Doc Truyen Tranh Bao Yagi
Tôi, bạn trai, bạn của anh ấy, bốn nam hai nữ đi bằng ô tô.
Buổi tối ở trong một khách sạn nhỏ, tổng cộng đặt tất cả ba phòng.
Vừa vào phòng, bạn trai tôi đi rửa mặt trước.
Khi vừa tắm rửa xong, chuông cửa vang lên.
Bạn nữ kia lớn tiếng hỏi bạn trai tôi có muốn tụ lại chơi team năm hay không.
Mấy người bọn họ hùa nhau dụ bạn trai tôi đi.
Cách âm của căn phòng này quá tệ, không bao lâu đã truyền đến tiếng cười đùa khi chơi game.
Hai giờ sáng, phòng bên không còn tiếng gì nữa, tôi gọi điện thoại cho bạn trai nhưng điện thoại đã báo thuê bao rồi.
Sau này tôi mới biết, từ lúc bắt đầu, cô gái kia muốn cứu tôi.(1)
Chúng tôi có sáu người, bốn nam, hai nữ, gặp nhau trong một chuyến chơi tự túc, tuy nhiên, khi vừa chạm mặt nhau, một cô gái khác tỏ ra rất có địch ý với tôi, cô ấy trợn mắt nói: "Không phải nói chỉ năm người chúng ta sao? Sao lại còn có một cô gái khác thế này?"
Tôi bối rối, lẽ nào bạn trai tôi không nói trước với bạn bè anh ấy tôi sẽ đi cùng sao?
Bạn trai hiển nhiên có chút sửng sốt, sau đó cười lớn mắng cô gái: "Cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Đây là bạn gái tôi, lẽ nào đi cùng cũng không được à?"
Cô gái bĩu môi, không phục nói: "Chúng ta rõ ràng đã đồng ý, chỉ có năm người đi, cậu nói lời không giữ lời!"
Chê ra mặt như này khiến tôi tức giận, định quay người chuẩn bị rời đi thì bạn trai nhanh chóng ôm lấy tôi và nói: "Em đừng giận mà, hôm nay nó uống nhầm thuốc đấy. Đừng như nó chứ."
"Rõ ràng là em không được chào đón, vậy em còn đi theo để làm gì chứ? Anh muốn đi thì đi đi, em không đi."
Tôi đưa tay ra để lấy chìa khóa xe từ bạn trai, anh ấy không có xe, lần này định lấy xe của tôi đi du lịch tự túc.
Bạn trai tôi hồi lâu không động đậy, kêu cô gái đó đến xin lỗi tôi, ba chàng trai còn lại cũng yêu cầu cô gái xin lỗi tôi, cô gái vẫn không chịu thỏa hiệp, bạn trai bực bội thở dài nói: "Được, vậy tôi cũng không đ nữa. Chúng ta về thôi."
Không ngờ bạn trai vừa dứt lời, cô gái đã nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay anh ấy, bĩu môi: "Không được, chúng ta hẹn nhau không dễ đâu. Anh Lôi, anh phải đi cùng."
Bạn trai dùng sức kéo tay anh ra: "Vậy cậu xin lỗi bạn gái tôi nhé!"
Cô gái nhịn một lúc, sau đó nắm lấy cánh tay bạn trai, nói: "Chỉ có năm người chúng ta không được sao? Lần sau dẫn cô ấy theo, đi màaa ~"
"Vậy mọi người tự đi đi." Bạn trai tôi kéo tôi, bắt đầu rời đi.
Cô gái lại bắt kịp, nói với tôi: "Xin lỗi, tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy với cậu. Chúng ta cùng đi chơi nhé."
Bạn trai tôi dừng lại, sắc mặt dịu đi một chút, ba chàng trai còn lại cũng khuyên tôi đừng tức giận, nói Dung Dung bị bọn họ chiều quen rồi, bảo tôi đừng quan tâm cô ấy làm gì.
Thực ra tôi cũng không muốn đi lắm, nhưng lại nghĩ bạn trai đã mong đợi chuyến đi này từ lâu rồi, tôi không nỡ làm anh ấy thất vọng.
Bạn trai ghé sát tai tôi dỗ dành: "Anh biết cô ta rất đáng ghét, nhưng cô ta là bạn gái của anh Cường, bọn anh đã là bạn bè nhiều năm. Muốn đuổi cô ấy đi không phải là dễ. Những người khác đều rất tốt. Chúng ta mặc kệ cô ta đi. Với lại, em đã xin nghỉ phép năm luôn rồi, không đi thì đáng tiếc bao nhiêu."
Tôi đang do dự thì bị bạn trai đẩy lên xe, trước khi lên xe tôi nghe thấy một chàng trai nói: "Lôi Tử, chiếc xe mới này ngầu quá!"
Bạn trai mỉm cười, sau khi ngồi lên xe thì gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Em yêu, anh lấy xe của em giữ mặt mũi chút, em không để ý chứ?"
Tôi không nói gì, mặt trời đang chiếu sáng ngoài cửa sổ xe. Chỉ có 2 chúng tôi trên xe.
Bạn trai tôi ngân nga một khúc ca vui vẻ. Đối với một nhân viên văn phòng chăm chỉ làm việc, cơ hội được ra ngoài hưởng thụ niềm vui thực sự là hiếm.
Trước đây quả thật tôi cũng mong chờ lần đi du lịch này rất lâu.
Nhưng sau khi thực sự lên đường, không biết tại sao mà tôi cứ cảm thấy sợ sợ.
(2)
Ngoại trừ tôi, bạn trai và những người khác đều là bạn học đại học, ba chàng trai còn lại là bạn cùng phòng đại học của bạn trai tôi, lần lượt tên là A, B và anh Cường. Bạn gái của anh Cường là Dung Dung, học cùng lớp với họ.
Anh ấy nói 5 người họ hay chơi cùng nhau khi còn học đại học nên có mối quan hệ rất tốt.
Sự sắp xếp bốn nam một nữ này rất giống một phim thần tượng nổi tiếng (bộ nào chắc mn cũng biết ha), là thành viên khác giới duy nhất, Dung Dung chắc chắn sẽ là người được chiều nhất trong nhóm, có lẽ vì thế nên cô ấy đã phản đối việc tôi gia nhập.
Tôi không khỏi nhớ đến khuôn mặt thanh tú của Dung Dung, tuy tính cách cô ấy không tốt nhưng phải thừa nhận rằng cô ấy có khuôn mặt rất đáng yêu.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút tự ti nên hỏi bạn trai trước đây anh ấy có phải lòng Dung Dung không.
Bạn trai đáp: "Làm sao có thể chứ!"
"Sao lại không thể? Giữa nam nữ không có tình bạn trong sáng. Nếu không, sao anh lại quanh quẩn bên cô ấy lâu như vậy?"
"Ai ở bên cạnh cô ta, rõ ràng là cô ta đang vây quanh chúng ta."
Bạn trai cười lạnh nói: "Cô ta chính là trà xanh, có mù anh cũng không thích cô ta."
Tôi bị sốc trước sự thẳng thắn của bạn trai, nhưng lại rất vui khi anh có thể nhận biết được ai trà xanh, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy hơi khó xử.
Trên đường đi chúng tôi đã quen dần với nhau, ngoại trừ Dung Dung, ba chàng trai còn lại đều cư xử rất lịch sự, bạn trai tôi cũng chăm sóc tôi rất chu đáo, nỗi buồn đầu chuyến đi cũng vơi đi phần nào.
Buổi trưa, chúng tôi chọn địa điểm dã ngoại, đám con trai chịu trách nhiệm nấu đồ ăn, tôi không có việc gì làm nên lấy máy ảnh chụp phong cảnh xung quanh, trong lúc chụp ảnh, tôi vô tình chụp được Dung Dung đang ngồi xổm bên bờ suối.
Cô ấy cầm một cây gậy gỗ nhỏ, vẻ mặt vô cảm, vô thức khuấy động nó trong dòng nước, phía sau cô là những chàng trai đang bận rộn, họ hình như dù bận nhưng rất vui vẻ, trên mặt ai cũng nở nụ cười, còn vẻ mặt của Dung Dung thì hoàn toàn trái ngược.
Khi tôi đang thắc mắc tại sao cô ấy không vui, Dung Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hơi xấu hổ, giơ máy ảnh lên, nói: "Vừa rồi cậu ngồi bên suối trông rất đẹp. Tôi chụp ảnh cho cậu. Cậu có muốn xem không?"
Tôi chỉ tỏ ra lịch sự, nghĩ cô ấy sẽ không thèm ngó đến vì cô ấy ghét tôi đến vậy, nhưng ngạc nhiên thay, Dung Dung đứng dậy, bước tới chỗ tôi.
Không còn cách nào khác, tôi cho cô ấy xem bức ảnh: "Cậu cười lên sẽ đẹp hơn."
Cô ấy trước tiên mím môi, sau đó cười lạnh: "Sao cười lên mới là đẹp? Cậu cho rằng ai cũng ngu ngốc như cậu, ngày nào cũng chỉ biết cười à?"
