lễ an táng cho Thân Chu rất trọng thể.Các quan trong triều đều điđưa tất cả.Sở Trang vương lại cho Thân Tề được nối chức cha làm quan đại phu.Hoa Nguyên ởnước Sở,chơi thân với công tử Trắc và nhân đó lại kết giao với công tử Anh Tề.Một hôm hai người ngồi chơi với nhau,bàn đến thời sự,công tử Anh Tề thở dài mà than rằng:-Nay Tấn và Sở tranh nhau,binh hoà liên miên biết bao giờ cho thiên hạ được thái b.nh !Hoa Nguyên nói:-Tôi nghĩ đang khi Tấn và Sở tranh nhau,không bên nào chịu thua,như bây giờ nếu đượcmột người đứng lên nói cho hai bên giảng h.a với nhau,các nước phụ thuộc của hai bên nàoth. triều cống về bên ấy,rồi cùng nhau yên nghĩ,khiến cho nhân dân trách khỏi lầm than khổsở,như thế cũng chẳng may cho đời lắm ru !Công tử Anh Tề nói:-Việc ấy nhà ngươi có làm nổi hay không?Hoa Nguyên nói:-Ta có giao du với tướng quân nước Tấn là Loan Thư,năm trước tôi sang sứ nước Tấn,LoanThư cũng có nói đến việc ấy,tiếc rằng không có ai ở giữa mà liên hợp hai nước với nhau được.Ngày hôm sau,công tử Anh Tề đem lời Hoa Nguyên nói với công tử Trắc.Công tử Trắc nói:-Hai nước c.n chưa chán sự tranh chiến,việc ấy đ. bàn đến thế nào được.Hoa Nguyên ở Sở đ. được sáu năm th. Tống Văn công (B.o)chết,con là Tống Cung công(Cố)lênnối ngôi.Hoa Nguyên mới về nước Tống để chịu tang.Lại nói chuyện Tấn Cảnh công nghe tin quân Sở vây quân Tống đ. hơn một năm,mới bảo BáTôn rằng:-Nước Tống cố giữ được như vậy,cũng đ. mỏi mệt lắm rồi,ta chớ nên thất tín,phải đem quânđi cứu mới được;Tấn Cảnh công đem quân đi cứu Tống.Bỗng nghe báo có sứ nước Lộ đưa mật thư đến.Nguyênxưa nước Lộ tức là một giống Xích Địch, ở tiếp giáp với nước Lê, đến đời Chu B.nh vương,vuanước Lộ đuổi vua nước Lê mà chiếm lấy đất,từ đó mỗi ngày một cường thịnh.Bấy giờ vua nướcLộ tên gọi Anh Nhi ,lấy người chị Tấn Cảnh công là Bá Cơ làm phu nhân.Anh Nhi hèn yếu,quanTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 544 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçntướng quốc là Phong Thư chuyên quyền,khi trước có Hồ Xạ Cô là công thần nước Tấn trốn sangở nước Lộ,Phong Thư c.n e sợ,không dám hoành hành lắm,từ lúc Hồ Xạ Cô chết rồi,Phong THưkhông c.n e sợ ai cả,muốn cho vua Lộ tuyệt giao với Tấn,liền vu tội cho Bá Cơ,bảo vua nước Lộgiết đi.Một hôm,Phong Thư cùng với vua nước Lộ (tức là Anh Nhi) đi săn ở ngoài c.i,nhân khi uốngrượu say,thinhau bắn chim,Phong Thư bắn sẩy tay khiến vua nước Lộ bị thương ở mắt.Phongthư ném cung xuống đất,cười mà nói rằng:-Tôi bắn không trúng nên phạt một chén rượu.Vua nước Lộ không thể nhịn được,nhưng liệu sức m.nh không làm g. nổi Phong Thư mớilàm tờ mật thư đưa sang nước Tấn,xin nước Tấn đem quân sang hỏi tội Phong Thư.Mưu thầnnước Tấn là Bá Tôn nói với Tấn Cảnh công rằng:-Nay ta giết Phong Thư,chiếm lấy đất nước Lộ và cả mấy nước xung quanh nữa th. phía tâynam nước Tấn ta mỗi ngày một mở rộng,cơ hội ấy chớ nên bỏ phí !Tấn Cảnh công cũng giận vua nước Lộ về việc giết vợ là Bá Cơ (chị Tấn Cảnh công),mới saiTuân Lâm Phủ làm đại tướng.Nguy Khóa (con Ngụy Thù) làm phó tướng, đem quân đi đánhnước Lộ.Phong Thư đem quân ra đất Khúc Lương để chống cự với quân Tấn,bị quân Tấn đánhthua,bỏ chạy sang nước Vệ.Vệ Mục công (Tốc) đang củng với nước Tấn giao hiểu,liền bắt PhongThư đưa sang nộp quân Tấn.Tuân Lâm Phủ sai giải Phong Thư về Giáng Đô(kinh thành nướcTấn)mà giết đi.Quân Tấn kéo thẳng vào kinh thành nước Lộ.Vua nước Lộ là Anh Nhi ra đón.TuânLâm Phủ ra đón.Tuân Lâm Phủ kể tội Anh Nhi giết oan Bá Cơ ,rồi bắt đem về nước Tấn,lại mượncớ,dân nước Lê nhớ vua cũ,liều t.m con cháu vua nước Lê,daađp thành cho ở một chỗ,tiếng làkhôi phục nước Lê,kỳ thực là dể diệt nước Lộ.Vua nước Lộ là Anh Nhi nghĩ đến nước mà thươngxót,rồi tự vẫn chết.Người nước Lộ lập đền thờ.Tấn Cảnh công sợ Tuân Lâm Phủ chưa đánh đượcnước Lộ,mới đem đại binh đóng ở Tắc Sơn để tiếp ứng.Khi Tuân Lâm Phủ đánh được nước Lộ rồi, đến Tắc Sơn báo tin thắng trận,mới lưu phó tướnglà Ngụy Khóa ở lại nước Lộ, để giữ lấy nước ấy.Bỗng có một tóan quân kéo đến nước Lộ,hỏi ramới biết là đại tướng nước Tấn tên gọi là Đỗ.Nguyên từ khi Tần Khang công chết,con là Tấn Cung công (Đạo)nối ngôi,nhân việc TriệuXuyên sang đánh Sùng,là một nước phụ thuộc của Tần,bởi vậy Tần mới kết giao với Phong Thưđể chống nhau với Tấn. Được bốn năm th. Tần Cung công chết,con là Tần Hoàn công (Vinh) lênnối ngôi,bấy giờ,bấy giờ đang là năm thứ mười một đời Tần Hoàn công,nghe tin nước Tấn sangđánh Phong Thư,Tần toan đem quân đến cứu,nhưng lại nghe tin nước Tấn đ. giết Phong Thưvà bắt vua nước Lộ,Tần bèn sai Đỗđem quân sang để tranh lấy địa giới nước Lộ.Đỗvốn là một người lực sĩ đ. có danh tiếng ở nước Tần,hàm răng nhọn hoắt,khóe mắt tr.nxoe,tay cứng như đồng,mặt đen tựa sắt,râu x.m tóc quăn,m.nh cao hơn trượng,lại có sứckhỏe,vẫn thường cầm một cái búa khai sơn,nặng một trăm hai mươi cân.Nguyên Đỗthuộc giống Bạch Địch,khi trước đ. có một lần ở Thanh My sơn Đỗđâm chết luôn ba con hổ,rồi lột da đem về,Tần Hoan công nghe nói là người vũ dũng,cholamé xa hữu tướng quân,lại một lần nữa, ĐỗTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 545 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçnchỉ đem b atrăm người mà phá vỡ được hơn một vạn giặc cướp ở Xa Nga Sơn,bởi vậy uydanh mỗi ngày một lừng lẫy,thân làm đến đại tướng.Ngụy Khỏa thấy Đỗđem quân đến,tức khắc bày trận để đợi giao chiến. Đỗtay cầm búa khai sơn, đem ba trăm quân đến tận nơi,chém giết quân Tấn,khác nào nhưmột vị thiên thần giáng hạ.Quân Tấn sợ hải,bỏ chạy tán loạn.Ngụy Khỏa vội vàng rút quân vàotrại,rồi giữ thế thủ,không dám ra đánh nữa. Đỗđến khiêu chiến luôn trong ba ngày mà Ngụy Khỏa nhất định không ra.Bỗng nghe báo cótướng nước Tấn là Ngụy Kỳ(em Ngụy Khỏa) đem quân đến tiếp ứng.Ngụy Kỳ nói với Ngụy Khỏarằng:-Chúa công sợ bọn Xích Địch kết liên với nước Tần mà sinh biến,vậy có sai tôi đến đây đểtiếp ứng.Ngụy Khỏa thuật lại những chuyện vũ dũng của tướng nước Tần là Đỗcho là không ai địch nổi.Ngụy Kỳ không tin,nói rằng:-Làm g. đám giặc cỏ ấy !Ngày mai tôi r atrận,thế nào cũng quyết đánh tan được !Ngày hôm sau, Đỗlại đến khiêu chiến.Ngụy Kỳ tức giận,toan xông ra đánh.Ngụy Khỏa cố . ngăn lại.Ngụy Kỳkhông nghe, đem quân ra giao chiến với Đổ. Đổlại múa búa khai sơn,tả xung hữu đột,chém chết quân Tấn.Ngụy Kỳ thua to,may nhờ cóNgụy Khỏa đem quân ra tiếp ứng,mới về được trong trại. Đêm hôm ấy,Ngụy Khỏa đang ngồitrong trại,ngh’ quanh nghĩ quẩn,không biết dùng mưu kế g., đang mơ mơ m.ng m.ng,bỗngnghe tiếng người ghé vào tai mà đọc ba tiếng: “Thanh Thảo bi”, đến lúc tỉnh dậy,không hiểu lànghĩa làm sao,mà chợp mắt ngủ đi th. lại thấy như trước,bèn đem chuyện nói với Ngụy Kỳ.Ngụy Kỳ nói:-Cách đây độ mười dặm,có một cái b.i cỏ,tên gọi “Thanh Thảo bi”hay là quân Tần sau nàytất sẽ phải thua trận ở đấy chăng,vậy tôi xin đem một toán quân đến đó mai phục sẵn,rồi anhlập kế đem quân giặc đến,hai bên cùng đánh th. mới phá vỡ được.Ngụy Kỳ liền đem quân đến mai phục sẵn ở Thanh Thảo bi.Ngụy KHỏa giả cách thua chạy,dụĐỗđến gần Thanh Thảo bi.Quân mai phục của Ngụy Kỳ ở hai bên đổ ra,cùng với Ngụy Khỏavây chặt lấy Đỗ. Đổchẳng sợ hải chút nào cả,vẫn cầm búa khai sơn,tả xung hữu đột,dần dần tiến đến phíaThanh Thảo bi.Bỗng thấy Đổmỗi bước lại ng. một cái,khác nào như người trượt nước băng.Quân Tấn thấy vậy,reo ầm cảlên.Ngụy Khỏa ngừng trông,thấy một ông l.o già,m.nh mặc áo vải,chân đi giày đay, đang kếtnhững dây cỏ lại, để làm cho vướng chân Đỗ.Quân ĐỗTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 546 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác Têçnthấy chủ tướng bị bắt, đều bỏ chạy tán loạn cả,bị quân Tấn đuổi bắt,số ba trăm người chỉtrốn thóat được độ bốn năm chục người mà thôi.Ngụy Khỏa hỏi Đỗrằng:-Ngươi cậy có sức khỏe,cớ sao cũng để bị bắt thế này?Đỗnói:-Không biết hai chân ta vướn gphải vật g. mà thành ra khó cử động quá. Đó là trời hại ta,chứkhông phải sức ta không đánh nổi.Ngụy Khỏa nghĩ lấy làm lạ.Ngụy Kỳ nói với Ngụy Khỏa rằng:-Đỗđ. có sức khoe,nếu ta để y sống th. e sẽ sinh biến.Ngụy Khỏa nói:-. ta cũng nghĩ như vậy !Nói xong,truyền chém Đỗ,rồi đem đầu về Tắc Sơn nộp Tấn Cảnh công để lấy công. Đêm hôm ấy,Ngụy Kỳ nằm ngủ,lạithấy ông l.o già ngày hôm trước đến mặt vái chào mà nói rằng:-Tướng quân có biết v. cớ g. mà Đổbị bắt hay không? V. tôi kết cỏ lại để làm cho Đổvướng chân mà ng. đó.Ngụy Khỏa kinh sợ ,nói rằng:-Tôi chưa được biết cụ bao giờ,sao cụ lại giúp tôi như vậy,tôi biết lấy g. mà trả ơn cụ?Ông l.o già nói:-Tôi là thân phụ nàng Tổ Cơ.Tướng quân biết theo lời dặn sáng suốt của tiền nhân mà gảchồng cho con gái tôi,vậy tôi cảm cái ơn ấy, đến đây để giúp tướng quân.Sau này con cháutướng quân được đời đời vinh hiển m.i.Nguyên xưa thân phụ Ngụy Khỏa là Ngụy Thù có một người thiếp yêu,tên gọi Tổ Cơ.Mỗi khiNgụy Thù đi đánh giặc lại dặn Ngụy Khỏa rằng:-Nếu ta ra trận mà chết đi,mày nên cho Tổ Cơ đi lấy chồng được nơi xứng đáng,khiến Tổ Cơcó chổ nương tựa,chớ để cho hắn phải khổ sở th. ta dẫu chết cũng được yên l.ng !Đến lúc Ngụy Thù ốm nặng,lại dặn Ngụy Khỏa rằng:-Tổ Cơ là người thiếp yêu của ta;khi ta chết rồi,mày phải đem nàng ấy chôn theo ta,cho ta ởdưới suối vàng có người bầu bạn.Nói xong th. chết.Ngụy Khỏa an táng cho cha,nhưng lại không bắt Tổ Cơ chôn theo.Ngụy Kỳnói:-Anh không nhớ lời cha dặn lúc gần mấy hay sao?Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 547 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 55. Giùæt Dao Leãn Vaâo Dinh Quên Súãkïæt CoãBùæt Àûúåc Tûúáng Nûúác TêçnNgụy KHỏa nói:-Thân phụ ta lúc thường vẫn dặn ta sau này g. chồng cho Tổ Cơ, đến lúc gần mất,lại dặnphải đem nàng đem chôn theo, đó chỉ là lời dặn lúc mê hoảng mà thôi,người hiếu tử nên theolời dặn của cha khi c.n sáng suốt,chớ theo lời trối khi lúc mê hoảng.Về sau,Ngụy Khỏa gả Tổ Cơ cho một nho sĩ.V. NGụy Khỏa có âm đức ấy,cho nên linh hồnthân phụ Tổ Cơ mới hiện lên kết cỏ lại để báo ơn.Ngụy Khỏa thuật chuyện chiêm bao cho NGụyKỳ nghe.Ngụy Kỳ lấy làm chuyện lạ lùng.Vua tôi nước Tần nghe tin Đổthua trận, đều sợ h.i mất vía.Tấn Cảnh công thưởng cho Ngụy Khỏa đất Linh Hồ, để làmthái ấp,lại đúc một quả chuông để ghi công thắng trận.V. quả chuông là “Cảnh chung”.Tấn Cảnhcông lại sai Sĩ Hội đem quân đi diệt nước Điền Thị,nước Lưu Vu và nước thuộc Lưu Vu là nướcĐạc Thần.Mấy nước ấy đều là của người Xích Địch,từ đó đất đai Xích Địch đều thuộc về nướcTấn tất cả.Bấy giờ nước Tấn mất mùa,trộm cướp nổi lên như ong.Tuân Lâm Phủ dùng được một ngườicó tài d. xét kẻ trộm,người ấy tên gọi Khước Ưng.KHước Ưng thường ra chơi chợ,trỏ vào ai màbảo là kẻ trộm; đem bắt về tra hỏi th. quả nhiên là kẻ trộm thật.Tuân Lâm Phủ hỏi Khước Ưngrằng:-Tại sao nhà ngươi lại biết được như vậy?KHước Ưng nói:-Tôi trong con mắt người ấy,khi thấy hàng hóa ở chợ th. có . tham,thấy người ở chợ th. có .thẹn,sao thấy tôi tới nơi th. có . sợ,bởi thế mà tôi biết đích là kẻ trộm.Khước Ưng mỗi ngày bắt được mấy chục đứa kẻ trộm,nhưng số kẻ trộm lại càng ngày càngnhiều.Quan đại phu là Dương Thạch Chức nói với Tuân Lâm Phủ rằng:-Nguyên Soái dùng Khước Ưng để bắt trộm,nhưng tôi e rằng kẻ trộm chưa bắt được hết màKHước Ưng đ. chết đến nơi !Tuân Lâm Phủ giật m.nh kinh sợ hỏi rằng:-Sao thế?Hếtthứ 55Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 548 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 56Tề Khoảnh Công Bày Cuộc MuaCườiphùng Sửu Phủ Thay H.nh Cứu ChủTuân Lâm Phủ dùng Khước Ung để bắt kẻ trộm, Dương Thạch Chức biết là tất có kẻ sẽ giết chếtKhước Ung, bèn nói với Tuân Lâm Phủ . Tuân Lâm Phủ hỏi cớ làm sao, Dương Thạch Chức nói:- Khước Ung cậy có tài d. xét, nhưng một m.nh không thể bắt hết được kẻ trộm; thế nào rồiđây kẻ trộm cũng bày mưu lập kế để hại Khước Ung, c.n g. mà không chết!Được ba ngày nữa, Khước Ung đang đi chơi, bị một lũ mấy mươi đứa kẻ trộm túm lại đánhchết; chúng cắt đầu Khước Ung đem đi mất . Tuân Lâm Phủ lo lắm, cũng ốm nặng mà chết .Tấn Cảnh công nghe thấy Dương Thạnch Chức khi trước có nói với Tuân Lâm Phủ về việc KhướcUng, mới triệu vào mà hỏi rằng:- Nhà ngươi đ. đoán trước được việc Khước Ung, vậy th. nhà ngươi có biết dùng mưu kế g.mà dẹp yên được lũ trộm cắp kia không ?Dương Thạch Chức nói:- Dùng mưu trí mà trị kẻ trộm khác nào lấy đá chặn xuống cỏ, cỏ vẫn mọc lách vào khe đáđược; dùn vũ lực mà trị quân trộm, khác nào lấy đá mà chọi với đá, hai bên tất cùng phải vỡ .Nay muốn dẹp yên quân trộm th. phải làm thế nào khiến chúng biết liêm sĩ, chứ bắt nhiều cũngkhông ích g.! Xin chúa công tôn trọng những thiện nhân ở trong triều, khiến cho kẻ bất thiệntrông thấy mà biết sửa đổi, như thế th. lo g. chẳng có ngày dẹp yên được quân trộm .Tấn Cảnh công lại hỏi rằng:- Thiện nhân nước Tấn ta ngày nay, ai là hơn cả, nhà ngươi thử nói cho ta biết .Dương Thạch Chức nói:- Không ai bằng Sĩ Hội . Sĩ Hội là người tín nghĩa, ôn hoà mà không nhu nhược, uy nghiêmmà không dữ tợn, chúa công nên dùng .Đến lúc Sĩ Hội có công dẹp được mấy nước thuộc về giống Xích Địch, th. Tấn Cảnh côngtâu với Chu Định vương . Chu Định vương cho Sĩ Hội phẩm phục chức thượng khanh, Sĩ Hộiđược thay quyền Tuân Lâm Phủ, lại kiêm chức thái phó, được phong ở đất Phạm, sau thành ratổ họ Phạm . Sĩ Hội đem những khoa điều bắt trộm, xóa bỏ tất cả, chỉ chuyên đem giáo hóa mà549ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu Chuãkhuyên dân làm điều thiện, từ bấy giờ bai nhiêu quân trộm nước Tấn đều trốn sang nước Tần,nước Tấn mỗi ngày một cường thịnh . Tấn Cảnh công lại có . muốn làm bá chủ . Bá Tôn nói vớiTấn Cảnh công rằng:- Đời Văn công ta hội chư hầu ở Tiền Thổ, đến đời Tương công ta hội chư hầu ở Tân Thành,chư hầu đều một l.ng theo Tấn cả . Từ khi ta thất tín ở Lịnh Hồ, thành ra tuyệt giao với Tấn; đếnlúc Tề, Tống có kẻ giết vua mà ta không sang hỏi tội, bởi vậy các nước ở Sơn Đông mới khinhnước Tấn ta mà theo Sở . Sau nước Sở đánh Trịnh và Tống, ta cũng không sang cứu, thành raTrịnh và Tống lại theo Sở nốt; chỉ c.n mấy nước nhỏ như Vệ, Tào là theo Tấn mà thôi . Nay chúacông muốn làm bá chủ, tất phải kết thân với nước Lỗ và nước Tề rồi r.nh xem nước Sở có biếncố g., ta sẽ thừa cơ sang đánh mới có thể đắc chí được .Tấn Cảnh công khen phải, liền sai thượng quân nguyên sóai là Khước Khắc đem nhiều lễ vậtsang sứ nước Lỗ và nước Tề .Lỗ Tuyên công cảm cái ơn Tề Huệ công định vị cho m.nh, bởi vậy thường sai người sang sínhlễ nước Tề; đến đời Tề Khoảnh công (Vô Giá) lên nối ngôi, nước Lỗ vẫn theo lệ cho người sangsính lễ . Khước Khắc phụng mệnh Tống Cảnh công sang sứ nước Lỗ, rồi cáo từ Lỗ Tuyên côngsang sứ nước Tề . Lỗ Tuyên công nhân tiện đến kỳ sang sính lễ nước Tề, mới sang quan thượngkhanh là Qu. Tôn Hàng Phủ cùng đi với Khước Khắc .Khi Khước Khắc cùng Qu. Tôn Hàng Phủ sang đến nước Tề, th. vừa gặp có sứ nước Vệ là TônLương Phu và sứ nước Tào là công tử Thủ, cũng sang sính lễ nước Tề . Sứ thần bốn nước cùngvào triều kiến Tề Khoảnh công và dâng lễ vật . Tề Khoảnh công trông thấy h.nh dáng bốn vị sứthần, nghĩ thầm lấy làm quái lạ, mới nói với bốn vị sứ thần rằng:- Xin mời các ngài về nghỉ ở nhà công quán, rồi ngày mai cùng dự tiệc cho vui!Sứ thần bốn nước cáo từ lui ra . Tề Khoảnh công vào cung, trông thấy mẹ là Tiêu Thái phunhân, vẫn h.y c.n nhịn cười không được . Nguyên Tiêu Thái phu nhân là con gái Tiêu Quân,kết duyên với Tề Huệ công . Khi Tề Huệ công chết rồi, Tiêu Thái phu nhân ngày đêm thươngkhóc . Tề Khoảnh công là người có hiếu, việc g. cũng cố làm cho mẹ được vui l.ng . Phàm nhữngchuyện buồn cười ở chốn dân thôn, đều thuật lại cho mẹ nghe, để cho mẹ được tươi cười vui vẻ. Hôm ấy, Tề Khoảnh công cứ cười ngặt nghẽo mà không nói là việc g. . Tiêu Thái phu nhân hỏirằng:- Có chuyện g. mà con vui cười như vậy ?Tề Khoảnh công nói:- Hôm nay có một chuyện rất quái lạ là: Tấn, Lỗ, Vệ, Tào bốn nước đều sai sứ thần đến sínhlễ nước ta, mà sứ thần nước Tấn là Khước Khắc th. chột, chỉ nh.n được bằng một mắt mà thôi;sứ thần nước Lỗ là Qúy Tôn Hàng Phủ th. hói, trên đầu chẳng có một sợi tóc nào; sứ thần nướcVệ là Tôn Lương Phu th. khiễng chân, một bên cao và một bên thấp; sứ thần nước Tào là công tửThủ th. gù lưng, mặt cúi xuống đất . Con thiết tưởng người ta có tật là thường, nhưng bốn ngườimỗi người một tật, mà lại cùng đến nước ta một lúc, chuyện quái lạ như vậy, tài nào chẳng phảibuồn cười!Tiêu Thái phu nhân không tin, nói rằng:- Ta muốn xem có được không ?Tề Khoảnh công nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 550 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu Chuã- Cứ theo lệ th. sứ thần đến nước m.nh, sau khi công yến, tất có tư yến . Ngày mai con bàytiệc ở vườn hoa, mời sứ thần bốn nước vào ăn yến, tất họ phải đi qua dưới Sùng Đài; bấy giờthân mẫu mắc màn ngồi ở trên Sùng Đài mà nom trộm phỏng có khó g.!Khi các sứ thần cùng dự công yến xong, Tề Khoảnh công lại mời vào vườn hoa để dự tư yến. Cứ theo như lệ cũ: sứ thần chư hầu đến nước nào th. nước ấy phải cung ứng xe ngựa và ngườihầu, để cho kẻ tùy tùng của sứ giả được tạm nghỉ . Tề Khoảnh công chú . muốn làm cho mẹbuồn cười, mới mặt truyền chọn lấy bốn người: một người chột mắt, một người hói đầu, mộtngười khiễng chân va một người gù lưng để dong xe cho sứ thần bốn nước:1. Khước Khắc (sứ thần nước Tấn) chột mắt th. lại dùng người chột mắt dong xe .2. Qúy Tôn Hàng Phủ (sứ thần nước Lỗ) hói đầu th. lại dùng người hói đầu dong xe .3. Tôn Lương Phủ (sứ thần nước Vệ) khiễng chân th. lại dùng người khiễng chân dong xe .4. Công tử Thủ (sứ thần nước Tào) gù lưng th. lại dùng người gù lưng dong xe .Quan thượng khanh nước Tề là Quốc Tá (con Quốc Qúy Phú) can rằng:- Việc tiếp đ.i sứ thần các nước là một việc lớn, nên phải kính cẩn mới được, không phảichuyện đùa!Tề Khoảnh công không nghe . Bấy giờ sứ thần các nước đi xe qua dưới Sung Đài, thành ramột xe có hai người chột mắt, một xe có hai người hói đầu, một xe có hai người khiễng chân, vàmột xe nữa có hai người gù lưng . Tiêu Thái phu nhân ngồi ở trên đài mở màn ra trông, bỗngbật cười to lên . Các thị nữ hầu xung quanh cũng đều bưng miệng cười cả . Tiếng cười vang rađến ngoài . Khước Khắc lúc mới trông thấy người dong xe chột mắt, cũng cho là sự ngẫu nhiên,không lấy làm lạ, đến lúc nghe tiếng phụ nữ ở trên đài, th. trong l.ng nghi hoặc, chỉ uống qualoa mấy chén rượu, rồi cáo từ lui ra . Về đến nhà công quá, sai người hỏi xem ai ở trên đài màcười như vậy, mới biết là Tiêu Thái phu nhân .