Chap 74
Chương 74: Dụ Phồn! Mẹ nó sao cậu không chết xa hơn nữa đi! !Ninh Thành tháng 11 trời trong mây trắng.Ninh Thành là một thành phố gần biển, những thành phố khác vào đông sớm, nhưng nhiệt độ không khí mỗi ngày nơi đây luôn duy trì ở mức 20 độ trở lên. Mỗi năm đến mùa đông, số lượng người đến thành phố này sẽ dần tăng lên.Ánh mặt trời đổ xuống, mặt biển xanh trong lăn tăn sóng gợn, từng con sóng như chiếc kẹp vảy, mang đến tiếng vang rì rào, rồi lại bị cuốn về biển.Cô gái bên cạnh bờ cát chỉnh lại váy áo, vén tóc lên nâng mắt định nói gì đó, trông thấy thợ chụp ảnh của mình hôm nay lại bỗng chẳng nói nên lời.Thanh niên trước mặt người cao chân dài, mặc áo rộng rãi màu xám, vén tay áo dài lên tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò trắng nõn.Trên đầu cậu đội qua quít một cái mũ len, nhét hết tóc vào trong mũ, trên trán có mấy lọn tóc rũ xuống, lúc này đang cúi thấp đầu, nhân lúc không có sóng kiểm tra mấy tấm ảnh vừa chụp ban nãy.Mũ phô trọn cả gương mặt cậu, mặt mũi sạch sẽ, đường nét gọn gàng sắc sảo, là diện mạo dù ai nhìn vào cũng cảm thấy đẹp.Cô từng book rất nhiều thợ chụp ảnh ngoại cảnh, nhưng đây là người trắng nhất cô từng gặp. Thậm chí trắng hơn cả mức bình thường, lúc không có cảm xúc trông rất lạnh lùng, không có sức sống.Mỗi một người đi ngang qua sẽ vô thức liếc mắt nhìn cậu, bỗng chốc cô không phân biệt rõ được ai mới là người đang là mẫu ảnh.Đang ngơ ngác, đối phương bất ngờ ngước mắt lên, đôi mắt đen thẳm trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.Ngay sau đó, có sóng nước khẽ chạm vào cổ chân cô, người đó giơ máy ảnh lên, tim cô gái lập tức hẫng mất một nhịp, vô thức vén váy mỉm cười, sau đó nghe thấy tiếng tách thanh thúy."Thế nào, chụp được không? Cho tôi xem thử xem." Gợn sóng lui về, cô gái xách váy chạy tới cậu trai. Cô đến không nhìn vào máy ảnh ngay, mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt thợ chụp hình.Đối phương lặng lẽ tránh ra, kéo giãn khoảng cách nửa người với cô, nghiêng màn hình LCD đến trước mặt cô.*Màn hình LCD (Màn hình tinh thể lỏng) có độ tương phản, độ sáng và độ phân giải cao. Vì vậy, chất lượng hình ảnh rất trung thực, sắc nét và sống động.Ánh mắt của cô gái vẫn dừng lại ở hai nốt ruồi trên mặt thợ chụp ảnh, mãi đến khi có ai đó ôm cổ cô, sau lưng vang lên một giọng nữ lười biếng: "Sao rồi?"Lúc này cô mới cúi đầu nhìn vào màn hình, mắt lập tức trợn to: "...Rất đẹp.""Chủ yếu là do cậu đẹp nữa." Uông Nguyệt nhướng mi, nháy mắt với cậu trai bên cạnh, cầm lấy máy ảnh, "Bên này cũng xong rồi, Dụ Phồn, em mua giúp bọn chị hai ly nước chanh đi?"Dụ Phồn lười biếng đáp vâng, vừa quay người định đi, tay áo lại bị kéo lại."Chờ đã, cho chị mượn mũ dùng một lát." Nét mặt Uông Nguyệt không thể nói hết bằng lời, "Năm nay sao thế không biết, tháng 11 rồi mà vẫn nắng thế này, tóc chị muốn khét luôn ."Mới vừa dứt lời, đối phương đã kéo mũ xuống. Mái tóc dày rơi ra tán loạn, dài vừa đến cổ, xõa tung che đi nửa mắt cậu, khiến cho người ta càng không nhịn được nhìn cậu.Cậu trai đã đi xa, Uông Nguyệt lập tức bị bạn thân từ thời thơ ấu trở tay ôm cổ."Uông Nguyệt! Phòng làm việc của cậu có thằng nhóc đẹp trai như thế lại không kể với tôi hả! Cậu mà nói sớm tôi đã về nước từ trước rồi! ! !""Tôi từng kể rồi mà," Uông Nguyệt tiện tay bỏ mũ lên đầu che nắng, cũng không đội vào, "Cậu tự lục tìm lịch sử trò chuyện đi, sáu năm trước, tôi từng nói với cậu phòng làm việc của tôi có một em trai mới đến trông đẹp lắm đấy.""Đấy mà gọi là đẹp trai á? Này là đẹp trai vô cực đẹp trai bùng nổ luôn đó!"Cô gái dừng lại một lát, hỏi cô, "Nhưng mà sao lại là thợ chụp ảnh? Mặt mũi này vóc dáng này, sao không đi làm người mẫu?"Uông Nguyệt nói: "Lúc vừa đến có làm người mẫu, sau đó người ta đổi nghề. Với lại, bây giờ phong thủy của ngành này tốt lắm, có biết mỗi ngày có bao nhiêu KOL* muốn book cậu ấy không? Lần này là bà chủ tôi mở cửa sau cho cậu, nếu không ít nhất cậu phải xếp hàng hai tháng."