ZingTruyen.Store

Doc Truyen Tranh Bao Yagi

1.


Thời gian quay ngược trở lại vào ngày đầu tiên Ngô Tình Tình đến nhà của tôi.

Cô ta cầm theo một cái túi nhỏ rách nát, dè dặt đứng ở trước cửa nhà.

"Ôi trời ơi, cháu có thể thực sự sống ở đây sao?"

"Chú, dì, đây không phải là toà lâu đài trong truyện cổ tích ư?"

Bố mẹ tôi lập tức bị mềm lòng.

Mẹ tôi vội vàng đưa cô ta đi tắm rửa, còn bố tôi trổ tài nấu ăn của mình, nấu cho cô ta một bàn toàn đồ ăn ngon.

Nhìn cô ta ăn ngấu nghiến, mẹ tôi đau lòng đến rơi nước mắt.

"Con bé thật đáng thương, vì sao bọn buôn người vô đạo đức lại nhẫn tâm đến mức đi bạo hành một đứa trẻ mười tuổi."

"May mà bị nhà chúng ta tình cờ bắt gặp. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục nhận nuôi con bé đi."

"Tên... tên của con có phải là Ngô Tình Tình không? Mặt trời mỗi ngày đều chiếu sáng rực rỡ, luôn vui vẻ."

Anh trai tôi thậm chí còn dành dụm hai tháng tiền tiêu vặt của mình để mua cho cô ta một món đồ chơi cơ học.

"Từ nay về sau, em chính là em gái của anh. Em yên tâm, anh sẽ chiều chuộng em cả đời!"

Mà Ngô Tình Tình ở một góc mà mọi người không nhìn thấy, tự nhéo đùi mình một phen, cuối cùng cũng ứa ra được hai giọt nước mắt.

"Cảm ơn ba, mẹ, anh trai. Con nhất định sẽ báo đáp mọi người thật tốt!"

Thật là một cô bé hiểu chuyện đến đáng thương.

Nhưng nếu tôi không sống lại thì làm sao biết được, cái mà Ngô Tình Tình gọi là "báo đáp" chính là muốn giế.t chế.t, bức điê.n cả nhà chúng tôi bằng chính bàn tay của cô ta?

2.

Đúng vậy, tôi đã được sống lại.

Tôi biết được Ngô Tình Tình là con gái lớn của người giàu có nhất thành phố A, cô ta đã bị bọn buôn người bắt cóc khi còn nhỏ.

Tôi cũng biết được rằng, khi bố mẹ ruột của cô ta tìm đến cửa, cô ta vì muốn tăng thêm cảm giác áy náy trong lòng cặp vợ chồng giàu có nên đã không chút do dự chọn hy sinh gia đình tôi.

Cô ta lao vào lòng cặp vợ chồng giàu với đôi mắt đỏ hoe.

"Bố mẹ, bọn họ chính là bọn buôn người đã bắt cóc con. Mấy năm qua, con luôn bị bọn họ đánh đập, mắng mỏ, đã ba ngày nay con không được ăn một bữa cơm no!"

"Bọn họ còn muốn con trở thành con dâu nuôi từ bé của con trai bọn họ..."

"Còn có chị gái, chị ấy không coi con là con người, ngày nào cũng bắt nạt con..."

Vợ chồng tỷ phú tức giận đến nỗi bất chấp mọi lời giải thích của chúng tôi, dùng mọi cách để giế.t chế.t bố mẹ tôi, bức điê.n anh trai tôi.

Để tránh sự việc bị phơi bày, Ngô Tình Tình thậm chí còn đẩy tôi ngã xuống từ tầng 18, dùng xe lu nghiề.n ná.t tôi thành một vũng thịt.

Trong vài giây ngắn ngủi khi rơi từ toà nhà xuống, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh bố mẹ tôi đã cẩn thận chăm sóc cô ta chu đáo như thế nào, anh trai tôi đã ngoan ngoãn phục tùng cô ra sao.

Tôi hận, tôi hận gia đình mình lương thiện nhưng lại không có kết cục tốt đẹp.

Cảm ơn ông trời đã cho tôi cơ hội tái sinh.

Tôi phải cứu gia đình mình, và đưa con sói độc ác Ngô Tình Tình đến máy xa.y thịt!

3.

Sau khi ăn cơm xong, bố mẹ tôi đưa Ngô Tình Tình đi mua quần áo mới.

Ngô Tình Tình cũng không từ chối, vô cùng vui vẻ đi họ theo ra ngoài.

Tôi và anh trai ở nhà, anh ấy bận rộn thu dọn đồ đạc này nọ rồi ngồi cười ngây ngô.

"Có một em gái anh đã rất vui rồi, bây giờ đột nhiên lại có thêm một em gái nữa."

"Phòng của em hơi bé, hai đứa ở chung thì chơi chật hay là để Tình Tình ngủ ở phòng anh đi, để anh ra phòng khách ngủ."

Nghe thấy mấy lời như vậy tôi không nhịn được cảm giác khổ sở.

Anh không biết rằng, mọi sự tốt bụng và nỗ lực của anh trong mắt Ngô Tình Tình đều không đáng một xu.

Cô ta còn đang thầm cười nhạo về sự ng.u ngốc và lòng tốt của chúng ta.

"Anh, anh lại đây em kể cho anh nghe một chuyện."

Anh trai tôi dừng lại: "Cái gì?"

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên phải có thêm một đồng minh.

Tôi thẳng thắn kể hết mọi chuyện kiếp trước cho anh nghe.

Anh trai tôi hơi sửng sốt, cuối cùng lại nhìn tôi với một ánh mắt kỳ lạ.

"Bé ơi, em bị ốm à?"

Anh ấy sờ sờ trán tôi, vẻ mặt nghi hoặc: "Em cũng có bị sốt đâu, sao lại..."

Tôi ngắt lời anh ấy: "Em biết chuyện này thật sự rất hoang đường, anh sẽ không tin đâu, nhưng để chứng minh em được sống lại, một lát nữa anh để ý xem, bố mẹ sẽ mua cho cô ta hai chiếc váy, một bộ vest và hai đôi giày. Tất cả đều được mua ở trung tâm thương mại đối diện."

"Váy một chiếc màu hồng, một chiếc màu xanh da trời, còn lại thì em không nhớ rõ. Tối nay bố mẹ sẽ nấu một nồi súp thịt cừu, nhưng không mua được mè nên đã dùng dầu mè để thay thế."

Anh trai rõ ràng là không tin nhưng cũng không phản bác, cuối cùng cũng lên tiếng: "Được, anh sẽ để ý."

"Nếu không có, ngày mai em phải theo anh đi bệnh viện."

Không bao lâu, bố mẹ tôi quay trở về trên tay cầm đúng những món đồ mà tôi nói.