Được một lúc, sứ thần nước Lỗ, nước Vệ và nước Tào đều đến thuật chuyện với Khước Khắcvà bảo Khước Khắc rằng:- Nước Tề cố . chọn người cầm cương để bỡn cợt chúng ta, mà làm tr. vui cho đàn bà, thếth. c.n ra nghĩa l. g. nữa!Khước Khắc nói:- Chúng ta v. l.ng tốt mà đến sính lễ, lại bị họ làm nhục, nếu không báo thù th. sao gọi làtrượng phu ?Bọn Qu. Tôn Hàng Phủ ba người đồng thanh đáp rằng:- Nếu ngài đem quân đánh Tề th. chúng tôi xin tâu với chúa công tôi dốc hết sức nước tôimà đánh giúp .Khước Khắc nói:- Các ngài đ. đồng tâm như vậy th. xin cùng nhau quệt máu ăn thề .Thề rằng: "Khi khởi binh đánh Tề, hễ ai không chịu cố sức th. quỉ thần tru diệt!"Sứ thần bốn nước đêm hôm ấy họp nhau thương nghị suốt sáng: đến sáng hôm sau, nướcnào về nước ấy, chẳng vào cáo từ với Tề Khoảnh công nữa . Quốc Tá (quan thượng khanh nướcTề) thở dài mà than rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 551 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu Chuã- Tai vạ nước Tề ta sinh ra từ việc này!Bấy giờ Qúy Tôn Hàng Phủ đang cầm quyền chính nước Lỗ, từ khi đi sứ nước Tề về, mớiquyết chí báo thù Tề . Nghe tin Khước Khắc nói với Tấn Cảnh công xin khởi binh đánh Tề, chỉv. cùng với quan thái phó là Sĩ Hội không hợp . nhau, cho nên Tấn Cảnh công chưa cho . QúyTôn Hàng Phủ lại càng nóng nảy, liền tâu với Lỗ Tuyên công cho người sang mượn quân nướcSở . Vừa lúc bấy giờ Sở Trang vương (Lữ) ốm chết, thế tử Thẩm nối ngôi, mới lên mười tuổi, tứclà Sở Cung vương . Sở Cung vương đang có tang, mới từ chối không cho nước Lỗ mượn quân. Qu. Tôn Hàng Phủ đang lúc tức giận th. bỗng có người ở nước Tấn về thuật chuyện KhướcKhắc ngày đêm khuyên bảo Tấnh Cảnh công đánh Tề, nói là đánh Tề có lợi, nếu không đánh Tềth. không làm được bá chủ, bởi vậy Tấn Cảnh nghe lời . Sĩ Hội biết là không thể nói cho KhướcKhắc làm trung quân nguyên soái, cầm quyền chính nước Tấn, chẳng bao lâu nữa sẽ khởi binhđi đánh . Qu. Tôn Hàng Phủ mừng lắm, liền sai công tôn Quy Phủ (con Trọng Toại) sang sứnước Tấn, hẹn ngày khởi binh . Bấy giờ họ Mạnh Tôn, Thúc Tôn và Qu. Tôn ở nước Lỗ, concháu mỗi ngày một cường thịnh . Lỗ Tuyên công lo lắm, mới nhân khi công tôn Quy Phủ sangsứ nước Tấn, mới cầm tay Quy Phủ mà dặn rằng:- Ba họ Hoàn mỗi ngày một cường thịnh, mà nhà vua mỗi ngày một suy yếu, nhà ngươi cũngđ. biết cả . Nay nhà ngươi sang sứ Tấn, nên đem sự t.nh nói với vua Tấn, nhờ binh lực mà trừba họ ấy đi th. xin mỗi năm một lần công hiến, không bao giờ dám quên ơn . Nhà ngươi phảicẩn thận, chớ tiết lộ cho ai biết .Công tôn Quy Phủ phụng mệnh đem nhiều lễ vật sang nước Tấn, nghe nói Tấn Cảnh côngđang tin yêu Đồ Ngạn Giả, cho làm quan tư khấu, mới đem lễ vật vào biếu Đồ Ngạn Giả và nóiviệc Lỗ Tuyên công muốn đuổi ba họ Hoàn . Đồ Ngạn Giả khi trước đắc tội với Triệu Thuẫn, mớikết giao với Long Thư và Khước Khắc rất thân mật, liền đem lời công tôn Quy Phủ nói với LoanThư . Loan Thư nói:- Quan nguyên soái ta (trỏ Khước Khắc) đang giao hiếu với Qu. Tôn Hàng Phủ để cùng đánhTề th. việc ấy khó l.ng làm được, âu là ta thử d. . xem sao .Loan Thư nhân lúc thong thả, nói chuyện với Khước Khắc . Khước Khắc nói:- Công tôn Quy Phủ muốn làm loạn nước Lỗ, ta chớ nên nghe!Khước Khắc bèn viết một tờ mật thư sai người phi báo với Qúy Tôn Hàng Phủ ở nước Lỗ .Qúy Tôn Hàng Phủ nổi giận, nói:- Ngày trước giết công tử Ác và công thử Thị, đều là mưu của Trọng Toại, ta đ. làm ngơ,không thèm nói đến, nay con là công tôn Quy Phủ lại lập mưu để định đuổi ta, thế mới thật lànuôi hổ có ngày di hại!Nói xong, liền lấy tờ mật thư của Khước Khắc đưa cho Thúc Tôn Kiều Như xem . Thúc TônKiều Như nói:- Chúa công không ra coi triều, đ. một tháng nay, nói là đang ốm, chẳng qua chỉ là giả dốimà thôi . Bây giờ chúng ta cùng vào thăm, đến tận trước giường nằmg để hỏi xem việc này rasao .Thúc Tôn Kiều Như lại sai người mời Trọng Tôn Miệt đến để cùng vào một thể . Trọng TônMiệt từ chối nói rằng:- Vua tôi không có phép đối chất phải trái với nhau, tôi không dám đi .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 552 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu ChuãQúy Tôn Hàng Phủ và Thúc Tôn Kiều Như lại rủ quan tư khấu là Tang tôn Hứa (con TangVăn Trọng) cùng đi . Ba người vào đến cửa cung, nghe tin Lỗ Tuyên công ốm nặng, th. khôngvào yết kiến nữa, mà lại rủ nhau cùng về . Ngày hôm sau, Lỗ Tuyên công mất . Qúy Tôn HàngPhủ lập thế tử Hắc Quang lên nối ngôi (bấy giờ mới mười ba tuổi), tức là Lỗ Thành công . LỗThành công tuổi h.y c.n nhỏ, việc g. cũng giao quyền cho Qu. Tôn Hàng Phủ . Qúy Tôn HàngPhủ họp các quan đại phu lại thương nghị rằng:- Nay vua thi nhỏ, nước th. yếu, tất phải chỉnh đốn h.nh pháp lại mới được . Trọng Toại ngàytrước giết vua nọ lập vua kia để cố . du nịnh nước Tề, khiến ta cùng với nước Tấn bất hoà vớinhau, bây giờ ta nên xét lại mà trị tội .Các quan đại phu đều vâng dạ xin theo mệnh . Qu. Tôn Hàng Phủ liền sai quan tư khấu làTang tôn Hứa đuổi hết những tộc đảng của Trọng Toại . Khi công tôn Quy Phủ ở nước Tấn vềchưa đến địa giới nước Lỗ, đ. nghe tin Lỗ Tuyên công mất, Qu. Tôn Hàng Phủ đang trị tội ngườinhà m.nh, tức khắc bỏ trốn sang nước Tề . Tề Khoảnh công nghe tin Lỗ cùng Tấn hợp mưu đánhTề, th. một mặt sai người giao hiếu với Sở, c.n một mặt đem quân sang đánh Lỗ, tiếp binh quađất B.nh Âm, kéo thẳng đến thành Long Ấp . Tướng nước Tề là Lư Bồ Tựu Khôi bị quân ở cửabắc thành Long Ấp bắt được . Tề Khoảnh công sai người gọi quân Lỗ ở trên mặt thành mà bảorằng:- Hễ chịu trả lại Lư Bồ tướng quân tức là Lư Bồ Tựu Khôi của ta th. ta sẽ rút quân về!Quân Lỗ không tin, giết chết Lư Bồ Tựu Khôi, đem căng xác ở trên mặt thành . Tề Khoảnhcông nổi giận, truyền cho quân sĩ bốn mặt ra sức cố đánh . Khi phá vỡ được thành Long Ấp rồi,Tề Khoảnh công đem bao nhiêu người ở cửa bắc, bất cứ quân dân, đều giết chết sạch cả, để báocái thù giết chết Lư Bồ Tựu Khôi . Tề Khoảnh công toan tiến binh th. nghe báo có tướng nước Vệlà Tôn Lương Phu đ. đem quân vào địa giới nước Tề . Tề Khoảnh công nói:- Nước Vệ r.nh lúc ta đem quân đi vắng mà đến xâm phạm nước ta, nay ta nên tức khắc quayvề để đón đánh quân Vệ .Tề Khoảnh công lưu một toán quân đóng giữ Long Ấp c.n đại binh th. rút về phía nam . Điđến đất Tân Trúc (đất nước Vệ) bỗng gặp quân nước Vệ . Quan phó tướng nước Vệ là Thạch Tắcnói với Tôn Lương Phu rằng:- Ta phụng mệnh sang đánh Tề là nhân lúc vua Tề đem quân đi vắng; nay vua Tề đ. về, th. takhông nên đánh vội, h.y chờ quân Tấn và quân Lỗ đến để cùng hợp sức mới có thể toàn thắngđược .Tôn Lương Phu nói:- Ta chỉ cốt báo cái thù vua Tề cười ta khi trước, nay gặp vua Tề, có lẽ nào lại không đánh .Tôn Lương Phu không nghe lời Thạch Tắc, đêm hôm ấy đem quân tiến sang đánh dinh quânTề . Quân Tề biết là quân Vệ thế nào cũng lẻn đến đánh, đ. ph.ng bị trước cả . Khi Tôn LươngPhu vào đến dinh quân Tề, th. là mộtcái dinh bỏ không . Tôn Lương Phu toan quay trở ra th.phái tả có Quốc Tá, phía hữu có Cao Cố đem quân vây kín lại . Tề Khoảnh công cũng kéo đạibinh đến, quát to lên rằng:- Thằng khiễng chân kia, liệu mà nộp đầu đi!Tôn Lương Phu liều chết chống lại, may sao có toán quân của Ninh Tướng và Hướng Cầmđến tiếp ứng, mới chạy theo được . Tề Khoảnh công giục quân đuổi theo, lại vừa gặp có toánquân của Thạch Tắc (tướng nước Vệ) kéo đến . Thạch Tắc bảo Tôn Lương Phu rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 553 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu Chuã- Quan nguyên soái cứ đi trước, để mặc tôi đối địch với quân Tề .Tôn Lương Phu vội vàng kéo quân chạy thẳng . Chạy chưa được một dặm, lại thấy ở trướcmặt có một toán quân kéo đến . Tôn Lương Phu thở dài mà nói rằng:- Ở đây mà có quân Tề mai phục, th. ta khó l.ng mà sống được .Khi gần đến nơi, có một viên tướng ngồi ở trong xe, cúi đầu chào mà nói rằng:- Chúng tôi không biết là nguyên soái giao chiến với quân Tề, vậy nên không kịp đến tiếpứng, xin nguyên soái tha lỗi .Tôn Lương Phu hỏi:- Nhà ngươi là ai ?Viên tướng ấy đáp rằng:- Tôi là quan trấn thủ ở đất Tân Thúc, tên gọi Trọng Thúc Vu Hề . Quân sĩ của tôi đem theođây, cũng đủ giao chiến với Tề một trậnn, xin nguyên soái chới ngại!Tôn Lương Phu mới được yên l.ng, bảo Trọng Thúc Vu Hề rằng:- Quan phó tướng quân Thạch Tắc c.n ở phía sau, nhà người nên đem quân tiếp ứng .Trọng Thúc Vu Hề vâng lời, liền đem quân đi ngay . Lại nói chuyện Tề Khoảnh công gặpquân Thạch Tắc, vừa toan giao chiến th. nghe báo có quân của Trọng Thúc Vu Hề đến tiếp ứng. Tề Khoảnh công sợ ở đất nước Vệ, binh lực không tiếp viện được, mới rút quân trở về . ThạchTắc và Trọng Thúc Vu Hề cũng không đuổi theo nữa . Tôn Lương Phu thu thập quân thua, vàotrong thành Tân Trúc yên nghỉ mấy ngày . Các tướng hỏi Tôn Lương Phu, xin cho biết hôm nàoth. rút quân về .Tôn Lương Phu nói:- Ta vốn định báo thù nước Tề, nay lại bị nước Tề đánh thua, c.n mặt mũi nào về trông thâychúa công ta nữa! Nay ta định sang mượn quân nước Tấn để bắt cho được vua Tề th. ta mớithoả l.ng!Tôn Lương Phu liền lưu bọn Thạch Tắc đóng quân ở Tân Trúc, c.n m.nh th. thân hành sangnước Tấn để mượn quân . Gặp bấy giờ quan tư khấu nước Lỗ là Tang Tôn Hứa cũng sang mượnquân nước Tấn, mới cùng Tôn Lương Phu vào gặp Khước Khắc trước, rồi sau mới yết kiến TấnCảnh công . Trong ngoài đồng l.ng, một xướng một hoạ dù Tấn Cảnh công muốn không nghecũng không được, bèn cho Khước Khắc cử đại binh đi đánh Tề . Tang Tôn Hứa về nước Lỗ đểbáo trước cho Qu. Tôn Hàng Phủ biết, Qúy Tôn Hàng Phủ cũng đem quân sang hội ở đất TânTrúc . Tôn Lương Phủ lại sai người sang ước với công tử Thủ ở nước Tào . Công tử Thủ cũngđem quân đến Tân Trúc để bàn việc đánh Tề . Quân thám tử của Tề Khoảnh công nghe tin quantư khắc nước Lỗ là Tang Tôn Hứa mượn được quân Tấn, về báo Tề Khoảnh công . Tề Khoảnhcông nói:- Nếu để cho quân giặc vào đất ta th. dân trong nước đều sợ h.i, âu là ta đem quân ra ngoàic.i để mà đón đánh .Tề Khoảnh công bèn đem quân đi đón quân Tấn, nghe nói quân Tấn đ. đóng ở núi Ma Kê,mới sai sứ sang thỉnh chiến . Khước Khắc hẹn đến ngày hôm sau th. khai chiến . Quan đại tướngnước Tề là Cao Cố nói với Tề Khoảnh công rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 554 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu Chuã- Nước ta cùng với nước Tấ, xưa nay chưa giao chiến bao giờ, không biết người nước Tấnbạo dạn hay là nhát gan để tôi xin sang trước, thử xem ra làm sao .Cao Cố bèn lên xe đi thẳng sang dinh quân Tấn để khiêu chiến . Trong dinh quân Tấn cómột viên tiểu tướng đi xe ra . Cao Cố cầm một miếng đá lớn, ném trúng vào đầu viên tiểu tướngấy . Viên tiểu tướng ấy ở trên xe ng. lăn xuống . Người dong xe sợ h.i, vội vàng bỏ chạy . CaoCố nhảy ngay lên xe của quân Tấn, tay cầm dây cương, đánh ngựa kéo thẳng về dinh quân Tề;lại đi diễu một v.ng nữa, vừa đi vừa reo rầm lên rằng:- Ai có mua sức khoẻ, ta bán bớt cho!Quân Tề đều vỗ tay cười . Khi quân Tấn biết mà ra đuổi theo th. đ. không kịp . Cao Cố vàonói với Tề Khoảnhg công rằng:- Quân Tấn dẫu nhiều, nhưng ít người có can đảm, không có g. đánh sợ .Ngày hôm sau, Tề Khoảnh công xông vào trong trận, truyền cho quân sĩ giương cung ra bắn. Quân Tấn chết hại rất nhiều . Giải Trương (tướng nước Tấn) cánh tay bị hai mũi tên, máu chảyd.ng d.ng xuống bánh xe, mà vẫn cố gắng cầm cương ngựa . Khước Khắc đang đánh trống thúcquân tiến vào, cũng bị một mũi tên trúng sườn bên tả, máu chảy xuống đến tận giầy . Tiếngtrống nghe đ. hơi chầm chậm . Giải Trương nói:- Dẫu bị thương, nhưng chưa đến nỗi chết th. cũng phải cố sức mà đánh .Trịnh Khâu Ho.n (quan xa hữu nước Tấn) khen lời Giải Trương nói phải, bảo Khước Khắcrằng:- Chết sống tại số, không can chi mà sợ h.i!Khước Khắc lại ra sức đánh trống để thúc quân, Giải Trương giục ngựa, nhằm thẳng phíatên bắn mà tiến vào . Trịnh Khâu Ho.n tay trái cầm nón che cho Khước Khắc, tay phải cầm giáođể đánh giặc . Quân Tấn nghe tiếng trống, tưởng là thắng trận, tranh nhau tiến vào, quân Tềkhông thể địch nổi, vội vàng bỏ chạy . Hàn Quyết thấy Khước Khắc bị thương nặng, liền nóirằng:- Quan nguyên sóai h.y tạm nghỉ, để mặc tôi đuổi theo quân giặc .Hàn Quyết đem quân đuổi theo . Quân Tề sợ h.i, bỏ chạy tán loạn . Tề Khoảnh công v.ngquanh núi Hoa Bất Trú mà chạy . Hàn Quyết trông thấy cỗ xe thếp vàng của Tề Khỏanh công,liền cố sức đuổi đánh . Phùng Sửu Phủ (quan xa hữu nước Tề) bảo viên tướnng dong xe cho TềKhoảnh công là Bính Hạ rằng:- Tướng quân giao cương ngựa cho tôi, rồi tháo ra ngoài v.ng vây, để lấy quân cứu viện .Bấy giờ quân Tấn kéo đến nhiều lắm, vây núi Hoa Bất Trú ba v.ng . Phùng Sửu Phủ bảo TềKhoảnh công rằng:- Bây giờ đ. nguy cấp lắm rồi! chúa công nên cởi ngay áo cẩm bào ra để tôi mặc, tôi giảcách làm chúa công, c.n chúa công th. mặc áo của tôi mà cầm cương xe, để đánh lừa quân Tấn. Không may có điều g., tôi xin chết thay chúa công, chúa công mới có thể trốn thóat được .Tề Khoảnh công theo lời, vừa đổi áo xong th. quân Hàn Quyết kéo đến . Hàn Quyết trôngthấy người mặc áo cẩm bào, tưởng là Tề Khoảnh công, mới nắm lấy cương ngựa cúi đầu hai xámà nói rằng:- Chúa công tôi theo lời xin của nước Lỗ và nước Vệ, có sai tôi đem quân tới đây; nay đượcgặp nhà vua, tôi xin cầm ngựa để rước nhà vua quá bộ sang nước tôi một chút .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 555 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 56. TïçKhoaãnh Cöng Baây Cuöåc Mua Cûúâiphuâng Sûãu PhuãThay Hònh Cûáu ChuãPhùng Sửu Phủ giả cách kêu khát nước, không thể nói được, rồi cầm cái bầu đưa cho TềKhoảnh công mà bảo rằng:- Phùng Sửu Phủ! Nhà ngươi đi lấy cho ta bầu nước .Tề Khoảnh công xuống xe, giả cách ra suối lấy nước, khi lấy được nước, Phùng Sửu Phủ lạikêu là nước đục, Tề Khoảnh công lại đi t.m chỗ nước trong, rồi lần đi quanh về phía hữu màtrốn; may lại gặp có tướng nước Tề là Trịnh Chu Phủ vừa đi xe đến, bảo Tề Khoảnh công rằng:- Bính Hạ nay đ. bị h.m ở trong đám quân Tấn, không ra được rồi! Thế lực quân Tấn bâygiờ to lắm, có con đường này là ít quân giặc mà thôi, chúa công nên thừa cơ đi mau .Trịnh Chu Phủ tức th. đưa dây cương cho Tề Khoảnh công . Tề Khoảnh công lên xe chạythoát . Hàn Quyết sai người báo với Khước Khắc rằng:- Đ. bắt được vua Tề rồi!Khước Khắc mừng lắm . Khi Hàn Quyết giải Sửu Phủ đến . Khước Khắc trông thấy biết làkhông phải vua Tề liền nổi giận mà hỏi Phùng Sửu Phủ rằng:- Nhà ngươi là ai ?Phùng Sửu Phủ nói:- Tôi là quan xa hữu nước Tề, tên gọi Phùng Sửu Phủ, c.n chúa công tôi tức là người lúc n.yxuống suối đi lấy nước đó .Khước Khắc giận lắm, nói:- Nhà ngươi dám mạo nhận làm vua Tề, để đánh lừa quân ta th. tất phải chiếu quân phápmà trị tội .Khước Khắc truyền cho quân sĩ đem Phùng Sửu Phủ ra chém . Phùng Sửu Phủ kêu to lênrằng:- Quân sĩ nước Tấn h.y nghe ta nói: từ nay chớ ai có thay vua trong lúc hoạn nạn như PhùngSửu Phủ này mà chết mất mạng đó .Khước Khắc sai cởi trói cho Phùng Sửu Phủ mà nói rằng:- Người ta đ. biệt tận trung với vua, ta không nên giết! Nói đoạn truyền lấy xe chở lươngthực và quân dụng chở Phùng Sửu Phủ đi theo sau quân Tề . Khoảnh công về đến dinh quânTề, nghĩ cái ơn Phùng Sửu Phủ, ra rồi lại vào, cả thảy đến ba lần . Quốc Tá và Cao Cố nghe tinKhoảnh công thua trận, vội vàng đem quân đến tiếp ứng, thấy Khoảnh công ở trong đám quânTấn ra, giật m.nh hỏi rằng:- Sao chúa công lại khinh thường mà xông vào trong chỗ hang hổ như vậy .Khoảnh công nói:- Phùng Sửu Phủ v. ta thay ta mà bị h.m ở trong đám quân giặc, chưa biết sống chết thếnào cho nên ta ngồi không yên được, lại phải xông vào để t.m .Nói chưa dứt lời th. nghe báo quân Tấn đ. kéo đến . Quốc Tá nói với Khoảnh công rằng:- Nay quân ta đ. bất lợi, chúa công chớ ở đây lâu, nên mau mau rút quân về nước, để đợiquân Sở đến cứu!Tề Khoảnh công theo lời, rút quân về Lâm Tri (kinh thành nước Tề) Khước Khắc đem đạibinh cùng với quân Lỗ, Vệ, Tào kéo thẳng sang nước Tề, đi qua quan ải nào, cũng đốt phá tànhại, thẳng đến kinh đô, định diệt hẳn nước Tề .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 556 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 57Vu Thần Kết Duyên Với Hạ Cơtr.nh Anh Đền Ơn Cho Triệu ThuẫnQuân Tấn đuổi theo Tề Khoảnh công đến đất Viên Lân . Tề Khoảnh công sợ h.i, họp các tướnglại để hỏi kế . Quốc Tá nói rằng:- Tôi xin đem cái l. nghiễn (l. hai tầng, trên chưng, dưới nấu) của Kỷ hầu và cái khánh ngọcsang lễ nước Tấn để xin giảng hoà; c.n những đất ta xâm chiếm của nước Lỗ và nước Vệ khitrước th. trả lại cho hai nước ấy .