Dong Chu Cong Duc Trans Nhung Mau Chuyen Nho
"Phập" Đó là âm thanh của lưỡi kiếm lạnh lùng xé rách y phục, đâm sâu vào máu thịt, mùi tanh của máu nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Ánh tà dương xiên nghiêng, tựa ánh nến tàn le lói, khẽ lướt qua những ngón tay run rẩy, vẽ nên một khung cảnh bi thương vô tận. Hoa rơi vô tình, nghiền nát thành giấc mộng cô tịch sâu thẳm trong mùa thu thanh vắng. Đó là một nỗi buồn không thể diễn tả, tựa như nuốt ngược nước mắt vào trong, nghẹn ngào nơi cổ họng, nhưng lại bật ra tiếng cười, trong đó có sự không đành lòng và niềm tiếc nuối."Tiểu Trác, ngươi vẫn luôn..."Mềm lòng.Một miếng ngọc bội rơi khỏi lồng ngực khi hắn ngã xuống. Đó là vật mà Trác Dực Thần từng tặng hắn năm xưa, và hắn luôn mang theo bên mình, thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía. Ngọc bội trong suốt tựa giọt sương sớm, tỏa ra ánh sáng yên bình. Thế nhưng, lần này rơi xuống đất, nó tan thành từng mảnh vụn, cũng như trái tim của Trác Dực Thần.Thì ra, khoảnh khắc mất đi người mình yêu thương nhất không hề cảm nhận được đau đớn. Cảm giác ấy như một làn khói, tưởng chừng nhẹ bẫng nhưng thực ra nặng trĩu, trôi theo gió nhưng mãi không thoát khỏi lồng ngực. Sau một hồi ngỡ ngàng, Trác Dực Thần lảo đảo lao đến bên hắn."Tiểu Trác, đừng khóc, ta sẽ đau lòng. Từ giờ ta không thể ở bên ngươi nữa, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt..." Triệu Viễn Chu nở nụ cười yếu ớt, từ cổ họng khàn khàn thốt ra một câu nói mỏng manh, cố gắng vươn tay lau nước mắt cho người yêu, nhưng lại bị vết thương kéo căng, khiến hắn nhăn mày đau đớn. Trác Dực Thần chỉ cảm thấy như mình bị mất đi giọng nói, giống như một con rối không hồn, chỉ biết điên cuồng lắc đầu. Y siết chặt lấy Triệu Viễn Chu toàn thân không ngừng run rẩy."Ngươi là kẻ lừa đảo..."Nhưng người nằm trong lòng y không đáp, vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn y."Tiểu Trác, ngươi biết không, tất cả giống như một giấc mộng hoàng lương, giờ đây giấc mơ đã đến hồi tỉnh, ta cũng phải ra đi rồi..."Máu từ đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy xuống, hòa cùng bụi đất dưới mặt đất, nở rộ thành những đóa hoa đỏ thẫm. Đó là sự rực rỡ cuối cùng của cuộc đời hắn, cũng là lời tri ân cuối cùng dành cho thế gian này. Đôi môi còn vương máu của Triệu Viễn Chu hơi động, tựa như đau đớn đến tột cùng, hắn không thể phát ra thêm âm thanh nào."Tiểu Trác, đừng trách ta..."Tiểu Trác, Tiểu Trác, đừng trách ta, ta muốn sống, ta thật sự muốn sống...Cảm nhận hơi ấm trong vòng tay đang dần lạnh đi, Trác Dực Thần ôm chặt lấy hắn hơn, như muốn truyền hơi ấm của mình cho hắn. Nhưng tất cả đều vô ích. Không cứu được, tại sao không cứu được... Không giữ được, tại sao không giữ được...Y tận mắt nhìn thấy người yêu hóa thành những điểm sáng lấp lánh, tan biến đi. Nước mắt đã đông thành băng giá, không thể rơi thêm giọt nào. Đôi chân vẫn quỳ gối, cho đến khi tê dại đau nhức, cho đến khi Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh tìm đến, kéo y đứng dậy giữa cơn mưa, nhưng y vẫn như mất hồn.Thiên hạ thái bình, vạn vật an lành, chỉ có ta, vĩnh viễn mất đi người yêu của mình.Trác Dực Thần