Doi Mat Bac Chien
Từng chiếc lá nhẹ rơi theo từng làn gió thổi qua, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và bắt đầu một hành trình mới. Những cơn gió mang theo cái se lạnh của mùa thu nhưng lại chưa thể xóa đi cái oi nóng của những ngày cuối hạ, mà chỉ vậy thôi cũng khiến người cảm thấy thật thoải mái. Nhưng khi mùa thu đến cũng mang đến sự cô đơn cho rất nhiều tâm hồn, Cái se lạnh của ngày thu về cũng như nỗi cô đơn khi con người ta thiếu mất một thứ gì đó, lại như là một khoảng trống trong tâm hồn. Sự cô đơn ấy chẳng thường trực, chỉ man mác thoáng qua rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện, mà lại khiến người cảm thấy trống vắng. Nó thôi thúc người ta đi tìm kiếm điều lấp đầy khoảng không đi, tìm lấy một hơi ấm để xua đi sự cô đơn vơi đầy.Thành phố bé đến thế thôiMà tìm hoài không thấyChút ấm áp, chút yêu thương riêng mình Dưới ánh chiều tà tịch liêu nhuốm thẫm hàng cây phong một màu vàng cam ấp áp mà lại cô độc, nó mang đi những tia sáng cuối ngày rồi kéo màn đêm đến nơi này. Một thân ảnh lặng lẽ đi bộ dưới những vệt nắng yếu ớt của tà dương, mái tóc nâu khói ôm trọn lấy gương mặt anh tuấn, dung nhan ấy đã khiến cho những cô gái xung quanh dừng chân lại chỉ để nhìn lâu một chút, có người còn lấy di động ra chụp lại. Người kia biết đến nhưng cũng không để tâm, từng bước chân vẫn lặng lẽ đi dọc theo con đường quen thuộc.Hắn dừng lại khi đến một gốc cây được trồng ngay cạnh bờ hồ, đôi mắt đen tuyền như bầu trời đêm lẳng lặng nhìn về một nơi nào đó thật xa, làn gió nhẹ nhàng mà lướt qua những sợi tóc tựa như đang vuốt ve chúng. Hắn lặng lặng mà nhìn mặt hồ kia, thật êm đềm mà lại sâu thẳm nhưng lại long lanh như một dòng sông của những vì sao trên cao kia, nó thật giống với đôi mắt của anh. Đôi mắt mà hắn yêu sâu đậm, như một con cá tự nguyện đắm chìm trong làn nước long lanh kia.Mình quen nhau khi hoa rơi bên thềmÁnh nắng vàng hòa trong làn gió thuHình bóng em nghiêng theo tia nắng chiều Nụ cười ấy như ly rượu ngàn năm Ánh mắt em mang cả ngàn ánh saoLà ánh sao của riêng mình anh.Anh đã say nụ cười em,Người khiến anh nguyện say một đời.Từng lời hát vẫn vang lên trong chiếc tai nghe quen thuộc, đã từng là những lời ca hắn muốn hát cho anh nghe nhất, nhưng lại không thể. Họ gặp nhau vào một mùa thu, khi cả hai còn nhỏ là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ không vướng bận chuyện gì. Anh, hắn và nó ba đứa trẻ cùng nhau trưởng thành, cùng đi qua những kỉ niệm thơ ấu. Và cũng là những khoảng trống không trọn vẹn.- Tiêu Chiến, chắc là lúc này em ghét tôi lắm đúng không?- giọng nói trầm thấp vang lên nhưng chỉ có mình hắn nghe thấy, chẳng có một ai đáp lại câu hỏi đó. Vương Nhất Bác cứ lặng lẽ đứng ở nơi đó mà nhìn mặt hồ tĩnh lặng kia như chờ đợi một người sẽ đến tìm hắn, rồi họ sẽ cùng nhau trở về nhà, nhưng là đến khi bóng tối buông xuống những ngôi sao kia xuất hiện trên bầu trời đêm cũng chẳng có ai đến gọi hắn. Bóng lưng cô độc vẫn đứng nơi ấy, cả thân hình thon dài như hòa mình vào trong tấm lụa đen ấy.Hắn không biết mình đang chờ điều gì nữa. Một thân ảnh lặng lẽ đứng từ xa nhìn lại nhưng không tiến lại gần, anh lặng lẽ dừng ở nơi ấy nhìn người trước mặt. Gương mặt anh tuấn chìm trong bóng tối không nhìn rõ cảm xúc, đôi mắt vốn luôn đầy ý cười cũng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, mái tóc mềm mại khẽ động khi một cơn gió thổi qua để lộ đôi con ngươi đen tuyền như trời đêm. Mà trong đôi mắt ấy cũng chẳng còn ngàn ánh sao, chỉ có khoảng không tĩnh mịch.Anh liếc mắt nhìn bóng lưng của người kia rồi quay người hòa vào trong dòng người tấp nập phía sau.