Dong Chu Cong Duc Trans Nhung Mau Chuyen Nho
Đây là câu chuyện về đại yêu đột nhiên bị ốm~
Bệnh của Triệu Viễn Chu đến thật kỳ lạ, tối hôm trước còn đang bàn bạc với Tiểu Trác đại nhân xem Đông chí nên đi chợ mua gì, sáng hôm sau đã sốt cao đến mức không thể bò dậy nổi.Nhiệt độ cơ thể nóng bức dọa Tiểu Trác đại nhân sợ đến mức vội vàng kéo Bạch Cửu, người đang hẹn hò với Chu Công, ra khỏi chăn, một tay xách người, một tay xách hộp thuốc mang vào phòng.Bạch Cửu mơ màng bắt mạch, nhưng biểu cảm dần trở nên kỳ lạ. Trác Dực Thần thấy vậy, trong lòng giật thót, không kìm được mà tưởng tượng lung tung. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng mở miệng thăm dò."Tiểu Cửu, thế nào rồi?"Bạch Cửu im lặng không trả lời, đưa tay lấy cổ tay còn lại của Triệu Viễn Chu để bắt mạch, rất lâu sau mới buông ra.Hình như đã nắm rõ trong lòng, vẻ kỳ lạ trên mặt cậu biến mất, trở lại dáng vẻ ngái ngủ thường thấy. Cậu vừa quay đầu định nói với Trác Dực Thần thì lại bị vẻ mặt như trời sắp sập của y dọa giật mình. Bạch Cửu vội đứng dậy ấn y ngồi xuống mép giường, kiểm tra trán y. May là không bị sốt. Trác Dực Thần cau mày, kéo tay Bạch Cửu xuống. "Triệu Viễn Chu làm sao vậy?"Bạch Cửu ngáp một cái rồi đáp."Không có gì nghiêm trọng, là bị lạnh, trúng gió thôi."Trác Dực Thần: ???"Hắn... bị cảm lạnh?" Trác Dực Thần nhìn đại yêu sốt cao đến đỏ cả mặt như em bé trong tranh Tết, rồi lại nhìn Bạch Cửu ngái ngủ. Lần hiếm hoi y nghi ngờ kỹ thuật y thuật của Bạch Cửu."Nhưng hắn là yêu...""Không ai nói yêu quái thì không thể bị bệnh cả." Bạch Cửu biện luận: "Tiểu Trác ca, huynh có thể nghi ngờ chiều cao của đệ, nhưng không thể nghi ngờ y thuật của đệ đâu, đệ sẽ buồn lắm đấy."Bạch Cửu ôm tay trước ngực, làm động tác trái tim tan vỡ, chớp chớp mắt nhìn Trác Dực Thần. Trác Dực Thần im lặng, khẽ ho một tiếng. "Vậy bây giờ...""Đệ sẽ châm cứu cho đại yêu hai kim trước, sau đó đi sắc thuốc. Đại yêu thân thể tốt, một thang thuốc là ổn thôi."Nói xong, Bạch Cửu thấy Trác Dực Thần gật đầu, liền mở hộp thuốc lấy kim bạc ra. Vừa định châm, cậu cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào, không nhịn được rùng mình. Gần đến tháng Chạp, nhiệt độ ở Thiên Đô đã xuống thấp đến mức nước nhỏ giọt cũng đóng băng. Bạch Cửu quay đầu nhìn thì phát hiện cửa sổ cuối giường không đóng."Tiểu Trác ca, trời lạnh thế này sao cửa sổ còn mở? Đại yêu chắc là bị lạnh vì thế đấy."Trác Dực Thần nghe vậy thì sững người. Cửa sổ không đóng? Ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, mặt y đỏ bừng, ngay cả tai cũng nhuộm màu đỏ. Cửa sổ này là do đại yêu mở tối qua. Gần đây Thiên Đô có tuyết rơi, từ phòng của hai người có thể nhìn thấy cảnh tuyết tuyệt đẹp phía sau.Tối qua, khi hai người quấn quýt, không hiểu sao đại yêu lại hứng thú muốn ôm y đến bên cửa sổ. Trong lúc mặn nồng, đại yêu mở cửa sổ ra. Y lúc đó được đại yêu lót áo choàng dưới người, lại được ôm chặt trong lòng, nên thực sự không thấy lạnh. Nhưng không ngờ, đại yêu không mặc gì lại trúng chiêu như thế. Trác Dực Thần khẽ bặm môi, cảm nhận cơn ê ẩm nơi thắt lưng, trong lòng thầm hiện lên hai chữ: Đáng đời.Bạch Cửu bên kia rút kim bạc cất vào hộp thuốc, vẫy tay trước mặt Trác Dực Thần: "Tiểu Trác ca?" Thấy y tỉnh lại, cậu nói tiếp: "Đệ đi sắc thuốc, nhớ đóng cửa sổ lại nhé."