Doctor Strange Taejin Trans
6:30 sángSeokjin được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình. 'Ahh, ai lại điện sớm như vậy' cậu ấy nghĩ và lấy điện thoại của mình khỏi giá đựng sách trên giường. Đọc tên người gọi 'Hoseok💛' Seokjin rên thầm trong bụng và trả lời cuộc gọi điện.*trong cuộc gọi*"Ôi trời ơi, Hoseok sáng sớm anh muốn cái gì vậy?""Chào buổi sáng Jinnie! Em cần tới ngayy bệnh viện.""Để làm gì?""Em thật sự còn cần hỏi câu đó á? Em là bác sĩ đấy trời ạ! Jinnie ơi! Bây giờ đứng dậy và hãy hành động như một con người. Nếu chủ tịch phát hiện điều này, em sẽ chết mất đấy!"Seokjin có thể nghe thấy giọng nói thất vọng của Hoseok từ phía bên kia đường dây và cậu có thể tưởng tượng được Hoseok đang đảo mắt. Seokjin có thể đã quên rằng cậu ta là con trai của chủ tịch bệnh viện tim Seoul."Okay okay em sẽ đứng dậy ngay đây.""Tuyệt. Kookie sẽ đến giúp đỡ em trong một giờ nên em tốt nhất nên sẵn sàng."Seokjin chỉ nói ậm ừ trước khi tắt điện thoại đi. Cậu đứng dậy và kéo giãn cơ thể. Nó thật là mệt mỏi để trở thành bác sĩ. Chúng ta thực sự cần phải hy sinh giấc ngủ của mình cho sự nghiệp này. Thỉnh thoảng cậu tự hỏi lý do tại sao cậu lại chọn trở thành bác sĩ. Seokjin tiến đến phòng ăn để lấy bữa sáng. Cậu tự làm ngũ cốc và hoàn tất phần ăn của mình.Cậu đang sống trong một căn chung cư lớn cách bệnh viện khoảng 30 phút lái xe vì biệt thự của gia đình cậu cách đó 2 giờ lái xe và đây là căn hộ gần nhất mà cậu tìm thấy. Seokjin cũng có một chiếc xe mà cậu hầu như không sử dụng vì bạn trai của mình- Kookie, khăng khăng đòi đón anh hàng ngày.Nếu có điều gì thật sự cấp bách xảy ra ở bệnh viện, cậu sẽ sử dụng xe của mình. Seokjin là một người bạn trai thực sự thông cảm, đặc biệt là họ có những con đường sự nghiệp giống nhau.7:30 sángSau khi cậu tắm xong, cậu lựa chiếc áo cổ lọ trắng và áo choàng màu kem của mình. Ngay sau khi cậu mặc xong, chuông cửa vang lên trong phòng.'Người gõ chuông chắc hẳn là Kookie.' Cậu nghĩ và lấy chiếc túi của mình. Khi cậu mở cửa, cậu nhìn thấy Jungkook trong áo dài tay trắng và quần tây với nụ cười răng thỏ trên khuôn mặt anh ta."Chào buổi sáng, em yêu." Jungkook nói khi Seokjin mỉm cười đáp lại."Em nhớ anh nhiều lắm Kookie à~" Seokjin đáp lại trước khi ôm anh."Đi thôi nào? Chúng ta còn có nhiều bệnh nhân đang đến." Jungkook nói và Seokjin chỉ gật đầu đồng ý, đóng cửa lại và cùng nhau tiến đến khu vực đỗ xe.8:00 sáng"Vậy cuộc gọi sáng sớm của Hoseok là thế nào?" Seokjin hỏi khi cậu kiểm tra hồ sơ của bệnh nhân."À, hôm nay chúng ta có một cuộc đại phẫu thuật lúc 10 giờ sáng." Jungkook trả lời, hai mắt của anh vẫn tập trung vào đường. Seokjin chỉ gật đầu và tiếp tục công việc của mình."Thật sự phải phẫu thuật gấp đến thế sao? Trường hợp này tệ lắm hả?" Seokjin hỏi. Jungkook thở dài "Đúng vậy. Nếu chúng ta không làm điều đó hôm nay, có một khả năng lớn rằng anh ấy sẽ không thể sống đến ngày mai."Seokjin thực sự không dũng cảm trong những điều này. cậu đã luôn dễ khóc trước đây, nhưng giờ đây, cậu bắt