- Như thế là ta xử với Tấn quá phải lắm rồi, nếu Tấn không nghe th. thế nào cũng phải cốsức đánh!Quốc Tá vâng lệnh đem l. nghiễn và khánh ngọc sang dinh quân Tấn, vào nói trước với HànQuyết . Hàn Quyết nói:- V. Lỗ và Vệ than phiền bị Tề luôn luôn xâm chiếm, cho nên chúa công tôi thương t.nh màđến cứu, chứ chúa công tôi có thù g. với nước Tề!Quốc Tá nói:- Tôi xin tâu với chúa công tôi trả lại những đất xâm chiếm của Lỗ và Vệ th. tướng quân nghĩthế nào ?Hàn Quyết nói:- Việc ấy quyền tại quan nguyên soái (tr. Khước Khắc) tôi chứ tôi không dám quyết .Nói xong, liền đưa Quốc Tá vào yết kiến Khước Khắc . Khước Khắc trông thấy Quốc Tá, hầmhầm nổi giận . Quốc Tá đối đáp vẫn có lễ phép . Khước Khắc nói:- Nước ngươi đ. sắp mất đến nơi, lại c.n muốn dùng lời nói khéo để làm kế ho.n binh haysao! Nếu thực l.ng xin giảng hoà th. phải theo ta hai điều .Quốc Tá nói:- hai điều đó là g., xin ngài cho biết .Khước Khắc nói:- Một là nước ngươi phải đưa người con gái của Tiêu Quân sang ở nước ta để làm tin; hai làtrong địa giới nước Tề phải đắp một con đường từ tây sang đông, để vạn nhất sau này nước Tề557ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu Thuêéncó bội ước th. ta giết người làm con tin ấy, và khi đem quân sang đánh ta có thể đi suốt từ tâysang đông được .Quốc Tá nổi giận mà nói rằng:- Nguyên sóai nghĩ sai rồi! Con gái của Tiêu Quân là ai, tức là thân mẫu chúa công tôi, cũngchẳng khác g. thân mẫu vua Tấn, lẽ nào lại đem quốc mẫu làm con tin bao giờ! C.n ruộng đấtở trong nước tôi là phải tuỳ theo địa thế mà đắp, nếu v. nước Tấn mà đổi lại tất cả th. khác g.một nước đ. mất rồi . Nguyên soái nói như thế là . không muốn cho nước tôi giảng hoà .Khước Khắc nói:- Không muốn cho giảng hoà th. nước ngươi làm g. ?Quốc Tá nói:- Nguyên soái chớ có khinh nước Tề tôi quá! Nước tôi dẫu bị thua một trận, nhưng chưa lấyg. làm tổn hại cho lắm, nguyên soái không cho hoà th. chúng tôi xin thu thập quân m., cùngvới nguyên soái quyết chiến một trận . Một trận không được th. hai trận; hai trận không đượcth. ba trận, nếu ba trận cũng không được th. bấy giờ cả nước Tề tôi là của nước Tấn, cần g. c.nphải gửi người làm tin và đắp đường từ tây sang đông làm g. ? Ngay bây giờ, tôi xin từ biệtnguyên soái .Quốc Tá liền đặt cái l. nghiễn và cái khánh ngọc xuống đất, rồi chắp tay vái chào mà lui ra .Qúy Tôn Hàng Phủ và Tôn Lương Phu đứng ở sau màn nghe nói, chạy ra bảo Khước Khắc rằng:- Làm như vậy th. nước Tề giận ta quá lắm, tất cố sức mà đánh, không lẽ ta thắg m.i, chibằng ta theo lời giảng hoà là hơn .Khước Khắc nói:- Sứ nước Tề đ. đi rồi th. biết làm thế nào ?Qúy Tôn Hàng Phủ nói:- Ta nên sai người đuổi theo mà gọi lại .Khước Khắc liền sai người đuổi theo, mời Quốc Tá h.y trở lại dinh quân Tấn . Khước Khắcbảo Qu. Tôn Hàng Phủ và Tôn Lương Phu cùng Quốc Tá làm lễ tương kiến, rồi lại nói với QuốcTá rằng:- Tôi sợ không làm nổi việc ấy th. có lỗi với chúa công tôi, cho nên tôi chưa dám nhận lời;nay hai quan đại phu nước Lỗ và nước Vệ (trở Qu. Tôn Hàng Phủ và Tôn Lương Phu) đ. cùngnói với tôi, th. tôi cũng không dám trái . . Vậy tôi xin nghe lời đại phu .Quốc Tá nói:- Nguyên soái đ. thuận cho nước tôi giảng hoà th. xin ăn thề:"Nước Tề nhận phải triều cống nước Tấn, lại trả những đấ xâm chiếm của nước Lỗ và nướcVệ . Nước Tấn nhận phải rút quân về và không được xâm phạm của cải nước Tề".Hai bên đều phải lập tờ thệ văn, Khước Khắc truyền đem tiết sinh ra, cùng nhau ăn thề rồitừ biệt . Khước Khắc lại tha cho Phùng Sửu Phủ trở về nước Tề . Tề Khoảnh công cho Phùng SửuPhủ làm thượng khanh .Bọn Khước Khắc thắng được quân Tề, trở về nước Tấn . Tấn Cảnh công đều gia phong tháiấp cho; lại cho Hàn Quyết làm tân trung quân nguyên soái, Triệu Quát làm phó; Củng Sóc làmTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 558 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu Thuêéntân thượng tuân nguyên soái, Hàn Xuyên làm phó; Tuân Trụ làm tân hạ quân nguyên soái, TriệuChiên làm phó, mọi người đều được phong tước quan khanh cả .Quan tư khấu là Đồ Ngạn Giả thấy họ Triệu hưng phấn càng đem l.ng ghen ghét, ngày đêmchỉ cố t.m sự lầm lỗi của họ Triệu để dèm pha với Tấn Cảnh công; lại mật kết với họ Loan và họKhước, khiến cho hai họ ấy cùng về bè với m.nh .Tề Khoảnh công từ khi bị thua về, hết l.ng sửa sang chính trị, để định báo thù nước Tấn .Vua tôi nước Tấn cũng sợ nước Tề báo thù, không giữ được nghiệp bá chủ, lại bắt các nước phảitrả lại cho nước Tề những đất xâm chiếm mà nước Tề đ. phải trả lại cho họ khi trước (theominh ước) . Từ bấy giờ các nước chư hầu cho rằng nước Tấn không có tín nghĩa, bèn không tinphục nước Tấn nữa .Lại nói chuyện Hạ Cơ nước Tần từ khi kết duyên với quan liên do.n nước Sở là Tương L.o,chưa được một năm th. Tương L.o phải đi đánh trận ở Bí Địa . Hạ Cơ mới cùng với con riêngcủa Tương L.o là Hắc Sái tư thông; đến lúc Tương L.o chết trận, Hắc Sái say mê Hạ Cơ, bỏkhông đi t.m xá Tương L.o, người trong nước ai cũng chê cười . Hạ Cơ lấy làm xấu hổ, muốnmượn tiếng đi t.m xác Tương L.o để trở về nuớc Trịnh, (nguyên Hạ Cơ là con gái nước Trịnh,trước lấy chồng ở nước Tần), Tước thân công ở nước Sở là Khuất Vu thuê người mật báo với HạCơ rằng:- Thân công có l.ng yêu mến nàn lắm, nàng về nước Trịnh hôm nào th. hôm ấy thân côngsẽ sang xin cưới ngay .Khúất Vu lại sai người nói với Trịnh Tương công rằng:- Hạ Cơ muốn về nước nhà, sao nhà vua không sai người đón về ?Trịnh Tương công quả nhiên sai sứ sang nước Sở để xin đón Hạ Cơ . Sở Trang vương hỏi cácquan đại phu rằng:- Hạ Cơ muốn t.m xác Tương L.o, người nước Trịnh có . muốn giúpp cho được việc, vậy nênmới sai người sang đón về .Trang vương nói:- Xác Tương L.o chết ở nước Tấn, người nước Trịnh giúp thế nào được ?Khuất Vu nói:- Tuân Dinh là con yêu của Tuân Thủ, nay bị giam ở nước Sở ta . Tuân Thủ thương nhớ lắm!Bây giờ Tuân Thủ mới được lên làm chức trung quân phó tướng ở nước Tấn, lại quen biết vớiquan đại phu nước Trịnh là Hoàng Thủ, th. tất thế nào rồi cũng nhờ Hoàng Thủ điều đ.nh vớinước Sở ta, xin đem thi thề công tử Cốc Thần (con Sở Trang vương) và Tương L.o sang đổi lấyTuân Dinh về . Vua nước Trịnh v. việc giao chiến ở Bí Địa, sợ nước Tấn đem quân sang hỏi tội,cũng muốn nhân việc này để lấy l.ng nước Tấn, đó là t.nh thực, chứ không c.n nghi ngờ g. nữa!Nói chưa dứt lời th. Hạ Cơ vào từ biệt Sở Trang vương, tâu việc xin về nước Trịnh, vừa tâuvừa khóc, nước mắt như mưa . Lại nói với Sở Trang vương rằng:- Nếu không t.m được Tuơng L.o th. thiếp xin thề không về nước Sở nữa!Sở Trang vương có l.ng thương mà cho đi . Hạ Cơ đi sang nước Trịnh . Khuất Vu lại mật đưathư cho Trịnh Tương công, xin cưới Hạ Cơ làm vợ . Trịnh Tương công biết việc Sở Trang vươngvà công tử Anh Tề khi trước muốn lấy Hạ Cơ, lại thấy Khuất Vu đang được trọng dụng ở nướcTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 559 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénSở, cũng muốn kết thân, mới nhận lễ và cho cưới . Người nước Sở không ai biết chuyện ấy cả. Khuất Vu lại sai người sang bảo Tuân Thủ nước Tấn đem thi thể công tử Cốc Thần và TươngL.o sang đổi lấy Tuân Dinh về . Tuân Thủ viết thư nhờ Hoàng Thủ (quan đại phu nước Trịnh) ởgiữa nói hộ với Sở Trang vương .Sở Trang vương muốn được thi thể con m.nh là công tử Cốc Thần, mới tha cho Tuân Dinhvề và nước Tấn cũng giả lại hai thi thể . Đến lúc quân nước Tấn đánh Tề, Tề Khoảnh công sai sứsang cầu cứu nước Sở, chính gặp lúc nước Sở mới có tang, chưa đem quân sang cứu, sau nghetin quân Tề thua trận và quan đại phu nước Tề là Quốc Tá đ. phải xin giảng hoà với Tấn, SởCung vương mới bảo triều thần rằng:- Nước Tề theo Tấn là v. nước Sở ta chưa kịp đến cứu, đó không phải là bản tâm nước Tề .Nay ta nên cử binh đi đánh Lỗ và Vệ để báo thù cho nước Tề, có ai dám v. ta đem cái . ấy sangnói cho vua Tề biết ?Khuất Vu xin đi . Sở Cung vương nói:- Nhân tiện nhà ngươi đi qua nước Trịnh, nên nước với vua Trịn đến tháng mười đem quânsang hội nhau ở địa giới nước Vệ, và cũng nói cho vua Tề biết .Khuất Vu về nhà thu xếp tiền của và cho gia quyến đi trước c.n m.nh th. ở lại sau, rồi thẳngđường tiến sang nước Trịnh . Khuất Vu đem lời nói của vua Sở vào ước với vua Trịnh, rồi lui ranhà quán xá cùng với Hạ Cơ làm lễ thành thân . Đêm hôm ấy Hạ Cơ nỉ non bên gối, hỏi KhuấtVu rằng:- Việc này khi trước phu quân có tâu với vua Sở không ?Khuất Vu đem chuyện Sở Trang vương và công tử Anh Tề khi trước đều muốn lấy Hạ Cơ nóilại cho Hạ Cơ nghe, lại bảo Hạ Cơ rằng:- Ta v. ái khanh mà chịu phí bao nhiêu tâm cơ, ngày nay ba sinh mới phỉ mười thuyền, takhông dám về nước Sở nữa; sáng mai ta cùng với ái khanh t.m chốn nương thân, cùng nhaubách niên giai l.o, ái khanh nghĩ thế nào ?Hạ Cơ nói:- Phu quân đ. không về nước Sở th. việc đi sứ Tề này biết làm thế nào ?Khuất Vu nói:- Ta chẳng đi sứ Tề nữa! Ngày nay, cùng với nước Sở chống nhau, chỉ có nước Tấn, âu là tacùng ái khanh sang ở nước Tấn .Ngày hôm sau, Khuất Vu viết một đạo biểu giao cho người hầu đem về tâu với Sở Cungvương, rồi cùng Hạ Cơ trốn sang nước Tấn . Tấn Cảnh công đanh lấy việc thua nước Sở làm xấuhổ, nghe tin Khuất Vu đến, mừng lắm nói rằng:- Thế này th. thật là trời đem người ấy đến giúp ta!Tấn Cảnh công nói xong, liền cho Khuất Vu làm quan đại phu, lại phong cho đất H.nh Địađể làm thái ấp . Khuất Vu mới bỏ họ Khuất, lấy chữ Vu làm họ, đặt tên là Thần . Từ bấy giờ vẫngọi là Vu Thần . Sở Cung vương tiếp được tờ biểu của Vu Thần, mở ra đọc, đại lược nói rằng:"Vua Trịnh đem Hạ Cơ gả cho tôi, tôi trót dại, không thể từ chối được . Nay tôi sợ đại vươngtrị tội, vậy phải tạm trốn sang nước Tấn; c.n việc sứ Tề, xin đại vương chọn sai người khác . Tôicam chịu tội chết!"Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 560 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénSở Cung vương nổi giận, triệu công tử Anh Tề và công tử Trắc vào đưa tờ biểu cho xem .Công tử Trắc nói:- Nước Sở ta và nước Tấn xưa nay vôn là cừu định với nhau, nay Vu Thần trốn sang nướcTấn, tức là làm phản, phải trừng phạt để làm gương .Công tử Anh Tề nói:- Hắc Sái thông dâm với kế mẫu là Hạ Cơ, cùng là có tội, cũng phải trừng phạt mới được .Sở Cung vương theo lời, liền sai công tử ÁnhTê đem quân đến vây bắt gia tộc của Vu Thần,và sai công tử Trắc đến bắt Hắc Sái mà chém đi . Bao nhiêu gia tài của Vu Thần cùng Hắc Sáiđều bị công tử Anh Tề và công tử Trắc chiếm lấy hết cả . Vu Thần nghe tin ấy mới đưa thư chocông tử Anh Tề và công tử Trắc, đại lược nói rằng:"Các ngươi xui giục vua Sở làm những việc tham tàn, giết hại kẻ không có tội; ta quyết làmcho các người phải khổ sở ở nơi đường sá mà chết!"Bọn công tử Anh Tề giấu bức thư ấy đi, không dám nói cho Sở Cung vương biết . Vu Thầnbày mưu lập kế cho nước Tấn để sang thông hiếu với nước Ngô; rồi đem những phép xa chiếndạy người nước Ngô; lại cho con là Hồ Dung sang làm quan hành nhân ở nước Ngô, để thôngtin tức cho nước Ngô và nước Tấn . Từ bấy giờ nước Ngô mỗi ngày một cường thịnh, chiếmlấy những thuộc quốc ở phía đông của nước Sở; vua nước Ngô là Trọng Mộng tiếm hiệu xưngvương . Sở Cung vương cho công tử Anh Tề làm đại tướng cùng với quân nước Trịnh sang đánhVệ, tàn phá bờ cỡ nước Vệ, rồi lại đem quân sang xâm chiếm nước Lỗ, đóng đồn ở đất DươngKiều . Trọng Tôn Miệt (tướng nước Lỗ) đem thợ khéo và con gái dệt cửi thêu thùa giỏi của nướcLỗ, mỗi hạng một trăn người sang dâng nước Sở và được giảng hoà . Nước Tấn cũng sai sứ ướcvới Lỗ Thành công cùng sang đánh Trịnh . Lỗ Thành công nhận lời .Năm thứ 20 đời Chu Định vương, Trịnh Tương Công (Kiên) mất, thế tử Phi lên nối ngôi,tức là Trịnh Nhiệu công . Trịnh Nhiệu công cùng với nước Hứa tranh nhau địa giới . Vua nướcHứa sang kêu với Sở Cung vương . Sở Cung vương cho vua Hứa là phải lẽ, sai người trách TrịnhNhiệu công . Trịnh Nhiệu công tức giận, mới bỏ Sở theo Tấn . Năm ấy, Khước Khắc nước Tấn bịthương, què mất cánh tay trái, liền cáo l.o về nhà, chẳng được bao lâu th. mất . Loan Thư thaylàm chức trung quân nguyên soái (tức là tướng quốc). Năm sau công tử Anh Tề nước Sở sangđánh Trịnh, Loan Thư đem quân đi cứu .Lúc bấy giờ Tấn Cảnh công thấy nước Trịnh và nước Tề đều thần phục m.nh, th. sanh l.ngkiêu ngạo, lại tin dùng Đồ Ngạn Giả, và ham sự chơi bời săn bắn như Tấn Linh công thuở xưa. Triệu Đồng và Triệu Quát có . bất hoà với anh là Triệu Anh, vu cho việc dâm loạn, rồi đuổisang nước Tề, Tấn Cảnh công cũng không thể nào mà ngăn cấm nổi . Bấy giờ núi Lương Sơn tựnhiên sụt đá xuống làm nghẽn một khúc sông, nước sông ba ngày không chảy được . Tấn Cảnhcông sai quan thái sử bói xem tốt xấu thế nào . Đồ Ngạn Giả đút tiền cho quan thái sử để nóivề việc h.nh phạt không hợp lẽ . Tấn Cảnh công nói:- Ta dùng h.nh phạt, chưa hề có làm quá bao giờ, sao lại bảo là không hợp lẽ ?Đồ Ngạn Giả nói với Tấn Cảnh công rằng:- H.nh phạt không hợp lẽ nghĩa là không đán tội mà trị tội, cũng như đán tội mà khôngtrị tội . Triệu Thuẫn giết vua Linh công ta ở Đào Viên, việc ấy chép vào sử sách, đó là một tộikhông thể dung tha được; thế mà Thành công không trị tội, lại giao quyền chính trong nướccho kẻ phạm tội, dây dưa m.i đến bây giờ, con cháu của kẻ phạm tội làm quan, đầy khắp trongTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 561 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu Thuêéntriều, thế th. lấy g. làm răn cho kẻ khác được ? và tôi nghe tin bọn Triệu Đồng và Triệu Quátcậy nhiều vây cánh, có . muốn làm phản, Triệu Anh can ngăn không được, phải chạy ra nướcngoài; c.n họ Loan và họ Khước, cũng sợ thế họ Triệu, không dám nói ra . Việc núi Lương Sơnđồ này, chính là . trời muốn khiến chúa công giải tỏ nỗi oan của Linh công trước và trị tội họTriệu đó!Tấn Cảnh công từ trận đánh nhau ở Bí Địa đ. ghét bọn Triệu Đồng và Triệu Quát chuyênquyền xấc xược, nay nghe lời noi của Đồ Ngạn Giả th. xiêu l.ng bèn đem lời nói ấy mà hỏi HànQuyết . Hàn Quyết nói:- Việc giết vua Linh công ở Đào Viên không dự g. đến Triệu Thuẫn . Và họ Triệu từ Triệu Thôitrở xuống, đời đời có công to với nước Tấn, sao chúa công lại nghe lời nói của đứa tiểu nhân mànghi con cháu công thần ?Cảnh công vẫn c.nnghi, lại hỏi Loan Thư và Khước Kỳ . Đồ Ngạn Giả đ. dặn Loan Thư và Khước Kỳ trước, bởivậy Loan Thư và Khước Kỳ cứ hàm hồ, không chịu biện bạch cho họ Triệu . Cảnh công mới cholời nói của Đồ Ngạn Giả là thực liền ghi tội Triệu Thuẫn vào cái mộc bài, giao cho Đồ Ngạn Giảmà bảo rằng:- Nhà ngươi liệu thế nào cho khỏi kinh động người trong nước thi cứ việc mà làm .Hàn Quyết biết mưu của Đồ Ngạn Giả, đêm hôm ấy đến bảo với Triệu Sóc, bảo Triệu Sócnên đi trốn . Triệu Sóc nói:- Thân phụ tôi ngày xưa chỉ v. không chịu để cho tiên quân giết, đến nỗi mang tiếng xấu vềsau, nay Đồ Ngạn Giả phụng mệnh chúa công để giết tôi thi tôi đâu dám trách . Nhưng vợ tôihiện đang có thai, đ. gần đến tháng, nếu sinh gái, th. chẳng nói làm chi, may mà sinh trai th.c.n có thể giữ được d.ng giống họ Triệu . Một giọt máu thừa ấy, xin tướng quân bảo toàn choth. tôi dẫu hồn về chín suối, cũng được hả dạ!Hàn Quyết khóc rằng:- Tôi chịu ơn Triệu tướng quốc (trỏ Triệu Thuẫn) ngày xưa, chẳng khác t.nh cha con . Ngàynay tôi sức hèn tài mọn, không thể chém được đầu giặc (trỏ Đồ Ngạn Giả), tôi đ. lấy làm xấuhổ lắm, nay c.n một việc này, tôi xin hết sức! Nhưng quân giặc căm tức đ. lâu, nay nhân dịpbáo thù, không c.n phân biệt ngọc đá vàng thau, tôi có làm g. cũng là vô ích, chi bằng ngàih.y cho công chúa (vợ Triệu Sóc, con gái Tấn Thành công) tránh nạn vào ở trong cung, mai sausinh đặng con trai th. tất có cơ báo thù được .Triệu Sóc vâng lời, rồi hai người gạt nước mắt mà từ biệt nhau . Triệu Sóc ước riêng với vợlà Trang Cơ rằng:- Ngày sau sinh con gái th. đặt tên là Văn, nếu sinh con trai, nên đặt tên là Vũ, bởi v. văn th.vô dụng mà có vũ th. mới báo thù được!Triệu Sóc lại nói chuyện cho Tr.nh Anh biết . Tr.nh Anh hộ tống cho Trang Cơ ra cửa sau đimột cái xe kín lên trốn vào cung ở với mẹ là Thành phu nhân (mẹ Tấn Cảnh công) . Sáng hômsau, Đồ Ngạn Giả đem quân vây nhà họ Triệu, lấy cái mộc bài của Tấn Cảnh công ghi tội TriệuThuẫn treo ở trước cửa, rồi kể tội họ Triệu phảnh nghịch, bắt bọn Triệu Sóc, Triệu Đồng, TriệuQuát, Triệu Chiên, cùng bao nhiêu già trẻ trai gái trong nhà đem giết tất cả . Con Triệu Chiênlà Triệu Thắng bấy giờ đang ở đất Hàm Đan, nhờ vậy thóat nạn, bỏ trốn sang nước Tống . ĐồNgạn Giả không t.m thấy Trang Cơ liền nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 562 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu Thuêén- Trang Cơ không cần phải bắt vội, nhưng nghe đâu đ. có thai, vạn nhất sinh con trai th.vẫn c.n cái giống phản nghịch, thêm di họa về sau!Quân sĩ báo rằng:- Nửa đêm hôm qua, có người đi một cái xe kín vào cung .Đồ Ngạn Giả nói:- Đó tất là Trang Cơ .Nói xong, vào tâu với Tấn Cảnh công rằng:- Toàn gia bọn phản nghịch đ. trừ hết được rồi, chỉ c.n có công chúa (trỏ Trang Cơ) trốnvào trong cung, xin tâu để chúa công định đoạt .Cảnh công nói:- Mẹ ta yêu công chúa lắm, không hỏi được đâu!Đồ Ngạn Giả nói:- Công chúa có mang sắp đẻ, nếu sinh hạ con trai, th. để lại giống phản nghịch, ngày sau lớnlên thế nào cũng báo thù, việc Đào Viên tất nhiên lại xảy ra một lần nữa, chúa công nên nghĩcho kỹ!Cảnh công nói:Để sau này hễ sinh con trai th. ta sẽ trừ đi cũng được!Đồ Ngạn Giả ngày đêm sai người d. thăm xem Trang Cơ sinh trai hay sinh gái . Mấy hômsau, Trang Cơ quả nhiên sinh được con trai . Thành phu nhân truyền cho cung nhân nói dối làsinh con gái . Đồ Ngạn Giả không tin, muốn sai một người vú vào cung để khám nghiệm xem .Trang Cơ sợ h.i, cùng với Thành phu nhân thương nghị, nói dối là đứa con gái sinh ra, đ. chếtmất rồi . Bấy giờ Tấn Cảnh công say mê tửu sắc, chính sự trong nước để mặc Đồ Ngạn Giả muốnlàm g. th. làm . Đồ Ngạn Giả nghi Trang Cơ không phải sinh con gái, và con cũng chưa chết,mới thân hành đem nữ bộc vào khám xét trong cung . Trang Cơ đem đứa cô nhi buộc vào trongđũng quần, rồi khấn rằng: "Nếu l.ng trời định làm tuyệt họ Triệu th. h.y khiến đứa cô nhi nàykhóc; nhược bằng họ Triệu không đến nỗi tuyệt tự th. xin cho đứa cô nhi này cứ nằm im nhưkhông".Khi nữ bộc dắt Trang Cơ ra ngoài rồi vào khám xét trong cung th. chẳng thấy g. cả . Đứa cônhi ở trong quần cứ nằm im, không kêu khóc chút nào . Đồ Ngạn Giả khám xong trở về, nhưngtrong l.ng vẫn c.n ghi hoặc . Có người bảo là cô nhi đ. được đem ra khỏi cung rồi . Đồ NgạnGiả liền yết thị rằng: "Hễ ai phát giác được đứa cô nhi ấy th. thưởng cho một ngh.n nén vàng;nếu biết mà không nói th. cũng coi như là kẻ chứa giấu đồ gian, phạm tội phản nghịch, toàngia sẽ bị xử trảm" .Đồ Ngạn Giả lại truyền cho quân sĩ canh giữ cửa cung rất nghiêm mật; ai ra vào đều phảikhám xét thật kỹ .Triệu Thuẫn khi trước có hai người môn khách tâm phúc, một người là Công tôn Chử Cữu,một người là Tr.nh Anh . Công tôn Chử Cữu được biết tin Đồ Ngạn Giả vây nhà họ Triệu trướcTr.nh Anh liền bàn với Tr.nh Anh cùng đến chịu nạn với họ Triệu, Tr.nh Anh nói:- Kẻ kia giả mệnh chúa công đến bắt họ Triệu th. dù chúng ta có đến để chịu chết, cũngchẳng ích g. cho họ Triệu cả .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 563 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénCông tôn Chử Cữu nói:- Vẫn biết là không ích g., nhưng ân nhân m.nh có nạn, lẽ nào m.nh lại tránh cái chết chođược ?Tr.nh Anh nói:- Trang Cơ (vợ Triệu Sóc) hiện đang có thai, nếu sinh con trai th. ta cùng nhà ngươi hết l.ngmà ủng hộ, chẳng may mà sinh con gái th. bấy giờ chúng ta h.y chết, cũng chưa chậm kia mà!Đến lúc nghe tin Trang Cơ sinh con gái, công tôn Chử Cữu khóc mà than rằng:- L.ng trời định làm tuyệt họ Triệu hay sao!Tr.nh Anh nói:- Chưa lấy g. làm chắc, âu là ta h.y d. xét xem đ.!Tr.nh Anh liền đút tiền cho các cung nhân để báo tin cho Trang Cơ . Trang Cơ biết Tr.nh Anhlà người trung nghĩa, mới viết một chữ "Vũ" đưa ra . Tr.nh Anh mừng thầm rằng:- Công chúa quả nhiên sinh con trai rồi!Sau Đồn Ngạn Giả vào khám xét trong cung, không thấy g. cả . Tr.nh Anh mới bảo công tônChử Cữu rằng:- Cô nhi họ Triệu vẫn ở trong cung mà Đồ Ngạn Giả không t.m thấy, đó mới thật là l.ng trời. Nhưng giấu như thế chẳng qua cũng chỉ giấu được một lúc mà thôi, sau này việc tiết lộ ra, ĐồNgạn Giả tất lại khám xét, âu là ta phải lập kế đem ra giấu ở một nơi xa th. mới bảo toàn được.Công tôn Chử Cữu ngẫm nghĩ trong nửa ngày, rồi hỏi Tr.nh Anh rằng .Tr.nh Anh nói:- Liều chết th. dễ, chứ giữ lấy cô nhi là một việc khó .Công tôn Chử Cữu nói:- Nhà ngươi nhận lấy việc khó, để ta làm việc dễ cho . Nhà ngươi nghĩ thế nào ?Tr.nh Anh nói:- Bây giờ nhà ngươi định kế g. ?Công tôn Chử Cữu nói:- Làm thế nào t.m được một đứa cô nhi khác, nói dối là cô nhi của họ Triệu, ta ẵm được vàogiấu ở trong núi Thú Dương, rồi nhà ngươi ra thú, để cho Đồ Ngạn Giả vào bắt . Khi hắn đ. bắtđược cô nhi giả ấy rroi th. đứa cô nhi thật kia mới có thể thóat nạn được .Tr.nh Anh nói:- T.m đứa cô nhi khác không khó, chỉ khó một nỗi làm thế nào đem cô nhi thật ở trong cungra cho được toàn vẹn ?Công tôn Chử Cữu nói:- Trong bọn các tướng, chỉ có Hàn Quyết là chịu ơn họ Triệu rất nhiều, việc đem đứa cô nhiở trong cung ra, có thể nhờ Hàn Quyết được .