[DONE/ST/NP] Sở Hữu Của Nhà Họ Nguyễn - Hoả Phong L
Chương 42: Cách xưng hô
"Nhị thiếu gia, cơm chiều xong rồi."
Nguyễn Hình vốn định ôm Dư Nhất về phòng ngủ, nhưng dì giúp việc vừa nói vậy, y lại quay về, đặt cậu xuống sô pha.
Dì xem sắc mặt Dư Nhất đỏ bừng, cả người vô lực, có chút lo lắng: "Dư tiên sinh sao vậy, có muốn uống thuốc không?"
Nguyễn Hình liếc dì ta: "Không sao, chỉ là say xe." Y có chút mất kiên nhẫn: "Không có chuyện của bà, bà đi được rồi."
Đuổi người đi xong, y thấy Dư Nhất còn mơ hồ, y đột nhiên liếm răng, cúi đầu cắn lên má cậu, không dùng sức, cắn một cái liền nhả ra: "Tỉnh đi em, dậy ăn cơm."
Dư Nhất khó khăn mở mắt, ý thức tỉnh táo hơn một chút. Cậu chống sô pha ngồi dậy, mới nhổm được nửa người đã bị người đàn ông trước mặt nâng mặt, đè trở lại.
"Ưm..."
Nguyễn Hình cũng không biết sao nữa, y cứ thấy cậu là nhịn không được muốn dính vào. Rõ ràng là muốn gọi cậu dậy ăn cơm, nhưng thấy cậu thở phì phò, y liền không nhịn được mà cúi xuống hôn.
Y ngậm lấy môi Dư Nhất, mút mạnh một cái. Trước đây sao y không phát hiện môi thanh niên này mềm như vậy, ngậm trong miệng làm y ngứa răng.
Y dùng răng ngậm môi dưới cậu, nghiến qua nghiến lại.
Dư Nhất cảm thấy hơi đau, cậu theo bản năng đẩy y ra.
Bị đẩy ra y cũng không giận, y lại dán lên. Lần này y cắn vào cổ cậu. Vừa rồi Dư Nhất ở trên xe ra nhiều mồ hôi, trên cổ còn dính mồ hôi. Y cắn, nếm được vị mặn, y không thấy ghét, ngược lại cảm thấy cơ thể càng thêm khô nóng.
Y vươn lưỡi, liếm đi liếm lại mảng thịt kia, giống như dã thú liếm con mồi trước khi ăn. Dư Nhất có ảo giác mình sắp bị nuốt chửng.
Sự thật chứng minh, ảo giác này không phải không có căn cứ. Giây tiếp theo, y dùng răng nanh, cắn phập lên da cậu. Cơn đau truyền đến, y vẫn ngậm thịt không buông. Dư Nhất cảm thấy chỗ đó chắc chảy máu rồi, tuy không quá đau, nhưng dù sao cũng là bị cắn, rất không thoải mái.
Cậu giãy giụa: "Đủ, đủ rồi."
Ngoài dự đoán, Nguyễn Hình lại thật sự dừng lại. Y hôn hai cái lên dấu cắn, ôm cậu: "Tỉnh táo chưa? Đi ăn cơm."
Thật ra Dư Nhất vẫn còn hơi choáng.
Nguyễn Thận Hành không biết đã vào từ lúc nào, gã bưng nước, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, gã bóp mặt cậu, đưa ly nước đến bên miệng.
Dư Nhất chưa từng được chăm sóc như vậy, cậu nắm lấy tay gã: "Tôi, tôi tự mình làm được." Cậu nơm nớp nhìn gã. May mà gã không ép, gã thuận theo buông tay.
Dư Nhất uống nửa ly nước, não cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo không ít.
Lúc này, Nguyễn Ngục cũng từ bên ngoài trở về. Hắn vào biệt thự, liền thấy hai người kia kẹp Dư Nhất ở giữa. Hắn thay giày, đi qua. Dư Nhất thấy hắn, liền cười: "Anh về rồi." Trên mặt cậu vẫn còn ửng hồng.
Nguyễn Ngục gật đầu, không nói gì. Hắn chú ý tới chuỗi dấu hôn và dấu răng trên cổ cậu, bên cạnh còn hơi phiếm hồng, là vết tích mới. Hắn đại khái hiểu ra, vài phút trước, ba người họ đã thông dâm với nhau khi không có hắn. Nhưng hắn không nói, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm. Ánh mắt hắn nhìn Dư Nhất có loại oán trách không nói nên lời.
Dư Nhất giật mình, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra tư thế của mình và hai người bên cạnh rất ái muội. Cậu xấu hổ cựa quậy.