"Ui da, vừa rồi đi siêu thị mua một ít thịt cừu về nấu súp nhưng lại không có mè, nên hôm nay chúng ta dùng dầu mè để thay thế nhé, thịt cừu nóng vừa hay dầu mè có thể khắc chế!"

"Triệu Hàn, nếu con rảnh rỗi thì mau đưa em gái con đi xem phòng đi. Thế đã dọn dẹp xong chưa?"

"Triệu Hàn? Triệu Hàn?"

Anh tôi không trả lời, mà dùng một loại ánh mắt như gặp qu.ỷ nhìn chằm chằm tôi.

Mãi cho đến khi mẹ tôi cầm muôi đi ra, anh ấy mới nắm tay tôi, vội vã chạy về phòng mình.

"Em, em thật sự đã sống lại sao?"

Tôi gật đầu: "Anh, có khi nào em lừa anh chưa?"

Hai mắt anh tôi tràn đầy vẻ giãy giụa, cuối cùng vẫn là không thể tin được.

"Nhưng thoạt nhìn cả người và tính cách của Tình Tình đều trông rất vô hại, rốt cuộc vì lý do gì mà em ấy muốn hại chúng ta?"

Sự hận thù trong mắt tôi ngập tràn.

"Vì cô ta chưa bao giờ coi chúng ta là một gia đình, chúng ta chỉ là hòn đá lót đường giúp cô ta đi lên."

"Anh, em không muốn nhìn mọi người phải chế.t. Anh giúp em được không?"

Anh tôi hít một hơi thật sâu, sau đó xoa xoa đầu tôi:

"Tất nhiên, anh là anh trai của em mà."

4.

Sau khi tôi lấy được lòng tin của anh trai, anh ấy tất nhiên sẽ không nhường phòng cho Ngô Tình Tình nữa.

"Triệu Hàn, trời tối rồi mà con vẫn chưa dọn dẹp xong à?"

Nghe mẹ tôi hỏi, ánh mắt Ngô Tình Tình đầy mong chờ nhìn anh trai tôi.

Thái độ anh trai lạnh lùng: "Mẹ, con không muốn nhường phòng cho em ấy nữa, con sắp chuyển cấp cũng rất cần một môi trường thoải mái để học tập."

Khi bố mẹ tôi nhận nuôi Ngô Tình Tình, họ cũng chưa từng nghĩ tới việc lợi ích của chúng tôi sẽ bị giảm xuống.

"Hay là thế này đi, Tình Tình, em tạm thời ngủ một đêm ở sô pha nhé, ngày mai bọn anh sẽ dọn dẹp phòng tạp hoá cho em ở."

Đúng là con gái của tỷ phú, một chút kinh nghiệm sống cũng không biết, bệnh công chúa của cô ta phát tác rất thuận lợi.

Mắt cô ta đỏ lên, tủi thân rơi nước mắt.

"Nhưng không phải hôm nay anh trai đã nói sao? Anh sẽ nhường phòng của anh cho con. Ngủ ở sô pha rất lạnh, lại còn rất nhỏ nữa... Con không muốn ngủ ở sô pha đâu."

Bố mẹ tôi ngượng ngùng dỗ dành cô ta.

Tôi đứng lên, lạnh giọng nói: "Lúc trước khi cô bị bọn buôn người đưa đi ăn xin, lang thang ở khắp nơi, đừng nói là sô pha, có là chuồng ch.ó thì cô cũng ngủ ngon lành không phải sao?"

"Nhà tôi với cô không có quan hệ huyết thống, cho cô chỗ ở đã là tốt lắm rồi, cô còn không hài lòng cái gì nữa?"

Bố mẹ giật mình nhìn tôi.

Ngô Tình Tình càng khóc to hơn.

"Chị ơi, nếu chị không thích em thì cứ để em đi là được."

Nói xong cô ta giả vờ đứng dậy rời đi.

Bố mẹ tôi trầm mặc trong chốc lát: "Tiểu Ngữ, bố mẹ nhớ rất rõ trước khi đưa Tình Tình về nhà, chúng ta đã hỏi qua ý kiến của con..."

Lúc đó tôi chưa sống lại, trong lòng vẫn tràn trề thiện ý, ủng hộ việc làm tốt của bố mẹ.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn tận dụng hết tất cả những cơ hội có được để trả thù Ngô Tình Tình.

"Đúng là vậy, nhưng bố mẹ có thấy cô ta đòi hỏi quá nhiều rồi không?"

Ngô Tình Tình khóc càng to hơn, chạy về phía cửa.

"Đúng, tất cả là lỗi của con, là con không biết tốt xấu, để con đi là được?"

Tôi bước nhanh hai bước, túm lấy cổ áo của cô ta: "Tôi cũng chưa đuổi cô đi, cô giả vờ oan ức như vậy làm gì?"

Anh tôi nhanh chóng chạy lại giúp đỡ. Lúc ba người vùng vẫy, trong cơn hỗn loạn, tôi dùng móng tay sắc nhọn cào thẳng vào gáy của Ngô Tình Tình.

Anh tôi thoạt nhìn như là đang kéo cô ta lại, nhưng thật ra anh ấy đang hung hăng giữ chặt cô ta.

Mãi cho đến khi cô ta hét to một tiếng, bố mẹ tôi mới kịp phản ứng, chạy đến tách mấy người chúng tôi ra.

Nhưng cũng đã muộn rồi.

Gáy của Ngô Tình Tình đã bị tôi cào đến chảy má.u.

Ở đó có một vết bớt.

Vết bớt chỉ thiên kim nhà giàu có nhất vùng mới có.

5.

Nhìn thấy vết thương, bố mẹ tôi hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn tôi.

"Tiểu Ngữ, con bị làm sao vậy? Nếu con có ý kiến gì thì có thể nói chuyện với bố mẹ, tại sao lại động tay động chân như vậy?"

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

"Bố mẹ, con cũng không biết sẽ làm em ấy bị thương như vậy. Con chỉ không muốn vì em ấy mới đến mà anh trai phải nhường phòng cho em ấy thôi."

"Con kéo em ấy lại vì không muốn để em ấy đi. Nếu không thì, hãy để em ấy ở phòng con đi."

"Thành thật xin lỗi, là cách thể hiện của con có vấn đề."

Cũng may thấy tôi giải thích với thái độ thành khẩn, bố mẹ cũng không nói nhiều nữa.

Mắt của Ngô Tình Tình sáng lên khi cô ta nghe thấy có thể ngủ ở trong phòng tôi, đến mức quên cả khóc.

"Cảm ơn chị gái."

Tôi nhìn chằm chằm miệng vết thương ở trên cổ cô ta.

