ZingTruyen.Store

[DONE/ST/NP] Sở Hữu Của Nhà Họ Nguyễn - Hoả Phong L

Chương 1: Lần đầu gặp mặt

muraseki

Người đàn ông dựa trên ghế bành trong phòng khách, tay kẹp điếu thuốc, lặng lẽ nhìn thanh niên trước mặt. Chàng trai đứng thẳng tắp bên tủ, khẽ cúi đầu, rũ mắt đối diện với gã.

"Mày đúng là chẳng sợ gì cả."

Gương mặt người thanh niên và người đàn ông có nhiều nét tương đồng, không khó để nhận ra sự di truyền huyết thống.

Chỉ là gương mặt thanh niên vẫn còn nét non nớt, không có cảm giác áp bức sắc lẻm như lưỡi dao đã được thời gian mài giũa của người đàn ông, nhưng lại có một vẻ u ám bẩm sinh. Hắn đứng bất động tại chỗ, như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, mỗi một đường nét đều được chạm khắc tỉ mỉ, ngay cả đuôi mắt cũng thon dài sắc lẹm, như muốn đâm thẳng vào tim người khác. Có lẽ người thợ điêu khắc mang nội tâm quá bi thương và cô tịch, nên đã không tạc cho hắn một chút biểu cảm nào, vĩnh viễn là vẻ lạnh lùng vô dục vô cầu.

Người đàn ông nhả một làn khói, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm của gã: "Mày đã trưởng thành rồi, Nguyễn Ngục."

Người đàn ông này, cha trên danh nghĩa của hắn, vĩnh viễn mang cái bộ dạng thờ ơ với mọi thứ, ngay cả với vợ con mình cũng hờ hững. Thanh niên không nói gì thêm, xoay người định rời khỏi biệt thự.

"Nguyễn Ngục," người đàn ông đột nhiên gọi hắn lại, "Chúng mày đuổi hết quản gia và người hầu đi rồi, định tự mình về chăm sóc tao à?" Giọng điệu như một lời đùa cợt giữa cha con, nhưng không phải, giữa họ chẳng có chút tình nghĩa nào.

Nguyễn Ngục khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng lộ ra một biểu cảm giống như người bình thường.

Em trai hắn làm việc luôn luôn không màng hậu quả như vậy.

Cùng lúc đó, Nguyễn Hình, cũng chính là em trai của Nguyễn Ngục, vừa bước vào hội sở nổi tiếng nhất nước A – Về Tổ.

Nói đây là hội sở cũng không hoàn toàn chính xác. Mọi người đến đây tụ tập, nhưng phần lớn là để chơi gái. Gái ở đây vừa nhiều vừa đẹp, lại biết đủ trò, không ít nhân vật tai to mặt lớn đều lui tới đây. Thời đại này, tư bản chính là chúa tể, chỉ cần có tiền, chơi bời cũng nằm trong phạm vi hợp pháp.

Y đút tay vào túi quần, thong dong bước vào, không khó để nhận ra tâm trạng y đang rất tốt. Vừa thoát ra khỏi quân doanh, toàn thân đúng là thoải mái. Trước đây còn định ở lại thêm vài năm để tiếp tục thăng quân hàm, nhưng Nguyễn Ngục nói phải hành động ngay bây giờ. Cân nhắc lợi hại, hắn thà rằng trở về Quân thự Liên bang còn hơn. Rốt cuộc, năm đó y chọn tòng quân cũng là để vượt qua Nguyễn Thận Hành.

Hiện tại, y quen biết không ít người trong giới chính trị. Nguyễn Thận Hành thân phận nhạy cảm, cha y chỉ cần ngầm động tay động chân một chút là đã bị điều tra. Tài khoản cá nhân bị đóng băng, sòng bạc và hội sở dưới danh nghĩa y bị bắt đóng cửa. Dù chưa ngã ngựa, nhưng cũng là cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

"Thượng tá,"

Giám đốc Vương cười nịnh chạy tới đón y, "Thượng tá hôm nay đến...?" Nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Nguyễn tới, giám đốc Vương phải tự mình ra tiếp đãi. Vị Phật lớn này hiếm khi lộ diện, lại là cấp trên trong quân đội, không thể để đám không có mắt đắc tội được.