"Đi ăn cơm." Nguyễn Thận Hành mở miệng, phá vỡ không khí quỷ dị. Nói xong, gã một mình đi vào phòng ăn. Mấy người đứng tại chỗ một lúc, cũng im lặng đi theo.
Mấy người không ai nói gì mà ăn cơm. Người nhà họ Nguyễn trước nay đều vậy, tụ tập ăn cơm sẽ không phát ra tiếng động thừa, có chuyện gì ăn xong mới nói. Hôm nay cũng như bình thường, nhưng Dư Nhất lại thấy cực kỳ không tự nhiên. Chưa nói đến lỗ đít cậu còn đang nhét thứ gì đó, chỉ cần cử động nhẹ là nó lại mài vào tuyến tiền liệt, vừa tê vừa sướng, cậu phải liều mạng đè nén mới không phát ra tiếng động. Cậu cũng không dám gắp thức ăn, chỉ cúi đầu ăn cơm trắng.
"!"
Nguyễn Thận Hành đột nhiên gắp thức ăn cho cậu, làm Dư Nhất hoảng sợ. Trước đây toàn là Nguyễn Ngục ngồi bên cạnh gắp cho cậu. Hành động này của Nguyễn Thận Hành làm cậu thấy thật khó tin.
"Ăn nhiều vào, đừng kén ăn." Gã thờ ơ nói với cậu.
"...Vâng." Giống như thứ nhét sau mông tôi không phải do gã làm vậy. Gã thật sự không biết, hay là giả vờ không biết.
Nguyễn Ngục nhíu mày, đũa hắn khựng lại. Nguyễn Hình thấy vậy, y cũng bắt chước, gắp đồ ăn cho Dư Nhất. Y gắp không ngừng, cái gì cũng nhét vào bát cậu, như thể đang tranh giành.
Chính là bầu không khí kỳ quái này.
Kế hoạch ra nước ngoài tối qua bị bại lộ, nhưng Nguyễn Thận Hành dường như không so đo. Nguyễn Hình đêm qua còn ôm cậu ngủ chung với Nguyễn Ngục. Hôm nay cũng vậy, Nguyễn Thận Hành đưa cậu đi bệnh viện, sau đó lại cho phép Nguyễn Hình làm bậy với cậu trên xe. Trước đây, bọn họ rõ ràng không thể chấp nhận cậu thân thiết với ai ngoài họ, nhưng bây giờ...
Dư Nhất không nhịn được, lén liếc Nguyễn Ngục. Còn có ánh mắt hắn vừa rồi, rõ ràng là đang cố đè nén cái gì đó. Không chỉ hắn, mà hai người kia cũng vậy. Cậu cảm giác được, họ đều đang nhịn.
"Ăn no rồi?" Thấy cậu buông đũa, Nguyễn Ngục hỏi.
"No rồi."
Vừa dứt lời, hắn liền kéo cậu đứng dậy: "Tôi đưa em đi tắm."
Lỗ đít bị ép mạnh, Dư Nhất nhũn chân, không nhịn được hừ một tiếng. Âm thanh đó trong phòng ăn đặc biệt rõ ràng. Mọi người đều nhìn cậu, đặc biệt là Nguyễn Ngục, ánh mắt hắn lạnh đi.
Nguyễn Hình thấy ánh mắt anh trai mình không ổn, y cười gượng giảng hòa: "Ha ha, ăn một bữa cơm cũng có thể..." Phát dâm. Nhưng y nói đến một nửa liền im bặt. Đây không phải lời hay ho gì, y suýt nữa thì mang thói giang hồ bên ngoài về nhà.
Dư Nhất cúi đầu càng thấp, tai đỏ bừng. Cậu nắm chặt tay, hận không thể chui xuống đất.
Nguyễn Ngục không nói nữa, hắn mặc kệ cậu không còn sức, hắn kéo cậu đi về phòng. Nguyễn Hình vốn định đi theo, vừa đứng dậy lại dừng. Hôm nay vốn y đã sai, y đuối lý, không dám đuổi theo nữa.
Nguyễn Ngục kéo cậu vào phòng tắm, tự mình xả nước: "Cởi quần áo."
Dư Nhất do dự cởi đồ. Xong xuôi, hắn cũng mặc kệ cậu, hắn tự mình lấy đồ. Dư Nhất trần truồng đứng đó, không biết làm gì.
Nguyễn Ngục liếc cậu: "Giữ lại quần lót là muốn tôi cởi giúp em à?"
Là cậu cảm thấy bất kham. Giống như mấy thằng đĩ, lúc hầu hạ khách sẽ cởi sạch, nhưng luôn giữ lại một món trang sức, giữ lại chút tôn nghiêm có cũng như không.
Cậu cắn răng, cởi nốt quần lót.