đầu quen dần với nó. Đặc biệt, ngay cả khi điều đó ảnh hưởng đến cậu một chút, nó vẫn đau đớn khi cậu thấy bệnh nhân mình phải chịu đựng những cơn đau của căn bệnh và đó cũng là lý do cậu trở thành bác sĩ để giúp đỡ những bệnh nhân cần sự trợ giúp.Sau khi cậu gặp Jungkook, cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn. Không giống Seokjin, Jungkook rất mạnh mẽ và cậu thậm chí còn không thấy anh ấy khóc ngoại trừ ngày trong thời trung học khi Jungkook nghĩ rằng Seokjin sẽ rời bỏ anh và đến bây giờ Seokjin vẫn tiếp tục trêu chọc Jungkook về điều đó.Suy nghĩ về khoảng thời gian tươi đẹp đấy lại khiến Seokjin mỉm cười. Đã được khoảng thời gian dài bọn họ bắt đầu hẹn hò và vẫn ổn định đến bây giờ. Hoặc có thể không?9:30 sángXe của Jungkook đỗ tại bãi xe. "Chúng ta tới nơi rồi Jinnie". Seokjin bước khỏi xuống xe và họ bước vào bệnh viện.Lúc họ đến, họ ngay lập tức đi thẳng đến văn phòng của mình và cầm áo khoác. Khi họ bước ra ngoài, các y tá đã bao quanh cả hai người họ."Đội A chuẩn bị cho một cuộc đại phẫu thuật lúc 10 giờ sáng" Jungkook nói với các y tá xung quanh anh."Vâng thưa bác sĩ!" tất cả họ đều trả lời bao gồm cả Seokjin. Ngay khi họ bước vào bệnh viện, Jungkook không còn là bạn trai của Seokjin nữa. Nhưng bây giờ anh ta là cấp trên của cậu."Seokjin, hãy làm nóng và vệ sinh các dụng cụ sử dụng được trong cuộc phẫu thuật và gọi Hoseok." Jungkook nói khi nhìn thẳng vào Seokjin.Cậu gật đầu và tiến thẳng đến khu vực chuẩn bị. Seokjin bắt đầu vệ sinh dụng cụ và Hoseok bước vào ngay sau đó."Tại sao lại phẫu thuật sớm như thế chứ!"Seokjin nghe Hoseok phàn nàn khiến cậu nhìn anh ấy và đảo mắt."Đừng than vản nữa lại và giúp em xem nào." Seokjin yêu cầu và Hoseok nhanh tay giúp cậu. "Em thích thực hiện ca phẫu thuật vào buổi sáng hơn ca đêm ấy Seokie ạ" Seokjin hoàn thành công việc vệ sinh dụng cụ và để Hoseok chuẩn bị vật tư cho phẫu thuật khi cậu ngồi xuống ghế. Seokjin làm tách cà phê cho Hoseok và cả mình."Em đã nghe tin về một vị bác sĩ mới sẽ đến đây không?" Câu hỏi của Hoseok khiến Seokjin chăm chú hơn."Bác sĩ mới á?" Seokjin nói khi nhìn anh. 'Rất hiếm khi bệnh viện này nhận thêm bác sĩ mới vì chúng ta chỉ nhận bác sĩ chuyên nghiệp và chúng ta biết rằng tất cả các bác sĩ chuyên nghiệp đã ở đây rồi' cậu vừa suy nghĩ vừa cắn môi."Đúng rồi, thực sự cậu bác sĩ mới ấy sẽ được giới thiệu. Chúng ta sẽ có cuộc họp sau trong phòng thí nghiệm và ngoài ra, Yoongi-hyung là người đã đề nghị cậu bác sĩ mới đến đây làm việc." Hoseok nói cách khẽ cười.Điều này khiến Seokjin mỉm cười và nhấm nháp cà phê của mình. 'Hãy xem anh ấy có vượt qua tiêu chuẩn ở đây được không'10:00 sáng"Các dụng cụ bây giờ đã đầy đủ rồi. Chúng ta đi thôi chứ?" Hoseok nói và cả hai đứng lên thẳng tiến đến phòng phẫu thuật số 1, mặc trang phục phẫu thuật khi Jungkook bước vào và hai tay đều lên trời và tiến đến bên cơ thể bệnh nhân."Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật ngay bây giờ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store