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 564 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénTr.nh Anh nói:- Ta mới sinh con trai, cũng gần ngày với đứa cô nhi họ Triệu, có thể thay được; nhưng nhàngươi đ. có cái tội giấu đứa cô nhi ấy, tất nhiên se bị giết . Nhà ngươi chết trước ta th. ta saođành l.ng!Tr.nh Anh nói xong, hai hàng nước mắt chảy xuống r.ng r.ng .công tôn Chử Cữu nổi giận mà nói rằng:- Đó là một việc hay cho ta, sao nhà ngươi lại khóc!Tr.nh Anh liền gạt nước mắt, rồi từ gi. lui về . Đêm hôm ấy, Tr.nh Anh ẳm con giao tay chocông tôn Chử Cữu; lại sang yết kiến Hàn Quyết, đưa cho Hàn Quyết xem chữ "Vũ" rồi sau mớinói đến cái mưu của công tôn Chử Cữu cho Hàn Quyết nghe . Hàn Quyết nói:- Trang Cơ đang có bệnh, sai ta đi t.m thầy thuốc, nếu nhà ngươi đánh lừa cho Đồ Ngạn Giảđi vào núi Thú Dương, tự khắc ta có kế đem được cô nhi họ Triệu ra .Tr.nh Anh liền phao lên cho mọi người biết rằng:- Quan tư khấu họ Đồ (tức là Đồ Ngạn Giả) muốn bắt cô nhi họ Triệu, sao lại t.m ở trongcung ?Người nhà Đồ Ngạn Giả nghe nói, liền hỏi Tr.nh Anh rằng:- Nhà ngươi có biết chỗ cô nhi họ Triệu ở đâu không ?Trịnh Anh nói:- Cho ta một ngh.n nén vàng, ta mới chịu bảo .Người nhà Đồ Ngạn Giả liền đưa Tr.nh Anh vào yết kiến Đồ Ngạn Giả . Đồ Ngạn Giả hỏi họtên là g. . Tr.nh Anh nói:- Tôi họ Tr.nh tên Anh, cùng với công tôn Chử Cữu cùng làm tôi họ Triệu, nay công chúa(trỏ Trang Cơ) sinh con trai, có sai người ẵm ra giao cho hai chúng tôi đem giấu . Nhưng tôi sợsau này có người tố giác th. ngh.n nén vàng thưởng về tay họ được, mà cả nhà tôi tất bị chếtoan, vậy nên tôi phải thú được .Đồ Ngạn Giả nói:- Đứa cô nhi ấy nay giấu ở đâu ?Tr.nh Anh nói:- Ngài cho đuổi hết người xung quanh đi, rồi tôi xin nói .Đồ Ngạn Giả tức khắc truyền cho tả hữu lui ra . Tr.nh Anh nói với Đồ Ngạn Giả rằng:- Hiện nay giấu ở trong núi Thú Dương, đi ngay mới bắt được, nếu chậm th. y trốn sangnước Tần mất! Nhưng ngài nên thân hành đi, người khác phần nhiều là thân t.nh với họ Triệu,chớ nên ủy thác cho ai cả .Đồ Ngạn Giả nói:- Nhà ngươi cứ đưa ta đi . Nếu là việc thực th. ta trọng thưởng cho, nếu không th. có tội đó!Tr.nh Anh nói:- Tôi cũng vừa ở trong núi về đây, bụng đói quá, xin ngài cho ăn một bữa .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 565 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénĐồ Ngạn Giả sai người dọn cơm cho ăn . Tr.nh Anh ăn xong, lại giục Đồ Ngạn Giả đi ngay. Đồ Ngạn Giả đem ba ngh.n quân theo Tr.nh Anh thẳng đường đi vao núi Thú Dương . Đườngđi quanh co, kể hàng mấy dặm, trông thấy ở bên kia suối có mấy gian nhà gianh, cửa đóng kínmít . Tr.nh Anh trỏ cái nhà ấy mà bảo Đồ Ngạn Giả rằng:- Đây tức là chỗ công tôn Chử Cữu giấu đứa cô nhi!Tr.nh Anh đến trước gọi cửa . công tôn Chử Cữu mở cửa ra đón, trông thấy quân sĩ, giả cáchhoảng hốt chạy trốn . Tr.nh Anh gọi mà bảo rằng:- Nhà ngươi chớ chạy, quan tư khấu họ Đồ đ. biết đứa cô nhi họ Triệu ở đây rồi; ngài thânhành đến bắt, nhà ngươi nên mau mau đem nộp đi .Tr.nh Anh nói chưa dứt lời th. quân sĩ đ. trói ngay công tôn Chử Cữu lại, đem đến trước mặtĐồ Ngạn Giả . Đồ Ngạn Giả hỏi:- Đứa cô nhi họ Triệu bây giờ để đâu ?Công tôn Chử Cữu đáp:- Thực quả không có!Đồ Ngạn Giả sai người lục sóat trong nhà th. thấy cửa buồng khóa kỹ lắm . Giáp sĩ phá cửamà vào . Trong buồng rất tối, nghe như có tiếng trẻ con sợ khóc ở trên một cái giường, bèn ẵmra ngoài th. thấy t. lót toàn bằng gấm vóc, r. là một đứa bé con nhà qu. phái . Công tôn ChửCữu trông thấy, muốn chạy đến giành lấy, nhưng bị trói không làm g. được, mới quát to lên màmắng Trịnh Anh rằng:- Tr.nh Anh thật là một đứa tiểu nhân! Khi trước họ Triệu bị bắt, ta ước với mày cùng nhauliều chết mà đến cứu, mày có bảo ta rằng công chúa (trỏ Trang Cơ) đang có thai, nếu chết đith. sau này ai là người phù tá cho cô nhi . Nay công chúa đem cô nhi giao cho mày với ta cùnggiấu vào chỗ núi này, bây giờ mày lại tham ngh.n nén vàng mà đi tố giác . Ta dẫu chết cũngchẳng tiếc g., chỉ tiếc rằng không đền được cái ơn của họ Triệu mà thôi!Công tôn Chử Cữu xỉ mắng Tr.nh Anh luôn miệng, một điều tiểu nhân, hai điều tiểu nhân,khiến Tr.nh Anh hổ thẹn, mặt đỏ bừng, bảo Đồ Ngạn Giả rằng:- Sao ngài không giết chết nó đi!Đồ Ngạn Giả truyền đem công tôn Chử Cữu ra chém, rồi xách đứa cô nhi họ Triệu némmạnh xuống đất chết tươi . Trong khi Đồ Ngạn Giả thân hành vào núi Thú Dương để băt cô nhihọ Triệu, th. ở khắp khinh thanh không có chỗ nào là không bàn tán xôn xao về việc này, ngườithi mừng thay cho Đồ Ngạn Giả, người thi thương thay cho họ Triệu, bởi vậy quân sĩ canh giữcửa cung, cũng hơi trễ nải việc khám xét . Hàn Quyết sai một người tâm phúc, giả cách làmthầy thuốc vào cung xem bệnh cho Trang Cơ, đem cái mảnh giấy có chữ "Vũ" của Tr.nh Anhđưa khi trước dán ở trên cái đẫy đựng thuốc . Trang Cơ trông thấy chữ "Vũ" liền hiểu . ngay .Người thầy thuốc bắt mạch xong, giả cách theo lối đoán bệnh, nói qua mấy câu: thai tiền sảnhậu v...vv.. Trang Cơ thấy cung nhân đứng xung quanh đều là người tâm phúc cả, liền đem đứacô nhi đặt vào đẫy thuốc . Đứa cô nhi kêu khóc rầm lên . Trang Cơ lấy tay vỗ ở ngoài đẩy thuốcmà khấn rằng:- Triệu Vũ! Triệu Vũ! Nhà ta trăm mạng chết oan, sự việc báo thù chỉ trông vào một thân conđó thôi, khi con ra cửa cung, chớ có kêu khóc!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 566 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 57. Vu Thêçn Kïæt Duyïn Vúái HaåCútrònh Anh Àïçn Ún Cho Triïåu ThuêénTrang Cơ dặn xong th. đứa cô nhi không khóc nữa; khi đem ra cửa cung, cũng chẳng aikhám xét g. cả . Hàn Quyết đem được cô nhi họ Triệu ra, khác nào như người được của báu,liền giấu vào một nơi nhà kín, giao cho vú nuôi, dẫu người trong nhà cũng chẳng ai biết được .Đỗ Ngạn Giả về dinh, đem ngh.n nén vàng thưởng cho Tr.nh Anh . Tr.nh Anh từ chối, khôngchịu nhận thưởng . Đồ Ngạn Giả nói:- Nhà ngươi chỉ v. cầu thưởng mà ra thú, cớ sao lại c.n chối từ ?Tr.nh Anh nói:- Tôi trước làm môn khách họ Triệu đ. lâu, nay giết cô nhi họ Triệu để gỡ tội, đ. làm mộtđiều bất nghĩa, nay lại c.n dám tham vàng hay sao . nếu nghĩ đến cái công nhỏ mọn của tôith. xin dùng số vàng ấy để thu táng cho một nhà họ Triệu, gọii là chút t.nh của tôi đối với họTriệuu ngày xưa .Đồ Ngạn Giả bằng l.ng mà nói rằng:- Nhà ngươi thật là một người có nghĩa! Những thây rơi của họ Triệu, ta cho phép nhà ngươiđược dùng số vàng này mà thu táng .Tr.nh Anh lạy tạ, nhận lấy ngh.n nén vàng, rồi thu táng thây rơi họ Triệu, ở bên cạnh mộTriệu Thuẫn . Khi thu táng đ. xong, lại đến tạ ơn, th. Đồ Ngạn Giả muốn giữ lại để bổ dụng .Tr.nh Anh ứa nước mắt mà nói rằng:- Tôi chỉ v. tham sống sợ chết mà làm cái việc bất nghĩa này, c.n mặt mũi nào trông thấyngười nước Tấn nữa! Từ đây, chỉ xin bỏ cửa nhà để đi kiếm ăn nuôi miệng ở phương xa mà thôi!Tr.nh Anh cáo từ Đồ Ngạn Giả, rồi đến yết kiến Hàn Quyết . Hàn Quyết đem đứa cô nhi họTriệu và một người vú nuôi giao cho Tr.nh Anh . Tr.nh Anh nhận làm con m.nh, đem vào núiMạnh Sơn để nuôi giấu . Về sau người ta gọi núi ấy là Tàng Sơn .Đến ba năm sau, Tấn Cảnh công ra chơi Tân Điền, thấy chỗ ấy ruộng đất tốt lắm, mới thiênđô ra ở đấy, gọi là Tân Giáng, c.n đô thành cũ th. gọi là Cố Giáng . Triều thần làm lễ chúc mừng. Cảnh công đặt tiệc ở nội cung để khoản đ.i . Trời đ. gần tối, nội thị sắp sửa thắp nến, th. bỗngcó một trận gió dữ, cuốn vào trong cung điện, hơi lạnh buốt người, ai cũng kinh sợ . Trận gióvừa qua th. Tấn Cảnh công thấy một con ma đầu bù, m.nh dài hơn trượng, xo. tóc đến tận đất,ở ngoài cửa bước vào, quát tó lên mà mắng rằng:- Trời ơi! con cháu ta có tội g. mà nhà ngươi giết đi, ta đ. tâu với Ngọc hoàng thượng đế,cho đến đây để đánh chết nhà ngươi .Nói xong, giơ đùi đồng đánh Tấn Cảnh công . Tấn Cảnh công kêu rầm lên rằng:- Các quan cứu ta với!Miệng kêu, tay rút thanh kiếm để chém con ma, chẳng ngờ lại chém phải ngón tay của m.nh. Triều thần không hiểu ra làm sao, vội vàng xúm lại giật lấy thanh kiếm . Tấn Cảnh công hộcmáu tươi ra đằng miệng, rồi ng. lăn xuống đất .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 567 Dõch giaã: ÀöéMuåcHồi 58Ngụy Tướng Sang Tần Đón ThầyThuốcdưỡng Thúc V. Vua Bắn Kẻ ThùTấn Cảnh công bị con ma đánh, hộc máu tươi ra đằng miệng, ng. lăn xuống đất . Nội thị vựcvào trong ph.ng, giờ lâu mới dần dần tỉnh lại . Các quan đều không được vui mà tan về cả .Cảnh công ốm nặng không dậy được . Nội thị tâu rằng ở đất Tang môn có người thầy cúng caotay lắm, ban ngày trông thấy ma quỷ được, xin cho đi triệu đến . Tấn Cảnh công cho đi triệu .Thầy cúng đất Tang Môn mới vào cửa ph.ng, đ. nói ngay là có ma quỷ . Cảnh công hỏi h.nhdáng ma quỷ ấy thế nào . Thầy cúng nói:- Đầu bù tóc xo., m.nh cao hơn trượng, thường hay lấy tay đánh vào ngực, trông rất hungtợn!Cảnh công nói:- Thầy cúng nói chính hợp với măt ta trông thấy . Con ma ấy bảo là ta giết oan con cháu nó,không biết nó là ai ?Thầy cúng nói:- Tất là người công thần đời trước mà nay con cháu bị chết oan!Cảnh công ngạc nhiên nói rằng:- . chừng người ấy là tổ họ Triệu!Đồ Ngạn Giả đứng bên cạnh, liền tâu với Cảnh công rằng:- Thầy cúng này nguyên là môn khách họ Triệu, nên mượn chuyện này để nói gỡ cho họTriệu, chúa công chớ nên nghe .Cảnh công nín lặng . Được một lúc lại hỏi thầy cúng rằng:- Con ma ấy có thể cúng được không ?Thầy cúng nói:- Con ma ấy đang có l.ng căm tức, dẫu cúng cũng vô ích .Cảnh công nói:568ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Vò Vua Bùæn KeãThuâ- Vậy th. cái hạn lớn của ta thế nào ?Thầy cúng nói:- Tôi xin liều chết mà nói thẳng rằng cứ như bệnh t.nh của chúa công th. e không kịp nếmlúa mạch mới .Đồ Ngạn Giả bảo thầy cúng rằng:- Chỉ trog một tháng nữa th. lúa mạch chín . Chúa công dẫu có bệnh, nhưng tinh thần c.ntráng kiện, đ. đến nỗi nào! Nếu chúa công được nếm lúa mạch mới th. ta chém đầu nhà ngươi!Đồ Ngạn Giả nói xong, liền đuổi thầy cúng ra . Sau đó bệnh Tấn Cảnh mỗi ngày một nặngthêm . Y sinh nước Tấn vào xem, không biết là chứng bệnh g., không dám cho thuốc . Quan đạiphu là Nguỵ Tướng (con Ngụy Kỳ) nói với mọi nguời rằng:- Ta nghe nói nước Tần có hai người danh y là Cao Hoà và Cao Ho.n, được Biển Thướctruyền nghề cho, chữa bệnh tài lắm, hiện đang làm chức thái y ở nước Tần . Nay muốn chữabệnh cho chúa công th. tấ phải mời người ấy mới được .Mọi người đều nói:- Tần là một nước cừu địch với ta, khi nào lại chịu cho thầy thuốc sang chữa bệnh cho chúacông ta!Nguỵ Tướng nói:- Có tai nạn g. th. giúp đỡ lẫn nhau, ấy là việc hay của nước láng giềng! Tôi dẫu hèn mọn,cũng xin đem ba tấc lưỡi mà báo được nước Tần phải cho danh y sang cứu chữa cho chúa công.Mọi người đều nói:- Nếu được như vậy th. cả triều đều cám ơn ông lắm .Ngụy Tướng tức khắc thẳng đường đi sang nước Tần . Tần Hoàn công hỏi đến có việc g. .Ngụy Tướng tâu rằng:- Chúa công tôi chẳng may bị bệnh, nghe nói qu. quốc có hai danh y là Cao Hoà và CaoHo.n, có tài khởi tửsinh, vậy tôi sang mời, để về chữa bệnh cho chúa công tôi .Tần Hoàn công nói:- Nước Tấn đ. nhiều lần vô l. đánh nhau với quân ta; nước ta dẫu có danh y, khi nào lại chịuchữa bệnh cho vua Tấn!Nguỵ Tướng nghiêm nét mặt đáp rằng:- Nhà vua nghĩ thế là sai lắm! Qu. quốc cùng tôi là láng giềng, bởi vậy vua Hiến công tôingày xưa cùng vua Mục công ở bên qu. quốc đ. kết thân với nhau, để định đời đời cùng nhaugiao hiếu, thế mà vua Mục công lúc trước dẫu có giúp vua Huệ công tôi về nước, lại gây việctranh chíên ở đất Hàn Nguyên; lúc sau dẫu có giúp vua Văn công về nước, lại bội lời thề ước ởsông Dĩ Thuỷ, có phải là những sự thù oán đều tự qu. quốc ra cả đó không ? Khi vua Văn côngtôi tạ thế đi rồi, Tần Mục công lại quá nghe lời Mạnh Minh, khinh vua Tương công tôi h.y c.ntrẻ tuổi, đem quân qua núi Hào Sơn, đánh lén nước phụ thuộc của nước tôi, để đến nỗi thuaTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 569 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Vò Vua Bùæn KeãThuâquân; nước tôi bắt được ba quan nguyên sóai mà đều tha cho về, rồi sau qúy quốc lại trái lờithề, đem quân sang đi đánh Sùng mà qu. quốc lại đem quân cùng với nước tôi giao chiến; đếnchúa công tôi bây giờ, sang hỏi tội nước Tề th. nhà vua lại sai Đỗđem quân cứu Tề . Lúc thua không chừa, lúc được không thôi; những mối thù oán, đều là tạiqúy quốc cả ! Nhà vua thử nghĩ xem như thế là nước tôi xâm phạm qu. quốc, hay là qu. quốcxâm phạm nuớc tôi ? Nay chúa công tôi có bệnh, muốn cầu danh y của qu. quốc, các quan triềuthần nước tôi đều nói: "Tần là một nước cừu địch với ta, khi nào chịu cho" ! Tôi c.i rằng: "Khôngphải! Vua Tần đ. làm nhiều việc trái lẽ, chắc đâu không biết hối, chúyến này, tôi sẽ nhân việccầu danh y mà nối lại cái t.nh hoà hảo của đấng tiên quân ta thuở xưa". Nay nhà vua không choth. lời nói của các quan triều thần nước tôi là trúng lắm rồi . Thế là cái đạo láng giềng nên phảigiúp nhau mà nhà vua không giúp; cái đạo làm thầy thuốc là phải cứu sống người mà nhà vuangăn thầy thuốc đi cứu sống người, tôi dám chê nhà vua lắm!Tần Hoàn công thấy Nguỵ Tướng lời lẽ khảng khái, bày tỏ rành mạch th. bất giác sinh l.ngkính trọng mới bảo Nguỵ Tướng rằng:- Nhà ngươi trách ta như thế là phải, ta xin vâng lời .Nói đoạn truyền cho thái y là Cao Ho.n sang ngay nước Tấn . Ngụy Tướng tạ ơn, rồi cùngvới Cao Ho.n ngay đêm ấy rời khỏi Ung Chân mà tiến thẳng về Tân Giáng . Tấn Cảnh công ốmnặng, ngày đêm mong đợi thầy thuốc nước Tần, bỗng nằm mộng thấy hai đứa bé con ở trong lỗmũi chui ra . Một đứa nói: "Cao Ho.n nước Tần là danh y đời bây giờ, nếu hắn đến chữa thuốcth. chúng ta tất bị hại, biết làm thế nào mà tránh được ?" Đứa kia nói: "Chúng ta tránh vào phíatrên mạng mỡ, phía dưới quả tim th. hắn làm g. ta nổi!"Được một lúc th. Tấn Cảnh công kêu đau bụng rầm rĩ cả lên, không thể chịu được . NguỵTướng đưa Cao Ho.n vào . Cao Ho.n xem mạch xong, nói với Tấn Cảnh công rằng:- Bệnh này không thể nào mà chữa được nữa!Tấn Cảnh công hỏi:- Tại sao ?Cao Ho.n nói:- Bệnh này ở phía trên mạng mỡ, phía dưới quả tim, dẫu đốt cũng không thấu được, dẫuchâm cũng không tới được, c.n chữa làm sao, chẳng qua cũng là mệnh trời!Tấn Cảnh công khen rằng:- Nhà ngươi thật là danh y! Lời nói hợp với trong mộng của ta lắm!Nói xong truyền đem lễ vật tiễn đưa Cao Ho.n trở về nước Tần . Bấy giờ có một người tiểunội thị tên gọi Giang Trung, hầu hạ mỏi mệt quá, đang giữa ban ngày, bỗng chợp mắt ngủ đi,thấy m.nh công Tấn Cảnh công bay lên trên trời; khi tỉnh dậy, nói chuyện với những người xungquanh, lại vừa gặp Đồ Ngạn Giả vào cung thăm bệnh, nghe được cái mộng ấy liền nói với Cảnhcông rằng:- Trời là dương minh, bệnh là âm ám, nay thấy bay lên trên trời, thế là bỏ chỗ âm ám mà tớichỗ dương minh, bệnh chúa công tất gần đến ngày khỏi .Tấn Cảnh công hôm ấy thấy trong m.nh cũng hơi dễ chịu, lại nghe lời nói của Đồ Ngạn Giả,có . mừng thầm . Bỗng có kẻ điền nhân đem lúa mạch mới vào dâng . Tấn Cảnh công muốn ănTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 570 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Vò Vua Bùæn KeãThuângay, liền sai nhà bếp đem một nữa gi. nhỏ ra để nấu cháo . Đồ Ngạn Giả căm tức người thầycúng về việc nói họ Triệu chết oan, mới tâu với Cảnh công rằng:- Ngày trước thầy cúng nói: chúa công không kịp nếm lúa mạch mới, nay câu nói ấy khôngnghiệm, xin triệu đến mà bảo cho hắn biết .Tấn Cảnh công theo lời, triệu người thầy cúng đất Tang Môn vào, rồi sai Đồ Ngạn Giả quởtrách rằng:- Lúa mạch mới đ. để đây rồi, nhà ngươi c.n dám bảo là chúa công không kịp nếm nữa haythôi ?Thầy cúng nói:- Chưa chắc!Tấn Cảnh công nghe nói tức th. biến sắc . Đồ Ngạn Giả nói:- Bề tôi mà dám nguyền rủa vua th. tội đáng chém!Đồ Ngạn Giả truyền đem người thầy cúng ra chém . Người thầy cúng thở dài mà than thânrằng:- Thương hại cho ta, v. giỏi một nghề nhỏ mọn mà đến nỗi thiệt đời!Quân sĩ đem đầu người thầy cúng đất Tang Môn vào nộp, lại vừa gặp nhà bếp dâng bátcháo lúa mạch; bấy giờ trời đang trưa, Tấn Cảnh công toan cầm lấy bát cháo lúa mạch để ăn, tựnhiên bụng phát chướng lên, muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi Giang Trung, bảo c.ng ra nhà xí .Giang Trung c.ng ra đến nơi th. Tấn Cảnh công đau bụng quá, chân đứng không vững, ng. lănxuống hố xí . Giang Trung lóp ngóp ẵm lên th. đ. tắt hơi . Chung qui vẫn là không kịp nấu lúamạch mới mà giết oan người thầy cúng cao tay ở đất Tang Môn, đó đều là cái tội của Đồ NgạnGiả . Quan thượng khanh là Loan Thư cùng triều thần lập thế tử Châu Bồ lên nối ngôi, tức làTấn Lệ công . Triều thần công nghị rằng:- Giang Trung khi trước đ. nằm mộng thấy c.ng vua Cảnh công ta lên trời, sau có c.ng ranhà xí, chính là ứng cái mộng ấy, bèn đem Giang Trung tuẫn táng . Người nước Tấn nhân việcCảnh công chết về bệnh ma quỷ, đều bàn tán về nỗi oan ức của họ Triệu, nhưng họ Loan và họKhước đều thân thiện với Đồ Ngạn Giả c.n Hàn Quyết một m.nh thế cô, nên cũng không dámnói .Bấy giờ, Tống Cung sai quan thượng khanh là Hoa Nguyên sang nước Tấn để viếng vua cũvà mừng vua mới . Hoa Nguyên cùng với Loan Thư thương nghị, muốn cho Tấn và Sở giảng hoàvới nhau, để khỏi gây ra việc tranh chiến . Loan Thư nói:- Nước Sở không nên tin!Hoa Nguyên nói:- Tôi với công tử Anh Tề nước Sở là chỗ quen thân, việc này tôi có thể đảm nhiệm được .Loan Thư liền sai con là Loan Hàm cùng với Hoa Nguyên sang nước Sở, vào yết kiến côngtử Anh Tề . Công tử Anh Tề trông thấy Loan Hàm h.y c.n trẻ tuổi, mặt mũi khôi ngô, liền hỏiHoa Nguyên . Hoa Nguyên nói là con quan trung quân nguyên soái ở nước Tấn, công tử Anh Tềmuốn thử tài, mới hỏi Loan Hàm rằng:- Phép dùng quân của qúy quốc thế nào ?Loan Hàm nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 571 Dõch giaã: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖÌI 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Vò Vua Bùæn KeãThuâ- Nghiêm chỉnh .Công tử Anh Tề lại hỏi:- C.n có cái gfi hay hơn nữa không ?Loan Hàm nói:- Nhàn hạ .Công tử Anh Tề nói:- Người ra rối loạn mà m.nh nghiêm chỉnh, người ta vội vàng mà m.nh nhàn hạn th. đánhđâu mà chẳng được . Câu nói ấy thật giản dị mà có thể tóm tắt hết được phép dùng quân .V. vậy công tử Anh Tề càng thêm kính trọng Loan Hàm, và đưa vào yết kiến Sở Cung vương,để bàn định việc giảng hoà của hai nước . Sở Cung vương bằng l.ng rồi hẹn ngày cho ăn thề. Ngày hôm ấy Sĩ Nhiếp nước Tấn và công tử Bỉ nước Sở cùng làm lễ quệt máu ăn thề ở ngoàicửa tây nước Tống .Quan tư m. nước Sở là công tử Trắc không được dự bàn về việc ấy, mới nổi giận mà nóirằng:- Nam bắc từ xưa vẫn không giao thông với nhau, nay công tử Anh Tề lại muốn chuyên cáicông hợp nhất, làm thế nào ta cũng phải phá mới được .Công tử Trắc d. thám biết tin Vu Thần hợp với vua nước Ngô là Thọ Mộng cùng các quanđại phu nước Tấn, nước Lỗ, nước Tề, nước Tống, nước Vệ và nước Trịnh, hội ở đất Chung Ly, mớinói với Sở Cung vương rằng:- Nước Tấn giao thông với nước Ngô, tất là có . mưu hại nước Sở ta . Nay Tống và Trịnh đềutheo Tấn th. các nước phụ thuộc của Sở ta không c.n g. nữa!Sở Cung vương nói:- Ta muốn đánh Trịnh, chỉ ngại về lời thề ở Tây Môn .Công tử Trắc nói:- Công việc ngày nay, đàng nào lợi th. làm, cần g. lời thề!Sở Cung vương liền sai công tử Trắc đem quân đi đánh Trịnh . Nước Trịnh lại bỏ Tấn theoSở . Tấn Lệ công giận lắm, họp các quan đại phu để bàn việc đánh Trịnh . Bấy giờ Loan Thư dẫulàm trung quân nguyên soái, nhưng quyền chính ở tay ba người họ Khước:1. Khước Kỳ (con Khước Khắc) làm thượng quân nguyên soái .2. Khước Thù (em họ Khước Khắc) làm thượng quân phó tướng .3. Khước Chí (cháu Khước Bộ Dương) làm tân quân phó tướng .Con Khước Thù là Khước Nghị và em Khước Chí là Khước Khất đều làm quan đại phu . BáTôn là người ngay thẳng, đ. nhiều lần đem việc họ Khước chuyên quyền nói với Tấn Lệ công,bảo nên chọn người nào tài giỏi, h.y cho làm quan, để nén bớt quyền thế họ Khước đi th. mớibảo toàn được con cháu công thần . Lệ công không nghe lời . Ba người họ Khước căm tức BáTôn, mới dèm pha Bá Tôn hay chê bai triều chính . Tấn Lệ công bèn bắt Bá Tôn đem giết đi .Con Bá Tôn là Bá Châu Lê trốn sang nước Sở . Nước Sở dùng làm quan thái tề, để bàn mưu làmhạii nước Tấn . Tấn Lệ công vốn có tính kiêu ngạo xa xỉ, ngoài th. tin yêu bọn Tư Đồng (conTư Khắc, cháu Tư Giáp) là một lũ thiếu niên mà đều được làm quan đại phu cả; c.n trong th.Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 572 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuânhững mỹ cơ ái tỳ, không biết bao nhiêu mà kể, ngày đêm vui chơi, chẳng thiết g. đến triềuchính . Bởi vậy triều thần ai cũng có . chán nản . Sĩ Nhiếp thấy triều chính mỗi ngày một dỡ,nên không muốn đánh Trịnh nữa . Khước Chí nói:- Nếu không đánh Trịnh th. sao cho chư hầu phục ?Loan Thư nói:- Ngày nay bỏ mất nước Trịnh th. Tống và Lỗ tất cũng ly tán mà thôi, Ôn Qúy (tức là KhướcChí) nói phải lắm!Miêu Bí Hoàng (hàng tướng nước Sở, sang làm quan ở nước Tấn) cũng khuyên Tấn Lệ côngnên đánh Trịnh . Tấn Lệ công nghe lời, liền giao quốc chính cho Tuân Dinh, rồi đem quân tiếnsang nước Trịnh; lại một mặt sai Khước Thù cùng Loan Áp sang mượn thêm quân Lỗ và Vệ .Trịnh Thành công nghe nói quân Tấn thế mạnh th. toan sai người ra xin hàng . Quan đạiphu là Diêu Câu Nhĩ nói:- Nước Trịnh ta nhỏ mọn, ở và giữa khoảng hai nước lớn, chỉ nên chọn một nước mạnh màtheo, cớ sao lại nay Sở mai Tấn, để đến nỗi năm nào cũng phải chịu cái tai vạ chiến tranh .Trịnh Thành công nói:- Vậy th. biết làm thế nào ?Diêu Câu Nhĩ nói:- Cứ như . tôi th. không g. bằng sang nước Sở cầu cứu, hễ quân Sở đến th. ta cùng với Sởcố sức mà đánh vỡ quân Tấn, mới có thể giữ yên được trong mấy năm .Trịnh Thành công liền sai Diêu Câu Nhĩ sang nước Sở để cầu cứu . Sở Cung vương vẫn ngạivề lời thề ở Tây Môn, không muốn cất quân, mới hỏi công tử Anh Tề . Công tử Anh Tề nói:- V. ta thất tín, Tấn mới đem quân đánh Trịnh, nay ta lại cứu Trịnh đánh Tấn th. làm khổdân mà vị tất đ. đánh được, chi bằng ta h.y đợi thời .Công tử Trắc nói:- Người nước Trịnh không nỡ bội nước Sở ta, vậy nên mới đến cầu cứu . Nước ta trước đ.không cứu Tề, nay lại không cứu Trịnh th. chư hầu, ai c.n muốn theo ta nữa . Tôi dẫu hèn mọn,cũng xin đem một toán quân theo đại vương đi cứu Trịnh .Sở Cung vương bằng l.ng, cho công tử Trắc làm đại tướng, rồi đem quân tiến sang nướcTrịnh . Sĩ Nhiếp nghe tin quân Sở sang cứu Trịnh, bảo Loan Thư rằng:- Chúa công ta c.n trẻ tuổi, không biết việc nước, nay ta giả cách sợ nước Sở mà lui quân,khiến cho chúa công ta biết nghĩ lại, mới có thể giữ yên được nước nhà .Loan Thư nói:- Sợ nước Sở mà lui quân việc ấy tôi không dám làm!Sĩ Nhiếp lui ra, rồi thở dài mà nói rằng:- Chuyến này thua là may, nếu thắng trận th. ta chỉ e rằng trong nước lại sinh ra biến loạn .Bấy giờ quân Sở đ. kéo đến đất Yên Lăng . Quân Tấn không tiến binh được nữa, phải đónglại ở Bành Tổ Cương . Ngày hôm sau nhằm vào ngày nguyệt tận, gọi là ngày hối . Theo nhưbinh pháp th. ngày hối phải kiêng không cất quân, bởi vậy quân Tấn chẳng ph.ng bị g. cả . GầnTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 573 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâhết canh năm, vào báo rằng quân Sở đ. bày trận h. hét om s.m, quân canh vào báo rằng quânSở đ. bày trận ở phía ngoài dinh, Loan Thư giật m.nh kinh sợ mà nói rằng:- Quân Sở đ. kéo đến tận dinh ta mà bày trận, nếu ta giao chiến, tất là bất lợi, chi bằng tah.y họp các tướng lại để thương nghị .Các tướng mỗi người nói một cách: người th. nói nên chọn quân tinh nhuệ mà xông vàoquân Sở; người th. nói nên rút về phía sau . Bấy giờ con Sĩ Nhiếp là Sĩ Mang, mới 16 tuổi, nghecác tướng bàn m.i không xong, liền vào nói với Loan Thư rằng:- Nguyên soái lo không có chỗ bày trận hay sao, tôi thiết tưởng đó là một việc rất dễ!Loan Thư nói:- Nhà ngươi có kế g. ?Sĩ Mang nói:- Ta mật truyền quân sĩ đóng chặt cửa dinh lại, rồi đem bao nhiêu những bếp đun, san phẳngcả đi, c.n giếng th. dùng ván bắc ngang lên mà lấy kín lại, như thế th. chỉ trong mộtlâu là có thừa chỗ bày trận mà thôi . Khi đ. bày trận xong sẽ mở cửa dinh ra để giao chiến,th. quân Sở làm g. ta nổi!Loan Thư nói:- Bếp và giếng là những chỗ cần dùng, nếu san bếp lấp giếng th. lấy g. mà ăn ?Sĩ Mang nói:- Ta h.y truyền cho quân sĩ sắ sẵn lương khô và ước uống đủ dùng trong một, hai ngày, đợikhi bày trận xong, sẽ cho những quân già yếu ra phía sau dinh, làm bếp khác và khai giếng khác.Sĩ Nhiếp vốn không muốn đánh, thấy con hiến kế, nổi giận mà mắng rằng:- Việc binh thắng hay là phụ quan hệ ở mệnh trời . Mày biết g. mà dám nói láo!Nói xong cầm giáo đuổi theo . Các tướng vội vàng đổ ra, ôm Sĩ Nhiếp lại, Sĩ Mang mới chạythoát . Loan Thư cười mà bảo rằng:- Trí khôn của đứa trẻ ấy lại có phần hơn Phạm Mạnh (tức là Sĩ Nhiếp)!Loan Thư theo kế Sĩ Mang, truyền cho quân sĩ san bếp lấp giếng, rồi định ngày để giao chiếnvới quân Sở . Sở Cung vương tiến áp đến dinh quân Tấn mà bày trận, trong l.ng nghĩ thầm rằngta nhân lúc bất ngờ mà làm như thế, tất nhiên quân Tấn phải rối loạn, sau thấy quân Tấn vẫnim lặng như tờ, mới hỏi quan thái tể là Bá Châu Lê rằng:- Tại sao quân Tấn im lặng như vậy, nhà ngươi là người nước Tấn, tất biết r. cớ ấy ?Bá Châu Lê nói:- Xin đại vương trèo lên xe ch.i mà xemSở Cung vương trèo lên xe ch.i, cho Bá Chân Lê đứng ở bên cạnh . Sở Cung vương hỏi:- Quân Tấn làm g. mà lúc th. chạy sang phía tả, lúc th. chạy sang phía hữu như thế kia ?Bá Châu Lê nói:- Đó là đang gọi quân lại .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 574 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâSở Cung vương nói:- Sao bây giờ lại họp cả ở trung quân như vậy ?Bá Châu Lê nói:- Đó là họp để bàn mưu .Sở Cung vương nói:- Căng màn ra làm g. thế kia ?Bá Châu Lê nói:- Đó là làm lễ cáo với tiên quân .Sở Cung vương nói:- Sao bây giờ lại cất màn đi ?Bá Châu Lê nói:- Đó là đang tuyên bố hiệu lệnh .Sở Cung vương nói:- Tại sao trong quân huyên náo, lại có nhiều cát bụi bay mù lên như vậy ?Bá Châu Lê nói:- Quân Tấn đang san bếp lấp giếng để lấy chỗ bày trận .Sở Cung vương nói:- Xe đều đóng ngựa rồi! Tướng sĩ đều lên xe rồi!Bá Châu Lê nói:- Đó là đ. kết thành trận thế .Sở Cung vương nói:- Tướng sĩ đ. lên xe, sao lại c.n xuống ?Bá Châu Lê nói:- Đó là sắp giao chiến mà c.n cúng thần .Sở Cung vương nói:- Ta xem quân Tấn khí thế hùng dũng lắm! hay là có vua Tấn ở đó chăng ?Bá Châu Lê nói:- Đó là họ Loan và họ Phạm lấy uy danh vua Tấn mà bày trận, ta chớ nên khinh thường .Sở Cung vương biết hết t.nh h.nh quân Tấn, mới truyền cho quân sĩ phải sửa soạn sẵn sàng,để đến ngày hôm sau giao chiến . Hàng tướng nước Sở là Miêu Bí Hoàng (con Đấu Việt Lâmtrống sang làm quan ở nước Tấn) cũng đứng hầu ở bên cạnh Tấn Lệ công, tâu với Tấn Lệ côngrằng:- Từ khi quan lệnh do.n nước Sở là Tôn Thúc Ngao chết đi, quân chính nước Sở chẳng cóphép tắc g. cả, hai đạo tinh binh gọi là Lưỡng Quảng, lâu ngày không tuyển mộ thêm, nhiềuTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 575 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuângười già yếu không thể giao chiến được, hai quan nguyên soái th. bất hoà với nau, tôi chắcrằng ta chỉ đánh một trận là phá được quân Sở .Ngày hôm ấy, hai bên vẫn c.n giữ thế chưa giao chiến, tướng nước Sở là Phan Đảng ra saudinh tập bắn, vừa bắn trúng luôn ba phát, các tướng đều reo mừng, khen ngợi rầm rĩ lại vừagặp có Dưỡng Do Cơ đến, các tướng trông thấy đều nói:- Lại có một tay thần tiễn nữa đến kia!Phan Đảng nổi giận nói rằng:- Ta bắn như thế, phỏng đ. kém Dưỡng Thúc (tức là Dưỡng Do Cơ) cái g. ?Dưỡng Do Cơ nói:- Nhà ngươi bắn trúng cái đích kia, chưa lấy g. làm lạ, ta đây có thể bắn "bách bộ xuyêndương" kia!Các tướng đều hỏi:- "Bách bộ xuyên dương" là thế nào ?Dưỡng Do Cơ nói:- Trước đây có người lấy thuốc màu đánh dấu một cái lá trên một cây dương, ta đứng ởngoài trăm bước bắn một phát mà trúng vào giữa cái lá ấy, bởi thế mới gọi là "bách bộ xuyêndương".Các tướng nói:- Ở đây cũng có cây dương, nhà ngươi thử bắn xem có được không ?Dưỡng Do Cơ nói:- Sao lại không được!Các tướng mừng lắm nói:- Ngày nay ta lại được xem mũi tên thần của Dưỡn thúc!Các tướng lấy mực bôi vào một cái lá ở trên cây dương, để cho Dưỡng Do Cơ đứng ng.aitrăm bước mà bắn thử . Dưỡng Do Cơ đứng bắn một phát . Các tướng không thấy cái tên rơixuống đất, liền xúm lại xem th. ra cái tên ấy vướng ở trên cành cây dương mà mũi tên xuyênqua cái lá đ. bôi mực . Phan Đảng nói:- May mà trúng đó thôi! Bay giờ ta theo thứ tự mà đánh dấu vào ba cái lá, nhà ngươi lạitheo thứ tự mà bắn trúng được cả ba th. mới là tay giỏi!Dưỡng Do Cơ nói:- Ta chưa dám chắc, nhưng h.y xin bắn thử!Phan Đảnhg đánh dấu ba cái lá ở trên cây dương, ở ba chỗ cao thấp khác nhau: cái đề chữ"nhất", cái đề chữ "nhị" và cái đề chữ "tam" . Dưỡn Do Cơ nh.n qua một lượt, rồi lui ra ngoàitrăm bước, lấy ba cái tên, cũng ghi số hiệu nhất, nhị, tam, rồi theo thứ tự mà bắn luôn ba phát,đều trúng tất cả . Các tướng cùng chắp tay vái Dưỡng Do Cơ mà khen rằng:- Nhà ngươi thật là người thần!Phan Đảng dẫu trong l.ng khen thầm, nhưng lại muốn khoe tài của m.nh, mới bảo DưỡnDo Cơ rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 576 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâ- Dưỡng thúc bắn như thế cũng cho là giỏi, nhưng nghề bắn lại cần phải có sức khỏe mớiđược; ta đây có thể bắn suốt qua được mấy lần áo giáp, để ta thử bắn cho các ngươi xem .Các tướng đều nói:- Chúng tôi muốn xem lắm!Phan Đảng sai quân sĩ xếp liền với nhau năm lần áo giáp .Các tướng nói:- Thôi thế cũng đ. đủ rồi!Phan Đảng lại sai để thêm hai lần nữa, cả thảy là bảy lần . Các tướng đều nghĩ thầm: bảylần áo giáp, có khi dày gần tới một thước, tài nào bắn xuyên qua được! Phan Đảng sai đem bảylần áo giáp treo lên trên cái đích bia, rồi đứng ở ngoài trăm bước, cố sức thẳng cánh giươngcung bắn ngay một phát, chỉ nghe tiếng tên bay vụt đi, không thấy rơi xuống đất . Các tướngxúm lại xem, ai nấy đều reo rầm lên rằng:- Bắn giỏi quá! giỏi quá!Nguyên Phan Đảng bắn mạnh quá, cái tên ấy suốt qua bảy lần áo giáp, như đang đóng cột,không thể lay động được . Phan Đảng nét mặt có . khoe khoang, bảo quân sĩ đem mấy lần áogiáp ấy xuống, và cứ để cái tên y nguyên như vậy, định đưa khắp cho cả dinh cùng xem . DưỡngDo Cơ mới bảo các tướng rằng:- Khoan đ.! đừng hạ xuống vội, để ta thử bắn một phát nữa xem sao!Các tướng nói:- Ừ, phải đó! để chúng ta xe tài Dưỡng thúc chuyến nữa!Dưỡng Do Cơ giương cung lên, toan bắn lại thôi . Các tướng hỏi:- Sao Dưỡng thúc lại không bắn ?Dưỡng Do Cơ nói:- Nếu cứ theo lối cũ mà bắn th. không lấy g. làm lạ; ta đây có một cách bắn khác .Dưỡng Do Cơ nói xong, liền bắn ngay một phát . Phát tên ấy không cao, không thấp, khônglệch về hai bên, lại cắm thẳng ngay vào cái đốc tên của Phan Đảng mà đẩy sang phía bên kia,c.n cái tên của Dưỡng Do Cơ th. lại thế vào chỗ thủng ấy . Các tướng trông thấy, ai cũng lắcđầu lè lưỡi mà khen là tài . bấy giờ Phan Đảng mới chịu phục mà nói rằng:- Dưỡng thúc thật là một tay tuyệt vời, ta không thể theo kịp!Các tướng nói:- Nay Tấn, Sở hai nước sắp giao chiến với nhau, chính là lúc cần dùng tài bắn, hai vị tướngquân có tài như vậy, ta nên tâu lên đại vương biết .Các tướng bèn sai quân sĩ khiêng mấy lần áo giáp ấy đến trước mặt Sở Cung vương . DưỡngDo Cơ và Phan Đảng cũng cùng đến cả . Các tướng đem những việc hai người bắn thi với nhauthuật lại cho Sở Cung vương nghe, và tâu với Sở Cung vương rằng:- Nước ta có người bắn giỏi như thế th. dẫu trăm vạn quân Tấn cũng chẳng làm g. nổi ?Sở Cung vương nổi giận mà mắng rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 577 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâ- Làm tướng đánh giặc, cần phải dùng mưu kế, chứ sao lại cầu may ở một mũi tên! nhàngươi tự phụ như thế th. tất có ngày lại chết về nghề!Sở Cung vương liền thu lấy cái tên của Dưỡng Do Cơ, không cho bắn nữa . Dưỡng Do Cơ hổthẹn lui ra .Đầu trống canh năm hôm sau, Tấn Lệ công và Sở Cung vương cùng truyền cho quân sĩ nổihiệu trống đem quân ra trận . Trịnh Thành công cũng đem quân đến tiếp ứng cho quân Sở .Tấn Lệ công đem quân ra, tiến thẳng đến trận địa quân Sở, chẳng ngờ có một chỗ bùn lầy, xeTấn Lệ công sụt bánh, ngựa không thể nào kéo lên nổi . Con Sở Cung vương là Hùng Phiệt tuổitrẻ hăng hái trông thấy Tấn Lệ công sa lầy, liền thúc quân đến đánh . Tướng nước Tần là LoanHàm vội vàng ở trên xe nhảy xuống, đứng giữa bùn lấy hết sức b.nh sinh, hai tay nâng hai bánhxe lên, bấy giờ ngựa mới ra khỏi được . Khi Hùng Phiệt đem quân đến nơi th. vừa gặp có toánquân của Loan Thư đến . Loan Thư quát to lên rằng:- Tiểu tướng không đựơc vô lễ!Hùng Phiệt trông thấy trên lá cờ để bốn chữ: "Trung quân nguyên soái", biết là đại binh,giật m.nh khinh sợ, vội vàng bỏ chạy . Loan Thư đuổi theo, bắt sống được Hùng Phiệt . QuânSở thấy Hùng Phiệt bị bắt, đều đổ xô lại cứu, nhưng vừa lúc ấy th. Sĩ Nhiếp và Khước Chí cũngđem quân đến, quân Sở sợ có mai phục, lại phải thu quân trở về . Quân Tấn cũng không đuổitheo quan Sở nữa . Loan Thư giải Hùng Phiệt về nộp Tấn Lệ công . Tấn Lệ công toan chém .Miêu Bí Hoàng nói với Tấn Lệ công rằng:- Vua Sở nghe tin con bị bắt, ngày mai tất nhiên đem quân đến đánh, ta nên bỏ Hùng Phiệtvào tù xa, đem ra trước trận mà dụ vua Sở .Tấn Lệ công khen phải . Sáng hôm sau, Loan Thư truyền mở cửa dinh để sửa soạn khai chiếnvới quân Sở . Quan đại tướng là Nguỵ Kỳ báo Loan Thư rằng:- Đêm qua tôi nằm mộng thấy tôi giương cung bắn trúng vừng trăng, một dải hào quang ởtrong mặt trăng toé thẳng xuống đất, tôi vội vàng lùi lại, chẳng ngờ trượt chân sa xuống chỗbùn lầy, rồi giật m.nh tỉnh dậy, không biết đó là điềm g. ?Loan Thư đóan rằng:- Cùng họ với nhà Chu ta là mặt trời thi khác họ tất là mặt trăng, bắn trúng mặt trăng, tất làbắn trúng vua Sở; nhưng lùi lại mà sa vào bùn lầy th. không phải là điềm lành, tướng quân nêncẩn thận mới được!Nguỵ Kỳ nói:- Nếu phá vỡ quan Sở th. tôi dẫu chết, cũng được thoả l.ng!Loan Thư liền cho Ngụy Kỳ đem quân ra trận, gặp tướng nước Sở là Do.n Tương ra nghênhchiến . Hai người đánh nhau mới được mấy hợp th. quân Tấn đem tù xa chở Hùng Phiệt ra . SởCung vương trông thấy, hầm hầm nổi giận, tức khắc giục ngựa tiến vào, định cướp lấy HùngPhiệt đem về . Ngụy Kỳ trông thấy Sở Cung vương, th. không giao chiến với Do.n Tương nữa,mà quay lại đuổi theo Sở Cung vương, bắn một phát trúng ngay vào mắt bên tả . Sở Cung vươngvội vàng bỏ chạy, cố nghiến răng mà rút cái tên ra, cầm ném xuống đất, con ngươi xóc ở đầumũi tên . Có một đứa tiểu tốt nhặt lấy dâng lên Sở Cung vương và nói rằng:- Đây là mắt rồng, đại vương không nên bỏ!Sở Cung vương cầm lấy mà bỏ vào trong túi tên . Quân Tấn thấy Ngụy Kỳ thắng trận, đềucùng nhau tiến binh . Nguyên soái nước Sở là công tử Trắc cố sức chống cự, mới cứu thoát đượcTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 578 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâSở Cung vương . Khước Chí (tướng nước Tấn) đem quân vây Trịnh Thành công, người dong xecủa Trịnh Thành công đem lá cờ đại tỉnh giấu vào trong túi cung . Trịnh Thành công mới chạythoát được . Bấy giờ Sở Cung vương giận lắm, truyền gọi thần tiễn tướng quân là Dưỡn Do Cơđến để cứu giá . Dưỡng Do Cơ vâng lệnh chạy đến, nhưng trong m.nh chẳng có một cái tên nàocả . Sở Cung vương rút hai cái tên đưa cho Dưỡng Do Cơ và bảo rằng:- Người bắn ta vừa rồi là người râu xồm, mặc áo bào màu lục, tướng quân báo thù cho ta .Tướng quân đ. là người bắn giỏi, tưởng cũng không cần phải dùng đến nhiều tên .Dưỡng Do Cơ lĩnh lấy hai cái tên ấy, rồi tức khắc tiến sang quân Tấn, gặp một người râmxồm, mặc áo bào lục, tức là Ngụy Kỳ . Dưỡng Do Cơ quát to lên mà mắng Ngụy Kỳ rằng:- Đứa thất phu kia! sao mày dám bắn đại vương ta!Ngụy Kỳ vừa toan trả lời th. Dưỡng Do Cơ bắn một phát tên trúng ngay vào cổ . Nguỵ Kỳng. phục xuống mà chết ngay . Loan Thư tức khắc đem quân đến, cướp lại được thi thể NgụyKỳ đưa về . Dưỡng Do Cơ c.n thừa một cái tên, đem về nộp Sở Cung vương và tâu rằng:- Tôi nhờ uy linh của đại vương, đ. bắn chết được viên tướng râu xồm mặc áo bào màu lụcrồi .Sở Cung vương mừng lắm, liền cởi ngay áo cẩm bào ban cho Dưỡng Do Cơ, lại ban cho mộttrăn cái tên bằng ngà . Bấy giờ quân Sở đều gọi Dưỡng Do Cơ là Dưỡng Nhất Tiễn, nghĩa là chỉbắn một phát tên thứ nhất đ. trúng được ngay, không phải bắn đến phát thứ hai . Bấy giờ quânTấn đuổi theo quân Sở gấp lắm . Dưỡng Do Cơ đứng chắn ngang đường giương cung ra bắn .Quân Tấn không dám đến gần . Tướng nước Sở là công tử Anh Tề và công tử Nhâm Phu nghetin Sở Cung vương bị thương, đều đem quân đến tiếp ứng, lại hỗn chiến một chập nữa, rồi quânTấn mới chịu lui về . Loan Hàm trông thấy hiệu cờ lệnh do.n, biết là toán quân của công tử AnhTề, mới nói với Tấn Lệ công rằng:- Khi trước tôi sang sứ nước Sở, quan lệnh do.n nước Sở là công tử Anh Tề có hỏi tôi về việcdùng binh của nước Tấn ta, tôi đáp rằng nghiêm chỉnh và nhàn hạ . Nay hai bên hỗn chiến,chưa thấy cái g. là nghiêm chỉnh; hai bên tháo lui, chưa thấy cái g. là nhàm hạ, tôi xin sai ngườiđem rượu sang dâng công tử Anh Tề, để theo được như lời ngày trước .Tấn Lệ công khen phải . Loan Hàm sai một người mang hũ rượu sang công tử Anh Tề mà nóivới công tử Anh Tề rằng:- Chúa công tôi thiếu người, Loan Hàm đang phải cầm giáo hộ vệ ở trên xe, v. vậy Loan Hàmkhông thể đến đây mà khao quân qu. quốc được, có sai tôi thay mặt đem dâng hũ rượu này .Công tử Anh Tề nhớ đến câu nói về sự nghiêm chỉnh và nhà hạ khi trước, mới khen rằng:- Tiểu tướng quân thật là nhớ việc lắm!Nói xong, liền nhận hũ rượu ấy, rót một chén uống mà bảo sứ giả rằng:- Ngày mai ta sẽ ra trước trận để tạ lại .Sứ giả nước Tấn về thuật lại cho Loan Hàm nghe . Loan Hàm nói:- Vua nước Sở bị mũi tên như thế, mà quân Sở c.n chưa chịu lui th. biết làm thế nào ?Miêu Bí Hoàng nói:- Ta cứ sửa soạn sẵn để sáng sớm mai quyết một trận thắng phụ, chứ có sợ g. quân Sở .