Lúc nghe xong câu này, tôi tức xì khói, tức đến mức không biết mình đã phạm sai lầm gì khi bắt chuyện với cô ấy mà cô ấy lại nói tôi như vậy.
Nói xong, Dung Dung đi về phía các chàng trai, giống như một đứa trẻ nắm lấy cánh tay bạn trai tôi, nũng nịu nói: "Anh Lôi, khi nào thì chuẩn bị xong? Em sắp chết đói rồi."
Nói xong cô ấy nhìn tôi đầy khiêu khích.
Tôi giận đến nhức óc, may mà bạn trai tôi xử lý tốt, anh tránh bàn tay cô ấy như bị điện giật, vừa cười vừa chửi: "Tránh xa tôi ra chút, bây giờ tôi đã có bạn gái rồi, đừng có mà động tay động chân với tôi."
Nụ cười trên mặt Dung Dung cứng đờ trong giây lát, sau đó cô trợn mắt nhìn bạn trai tôi: "Xì,giả vờ nghiêm túc gì chứ?"
Bạn trai cũng không chịu thua kém, trực tiếp bảo Dung Dung tránh ra một bên, không được đi theo anh.
Sau khi cãi nhau với Dung Dung, anh ấy cười với tôi như thể đang lấy công chuộc tội.
Tôi gượng cười, cảm thấy hơi chán ghét Dung Dung này.
Không lâu sau, bữa ăn đã sẵn sàng, trước đây tôi xuống xe đi dạo đều tránh tiếp xúc với Dung Dung, nhưng bây giờ mọi người đều tụ tập ăn uống, dù muốn tránh cũng không thể tránh được.
Tôi và bạn trai ngồi cùng nhau, Dung Dung ngồi giữa anh Cường và A, còn B thì cách xa họ một chút.
Lần đầu tiên ăn cơm tự nấu ở nơi dã ngoại, tuy đồ ăn rất đơn giản nhưng nhìn có vẻ cực kỳ ngon, ban đầu tôi đắm chìm trong vẻ tuyệt đẹp của đồ ăn, không còn thời gian để ý đến thứ khác.
Qua bữa ăn tôi phát hiện ra một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Theo logic mà nói, Dung Dung là bạn gái của anh Cường, hai người thân mật là điều đương nhiên, nhưng A, người ngồi ở phía bên kia của Dung Dung, các đụng chạm thân thể của hai người họ cũng rất thân mật.
Khoảng cách vật lý giữa ba người là như nhau, đầu gối của A thậm chí còn chạm vào đùi Dung Dung khi họ ngồi bắt chéo chân.
Dung Dung cúi đầu ăn, siết chặt chân nhưng vẫn không tránh khỏi sự đụng chạm của A.
Những người khác đều nhắm mắt làm ngơ trước sự dị thường rõ ràng như vậy, anh Cường thậm chí còn vượt qua Dung Dung để đùa giỡn với A.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, A nhận ra, hơi dịch chuyển vị trí, cách xa Dung Dung một chút.
Tôi muốn nói với bạn trai nhưng lại sợ anh ấy nói tôi đang làm ầm ĩ nên cuối cùng vẫn là im lặng.
Ăn xong vẫn là các chàng trai thể hiện khí chất quân tử dọn dẹp đống bừa bộn, tôi đứng sang một bên nhìn họ, nhưng Dung Dung lại bước đến gần tôi: "Phía trước có ga tàu cao tốc. cậu hãy về đi, đừng đi theo chúng tôi nữa."
Tôi nhìn cô ấy không nói nên lời, chế nhạo: "Sao lại gọi là tôi đi theo các người? Xe mà Trần Lôi lái đến là của tôi, xăng xe cũng là tôi đổ. Trước khi lên đường, chính Trần Lôi đã cầu xin tôi rất lâu tôi mới đến. Cậu căn bản không có tư cách đuổi tôi đi."
Dung Dung nhướng mày định nói thêm gì nữa, nhưng lúc này bạn trai đi về phía chúng tôi, thấy vậy, Dung Dung nói "tùy cô" rồi rời đi chỗ khác.(3)
Vì Dung Dung liên tiếp quấy phá, niềm hứng thú tôi khó khăn lắm mới có được cho chuyến đi này cứ thế bị dập tắt, lịch nghỉ hàng năm khó kiếm được, lãng phí nó vào những chuyến đi khó chịu lại càng khó chịu hơn.
Tôi rất muốn đi đến ga tàu cao tốc cách đó không xa, nhưng bạn trai cứ cố gắng thuyết phục tôi, nói bây giờ chúng tôi đã đi xa như vậy quay lại thì tiếc lắm, bảo tôi đừng để ý đến Dung Dung đó.
"Em cứ xem cô ta như một con cún đi. Chỉ có thể sủa vài tiếng, nhưng không thể làm gì em. Mặc kệ cô ta."
Tôi không nói gì, mặc dù những gì bạn trai tôi nói có lý, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bực bội vì Dung Dung cứ ác ý nhắm đến tôi và cũng vì bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được giữa những người này.
Buổi tối, chúng tôi đến thành phố đầu tiên, ở trong một khách sạn nhỏ, bạn trai tôi kể họ đã cùng nhau đến đây khi còn học đại học và cũng ở trong khách sạn này, đây là chuyến trở về nơi xưa cũ.
Chúng tôi đặt tổng cộng ba phòng, các phòng đều nằm cạnh nhau.
Tôi và bạn trai yêu nhau được nửa năm, chưa hề ở chung với nhau nên khi về khách sạn, bạn trai tôi đã nóng lòng muốn đi tắm, anh ấy vừa tắm xong, chuông cửa liền reo.
Dung Dung ở ngoài cửa lớn tiếng hỏi bạn trai có muốn cùng nhau chơi bài năm người không.
Bạn trai nói không đi.
Dung Dung ở bên ngoài đập cửa, nói chỉ còn thiếu bạn trai tôi thôi.
Anh ấy không còn cách nào khác đành phải mở cửa, ngoài cửa không chỉ có Dung Dung mà còn có anh Cường và A.
Tất cả đều vừa cười vừa đùa, kéo bạn trai tôi đi, trước khi rời đi còn quay đầu nói với tôi: "Chị dâu yên tâm, chút nữa sẽ trả anh Lôi lại cho chị."
Trong phòng cách âm không tốt lắm, chẳng mấy chốc đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa khi chơi game từ phòng bên cạnh.
Đã đánh bà.i là đến nửa đêm, tôi buồn chán lướt điện thoại, gửi tin nhắn hỏi bạn trai khi nào anh ấy sẽ quay lại nhưng anh ấy không trả lời.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng trong đầu chợt nảy ra điều gì đó, tôi lại thức dậy vào khoảng hai giờ sáng và vẫn là người duy nhất trong phòng.
Tôi có chút tức giận, cẩn thận lắng nghe thì bên cạnh không có động tĩnh gì, tôi gọi điện cho bạn trai nhưng điện thoại đã hiện thông báo thuê bao.
Lòng tôi nghẹn ngào, tôi gọi lại nhưng lại là thuê bao, khi tôi gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt.
Tôi lập tức bốc hỏa. Ý gì đây chứ?
Cơn tức giận nuốt chửng lý trí của tôi, tôi chạy sang phòng bên cạnh, đập mạnh cửa, vừa chửi vừa mắng: "Trần Lôi, anh có ý gì?!"
Cánh cửa lập tức mở ra, Dung Dung đứng trong phòng, tức giận nhìn tôi.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, tôi muốn vào phòng tìm Trần Lôi nhưng Dung Dung lại dùng sức đẩy tôi ra ngoài, gầm nhẹ: "Bọn họ ngủ rồi!"
Tôi nhìn cô ấy: "Cậu ngủ với bọn họ à?!"
Dung Dung lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tọc mạch việc của người khác."
"Tọc mạch là sao? Bạn trai tôi đang ở trong đó!"
Tôi muốn đi vào nhưng Dung Dung cứ đẩy tôi ra, lúc hai chúng tôi đang giằng co, đột nhiên có một người khác từ trong phòng bước ra, tôi thấy thân thể Dung Dung chợt giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.
B đứng ở cửa, hình như bị chúng tôi đánh thức, ngái ngủ hỏi: "Sao vậy?"
Tôi không hiểu, họ đã là bạn bao nhiêu năm như thế, Dung Dung sao có thể sợ hãi như vậy.
Dung Dung không nói gì, tôi đành phải lên tiếng: "Tôi đang tìm Trần Lôi."
"Ồ." B xoa đầu, "Trần Lôi đang ở đây. Tối qua anh ấy chơi game quá muộn nên trực tiếp đi ngủ rồi. Tôi sẽ gọi anh ấy dậy."
B nói xong thì bật đèn trong phòng, mọi người đều đã tỉnh dậy, bạn trai tôi nhìn thấy tôi thì ngơ ngác bước tới, tôi hỏi anh ấy sao lại cúp máy.