để tóc dài như Triệu Viễn Chu, nhìn mình trong gương, đôi mái tóc bạc trắng. Đôi khi y ngẩn ngơ, thì ra thời gian thấm thoát trôi qua, ta đã sống giống như hình bóng của ngươi trong lòng ta.Y từ biệt Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, nhặt lấy mảnh ngọc vỡ, bắt đầu hành trình tìm kiếm người yêu. Triệu Viễn Chu, ta đã nói rồi, dù là sông núi, sa mạc khói mây hay hai mươi tám dãy núi Đại Hoang, ta cũng sẽ tìm từng nơi một....Bao nhiêu năm trôi qua rồi? Trác Dực Thần cũng không nhớ rõ nữa. Y cố gắng mở đôi mắt xanh nhạt, ánh sáng của nửa dòng sông dường như đang gợn sóng trong đôi mắt ấy.Y nằm giữa thảo nguyên mênh mông bất tận, đưa tay che đi ánh nắng chói chang. Ánh mặt trời mùa đông chẳng hề được yêu thích, nó không ấm áp, cũng chẳng xua được cái lạnh.Chợt nhận ra đôi bàn tay mình đã in dấu vết của thời gian, bị gió sương mài mòn. Vào những ngày thu đông, tay y lại nứt nẻ, mang theo vài vết thương nhỏ. Y lặng lẽ siết chặt nắm tay, hít một hơi sâu rồi ngồi dậy, vươn tay với lấy thanh kiếm Vân Quang bên cạnh. Những năm qua, y đã rất ăn ý với nó. Dù là thần khí thượng cổ, Vân Quang lại khiêm nhường và điềm đạm như chủ nhân của mình, ngoan ngoãn đồng hành cùng y suốt hành trình.Trác Dực Thần đứng dậy, tháo dây cương, dắt ngựa tiếp tục lên đường tìm kiếm. Có lẽ do nhiều năm bôn ba, con ngựa cũng đã mệt mỏi, bước đi chậm rãi như không muốn hợp tác.Tính tình vốn ôn hòa, Trác Dực Thần cũng ngồi xuống. Gió lạnh thổi khiến mắt y nhắm lại, rồi mở ra. Vài giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay y, bàn tay đang đặt trên đầu gối. Cuộc đời y như một chén trà đắng, ngọt lúc đầu nhưng sau lại cay đắng khó nuốt. Vạn vật đổi thay, người không còn, mọi việc đã hết, muốn nói lại nghẹn ngào, nước mắt chỉ biết tuôn rơi."Ngươi đang tìm gì? Nói ra, có lẽ ta có thể giúp."Nghe tiếng, Trác Dực Thần giật mình ngẩng đầu. Ai có thể tiếp cận y mà không để lại dấu vết? Y đối diện với một gương mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa nửa khép, khóe môi mang theo nụ cười mỉa mai. Mái tóc đen dài buông xõa, tuy bộ dạng thường khiến người ta cảm thấy phóng túng, nhưng trên người người này lại toát lên vẻ thanh nhã vô cùng, không chút nào tùy tiện."Ngươi là ai? Ngươi đang theo dõi ta?" Trác Dực Thần không hề cảm kích, chỉ siết chặt tay nắm lấy Vân Quang."Trác đại nhân không cần căng thẳng, ta tên là Mạnh Cực." Thanh niên trước mặt, với gương mặt rất đẹp, cúi người xuống, tiếp lời: "Trác đại nhân nói ta theo dõi, thật là hiểu lầm. Trước đó, khi ngươi tìm kiếm tại núi Thạch Giả, ta đã gặp qua ngươi."Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vào hoa văn bí ẩn trên trán của thanh niên, cơ thể không tự chủ được mà khẽ lùi lại, giọng lạnh nhạt."Mạnh Cực? Truyền thuyết nói rằng ngươi là thần thú có thể trộm giấc mơ và giúp người thực hiện nguyện vọng?""Chính là ta." Giọng Mạnh Cực chậm rãi, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Trác đại nhân có muốn thử cầu nguyện với ta? Nhưng...""Không cần. Đây là việc của ta." Trác Dực Thần dứt khoát ngắt lời hắn, quay đầu không muốn tiếp tục nói chuyện."Trác đại nhân, ngươi đừng nhầm lẫn. Đây là Đại Hoang, một thần