Nguyễn Hình khoan khoái cười cười, mấy năm nay ở trong quân đội đúng là nghẹn chết y rồi. Ngay cả cơ hội chơi gái cũng không có. Lỡ bị phát hiện thì ảnh hưởng đến việc xét duyệt quân hàm đã đành, còn bị nhốt lại, y chịu không nổi.

Nguyễn Hình nhướng mày: "Tôi muốn lên lầu."

Ở đây, "lên lầu" chính là ám hiệu của việc chơi gái. Mấy tầng dưới chỉ để giải trí, chỉ có tầng cao nhất mới có thể "làm việc".

Giám đốc Vương lập tức hiểu ý, cúi đầu khom lưng: "Vâng vâng, Thượng tá, mời ngài vào thang máy trước."

Nguyễn Hình gật đầu đi cùng anh ta, nhưng vừa ra khỏi thang máy lại dừng bước.

"Chờ chút,"

Giám đốc Vương nghi hoặc nhìn hắn.

"WC ở đâu?" Y bồi mấy lão già chính giới uống trà cả buổi chiều, bụng đầy nước trà, khó chịu vô cùng.

Giám đốc Vương lộ vẻ "tôi hiểu mà" rồi chỉ đường cho hắn.

Nơi này rất rộng, Nguyễn Hình phải đi vòng một lúc mới tìm được WC.

Hắn vừa đẩy cửa toilet ra, liền nhìn thấy một cặp mông trắng nõn. Phản ứng đầu tiên là có kẻ đang chơi gái trong WC, bẩn không chịu được, y định xoay người rời đi.

Nhưng nhìn kỹ lại, y phát hiện ở đó chỉ có một cặp mông lơ lửng giữa không trung.

Không, chính xác mà nói, là một người bị treo lơ lửng. Hai chân người đó cách mặt đất chưa tới một mét, nửa thân trên bị kẹt trong buồng vệ sinh, một cái lỗ trên vách ngăn khiến người đó chỉ chừa lại mông và chân ở bên ngoài, đối diện với cửa WC.

Trong quân đội, đám lính thường tụ tập nói chuyện tục tĩu. Có lần một gã lính nhắc đến "vách tường huyệt" (glory hole), miêu tả vô cùng dâm đãng, hóa ra là thế này đây.

Đúng là có thể khơi gợi dục vọng của người ta.

Nguyễn Hình hơi tiến lại gần. Cặp mông này ngoài việc tròn trịa ra thì chẳng có gì đặc sắc, nhưng vết thương trên đó lại khiến y sáng mắt. Toàn bộ cặp mông bầm tím, hằn rõ vết thắt lưng, vết bàn tay, tất cả đều là dấu vết bị đánh đập. Còn có mấy vết tàn thuốc mới dí vào. Trên mông còn bị dùng bút đen viết ba chữ "Chậu Thịt", nhưng giờ chữ đã bị chất lỏng bẩn thỉu nào đó làm cho nhòe đi.

Nhìn xuống dưới, lỗ đít đã bị thao đến nứt ra, cái miệng nhỏ khẽ mở, xung quanh còn dính chút tinh dịch.

Phía dưới là cái lồn. Lồn rõ ràng đã bị sử dụng quá độ, bên trong đỏ sậm, xem ra kinh nghiệm phong phú. Môi lồn vểnh ra, âm đế sưng to, âm đạo nhỏ xinh giờ cũng bị đâm chọc thành một cái hang, bên trong bị bắn đầy tinh dịch, tinh dịch ở mép lồn không chứa nổi nữa mà trào ra, chảy xuống đùi.

Men theo lồn nhìn xuống...

Y nhìn thấy dương vật...

Nguyễn Hình sững sờ, có chút không thể tin nổi.

Người song tính.

Thời đại này, phẫu thuật cải tạo song tính không ít, nhưng đa phần chỉ có ở mấy nhà thổ lớn, chi phí lại không hề rẻ. Đem loại điếm này đặt ở đây, cũng thật hào phóng.

"A... A a..."

Nguyễn Hình nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt, sau đó thấy đôi chân lơ lửng kia giãy giụa vài cái, cơ bắp căng cứng. Ngay cả tinh dịch trong lỗ lồn cũng bị cơ thể co thắt đẩy ra một ít. Rất nhanh sau đó lại không có động tĩnh gì, chỉ có vài tiếng ho khan yếu ớt từ buồng bên kia truyền đến. Nguyễn Hình đoán có người đang "sử dụng" trong đó.

Cặp mông của "chậu thịt" vẫn còn đang run rẩy, dường như vừa lên đỉnh.