Bạn trai gãi đầu, bối rối nói: "Không có, anh không hề nghe thấy chuông điện thoại."
Chắc chắn là do Dung Dung rồi.
Tôi còn muốn hỏi chuyện khác thì bạn trai lại ngủ quên trên giường.
(4)
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, không thấy bạn trai đâu, kỳ lạ là, những người khác cũng không thấy đâu.
Tôi gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời nên tôi đi hỏi lễ tân thì lễ tân nói khoảng năm giờ sáng họ đã rời đi rồi.
Tôi chạy ra khỏi khách sạn xem thì xe của tôi đã biến mất.
Toàn thân tôi hỗn loạn, cái quái gì đây? Đem tôi đến đây là vì để lừa lấy xe của tôi?
Không phải chứ!
Tôi gọi cho bạn trai nhưng điện thoại của anh ta vẫn tắt, lúc này trên WeChat hiện lên một lời mời kết bạn, đó là Dung Dung.
Dung Dung gửi cho tôi bức ảnh bạn trai tôi đang lái xe, trong ảnh cô ấy ngồi ở ghế phụ và nói: "Chúng tôi đã khởi hành rồi, haha. Cô tự mình mua vé quay về đi."
Tôi sắp tức chếc rồi, nhắn lại cho cô ta: "Mẹ nó, mau đưa xe về cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát".
Dung Dung gửi một loạt dấu chấm lửng, sau đó nói: "Sao cô phiền quá vậy? Trần Lôi không phải bạn trai cô sao? Cho anh ấy mượn lái mấy ngày thì sao chứ? Đáng để gọi cảnh sát sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, nếu nửa giờ nữa các người không quay lại, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Dung Dung không trả lời tôi nữa, không lâu sau, bạn trai và những người khác quay lại, anh ta làm như không có chuyện gì, cười nói: "Em dậy rồi à?"
Tôi cười khẩy nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, anh muốn vui muốn chơi thế nào cũng được. Tôi không đi cùng nữa."
Bạn trai tôi nhìn tôi khó hiểu rồi nói: "Sao vậy bảo bối, sáng dậy anh thấy em ngủ rất ngon, anh muốn em ngủ thêm một chút nên không bảo em đến. với anh. Anh xin lỗi mà bảo bối, đừng giận nhé."
Tôi cũng bối rối, nói: "Không phải các người muốn vứt tôi lại sao?"
"Cái gì? Không phải đâu! Chúng ta chỉ đi ngắm mặt trời mọc thôi!"
Bạn trai vội vàng giải thích, sau đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tất cả lại là do Dung Dung, sáng sớm cô ta mời mọi người đi ngắm bình minh nhưng lại bảo bạn trai đừng đánh thức tôi, nói rằng con gái thường sẽ tức giận khi bị thức dậy khi ngủ chưa đủ giấc.
Nói chung, cô ấy vẫn cố gắng hết sức để đẩy tôi ra ngoài.
Tôi thực sự không nói nên lời, không hiểu tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn tôi đi như vậy.
Bạn trai tôi cũng rất tức giận, anh ấy đã nói rất nhiều lời gay gắt với Dung Dung, cảnh cáo cô ấy sau này đừng chọc tức tôi nữa, Dung Dung cúi đầu im lặng.
Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, tôi cố gắng tìm ra nguồn gốc của cảm giác bất hòa này, vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy anh Cường đang chơi điện thoại di động.
Bạn trai bình thường sẽ không bình tĩnh như vậy khi thấy bạn gái mình bị mắng, hơn nữa, những lời Trần Lôi nói rất nghiêm túc, có những lời nặng nề đến mức tôi thậm chí nghe không được.
Sao anh Cường lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ anh Cường không yêu Dung Dung, nhưng nếu anh ấy đã không yêu Dung Dung thì tại sao còn dẫn cô ấy đi du lịch? Còn có những người khác nữa, họ cũng không có ý định lên tiếng, không phải là bạn tốt sao? ?
Trên đường đi, tôi phát hiện ra thái độ của những người khác đối với Dung Dung hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ lúc đầu.
Ban đầu tôi nghĩ Dung Dung là người được yêu chiều nhất trong nhóm nhỏ này, nhưng bây giờ có vẻ như tôi đã hoàn toàn suy nghĩ nhiều rồi.
"Được rồi, nói ít lại mấy câu đi, đừng làm hỏng tâm trạng." Cuối cùng, B tiến lên nói vài câu, Trần Lỗi cũng ngừng phát tiết.
Trước khi lên xe, tôi lại liếc nhìn Dung Dung, Dung Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy chạm vào mắt tôi.
Tôi vậy mà nhìn thấy hận ý trong mắt cô ấy.
Tôi giật mình, khi tôi nhìn lại cô ấy, cô ấy đã quay mặt đi.(5)
Sau khi rời thành phố này, chúng tôi còn phải đi một ngày rưỡi nữa mới đến điểm đến tiếp theo, cũng có nghĩa là chúng tôi phải cắm trại ở nơi hoang dã này một đêm.
Cảnh đẹp xoa dịu lòng người, dọc đường đi tôi nhìn thấy mây trắng bồng bềnh trên bầu trời trong xanh, nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa xe, cảm nhận hương hoa cỏ trong làn gió xuân ấm áp. Toàn bộ cơ thể dường như được thanh lọc.
Những điều tồi tệ xảy ra trước đó đều bị cho vào quên lãng, bạn trai tôi cố tình tránh xa chiếc xe phía trước, chuyến đi này dường như đã trở thành chuyến đi tự lái của riêng hai chúng tôi.
Buổi tối, một nhóm chúng tôi tụ tập lại, không biết có phải vì cả ngày không thấy, nhưng Dung Dung tựa hồ tâm tình rất tốt.
Khi tôi và bạn trai đến nơi, bọn họ đã vui vẻ thu dọn nguyên liệu rồi dựng lều.
Tôi nhìn Dung Dung lấy từ trong cốp xe ra một chiếc lều rách nát, thoạt nhìn đã thấy rõ ràng là chiếc lều này không thể dùng được.
Anh Cường cau mày nói: "Em chịu trách nhiệm chuẩn bị lều mà chuẩn bị như thế này sao? Làm sao có thể sử dụng chiếc lều tồi tàn này chứ?"
Dung Dung bĩu môi, nói: "Em không có tiền thuê cái tốt, cho nên cái này là rẻ nhất."
Anh Cường tức giận nói: "Tiền của em đâu?!"
Dung Dung đáp: "Em cho A mượn rồi."
Anh Cường liếc A, nói với Dung Dung: "Sau này đừng tùy tiện cho mượn tiền nữa, em thì lấy tiền đâu ra."
Bầu không khí trở nên rất tinh tế, sau khi mọi người im lặng một lúc, A cười khẩy: "Nói như mày chưa từng mượn tiền cô ấy vậy nhỉ."
Anh Cường đột nhiên mở to mắt, chỉ vào A nói: "Mày đang nói bậy bạ gì đó?"
Bạn trai tôi và B nhanh chóng tiến tới chặn hai người lại, họ thì thầm điều gì đó, rồi đồng thời cũng liếc tôi vài cái.
Lòng đầy nghi ngờ, tôi quay lại nhìn Dung Dung ở bên kia thì thấy Dung Dung đang nhìn họ với nụ cười nửa miệng.
Sự xáo trộn nhỏ này nhanh chóng qua đi, các chàng trai bắt đầu cùng nhau dựng lều, bây giờ chỉ có hai chiếc lều nên bọn họ phải ở một cái và hai nữ sinh ở một cái.
Từ tận đáy lòng, tôi không muốn ở với Dung Dung chút nào, nhưng lại không thể làm gì được.
Bọn con trai dựng lều, tôi và Dung Dung đi thu dọn nguyên liệu, trong lúc cắt thịt gà, Dung Dung vô tình cắt vào tay, m.áu chảy rất nhiều, tôi tưởng cô ấy sẽ chạy đến chỗ bọn con trai làm nũng, nhưng cô ấy chỉ lấy khăn giấy rồi tùy tiện lau đi vết m.áu, hình như vết thương rất sâu, khăn giấy đã sũng chất lỏng màu đỏ, m.áu không ngừng chảy.
Tôi không chịu đựng được nữa nên đi lấy hộp thuốc nhỏ mà tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho chuyến đi này, hỏi cô ấy có cần giúp gì không.
Dung Dung liếc tôi một cái, sau đó mỉm cười duỗi ngón tay ra: "Không ngờ cô cũng khá tốt (tính) đấy."
Tôi phớt lờ, mặc dù tôi băng bó cho Dung Dung nhưng không có nghĩa là tôi không ghét cô ấy nữa.
Dung Dung lại thở dài: "Đáng tiếc cô không có mắt, nhìn người không chuẩn, lại đi yêu một tên như Trần Lôi."
Nhóc con, cô lại định dùng chiêu ly gián à?