- Xin em, chỉ cần để tôi thấy em một lần có được không - thanh âm của hắn khàn khàn mà vang lên, tựa như đang cố đè nén điều gì đó. Bàn tay ấy vẫn nắm thật chặt, chỉ cầu mong người ấy sẽ xuất hiện. Nhưng cho dù có cầu ước như thế nào bóng hình của người ấy vẫn không đến, vẫn chỉ có màn đêm làm bạn cùng hắn. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhắm chặt đôi mắt của mình, có thứ gì đó mát lạnh lại nóng ấm trượt dài trên gò má rồi biến mất trong gió thu.Hắn lặng lẽ quay người đi tiếp.Ha, cũng thật là ngu ngốc, làm sao anh có thể đến gặp hắn được cơ chứ. Chẳng phải chính đôi tay này đã bỏ lỡ anh sao, là chính hắn đã để vuột mất bàn tay quen thuộc ấy, là chính hắn tự đánh mất đi điều quan trọng nhất.Là anh ngu ngốc, là anh sai lầm.Xin em hãy đến đây, xin em đừng rời xa anh.Trở về với ngôi nhà quen thuộc nơi cả ba từng sống chung cùng nhau, Vương Nhất Bác liền nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi trên ghế. Nguyên An có khuôn mặt có đến tám phần mười giống với anh, nhưng đôi mắt kia lại rực rỡ như những ngày hè.Lần đầu gặp anh và nó Vương Nhất Bác đã rất kinh ngạc, rõ ràng hai người chỉ là hàng xóm của nhau nhưng lại giống như vậy. Nhưng khi ấy điều khiến hắn thú vị là cha mẹ của hai người chưa bao giờ nhầm, mỗi lần cả ba người chơi cùng một chỗ đều có thể chuẩn xác mà ôm con trai của mình về.Từ khi chỉ là những đứa trẻ hắn luôn cảm thấy Tiêu Chiến đã luôn che chở và nhường nhịn hắn và nó rất nhiều. Rõ ràng ba người đều chỉ tầm tuổi như nhau nhưng người này hầu như đều không tranh giành với hắn cùng nó. Chỉ cần Nguyên An thích thì anh sẽ để cho nó cho dù chính mình có thích đi nữa, hắn luôn không hiểu lí do vì sao anh làm vậy. Thậm chí hắn đã từng nghĩ rằng anh thích nó, nhưng rồi vẫn không có câu trả lời.Lần đầu tiên Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nổi giận là khi Nguyên An làm hỏng món đồ mà anh và hắn đã cùng nhau làm năm mười lăm tuổi. Ngày ấy lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong đôi mắt luôn dịu dàng ấy có sự tức giận, anh lúc ấy trông vô cùng lạnh lùng. - Những thứ khác anh không tranh cùng em, chỉ riêng đồ trong căn phòng này là không được.! - giọng nói trầm ấm thường ngày nay lại mang theo một loại lãnh khí đến đáng sợ.- Vương Nhất Bác, nếu anh không thích tôi có thể nói thẳng! Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác, trong ánh mắt như có gì đó vỡ nát. Đôi mắt mà hắn yêu thích lại phủ đầy ám trầm. Vương Nhất Bác nhìn anh như vậy muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại nghẹn lại chẳng biết phải nói gì, là hắn đã để Nguyên An chạm vào những món đồ đó, cũng chính hắn cũng không kịp giữ lại để nó vô tình vỡ nát.- Ha ha ha cũng không thể trách hai người, xin lỗi, là tôi làm phiền rồi.Tiêu Chiến chỉ nói xong câu ấy rồi chạy nhanh ra bên ngoài, hai người còn lại chưa kịp phản ứng lại đến khi tỉnh lại mới vôi vàng đuổi theo sau, nhưng khi vừa chạy xuống đến cổng nhà thì bóng dáng ấy cũng đã biến mất.Hắn vô lực mà đứng tựa vào bức tường bên cạnh, trong lòng là một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc trong lòng hắn là hình bóng của anh hay của nó có đôi khi Vương Nhất Bác cũng không phân biệt nổi nữa. Cả ba người đã bên nhau