"Chị xin lỗi vì đã làm em bị thương. Hay là để nhà chúng ta đưa em đi bệnh viện chữa trị vết thương nhé."

Chỉ cần không phải tự mình trả tiền, Ngô Tình Tình đều hy vọng chúng tôi có thể cho cô ta tất cả. Vì vậy liền đồng ý ngay lập tức: "Được."

Bố mẹ tôi đưa Ngô Tình Tình đến bệnh viện, bác sĩ nói vết thương đã bị nhiễm trùng, phải nhanh chóng chữa trị và cho dù có chữa trị được thì sau này cũng sẽ để lại sẹo.

Khi tôi nghĩ đến tất cả những thứ bẩ.n thỉu mà tôi cố tình vẽ trên móng tay của mình, nhìn vẻ mặt sắp bật khóc của Ngô Tình Tình, tôi chỉ muốn bật cười.

Nhưng tôi không cười mà tỏ ra vô cùng áy náy.

"Xin lỗi em gái, tất cả là lỗi tại chị."

"Em yên tâm, chờ đến khi chị lên cấp hai, chị sẽ kiếm học bổng, không hề ít đâu. Đến lúc đó, chị sẽ cho em làm phẫu thuật cấy da."

Bố mẹ tôi buông tiếng thở dài, sờ vào ngọn tóc của tôi: "Chỉ cần con biết nhận sai và sửa lỗi, bố mẹ sẽ sẵn lòng trả tiền phẫu thuật cho con bé."

"Gia đình chúng ta không giàu, nên để khuyến khích nhà ta nhận nuôi Tình Tình, trong khu đã cho chúng ta một khoản tiền, đủ để cho con bé làm phẫu thuật."

6.

Cuộc phẫu thuật của Ngô Tình Tình rất thành công, gáy của cô ta mịn màng và trắng trẻo, phần da mới rất hoà hợp với làn da nguyên bản.

Điều duy nhất thay đổi là vết bớt đã biến mất.

Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho cô ta học cùng trường, cùng lớp với tôi. Ngày khai giảng đầu tiên, cô ta nóng lòng khoe ra với bạn bè cùng lớp.

"Các cậu biết không, tôi đã làm phẫu thuật cấy da, tốn hơn mười vạn đấy. Tuy tôi không phải là con gái do bố mẹ sinh ra, nhưng bọn họ đối xử với tôi còn tốt hơn Tiểu Ngữ nhiều."

Cô ta vẫn còn nhỏ tuổi mà nói chuyện tràn đầy sự mưu mô.

Đây không phải là Ngô Tình Tình đang muốn cho các bạn học biết, cô ta mới là đứa trẻ được cưng chiều nhất nhà chúng tôi, đi theo cô ta sẽ có phúc lợi sao?

Nhưng nếu cô ta biết, vết bớt này chính là con đường duy nhất giúp cô ta trở về gia đình giàu có của mình, liệu cô ta có còn cười được không?

Các bạn cùng lớp không nghe thấy ý tứ của cô ta, họ chỉ tò mò về người bạn học mới này, nhìn mấy bộ quần áo mới của cô ta với ánh mắt hâm mộ.

Thật ra bố mẹ tôi cũng mua cho tôi và anh trai, nhưng tôi tiếc tiền nên đã trộm trả lại.

Cô ta trong thật bóng bẩy trong bộ quần áo mới, còn tôi mặc quần áo đơn giản hơn, dường như không tồn tại.

"Mặc dù chị gái không thích tôi cho lắm, ngay ngày đầu tiên đã làm tôi bị thương, nhưng tôi vẫn rất thích chị ấy."

"Có thể chị ấy hơi có khuynh hướng bạo lực một chút, mọi người hãy nhượng bộ chị ấy khi có thể nha."

Ở kiếp trước, mặc dù tôi không làm tổn thương cô ta, nhưng cô ta vẫn bôi đen tôi bằng mọi cách trước mặt bạn bè để làm xấu đi hình ảnh của tôi.

Lúc đó tôi cảm thấy thời thơ ấu cô ta rất đáng thương, có thể đã bị mắc bệnh tâm lý gì đó nên vẫn hết lòng bao dung cho cô ta.

Kiếp này tôi sẽ không lặp lại điều đó một lần nữa.

Không phải chỉ là lời đồn nhảm thôi sao, ai mà để ý chứ?

"Cô cũng đừng nói nhảm nữa, nếu không phải cô không có tự trọng, nằng nặc bắt anh trai tôi phải nhường phòng cho mình, thì ai thèm đánh cô?"

"Nói thật, bố mẹ tôi nhận nuôi cô, so với việc nuôi thêm một con chó, con mèo cũng không khác nhau là mấy."

"Trước kia cô được bọn buôn người nuôi dưỡng, không biết cô đã đi theo bọn chúng làm những điều gì, cô có giúp bọn chúng bắt cóc những đứa trẻ khác không?"

"Dù sao những đứa trẻ bị bọn buôn người bắt xong đều bị đem đi bán, làm thế nào mà bọn chúng vẫn giữ cô ở trong tay?" Không phải cô đã cùng bọn buôn người làm việc xấu xa gì rồi chứ?"

Tôi vừa nói xong, mặt Ngô Tình Tình liền đỏ bừng lên.

"Chị ơi, sao chị có thể vu khống em như vậy?"

Thật vô liêm sỉ, chẳng phải là cô ta bắt đầu chuyện này trước hay sao?

"Sao cô gấp gáp thế? Bị tôi nói trúng rồi à?"

"Cô là đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc hay cô chính là con gái của bọn chúng?"

Các bạn học vẫn còn nhỏ tuổi, không chịu nổi sự dẫn dụ. Chỉ và câu nói xạo, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn Ngô Tình Tình.

Cô ta muốn giải thích nhưng những lời nói ra cũng rất khô khan.

"Tôi, tôi không có. Mấy người thấy đấy, tôi cũng bị bọn chúng ngược đãi, tôi, tôi khẳng định, tôi không giúp bọn chúng lừa bán ai."

Tôi chế nhạo: "Vậy cô nói đi, tại sao bọn họ giữ cô lại chứ không phải là người khác?"

"Nhất định là cô có giúp đỡ."

Cô ta ấp úng, lắp bắp nửa ngày, các bạn học cũng không nhịn được nữa.

"Đúng vậy, nhất định cậu ta có quan hệ với bọn buôn người. Tôi nghe nói, bọn buôn người rất tàn nhẫn, làm sao cậu ta có thể sống sót để trốn ra ngoài được."

"Em họ tôi cũng bị bọn buôn người bắt cóc, cả nhà cậu tôi đều bị bức điê.n đến chế.t rồi, những kẻ buôn người là đáng kinh tở.m nhất."