Tôi không khỏi nói: "Người như Trần Lôi còn xem thường cô."
Tôi nghĩ cô ấy nhắm đến tôi là vì đã phải lòng bạn trai tôi.
Không ngờ Dung Dung đột nhiên bật cười, sau đó càng cười càng dữ dội, cuối cùng còn vùi đầu vào đầu gối, nhún vai, không biết là khóc hay cười.
Tôi vội vàng giúp cô ấy chữa vết thương, vội vàng tránh xa cô ấy tám thước, tôi nghĩ có thể thần kinh Dung Dung không bình thường.
Đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong, Dung Dung thần kỳ lấy ra một hộp rượu, nói hôm nay không say không về.
Bạn trai nói với B anh ấy không thể uống rượu vì ngày mai phải lái xe, nhưng Dung Dung lại nói không sao, sáng mai thức dậy men rượu sẽ được chuyển hóa hết.
Anh Cường sau đó cũng hùa theo: "Hôm nay có rượu hôm nay say. Ra ngoài chơi chính là để vui vẻ, bét lắm thì mai đi muộn chút."
Cứ như vậy, một nhóm người uống rượu, sau khi uống quá nhiều, cuộc trò chuyện lại bắt đầu, họ bắt đầu nói về những chuyện xảy ra ở trường đại học, từ miệng họ tôi biết được khi còn học đại học, Dung Dung đã bị các nữ sinh trong ký túc xá cô lập vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó cộng với tính cách của cô, một người hướng nội không biết cách phản kháng.
Khi đó, anh Cường, đầu tàu, và các anh em trong ký túc xá đã giúp đỡ Dung Dung rất nhiều, đó là lý do tại sao mối quan hệ giữa họ rất tốt.
"Cho nên lúc đó em thật sự rất cảm kích anh, muốn kính anh một ly!" Dung Dung nói, nâng ly lên một ngụm uống cạn.
Vì một lý do nào đó, tôi thấy những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô ấy.
"Sẽ thật tuyệt nếu điều đó không xảy ra. Chúng ta vẫn có thể như trước đây..."
B chưa kịp nói hết câu đã bị bạn trai đá một cái thật mạnh: "Mày đang nói vớ vẩn gì thế! Uống nhiều quá thì quay về ngủ đi!"
B nhìn tôi, rồi nhìn những người khác, rồi cười khổ, uống cạn ly rượu trên tay rồi đi vào lều.
Tôi vốn không phải là người có tửu lượng tốt, bây giờ không biết là do gió đêm thôi hay chuyện gì nữa, uống được một chút thì thấy choáng váng, vào lều ngủ sớm, tôi cũng không biết những người khác quay trở lại lều là lúc nào.
(6)
Nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy như có ai đang chạm vào mặt mình, tôi muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu.
Không biết đã giãy giụa bao lâu, cuối cùng tôi cũng mở được mắt, Dung Dung hưng phấn nhìn tôi nói: "Dậy mau! Cháy rồi!"
Tôi giật mình, vội vàng ngồi dậy, Dung Dung lại lặp lại: "Cháy rồi!"
Không khí tràn ngập mùi khét, tôi muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy cơ thể mình quá yếu ớt.
Dung Dung nửa đẩy nửa đỡ tôi ra khỏi lều, tôi nhìn kỹ hơn thì thấy căn lều nơi các nam sinh ở đã bốc cháy thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Tôi kinh ngạc nhìn Dung Dung: "Bọn họ đâu?"
"Bọn họ đều ở bên trong, có lẽ bị thiêu chết rồi." Khóe miệng Dung Dung hiện lên một nụ cười quái dị.
Tôi nhìn căn lều đang cháy, đầu óc hỗn loạn, chợt nhìn thấy có người từ trong lều đi ra, Dung Dung cũng nhìn thấy, giây tiếp theo, cô ấy kéo tôi chạy về phía xe.
Nhưng lúc này bước đi của tôi còn yếu, tôi không thể chạy nhanh được, nhưng Dung Dung lại không buông tôi ra.
"Chết tiệt, rõ ràng là tôi đã tăng liều lượng thuốc, nhưng tại sao lại vẫn còn tỉnh chứ? Thật là thuốc giả đấy à!" Dung Dung vừa chửi thề vừa kéo tôi đi.
Tôi chạy theo cô ấy mà không biết vì sao, có một người đàn ông đang gầm lên phía sau tôi.
Chúng tôi chạy ra xe, Dung Dung không quên lấy điện thoại của tôi trước.
Sau đó Dung Dung đạp ga phóng đi, nhìn ngọn lửa càng ngày càng xa, đầu óc hỗn loạn của tôi cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn chút.
"Cô muốn thiêu ch.ết họ à?" Tôi run rẩy hỏi.
Dung Dung không trả lời mà chỉ nói: "Lúc cho cô đi thì không đi. Bây giờ dù có muốn đi cũng không được nữa."
"Tại sao? Cô đang đùa tôi đấy à? Các người không phải là bạn sao?"
Tôi chợt nhớ đến hành vi kỳ lạ của Dung Dung trong khách sạn ngày hôm qua, kinh hãi nói: "Tối qua cô muốn giế.t họ?"
"Đó là kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, chủ khách sạn vô tội. Một vụ á..n trong khách sạn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Cộng thêm cô chạy tới đây gây chuyện nên tôi đã tạm thời để yên."
Tôi không nói nên lời hồi lâu, sợ mình nói sai, người phụ nữ điên này cũng sẽ gi..ết tôi.
"Chắc hẳn cô tò mò về lý do tại sao tôi lại làm như vậy nhỉ? Bây giờ nói cho ,\cô biết cũng chẳng hại gì, trước sau gì cũng không thoát được.
"Vì họ đã làm nhục (hi****m) tôi."
"Họ?"
"Đúng, là bọn họ." Dung Dung hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Lúc tôi học đại học, họ đã chăm sóc tôi rất chu đáo, có lẽ bọn họ giúp đỡ những người yếu đuối để thỏa mãn chủ nghĩa phái mạnh, sức mạnh đàn ông của mình.
Tóm lại, trong hai năm đầu đại học, Nhờ họ mà tôi sống một cuộc sống tốt hơn. Tôi rất hạnh phúc, nhưng vào ngày sinh nhật của tôi vào cuối năm hai, chúng tôi cùng nhau đi dự tiệc, mọi người uống say, chuyện đó đã xảy ra. Sau đó, họ cầu xin tôi tha thứ, vì nếu tôi đi báo cảnh sát, bốn người họ sẽ gặp rắc rối cả đời."
"Nghĩ đến cách họ chăm sóc tôi trước đây, tôi thấy mềm lòng."
"Chúng tôi đồng ý chôn vùi vụ bê bối bẩn thỉu này trong ký ức, không ai được phép nhắc đến nữa. Từ đó, tôi xa lánh họ. Kỳ thực, tôi mới khôi phục liên lạc với họ sáu tháng trước."
"...Tại sao lại khôi phục liên lạc?"
"Bởi vì có người thất hứa." Dung Dung nói: "Sáu tháng trước, tôi dự định kết hôn với bạn trai lúc đó của mình. Hứa Chí Cường từ đâu biết được tin tức, hắn ta tìm đến tôi, cho tôi xem một đoạn video."
Trong lòng tôi có chút khó chịu, như dự cảm được điều gì, Dung Dung nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi nói: "Đúng như cô đoán, đó là đoạn video họ x.â.m h.ạ.i tôi. Khi xem đoạn video đó, da đầu tôi lập tức tê dại, cuộc đời của tôi sẽ phải kết thúc mất, tôi nhìn Hứa Chí Cường trước mặt, cảm thấy vô cùng hối hận vì sao mình lại mềm lòng, tại sao lại không gọi cảnh sát."
"Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Sau khi Hứa Chí Cường đưa tôi đi, A cũng đến cửa nhà tôi, muốn vay tiền tôi. Lúc đó tôi mới biết bọn họ đều có bản sao của đoạn video. Lúc đó cuối cùng tôi cũng tỉnh lại. Họ không phải là thiên thần đến cứu tôi mà là ác q.uỷ muốn tống tôi xuống đị.a ng.ục nên tôi quyết định ch..ết cùng bọn họ."
"Nhưng bây giờ cô có gọi cảnh sát cũng chưa muộn. Cảnh sát sẽ giúp cô. Tại sao cô lại phải chọn phương pháp cực đoan như vậy?"
Dung Dung nghe vậy, sắc bén nói: "Gọi cảnh sát? Cảnh sát có gi...ết bọn họ không?!"
Tôi không nói gì, lúc này cô ấy đang rất xúc động, tôi không muốn chọc tức cô ấy nữa.
"Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng vì ngăn cản cô đi báo cảnh sát, tôi sẽ không thả cô ra đâu. Trước khi tôi gi..ết bọn chúng, cô chỉ có thể ở trong xe.
Không ngờ đến nhỉ, chuyến du lịch này, cuối cùng lại là hai chúng ta cùng nhau đi.