"Đi vào." Hắn mặt không biểu cảm, chỉ vào bồn tắm.
Trong lồn vẫn còn thứ gì đó, chắc là một miếng vải. Dư Nhất không dám lấy ra trước mặt hắn.
Cậu bước vào bồn tắm đầy nước, cậu định ngồi xuống thì Nguyễn Ngục nhìn thấy thứ ẩn hiện giữa khe mông cậu: "Chờ một chút."
Hắn quỳ xuống sau lưng cậu, hắn thấy lỗ đít cậu lộ ra một góc khăn. Hắn sa sầm mặt, không cho cậu thời gian chuẩn bị, hắn giật mạnh miếng khăn ra.
"A...a..." Dư Nhất run chân, vịn vào vách tường. Cú kích thích này làm cậu suýt đứng không vững.
Tinh dịch bị nhét trong lỗ đít trào ra. Nguyễn Ngục ném cái khăn xuống đất, hắn vươn tay, moi móc lỗ đít cậu. May mà cơ thể cậu còn ấm, tinh dịch đến giờ vẫn còn nóng.
"Của ai?" Hắn moi cái lỗ đít ấm áp. "Nguyễn Hình? Hay Nguyễn Thận Hành?"
"Xin lỗi..." Dư Nhất chỉ có thể nói vậy.
Nhưng ngoài ra, cậu còn có thể làm gì? Cơ thể bất kham này không thể từ chối họ, trái tim ti tiện mà cô đơn này cũng không chống cự được sự ôn nhu của người khác.
"Tôi có nên cho là may mắn khi cha không cắm vào đây không?" Nguyễn Ngục dùng ngón tay, đâm nhẹ vào lồn cậu. "Cảm tạ cha không đụ rớt hạt giống của tôi."
Dư Nhất sợ đến run lên. Bây giờ cậu mới thấy sợ. Một khi đã làm tình, cậu chính là một thằng điếm không có não, ngay cả con trong bụng cũng quên sạch.
"Tôi..." Cậu run rẩy, chỉ có thể xin lỗi lần nữa: "Xin lỗi..."
Thấy cậu sợ đến sắc mặt trắng bệch, sắc mặt Nguyễn Ngục dịu đi. Hắn đứng dậy ôm cậu: "Tôi không phải đang trách mẹ. Mẹ à." Giọng hắn cũng không còn lạnh như băng: "Tôi chỉ là chưa quen có kẻ khác chạm vào mẹ."
Lúc Nguyễn Hình đi vào, không khí giữa hai người đã tốt lên không ít. Y mới thở phào. Y vẫn sợ Nguyễn Ngục làm ra chuyện gì, nên không nhịn được mà chạy lên. Thấy hai người không khí tốt như vậy, y lại cảm thấy không thoải mái, y bèn ăn vạ không đi.
Dư Nhất tắm xong, từ bồn tắm bước ra, bị y nhìn đến cả người không tự nhiên: "Nhị thiếu gia, ngài ra ngoài trước đi..."
"Toàn thân trên dưới của em, chỗ nào mà tôi chưa thấy."
Dư Nhất không nói.
Nguyễn Hình như nghĩ ra gì đó, y ghé sát, thương lượng: "Em sau này có thể đừng gọi tôi là Nhị thiếu gia không?"
"Vậy gọi là gì?" Dư Nhất dừng tay đang mặc quần áo.
"Gọi tên của tôi." Vừa nói, y vừa vươn tay định giúp cậu mặc, nhưng quần áo đã bị Nguyễn Ngục lấy mất. Y không biết xấu hổ, lại nắm lấy tay cậu: "Mau gọi một tiếng đi."
Dư Nhất có chút không muốn: "Như, như vậy không tốt lắm."
"Có gì không tốt? Em còn gọi hắn là Nguyễn Nguyễn kìa." Y liếc Nguyễn Ngục.
Đó là lúc tôi thần trí không rõ mới gọi. Dư Nhất có chút xấu hổ.
"Mau gọi." Y thúc giục.
"Nguyễn... Hình." Cậu lần đầu gọi như vậy, có chút không quen.
Nguyễn Hình thấy bộ dạng này của cậu, y đột nhiên cười: "Sau này cứ gọi vậy." Nói xong còn chưa đủ, y mặc kệ Nguyễn Ngục còn ở đó, y kéo tay cậu đến bên miệng, cắn một cái: "Em mà dám gọi sai, tôi liền đụ em một trận như trưa nay."
Dư Nhất giật mình. Nguyễn Ngục còn ở đây...
Cậu quay đầu liếc hắn. Sắc mặt hắn rõ ràng trầm xuống. Cậu lại nhìn Nguyễn Hình, y vẫn mang bộ dạng vô tâm vô phế.
Dư Nhất thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store