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 579 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 58. Nguåy Tûúáng Sang Têçn Àoán Thêçy Thuöæcdûúäng Thuác Ṿ Vua Bùæn KeăThuâBấy giờ Khước Thù cùng Loan Áp đi mượn quân nước Lỗ và Vệ đ. trở về, nói là hai nướchiện đ. cất quân sang gần đến nơi, chỉ c.n cách đây độ 20 dặm . Thám tử báo tin cho Sở Cungvương biết . Sở Cung vương kinh sợ mà nói rằng:- Quân Tấn đ. nhiều mà nay lại có quân Lỗ và quân Vệ đến giúp, biết làm thế nào ?Sở Cung vương tức khắc sai người đi triệu quan trung quân nguyên soái đến để thương nghịTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 580 Dơch giaă: ÀöéMuåcHồi 59Tư Đồng Cậy Thế Tấn Lệ Côngtriệu Vũ Báo Thù Đồ Ngạn GiảTrung quân nguyên sóai nước Sở là công tử Trắc, vốn là người nghiện rượu, mỗi lần uống kểhàn trăm bầu không thôi, mỗi lần say kể hàng suốt ngày không tỉnh . Sở Cung vương vẫn biếtnhư vậy, nên trong khi đi trận, thường nghiêm cấm không cho công tử Trắc uống rượu . Bấygiờ Tấn và Sở gây việc tranh chiến, công tử Trắc đang làm trung quân nguyên sóai, không dámuống một hớp rượu nào cả . Khi Sở Cung vương bị mũi tên trở về, vừa thẹn vừa giận, công tửTrắc nói với Sở Cung vương rằng:- Nay quân hai bên đều đ. mỏi mệt, ngày mai đại vương h.y cho đ.nh chiến một hôm, đểtôi xin nghĩ mưu kế báo thù .Công tử Trắc về dinh, ngồi đến nửa đêm, chưa nghĩ được mưu kế g. . Có một tên người nhàlà Cốc Dương vốn là người thân cận của công tử Trắc thấy công tử Trắc lo nghĩ buồn rầu, nhâncó giấu được ba lọ rượu thật ngon, liền hâm một lọ, đem dâng lên công tử Trắc . Công tử Trắccầm chén ngửi ngạc nhiên mà hỏi rằng:- Rượu à ?Cốc Dương dẫu biết là công tử Trắc muốn uống, nhưng sợ người xung quanh lộ chuyện rangoài, mới giả cách nói:- Không phải rượu, đây là nước tiêu thang đó .Công tử Trắc hiểu ., uống một hơi hết ngay, vị ngọt hương thơm, không biết thế nào mà kể!công tử Trắc uống xong lại hỏi:- C.n nước tiêu thang không ?Cốc Dương nói:- Bẩm c.n!Cốc Dương lại rót một chén đầy nữa dâng lên . Công tử Trắc lâu nay thèm rượu quá, cứgọi Cốc Dương lấy nước tiêu thang m.i . Rót xong liền uống, uống xong lại rót, thành ra uốngnhiều quá, say lử người ra, rồi nằm phục ở trên chiếu mà ngủ . Sở Cung vương nghe tin quânTấn định đến gà gáy hôm sau th. giao chiến, có quân Lỗ và quân Vệ cũng đến đánh giúp, vộivàng sai nội thị đi triệu công tử Trắc để bàn mưu kế . Ai ngờ công tử Trắc đ. say tít cung thang,gọi cũng chẳng thưa, lôi cũng chẳng dậy, chỉ thấy mùi rượu nồng sực cả lên . Nội thị vào tâu với581ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån GiaăSở Cung vươg . Sở Cung vương lại sai người gọi, cả thảy đến mười tin luôn, nhưng càng gọi gấpbao nhiêu th. công tử Trắc lại càng ngủ lỳ bấy nhiêu . Cốc Dương thấy vậy, khóc mà nói rằng:- Ta yêu nguyên soái mà dâng rượu, ai ngờ thành ra hại nguyên sóái! nay đại vương biết th.tính mệnh ta cũng khó l.ng mà toàn vẹn đuợc, chi bằng ta bỏ trốn đi là hơn .Sở Cung vương thấy công tử Trắc không đến, không biết làm thế nào, phải sai người triệucông tử Anh Tề . Công tử Anh Tề vốn bất hoà với công tử Trắc, liền tâu với Sở Cung vương rằng:- Tôi đ. biết là quân Tấn mạnh thế lắm, không thể đánh được, cho nên từ trước tôi vẫnkhông muốn cứu Trịnh . Việc này đều tại quan tư m. (trỏ và công tử Trắc) cả, nay quan tư m.tham chén quá say, tôi cũng không biết dùng mưu kế g. cho được, chi bằng đêm hôm nay ta rútquân về, để khỏi chịu thua nhục nh. .Sở Cung vương nói:- Đ. đành như thế, nhưng nay quan tư m. say rượu quá, nếu bị quân Tấn bắt được, th. nhụcquốc thể lắm đấy!Nói xong gọi Dưỡng Do Cơ vào mà bảo rằng:- Ta trông cậy vào thần tiễn của nhà ngươi để hộ vệ quan tư m. ra khỏi địa giới . Chỉ c.nDưỡng Do Cơ ở lại sau . Dưỡng Do Cơ nghĩ thầm nếu đợi quan tư m. tỉnh rượu th. biết đến baogiờ!Bèn sai nguời vực công tử Trắc dậy, đem dây da trói lại, rồi đặt lên trên xe, cho đi trước c.nm.nh th. cùng với ba trăm quân cung tên, thong thả đi sau . Sáng hôm sau, quân Tấn mở cửadinh ra để giao chiến, kéo thẳng đến dinh quân Sở, chẳng thấy một người nào cả, biết là quânSở đ. trốn đi rồi . Loan Thư toan đem quân đuổi theo . Sĩ Nhiếp cố . can . Loan Thư lại nghebáo rằng khắp địa giới nước Trịnh, chỗ nào cũng có quân ph.ng thủ, biết là thế không làm g.nổi, mới truyền rút quân trở về nước Tấn . Quân Lỗ và quân Vệ cũng đều về nước cả .Công tử Trắc đi được 50 dặm đường, dần dần tỉnh rượu, thấy tay chân đều vướng bận, mớikêu rầm lên rằng:- Ô hay! ai trói ta thế này!Quân sĩ nói:- Quan tư m. say rượu quá, Dưỡng tướng quân sợ đi xe không vững, vậy nên phải làm nhưthế .Nói xong, liền cởi trói cho công tử Trắc . Công tử Trắc hai mắt h.y c.n hoa mờ cả lên,ngoảnh lại hỏi quân sĩ rằng:- Xe ngựa ta đi đâu thế này ?Quân sĩ nói:- Đường về nước ta đó!- Tại sao lại về ?Quân sĩ nói:- Đêm qua đại vương mấy lần ra triệu quan tư m., v. quan tư m. say rượu quá, vậy nên đạivương sợ quân Tấn đến đánh, không có ai chống lại nổi, đ. phải rút quân trở về rồi!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 582 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån GiaăCông tử Trắc khóc mà nói rằng:- Cốc Dương làm hại ta rồi!Công tử Trắc truyền gọi Cốc Dương th. Cốc Dương đ. bỏ trốn đi đâu mất . Sở Cung vươngđi khỏi hai trăm dặm, mới được yên l.ng . Lại sợ công tử Trắc lo tội mà tự tử, mới sai ngườitruyền bảo rằng:- Ngày xưa Tử Ngọc (tên tự Thành Đắc Thần) thua trận mà bị tội, là v. lúc bấy giờ tiên quânta không đi, nay ta thân hành đem quân đi th. tội tại ta, không dự g. đến quan tư m. .Công tử Anh Tề muốn cho công tử Trắc tự tử chết, bèn sai người nói với công tử Trắc rằng:Việc Tử Ngọc ngày xưa thua trận mà tự tử, hẳn quan tư m. cũng đ. biết; giả sử đại vươngkhông trị tội, quan tư m. c.n mặt mũi nào đối với quân sĩ nước Sở ngày nay!Công tử Trắc thở dài mà nói rằng:- Quan lệnh do.n (tức là công tử Anh Tề) trách ta thế là phải lắm, có lẽ nào ta lại dám thamsống làm g.!Nói xong, thắt cổ mà chết . Sở Cung vương rất là thương tiếc .Tấn Lệ công thắng được quân Sở, tự cho m.nh là thiên hại vô địch, càng có . kiêu ngạo lắm .Sĩ Nhiếp biết là nước Tấn thế nào cũng loạn, đem l.ng lo nghĩ, thành ra ốm nặng, liền sai quanthái thúc cúng thần, để khẩn xin cho được chóng chết . Chưa được bao lâu th. Sĩ Nhiếp chết .Bấy giờ Tư Đồng là người khéo nịnh hót, Tấn Lệ công có l.ng tin yêu, muốn cho làm quốckhanh, nhưng ngặt v. một nỗi chức quốc khanh không khuyết, Tư Đồng mới tâu với Tấn Lệ côngrằng:- Nay ba người họ Khước đều giữ binh quyền, vây cánh to lắm, làm nhiều điều trái phép,chỉ sợ sau lại sinh l.ng phản nghịch, ta nên trừ trước đi; nếu trừ được họ Khước th. chức khanhkhuyét nhiều, bấy giờ tuỳ . chúa công, yêu ai th. cho người ấy .Tấn Lệ công nói:- Họ Khước chưa làm sự g. phản nghịch cả, mà ta giết đi th. e rằng triều thần không ai phục.Tư Đồng lại tâu rằng:- Trận đánh ở Yên Lăng, Khước Chí đ. vây vua Trịnh, lại cùng vua Trịnh tư ước, rồi tha chođi, xem thế th. biết là tất có tư thông với Sở . Chúa công nên gọi Hùng Phiệt (con Sở Cungvương bị quân Tấn bắt được) vào mà hỏi th. tự khắc biết r. sư. thực .Tấn Lệ công sai Tư Đồng đi gọi Hùng Phiệt . Tư Đồng bảo Hùng Phiệt rằng:- Công tử có muốn về nước Sở không ?Hùng Phiệt nói:- Muốn lắm, nhưng làm thế nào mà về được ?Tư Đồng nói:- Công tử nghe ta điều này th. ta sẽ xin cho công tử được về .Hùng Phiệt nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 583 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån Giaă- Ngài bảo g., tôi xin vâng lệnh!Tư Đồng liền ghé tai nói nhỏ với Hùng Phiệt, để khi vào yết kiến Tấn Lệ công th. vu tội choKhước Chí . Khi Hùng Phiệt vào yết kiến, Tấn Lệ công đuổi hết người xung quanh đi, rồi hỏiHùng Phiệt rằng:- Khước Chí có tư thông với nước Sở hay không ? Nhà ngươi nên nói thật th. ta sẽ cho nhàngươi về nước .Hùng Phiệt tâu rằng:- Chúa công có tha tội th. tôi mới dám nói .Tấn Lệ công nói:- Ta đang muốn nghe nhà ngươi nói thật, khi nào lại c.n bắt tội .Hùng Phiệt nói:- Khuớc Chí cùng công tử Anh Tề nước tôi, hai người chơi thân với nhau, vẫn có thư tín đilại, nói: "Nhà vua không tin quan đại thần, ngày đêm chơi bời, nhân dân đều oán, không đánglàm vua! hiện nay ai cũng nhớ đến vua Tương công ngày xưa, vua Tương công có người cháutên là Chu, nếu quân Tấn thua trận th. ta sẽ lập Chu lên làm vua mà thần phục nước Sở" . Tôichỉ biết có một việc ấy, c.n việc g. khác, thật quả tôi không được biết .Hùng Phiệt nói chưa dứt lời th. Tư Đồng lại tâu rằng:- Thảo nào mà trận đánh nhau ở Yên Lăng ngày trước, Khước Thù cùng công tử Anh Tề đốitrận mà không bắn một phát tên nào, đủ biết là có . tư thông với nước Sở . Xem thế th. việcKhước Chí tha vua Trịnh, c.n ngờ g. nữa! nếu chúa công chưa tin th. nên sai Khước Chí sangnhà Chu báo tin thắng trận, rồi cho người đi r.nh, nếu Khước Chí quả có âm mưu, th. thế nàocũng t.m đến công tôn Chu để cùng nhau thương nghị .Tấn Lệ công khen phải, liền sai Khước Chí sang nhà Chu báo tin thắng trận . Tư Đồng mậtsai ngươi báo Công tôn Chu rằng:- Quyền chính nước Tấn, một nửa ở tay họ Khước, nay Khước Chí sang báo tin thắng trận,công tôn nên nhân tiện cùng với Khước Chí giao kết th. sau này công tôn về nước, có phải cũngthêm vây cánh không ?Công tôn Chu lấy làm phải . Khi Khước Chí đến, Công tôn Chu vào yết kiến, rồi hỏi thămnhững công việc nước nhà . Khước Chí đều bảo thật tất cả . Hai người cùng nhau thương nghị,trong nửa ngày trời, Tấn Lệ công sai người r.nh, biết sự thể như vậy, liền cho lời nói Hùng Phiệtlà thật, mới có . muốn trừ vây cánh họ Khước . Một hôm, Tấn Lệ công cùng với cung nữ uốngrượu, sai nguời nội thị là Mạnh Chương đi mua thịt hươu gấp lắm, để vội về làm việc . Bấy giờtrong chợ hết cả thịt hươu, lại vừa gặp Khước Chí đi săn về qua đến chợ, trên xe có mang theomột con hươu, Mạnh Chương chẳng hỏi g. cả, cướp ngay con hươu ấy đem đi . Khước Chí giậnlắm, giương cung bắn chết Mạnh Chương, rồi lấy lại con hươu . Tấn Lệ công nghe tin nổi giậnmà nói rằng:- Khước Chí khinh ta quá lắm!Nói xong, liền triệu bọn Tư Đồng, Di Dương Ngũ, và Trường Ngưu Kiểu đến để bàn việc giếtKhước Chí . Tư Đồng nói:- Ta giết Khước Chí th. Khước Kỳ và Khước Thù tất làm phản, chi bằng ta trừ cả đi .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 584 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån GiaăDi Dương Ngũ nói:- Đêm hôm nay ta nhân lúc bất ngờ, phụng mệnh chúa công đem quân lẻn đến th. có thểbắt được .Trường Ngưu Kiểu nói:- Quân sĩ của ba người họ Khước gấp đôi quân sĩ trong cung, nếu ta đến bắt mà không đượcth. lại đi họa đến chúa công . Nay Khước Chí kiêm chức tư khấu, Khước Thù kiêm chức sĩ sư,chi bằng ta giả cách vào hầu kiện, để nhân tiện mà giết đi, rồi các người đem quân tiếp ứng .Tấn Lệ công nói:- Kế ấy hay lắm! để ta sai kẻ lực sĩ là Thanh Phí Khôi đi giúp nhà ngươi .Trường Ngưu Kiểu d. biết hôm ấy ba người họ Khước hội nghị ở nhà giảng vũ, liền cùngvới Thanh Phí Khôi đem tiết gà bôi vào mặt, giả h.nh làm hai người đánh nhau, mỗi người taycầm một con dao, kéo vào nhà giảng vũ để kiện nhau . Khước Thù không biết là mưu kế, mớingồi hỏi kiện . Thanh Phí Khôi giả cách đến gân để bẩn nhỏ, rồi rút dao đâm trúng vào lưngKhước Thù, Khước Thù ng. lăn xuống đất . Khước Kỳ vội vàng giơ dao chém Thanh Phí Khôi,lại bị Trường Ngưu Kiểu xông đến, hai người giao chiến với nhau, Khước Chí tức khắc chạy ra,lên xe bỏ trốn . Thanh Phí Khôi vội vàng đâm thêm Khước Thù một nhát nữa thấy Khước Thùđ. chết rồi, cũng xông lại để đánh Khước Kỳ . Khước Kỳ dẫu là vũ tướng, nhưng Thanh Phí Khôicó sức khoẻ lạ thường, và Trường Ngưu Kiểu cũng là một tay nhanh nhẹn, một m.nh Khước Kỳđịch sao nổi hai người, cũng bị Thanh Phí Khôi đâm chết . Trường Ngưu Kiểu thấy Khước Chíbỏ chạy, liền đuổi theo . Khước Chí đang chạy, lại gặp Tư Đồng và Di Dương Ngũ đem quân đếntiếp ứng . Tư Đồng và Di Dương Ngũ quát to lên rằng:- Ta phụng mệnh chúa công đi bắt bọn phản nghịch là họ Khước, chớ để cho nói chạy thóatđược!Khước Chí sợ h.i, quay xe trở lại vừa gặp Trường Ngưu Kiểu đi đến nơi . Trường Ngưu Kiểunhảy ngay lên xe Khước Chí, rồi chém lấy đầu . Thanh Phí Khôi cũng chém lấy đầu Khước Kỳ vàKhước Thù để đem về nộp Tấn Lệ côg . Quan thượng quân phó tướng là Tuân Yển nghe tin chủsóai của m.nh là Khước Kỳ bị hại, không biết người nào nổi loạn, tức th. đi xe thẳng tới triềumôn, định vào tâu với Tấn Lệ công, rồi xin phụng mệnh dẹp giặc quan trung quân nguyên soáilà Loan Thư nghe tin ấy cũng vội vàng thẳng tới triều môn . Khi Loan Thư và Tuân Yển tới triềumôn th. vừa gặp Tư Đồng kéo đến, Loan Thư và Tuân Yển nổi giận mà mắng rằng:- Ta tưởng là người nào nổi loạn, chẳng ngờ lại là lũ chuột này! triều môn là nơi cấm địa,sao nhà ngươi lại dám đem quân tới đây!Tư Đồng chẳng trả lời làm sao cả, chỉ gọi quân sĩ mà bảo rằng:- Loan Thư và Tuân Yển cùng với ba người họ Khước hợp mưu phản nghịch, quân sĩ xôngvào mà bắt, ai bắt được sẽ có trọng thưởng .Quân sĩ xúm lại nắm lấy Loan Thư và Tuân Yển kéo vào trong triều . Tấn Lệ công nghe tinbọn Trường Ngưu Kiểu đ. giết được ba người họ Khước rồi, vội vàng ra ngự triều, lại trông thấyquân sĩ kéo đến, giật m.nh kinh sợ mà hỏi Tư Đồng rằng:- Tội nhân đ. giết được rồi, sao quân sĩ c.n tụ hội đông như vậy ?Tư Đồng tâu rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 585 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån Giaă- Hiện bắt được kẻ đồng mưu với bọn phản nghịch là Loan Thư và Tuân Yển, xin chúa côngxử đoán .Tấn Lệ công nói:- Việc này có can dự g. đến Loan Thư và Tuân Yển ?Trương Ngưu Kiểu quỳ gần ở trước mặt Tấn Lệ công mà mật tuân rằng:- Loan Thư vốn là người cùng cánh với họ Khước, Tuân Yển lại là bộ tướng của Khước Kỳ,nay ba người họ Khước bị giết th. Loan Thư và Tuân Yển tất không yên tâm, thế nào cũng báothù cho họ Khước; nếu chúa công không giết Loan Thư và Tuân Yển đi th. khó l.ng yên việcđược!Tấn Lệ công nói:- Một lúc mà giết ba người họ Khước, lại giết lây đến họ khác nữa th. ta không đành l.ng!Tấn Lệ công truyền tha cho Loan Thư và Tuân Yển . Loan Thư và Tuân Yển tạ ơn lui ra .Trường Ngưu Kiểu thở dài mà nói rằng:- Chúa công không nỡ giết hai người ấy, nhưng ta chỉ e hai người ấy lại giết chúa công màthôi .Nói xong liền bỏ trốn sang nước Tây Nhung . Tấn Lệ công trọng thưởng cho quân sĩ, rồitruyền đem ba cái đầu họ Khước ra bêu ở chốn triều môn trong ba ngày . Bao nhiêu người cùngcánh với họ Khước c.n đang làm quan ở trong triều, đều phải cách chức đuổi về cả; lại phongchức cho Tư Đồng, Di Dương Ngũ và Thanh Phí Khôi: Tư Đồng thay Khước Kỳ làm thượng quânnguyên soái, Di Dương Ngũ thay Khước Thù làm tân quân nguyên soái, Thanh Phí Khôi thayKhước Chí làm tân quân phó tướng . Công tử Hùng Phiệt được tha về nước Sở . Loan Thư vaTuân Yển không muốn đồng sự với Tư Đồng, thường cáo ốm không vào triều . Tư Đồng cậy cóTấn Lệ công, cũng không để . . Một hôm, Tấn Lệ công và Tư Đồng ra chơi nhà Tượng Lệ Thị ởphía nam núi Thái Âm, cách kinh thành hơn 20 dặm, đ. ba hôm chưa về . Tuân Yển nói riêngvới Loan Thư rằng:- Chúa công vô đạo, nhà ngươi cũng đ. biết . Nay chúng ta cáo ốm không vào triều, dẫukhông việc g., nhưng sau này bọn Tư Đồng sinh nghi th. tất cả lại vu cho ta có l.ng oán vua, tae rằng cái vạ họ Khước, ta khó l.ng mà tránh khỏi đuợc!Loan Thư nói:- Vậy th. biết làm thế nào ?Tuân Yển nói:- Làm quan đại thần, nên lấy nước làm trọng, lấy vua làm khinh . Nay trong tay nhà ngươicũng có kể hàng trăm vạn quân, nếu lập vua khác, ai là người dám trái . .Loan Thư nói:- Có chắc làm nổi không ?Tuân Yển nói:- Con giao long c.n ở dưới vực sâu th. không ai dám làm g., chứ đ. lên trên cạn, chỉ mộtđứa trẻ con cũng có thể trị nổi! nay chúa công ra chơi nhà Tượng Lệ Thị, ba ngày chưa về, ấytức là con giao long đ. lên trên cạn đó, c.n ngại g.!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 586 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån GiaăLoan Thư thở dài mà rằng:- Nhà ta mấy đời nay trung với Tấn, nay v. việc nước mà phải dùng kế này, thế nào mai saucũng mang cái tiếng thí nghịch đây .Loan Thư và Tuân Yển thương nghị với nhau giả cách nói đ. khỏi bệnh, có việc cần kíp,muốn yết kiến Tấn Lệ công, rồi mật sai Tr.nh Hoạt đem ba trăm quân phục sẵn ở núi Thái Âm .Rồi hai người đến nhà Tượng Lệ Thị tâu với Tấn Lệ công rằng:- Chúa công bỏ việc triều chính, đi chơi đ. ba ngày nay chưa về, khiến cho quan dân đều cól.ng trông đợi, vậy chúng tôi đến đây để đón thánh giá về triều .Tấn Lệ công không thể từ chối được, phải lên xe về triều, Tư Đồng đi trước, Loan Thư vàTuân Yển theo sau . Đi đến núi Thái Âm, bỗng nghe có tiếng pháo nổ, phục binh đổ ra giết chếtTư Đồng . Tấn Lệ công kinh sợ, ở trên xe ng. lăn xuống đất . Loan Thư và Tuân Yển truyền choquân sĩ bắt đem giam vào một nơi, rồi đóng quân ở núi Thái Âm . Loan Thư bảo Tuân Yển rằng:- Ta chỉ e Sĩ Mang và Hàn Quyết sau này lại có . khác, chi bằng ta sai người giả cách phụngmệnh chúa công triệu hai người ấy đến đây .Tuân Yển khen phải, liền sai người đi triệu Sĩ Mang và Hàn Quyết . Sứ giả đến triệu Sĩ Mang,Sĩ Mang hỏi:- Chúa công triệu ta có việc g. ?Sứ giả luống cuống, không biết đằng nào mà trả lời .