Đợi Bạch Cửu rời khỏi phòng, Trác Dực Thần trước tiên đóng cửa sổ lại, rồi nhúng khăn ướt, ngồi bên giường lau mồ hôi trên trán đại yêu.Triệu Viễn Chu mơ màng cảm nhận một luồng hơi mát trên đầu, dòng suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy một đoạn cổ tay trắng như tuyết lướt qua trước mặt. Hắn đưa tay ra nắm lấy, cảm giác quen thuộc khiến Triệu Viễn Chu không kìm được khẽ cử động ngón tay. Nhưng ngay sau đó, mu bàn tay đau nhói, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.Trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Trác đại nhân, Triệu Viễn Chu sững sờ, định chống tay ngồi dậy nhưng cơ thể mềm nhũn vì sốt cao, cuối cùng lại ngã vào vòng tay ấm áp."Ta..." Vừa mở miệng, hắn đã bị giọng nói khàn khàn của chính mình làm giật mình. Sau đó, một chiếc cốc nước được đưa tới bên môi. Uống theo lực đỡ, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng hiểu mình bị sao. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng vừa thấy, hắn khàn giọng. "Tiểu Trác đại nhân đừng lo, chỉ là chút cảm lạnh thôi mà.""Chút cảm lạnh? Lúc ta tỉnh dậy, trán ngươi nóng đến mức có thể chiên trứng rồi đấy."Trác Dực Thần không nhịn được, đẩy hắn vào chăn, đặt mạnh cốc nước xuống rồi đứng sang một bên.Triệu Viễn Chu lúng túng liếc mắt, trong lòng cũng biết tại sao mình bị cảm. Đúng là tối qua đã quá phóng túng, chỉ là không ngờ mình còn có thể bị sốt. Muốn dỗ dành nhưng cơ thể không khỏe, Triệu Viễn Chu đành bày ra vẻ mặt đáng thương, hy vọng Tiểu Trác đại nhân sẽ nể tình mà bỏ qua."Tiểu Trác đại nhân..."Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Tiểu Trác đại nhân mềm lòng trước, lấy khăn nhúng nước rồi đặt lên trán đại yêu. Triệu Viễn Chu cười, nắm lấy tay Trác Dực Thần. "Tiểu Trác đại nhân, đại nhân có lòng bao dung, ta hứa sẽ không có lần sau, được không?"Trác Dực Thần lạnh lùng cười: "Hừ."Đại yêu: "Hức..."Trác Dực Thần thở dài: "Có đói không? Ta bảo người mang cháo lên."Nói rồi định đứng dậy, nhưng lại bị người trên giường kéo tay áo. "Không thấy đói, đừng phiền phức."Trác Dực Thần không đồng tình, nhưng thấy Triệu Viễn Chu khăng khăng, đành ngồi xuống.Thuốc nhanh chóng được mang lên, bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi đắng. Bạch Cửu không ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi rời đi. Trác Dực Thần đỡ Triệu Viễn Chu ngồi dựa vào đầu giường, khuấy đều bát thuốc, múc một thìa đưa đến miệng hắn. "Có thể uống được."Triệu Viễn Chu nhìn bát thuốc, chớp mắt một cách vô tội."Tay mỏi không nhấc lên được, phiền Tiểu Trác đại nhân cho ta uống."Nhìn bộ dạng của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần cảm thấy ngứa răng, thầm niệm: "Hắn vẫn là bệnh nhân, không thể động tay."Y bưng bát, múc một thìa thuốc đưa vào miệng Triệu Viễn Chu. Hắn nuốt vào, mặt càng lúc càng nhăn nhó, yết hầu khẽ động, miệng hé ra: "Sao mà đắng thế!"Trác Dực Thần nhướng mày, cúi đầu ngửi, đúng là rất đắng. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Triệu Viễn Chu, trong lòng y có chút buồn cười, nhưng mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. "Thuốc đắng dã tật, đây là thuốc Bạch Cửu tự tay sắc, uống thêm một ngụm nữa đi.""Tiểu Bạch Thỏ đúng là kẻ nhẫn tâm." Triệu Viễn Chu lẩm bẩm, nhìn bát thuốc đưa đến trước mặt với vẻ vừa chán ghét vừa tuyệt vọng. Hắn liếc Trác Dực Thần, bắt gặp tia cười thoáng qua trong mắt y. Đại yêu thở dài, không kêu mỏi tay nữa, tự cầm bát thuốc. "Ta nghĩ uống hết một lần sẽ tốt hơn."Nói rồi, hắn ngửa cổ, uống hết bát thuốc. Khuôn mặt tuấn tú méo xệch, Triệu Viễn Chu đặt bát xuống, cúi người cố nuốt nước bọt để xua đi vị đắng. Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai. "Há miệng ra."Theo phản xạ, đại yêu há miệng. Một viên kẹo được nhét vào. Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa, đè xuống vị đắng khó chịu. Triệu Viễn Chu dựa lại vào giường, khóe mắt và lông mày đều mang ý cười. "Vẫn là Tiểu Trác đại nhân thương người."Trác Dực Thần hừ lạnh, kéo chăn đắp kín lại. "Tiếc thật, hôm nay là Đông chí, vốn định cùng ngươi ra ngoài dạo."Nghe vậy, Trác Dực Thần không khỏi dịu giọng. "Để hôm khác đi cũng không muộn.""Vậy Tiểu Trác đại nhân nằm với ta một lát được không? Tối dậy còn có thể cùng mọi người đón lễ."Hắn nói thật, dù sao vẫn đang sốt cao, Triệu Viễn Chu quả thực rất buồn ngủ.Trác Dực Thần thấy hắn tinh thần sa sút, đành gật đầu, cởi áo ngoài, nằm xuống. Triệu Viễn Chu xoay người ôm y vào lòng. Cơ thể mang chút hơi lạnh khiến hắn cảm thấy dễ chịu, mơ màng thiếp đi.Cảm nhận hơi thở dần đều, Trác Dực Thần mở mắt, nhìn khuôn mặt người trước mặt. Vì sốt mà đôi má đỏ bừng, trông ngoan ngoãn hơn bao giờ hết. Ngón tay y khẽ chạm vào hàng lông mi dài, môi nở nụ cười. Trác Dực Thần không nhịn được ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay đại yêu, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.END.Nguồn: https://yuqi0818.lofter.com/post/30c4c8ec_2bd733bb3?incantation=rzsTE2mLVldcBiết nguyên nhân bị bệnh chỉ muốn nói là: dừa lắm, vì bạn xứng đáng!
Bệnh của Triệu Viễn Chu đến thật kỳ lạ, tối hôm trước còn đang bàn bạc với Tiểu Trác đại nhân xem Đông chí nên đi chợ mua gì, sáng hôm sau đã sốt cao đến mức không thể bò dậy nổi.Nhiệt độ cơ thể nóng bức dọa Tiểu Trác đại nhân sợ đến mức vội vàng kéo Bạch Cửu, người đang hẹn hò với Chu Công, ra khỏi chăn, một tay xách người, một tay xách hộp thuốc mang vào phòng.Bạch Cửu mơ màng bắt mạch, nhưng biểu cảm dần trở nên kỳ lạ. Trác Dực Thần thấy vậy, trong lòng giật thót, không kìm được mà tưởng tượng lung tung. Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng mở miệng thăm dò."Tiểu Cửu, thế nào rồi?"Bạch Cửu im lặng không trả lời, đưa tay lấy cổ tay còn lại của Triệu Viễn Chu để bắt mạch, rất lâu sau mới buông ra.Hình như đã nắm rõ trong lòng, vẻ kỳ lạ trên mặt cậu biến mất, trở lại dáng vẻ ngái ngủ thường thấy. Cậu vừa quay đầu định nói với Trác Dực Thần thì lại bị vẻ mặt như trời sắp sập của y dọa giật mình. Bạch Cửu vội đứng dậy ấn y ngồi xuống mép giường, kiểm tra trán y. May là không bị sốt. Trác Dực Thần cau mày, kéo tay Bạch Cửu xuống. "Triệu Viễn Chu làm sao vậy?"Bạch Cửu ngáp một cái rồi đáp."Không có gì nghiêm trọng, là bị lạnh, trúng gió thôi."Trác Dực Thần: ???"Hắn... bị cảm lạnh?" Trác Dực Thần nhìn đại yêu sốt cao đến đỏ cả mặt như em bé trong tranh Tết, rồi lại nhìn Bạch Cửu ngái ngủ. Lần hiếm hoi y nghi ngờ kỹ thuật y thuật của Bạch Cửu."Nhưng hắn là yêu...""Không ai nói yêu quái thì không thể bị bệnh cả." Bạch Cửu biện luận: "Tiểu Trác ca, huynh có thể nghi ngờ chiều cao của đệ, nhưng không thể nghi ngờ y thuật của đệ đâu, đệ sẽ buồn lắm đấy."Bạch Cửu ôm tay trước ngực, làm động tác trái tim tan vỡ, chớp chớp mắt nhìn Trác Dực Thần. Trác Dực Thần im lặng, khẽ ho một tiếng. "Vậy bây giờ...""