Buổi tối ở trong một khách sạn nhỏ, tổng cộng đặt tất cả ba phòng.
Vừa vào phòng, bạn trai tôi đi rửa mặt trước.
Khi vừa tắm rửa xong, chuông cửa vang lên.
Bạn nữ kia lớn tiếng hỏi bạn trai tôi có muốn tụ lại chơi team năm hay không.
Mấy người bọn họ hùa nhau dụ bạn trai tôi đi.
Cách âm của căn phòng này quá tệ, không bao lâu đã truyền đến tiếng cười đùa khi chơi game.
Hai giờ sáng, phòng bên không còn tiếng gì nữa, tôi gọi điện thoại cho bạn trai nhưng điện thoại đã báo thuê bao rồi.
Sau này tôi mới biết, từ lúc bắt đầu, cô gái kia muốn cứu tôi.(1)
Chúng tôi có sáu người, bốn nam, hai nữ, gặp nhau trong một chuyến chơi tự túc, tuy nhiên, khi vừa chạm mặt nhau, một cô gái khác tỏ ra rất có địch ý với tôi, cô ấy trợn mắt nói: "Không phải nói chỉ năm người chúng ta sao? Sao lại còn có một cô gái khác thế này?"
Tôi bối rối, lẽ nào bạn trai tôi không nói trước với bạn bè anh ấy tôi sẽ đi cùng sao?
Bạn trai hiển nhiên có chút sửng sốt, sau đó cười lớn mắng cô gái: "Cậu nói chuyện kiểu gì đấy? Đây là bạn gái tôi, lẽ nào đi cùng cũng không được à?"
Cô gái bĩu môi, không phục nói: "Chúng ta rõ ràng đã đồng ý, chỉ có năm người đi, cậu nói lời không giữ lời!"
Chê ra mặt như này khiến tôi tức giận, định quay người chuẩn bị rời đi thì bạn trai nhanh chóng ôm lấy tôi và nói: "Em đừng giận mà, hôm nay nó uống nhầm thuốc đấy. Đừng như nó chứ."
"Rõ ràng là em không được chào đón, vậy em còn đi theo để làm gì chứ? Anh muốn đi thì đi đi, em không đi."
Tôi đưa tay ra để lấy chìa khóa xe từ bạn trai, anh ấy không có xe, lần này định lấy xe của tôi đi du lịch tự túc.
Bạn trai tôi hồi lâu không động đậy, kêu cô gái đó đến xin lỗi tôi, ba chàng trai còn lại cũng yêu cầu cô gái xin lỗi tôi, cô gái vẫn không chịu thỏa hiệp, bạn trai bực bội thở dài nói: "Được, vậy tôi cũng không đ nữa. Chúng ta về thôi."
Không ngờ bạn trai vừa dứt lời, cô gái đã nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay anh ấy, bĩu môi: "Không được, chúng ta hẹn nhau không dễ đâu. Anh Lôi, anh phải đi cùng."
Bạn trai dùng sức kéo tay anh ra: "Vậy cậu xin lỗi bạn gái tôi nhé!"
Cô gái nhịn một lúc, sau đó nắm lấy cánh tay bạn trai, nói: "Chỉ có năm người chúng ta không được sao? Lần sau dẫn cô ấy theo, đi màaa ~"
"Vậy mọi người tự đi đi." Bạn trai tôi kéo tôi, bắt đầu rời đi.
Cô gái lại bắt kịp, nói với tôi: "Xin lỗi, tôi sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên nói như vậy với cậu. Chúng ta cùng đi chơi nhé."
Bạn trai tôi dừng lại, sắc mặt dịu đi một chút, ba chàng trai còn lại cũng khuyên tôi đừng tức giận, nói Dung Dung bị bọn họ chiều quen rồi, bảo tôi đừng quan tâm cô ấy làm gì.
Thực ra tôi cũng không muốn đi lắm, nhưng lại nghĩ bạn trai đã mong đợi chuyến đi này từ lâu rồi, tôi không nỡ làm anh ấy thất vọng.
Bạn trai ghé sát tai tôi dỗ dành: "Anh biết cô ta rất đáng ghét, nhưng cô ta là bạn gái của anh Cường, bọn anh đã là bạn bè nhiều năm. Muốn đuổi cô ấy đi không phải là dễ. Những người khác đều rất tốt. Chúng ta mặc kệ cô ta đi. Với lại, em đã xin nghỉ phép năm luôn rồi, không đi thì đáng tiếc bao nhiêu."
Tôi đang do dự thì bị bạn trai đẩy lên xe, trước khi lên xe tôi nghe thấy một chàng trai nói: "Lôi Tử, chiếc xe mới này ngầu quá!"
Bạn trai mỉm cười, sau khi ngồi lên xe thì gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Em yêu, anh lấy xe của em giữ mặt mũi chút, em không để ý chứ?"
Tôi không nói gì, mặt trời đang chiếu sáng ngoài cửa sổ xe. Chỉ có 2 chúng tôi trên xe.
Bạn trai tôi ngân nga một khúc ca vui vẻ. Đối với một nhân viên văn phòng chăm chỉ làm việc, cơ hội được ra ngoài hưởng thụ niềm vui thực sự là hiếm.
Trước đây quả thật tôi cũng mong chờ lần đi du lịch này rất lâu.
Nhưng sau khi thực sự lên đường, không biết tại sao mà tôi cứ cảm thấy sợ sợ.
(2)
Ngoại trừ tôi, bạn trai và những người khác đều là bạn học đại học, ba chàng trai còn lại là bạn cùng phòng đại học của bạn trai tôi, lần lượt tên là A, B và anh Cường. Bạn gái của anh Cường là Dung Dung, học cùng lớp với họ.
Anh ấy nói 5 người họ hay chơi cùng nhau khi còn học đại học nên có mối quan hệ rất tốt.
Sự sắp xếp bốn nam một nữ này rất giống một phim thần tượng nổi tiếng (bộ nào chắc mn cũng biết ha), là thành viên khác giới duy nhất, Dung Dung chắc chắn sẽ là người được chiều nhất trong nhóm, có lẽ vì thế nên cô ấy đã phản đối việc tôi gia nhập.
Tôi không khỏi nhớ đến khuôn mặt thanh tú của Dung Dung, tuy tính cách cô ấy không tốt nhưng phải thừa nhận rằng cô ấy có khuôn mặt rất đáng yêu.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút tự ti nên hỏi bạn trai trước đây anh ấy có phải lòng Dung Dung không.
Bạn trai đáp: "Làm sao có thể chứ!"
"Sao lại không thể? Giữa nam nữ không có tình bạn trong sáng. Nếu không, sao anh lại quanh quẩn bên cô ấy lâu như vậy?"
"Ai ở bên cạnh cô ta, rõ ràng là cô ta đang vây quanh chúng ta."
Bạn trai cười lạnh nói: "Cô ta chính là trà xanh, có mù anh cũng không thích cô ta."
Tôi bị sốc trước sự thẳng thắn của bạn trai, nhưng lại rất vui khi anh có thể nhận biết được ai trà xanh, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy hơi khó xử.
Trên đường đi chúng tôi đã quen dần với nhau, ngoại trừ Dung Dung, ba chàng trai còn lại đều cư xử rất lịch sự, bạn trai tôi cũng chăm sóc tôi rất chu đáo, nỗi buồn đầu chuyến đi cũng vơi đi phần nào.
Buổi trưa, chúng tôi chọn địa điểm dã ngoại, đám con trai chịu trách nhiệm nấu đồ ăn, tôi không có việc gì làm nên lấy máy ảnh chụp phong cảnh xung quanh, trong lúc chụp ảnh, tôi vô tình chụp được Dung Dung đang ngồi xổm bên bờ suối.
Cô ấy cầm một cây gậy gỗ nhỏ, vẻ mặt vô cảm, vô thức khuấy động nó trong dòng nước, phía sau cô là những chàng trai đang bận rộn, họ hình như dù bận nhưng rất vui vẻ, trên mặt ai cũng nở nụ cười, còn vẻ mặt của Dung Dung thì hoàn toàn trái ngược.
Khi tôi đang thắc mắc tại sao cô ấy không vui, Dung Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi hơi xấu hổ, giơ máy ảnh lên, nói: "Vừa rồi cậu ngồi bên suối trông rất đẹp. Tôi chụp ảnh cho cậu. Cậu có muốn xem không?"
Tôi chỉ tỏ ra lịch sự, nghĩ cô ấy sẽ không thèm ngó đến vì cô ấy ghét tôi đến vậy, nhưng ngạc nhiên thay, Dung Dung đứng dậy, bước tới chỗ tôi.
Không còn cách nào khác, tôi cho cô ấy xem bức ảnh: "Cậu cười lên sẽ đẹp hơn."
Cô ấy trước tiên mím môi, sau đó cười lạnh: "Sao cười lên mới là đẹp? Cậu cho rằng ai cũng ngu ngốc như cậu, ngày nào cũng chỉ biết cười à?"