- Việc này đáng nghi lắm!Sĩ Mang bèn sai người nhà d. thám xem Hàn Quyết có đi hay không th. ra Hàn Quyết cũngcáo ốm không chịu đi . Sĩ Mang nói:- Thế mới biết kiến thức của người trí giả thường vẫn giống nhau!Loan Thư thấy Sĩ Mang và Hàn Quyết không đến, lại hỏi Tuân Yển rằng:- Việc này giờ tính thế nào ?Tuân Yển nói:- Nhà ngươi đ. cưỡi lên lưng hổ, lại c.n định xuống hay sao!Loan Thư hiểu . gật đầu, ngay đêm ấy sai Tr.nh Hoạ dâng thuốc độc cho Tấn Lệ công . TấnLệ công uống vào chết ngay . Loan Thư truyền làm lễ an táng ở ngoài cửa đông . Sĩ Mang vàHàn Quyết nghe tin, cũng vội vàng đến để chịu tang, nhưng không hỏi g. về việc tại sao Tấn Lệcông chết . Khi lễ an táng đ. xong, Loan Thư họp các quan đại phu lại, để bàn lập vua mới .Tuân Yển nói:- Ngày trước ba nguời họ Khước bị giết, là v. Tư Đồng nói dèm bảo họ Khước muốn lập côngtôn Chu lên làm vua, điều đó thành ra một lời sấm, vậy ta nên đón mà lập công tôn Chu .Các quan đạ phu đều bằng l.ng cả . Loan Thư liền sai Tuân Doanh sang nhà Chu, để đóncông tôn Chu về làm vua . Bấy giờ công tôn Chu đ. 14 tuổi, thông minh đĩnh ngộ, thấy TuânDoanh đến đón, hỏi hết sự thể đầu đuôi, rồi cùng với Tuân Doanh trở về nước Tấn . Về đến đấtThanh Nguyên, Loan Thư, Tuân Yển, Sĩ Mang, Hàn Quyết cùng các quan đại phu đều họp ở đấyđể nghênh tiếp . Công tôn Chu bảo các quan rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 587 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån Giaă- Tá đây ở nước ngoài đ. lâu, cũng chẳng muốn được về nước, huống chi lại c.n mong làmvua! nhưng làm vua chỉ qúy về một điều chính lệnh ở trong tay m.nh, nếu lập lên làm vua màkhông theo chính lệnh th. chẳng thà đừng lập! các ngươi có chịu một l.ng tin theo chính lệnhcủa ta hay không, cốt ở lúc này, bằng không thi các ngươi lập người khác, chứ ta không muốnđeo một cái hư danh như Châu Bồ ngày trước đâu!Bọn Loan Thư đều sợ h.i sụp lạy mà nói rằng:- Chúng tôi mong được vua hiền để mà thờ, có đâu lại dám trái lệnh .Khi lui ra ngoài, Loan Thư bảo các quan rằng:- Vua mới ngày nay, không ví như vua cũ được, chúng ta nên giữ g.n cẩn thận mới được!Công tôn Chu tiến vào kinh thành, làm lễ cáo nhà Thái miếu, rồi lên nối ngôi, tức là TấnĐiệu công . Ngày hôm sau, Tấn Điệu công kể tội bọn Di Dương Ngũ và Thanh Phí Khôi truyềncho quân sĩ đem ra chém tại triều môn, c.n những bè cánh đều đuổi sang nước khác; lại đemviệc Tấn Lệ công chết, đổi tội cho Tr.nh Hoạt, bắt đem căng thây ở ngoài chợ . Loan Thư thấyvậy, khiếp đảm kinh hồn, suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau tức khắc xin cáo l.o, rồi tiến dẫnHàn Quyết để thay m.nh . Chưa được bao lâu Loan Thư sợ quá, thành bệnh nặng rồi chết . Điệucông nghe nói Hàn Quyết là người hiền, cho làm chức trung quân nguyên sóai để thay LoanThư . Hàn Quyết giả cách vào tạ ơn, rồi tâu riêng với Điệu công rằng:- Chúng tôi nhờ công đời trước, mới đuợc thế này, mà công đời trước th. không ai hơn họTriệu: Triệu Thôi giúp vua Văn công, Triệu Thuẫn giúp vua Tương công, đều một l.ng v. nước,dựng nên bá nghiệp; đến đời vua Linh công, tin dùng kẻ gian thần là Đồ Ngạn Giả, Đồ NgạnGiả lập mưu giết Triệu Thuẫn, Triệu Thuẫn phải chạy trốn, mới được thóat nạn . Sau vua Linhcông bị giết, vua Cảnh công nối ngôi, lại tin dùng Đồ Ngạn Giả; Đồ Ngạn Giả nhân khi TriệuThuẫn đ. chết rồi, vu cho tội thí nghịch, rồi bắt chết cả nhà họ Triệu . Việc ấy dân trong nướcai cũng tức thay, may mà họ Triệu c.n sót được một người con tên gọi Triệu Vũ, nay chúa côngđ. trị tội bọn Di Dương Ngũ th. cũng nên nghĩ lại cho cái công họ Triệu ngày xưa!Điệu công nói:- Việc ấy ta cũng nghe nói, hiện nay Triệu Vũ ở đâu ?Hàn Quyết nói:- Lúc bấy giờ Triệu Vũ mới đẻ, Đồ Ngạn Giả t.m bắt gấp lắm, có hai người môn khách họTriệu là công ton Chử Cữu và Tr.nh Anh: công tôn Chử Cữu đem thay một đứa trẻ khác rồi liềum.nh chịu chết để cứu Triệu Vũ; c.n Tr.nh Anh th. đem Triệu Vũ vào giấu ở trong núi Mạnh Sơnđ. 15 năm nay rồi!Điệu công nói:- Nhà ngươi v. ta đi triệu về đây!Hàn Quyết nói:- Đồ Ngạn Giả c.n ở trong triều, chúa công nên bí mật mới được .Điệu công nói:- Ta đ. biết rồi!Hàn Quyết cáo từ lui ra, rồi thân hành đến núi Mạnh Sơn để đón Triệu Vũ và Tr.nh Anh .Hàn Quyết đưa Triệu Vũ vào yết kiến Điệu công . Điệu công giấu Triệu Vũ ở trong cung rồi giảTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 588 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån Giaăcách ốm . Hàn Quyết đem các quan triều thần vào cung để vấn an . Đồ Ngạn Giả cũng theo vào. Điệu công nói:- Các ngươi có biết v. cớ g. mà ta ốm hay không ? chỉ v. trong sổ công thần có một điều chưaminh, vậy nên trong l.ng ta không được khoan khoái .Các quan đại phu đều sụp lạy mà hỏi rằng:- Chẳng hay trong sổ công thần có điều g. chưa minh, xin chúa công dạy cho biết ?Điệu công nói:- Triệu Thôi và Triệu Thuẫn đều có công to với nước, nỡ nào để cho tuyệt tự !Các quan đồng thanh đáp rằng:- Họ Triệu bị diệt tộc đ. 15 nay, bây giờ chúa công dẫu nhớ công họ triệu, cũng chẳng c.nai mà phong được!Điệu công truyền gọi Triệu Vũ ra chào các quan . Các quan đều hỏi:- Chẳng hay tiểu lang quân này là người nào ?Hàn Quyết nói:- Đó tức là cô nhi họ Triệu, tên gọi Triệu Vũ! c.n đứa cô nhi bị giết ngày trước là con Tr.nhAnh, chứ không phải Triệu Vũ .Đồ Ngạn Giả bấy giờ chẳng c.n hồn vía nào cả, cứ phủ phục ở dưới đất, không biết nói ralàm sao . Tấn Điệu công nói:- Việc này đều tại Đồ Ngạn Giả gây ra, nếu không diệt tộc Đồ Ngạn Giả th. sao cho thoả cáioan hồn họ Triệu!Điệu công truyền đem Đồ Ngạn Giả ra chém, lại sai Hàn Quyết và Triệu Vũ đem quân vâynhà Đồ Ngạn Giả ra tến ở trước mộ Triệu Sóc . Người nước Tấn ai cũng lấy làm hả l.ng . Điệucông đ. giết Đồ Ngạn Giả rồi, liền cho Triệu Vũ thay Đồ Ngạn Giả làm chứ tư khấu . Bao nhiêulộc điền khi trước, đều trả cho tất cả . Tấn Điệu công lại nghe nói Tr.nh Anh là người có nghĩa,muốn dùng chức quân chính .Tr.nh Anh nói chuyện với mọi người rằng:- Lúc trước ta không chết vội là v. có cô nhi họ Triệu, nay cô nhi họ Triệu đ. báo thù xưa rồi,lẽ nào ta dám tham phú qu. để cho công tôn Chử Cữu chịu chết một m.nh, âu là ta thác xuốngsuối vàng mà báo tin cho Chử Cữu biết .Tr.nh Anh nói xong liền đâm cổ mà chết . Triệu Vũ ôm lấy thi thể Tr.nh Anh mà khóc, rồitâu với Tấn Điệu công, xin gọi là "nghĩa trủng" . Triệu Vũ nhớ ơn Tr.nh Anh, để tang ba năm .Điệu công đ. phong chức cho Triệu Vũ, lại sai người sang nước Tống gọi Triệu Thắng về, phongcho đất Hàm Đan . Điệu công biết dùng người hiền tài, trong đám triều thần, người nào cũngxứng đáng cả . H.y kể mấy viên quan có danh tiếng như sau:1. Hàn Quyết làm trung quân nguyên soái; 2. Sĩ Mang làm trung quân phó tướng; 3. TuânDoanh làm thượgn quân nguyên sóai; 4. Tuân Yển làm thượng quân phó tướng; 5. Loan Áp (conLoan Thư) làm hạ quân nguyên soái; 6. Sĩ Phường (con Sĩ Hội) làm hạ quân phó tướng; 7. TriệuVũ làm tân quân nguyên sóai; 8. Ngụy Tướng (con Ngụy Xứng) làm tân quân phó tướng; 9.Kỳ Hề làm trung quân u.; 10. Dương Thiệt Chức làm trung quân phó u.; 11. Ngụy Giáng (conTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 589 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 59. Tû Àöçng Cêåy ThïæTêæn LïåCöngtriïåu VuäBaáo ThuâÀöçNgaån GiaăNguỵ Thù) làm trung quân tư m., coi việc thuởng phạt quân sĩ; 12. Chương L.o làm chức hậuyêm, coi việc tùân ph.ng; 13. Hàn V. Kỵ (con Hàn Quyết) làm công tộc đại phu, coi việc dạybảo con em các nhà công tộc; 14. Giả Tâm làm tư không; 15. Sĩ Ốc Trọc làm thái phó, coi việcdạy bảo thế tử; 16. Loan Củ làm thân quân nhung ngự; 17. Tuân Tân làm xa hữu tướng quân;18. Tr.nh Trịnh làm tán bộc, coi việc ngựa xe của vua; 19. Đạc Át Khấu làm dư u.; 20. Tịch Yểnlàm dư tư m. .Nhờ có những người hiền tài giúp, Điệu công chỉnh đốn lại chính sự trong nước, trăm họbằng l.ng . Các nước Tống, Lỗ, v..v. đểu đến triều cống . Chỉ có Trịnh Thành công cảm cái ơn SởCung vương v. m.nh mà phải tổn thương mất một con mắt, bởi vậy không chịu theo Tấn .Sở Cung vương nghe tin Tấn Lệ công bị giết rất là mừng rỡ, đang nghĩ kế để báo thù, lạinghe nói Tấn Điệu công biết dùn người hiền tài, trong ng.ai ai cũng mến phục, có cơ lại làmđược bá chủ, liền họp triều thần để thương nghị, muốn t.m cách làm nhiễu loạn trung nguyên,khiến cho nước Tấn không làm bá chủ được . Quan lệnh do.n là công tử Anh Tề chịu bó tay,không nghĩ được mưu kế g. cả . Công tử Nhâm Phu nói với Sở Cung vương rằng:- Trong các nước trung nguyên, có nước Tống là một nước lớn, lại ở vào giữa khỏang nướcNgô và nước Tấn, nếu ta muốn nhiễu loạn trung nguyên th. nên bắt đầu tự nước Tống trước .Nay quan đại phu nước Tống là Ngư Thạch, Hướng Vi Nhân, Lâm Chu, Hướng Đái và Ngư Phủ,cả thảy năm người, có thù oán với quan hữu sư là Hoa Nguyên bỏ trốn sang nươc Sở ta, ta nêngiúp binh lực cho bọn ấy, sai về đánh Tống, hễ đánh quân giặc . Nếu Tấn không cứu Tống th. bỏmất chư hầu, mà cứu Tống th. phải giao chiến với bọn Ngư Thạch, bấy giờ ta chỉ việc ngồi màđợi xem thắng bại .Sở Cung vương theo mưu ấy, liền sai công tử Nhâm Phu làm đại tướng, dùng bọn Ngư Thạchđi dẫn đường, đem đại binh tiến sang đánh nước TốngTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 590 Dơch giaă: ÀöéMuåcHồi 60Tuân Dinh Hiến Kế Chia QuânNgạchchư Hầu Đem Binh Vây Bức DươngSở Cung vương dùng mưu kế của qua hữu do.n là công tử Nhâm Phu, thống suất đại binh, cùngvới Trịnh Thành công sang đánh Tống, sai bọn Ngư Thạch đi dẫn đường, đánh được đất BànhThành, cho bọn Ngư Thạch đóng quân ở đấy . Cung vương bảo bọn Ngư Thạch rằng:- Nước Tấn đang giao thiệp với nước Ngô để chống cự nước Sở ta, mà đất Bành Thành nàylại là chỗ tiếp giáp Ngô và Tấn . Nay ta cho các ngươi đóng quân ở đây tiến đánh th. có thể xâmchiếm được địa giới nước Tống; lui giữ th. cũng có thể ngăn trở được đường lối đi lại của quânTấ và quân Ngô, vậy các ngươi nên cẩn thận; chớ phụ l.ng uỷ thác của ta! Dặn bảo xong, Cungvương trở về nước Sở .Cuối năm ấy, Tống Thành công sai quan đại phu là L.o Tá đem quân vây đất Bành Thành .Ngư Thạch đem quân ra nghênh chiến, bị L.o Tá đánh thua . Quan lệnh do.n nước Sở là côngtử Anh Tề nghe tin đất Bành Thành bị vây, đem quân đến cứu . L.o Tá cậy có sức mạnh, xôngvào trong đám quân Sở, liền bị tên bắn chết . Công tử Anh Tề tiến binh sang xâm phạm nướcTống . Tống Thành công kinh sợ, sai quan hữu sư là Hoa Nguyên sang cáo cấp với nước Tấn .Hàn Quyết nói với Tấn Điệu công rằng:- Ngày xưa vua Văn công ta làm được bá chủ cũng bởi có việc cứu nước Tống . Cơ hay dở ởmột việc này, ta nên đem quân sang cứu mới phải .Hàn Quyết liền sai sứ đi mượn quân chư hầu . Tấn Điệu công thống suất đại binh đến đóngở đất Đài Cốc . Công tử Anh Tề nghe tin quân Tấn kéo đến, tức khắc rút quân trở về Sở . Đếnnăm sau, Tấn Điệu công đem quân 8 nước là: Tống, Lỗ, Vệ, Tào, Cử, Châu, Đằng và Tiết đếnvây đất Bành Thành . Quan đại phu nước Tống là Hướng Thú sai quân sĩ đứng lên trên xe, gọingười trong thành mà bảo rằng:- Ngư Thạch là một đứa phản tặc, không thể dung tha được . Nay nước Tấn sắp đem 20 vạnquân, đạp đổ thành này, không để sót một ngọn cỏ . Bọn các ngươi, nếu biết lẽ phải, nên bắtđứa phản tặt ấy đem nộp, chớ để cho những người vô tội cùng bị chết lây .Dân trong Bành Thành nghe thấy, biết là Ngư Thạch trái lẽ, liền mở cửa thành ra để đónquân Tấn . Tấn Điệu công tiến vào trong thành . Quân Sở bỏ chạy cả . Hàn Quyết bắt được NgưThạch; Loan Áp và Tuân Yển bắt được Ngư Phủ; Hướng Thú bắt được Hướng Vi Nhân và Hướng591ÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác DûúngĐ.i; Trọng Tôn Miệt đại phu nước Lỗ bắt được Lân Chu, đều giải đến nộp Tấn Điệu công . TấnĐiệu công truyên đem bọn Ngư Thạch ra chém, rồi kéo quân sang hỏi tội nước Trịnh . Quanhữu do.n nước Sở là công tôn Nhâm Phu đem quân sang xâm phạm địa giới nước Tống, để làmkế cứu Trịnh . Các nước lại đem quân sang cứu Tống, rồi cùng nhau rút quân về nước cả .Năm ấy Chu Giản vương mất, thái tử Tiết Tâm lên nối ngôi, tức là Chu Linh vương . ChuLinh vương từ khi mới sinh ra, phía trên miệng đ. có râu ria mọc, bởi vậy người nhà Chu cũnggọi là Tỳ vương . Năm đầu đời vua Tỳ vương nhà Chu cũng gọi là Tỳ vương . Năm đầu đời vuaTỳ vương nhà Chu, Trịnh Thành công ốm nặng, bảo quan thượng khanh là công tử Phi rằng:- Vua Sở v. đem quân sang cứu nước ta mà bị thương hỏng mất một mắt, ơn ấy không baogiờ ta dám quên . Sau khi ta chết, các ngươi chớ có bội nước Sở .Trịnh Thành công nói xong th. chết . Bọn công tử Phi lập thế tử Khôn Ngoan lên nối ngôi,tức là Trịnh Hi công . Tấn Điệu công thấy người nước Trịnh chưa phục, mới đại hội chư hầu ởThích Địa (đất nước Vệ) để bàn việc đánh Trịnh . Quan đại phu nước Lỗ là Trọng Tôn Miệt hiếnkế rằng:- Đất nước Trịnh không đâu hiểm bằng cửa quan Hổ Lao, đó là một chỗ xung yếu, tiếp giápnước Trịnh và nước Sở, nếu ta đắp một cái thành ở đấy, rồi đóng quân để chặn ngang th. nướcTrịnh tất phải theo ta .Vu Thần hiến kể rằng:- Sở và Ngô chỉ cách nhau có một con sông, năm trước tôi sang sứ nước Ngô, có ước với Ngôđể cùng đánh Sở . Từ bấy giờ Ngô thường sang quấy nhiễu những thuộc quốc của Sở, ngườinước sở lấy làm khổ lắm . Nay ta lại sai sứ sang bảo Ngô đánh Sở; nước Sở, phía đông đanh khổvới quân Ngô th. phía bắc tất không cùng ta tranh nhau nước Trịnh được .Tấn Điệu công theo cả hai kế . Bấy giờ Tề Linh công cùng sai thế tử Quang, cùng với quanthượng khanh là Thôi Trứ sang dự hội để tuân theo mệnh lệnh của nước Tấn . Tấn Điệu cônghọp quân các nước để đáp thành ở cửa quan Hổ Lao, rồi lấy quân các nước cứ mỗi nước lớn mộtngh.n quân, mỗi nước nhỏ năm trăm hoặc ba trăm quân, cho đóng giữ ở đấy . Trịnh Hi công sợh.i, xin giảng hoà với nước Tấn . Lúc bấy giờ quan trung quân u. nước Tấn là Kỳ Hề, đ. ngoạibảy mươi tuổi, cáo l.o về nghỉ . Tấn Điệu công hỏi:- Có người nào thay nhà ngươi đựơc không ?Kỳ Hề nói:- Không ai bằng Giải Hổ .Tấn Điệu công nói:- Ta nghe nói Giải Hổ là người thù của nhà ngươi, sao nhà ngươi lại c.n tiến dẫn ?Kỳ Hề nói:- Chúa công hỏi ai là ngươi giỏi, chứ có hỏi ai là người thù của tôi đâu!Tấn Điệu công sai người đi triệu Giải Hổ . Giải Hổ chưa kịp đến nhận chức th. đ. ốm chết .Tấn Điệu công lại hỏi Kỳ Hề rằng:- Trừ Giả Hổ ra không kể, nhà ngươi c.n biết ai nữa không ?Kỳ Hề nói:- Sau Giải Hổ th. không ai bằng Kỳ Ngọ .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 592 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác DûúngTấn Điệu công nói:- Thế Kỳ Ngọ không phải là con nhà ngươi sao ?Kỳ Hề nói:- Chúa công hỏi ai là người giỏi, chứ có hỏi ai là con của tôi đâu!Tấn Điệu công nói:- Nay quan trung quân phó u. là Dương Thiệt Chức cũng chết, nhà ngươi lại chọn cho tamột người khác để thay .Kỳ Hề nói:- Dương Thiệt Chức có hai con là: Dương Thiệt Xích và Dương Thiệt Bật . Hai người ấy đềugỉoi cả, chúa công muốn dùng người nào th. dùng .Tấn Điệu công theo lời, cho Kỳ Ngọ làm trung quân u., Dương Thiệt Xích làm trung quânphó u. . Các quan đại phu, đều lấy làm bằng l.ng .Con Vu Thần là Vu Hồ Dung phụng mệnh Tấn Điệu công sang sứ nước Ngô, vào yết kiến vuaNgô là Thọ Mộng, xin mượn quân để đánh Sở . Thọ Mộng thụân cho, sai thế tử Chư Phàn làmtướng, luyện quân ở bên sông Trường Giang . Quan lệnh do.n nước Sở là công tử Anh Tề nghetin ấy, liền tâu với Sở Cung vương rằng:- Quân Ngô chưa sang nước Sở ta bao giờ, nếu đ. sang được một lần th. rồi lại sang quấym.i, chi bằng ta đánh trước đi là hơn .Sở Cung vương khen phải . Công tử Anh Tề tuyển hai vạn thủy quân, cho qua sông TrườngGiang, phá vỡ đất Cưu Tư của nước Ngô; lại toan thuận d.ng kéo quân thẳng xuống . Tướngnước Sở là Đặng Sưu nói với công tử Anh Tề rằng:- Sông Trường Giang này nước chảy xiết, tiến dễ mà lui khó, tôi xin đem một toán quân đitrước, nếu thuận lợi th. tiến, mà không thuận lợi th. cũng chẳng đến nỗi thua to . Quan nguyênsóai cứ đóng quân ởHách Sơn, tuỳ cơ ứng biến, mới giữ vẹn toàn được .Công tử Anh Tề khen phải, tức khắc cho Đặng Sưu đem một toán quân tinh nhuệ cùng mộttrăm chiếc thuyền đi trước . Thế tử Chư Phàn nghe tin đất Cưu Tư bị quân Sở chiếm mất; liềnbảo các tướng rằng:- Quân Sở đ. chiếm được đất Cưu Tư th. tất thừa thế kéo xuống, ta phải ph.ng bị mới được.Thế tử Chư Phàn sai công tử Di Muội đem một toán quân với vài mươi chiếc thuyền ra LươngSơn để làm kế dụ quân Sở; c.n công tử Dư Sái (em công tử Chư Phàn) đem một toán quân raphục sẵn ở Thái Thạch cảng . Đặng Sưu (tướng nước Sở) đem quân ra Hách Sơn, trông thấy ởLương Sơn có binh thuyền của nước Ngô, vội vàng ra sức tiến đánh . Công tử Di Muội giả cáchthua chạy . Đặng Sưu thúc quân đuổi theo, qua Thái Thạch cảng, lại gặp đại binh của công tửChư Phàn đến . Hai bên giao chiến được mười hợp th. công tử Dư Sái ở Thái Thạch càng đemphục binh đổ ra, theo phía sau đánh ập trở lại, tên bắn như mưa . Đặng Sưu bị ba phát tên bắnvào mặt, nhưng rút tên ra mà cố sức đánh .Bấy giờ công tử Di Muội, cưỡi chiếc thuyền lớn đến, truyền cho quân sĩ cầm giáo dài đâmvào thuyền quân Sở . Thuyền quân Sở vỡ đắm rất nhiều . Đặng Sưu bị bắn, không chịu khuấtTypeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 593 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác Dûúngphục mà chết . Quân Sở cũng chết hại rất nhiều . Công tử Anh Tề sợ tội, toan giấu sự thua trậnđi, không tâu cho Sở Cung vương biết, ai ngờ thế tử Chư Phàn thừa thắng đem quân tiến đánh,công tử Anh Tề thua to chạy về và đất Cưu Tư lại thuộc về nước Ngô . Công tử Anh Tề tức giậnthành bệnh, chưa về đến kinh thành nước Sở th. chết . Sở Cung vương bèn đưa quan hữu do.nlà công tử Nhâm Phu lên làm chức lệnh do.n . Công tử Nhâm Phu tính tham lam, thường bắtcác nước phụ thuộc phải lễ đút, Trần Thành công không thể chịu được, mới sai Viên Kiểu Như(cháu bốn đời Viên Đào Đồ) sang xin theo Tấn . Sở Cung vương thấy nước Trần theo Tấn, đổitội cho công tử Nhâm Phu, đem giết đi; lại dùng người con là công tử Trịnh (tên tự là Tử Nang)làm lệnh do.n cử binh sang đánh Trần .Bấy giờ Trần Thành công (Ngọ) chết, thế tử Nhược lên nối ngôi, tức là Trần Ai công . TrầnAi công thấy nước Sở thế mạnh, lại xin theo Sở . Tấn Điệu công nghe tin giận lắm, toan cử binhcùng Sở tranh nhau nước Trần, bỗng nghe báo có vua nước Vô Chung là Gia Phủ sai quan đạiphu là Mạnh Lạc đem da hổ, da báo cả thảy một trăm chiếc đến dâng và tâu rằng:- Các nước Sơn Nhung, trước kia Tề Hoàn công đ. dẹp yên tất cả, mới rồi nhân nước Yên vànước Tần suy yếu, các nước Sơn Nhung thấy Trung quốc không có bá chủ lại xâm nhiễu . Chúacông tôi nghe nói nhà vua anh minh, sắp nối được bá nghiệp của Tề Hoàn công và Tấn Văn côngthuở xưa, v. vậyt chúa công tôi đ. tuyên bá uy đức của nhà vua cho Sơn Nhung biết, các nướcấy đều muốn giảng hoà, xin nhà vua định đoạt .Tấn Điệu công họp các tướng lại để thương nghị . Các tướng đều nói rằng:- Quân rợ mọi ấy, không biết lẽ phải, ta phải dùng binh uy với nó mới được . Vua Tề Hoàncông thuở xưa, cũng phải trước đánh Sơn Nhung, sau đánh nước Sở, mới làm nên nghiệp báđược .Quan tư m. là Ngụy Giáng can rằng:- Không nên! nay ta mới thu phục được chư hầu, mà đ. đem quân đi đánh Sơn Nhung th.quân Sở tất thừa hư quấy nhiễu, như vậy th. chư hầu lại bỏ Tấn theo Sở mà thôi . Sơn Nhung làcầm thú, chư hầu