Đọc rồi lựa cp chính để tui đặt tên với :))
Phần 4: tấm thẻ thực tập sinh idol
Sơ Min sau bữa sáng đã tỉ mỉ dặn dò bọn trẻ về những việc cần làm trong lúc bà vắng mặt. Trên những chiếc bàn cũ, chất đầy những chồng sách và tập vở đã được xin lại từ các nhà hảo tâm, sơ hướng dẫn các em tự học, như để tri thức từ ngoài đời thực đến với bọn trẻ mồ côi, dù đôi khi nó chỉ là những cuốn sách đã ngả vàng theo năm tháng. Sunoo nép sau lưng sơ, khép nép, tiếp nhận ánh mắt tò mò và đầy hiếu kỳ của bọn trẻ – ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu được đi ra ngoài cùng sơ, điều mà chúng chưa từng được trải qua. Cậu không dám nhìn thẳng lại, chỉ im lặng, cảm nhận sự lạ lẫm nhưng cũng ấm áp từ những ánh nhìn ấy.
Sơ Min, hiểu được điều đó, nhẹ nhàng trao cho Sunoo một chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời, mềm mại và ấm áp. Cậu khẽ quàng quanh cổ, để lộ đôi má hồng phúng phính tròn trịa và hơi hồng vì gió lạnh. Lúc này, cậu như một chú thỏ con nhỏ bé và đáng yêu, trông trắng trẻo, hồng hào, khiến ai nhìn vào cũng muốn mỉm cười, hay nhéo nhẹ để trêu chọc một chút.
Đường đến trung tâm thương mại khá xa, nên hai người phải đi xe buýt. Đây mới chỉ là lần thứ mười Sunoo bước chân ra khỏi viện kể từ khi cậu đến đây, và mọi thứ ngoài kia đều tràn đầy mới lạ. Cậu dõi theo từng dòng xe cộ, từng ánh đèn trên biển hiệu, những con người hối hả trên phố, ánh mắt mở to ngắm nhìn từng chi tiết. Trong lòng, cậu vừa hồi hộp, vừa háo hức như muốn ghi lại tất cả để đem về như một kho báu riêng.
Sơ Min để cậu tự do quan sát khung cảnh ngoài cửa kính, và đôi mắt Sunoo lấp lánh ánh sáng, nụ cười vô thức nở trên môi. Bà nhìn cậu, trong lòng cảm giác như một người mẹ đang đưa con đi chơi, vừa vui, vừa bâng khuâng khi nghĩ lại những gì mình đã làm suốt thời gian qua. Dù bà không ghét Sunoo, những hành động trước đây có thể khiến cậu bé cảm thấy tổn thương, nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc nhỏ bé này, bà nhận ra sự dịu dàng và trong sáng của cậu.
Khi gần trưa, sơ Min dẫn Sunoo đến một quán ăn nhỏ, ấm cúng, thích hợp cho mùa đông se lạnh. Món tteokguk nóng hổi được bày trước mặt, hương thơm lan tỏa, khiến bụng Sunoo lập tức kêu lên. Cậu cố nén cơn đói, không muốn tỏ ra giống một cậu bé từ viện, nhưng đôi mắt cậu không giấu được sự háo hức và tò mò.
Ngồi vào bàn, Sunoo luôn cảm giác như có ai đó đang quan sát mình. Cậu liếc quanh, phát hiện một người đàn ông ngồi cách hai bàn, đội mũ vành, đeo kính đen. Dáng vẻ lạ lẫm ấy khiến cậu hơi bối rối, nhưng cậu hiểu đó là quyền riêng tư của người khác nên không dám nhìn lâu. Nhận thấy điều này, sơ Min khéo léo nhích ghế sang, che chắn tầm nhìn, để Sunoo yên tâm thưởng thức bữa ăn.
Bữa ăn trôi qua trong ấm áp và yên bình. Hương tteokguk ngọt thanh, nóng hổi, chan hòa cùng không khí se lạnh ngoài cửa kính, khiến Sunoo lần đầu cảm nhận niềm vui giản dị nhưng sâu sắc, một thứ niềm vui mà từ lâu cậu chưa từng trải qua.
Khi chuẩn bị đứng dậy, một tiếng kéo ghế vang lên, người đàn ông đội mũ vành đi thẳng đến chỗ Sunoo, dúi vào tay cậu một tấm thẻ, rồi quay trở về vị trí. Sơ Min hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh, kéo Sunoo ra khỏi quán. Cậu vẫn còn sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì sơ Min giải thích:
— "Đừng lo, đây chỉ là tấm thẻ mời làm thực tập sinh idol. Hễ ai có ngoại hình ưa nhìn là họ đưa thẻ thôi, con không cần để tâm, có thể cất lại làm kỷ niệm."