"Tôi căm ghé.t bọn buôn người, tôi cũng căm ghé.t Ngô Tình Tình!"

Ngô Tình Tình bị nhấn chìm trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nằm trên bàn gào khóc.

7.

Sau khi về nhà, mặc nhiên cô ta sẽ đi theo bố mẹ tôi để cáo trạng.

"Chị gái nói xấu con trước mặt các bạn học cùng lớp, chị ấy nói con là con gái của bọn buôn người."

"Các bạn học đều khinh thường con, bọn họ mắng con. Bố mẹ, con không muốn đi học nữa."

Bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Nhưng anh tôi đã lên tiếng trước:

"Bố mẹ, nhưng tại sao con lại nghe được cô ta nói em gái con có khuynh hướng bạo lực trước, xúi giục bạn bè trong lớp không nên chơi với em?"

"Bình thường em gái con chưa bao giờ làm những chuyện như này. Lần này, con khẳng định chắc chắn đã có sự hiểu lầm."

Bố mẹ tôi cẩn thận nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng nhìn về phía Ngô Tình Tình.

"Tại sao trước mặt nhiều người như vậy con lại nói chị con có khuynh hướng bạo lực?"

"Trước kia là con bé không đúng, nhưng không phải con bé đã xin lỗi con rồi sao? Còn nhường cả phòng mình cho con, chúng ta cũng giúp con bé bù đắp cho con, không phải lúc ấy con đã tha thứ cho chị gái mình rồi sao?"

"Tình Tình, lý do vì sao con lại còn nói như vậy?"

Vì sao ư? Đương nhiên là muốn hất nước bẩn lên người tôi, muốn người khác ức hiếp tôi, muốn tôi biến mất khỏi thế giới này!

Nhưng cô ta nào có thể nói điều đó.

Cô ta chỉ có thể che giấu sự căm ghé.t của mình, xoa xoa lòng bàn tay, cười ngượng ngùng:

"Vâng, con đã sai rồi. Con xin lỗi."

Bố mẹ tôi thở dài: "Chúng ta là người một nhà, bố mẹ luôn hy vọng các con có thể chung sống hoà thuận, con biết không?"

Cô ta miễn cưỡng gật đầu.

"..."

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau vài năm trải qua cuộc sống bị cô lập, tôi và Ngô Tình Tình cùng nhau lên cấp 3.

Đêm trước hôm khai giảng, cô ta vừa nhận tiền sinh hoạt của bố mẹ, đi ra liền dùng loại ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp hoạ nhìn tôi.

"Bố mẹ bảo cô lên phòng."

Trong phòng bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt có chút thất vọng.

"Bố mẹ đã nghe em gái con nói, cũng đã tìm giáo viên để xác nhận. Tại sao con luôn nhắm vào con bé?"

Tôi biết, một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra.

Vì vậy sau khi nhường phòng cho Ngô Tình Tình, dưới sự giúp đỡ của anh trai tôi đã lén lắp camera.

Lúc trước, khi mới tới cô ta cũng chưa làm chuyện gì khác thường.

Nhưng vừa vặn gần đây, khi cô ta ở trong phòng gọi vài cuộc điện thoại đã bị tôi quay lại.

Tôi nhanh chóng lấy đoạn video ra, đưa cho bố mẹ xem.

Trong video, cô ta đang ngồi trên giường gọi điện thoại cho bạn bè của mình.

"Đúng vậy, cậu nghĩ tôi muốn được loại gia đình này nhận làm con nuôi à? Bọn họ không có tiền, cũng không có quyền, thà rằng đưa tôi vào trại mồ côi còn hơn, tôi sẽ tự chọn cho mình bố mẹ có tiền hơn."

"Chỉ cần có người giàu có thể đưa tôi đi, thì một ngày ở cái nơi tồi tàn này tôi cũng không chịu được. Lên cấp 3 rồi mà chỉ cho tôi 3020 nhân dân tệ một tháng, thì đủ dùng cái gì?"

"Quên đi, quên đi, hiện tại tôi vẫn chưa có chỗ để đi. Cuộc đời của cậu thật là tuyệt, gia đình thì giàu có, ước gì tôi cũng được may mắn như cậu thì tốt biết mấy."

Ở cảnh thứ hai, không biết cô ta đang nói chuyện với ai: "Bố mẹ, cầu xin hai người nhận nuôi con được không, bố mẹ nuôi của con như m.a qu.ỷ, bọn họ mỗi ngày đều ngược đãi con, nếu hai người không nhận nuôi con, con thà đi ch.ết còn hơn."

"Cầu xin hai người, con còn có anh chị nuôi, bọn họ đều coi con như nô lệ, ở đây con không nổi một ngày được sống tốt đẹp."

Sau khi đối phương tắt điện thoại, cô ta còn mắng chử.i vài câu thô tục.

Những cảnh tiếp theo đều là những lời vu khống cô ta dành cho chúng tôi trong vài năm qua và niềm khao khát mãnh liệt có bố mẹ nuôi giàu có của mình

Mẹ tôi khó lòng có thể chấp nhận: "Sao chuyện này có thể xảy ra? Sáu năm nay, tiền ăn uống sinh hoạt của con bé, chúng ta đối xử với nó còn tốt hơn với các con."

"Tại sao nó lại như vậy?"

8.

"Bởi vì cô ta là một con sói mắt trắng."

Tôi nói trắng ra, nhưng bố mẹ tôi vẫn giống như trước, rất khó chấp nhận.

Tôi nhân cơ hội đề nghị: "Tại sao chúng ta không đưa cô ta đi cô nhi viện, không phải là cô ta muốn như vậy sao? Vậy thì hãy cho cô ta đi thôi."

"Dưỡng hổ di hoạ*, một ngày nào đó cô ta sẽ làm hại chúng ta."

*Nuôi dưỡng và cứu giúp kẻ xấu sẽ bị chính họ gây hoạ cho mình.

Thật ra, sau khi vết bớt của Ngô Tình Tình bị xoá đi, cô ta cũng nên được "nuôi thả về tự nhiên."

Chỉ là tôi còn muốn đợi lúc cô ta lộ ra sơ hở, để cho bố mẹ thấy rõ bản chất thật của mình.

Dù sao bố mẹ tôi cũng không giống anh trai.

Tính cách của họ cứng nhắc hơn, sẽ không có chuyện tin tôi được sống lại.

Tôi cũng không dám kể cho họ nghe kết cục của gia đình tôi ở kiếp trước.

Đối với bọn họ thì đây là đả kích quá lớn.

Cuối cùng, bố mẹ tôi thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.

Trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Ngô Tình Tình đang ngồi đếm tiền, cảm thấy vô cùng đắc ý.

Có lẽ cô ta đang rất mong chờ cuộc sống tương lai của mình.