là anh em ta theo đuổi quân cầm thú mà bỏ mất cái t.nh anh em, sao gọi làkế hay được!Tấn Điệu công nói:- Vậy th. ta có nên giảng hoà với các nước Sơn Nhung không ?Ngụy Giáng nói:- Giảng hoà với các nước Sơn Nhung, có năm điều lợi: Sơn Nhung tiếp giáp với nước ta,nhiều đất bỏ hoang, ta có thể mở rộng đất được, đó là một điều lợi; Sơn Nhung không quấynhiễu ta nữa th. những dân ở bờ c.i được yên nghiệp làm ăn, đó là hai điều lợi; quân sĩ củata không phải khó nhọc về sự đánh dẹp, đó là ba điều lợi; Sơn Nhung đ. thần phục th. cácnước chư hầu cũng phải sợ h.i, đó là bốn điều lợi; ta không phải lo về mặt bắc (tức là phía SơnNhung) th. có thể dốc sức về mặt nam (tức là phía nước Sở) được, đó là năm điều lợi . Có nămđiều lợi ấy sao chúa công không theo ?Tấn Điệu công bằng l.ng, liền sai Ngụy Giáng làm sứ thần để đi giảng hoà với các nước SơnNhung . Nguỵ Giáng cùng với Mạnh Lạc (quan đại phu nước Vô Chung) đến nước Vô Chung, đểcùng với vua nước Vô Chung là Gia Phủ thương nghị việc giảng hoà . Gia Phủ sai người đi triệucác nước Sơn Nhung mà bảo rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 594 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác Dûúng- Nay vua nước Tấn làm bá chủ ở Trung nguyên, có sai sứ thần sang đây, để cùng với cácnước Sơn Nhung giảng hoà . Các ngươi nên một l.ng thần phục, từ đây trở đi, không được quấynhiễu .Các nước Sơn Nhung đều xin ăn thề, lại bảo nhau đem thổ sản đến dâng Ngụy Giáng . NgụyGiáng nhất định không lấy g. cả . Các nước Sơn Nhung đều khen Ngụu Giáng là liêm khiết, lạicàng có . kính trọng . Ngụy Giáng về tâu lại với Tấn Điệu công . Tấn Điệu công bằng l.ng .Bấy giờ quan lệnh d.an nước Sở là công tử Trịnh, đ. thu phục được Trần, lại đem quân điđánh Trịnh, chỉ v. cửa quan Hổ Lao có quân Tấn đóng, nên không dám kéo qua sông Dĩ Thủy,phải theo đường nước Hứa mà tiến sang nước Trịnh .Trịnh Hi công (Khôn Ngoan) sợ lắm, họp sáu quan khanh lại để thương nghị . Trong sáuquan khanh kể tên sau này: 1. công tử Phi, tên tự là Tử Tứ; 2. công tử Phát, tên tự là Tử Quốc;3. công tử Gia, tên tự là Tử Khổng; (ba người này đều là con Trịnh Mục công, đối với Trịnh Hicông th. là hàng thúc tổ phụ); 4. công tử Chiếp, tên tự là Tử Nhĩ (con công tử Khứ Tật); 5. côngtôn Mại, tên tự là Tử Kiều (con công tử Yển); 6. công tôn Xá, tên tự là Tử Triền (con công tửHi); (ba người này đều là cháu Trịnh Mục công, đối với Trịnh Hi công th. là hàng thúc phụ).Sáu quan khanh ấy đều là bậc tôn trưởng của Trịnh Hi công cả, từ lau vẫn giữ quyền chínhnước Trịnh . Trịnh Hi công là người kiêu ngạo, không biết tôn trọng các bậc tôn trưởng, bởi vậyvua tôi vẫn bất hoà với nhau, nhất là công tử Phi lại càng bất hoà lắm . Trong khi hội nghị,Trịnh Hi công chú . muốn cố giữ để đợi quân Tấn đến cứu . Công tử Phi nói:- Tục ngữ có câu rằng: "Nước xa không cứu được lửa gần", vậy chi bằng ta theo Sở là hơn .Hi công nói:- Nếu ta theo Sở, quân Tấn lại sang đánh ta, lấy g. mà chống cự lại ?Công tử Phi nói:- Tấn vả Sở chẳng nước nào thương ta cả, ta cũng chẳng cứ phải chọn nước nào, hễ nướcnào mạnh thế th. ta theo. Nay ta cứ đem lễ vật ra đợi sẵn ở ngoài c.i, Sở đến th. ta hội thề vớiSở, mà Tấn đến th. ta hội thề với Tấn . Hai nước mạnh chọi nhau m.i th. tất có một nước thua,bấy giờ mạnh yếu phân biệt r. ràng, ta xem nước nào thắng th. theo, để giữ cho nhân dân đượcyên ổn, thế là hay hơn cả!Trịnh Hi công không theo kế đó, nói:- Cứ như nhà ngươi nói, th. tại sao nước Trịnh ta chỉ những hội thề mà không năm nào đựơcyên cả .Trịnh Hi công sai sứ sang nước Tần cầu cứu . Các quan đại phu đều sợ trái . công tử Phi,không ai dám đi sứ . Trịnh Hi công giận lắm, thân hành đi sứ . Đêm hôm ấy Trịnh Hi công ngủở quán xá, công tử Phi sai người đến giết đi, rồi nói thác rằng Trịnh Hi công bị bạo bệnh màchết, rồi lập người em là Gia lên nối ngôi, tức là Trịnh Giản công .Công tử Phi sai người nói dối quân Sở rằng:- Việc theo Tấn đều là tự . Không Ngoan (tức là Trịnh Hi công), nay Không Ngoan đ. chếtrồi, vậy nước tôi lại xin theo thượng quốc .Công tử Trịnh nước Sở lại cho nước Trịnh giảng hoà . Tấn Điệu công nghe tin nước Trịnh lạitheo Sở, liền hỏi các quan đại phu rằng:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 595 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác Dûúng- Nay Trần và Trịnh cùng theo Sở cả, ta nên đánh nước nào trước ?Tuân Dinh nói:- Nước Tần nhỏ mọn, dẫu có theo ta hay không cũng không có g. là quan trọng cả; c.n nướcTrịnh là một nước trọng yếu, nếu muốn làm bá chủ, tất phải thu phục lấy nước Trịnh . Thà mấtngười nước Trần, chứ không nên bỏ mất một nước Trịnh!Hàn Quyết nói:- Tử Vũ (tên tự của Tuân Dinh) là người có kiến thức, tất thu phục đựơc nước Trịnh, tôi naytuổi gia sức yếu, xin đem chức trung quân nguyên soái nhường lại cho Tử Vũ .Tấn Điệu công bất đắc dĩ phải cho Tuân Dinh thay Hàn Quyết làm trung quân nguyên soái,đem đại binh đi đánh Trịnh . Quân Tấn kéo thẳng đến cửa quan Hổ Lao . Người nước Trịnh xinthề . Tuân Dinh thuận cho . Đến lúc quân Tấn về, Sở Cung vương lại thân hành đem quân sangđánh Trịnh . Người nước Trịnh lại theo Sở . Tấn Điệu công giận lắm, hỏi các quan đại phu rằng:- Người nước Trịnh phản phúc, quân ta đến th. theo, quân ta về, lại phản, nay muốn làmcho người nước Trịnh phải một l.ng theo ta th. nên dùn kế g. ?Tuân Dinh hiến kế rằng:- Nước Tấn ta không thu phục được nước Trịnh là v. người nước Sở cố sức mà tranh nướcTrịnh với ta . Nay muốn thu phục được nước Trịnh th. tất phải đối địch với Sở, mà muốn làmcho Sở phải khốn quẫn th. nên dùng kế "dĩ giật đ.i lao" .Tấn Điệu công nói:- Thế nào gọi là "dĩ giật đ.i lao" ?Tuân Dinh nói:- Quân nước m.nh không nên dùng luôn, dùng luôn th. người m.nh nhọc; quân chư hầukhông nên điều động luôn, điều động luôn th. chư hầu oán . Trong nhọc mà ngoài oán, cứ nhưthế th. không bao giờ thắng được nước Sở . Tôi xin đem quân ta mà chia ra làm ba đạo, mỗi đạoquân có mấy nước chư hầu phụ thuộc vào, thay đổi nhau mà đối địch với quân Sở, Sở tiến th.ta lui, Sở lui th. ta tiến, đem một đạo quân của ta mà làm cho cả nước Sở không lúc nào đượcyên, như thế th. nước Sở khốn quẫn, bấy giờ nước Trịnh tất phải một l.ng theo ta .Tấn Điệu công khen phải liền sai Tuân Dinh luyện quân ở đất Khúc Lương chia làm ba đạo,định phép thay phiên nhau . Tuân Dinh lên tướng đàn . Trên tướng đàn có cắm một lá cờ đạibái sắc vàng, trên đề mấy chữ "Trung quân nguyên sóai Trí", dưới tướng đài chia quân làm bađạo: đạo thứ nhất, thượng quân nguyên soái là Tuân Yển, phó tướng là Hàn Khởi, ba nước: Lỗ,Tào, Châu đem quân theo đạo ấy; trung quân phó tướng là Phạm Mang (tức là Sĩ Mang, đổi họPhạm) đi tiếp ứng . Đạo thứ hai, hạ quân nguyên soái là Loan Áp, phó tướng là Sĩ Phường, banước: Tề, Đằng, Tiết đem quân theo đạo ấy; trung quân thượgn đại phu là Ngụy Hiệt đi tiếpứng . Đạo thứ ba, tân quân nguyên soái và Triệu Vũ, phó tướng là Nguỵ Tướng, ba nước: Tống,Vệ, Nghê đem quân theo đạo ấy; trung quân hạ đại phu là Tuân Hội đi tiếp ứng .Tuân Dinh truyền lệnh rằng:- Ba đạo quân, cứ thay phiên nhau đi đánh Trịnh, hễ Trịnh chịu giảng hoà th. lại rút về ngay,nhất thiết không được giao chiến với quân Sở .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 596 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác DûúngCông tử Dương Can là em cùng mẹ với Tấn Điệu công, mới mười chín tuổi, đang làm chứctrung quân nhung ngự, tính khí h.y c.n hăng hái, chưa từng ra trận bao giờ, nghe nói TuânDinh luyện quân để sắp đi đánh Trịnh, múa tay hoa chân, chỉ mong được ra nơi chiến trường,nhưng không thấy Tuân Dinh dùng đến m.nh, mới t.nh nguyện xin đi tiên phong . Tuân Dinhnói:- Ngày nay ta luyện quân là chỉ muốn tiến cho chóng, lại thoái cho mau, không cần đánhquân giặc, tiểu tướng quân dẫu có sức khoẻ, cũng không dùng làm g.!Công tử Dương Can cố . xin m.i . Tuân Dinh nói:- Tiểu tướng quân đ. cố xin như vậy th. quyền cho làm bộ hạ quan Tuân đại phu (tức làTuân Hội) để tiếp ứng đạo tân quân .Công tử Dương nói:- Đạo tân quân đến lần thứ ba mới ra đánh th. tôi đợi sao được, xin cho tôi thuộc vào đạothượng quân .Tuân Dinh không cho . Công tử Dương Can cậy thế là em Tấn Điệu công, đem ngay quânbạn bộ của m.nh, đi theo toán quân Phạm Mang . Quan tư m. là Ngụy Giảng trông thấy côngtử Dương Can dám rẽ hàng quân để đi lên trước, liền đánh trống mà tuyên cáo với các tướngrằng:- Công tử Dương Can dám trái tướng lệnh, đi loạn hàng quân, tội đáng chết chém, nay nể làem chúa công, vậy phải giết người dong xe để thay mạng .Ngụy Giáng truyền cho quân sĩ bắt người dong xe đem chém . Công tử Dương Can căm tứcvô cùng, vội vàng vào thuật chuyện lại cho Tấn Điệu công biết, và khóc mà nói rằng:- Ngụy Giáng khinh bỉ em như vậy th. em không c.n mặt mũi nào mà trông thấy các tướngnữa!Tấn Điệu công vốn có l.ng yêu em, không kịp hỏi r., liền nổi giận mà nói rằng:- Nguỵ Giáng làm nhục em ta, khác nào như làm nhục ta, ta tất phải giết, không thể thađược!Tấn Điệu công bèn truyền gọi quan trung quân phó súy là Dương Thiệt Chức, sai đi bắt NgụyGiáng . Dương Thiệt Chức nói với Tấn Điệu công rằng:- Ngụy Giáng là người có chí khí, có việc th. không tránh khó khăn, có tội th. không trốnh.nh phạt . Khi việc quân đ. xong, tất nhiên đến đây tạ tội, bất tất phải cho đi triệu .Được một lúc th. quả nhiên Ngụy Giáng đến, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm tờ tâu, sắp sửavào triều để tạ tội . Ngụy Giáng đến triều môn th. nghe tin Tấn Điệu công toan sai người đi bắtm.nh, liền giao tờ tâu cho người nhà, rồi toan cầm kiếm tự tử . Bỗng có hai viên quan ở đâu hốihả chạy đến, tức là quan hạ quân phó tướng Sĩ Phường và quan chư hậu đại phu Trương L.o .Sĩ Phường và Trương L.o trông thấy Ngụy Giáng toan tự tử, vội vàng giằng lấy thanh kiếm mànói rằng:- Chúng tôi nghe nói quan tư m. (trỏ Ngụy Giáng) vào triều, tất là v. việc công tử DươngCan, vậy chúng tôi vội vàng tới đây, định cùng nhau vào tâu để chúa công biết, chẳng hay v. cớg. mà quan tư m. lại liều m.nh như thế ?Ngụy Giáng thuật lại việc Tấn Điệu công toan sai Dương Thiệt Chức đi bắt m.nh . Sĩ Phườngvà Trương L.o nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 597 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác Dûúng- Quan tư m. một l.ng giữ phép, không tư vị ai, can g. lại phải liều m.nh! âu là để chúngtôi vào tâu với chúa công .Sĩ Phường và Trương L.o đem tờ tâu của Nguỵ Giáng vào dâng Tấn Điệu công . Tấn Điệucông mở ra xem, đại lược nói rằng:"Chúa công không chê tôi là bất tài mà cho sung vào chức tư m. . Tôi nghe nói tính mệnhcủa ba quân là ở trong tay quan nguyên soái, mà quyền của quan nguyên sóai là ở trong mệnhlệnh; chỉ v. không tuân mệnh lệnh mà quân ta bị thua ở Hà Khắc và ở Bí Thành . Mới rồi, tôi cógiết một kẻ không tuân theo mệnh lệnh ấy là để làm hết chức phận tư m. . Việc ấy xúc phạmđến ngự đệ, tôi biết tội đáng chết, vậy xin liều thân với lưỡi gươm trước mặt chúa công, để tỏr. tấm l.ng thân ái của chúa công đối với ngự đệ".Tấn Điệu công xem xong, hỏi Sĩ Phường và Trương L.o rằng:- Ngụy Giáng bây giờ ở đâu ?Sĩ Phường và Trương L.o nói:- Nguỵ Giáng sợ tôi đ. toan tự tử, chúng tôi cố can m.i, hiện bây giờ đang đứng ở ngoài cửacung .Tấn Điệu công hoảng hốt dứng dậy, chân không kịp xỏ giày bước ngay ra ngoài cửa cung,cầm lấy ta Ngụy Giáng mà bảo rằng:- Câu nói của ta là t.nh riêng; việc làm của nhà ngươi là phép công . Ta không biết dạy emđể phạm đến phép công, đó là lỗi tại ta, chứ nhà ngươi có lỗi g.!Dương Thiệt Chức ở bên cạnh, nói to lên rằng:- Chúa công đ. xá tội cho th. Ngụy Giáng nên lui ra .Ngụy Giáng lạy tạ . Dương Thiệt Chức cùng với Sĩ Phường và Trương L.o cùng sụp lạy TấnĐiệu công mà chúc mừng rằng:- Chúa công có người bề tôi biết giữ phép như thế, chắc là thành được nghiệp bá!Bốn người cùng cáo từ Tấn Điệu công rồi lui về . Điệu công vào cung, xỉ mắng công tử DươngCan rằng:- Nhà ngươi không biết giữ phép, su.t nữa th. khiến ta mang tiếng xấu, giết lầm một đạitướng của ta!Lại sai nội thị giải công tử Dương Can đến nhà quan công tộc đại phu là Hàn Vô Ky, bắt họlễ trong ba tháng, rồi mới được trở về yết kiến . Công tử Dương Can lấy làm hổ thẹn vô cùng .Tuân Dinh chia quân xong, vừa toan đi đánh Trịnh, bỗng có sứ thần nước Tống đưa vănthư đến, Tấn Điệu công mở xem, mới biết nước Sở và nước Trịnh thường đem quân đi qua BứcDương sang xâm lược địa giới nước Tống . V. thế nước Tống phải sai sứ sang cáo cấp với nướcTấn . Quan thượng quan nguyên soái là Tuân Yển nói với Tấn Điệu công rằng:- Nước Sở đ. thu phục được Trần và Trịnh rồi mà lại c.n sang xâm phạm nước Tống là có. muốn cùng nước Tấn ta tranh nghiệp bá . Nay Bức Dương là con đường quân Sở sang đánhmột trận có thể chiếm lấy được, rồi phong cho quan đại phu nước Tống là Hướng Thú ở đấy, (v.Hướng Thú đ. có công ở trận Bành Thành), để chẹn đường quân Sở, cũng là một kế hay đó!Tuân Dinh nói:Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 598 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác Dûúng- Bức Dương dẫu nhỏ, nhưng thành quách vững bền lắm, nếu ta đánh mà không được, tấtbị các nước chê cười .Quan trung quân phó tướng là Sĩ Mang nói:- Trận Bành Thành, ta đang đánh Trịnh th. Sở xâm Tống để cứu Trịnh; trận Hổ Lao, ta đangcùng với Trịnh giảng hoà th. Sở lại xâm Tống để báo thù, vậy ta muốn phục nuớc Trịnh th. trướchết phải lập mưu giữ nước Tống mới được . Tuân Yển nói phải lắm!Tuân Dinh nói:- Hai người có chắc là diệt được Bức Dương hay không!Tuân Yển và Sĩ Mang đồng thanh đáp rằng:- Xin nguyên soái cứ chắc ở hai chúng tôi, nếu không thành công th. hai chúng tôi xin chịutội .Tấn Điệu công nói:- Bá Du (tên tự của Tuân Yển) khởi xướng lên mà Bá Hà (tên tự của Sĩ Mang) giúp vào th.lo g. không thành công!Tấn Điệu công liền phái đạo quân thứ nhất đi đánh Bức Dương, nước Lỗ, nước Tào và nướcChâu đem quân theo đạo ấy . Quan đại phu Bức Dương nói với vua Bức Dương rằng:- Quân Lỗ đóng ở thành cửa bắc, ta giả cách mở cửa thành ra đánh, khiến cho quân Lỗ kéovào; chờ khi vào được nửa chừng, bấy giờ ta hạ cánh cửa treo ở trên xuống mà chắn ngang .Quân Lỗ đ. thua th. quân Tào và quân Châu tất sợ, tự khắc khí thế của nước Tấn cũng phải nhụtđi!Vua Bức Dương dùng kế ấy . Tướng nước Lỗ là Mạnh Tôn Miệt (tức là Trọng Tôn Miệt) đembộ thuộc của m.nh là Thúc Lương Ngột, Tần Cận Phụ và Địch Tây Di đánh cửa bắc . Tần CậnPhụ và Địch Tây Di trông thấy cánh cửa treo mở, liền cậy sức khoẻ tiến vào trước, Thúc LươngNgột đi theo sau . Bỗng nghe trên mặt thành có tiếng cót két rồi cánh cửa từ từ đẩy lên . Toánhậu đội nước Lỗ thấy vậy liền nổi hiệu thu quân . Tần Cận Phụ và Địch Tây Di vội vàng quaym.nh trở ra . Tướng Bức Dương là Văn Ban ở trong thành đem quân đuổi theo, trông thấy ThúcLương Ngột đang giơ tay đỡ cánh cửa treo để cho quân Lỗ rút lui th. kinh h.i, nghĩ thầm rằng:"cánh cửa treo tự trên buông xuống, nặng kể có ngh.n cân, nếu tướng kia không có sức khoẻhơn người th. đỡ lên thế nào cho nổi ? nay ta ra tới đấy mà bị người ây buông xuống th. phỏngc.n g. là tính mệnh!" Văn Ban không dám đuổi theo nữa, mới dừng xe lại đứng xem . ThúcLương Ngột đợi cho quân m.nh lui ra hết, rồi quát to lên rằng:- Ta đây là một danh tướng nước Lỗ, tên gọi Thúc Lương Ngột có ai muốn ra đối địch th.nhân khi ta chưa buông tay này mau mau ra đi!Người trong thành không ai dám nói g. cả . Văn Ban giương cung toan bắng . Thúc LươngNgột nghiêm m.nh trở ra, rồi buông hai tay không đỡ nữa . Cánh cửa lại sập thẳng xuống tậnđất . Thúc Lương Ngột về dinh bảo Tần Cận Phụ và Địch Tây Di rằng:- Tính mệnh hai tướng vừa rồi, thật ở trong tay ta!Tần Cận Phụ nói:- Nếu hậu đội không nổi hiệu thu quân th. chúng ta cố sức xông vào, đ. phá vỡ thành BứcDương rồi!Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 599 Dơch giaă: ÀöéMuåcÀÖNGCHÊU LIÏÅT QUÖËC Phuâng Möång LongHÖ̀I 60. Tuên Dinh Hiïæn KïæChia Quên Ngaåchchû Hêçu Àem Binh Vêy Bûác DûúngĐịch Tây Di nói:- Để đến ngày mai chỉ một m.nh ta phá vỡ thành Bức Dương cho họ biết sức khoẻ của ngườinước Lỗ .Ngày hôm sau Mạnh Tôn Miệt lại đem quân đến dưới thành để khiêu chiến, chia quân ratừng đội, mỗi đội một trăm người . Địch Tây Di nói:- Ta không cần phải ai giúp, một m.nh ta làm một đội cũng đủ rồi!Địch Tây Di lấy một cái áo giáp trùm lên một cái bánh xe, giương lên làm cái mộc, rồi cầmmột cái kích thật dài, vừa múa vừa xông vào, chạy nhanh như bay . Quân Bức Dương đứng trênmặt thành, trông thấy Địch Tây Di dũng mạnh như vậy, mới d.ng tấm vải xuống mà bảo rằng:- Ta d.ng dây cho mà lên, có dám lên th. mới cho là giỏi!Nói chưa dứt lời th. trong đám quân Lỗ có một viên tướng bước ra nói:- Khi nào lại không dám!Viên tướng ấy tức là Tần Cận Phụ . Tần Cận Phụ lấy ta bíu tấm vải, tay phải tay trái lần thaynhau mà leo lên . Khi gần đến mặt thành th. quân Bức Dương lấy dao cắt đứt tấm vải . Tần CậnPhụ đang ở lưng chừng ng. lăn xuống đất . Thành Bức Dương cao kể mấy nhận (mỗi nhận támthước),cứ như người khác mà ng. th. chẳng chết cũng bị trọng thương, thế mà Tần Cận Phụkhông hề chi cả . Qúân Bức Dương lại d.ng tấm vải xuống mà bảo rằng:- C.n dám lên nữa không ?Tần Cận Phụ lại bíu tấm vải mà len lên, cũng lại bị quân trên mặt thành cắt đức tấm vải màng. lăn xuống đất . Tần Cận Phụ vừa đứng dậy th. quân trên mặt thành lại d.ng tấm vải xuốngmà hỏi rằng:- Nào! nào! c.n dám lên nữa hay là thôi đấy!Tần Cận Phụ lại hăng hái nói:- Nếu không dám lên th. sao gọi là giỏi được!Nói xong, lại leo lên như trước . Quân Bức Dương ở trên mặt thành trông thấy Tần Cận Phụđ. hai lần ng. mà vẫn dám lên, không chút sợ h.i, th. có . lo, liền giơ dao cắt tấm vải, ngờ đâuTần Cận Phụ đ. nắm được một người mà vứt xuống, chết ngay lập tức . Tần Cận Phụ cũng ng.theo xuống, lại gọi quân trên mặt thành mà bảo rằng:- Các người c.n dám d.ng vải xuống nữa hay thôi ?Quân Bức Dương đáp:- Đ. biết tài sức của tướng quân rồi, không dám d.ng vải xuống nữa!Tần Cận Phụ sai lấy ba đoạn vải ấy đưa khắp cho quân sĩ xem, mọi người đều lắc đầu lè lưỡi. Mạnh Tôn Miệt khen rằng:- Kinh thi có câu "sức khoẻ như hổ", ba tướng (trỏ Thúc Lương Ngột, Tần Cận Phụ và ĐịchTây Di) nay thật xứng đáng với câu ấy!Văn Ban thấy các tướng nước Lỗ đều mạnh tợn như thế, không dám ra đánh, truyền choquân sĩ cố giữ thế thủ . Quân các nước vây thành Bức Dương đ. hai mươi ngày mà chưa phánổi, bỗng trời mưa to lắm, mặt đất bị nước ngập sâu ba thước, quân sĩ hoảng sợ . Tuân Yển vàSĩ Mang (tướng nước Tấn) vội vàng vào thương nghị với Tuân Dinh để xin rút quân về .Typeset in LATEX2": Lûúäng Nghi Quyïçn 600 Dơch giaă: ÀöéMuåc__
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store