Nhưng mà...

Y có chút thú vị mà nhìn cặp mông kia.

Chen ngang vào có sướng không nhỉ?

Nghe tiếng kéo khóa quần, một gã đàn ông mập mạp, có chút bóng nhẫy, mặt mày sảng khoái bước ra từ buồng bên cạnh.

Thấy Nguyễn Hình đứng đó, gã tưởng hắn cũng đến để giải tỏa, liền cười dâm đãng: "Tao xong rồi, mày vào đi."

Nguyễn Hình cười như không cười nhìn gã, ánh mắt có chút âm trầm. Người này ăn mặc không giống hạng tép riu. Gã đàn ông thấy sợ hãi, kéo vội quần rồi chuồn mất.

Sau khi gã đi, Nguyễn Hình mới kéo cửa buồng vệ sinh bước vào. Y cũng không định làm gì cái "chậu thịt" này, chỉ tò mò muốn biết con điếm này đã bị hành hạ ra sao.

Hắn thừa nhận mình có chút sở thích ác độc.

Đập vào mắt là cái miệng đầy tinh dịch. Cả khuôn mặt đã bị tra tấn đến biến dạng, miệng bị tát sưng vù, không nhìn ra hình dạng ban đầu. Nước bọt và tinh dịch dính đầy mặt.

Vừa bẩn vừa đáng thương.

Nhìn đủ rồi, Nguyễn Hình xoay người định đi, thì mơ hồ cảm thấy vạt áo mình bị kéo lại.

Là người kia giơ tay lên níu lấy hắn.

Nguyễn Hình khinh thường hừ lạnh một tiếng, đĩ vẫn là đĩ, thấy đàn ông nào cũng muốn bám lấy.

Y quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người nọ.

Một đôi mắt trống rỗng, ngập tràn vẻ chết chóc.

Người kia đang nhìn hắn, không hề có chút dục vọng nào. Giống như một kẻ rơi xuống vực sâu, xung quanh tối đen, không thấy gì cả, chỉ dựa vào bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó.

Nguyễn Hình bị ánh mắt đó làm cho sững sờ, đứng chết tại chỗ, đầu óc như ngừng hoạt động, chỉ ngây ngốc nhìn đôi mắt ấy.

Người nọ dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa há miệng, tinh dịch lại trào ra, không phát ra được âm thanh nào.

Rõ ràng, cậu đã không làm tròn trách nhiệm xử lý sạch sẽ tinh dịch của khách.

Nguyễn Hình gần như cứng lên ngay lập tức.

Quá bẩn. Con người này, từ trên xuống dưới, ngay cả bên trong cũng bị tinh dịch làm vấy bẩn, mỗi tấc da thịt đều nhuốm mùi dục vọng, nhưng riêng đôi mắt kia lại sạch sẽ đến lạ.

Điều đó dễ dàng kích thích dục vọng lăng mạ của hắn.

Y muốn hung hăng thao người này một trận, muốn ngược đãi cậu, làm cậu càng thêm bẩn thỉu, càng thêm đáng thương. Y muốn kéo cả đôi mắt kia chìm vào dục vọng, muốn thấy khuôn mặt kia lộ ra vẻ thống khổ.

Đau đến không nói nên lời, tốt nhất là có thể ngất đi, điều đó sẽ khiến người ta càng hưng phấn hơn.

Nguyễn Hình bị chính suy nghĩ của mình làm cho bực bội.

Đây là gen bạo lực di truyền của nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Thận Hành thời trẻ chính vì thủ đoạn tra tấn người tàn khốc và đẫm máu mà không ai dám đối nghịch, gã mới đứng vững gót chân, leo lên vị trí hôm nay. Không thể không thừa nhận, trong xương cốt của bọn họ đều di truyền thứ gen bạo lực này. Bản thân y từ nhỏ đã thích đánh nhau, bộ dạng sợ hãi, đau đớn đến chết đi sống lại của kẻ khác khiến hắn vô cùng khoan khoái.

Nói cho cùng, cả nhà đều là một lũ biến thái.

May mà mẹ y chết sớm, nếu không, bị chồng ruồng bỏ chưa đủ, ngay cả hai đứa con trai cũng là bệnh hoạn, bà ấy có khi bị bức điên. À không, bà ấy vốn dĩ đã điên rồi.

"Thiếu gia, ngài ổn chứ?"