rất lâu, có một số thứ đã chẳng còn như ngày xưa nữa, dường như có thứ gì đó từ từ vụn vỡ.Nguyên An ở bên cạnh cũng không biết lúc này nên làm gì nữa, nó cụp mắt che đi cảm xúc trong mắt của mình.Vì sao? Vì sao chỉ vì một món đồ nhỏ đó mà Tiêu Chiến nổi giận với nó? Anh luôn nhường nó mọi thứ tốt nhất chẳng phải vì nó là người anh yêu thương nhất à? Nhưng hôm nay chỉ vì cái bình thủy tinh cũ đó mà anh nổi giận với nó, chẳng lẽ nó quan trọng với Tiêu Chiến như vậy? - Nhất Bác, xin lỗi! - nói cúi thấp đầu mà nói xin lỗi với hắn.- Không có gì, là lỗi của anh! Em nghỉ ngơi trước đi.Vương Nhất Bác biết tình cảm của Tiêu Chiến dành cho mình, nhưng cả hai người vẫn luôn im lặng không hề nói ra. Đến chính hắn cũng không chắc chắn về trái tim của mình làm sao có thể nói ra, còn Tiêu Chiến anh vốn luôn giữ trong lòng. Nếu như không phải có một lần anh phát sốt vô tình nói ra hắn cũng sẽ không phát hiện, ánh mắt của anh vẫn ôn nhu và tĩnh lặng như vậy.Mọi người xung quanh đều nói Vương Nhất Bác rất giỏi che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình, nhưng hắn thấy mình không bằng Tiêu Chiến. Có những chuyện nếu để anh làm chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều nhưng lại luôn nhường cho Nguyên An, có lẽ nếu Nguyên An mà muốn ở bên cạnh hắn có lẽ anh cũng mỉm cười mà nói tốt. Tiêu Chiến là một người như vậy, anh nguyện ý bảo vệ những người bên cạnh mình, còn bản thân lại âm thầm chịu đựng. Đã từng rất nhiều lần hắn muốn là người để anh có thể dựa vào, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt và bóng lưng quật cường ấy, Vương Nhất Bác biết rằng Tiêu Chiến không muốn điều đó.Hay nói đúng hơn giữa hai người ngoài sợi dây thanh mai trúc mã ra chẳng còn gì nữa cả, chưa người nào từng thử phá vỡ bức tường ấy cho nên chỉ có thể bên cạnh nhau như những người bạn thôi. - Anh về rồi! - Nguyên An thấy người vừa bước vào cũng chỉ mỉm cười chào, rồi lại tiếp tục ngẩn người ngắm nhìn một bức ảnh. - Em nên nghỉ ngơi sớm đi! - Vương Nhất Bác gật đầu rồi cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó. Không khí giữa hai người lúc này mặc dù vẫn hài hòa nhưng lại có thứ gì đó chẳng còn như xưa, cả hai đều vô thức mà nhìn hướng nhà bếp nhưng nơi đó chỉ còn một mảnh tĩnh mịch. Trong mắt hai người đều có chút thất vọng và mất mát, thói quen quả nhiên thật đáng sợ. Hai người cũng không nói gì thêm nữa mà từng người về phòng của mình, cả ngôi nhà chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ. Mà người trên giường kia đến cả ngủ cũng chưa từng an ổn. Trên hành lang yên tĩnh và không có một chút ánh sáng nào, một thân ảnh đang lặng lẽ di chuyển đến căn phòng ở chính giữa. Anh lặng lẽ đi vào phòng mà không gây ra một tiếng động lớn nào, nhìn người đang ngủ ở trên chiếc giường quen thuộc mà đôi mắt đen cũng trầm tĩnh đi rất nhiều.Tiêu Chiến nhẹ nhàng mà ngồi bên cạnh thân ảnh đang ngủ say ấy, bàn tay thon dài dưới ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng mà chạm vào gương mặt đã in sâu trong lòng. Anh nhẹ nhàng mà vuốt hai hàng lông mày của hắn, đến khi nó giãn ra rồi mới dừng lại, khóe môi khẽ giương lên một đọ cong rất nhỏ. - Nhất Bác, em không ghét anh! - thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng xuất hiện trong đêm, nó nhẹ nhàng như giai điệu của một chiếc sáo ngọc. Nhẹ nhàng mà vấn vương.