Dù sao trong mấy năm tiểu học và cấp hai vừa qua, bạn bè cùng lớp của cô ta đều chỉ có bấy nhiêu người, gần như không có ai có thiện cảm với cô ta.

Bây giờ lên cấp ba, người quen cũ mỗi người đi một ngả, cô ta cũng có thể thoát khỏi cái mác tiêu cực, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng, sẽ không có cơ hội này đâu.

"Ngô Tình Tình, sau khi suy xét qua, điều kiện trong nhà chúng ta không tốt, không đủ khả năng nuôi ba đứa trẻ vì vậy bố mẹ sẽ gửi con đến trại trẻ mồ côi. Ở nơi đó, con có thể tự do chờ được bố mẹ nuôi khác nhận nuôi."

Lời nói của bố mẹ tôi như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào người, khiến cô ta trở nên run rẩy.

Mắt cô ta đỏ hoe: "Tại sao lại như vậy? Tại sao bố mẹ đột nhiên lại không cần con nữa?"

"Bố mẹ, có phải là do con làm sai điều gì không? Để con sửa có được không?"

Bố mẹ tôi không thẳng thắn chỉ ra nhưng thái độ cũng rất dứt khoát.

"Trong lòng con hẳn là phải biết rõ ràng nhất chứ, nếu con không muốn ở nhà chúng ta nữa thì có thể tự mình đi tìm bố mẹ mới!"

Ngô Tình Tình tựa hồ như đã hiểu ra.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị bố mẹ tôi lạnh lùng ngăn lại, không có vẻ gì là muốn nói thêm về điều đó.

"Được rôi vậy thì đi trại trẻ mồ côi. Tôi ngoan ngoãn như vậy, không ít gia đình muốn nuôi dưỡng tôi đâu."

"Đến lúc đó, bố mẹ mới của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Bố mẹ tôi nghe đến câu đó họ càng kiên quyết hơn, trực tiếp thu dọn đồ đạc của cô ta gửi đến trại trẻ mồ côi.

Cứ như vậy, tôi tiếp tục sống bình thản bên gia đình.

Cũng không nghĩ đến, cuối năm cấp ba, cặp vợ chồng gia đình giàu có nhất vùng đi đến nhà tôi.

"Các người có từng gặp qua một cô gái có vết bớt ở sau gáy không?"

9.

Họ ăn mặc rất sang trọng, trên mặt không giấu được vẻ sốt ruột.

Bố mẹ tôi không biết Ngô Tình Tình có bớt, tôi cùng anh trai đương nhiên sẽ lắc đầu lia lịa.

"Không có, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua."

Vợ chồng nhà giàu thất vọng rời đi.

Tôi không biết, liệu bọn họ có tìm được cô nhi viện rồi nhận nuôi lại Ngô Tình Tình hay không?

May mắn thay, ngày hôm đó anh trai nói với tôi rằng anh ấy đã giành giải trong một cuộc thi sáng tạo của thành phố, đến từ Công ty Công nghệ của Triệu thị. Ông chủ sẽ đích thân trao giải thưởng cho anh.

"Anh ơi, hôm đó anh đưa em đi cùng được không?"

Anh tôi liền đồng ý.

Trong lễ trao giải, Triệu Phú Quốc trao cúp cho anh tôi với nụ cười hoà nhã, dễ gần.

"Điều hạnh phúc nhất đời tôi là được nhìn thấy sông Dương Tử sóng sau xô sóng trước, một thế hệ mới hoàn hảo cái gì cũng giỏi hơn trước."

Từ một người ở tầng lớp lao động bình thường, trở thành người có khối tài sản chỉ đứng sau người giàu có nhất, thật sự không dễ dàng.

Đáng tiếc, dù đạt được cả danh lợi lẫn tiền tài nhưng ông lại chưa từng có con.

Ông ta đã từng nói trên TV: "Tôi muốn có một đứa con. Dù là trai hay gái, tôi sẽ yêu thương nó như con ruột của mình."

Hôm nay, tôi sẽ cho ông ta một đứa con.

Sau khi trao giải xong, anh trai đưa tôi đi tìm Triệu Phú Quốc.

"Chú ơi, chú có muốn có con không? Con biết một bạn không cha, không mẹ, không người thân. Cô ấy khá đáng thương. Rất hay khóc, chỉ một va chạm nhỏ cũng có thể làm cô ấy khóc."

"Chú ơi, chú có thể tốt bụng nhận nuôi cô ấy không?"

Mắt Triệu Phú Quốc sáng rực lên: "Thật sao?"

"Thật vậy."

Triệu Phú Quốc vội vàng theo tôi đến trại trẻ mồ côi: "Tên cô ấy là Ngô Tình Tình, hiện tại đang ở trong đó."

"Chú ơi, ngàn vạn lần chú đừng nói là cháu đưa chú đến đây được không? Lòng tự trọng của cô ấy rất cao, nếu biết được cô ấy sẽ không vui."

Triệu Phú Quốc liền đồng ý rồi vui vẻ đi vào.

Tôi đứng ở bên ngoài chờ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng Ngô Tình Tình bật khóc.

"Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Cầu xin bố hãy đưa con đi. Ở nơi này rất lạnh và đói, viện trưởng không cho con ăn cơm, và những đứa trẻ khác ở đây cứ đánh con!"

"Con không muốn ở lại ở đây, con sẽ chế.t mấ.t!"

Trong tiếng khóc của Ngô Tình Tình, tôi không nghe thấy một tí nào là buồn bã. Ngược lại, tôi cảm nhận được sự phấn khích đang nhảy nhót của cô ta.

Đã nhiều năm như vậy cô ta vẫn chưa được nhận nuôi, không phải không có người tốt bụng nhận nuôi cô ta.

Mà là vì cô ta có cơ hội lựa chọn và sẽ không bao giờ đồng ý nếu bố mẹ nuôi không giàu có.

Giờ đây, Triệu Phú Quốc, người phì nhiêu, đầy đồ hiệu nổi tiếng, trên mặt đầy chữ "Tôi giàu", xuất hiện trước mặt cô ta, dù có phải khóc khàn cả giọng thì cô ta cũng phải nắm lấy cơ hội khó có được này.

Quả nhiên, Triệu Phú Quốc rất hài lòng về cô bé đáng thương này.

Nửa tiếng sau, ông ta đưa Ngô Tình Tình lên chiếc xe hơi sang trọng của mình.

Tôi trốn trong bóng tối nhìn Ngô Tình Tình lên xe với đôi mắt sáng rực, đầy tham lam, mà không nhịn được cười.

Có thể cô ta nghĩ rằng, chuyến đi này sẽ đầy vinh hoa và phú quý.