Lúc nghe xong câu này, tôi tức xì khói, tức đến mức không biết mình đã phạm sai lầm gì khi bắt chuyện với cô ấy mà cô ấy lại nói tôi như vậy.
Nói xong, Dung Dung đi về phía các chàng trai, giống như một đứa trẻ nắm lấy cánh tay bạn trai tôi, nũng nịu nói: "Anh Lôi, khi nào thì chuẩn bị xong? Em sắp chết đói rồi."
Nói xong cô ấy nhìn tôi đầy khiêu khích.
Tôi giận đến nhức óc, may mà bạn trai tôi xử lý tốt, anh tránh bàn tay cô ấy như bị điện giật, vừa cười vừa chửi: "Tránh xa tôi ra chút, bây giờ tôi đã có bạn gái rồi, đừng có mà động tay động chân với tôi."
Nụ cười trên mặt Dung Dung cứng đờ trong giây lát, sau đó cô trợn mắt nhìn bạn trai tôi: "Xì,giả vờ nghiêm túc gì chứ?"
Bạn trai cũng không chịu thua kém, trực tiếp bảo Dung Dung tránh ra một bên, không được đi theo anh.
Sau khi cãi nhau với Dung Dung, anh ấy cười với tôi như thể đang lấy công chuộc tội.
Tôi gượng cười, cảm thấy hơi chán ghét Dung Dung này.
Không lâu sau, bữa ăn đã sẵn sàng, trước đây tôi xuống xe đi dạo đều tránh tiếp xúc với Dung Dung, nhưng bây giờ mọi người đều tụ tập ăn uống, dù muốn tránh cũng không thể tránh được.
Tôi và bạn trai ngồi cùng nhau, Dung Dung ngồi giữa anh Cường và A, còn B thì cách xa họ một chút.
Lần đầu tiên ăn cơm tự nấu ở nơi dã ngoại, tuy đồ ăn rất đơn giản nhưng nhìn có vẻ cực kỳ ngon, ban đầu tôi đắm chìm trong vẻ tuyệt đẹp của đồ ăn, không còn thời gian để ý đến thứ khác.
Qua bữa ăn tôi phát hiện ra một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Theo logic mà nói, Dung Dung là bạn gái của anh Cường, hai người thân mật là điều đương nhiên, nhưng A, người ngồi ở phía bên kia của Dung Dung, các đụng chạm thân thể của hai người họ cũng rất thân mật.
Khoảng cách vật lý giữa ba người là như nhau, đầu gối của A thậm chí còn chạm vào đùi Dung Dung khi họ ngồi bắt chéo chân.
Dung Dung cúi đầu ăn, siết chặt chân nhưng vẫn không tránh khỏi sự đụng chạm của A.
Những người khác đều nhắm mắt làm ngơ trước sự dị thường rõ ràng như vậy, anh Cường thậm chí còn vượt qua Dung Dung để đùa giỡn với A.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, A nhận ra, hơi dịch chuyển vị trí, cách xa Dung Dung một chút.
Tôi muốn nói với bạn trai nhưng lại sợ anh ấy nói tôi đang làm ầm ĩ nên cuối cùng vẫn là im lặng.
Ăn xong vẫn là các chàng trai thể hiện khí chất quân tử dọn dẹp đống bừa bộn, tôi đứng sang một bên nhìn họ, nhưng Dung Dung lại bước đến gần tôi: "Phía trước có ga tàu cao tốc. cậu hãy về đi, đừng đi theo chúng tôi nữa."
Tôi nhìn cô ấy không nói nên lời, chế nhạo: "Sao lại gọi là tôi đi theo các người? Xe mà Trần Lôi lái đến là của tôi, xăng xe cũng là tôi đổ. Trước khi lên đường, chính Trần Lôi đã cầu xin tôi rất lâu tôi mới đến. Cậu căn bản không có tư cách đuổi tôi đi."
Dung Dung nhướng mày định nói thêm gì nữa, nhưng lúc này bạn trai đi về phía chúng tôi, thấy vậy, Dung Dung nói "tùy cô" rồi rời đi chỗ khác.(3)
Vì Dung Dung liên tiếp quấy phá, niềm hứng thú tôi khó khăn lắm mới có được cho chuyến đi này cứ thế bị dập tắt, lịch nghỉ hàng năm khó kiếm được, lãng phí nó vào những chuyến đi khó chịu lại càng khó chịu hơn.
Tôi rất muốn đi đến ga tàu cao tốc cách đó không xa, nhưng bạn trai cứ cố gắng thuyết phục tôi, nói bây giờ chúng tôi đã đi xa như vậy quay lại thì tiếc lắm, bảo tôi đừng để ý đến Dung Dung đó.
"Em cứ xem cô ta như một con cún đi. Chỉ có thể sủa vài tiếng, nhưng không thể làm gì em. Mặc kệ cô ta."
Tôi không nói gì, mặc dù những gì bạn trai tôi nói có lý, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bực bội vì Dung Dung cứ ác ý nhắm đến tôi và cũng vì bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được giữa những người này.
Buổi tối, chúng tôi đến thành phố đầu tiên, ở trong một khách sạn nhỏ, bạn trai tôi kể họ đã cùng nhau đến đây khi còn học đại học và cũng ở trong khách sạn này, đây là chuyến trở về nơi xưa cũ.
Chúng tôi đặt tổng cộng ba phòng, các phòng đều nằm cạnh nhau.
Tôi và bạn trai yêu nhau được nửa năm, chưa hề ở chung với nhau nên khi về khách sạn, bạn trai tôi đã nóng lòng muốn đi tắm, anh ấy vừa tắm xong, chuông cửa liền reo.
Dung Dung ở ngoài cửa lớn tiếng hỏi bạn trai có muốn cùng nhau chơi bài năm người không.
Bạn trai nói không đi.
Dung Dung ở bên ngoài đập cửa, nói chỉ còn thiếu bạn trai tôi thôi.
Anh ấy không còn cách nào khác đành phải mở cửa, ngoài cửa không chỉ có Dung Dung mà còn có anh Cường và A.
Tất cả đều vừa cười vừa đùa, kéo bạn trai tôi đi, trước khi rời đi còn quay đầu nói với tôi: "Chị dâu yên tâm, chút nữa sẽ trả anh Lôi lại cho chị."
Trong phòng cách âm không tốt lắm, chẳng mấy chốc đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa khi chơi game từ phòng bên cạnh.
Đã đánh bà.i là đến nửa đêm, tôi buồn chán lướt điện thoại, gửi tin nhắn hỏi bạn trai khi nào anh ấy sẽ quay lại nhưng anh ấy không trả lời.
Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng trong đầu chợt nảy ra điều gì đó, tôi lại thức dậy vào khoảng hai giờ sáng và vẫn là người duy nhất trong phòng.
Tôi có chút tức giận, cẩn thận lắng nghe thì bên cạnh không có động tĩnh gì, tôi gọi điện cho bạn trai nhưng điện thoại đã hiện thông báo thuê bao.
Lòng tôi nghẹn ngào, tôi gọi lại nhưng lại là thuê bao, khi tôi gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt.
Tôi lập tức bốc hỏa. Ý gì đây chứ?
Cơn tức giận nuốt chửng lý trí của tôi, tôi chạy sang phòng bên cạnh, đập mạnh cửa, vừa chửi vừa mắng: "Trần Lôi, anh có ý gì?!"
Cánh cửa lập tức mở ra, Dung Dung đứng trong phòng, tức giận nhìn tôi.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, tôi muốn vào phòng tìm Trần Lôi nhưng Dung Dung lại dùng sức đẩy tôi ra ngoài, gầm nhẹ: "Bọn họ ngủ rồi!"
Tôi nhìn cô ấy: "Cậu ngủ với bọn họ à?!"
Dung Dung lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tọc mạch việc của người khác."
"Tọc mạch là sao? Bạn trai tôi đang ở trong đó!"
Tôi muốn đi vào nhưng Dung Dung cứ đẩy tôi ra, lúc hai chúng tôi đang giằng co, đột nhiên có một người khác từ trong phòng bước ra, tôi thấy thân thể Dung Dung chợt giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.
B đứng ở cửa, hình như bị chúng tôi đánh thức, ngái ngủ hỏi: "Sao vậy?"
Tôi không hiểu, họ đã là bạn bao nhiêu năm như thế, Dung Dung sao có thể sợ hãi như vậy.
Dung Dung không nói gì, tôi đành phải lên tiếng: "Tôi đang tìm Trần Lôi."
"Ồ." B xoa đầu, "Trần Lôi đang ở đây. Tối qua anh ấy chơi game quá muộn nên trực tiếp đi ngủ rồi. Tôi sẽ gọi anh ấy dậy."
B nói xong thì bật đèn trong phòng, mọi người đều đã tỉnh dậy, bạn trai tôi nhìn thấy tôi thì ngơ ngác bước tới, tôi hỏi anh ấy sao lại cúp máy.