*Gốc là Võng hồng, ý nói đến những người nổi tiếng trên mạngCô gái ồ lên, lấy điện thoại ra: "Vậy cậu cho tôi đi cửa sau thêm lần nữa, cho tôi cách liên lạc với cậu ấy đi.""Đừng nghĩ đến làm gì, người muốn tán tỉnh cậu ấy còn nhiều hơn người book cậu ấy nữa." Uông Nguyệt đưa ngón tay ra giơ một số, "Cậu ấy làm ở studio của tôi lâu vậy rồi, đừng nói yêu đương, tôi vẫn chưa thấy cậu ấy nhiệt tình với ai bao giờ.""Tôi là ngoại lệ, cua mấy em trai là sở trường của tôi, cậu ấy trưởng thành chưa đấy?""Nói thừa, cũng tốt nghiệp đại học rồi, hình như nửa tháng nữa là 24.""Được, cậu xem đi, trong nửa tháng người chị em này sẽ bắt cậu ấy lại....Đợi đi," Cô gái chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó vô cùng quan trọng, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ấy để tóc dài thế, có khi nào là gay không?""Chắc không đâu, trong số người tán tỉnh cậu ấy có một nửa là nam, cũng không thấy cậu ấy để ý đến ai. Với lại," Uông Nguyệt dừng lại một lát, nói, "Mấy năm trước có một khách hàng là nam, tay chân không sạch sẽ, lúc xem ảnh gốc sờ mông cậu ấy, lần đầu tiên cậu ấy cảnh cáo đối phương một câu, lần thứ hai____""Báo cảnh sát hả?""Cậu ấy đánh rụng răng cửa của khách hàng đó." Uông Nguyệt bình tĩnh nói."...." Cô gái yên lặng buông điện thoại xuống, mãi lâu sau mới thốt lên một câu, "Dữ thật đó."Tàm tạm thôi, đây vẫn chưa tính là lần tàn nhẫn nhất.Uông Nguyệt khoanh tay, nhìn bóng lưng Dụ Phồn đứng trước quầy pha chế chờ nước chanh, không khỏi nhớ đến lần đầu mình gặp cậu. Dụ Phồn cũng đứng như thế. Chỉ là khi đó, trước mặt cậu là bàn tiếp khách đồn công an.Chụp xong cũng là lúc mặt trời lặn. Nắng chiều ngâm mình trong biển, nhuộm đỏ cả một góc thành phố này.Về lại phòng làm việc, cô gái đi đến trước máy tính xem ảnh gốc. Cô nhớ kỹ lời bạn mình nói, lúc xem ảnh cách ra một khoảng với Dụ Phồn.Uông Nguyệt không lừa cô, mặc dù em trai này trẻ tuổi, nhưng kỹ thuật rất tốt, bố cục và cảm giác nắm bắt ánh sáng có màu sắc rất riêng, mình trong ảnh đến cả cọng tóc cũng như đang phát sáng.Cô hít sâu một hơi, rút hộp thuốc lá ra, cho đối phương một điếu , "Em trai à, làm một điếu không."Uông Nguyệt đi ngang qua hai người, thuận đường cắn thẳng thuốc lá vào miệng, ậm ờ nói: "Cậu ấy cai rồi. Chuyện tốt này để tôi hưởng đi.""Phắc." Cô gái cũng châm cho mình một điếu, hỏi, "Em trai à, cậu không phải người địa phương hả? Sao chị thấy khẩu âm không giống lắm."Con chuột khẽ khựng lại, cuối cùng đối phương cũng nhàn nhạt đáp lời cô: "Nam Thành.""Thảo nào, người Nam Thành đúng là muốn trắng có trắng muốn đen có đen. Vậy em trai này, tối nay chị mời cậu ăn cơm nhé? Ý chị là mời cả cậu với Uông Nguyệt, sau đó....Cậu cũng có thể cho chị xem mấy tấm hình cậu vừa sửa xong luôn.""Không cần," Dụ Phồn nói, "Chọn tấm chị thích đi."Chọn ảnh xong cũng qua hai tiếng đồng hồ, đã hẹn rõ thời gian giao ảnh đối phương chọn, Dụ Phồn tùy ý đeo túi lên vai, từ chối lời mời ăn tối của Uông Nguyệt, quay người mở cửa studio đi.Studio Uông Nguyệt mở trên một con đường cũng xem như sôi nổi, trăng lạnh treo cao, đồ ăn thức uống tỏa hương khắp đường. Ninh Thành là một thành phố nhỏ, không có những tòa nhà cao chọc trời như ở Nam Thành, con đường nào cũng giống khu chung cư cũ trước kia cậu ở.Dụ Phồn ra ngoài rẽ phải, không hòa vào dòng người đông vui nhộn nhịp.Mức độ chấp nhận một số sự vật của thành phố nhỏ này không rộng rãi lắm, mái tóc dài trên đầu Dụ Phồn cộng thêm mặt cậu, mỗi lần đi trên đường luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Cậu đã quen mua đại một phần cơm rang trong ánh mắt của người qua đường, lại vào siêu thị mua hai hộp sữa, cuối cùng rẽ vào một căn hộ loft nhỏ.
*Loft
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store