Nhưng làm sao cô ấy biết được, thoạt nhìn ông ta trông nhân mô cẩu dạng*, lại là một kẻ bạ.o dâm đâu?

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Kiếp trước, cảnh sát đã đào được một vài xác chế.t đầy những vết thương dưới biệt thự của ông ta.

Triệu Phú Quốc cũng đã thú nhận tội ác phạm pháp của mình.

Trong bức ảnh ở trên thời sự, khuôn mặt biến thái của ông ta nhìn chằm chằm vào ống kính, mỉm cười nham hiểm.

Ông ta nói: "Tôi thích hành hạ những cô gái thích khóc. Càng nghe thấy tiếng khóc của bọn họ, tôi càng phấn khích."

"Tiếng khóc của những đứa nhỏ cùng với tiếng cầu xin tha thứ và xin lòng thương xót của bọn họ... loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời."

"Tôi sẽ không bao giờ hối hận."

10.

Ngô Tình Tình được nhận nuôi đương nhiên là sẽ có cơ hội đến trường.

Thật trùng hợp cô ở ta lại học cùng lớp với tôi.

Khi nhìn thấy tôi ở trong lớp cô ta rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở nên phấn khích và hãnh diện.

"Eo, vận khí cũng tốt thật đấy thế mà lại được học ở trường này."

"A, có thể cô không biết nhưng cha nuôi mới của tôi là Triệu Phú Quốc, người đứng thứ hai trong danh sách những người giàu có nhất thành phố A. Cảm ơn vì mấy người đã đưa tôi đến trại trẻ mồ côi. Nếu không thì làm sao tôi có thể tìm được một người cha nuôi tốt như vậy."

"Ai, phòng của tôi hiện giờ còn lớn hơn cả nhà của cô. Chắc cô chưa bao giờ được nhìn thấy qua nhỉ, à mà có lẽ cả đời này các người cũng không thể nhìn thấy đâu."

Tôi không thèm để ý đến cô, ta cô ta liền mang theo đàn em làm phiền tôi cả ngày.

"Gia đình cô ta rất nghèo. Mẹ cô ta là một con đ*** bán hàng ở bên ngoài. Cha cô ta một thằng đàn ông nát rượu. Còn cô ta á, cũng không biết là mẹ cô ta đã ngoại tình với gã đàn ông lưu manh nào đó nên mới sinh ra cô ta."

Ngày thường cô ta xé vở, đổ keo lên ghế của tôi, nhưng chỉ cần không dính phải thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Tuy nhiên, cô ta phải biết rằng, không nên động đến giới hạn của tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn Ngô Tình Tình, sau đó giơ tay lên tát thẳng một cái thật lớn vào mặt cô ta.

Cô ta ôm mặt, không thể tin nổi: "Sao mà.y dám đán.h ta.o?

Tôi cười khẩy: "Cô sinh ra không cha không mẹ nếu không có bố mẹ tôi thì không biết cô đã chế.t ở cái xó xỉnh nào rồi."

"Cô mắng bố mẹ tôi mà cũng không soi gương nhìn lại bản thân có xứng hay không à?"

"Nhìn cô bây giờ kiêu ngạo như này, người biết thì người ta còn nghĩ rằng cô được nhận nuôi, nhưng người không biết có khi người ta lại còn tưởng rằng cô được bao nuôi cơ đấy. Mà cô cũng quên bản thân mình từng có bao nhiêu ti tiện, quỳ gối xuống dưới chân bố mẹ tôi, cầu xin bọn họ cứu cô rồi à?"

Cô ta nghẹn đỏ mặt, muốn phản bác nhưng một lời cũng không thể nói ra. Chỉ có thể thở hổn hển ra lệnh cho đám tay sai:

"Chế.t hết rồi à? Không thấy tôi bị đánh sao? Cũng không biết giúp tôi à?"

Đám tay sai làm bộ đi lên liền bị tôi lạnh lùng quét qua một vòng.

"Ở đây là trường học, có camera giám sát. Nếu mấy người không sợ bị đuổi học thì cứ việc làm đi."

"Mấy người đừng quên, mấy người đến nơi này là để học tập."

Trường này cũng không phải là một trường học quý tộc. Các học sinh ở đây đều xuất thân từ những gia đình giàu có như Ngô Tình Tình, nhưng học kém, bọn họ đã phải bỏ rất nhiều tiền để vào học với hy vọng sẽ vào được một trường đại học tốt để đánh bóng bản thân. Hoặc là sẽ giống như tôi, biết điều kiện của gia đình mình bình thường nên đã phải vật lộn chiến đấu để vào đây. Và hầu hết các bạn học của tôi đều là những người ở vế sau.

Vì vậy so việc nịnh nọt Ngô tình tình và tương lai của chính mình tất nhiên bọn họ vẫn sẽ chọn tương lai. Họ cười ngượng ngùng nhìn Ngô Tình Tình:

"Chị Tình Tình, kỳ thật chuyện này cũng không cần phải so đo đến vậy đâu. Không thì chị có thể nói với giáo viên, cô ấy sẽ bắt cậu ta xin lỗi chị."

Ngô Tình Tình tức giận đến chế.t đi được, đột nhiên đẩy người đang nói chuyện một phen, rồi giơ tay định tát tôi. Tôi giữ chặt cổ tay cô ta lại, dùng lực tát cô ta thêm một cái nữa. Cô ta bị tôi đánh đến mức mắt trợn mắt, thiếu chút nữa đã bật khóc.

11.

Cuối cùng tất nhiên là cô ta sẽ không thể cáo trạng gì với giáo viên.

Bởi vì ở đây có camera giám sát và ai cũng rõ ràng lý do tại sao tôi đánh Ngô Tình Tình.

Mọi người đều thấy được tôi không hề sai khi đã đánh cô ta.

Và sau đó, Ngô Tình Tình hận tôi đến thấu xương. Cô ta không dám làm hành động đáng khinh bỉ như lần trước trước mặt tôi nữa, nhưng cô ta vẫn sẽ tìm một số tên cô đồ ở bên ngoài để tấn công tôi.

May mắn thay, anh trai tôi đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc ở thành phố A, tan học anh ấy sẽ lái thẳng xe đến đón tôi nên họ không thể làm gì.

Anh trai tôi đã rất nhiều lần yêu cầu tôi phải cẩn thận với cô ta, nhưng tôi biết tôi sẽ không cần phải chờ đợi việc đó lâu hơn nữa.

Quả nhiên hai tháng sau trạng thái tinh thần của Ngô Tình Tình bắt đầu không ổn định, cô ta thường ngồi một mình trên ghế rồi nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trước mặt.

Cô cô ta trông rất âm trầm, thường xuyên nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi ngẩn người.