Bạn trai gãi đầu, bối rối nói: "Không có, anh không hề nghe thấy chuông điện thoại."
Chắc chắn là do Dung Dung rồi.
Tôi còn muốn hỏi chuyện khác thì bạn trai lại ngủ quên trên giường.
(4)
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, không thấy bạn trai đâu, kỳ lạ là, những người khác cũng không thấy đâu.
Tôi gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời nên tôi đi hỏi lễ tân thì lễ tân nói khoảng năm giờ sáng họ đã rời đi rồi.
Tôi chạy ra khỏi khách sạn xem thì xe của tôi đã biến mất.
Toàn thân tôi hỗn loạn, cái quái gì đây? Đem tôi đến đây là vì để lừa lấy xe của tôi?
Không phải chứ!
Tôi gọi cho bạn trai nhưng điện thoại của anh ta vẫn tắt, lúc này trên WeChat hiện lên một lời mời kết bạn, đó là Dung Dung.
Dung Dung gửi cho tôi bức ảnh bạn trai tôi đang lái xe, trong ảnh cô ấy ngồi ở ghế phụ và nói: "Chúng tôi đã khởi hành rồi, haha. Cô tự mình mua vé quay về đi."
Tôi sắp tức chếc rồi, nhắn lại cho cô ta: "Mẹ nó, mau đưa xe về cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát".
Dung Dung gửi một loạt dấu chấm lửng, sau đó nói: "Sao cô phiền quá vậy? Trần Lôi không phải bạn trai cô sao? Cho anh ấy mượn lái mấy ngày thì sao chứ? Đáng để gọi cảnh sát sao?"
"Đừng nói nhảm nữa, nếu nửa giờ nữa các người không quay lại, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Dung Dung không trả lời tôi nữa, không lâu sau, bạn trai và những người khác quay lại, anh ta làm như không có chuyện gì, cười nói: "Em dậy rồi à?"
Tôi cười khẩy nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, anh muốn vui muốn chơi thế nào cũng được. Tôi không đi cùng nữa."
Bạn trai tôi nhìn tôi khó hiểu rồi nói: "Sao vậy bảo bối, sáng dậy anh thấy em ngủ rất ngon, anh muốn em ngủ thêm một chút nên không bảo em đến. với anh. Anh xin lỗi mà bảo bối, đừng giận nhé."
Tôi cũng bối rối, nói: "Không phải các người muốn vứt tôi lại sao?"
"Cái gì? Không phải đâu! Chúng ta chỉ đi ngắm mặt trời mọc thôi!"
Bạn trai vội vàng giải thích, sau đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tất cả lại là do Dung Dung, sáng sớm cô ta mời mọi người đi ngắm bình minh nhưng lại bảo bạn trai đừng đánh thức tôi, nói rằng con gái thường sẽ tức giận khi bị thức dậy khi ngủ chưa đủ giấc.
Nói chung, cô ấy vẫn cố gắng hết sức để đẩy tôi ra ngoài.
Tôi thực sự không nói nên lời, không hiểu tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn tôi đi như vậy.
Bạn trai tôi cũng rất tức giận, anh ấy đã nói rất nhiều lời gay gắt với Dung Dung, cảnh cáo cô ấy sau này đừng chọc tức tôi nữa, Dung Dung cúi đầu im lặng.
Cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến, tôi cố gắng tìm ra nguồn gốc của cảm giác bất hòa này, vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy anh Cường đang chơi điện thoại di động.
Bạn trai bình thường sẽ không bình tĩnh như vậy khi thấy bạn gái mình bị mắng, hơn nữa, những lời Trần Lôi nói rất nghiêm túc, có những lời nặng nề đến mức tôi thậm chí nghe không được.
Sao anh Cường lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ anh Cường không yêu Dung Dung, nhưng nếu anh ấy đã không yêu Dung Dung thì tại sao còn dẫn cô ấy đi du lịch? Còn có những người khác nữa, họ cũng không có ý định lên tiếng, không phải là bạn tốt sao? ?
Trên đường đi, tôi phát hiện ra thái độ của những người khác đối với Dung Dung hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ lúc đầu.
Ban đầu tôi nghĩ Dung Dung là người được yêu chiều nhất trong nhóm nhỏ này, nhưng bây giờ có vẻ như tôi đã hoàn toàn suy nghĩ nhiều rồi.
"Được rồi, nói ít lại mấy câu đi, đừng làm hỏng tâm trạng." Cuối cùng, B tiến lên nói vài câu, Trần Lỗi cũng ngừng phát tiết.
Trước khi lên xe, tôi lại liếc nhìn Dung Dung, Dung Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy chạm vào mắt tôi.
Tôi vậy mà nhìn thấy hận ý trong mắt cô ấy.
Tôi giật mình, khi tôi nhìn lại cô ấy, cô ấy đã quay mặt đi.(5)
Sau khi rời thành phố này, chúng tôi còn phải đi một ngày rưỡi nữa mới đến điểm đến tiếp theo, cũng có nghĩa là chúng tôi phải cắm trại ở nơi hoang dã này một đêm.
Cảnh đẹp xoa dịu lòng người, dọc đường đi tôi nhìn thấy mây trắng bồng bềnh trên bầu trời trong xanh, nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa xe, cảm nhận hương hoa cỏ trong làn gió xuân ấm áp. Toàn bộ cơ thể dường như được thanh lọc.
Những điều tồi tệ xảy ra trước đó đều bị cho vào quên lãng, bạn trai tôi cố tình tránh xa chiếc xe phía trước, chuyến đi này dường như đã trở thành chuyến đi tự lái của riêng hai chúng tôi.
Buổi tối, một nhóm chúng tôi tụ tập lại, không biết có phải vì cả ngày không thấy, nhưng Dung Dung tựa hồ tâm tình rất tốt.
Khi tôi và bạn trai đến nơi, bọn họ đã vui vẻ thu dọn nguyên liệu rồi dựng lều.
Tôi nhìn Dung Dung lấy từ trong cốp xe ra một chiếc lều rách nát, thoạt nhìn đã thấy rõ ràng là chiếc lều này không thể dùng được.
Anh Cường cau mày nói: "Em chịu trách nhiệm chuẩn bị lều mà chuẩn bị như thế này sao? Làm sao có thể sử dụng chiếc lều tồi tàn này chứ?"
Dung Dung bĩu môi, nói: "Em không có tiền thuê cái tốt, cho nên cái này là rẻ nhất."
Anh Cường tức giận nói: "Tiền của em đâu?!"
Dung Dung đáp: "Em cho A mượn rồi."
Anh Cường liếc A, nói với Dung Dung: "Sau này đừng tùy tiện cho mượn tiền nữa, em thì lấy tiền đâu ra."
Bầu không khí trở nên rất tinh tế, sau khi mọi người im lặng một lúc, A cười khẩy: "Nói như mày chưa từng mượn tiền cô ấy vậy nhỉ."
Anh Cường đột nhiên mở to mắt, chỉ vào A nói: "Mày đang nói bậy bạ gì đó?"
Bạn trai tôi và B nhanh chóng tiến tới chặn hai người lại, họ thì thầm điều gì đó, rồi đồng thời cũng liếc tôi vài cái.
Lòng đầy nghi ngờ, tôi quay lại nhìn Dung Dung ở bên kia thì thấy Dung Dung đang nhìn họ với nụ cười nửa miệng.
Sự xáo trộn nhỏ này nhanh chóng qua đi, các chàng trai bắt đầu cùng nhau dựng lều, bây giờ chỉ có hai chiếc lều nên bọn họ phải ở một cái và hai nữ sinh ở một cái.
Từ tận đáy lòng, tôi không muốn ở với Dung Dung chút nào, nhưng lại không thể làm gì được.
Bọn con trai dựng lều, tôi và Dung Dung đi thu dọn nguyên liệu, trong lúc cắt thịt gà, Dung Dung vô tình cắt vào tay, m.áu chảy rất nhiều, tôi tưởng cô ấy sẽ chạy đến chỗ bọn con trai làm nũng, nhưng cô ấy chỉ lấy khăn giấy rồi tùy tiện lau đi vết m.áu, hình như vết thương rất sâu, khăn giấy đã sũng chất lỏng màu đỏ, m.áu không ngừng chảy.
Tôi không chịu đựng được nữa nên đi lấy hộp thuốc nhỏ mà tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho chuyến đi này, hỏi cô ấy có cần giúp gì không.
Dung Dung liếc tôi một cái, sau đó mỉm cười duỗi ngón tay ra: "Không ngờ cô cũng khá tốt (tính) đấy."
Tôi phớt lờ, mặc dù tôi băng bó cho Dung Dung nhưng không có nghĩa là tôi không ghét cô ấy nữa.
Dung Dung lại thở dài: "Đáng tiếc cô không có mắt, nhìn người không chuẩn, lại đi yêu một tên như Trần Lôi."
Nhóc con, cô lại định dùng chiêu ly gián à?
Tôi không khỏi nói: "Người như Trần Lôi còn xem thường cô."