Đệ sẽ châm cứu cho đại yêu hai kim trước, sau đó đi sắc thuốc. Đại yêu thân thể tốt, một thang thuốc là ổn thôi."Nói xong, Bạch Cửu thấy Trác Dực Thần gật đầu, liền mở hộp thuốc lấy kim bạc ra. Vừa định châm, cậu cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vào, không nhịn được rùng mình. Gần đến tháng Chạp, nhiệt độ ở Thiên Đô đã xuống thấp đến mức nước nhỏ giọt cũng đóng băng. Bạch Cửu quay đầu nhìn thì phát hiện cửa sổ cuối giường không đóng."Tiểu Trác ca, trời lạnh thế này sao cửa sổ còn mở? Đại yêu chắc là bị lạnh vì thế đấy."Trác Dực Thần nghe vậy thì sững người. Cửa sổ không đóng? Ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, mặt y đỏ bừng, ngay cả tai cũng nhuộm màu đỏ. Cửa sổ này là do đại yêu mở tối qua. Gần đây Thiên Đô có tuyết rơi, từ phòng của hai người có thể nhìn thấy cảnh tuyết tuyệt đẹp phía sau.Tối qua, khi hai người quấn quýt, không hiểu sao đại yêu lại hứng thú muốn ôm y đến bên cửa sổ. Trong lúc mặn nồng, đại yêu mở cửa sổ ra. Y lúc đó được đại yêu lót áo choàng dưới người, lại được ôm chặt trong lòng, nên thực sự không thấy lạnh. Nhưng không ngờ, đại yêu không mặc gì lại trúng chiêu như thế. Trác Dực Thần khẽ bặm môi, cảm nhận cơn ê ẩm nơi thắt lưng, trong lòng thầm hiện lên hai chữ: Đáng đời.Bạch Cửu bên kia rút kim bạc cất vào hộp thuốc, vẫy tay trước mặt Trác Dực Thần: "Tiểu Trác ca?" Thấy y tỉnh lại, cậu nói tiếp: "Đệ đi sắc thuốc, nhớ đóng cửa sổ lại nhé."Đợi Bạch Cửu rời khỏi phòng, Trác Dực Thần trước tiên đóng cửa sổ lại, rồi nhúng khăn ướt, ngồi bên giường lau mồ hôi trên trán đại yêu.Triệu Viễn Chu mơ màng cảm nhận một luồng hơi mát trên đầu, dòng suy nghĩ hỗn loạn dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy một đoạn cổ tay trắng như tuyết lướt qua trước mặt. Hắn đưa tay ra nắm lấy, cảm giác quen thuộc khiến Triệu Viễn Chu không kìm được khẽ cử động ngón tay. Nhưng ngay sau đó, mu bàn tay đau nhói, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.Trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Trác đại nhân, Triệu Viễn Chu sững sờ, định chống tay ngồi dậy nhưng cơ thể mềm nhũn vì sốt cao, cuối cùng lại ngã vào vòng tay ấm áp."Ta..." Vừa mở miệng, hắn đã bị giọng nói khàn khàn của chính mình làm giật mình. Sau đó, một chiếc cốc nước được đưa tới bên môi. Uống theo lực đỡ, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng hiểu mình bị sao. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng vừa thấy, hắn khàn giọng. "Tiểu Trác đại nhân đừng lo, chỉ là chút cảm lạnh thôi mà.""Chút cảm lạnh? Lúc ta tỉnh dậy, trán ngươi nóng đến mức có thể chiên trứng rồi đấy."Trác Dực Thần không nhịn được, đẩy hắn vào chăn, đặt mạnh cốc nước xuống rồi đứng sang một bên.Triệu Viễn Chu lúng túng liếc mắt, trong lòng cũng biết tại sao mình bị cảm. Đúng là tối qua đã quá phóng túng, chỉ là không ngờ mình còn có thể bị sốt. Muốn dỗ dành nhưng cơ thể không khỏe, Triệu Viễn Chu đành bày ra vẻ mặt đáng thương, hy vọng Tiểu Trác đại nhân sẽ nể tình mà bỏ qua."Tiểu Trác đại nhân..."Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Tiểu Trác đại nhân mềm lòng trước, lấy khăn nhúng nước rồi đặt lên trán đại yêu. Triệu Viễn Chu cười, nắm lấy tay Trác Dực Thần. "Tiểu Trác đại nhân, đại nhân có lòng bao dung, ta hứa sẽ không có lần sau, được không?"Trác Dực Thần lạnh lùng cười: "Hừ."Đại yêu: "Hức..."Trác Dực Thần thở dài: "Có đói không? Ta bảo người mang cháo lên."Nói rồi định đứng dậy, nhưng lại bị người trên giường kéo tay áo. "Không thấy đói, đừng phiền phức."Trác Dực Thần không đồng tình, nhưng thấy Triệu Viễn Chu khăng khăng, đành ngồi xuống.Thuốc nhanh chóng được mang lên, bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi đắng. Bạch Cửu không ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi rời đi. Trác Dực Thần đỡ Triệu Viễn Chu ngồi dựa vào đầu giường, khuấy đều bát thuốc, múc một thìa đưa đến miệng hắn. "Có thể uống được."Triệu Viễn Chu nhìn bát thuốc, chớp mắt một cách vô tội."Tay mỏi không nhấc lên được, phiền Tiểu Trác đại nhân cho ta uống."Nhìn bộ dạng của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần cảm thấy ngứa răng, thầm niệm: "Hắn vẫn là bệnh nhân, không thể động tay."Y bưng bát, múc một thìa thuốc đưa vào miệng Triệu Viễn Chu. Hắn nuốt vào, mặt càng lúc càng nhăn nhó, yết hầu khẽ động, miệng hé ra: "Sao mà đắng thế!"Trác Dực Thần nhướng mày, cúi đầu ngửi, đúng là rất đắng. Nhìn vẻ mặt khổ sở của Triệu Viễn Chu, trong lòng y có chút buồn cười, nhưng mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. "Thuốc đắng dã tật, đây là thuốc Bạch Cửu tự tay sắc, uống thêm một ngụm nữa đi.""Tiểu Bạch Thỏ đúng là kẻ nhẫn tâm." Triệu Viễn Chu lẩm bẩm, nhìn bát thuốc đưa đến trước mặt với vẻ vừa chán ghét vừa tuyệt vọng. Hắn liếc Trác Dực Thần, bắt gặp tia cười thoáng qua trong mắt y. Đại yêu thở dài, không kêu mỏi tay nữa, tự cầm bát thuốc. "Ta nghĩ uống hết một lần sẽ tốt hơn."Nói rồi, hắn ngửa cổ, uống hết bát thuốc. Khuôn mặt tuấn tú méo xệch, Triệu Viễn Chu đặt bát xuống, cúi người cố nuốt nước bọt để xua đi vị đắng. Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai. "Há miệng ra."Theo phản xạ, đại yêu há miệng. Một viên kẹo được nhét vào. Vị ngọt nhanh chóng lan tỏa, đè xuống vị đắng khó chịu. Triệu Viễn Chu dựa lại vào giường, khóe mắt và lông mày đều mang ý cười. "Vẫn là Tiểu Trác đại nhân thương người."Trác Dực Thần hừ lạnh, kéo chăn đắp kín lại. "Tiếc thật, hôm nay là Đông chí, vốn định cùng ngươi ra ngoài dạo."Nghe vậy, Trác Dực Thần không khỏi dịu giọng. "Để hôm khác đi cũng không muộn.""Vậy Tiểu Trác đại nhân nằm với ta một lát được không? Tối dậy còn có thể cùng mọi người đón lễ."Hắn nói thật, dù sao vẫn đang sốt cao, Triệu Viễn Chu quả thực rất buồn ngủ.Trác Dực Thần thấy hắn tinh thần sa sút, đành gật đầu, cởi áo ngoài, nằm xuống. Triệu Viễn Chu xoay người ôm y vào lòng. Cơ thể mang chút hơi lạnh khiến hắn cảm thấy dễ chịu, mơ màng thiếp đi.Cảm nhận hơi thở dần đều, Trác Dực Thần mở mắt, nhìn khuôn mặt người trước mặt. Vì sốt mà đôi má đỏ bừng, trông ngoan ngoãn hơn bao giờ hết. Ngón tay y khẽ chạm vào hàng lông mi dài, môi nở nụ cười. Trác Dực Thần không nhịn được ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay đại yêu, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.END.Nguồn: https://yuqi0818.lofter.com/post/30c4c8ec_2bd733bb3?incantation=rzsTE2mLVldcBiết nguyên nhân bị bệnh chỉ muốn nói là: dừa lắm, vì bạn xứng đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store