Thời tiết ở thành phố A rất nóng mọi người trong lớp đều mặc áo ngắn tay nhưng riêng cô ta vẫn mặc áo dài tay chỉ để che đi vết thương trên người của mình.

Kiếp trước tôi đã từng nghe qua thủ đoạn của Triệu Phú Quốc trên thời sự, ông ta sẽ trói các cô gái vào cột, dùng dây thừng xiết cổ họ, đợi đến khi họ sắp chế.t ngạt thì lại thả ra.

Lúc bọn họ sợ hãi không kiềm chế được mà mất khống chế, ông ta sẽ dùng dây roi để quất lên người, khiến cho họ đau đớn rồi tỉnh táo lại.

Để che đậy, Triệu Phú Quốc đã ra nước ngoài tìm một loại thuốc mỡ có thể nhanh chóng chữa lành vết thương, chỉ cần kiên trì trong 24 giờ, vết thương trên cơ thể sẽ hoàn toàn lành lại, không ai có thể nhìn ra manh mối.

Cho nên, dù Ngô Tình Tình có chạy đến báo cảnh sát cũng không giúp được gì mà ngược lại chỉ khiến cho cô ta phải chịu sự ngược đãi khủng khiếp hơn. Nhưng mấy ngày nay, phỏng trừng bản tính của Triệu Phú Quốc đang ngày càng bị bại lộ, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vết đỏ trên cổ Ngô Tình Tình.

Hôm đó sau giờ học, cô ta chặn tôi trước cửa và mỉm cười với tôi, một nụ cười trìu mến nhưng lại khiến tôi thấy gh.ê tở.m.

"Chị ơi, em đã nghĩ thông suốt rồi, em thật sự rất xin lỗi. Chuyện trước kia là do em không đúng. Cả nhà đã từng giúp đỡ em, em không nên đối xử với mọi người như vậy. Để bù lại, chị có nguyện ý cùng em về sống ở trong ngôi nhà lớn của bố nuôi em không?"

"Bố nuôi của em là một người rất tốt, ông ấy sẽ đối xử tốt với chị, hơn nữa chị vẫn có thể qua lại với bố mẹ ruột của mình."

Hoá ra sự quỷ quyệt và độc ác của Ngô Tình Tình thực sự không có giới hạn.

Cho dù cô ta có thể lừa được tôi vào nhà Triệu Phú Quốc thì cũng không thể trốn thoát.

Cô ta là đang muốn kéo tôi cùng xuống đị.a ngục.

12.

"Được, vậy cho tôi địa chỉ nhà cô đi. Cuối tuần
, tôi sẽ đến đó."

Ngô Tình Tình vui vẻ đưa địa chỉ nhà cô ta cho tôi. Nhưng cuối tuần người đến không phải là tôi mà là cảnh sát.

Tôi đã ẩn danh báo cáo về việc Triệu Phú Quốc ngược đãi cô ta.

Khi cảnh sát đến nhà điều tra, ngay từ ban đầu đã không phát hiện được gì sai trái. Triệu Phú Quốc cũng lấy ra bản báo cáo tâm thần của Ngô Tình Tình đã được chuẩn bị từ trước, cuối cùng cảnh sát chỉ có thể trở về tay không.

Sang tuần, cũng không thấy cô ta đến lớp nữa.

Nghe nói, Triệu Phú Quốc đã chuyển cô ta đến học ở một trường khác. Nhưng không ai biết cô ta đã chuyển đi đâu.

Một tháng sau, Triệu Phú Quốc bị bắt vì tội giam giữ và ngược đãi người trái phép.

Khi Ngô Tình Tình được giải cứu cả người không có nơi nào là lành lặn, một bên mắt của cô ta đã bị khoét ra, một đoạn nhỏ ở đầu lưỡi cũng bị cắt mất, khi nói chuyện cô ta phải chịu đựng sự đau đớn tột độ.

Đối mặt với các cuộc phỏng vấn của phóng viên cô ta chỉ biết khóc và ra dấu kí hiệu.

Ngô Tình Tình trông rất đáng thương.

Các phóng viên đều đang kêu gọi các nhà hảo tâm, hãy tốt bụng nhận nuôi cô ta.

Tuy nhiên đã hơn một tháng vẫn không có ai đón cô ta về.

Bởi vì tôi đã đăng toàn bộ video cô ta nói những lời hùng hổ ở trong nhà của tôi.

"Chỉ cần có người giàu có thể đưa tôi đi, thì một ngày ở cái nơi tồi tàn này tôi cũng không chịu được. Lên cấp 3 rồi mà chỉ cho tôi 3020 nhân dân tệ một tháng, thì đủ dùng cái gì?"

"Quên đi, quên đi, hiện tại tôi vẫn chưa có chỗ để đi. Cuộc đời của cậu thật là tuyệt, gia đình thì giàu có, ước gì tôi cũng được may mắn như cậu thì tốt biết mấy."

"Bố mẹ, cầu xin hai người nhận nuôi con được không, bố mẹ nuôi của con như m.a qu.ỷ, bọn họ mỗi ngày đều ngược đãi con, nếu hai người không nhận nuôi con, con thà đi ch.ết còn hơn."

"Cầu xin hai người, con còn có anh chị nuôi, bọn họ đều coi con như nô lệ, ở đây con không nổi một ngày được sống tốt đẹp."

Cô ta hoàn toàn trở lên nổi tiếng ở trên mạng mọi người đều biết rằng cô ta đã từng có cơ hội được sống một cuộc sống bình thường, nhưng vì quá tham lam nên không thể nắm chắc được nó.

[Loại người không biết điều này thành thật mà nói khi thấy cô ta bị ngược đãi, tôi không hề cảm thấy thương tiếc một chút nào.]

[Cô ta đúng là một con sói mắt trắng, ai mà dám nhận nuôi cô ta đây. Chẳng lẽ cô ta cho rằng cuộc sống của mình đã quá yên ổn rồi sao?]

[Nhìn thật giống một cô bé ngoan nhưng tại sao tâm địa là độc ác như vậy?]

13.

Nghe nói khi hai vợ chồng gia đình giàu nhất thành phố A nhìn thấy Ngô Tình Tình xuất hiện trên bản tin, cảm thấy ngoại hình của cô ta trông thật sự rất giống họ, vất vả lắm mới tìm được phòng bệnh của Ngô Tình Tình vừa hay lại thấy được video của tôi.

"Ba mẹ, con chính là con gái ruột của hai người. Cầu xin bố mẹ hãy đưa con đi."

Công ty của họ tình cờ đang gặp khủng hoảng, nếu vào thời điểm này nhận lại Ngô Tình Tình đang tiếng xấu vang xa thì sẽ vô tình đưa công ty vào thế "hoạ vô đơn chí".