thức nhỏ nhoi liệu có thể đợi được ngươi? Dù ngươi có thời gian vô tận, nhưng những hung thú ở Đại Hoang cũng vô số kể..."Thấy Trác Dực Thần nhíu mày, dường như có chút dao động, hắn tiếp tục: "Ngươi không muốn sớm gặp lại người yêu của mình sao? Gặp lại nhau mới là sự an yên lớn nhất. Hắn rất nhớ ngươi...""Cái giá là gì?" Lời vừa thốt ra, Trác Dực Thần bất giác nín thở. Chính câu trả lời theo phản xạ của mình khiến y lạnh sống lưng."Ta muốn ba loại cảm xúc của ngươi để đổi lại." Mạnh Cực vẫn giữ vẻ bình thản."Ba loại cảm xúc nào, sau này Trác đại nhân tự khắc biết."Vừa nói, Mạnh Cực thổi một làn khói trắng về phía Trác Dực Thần. Không kịp tránh, mắt y tối sầm lại, đầu óc như bị búa tạ đập mạnh. Cơn chóng mặt như đất trời đảo lộn kéo đến dữ dội."Tiểu Trác?" "Tiểu Trác ca?" "..."Trác Dực Thần xoa trán, đầu vẫn choáng váng. Vừa ngồi dậy, y đã bị bao quanh."Tiểu Trác ca, huynh không sao chứ?" Tiểu Cửu lo lắng nhìn hắn, tay cầm một chén thuốc không rõ là gì."Tiểu Trác, rốt cuộc con bị sao vậy? Đang ăn cơm yên lành, sao tự dưng lại ngã xuống?"Văn Tiêu đưa tay sờ trán y, giọng đầy quan tâm."Ta thấy Tiểu Trác đại nhân bị uất kết trong lòng..." Anh Lỗi cau mày, vẻ mặt đầy trăn trở."Triệu, Triệu Viễn Chu đâu?" Trác Dực Thần đẩy bát thuốc ra, nắm chặt lấy tay Văn Tiêu, điên cuồng hỏi liên tục. Cả bốn người đều im lặng. Không khí bỗng nhiên lạnh như băng."Tiểu Trác, ta biết con rất khó chấp nhận..." Văn Tiêu rút tay lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng y. Nhưng ngay giây tiếp theo, trong ánh mắt cô lóe lên một tia cười, giọng nói mang chút lạnh lùng vừa đủ: "Nhưng chẳng phải chính tay con đã giết hắn sao? Là con tự tay dùng kiếm Vân Quang giết hắn mà.""Không, không phải như vậy! Khụ khụ!" Trác Dực Thần hoảng hốt, một hơi thở nghẹn lại khiến y bám chặt mép giường, ho sặc sụa dữ dội. "Không đúng... Ngươi không phải Văn Tiêu!" Y muốn tìm thanh kiếm Vân Quang nhưng phát hiện nó đã biến mất. Ba người còn lại chỉ đứng bên cạnh, nhìn y cười lạnh. "Các ngươi... rốt cuộc là ai..." Thế giới trước mắt trở nên méo mó và mờ ảo. Cơ thể y không tự chủ được mà ngã ngửa ra sau..."Tiểu Thần... lại gặp ác mộng sao..." Trác Dực Thần khó nhọc mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng. "Ca ca?!" Y không dám tin vào tất cả những gì trước mắt, nhưng nước mắt đã tràn khỏi khoé mi. "Tiểu Thần đừng sợ, ca ca ở đây. Ca sẽ luôn ở bên đệ."Trác Dực Thần siết chặt người trước mặt, những ấm ức và gian khổ nhiều năm qua đều hoá thành nước mắt tuôn rơi."Được rồi, đừng khóc nữa. Vừa rồi ta định gọi đệ dậy dùng bữa sáng, nhưng phát hiện đệ đang mơ màng như bị ác mộng." Trác Dực Hiên nhẹ nhàng xoa đầu y. "Không sao rồi, rửa mặt xong thì đi ăn với ta nhé."Sau khi nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo, Trác Dực Thần đến bên bàn ăn. Nhìn cha và ca ca trước mặt, cảm thấy như đã trải qua một kiếp khác."Tiểu Thần, hôm nay ta và cha sẽ cùng đi bắt yêu quái cực ác Chu Yếm." Trác Dực Hiên vừa nói vừa gắp thức ăn cho y."Không! Không được!" Phản ứng dữ dội của Trác Dực Thần khiến hai người giật mình. "Ta... ý ta là Chu Yếm vô cùng nguy hiểm, ta lo cho cha và huynh..." Trác Dực Hiên không mấy để tâm. "Không cần lo cho chúng ta. Ta tin tưởng đệ, Tiểu Thần..."Tin tưởng điều gì? Trác Dực Thần sững sờ, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của cha và ca ca. "Tiểu Thần, tại sao... tại sao đệ lại tha cho hắn? Tiểu Thần, khi đó thật sự đau lắm, rất đau..."Trác Dực Thần ôm đầu đau khổ. Sự méo mó của thế giới khiến hai dòng máu chảy dài từ khóe mắt. "Ca ca... Phụ thân... Rốt cuộc đây là chuyện gì..."