ZingTruyen.Store

Đợi anh ở Hàng Châu

Chương 1 Ánh Nhìn Đầu Tiên

DngLng240


William chưa bao giờ nghĩ rằng một mùa hè lại có thể vừa rực rỡ vừa lạnh lẽo đến thế.

Cậu đứng tựa lưng vào bức tường ẩm lạnh của con hẻm nhỏ giữa lòng Hàng Châu. Mưa lất phất rơi, cơn mưa không lớn nhưng đủ để làm cho mọi sự cố gắng cẩn thận chỉnh trang nào trở nên thảm hại hơn bao giờ hết. Âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy từ các thành viên trong ban nhạc là tiếng cãi vã — gay gắt, hỗn loạn, rồi im bặt. Người đi trước, người quay lưng bỏ đi, không ai nhìn lại.
Chỉ còn mình cậu, giữa phố xá xa lạ, ướt mưa và không biết phải đi đâu.

Ba ngày trước, nhóm của họ được mời đến biểu diễn trong một sự kiện âm nhạc nhỏ ở Hàng Châu. Lần đầu tiên được "book show", có tên thật trên poster, có vé thật sự được bán ra, và cả nhóm đã nhảy cẫng lên vì sung sướng. Cậu – William, thủ lĩnh không chính thức của nhóm kiêm vocal – là người nhắn tin chốt lịch, là người vác ampli, là người gọi từng đứa một để xác nhận. Cậu chưa từng thấy ánh mắt sáng rực như của thằng Dino trước đây khi ngồi trên máy bay đầy háo hức và nói "Lần đầu tiên tao thấy mình giống nghệ sĩ thật."
"Mày muốn làm nghệ sĩ thì cố mà cao thêm vài cm nữa đi, bọn con gái chắc sẽ không gào thét vì 1 tay guitar có chiều cao bằng nhóc cấp 1 đâu" thằng Tor tay trống của band xoa đầu bạn mình cất giọng trêu chọc làm cả nhóm cười phá lên.

Xuống khỏi máy bay, đứa nào cũng háo hức ôm đàn và hành lí chạy thật nhanh, bọn nó muốn chuẩn bị thật kĩ cho đêm diễn chính thức "đầu tiên" này.

Nhưng ông trời như muốn trêu đùa sự nhiệt tình của đám thanh niên đam mê âm nhạc ấy. Sự háo hức, căng thẳng trước giờ diễn bị đánh sập bởi một lời xin lỗi đầy ngượng nghịu: lịch diễn bị thay đổi, ban nhạc trung học nhỏ bé bị gạch tên khỏi lịch diễn. Một "sai sót nhỏ từ phía tổ chức".

Mọi hy vọng, mọi hứng khởi, mọi bài tập luyện đến khuya — đổ sông đổ bể trong một câu nói.
Và thế là, mưa bắt đầu rơi khi những lời nói chứa đựng sự thất vọng, hụt hẫng và tủi hờn bắt đầu rơi xuống theo cùng cơn mưa.
Tor gắt lên "Đáng ra mày phải xác nhận lại lần nữa" .
Syn đấm nhẹ vào tường rồi bỏ đi.
Dino nói trong vô vọng, "Tụi mình như lũ học sinh chơi ban nhạc cho vui chứ không phải nhóm chuyên nghiệp..."
Keen tay bass của ban không nói gì cả, nó để lại một ánh mắt thất vọng rồi bước đi theo bọn kia. Bốn đứa chúng nó về khách sạn rồi đổi chuyến bay sớm nhất về lại Thái Lan.

William không nói gì. Cậu chỉ cúi đầu, nhìn những giọt nước rơi xuống từ mái hiên rỉ sét trước mặt, rồi chậm rãi thở ra.
Mọi thứ cậu tin vào — tình bạn, âm nhạc, nỗ lực — bỗng chốc trượt khỏi tay như dây đàn bị đứt. Nhưng cậu vẫn đứng đó, giữa con hẻm nhỏ, giữa tiếng mưa rả rích, và những vệt đèn xe mờ ảo lướt ngang con phố phía ngoài.

Lần đầu tiên trong đời, William thấy bản thân lạc lối ngay cả khi đang ở giữa một thành phố đông đúc.

------------------------------------------------

Ở 1 góc nào đó trên con phố nhỏ, Est vừa rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm một túi đồ ăn nhẹ và vài chai nước khoáng, một cây dù nhỏ được bung lên giữa màn mưa. Trời mưa lất phất đủ để khiến cậu vận động viên trẻ kéo cổ áo khoác cao hơn một chút. Anh ngẩng đầu nhìn trời rồi bước về phía trước– buổi tập cuối cùng vừa kết thúc, và ngày mai là vòng chung kết anh đã chuẩn bị suốt hai năm qua.

Khi Est rẽ qua con hẻm nhỏ, anh nghe thấy âm thanh hỗn loạn — không to, nhưng rõ ràng giữa đêm mưa tĩnh lặng. Những câu cãi vã ngắn ngủi, gắt gỏng, một giọng nam trẻ nói điều gì đó rất nhanh, rồi là những tiếng bước chân lướt vội đi trên mặt đường ướt.