- Là em ghét chính mình! - nói xong câu ấy ấy anh cũng đứng dậy rời đi, tĩnh lặng như lúc anh bước vào căn phòng này.Vương Nhất Bác ngủ cũng không hề an ổn, hắn lại nằm mơ thấy ngày ấy.Ngày hôm ấy là một ngày mùa đông đầy tuyết, mang theo cái lạnh tĩnh mịch càng khiến tâm hồn người ta thêm cô đơn. Cả ba người và gia đình cùng nhau nghỉ ngơi tại một khu nghỉ dưỡng. Vốn đó là một chuyến đi rất vui vẻ nhưng cuối cùng lại là vết đao khảm sâu trong lòng hắn.- Chiến ca, nếu như anh ấy không xuất hiện có phải anh sẽ luôn bên cạnh em đúng không? - Nguyên An đứng tựa người vào một thân cây to lớn mà nhìn người trước mặt, đôi mắt nó lúc này chỉ hiện lên thân ảnh của một người duy nhất, giống như hàng vạn vì sao kia đều hội tụ vào thanh niên ấy- Anh không biết. - Tiêu Chiến bình tĩnh trả lời vẫn ôn nhu như vậy nhưng lại không thấy ý cười trong đôi mắt của anh, cho dù đang nhìn nó nhưng lại như đang nhìn một nơi rất xa.- Chẳng có gì là tuyệt đối, nếu như không có cậu ấy cũng sẽ là người khác!- Vậy vì sao phải tốt với em như vậy?- Tốt với một người thân của mình cần lí do à?- Nhưng em không hề muốn làm thân nhân của anh- nó nhìn thẳng vào anh mà nói ra suy nghĩ của mình, trong đôi mắt rực rỡ ấy đã ẩn hiện sự không cam.- Nếu không là người thân có lẽ hai chúng ta cũng không thể bên nhau lâu như vậy. - Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, anh đưa tay gạt đi những bông tuyết bám trên vai của nó.- Em và Nhất Bác đối với anh là khác nhau! Sau lời nói ấy của anh thì cả hai cùng im lặng, Nguyên An cảm thấy mình thật thất bại. Rõ ràng mọi người đều nói nó là ánh nắng ấm áp, vậy mà người nó muốn sưởi ấm nhất lại không làm được.Có lẽ anh và nó mãi mãi chẳng thể là tình yêu.Vương Nhất Bác lẳng lặng đứng phía sau nghe câu chuyện của hai người, trong lòng hắn cũng rất rối bời mà khi nghe Tiêu Chiến nói vậy hắn cũng đã rõ ràng người mình muốn bên cạnh suốt đời là ai. Hắn vừa định đi đến chỗ hai người thì nghe thấy xa xa có một người hô rất to.- CẨN THẬN!!! - hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy một chiếc cáp treo trên không đang rơi rất nhanh xuống, mà vị trí ấy lại là chỗ hai người kia đang đứng.Tiêu Chiến và Nguyên An không hệ nghe thấy tiếng hét ấy cả hai đều đang chìm trong suy nghĩ của mình. Vương Nhất Bác cố hết sức chạy thật nhanh đến đó, hắn vừa chạy vừa hô lớn. - AN AN, TIÊU CHIẾN, CẨN THẬN!!! - thanh ấm ấy bao hàm cả lo lắng và sợ hãi, còn anh và nó khi nghe thấy hắn gọi tên mới giật mình tỉnh lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.Vương Nhất Bác thật nhanh đến hắn chỉ kịp vươn tay kéo Nguyên An đang ở phía gần nhất về phía mình vả hai cùng bị ngã về sau một đoạn nhưng vừa xong chỉ nghe thấy thanh âm nào đó thật lớn.- RẦM! RẮC- ẦM!!!Thanh âm chói tai vang lên cả cabin cáo treo và những cành cây đều cùng nhau gãy xuống. Hắn thất thần rồi đứng nơi ấy rồi như điên dại mà lao đến nơi đó.- TIÊU CHIẾN- hắn điên cuồng mà gạt bỏ những thứ kia để tìm kiếm anh, thanh âm khàn khàn đầy kinh sợ.Làm sao có thể, làm sao có thể hắn còn chưa kịp ôm lấy anh, hắn mới chỉ vuột mất tay anh có năm giây thôi mà, làm sao anh có thể sẽ bị đống phế vật này đả thương được. Không thể, nhất định không thể.Nguyên An sau giây phút kinh hoàng và sững người kia cũng đã kịp phản ứng lại, nó lập tức lao vào nơi ấy tìm kiếm Tiêu Chiến. Cả hai vẫn như điên dại mà vứt đi mọi thứ cản trở, đến cuối cùng cũng tìm thấy người mà mình muốn tìm. Nhưng hình ảnh đó lại như một về dao cứa vào tim hai người, Tiêu Chiến nằm ở nơi đó, những cành gãy ngổn ngang xung quanh, quanh vai anh có máu thấm cả một khoảng tuyết trắng. TỰa như một bông hoa bỉ ngạn giữa trời đông. - TIÊU CHIẾN Vương Nhất Bác vội vàng chạy đến vứt hết những thứ đè lên anh và xung quanh đi, hắn ôm lấy thân hình anh. Cơ thể luôn ấm áp thường ngày nay lạnh đến đáng sợ, khuôn mặt dịu dàng luôn mỉm cười khi nhìn hắn giờ đây đã trắng bệch. Hắn siết chặt Tiêu Chiến trong lòng mình để sưởi ấm cho anh, vừa ôm anh vừa lẩm bẩm.