..."...Thật kỳ lạ, sao Tiểu Trác mãi vẫn chưa tỉnh?" Trác Dực Thần cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn. Khuôn mặt y trắng bệch, mệt mỏi. Người kia buộc phải dùng pháp lực mạnh mẽ để đánh thức y."Triệu Viễn Chu...?" Không đúng, đây chắc chắn vẫn là ảo giác. Kiếm Vân Quang lần này ở ngay bên cạnh. Y không chần chừ mà đặt kiếm lên cổ người kia. "Ngươi không phải Triệu Viễn Chu.""Trác Tiểu Thần, ngươi làm sao vậy? Độc của Thanh Canh chẳng phải đã giải rồi sao?" Triệu Viễn Chu bất lực giơ hai tay lên đầu như đầu hàng. "Ồ, ta hiểu rồi. Tiểu Trác đại nhân muốn thử lại những chuyện đã làm trong giấc mộng sao?" Triệu Viễn Chu nhìn đôi môi khẽ mở của y, mỉm cười."Ngươi! Vô liêm sỉ!"Trác Dực Thần tức tối thu kiếm về. Cách nói chuyện này đúng là của Triệu Viễn Chu. Vậy ra Mạnh Cực đã cho y năng lực trở lại quá khứ?Triệu Viễn Chu cười tươi, nắm lấy tay còn lại của y và siết chặt. Nhưng ngay sau đó, giọng nói lại đầy bi thương. "Tiểu Trác, để ta ở bên ngươi lâu hơn chút đi. Ta rất sợ..."Trác Dực Thần nghi ngờ. "Ngươi là đại yêu quái, còn sợ điều gì?" Triệu Viễn Chu cúi đầu lên đôi tay đang nắm chặt của hai người, hơi thở dồn dập, giọng nói nghẹn ngào: "Ta chỉ sợ rằng, những ngày như thế này không còn nhiều...""Triệu Viễn Chu, ngươi rốt cuộc có ý gì? Tại sao, tại sao ta vẫn chưa tỉnh..." Nhưng thanh kiếm Vân Quang này là thật, tất cả những thứ này là sao?"Tiểu Trác... nếu ta là cơn ác mộng của ngươi, vậy hãy... đâm xuyên ta!" Triệu Viễn Chu bất ngờ ngẩng đầu lên, giọng nói cứng rắn đáng sợ.Trác Dực Thần lắc đầu, cầm lấy thanh kiếm Vân Quang, trong khoảnh khắc Triệu Viễn Chu sững sờ, y vung kiếm lên cổ người kia. "Triệu Viễn Chu, ta đã trốn tránh quá nhiều, cũng đã mất đi quá nhiều..."Y loạng choạng, ngã vào người Triệu Viễn Chu. Đôi môi vẫn còn hơi ấm khẽ lướt qua má người kia. Ở nơi không ai thấy, một giọt nước mắt nóng hổi rơi từ mắt Triệu Viễn Chu...."Tuyệt vời, thực sự tuyệt vời." Mạnh Cực mỉm cười, nhìn Trác Dực Thần co ro một góc, vẫn khóc không ngừng."Trác đại nhân, ngươi tỉnh chưa? Ba loại cảm xúc ta muốn, chính là sự theo đuổi tình bạn không ngừng, sự kiên định với tình thân, và lòng chung thủy với tình yêu."Trác Dực Thần trong cơn nửa tỉnh nửa mơ nhìn Mạnh Cực từ từ bước đến. Y đã không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực. "Ngươi... rốt cuộc phải thế nào mới chịu giúp ta tìm lại Triệu Viễn Chu?" Y thở dốc, nói từng chữ đứt quãng."Ta đã nói rồi, ta cần ba loại cảm xúc của ngươi. Vừa rồi nhìn thấy giấc mộng của ngươi, ngay cả ta cũng có chút động lòng. Thôi được, ta không phải ác thú. Trước đây chỉ là muốn thử thách tâm tính của ngươi. Giờ ta sẽ trả lại cho ngươi một giấc mơ đẹp. Sau đó... ngươi sẽ không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa..."Trác