Tiếng của giám đốc Vương làm Nguyễn Hình tỉnh táo lại. Y không nhìn khuôn mặt kia nữa, xoay người bước ra khỏi buồng. Bàn tay đang nắm vạt áo Nguyễn Hình mềm nhũn buông thõng.

Thấy Nguyễn Hình bước ra từ buồng đó, giám đốc Vương rõ ràng có hơi sững sờ.

Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, anh ta không cho rằng khách quý như Nguyễn Hình sẽ hứng thú với loại điếm cấp thấp này.

Nguyễn Hình có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Đi thôi." Hắn bây giờ không tiểu nổi nữa.

Giám đốc Vương vội vàng bám theo, vô tình liếc mắt qua cái "vách tường huyệt" kia.

"A!"

Gã giám đốc kinh hô một tiếng, "Thiếu gia phiền ngài đợi một chút."

Nguyễn Hình nghi hoặc nhìn anh ta đi về phía "chậu thịt".

Giám đốc Vương lẩm bẩm "Sao nhanh đầy vậy ta..." rồi lấy từ trong túi ra một quả trứng rung chỉ nhỏ hơn trứng gà một chút, nhét vào lỗ nhỏ của con đĩ kia một cách dễ dàng. Lồn vốn đã bị bắn đầy tinh dịch, nay bị trứng rung nhét vào, lại trào ra một ít. Giám đốc Vương bật chế độ rung lên mức lớn nhất, cánh tay của "vách tường huyệt" lập tức căng cứng, hai chân giãy giụa giữa không trung.

Đây là cái trò gì? Tình thú?

Nguyễn Hình nhếch mép: "Cứ nhét đồ vào ép như vậy, không sợ nó mang thai rồi không tiếp khách được à?"

"Chính là muốn nó mang thai," Giám đốc Vương nói, rồi lại lấy băng dính trong túi ra, xé một đoạn dán kín lỗ nhỏ kia lại, chỉ chừa dây của trứng rung ra ngoài.

Giờ thì trông giống một người đàn ông thực thụ.

Giám đốc Vương giải thích tiếp: "Đa số người song tính đều mảnh mai xinh đẹp, khách rất thích. Nhưng loại như nó, quá đô con, cái của nợ kia móc ra có khi còn to hơn của khách, nên chẳng ai thèm gọi."

"Nhưng có vài khách là đồng tính luyến ái, lại có sở thích đặc biệt với kiểu mang thai, nên tác dụng đặc biệt của nó đến rồi đó."

Nguyễn Hình không nói gì, chỉ bước ra ngoài, dương vật của hắn sắp nổ tung rồi.

Giám đốc Vương vừa bám theo, vừa nói tiếp: "Nó mới sảy thai hai tuần trước, hôm nay đã phải ra tiếp khách, cũng thảm thật."

Nguyễn Hình sững sờ: "Sảy thai?"

Giám đốc Vương gật đầu: "Thai mới năm tháng. Gã khách kia không nhịn được mà cắm vào lồn, làm quá mạnh, thế là mất đứa bé."

Nguyễn Hình không có biểu cảm gì, trái lại giám đốc Vương tự mình nói tiếp: "Không biết gã khách đó bị sao nữa, rõ ràng là đồng tính, mà lại hứng thú với cái lỗ của đàn bà."

Nguyễn Hình chợt nhớ đến cái âm hộ sắp bị tinh dịch ngâm cho nát bét kia, toàn thân khô nóng khó chịu, y buông một câu ác liệt: "Nếu để ông ở riêng với nó một chỗ, nó vạch lồn ra cầu ông làm, ông nhịn được à?"

Giám đốc Vương dường như đang tưởng tượng, cười một cách hạ lưu: "Lát nữa tôi cũng phải thử mới được."

Nguyễn Hình hừ cười: "Ông cũng không chê bẩn à."

"Dù sao cũng là đồ miễn phí, sạch sẽ được bao nhiêu."

"Miễn phí?" Nguyễn Hình nhướng mày, "Các người cũng hào phóng thật."

"Ngài không biết đấy thôi, nó sảy thai xong khó có lại lắm. Đem nó qua đó, nhiều người cùng làm, biết đâu tỷ lệ có thai sẽ cao hơn, mà cũng để cho mọi người sướng, quá hời còn gì."

"Mới đưa qua đó vài tiếng mà đã nhiều tinh dịch như vậy, xem ra sắp có thai lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store