- Cố lên, xe cứu thương sắp đến rồi Tiểu Chiến đừng sợ, anh và mọi người ở đây..- Xin lỗi ....là anh không kịp nắm lấy tay em...- Là anh ngu ngốc không nói ra...- Là anh vô dụng.. không nhận ra tình cảm của mình- Cho nên xin em, để anh giữ chặt tay em có được không?Một giọt lệ bất giác rơi xuống mặt của Tiêu Chiến, lạnh lẽo lại mang theo ấm áp khiến người quyến luyến, Nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm lại như đang chìm vào giấc ngủ của mình.Khi mọi người lên xe và đến bệnh viện của mình thì Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt lấy thân thể anh, giống như chỉ cần buông ra là Tiêu Chiến sẽ biến mất. Cứ như vậy một chặng đường khiến hắn thấy nó kéo thật dài và đau đớn.- Tiêu Chiến!!! Bật dậy từ cơn ác mộng Vương Nhất Bác mới thấy mặt mình đã đầy nước mắt từ khi nào.A, lại là giấc mơ ấy, giấc mơ vẫn đi theo hắn từ ngày đó đến bây giờ.- Tiểu Chiến... anh phải làm gì đây? Hắn gục đầu vào trong tay của mình, che đi cảm xúc yếu đuối lúc này. Yêu và nhớ một người nếu như đau đớn và dày vò như vậy, tại sao người ta chẳng thể nào dừng lại? Tại sao vẫn cứ mãi nhìn theo một bóng hình? Vương Nhất Bác đã từng không thể hiểu được, nhưng từ ngày đó hắn đã biết câu trả lời.Nếu người kia là chấp niệm và chân thành của bản thân, thì dù có đau thương thế nào vẫn sẽ nguyện ý. Chỉ là có người chân tình sẽ thành đôi, lại có người sẽ mãi mãi chỉ có thể lặng yên mà dõi theo người ấy. Đau đớn mà lại ngọt ngào.Thời gian thấm thoát qua đi rất nhanh, nói đến rồi lại đi mang theo cả quá khứ và hiện tại. Nó có thể xoa dịu những nỗi đau rồi chỉ khắc ghi những hồi ức đẹp nhất.Vương Nhất Bác và Nguyên An cùng nhau đứng ở một cánh đồng rất đẹp, nơi ấy có một cây tử đằng đang nở hoa. Xung quanh nó là cả một cánh đồng hoa bỉ ngạn đỏ như lửa, mạnh mẽ mà mãi chẳng thể nào gặp lá.- Tiêu Chiến, em biết không, anh và An An đã kết hôn rồi!- Anh rất xấu xa phải không? Vậy mà chẳng thể níu lại tay em!Hắn nhìn thật lâu vào cây tử đằng ấy như là đang nhìn về phía anh, Nguyên An đứng ở bên cạnh cũng chỉ mỉm cười yếu ớt, khẽ khép mi lại tận hưởng giây phút thanh bình này.- Đợi anh chắc là mệt mỏi lắm đúng không?- Cuối cùng em cũng được tự do rồi, chỉ là - Vương Nhất Bác khẽ nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình như đang cảm nhận điều gì đó. - Lần tới, để anh chờ em được không? Nhìn theo bóng dáng hai người dần khuất theo ánh nắng chiều đến khi hoàn toàn biến mất, một thân ảnh lặng lẽ từ phía sau đi ra. Đôi mắt ấy vẫn trầm tĩnh và tinh quang như bầu trời đêm đầy sao, nụ cười của anh lúc này đầy ôn nhu mà thanh thản.- Được, vậy anh sẽ tìm được em đúng không?Lời nói vừa dứt thì hình bóng của anh cũng mờ dần rồi hóa thành những vệt sáng hòa trong ánh hoàng hôn ấy.Chúc hai người hạnh phúc!-------------Cảm xúc cho oneshot này rất vu vơ bất chợt nên tui cũng không biết muốn viết sao cả, chỉ muốn giải toả tâm trạng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store