Est không có ý định dừng lại. Chuyện của người khác không phải việc của anh. Nhưng rồi ánh đèn đường phía cuối hẻm hắt xuống một thân người đang đứng yên, như bị đóng băng lại giữa khoảng không.
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, ướt sũng, tay buông thõng, tóc mái che một nửa gương mặt. Trông không rõ, nhưng Est nhận ra đôi vai ấy hơi run – không rõ vì lạnh hay vì điều gì khác.

Est không biết điều gì đã xảy ra và cũng không nghĩ mình cần biết.
Anh chỉ thoáng khựng lại 1 giây. Ánh mắt chạm vào dáng người cô độc kia, rồi anh bước tiếp. Tiếng giày thể thao chạm mặt đường ướt nghe rõ ràng đến lạ. Chiếc dù khẽ nghiêng sang bên khi cơn gió nhẹ thoảng qua.

Mưa vẫn rơi đều đều.
Est bước tiếp, không ngoái đầu.
Anh còn một trận chung kết vào sáng mai. Và ở đây, nơi này, trong con hẻm mờ tối ấy — không có lý do gì để dừng lại.
---------------------------
Sau một đêm trằn trọc, William thức dậy trong tiếng còi xe lẫn với âm thanh rè rè của điều hòa cũ trong căn phòng khách sạn nhỏ. Cả nhóm đã rời đi từ sớm, không ai nhắn gì thêm. Cậu cũng không muốn hỏi.

Thay vì trở về nhà, cậu đeo tai nghe, nhét mấy bản demo còn dang dở vào balo và quyết định sẽ ở lại thêm một ngày. Chẳng vì điều gì to tát – chỉ là lòng cậu chưa sẵn sàng rời khỏi nơi mình từng hy vọng.

Hàng Châu mát mẻ, bầu trời như vừa được giặt sạch sau trận mưa đêm qua. William đi bộ quanh bờ hồ lắm gió, dạo qua mấy con phố cổ, ngồi một lúc lâu dưới tán cây nơi công viên vắng. Cảnh đẹp, thật sự rất đẹp — nhưng cậu chẳng thấy mình được an ủi.

Rồi lúc dừng lại ở một tiệm trà nhỏ, cậu thấy trên tivi đang chiếu truyền hình trực tiếp về Asian Games 2023 đang diễn ra cũng tại Hàng Châu. Màn hình chiếu tới cảnh đội tuyển Thái Lan bước vào sân với sự chuẩn bị kĩ lưỡng đầy tự tin.

William ngẩng lên. Không hiểu sao, cậu lại thấy tò mò – chẳng phải vì đam mê thể thao, mà chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy một ai đó thực sự thành công vào lúc này. Để biết cảm giác đó là như thế nào, có lẽ.
-----------------------------------
Khán đài không quá đông, nhưng đủ để tạo nên một không khí trầm trồ, phấn khích. William tìm được một chỗ ngồi khá xa, từ đây nhìn xuống hồ bơi xanh ngắt phản chiếu ánh đèn rực rỡ.
Lễ trao giải đang diễn ra.
Khi cái tên "Est Supha– Thailand" vang lên từ loa, William không hề nghĩ rằng mình đã từng lướt qua người này vào đêm mưa hôm trước.

Cậu chỉ thấy một chàng trai trẻ, dáng cao, bờ vai rộng, bước ra giữa bục vinh quang trong tiếng reo hò. Lá cờ Thái Lan được khoác lên vai như một phần cơ thể. Ánh đèn sân vận động chiếu lên mái tóc còn vương nước, phản chiếu trên làn da ẩm mồ hôi thứ ánh sáng lấp lánh như hào quang.

Nhưng điều khiến William không thể rời mắt chính là ánh nhìn của người đó.
Est không cười. Không tỏ ra xúc động. Ánh mắt anh thẳng, trầm tĩnh và xa vắng, như thể khung cảnh chiến thắng xung quanh chỉ là một đoạn phim đang chiếu cho người khác xem, còn bản thân thì đứng ngoài nó từ lâu.

William ngồi đó, hai tay đan vào nhau, đầu hơi nghiêng. Một cảm giác lạ len vào lòng – không phải ghen tị, cũng chẳng phải ngưỡng mộ đơn thuần. Mà là một sự nhận ra mơ hồ, như thể giữa biển người, hai con người xa lạ đang nhận ra nhau, dù chưa một lần chào hỏi.
////////
End chương 1
Lần đầu của shop mong mọi người góp ý nhiều nhiều.
Truyện này là do tui delulu ra sau khi coi fmt của Est tại HC. Lần thi đấu bơi cuối cùng của ảnh ở HC, fmt đầu tiên với vai trò diễn viên cũng ở HC. Kiểu bị truyền cảm hứng nên xuất khẩu thành fic luôn. Cả nhà ủng hộ em he

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store