Tôi nghĩ cô ấy nhắm đến tôi là vì đã phải lòng bạn trai tôi.
Không ngờ Dung Dung đột nhiên bật cười, sau đó càng cười càng dữ dội, cuối cùng còn vùi đầu vào đầu gối, nhún vai, không biết là khóc hay cười.
Tôi vội vàng giúp cô ấy chữa vết thương, vội vàng tránh xa cô ấy tám thước, tôi nghĩ có thể thần kinh Dung Dung không bình thường.
Đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong, Dung Dung thần kỳ lấy ra một hộp rượu, nói hôm nay không say không về.
Bạn trai nói với B anh ấy không thể uống rượu vì ngày mai phải lái xe, nhưng Dung Dung lại nói không sao, sáng mai thức dậy men rượu sẽ được chuyển hóa hết.
Anh Cường sau đó cũng hùa theo: "Hôm nay có rượu hôm nay say. Ra ngoài chơi chính là để vui vẻ, bét lắm thì mai đi muộn chút."
Cứ như vậy, một nhóm người uống rượu, sau khi uống quá nhiều, cuộc trò chuyện lại bắt đầu, họ bắt đầu nói về những chuyện xảy ra ở trường đại học, từ miệng họ tôi biết được khi còn học đại học, Dung Dung đã bị các nữ sinh trong ký túc xá cô lập vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó cộng với tính cách của cô, một người hướng nội không biết cách phản kháng.
Khi đó, anh Cường, đầu tàu, và các anh em trong ký túc xá đã giúp đỡ Dung Dung rất nhiều, đó là lý do tại sao mối quan hệ giữa họ rất tốt.
"Cho nên lúc đó em thật sự rất cảm kích anh, muốn kính anh một ly!" Dung Dung nói, nâng ly lên một ngụm uống cạn.
Vì một lý do nào đó, tôi thấy những giọt nước mắt long lanh trong mắt cô ấy.
"Sẽ thật tuyệt nếu điều đó không xảy ra. Chúng ta vẫn có thể như trước đây..."
B chưa kịp nói hết câu đã bị bạn trai đá một cái thật mạnh: "Mày đang nói vớ vẩn gì thế! Uống nhiều quá thì quay về ngủ đi!"
B nhìn tôi, rồi nhìn những người khác, rồi cười khổ, uống cạn ly rượu trên tay rồi đi vào lều.
Tôi vốn không phải là người có tửu lượng tốt, bây giờ không biết là do gió đêm thôi hay chuyện gì nữa, uống được một chút thì thấy choáng váng, vào lều ngủ sớm, tôi cũng không biết những người khác quay trở lại lều là lúc nào.
(6)
Nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy như có ai đang chạm vào mặt mình, tôi muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu.
Không biết đã giãy giụa bao lâu, cuối cùng tôi cũng mở được mắt, Dung Dung hưng phấn nhìn tôi nói: "Dậy mau! Cháy rồi!"
Tôi giật mình, vội vàng ngồi dậy, Dung Dung lại lặp lại: "Cháy rồi!"
Không khí tràn ngập mùi khét, tôi muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy cơ thể mình quá yếu ớt.
Dung Dung nửa đẩy nửa đỡ tôi ra khỏi lều, tôi nhìn kỹ hơn thì thấy căn lều nơi các nam sinh ở đã bốc cháy thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Tôi kinh ngạc nhìn Dung Dung: "Bọn họ đâu?"
"Bọn họ đều ở bên trong, có lẽ bị thiêu chết rồi." Khóe miệng Dung Dung hiện lên một nụ cười quái dị.
Tôi nhìn căn lều đang cháy, đầu óc hỗn loạn, chợt nhìn thấy có người từ trong lều đi ra, Dung Dung cũng nhìn thấy, giây tiếp theo, cô ấy kéo tôi chạy về phía xe.
Nhưng lúc này bước đi của tôi còn yếu, tôi không thể chạy nhanh được, nhưng Dung Dung lại không buông tôi ra.
"Chết tiệt, rõ ràng là tôi đã tăng liều lượng thuốc, nhưng tại sao lại vẫn còn tỉnh chứ? Thật là thuốc giả đấy à!" Dung Dung vừa chửi thề vừa kéo tôi đi.
Tôi chạy theo cô ấy mà không biết vì sao, có một người đàn ông đang gầm lên phía sau tôi.
Chúng tôi chạy ra xe, Dung Dung không quên lấy điện thoại của tôi trước.
Sau đó Dung Dung đạp ga phóng đi, nhìn ngọn lửa càng ngày càng xa, đầu óc hỗn loạn của tôi cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn chút.
"Cô muốn thiêu ch.ết họ à?" Tôi run rẩy hỏi.
Dung Dung không trả lời mà chỉ nói: "Lúc cho cô đi thì không đi. Bây giờ dù có muốn đi cũng không được nữa."
"Tại sao? Cô đang đùa tôi đấy à? Các người không phải là bạn sao?"
Tôi chợt nhớ đến hành vi kỳ lạ của Dung Dung trong khách sạn ngày hôm qua, kinh hãi nói: "Tối qua cô muốn giế.t họ?"
"Đó là kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, chủ khách sạn vô tội. Một vụ á..n trong khách sạn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Cộng thêm cô chạy tới đây gây chuyện nên tôi đã tạm thời để yên."
Tôi không nói nên lời hồi lâu, sợ mình nói sai, người phụ nữ điên này cũng sẽ gi..ết tôi.
"Chắc hẳn cô tò mò về lý do tại sao tôi lại làm như vậy nhỉ? Bây giờ nói cho ,\cô biết cũng chẳng hại gì, trước sau gì cũng không thoát được.
"Vì họ đã làm nhục (hi****m) tôi."
"Họ?"
"Đúng, là bọn họ." Dung Dung hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Lúc tôi học đại học, họ đã chăm sóc tôi rất chu đáo, có lẽ bọn họ giúp đỡ những người yếu đuối để thỏa mãn chủ nghĩa phái mạnh, sức mạnh đàn ông của mình.
Tóm lại, trong hai năm đầu đại học, Nhờ họ mà tôi sống một cuộc sống tốt hơn. Tôi rất hạnh phúc, nhưng vào ngày sinh nhật của tôi vào cuối năm hai, chúng tôi cùng nhau đi dự tiệc, mọi người uống say, chuyện đó đã xảy ra. Sau đó, họ cầu xin tôi tha thứ, vì nếu tôi đi báo cảnh sát, bốn người họ sẽ gặp rắc rối cả đời."
"Nghĩ đến cách họ chăm sóc tôi trước đây, tôi thấy mềm lòng."
"Chúng tôi đồng ý chôn vùi vụ bê bối bẩn thỉu này trong ký ức, không ai được phép nhắc đến nữa. Từ đó, tôi xa lánh họ. Kỳ thực, tôi mới khôi phục liên lạc với họ sáu tháng trước."
"...Tại sao lại khôi phục liên lạc?"
"Bởi vì có người thất hứa." Dung Dung nói: "Sáu tháng trước, tôi dự định kết hôn với bạn trai lúc đó của mình. Hứa Chí Cường từ đâu biết được tin tức, hắn ta tìm đến tôi, cho tôi xem một đoạn video."
Trong lòng tôi có chút khó chịu, như dự cảm được điều gì, Dung Dung nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi nói: "Đúng như cô đoán, đó là đoạn video họ x.â.m h.ạ.i tôi. Khi xem đoạn video đó, da đầu tôi lập tức tê dại, cuộc đời của tôi sẽ phải kết thúc mất, tôi nhìn Hứa Chí Cường trước mặt, cảm thấy vô cùng hối hận vì sao mình lại mềm lòng, tại sao lại không gọi cảnh sát."
"Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Sau khi Hứa Chí Cường đưa tôi đi, A cũng đến cửa nhà tôi, muốn vay tiền tôi. Lúc đó tôi mới biết bọn họ đều có bản sao của đoạn video. Lúc đó cuối cùng tôi cũng tỉnh lại. Họ không phải là thiên thần đến cứu tôi mà là ác q.uỷ muốn tống tôi xuống đị.a ng.ục nên tôi quyết định ch..ết cùng bọn họ."
"Nhưng bây giờ cô có gọi cảnh sát cũng chưa muộn. Cảnh sát sẽ giúp cô. Tại sao cô lại phải chọn phương pháp cực đoan như vậy?"
Dung Dung nghe vậy, sắc bén nói: "Gọi cảnh sát? Cảnh sát có gi...ết bọn họ không?!"
Tôi không nói gì, lúc này cô ấy đang rất xúc động, tôi không muốn chọc tức cô ấy nữa.
"Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng vì ngăn cản cô đi báo cảnh sát, tôi sẽ không thả cô ra đâu. Trước khi tôi gi..ết bọn chúng, cô chỉ có thể ở trong xe.
Không ngờ đến nhỉ, chuyến du lịch này, cuối cùng lại là hai chúng ta cùng nhau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store