Dực Thần gục trên bàn làm việc, bất chợt ngẩng đầu lên, phát hiện tay mình đang nắm chặt một lá thư. Chữ viết trên đó quen thuộc đến mức khiến y run lên. Ở cuối bức thư, ba chữ "Trác Dực Hiên" được viết ngay ngắn, cẩn thận. Y dụi mắt, vừa hồi hộp vừa cẩn thận mở phong thư. Dòng chữ đầu tiên hiện ra đã khiến nước mắt y tuôn rơi:"Gửi Tiểu Thần thân yêu của ta. Tiểu Thần, thật ra chúng ta chưa bao giờ trách đệ. Những năm qua, đệ đã chịu quá nhiều khổ cực, trải qua vô số gian truân, đối mặt với sự xấu xa và tàn ác của nhân tính, nhưng vẫn giữ vững tâm hồn như vàng đá, không bao giờ bị khuất phục. Đệ đã trở thành một người trưởng thành điềm tĩnh, ôn nhu như ngọc. Dù hiểu rõ sự xấu xa trên thế gian, vẫn giữ cho mình tâm hồn trong sáng. Đệ thông thạo nhân tình thế thái nhưng không vương chút lợi dụng, nhỏ nhen. Đệ cho ta thấy sức mạnh kiên cường của sự sống. Ta tự hào và hãnh diện về đệ, Tiểu Thần. Đừng tự trách mình nữa, chúng ta yêu đệ, yêu đệ rất nhiều..."Đọc xong lá thư, Trác Dực Thần đã khóc không thành tiếng. Nước mắt rơi xuống từng giọt, làm nhòe đi những dòng chữ thấm đẫm tình cảm. Những cảm xúc dâng trào trong lòng y như hòa vào nước mắt, tuôn chảy khắp mặt giấy. Những ký ức đẹp đẽ và những nỗi đau ngày cũ, qua làn nước mắt ấy, trở nên vừa mơ hồ, vừa rõ ràng. Một chiếc áo choàng nhẹ nhàng khoác lên đôi vai đang run rẩy của y. "Tiểu Trác, đừng khóc nữa..." Triệu Viễn Chu ôm chặt lấy y, trong đôi mắt là nỗi buồn không tan. "Tiểu Trác, nếu giết ta có thể khiến ngươi dễ chịu hơn, vậy thì hãy lấy mạng này đi..."Trác Dực Thần bất ngờ giằng ra khỏi vòng tay của hắn, chiếc áo choàng rơi xuống đất theo cử động. "Triệu Viễn Chu, ta hận ngươi, nhưng ta cũng chỉ còn lại ngươi..." Y lau nước mắt một cách lộn xộn, nghiến răng nói từng chữ: "Ngươi khiến ta yêu ngươi, rồi lại muốn ta giết ngươi. Ngươi thật tàn nhẫn, Triệu Viễn Chu... Ngươi để ta lại một mình, ta phải làm sao? Ta vẫn chưa hiểu thế nào là buông bỏ. Ta phải làm sao để quên đi...""Tiểu Trác, ngươi vẫn luôn mềm lòng như thế."Triệu Viễn Chu bỗng bật cười, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt y, sau đó dùng tay che đi ánh mắt y và cúi xuống hôn. Trác Dực Thần theo phản xạ nhắm mắt, nhưng không ngờ đầu lại chạm phải mép bàn. Triệu Viễn Chu đưa tay che lại mép bàn, mỉm cười nói. "Cẩn thận một chút, Tiểu Trác."Trác Dực Thần mở mắt giận dữ, ...nhưng phát hiện mình đang ngủ trước mộ của Triệu Viễn Chu. Lúc nãy, chính đầu y đã va phải bia mộ....Mạnh Cực thở dài. "Trác đại nhân, ngươi hiểu chưa? Những thứ ngươi theo đuổi cả đời thật ra đã ở ngay trước mắt từ lúc ban đầu." Hắn dường như tự lẩm bẩm: "Hãy đọc theo ta, Mạnh Cực, Mạnh Cực, phu quân ta, hồn trở về đi...""Phu quân ta... hồn trở về đi..."Trác Dực Thần cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể thiếu đi một điều gì đó. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần Triệu Viễn Chu có thể trở về là đủ."Tiểu Trác."Y giật mình quay đầu lại, thấy một người đàn ông trong bộ y phục đen đang đứng phía sau lưng mình...END.Nguồn: https://weibo.com/7925970094/5122816955122465
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store