Vì vậy họ dự định chờ cho sóng yên biển lặng một chút, sẽ đi cô ta về nhà.

Ngô Tình Tình dưới sự ngược đãi của Triệu Phú Quốc đã trở nên cực đoạn.

Cô ta nghĩ rằng bọn họ từ chối nhận mình.

Thế là cô ta mất bình tĩnh, ngay lúc đó cắn vào tai của người cha tỷ phú.

"Tại sao mấy người lại để lạc tôi? Mấy người sinh ra tôi nhưng lại không nuôi dưỡng tôi. Tất cả đau đớn tôi phải chịu đều là do mấy người gây ra."

"Tôi sống không được thì các người cũng đừng hòng được sống."

Tai của người đàn ông giàu có bị cô ấy cắn đứ.t.

Phu nhân nhà giàu tức giận tát cô ta mấy cái.

"Chẳng trách mấy tin tức kia bị lan truyền trên mạng, tại sao cô vẫn không biết tốt xấu vậy?"

"Lúc trước chúng tôi không cố ý để lạc cô. Cũng không phải là không cho cô trở về. Cô nổi điên cái gì?"

"Được, nói chuyện với người không hiểu chuyện thì không cần nói nữa, cô tự đi mà lo liệu."

Mặc dù vợ chồng nhà giàu không nhận Ngô Tình Tình, nhưng một màn đối thoại này của bọn họ đã bị tôi quay lại.

Khi video này được đăng lên mạng, gia đình nhà giàu có không thể phủ nhận cô ta là con gái bọn họ.

Kể từ ngày đó, công ty của bọn họ hoàn toàn có liên hệ với Ngô Tình Tình một người ích kỷ và nham hiểm.

Vợ chồng gia đình nhà giàu có cũng bị buộc tội máu lạnh và vô tình.

Ban đầu ông ta vẫn có thể thuận lợi sống sót trong cuộc khủng hoảng lần này.

Nhưng giờ đây dưới áp lực lớn của dư luận bọn họ đã bị phá sản.

Trên tivi, tôi thấy, chỉ sau một đêm, đầu của người đàn ông giàu có đã bạc trắng, vị phu nhân nhà giàu cũng phải buông bỏ món trang sức đắt tiền của mình.

Bao nhiêu năm qua bọn họ gây thù với không ít người, bây giờ sụp đổ, ai ai cũng đều muốn dẫm đạp lên người bọn họ.

Chỉ trong vòng hai tháng, vị phu nhân giàu có đã bị phát điê.n, cởi quần áo và nhảy múa trên đường. Người đàn ông từng giàu có nhất thành phố A cũng không chịu nổi đả kích mà tự sá.t.

14.

Về phần Ngô Tình Tình, cô ta đã bị bệnh viện đuổi đi vào ngày đủ tuổi trưởng thành.

Cô ta không đủ khả năng để chi trả bất kỳ chi phí chữa bệnh nào, hiện tại cũng không còn khả năng để kiếm sống.

Tôi nghe nói, cô ta tìm được công việc dọn nhà vệ sinh thì cũng bị người ở đó ghét bỏ.

Ngô Tình Tình chỉ có thể đi ăn xin. Tại khu trung tâm sầm uất nhất của thành phố A, quỳ trên mặt đất, cầm một cái bát vỡ, cầu khẩn người qua đường cho cô ta một miếng ăn.

"Đây không phải là Ngô Tình Tình rất nổi tiếng ở trên mạng cách đây không lâu sao? Tại sao cô ấy lại đến đây xin ăn?"

"Chẳng lẽ cô ta còn không phải là ăn xin sao? Người ta đã tốt bụng nhận nuôi cô ta, cô ta lại ở sau lưng nói này nọ. Quả thực, đúng là không có lương tâm."

"Thật đáng tiếc, rõ là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, thế mà lại phải đến đây để xin cơm, đi xin cũng không biết đi xa một chút, chứ nhận được vinh dự này đúng là đáng sợ quá đi à!"

Không biết câu nói nào đã động vào lòng tự trọng đáng thương của cô ta, cô ta đột nhiên nổi điê.n, bất ngờ cầm cái bát trước mặt ném thẳng vào người đang nói.

Người nọ bị hoảng sợ, sau khi phản ứng kịp, chử.i một câu thô tụ.c rồi kéo tóc cô ta lại, thụi cho cô ta hai phát.

"Mà.y có tư cách gì mà dám đánh ông đây! Đi xem náo nhiệt thôi mà bị thứ như mà.y đánh thật xui xẻo! Nếu hôm nay ông đây không đánh chế.t mà.y thì tất cả xác thịt trên người ông đây cũng trở nên vô ích hết rồi!"

Ngô Tình Tình bị đánh đến hoa mắt chóng mặt trực tiếp ngất đi, người nọ sợ hãi gặp chuyện không may, vội vàng chạy đi.

Người qua đường vây quanh để hóng chuyện cũng giải tán.

Chỉ là không có ai báo cảnh sát, tựa hồ tất cả mọi người đều cảm thấy đây là kết cục mà cô ta nên có.

Nhưng tôi thấy, như vậy vẫn quá nhẹ với cô ta.

May thay, bản thân cô ta cũng không chịu thua kém.

Sau khi tỉnh lại lúc thì cười ngây ngô cả ngày, lúc thì khóc đến tê tâm liệt phế, có lúc lại hoảng sợ trốn vào trong góc, mơ hồ hét lên: "Đừng đánh tôi."

Cô ta thường vui vẻ vỗ tay: "Tôi biết bản thân mình có số phận không tầm thường, tôi là con gái của gia đình giàu có nhất thành phố A."

Ngày hôm đó, sau khi bị mấy con chó hung hăng cắn, cô ta nằm nửa giờ, rồi phá lệ đứng lên.

Tôi đi theo Ngô Tình Tình và thấy cô ta đi đến tòa nhà cao nhất của thành phố.

Ngô Tình Tình đi vào thang máy rồi từ từ đi lên.

Mười phút sau tôi nghe thấy một tiếng động lớn, cô ta mặc bộ quần áo tồi tàn, thân hình bị tàn phá, rơi xuống trở thành một vũn.g thị.t nát.

15.

Lúc tất cả những điều này diễn ra cũng không ảnh hưởng đến tâm lý của tôi nhiều lắm.

Tôi đã đỗ vào một trường 985 mà anh trai tôi đã từng theo học như mong muốn.

Sau khi tốt nghiệp, cũng tìm được một công việc tốt.

Từ nay về sau tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc bên bố mẹ, anh trai và tất cả những người tôi yêu thương.

Còn Ngô Tình Tình thì nên xuống đị.a ngụ.c với sự tham lam và ích kỷ của mình.

(Hoàn thành) 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store