Sunoo đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhận được một cơ hội như vậy. Cậu nhẹ nhàng cất tấm thẻ vào túi áo, vừa ngượng ngùng, vừa vui vẻ.
Sơ Min mỉm cười hiền từ, ánh mắt ấm áp:
— "Sunoo à, con thật sự đáng yêu. Một cục bột trắng trẻo như vậy, tuổi con mà giữ được nét thuần khiết và trong sáng, thực sự quý giá."
Sunoo cúi đầu, má ửng hồng, lòng ấm áp vô cùng. Cậu biết rằng, ký ức hôm nay sẽ là một phần đẹp đẽ, mà cậu sẽ trân trọng suốt đời.
Về đến viện, trời đã gần tối. Đám trẻ đã được một sơ khác dỗ vào phòng, không ra đón hai người. Sunoo ôm ba túi đồ lớn, cảm ơn sơ Min vì đã đưa cậu đi mua sắm và chăm sóc trong ngày hôm nay. Cậu cẩn thận cất đồ, rửa mặt, thay bộ đồ ngủ, rồi đứng bên cửa sổ ngắm nhìn trăng. Đôi mắt cáo lấp lánh ánh sáng như những vì sao trên trời, đôi môi chúm chím cong lên nụ cười hạnh phúc – một niềm vui nhẹ nhàng, sâu thẳm, mà chỉ có cậu mới cảm nhận được.
Một ngày nữa trôi qua yên bình, đều đặn như nhịp thở êm đềm của cuộc sống nơi trại trẻ mồ côi. Những đứa trẻ bận rộn với công việc phụ giúp các sơ, chăm chỉ tự học và thỉnh thoảng được các thầy cô từ bên ngoài đến truyền dạy những kiến thức quý báu. Mỗi tiết học như vậy đều trở nên đặc biệt, khiến bọn trẻ chăm chú không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, như thể mọi kiến thức đều là viên gạch xây dựng tương lai. Dẫu vẫn tồn tại những lúc bốc đồng, ích kỷ hay ghen tị – tất cả đều chỉ là những gam màu nhỏ giữa bức tranh lớn của khát vọng, khao khát trưởng thành, muốn vươn lên, và tìm thấy giá trị bản thân, thay vì chỉ mải mê theo đuổi những trò vui chóng qua như bao đứa trẻ khác. Có lẽ, xuất phát điểm đầy bất công của họ đã phần nào rèn luyện, tôi luyện tâm hồn và trí tuệ, khiến họ trưởng thành nhanh hơn tuổi.
Sunoo cũng vậy, ham học, luôn nằm trong nhóm những học sinh dẫn đầu lớp. Về khả năng học tập của cậu, chẳng ai ganh tị, trái lại, đôi khi các bạn nhỏ đến nhờ cậu giải thích bài, và Sunoo luôn tận tình, kiên nhẫn chỉ dạy. Thỉnh thoảng chính cậu cũng phải dừng lại để nhờ người khác hướng dẫn những chỗ chưa hiểu, nhưng điều đó chưa bao giờ khiến cậu nản lòng. Mỗi lần giảng giải cho bạn, cậu cảm thấy một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng, như được chia sẻ ánh sáng mà mình tích lũy từ những trang sách.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Sunoo ngồi ở bàn số hai, vóc dáng nhỏ nhắn của cậu khiến cậu không bao giờ che mất tầm nhìn của những bạn phía sau. Cậu chăm chú nắn nót từng nét chữ, tai lắng nghe từng lời giảng của giáo viên, mắt sáng long lanh, dường như cả thế giới xung quanh đã lắng xuống để nhường chỗ cho sự tập trung của cậu, cho sự chăm chỉ và tinh thần học hỏi của một tâm hồn trẻ thơ đầy khát vọng.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên những tiếng xôn xao chưa từng thấy trong tiết học bình thường. Sunoo khẽ nhướn mắt nhìn ra, nhận ra ở cửa lớp, hai bóng người cao lớn đứng đó – chính là hai cậu con trai của hai phu nhân tài phiệt, Jake và Sunghoon. Ánh mắt cậu lóe lên sự ngạc nhiên:
— "Hai cậu ấy đến đây làm gì nhỉ... chẳng lẽ đến học cùng với bọn mình? Nhưng họ giỏi như vậy rồi, còn có gì để học nữa cơ chứ..."
Tiếng đẩy cửa vang lên, kéo Sunoo trở về thực tại. Hai cậu bé bước vào lớp, cúi chào giáo viên với phong thái tự tin và nghiêm túc, giọng nói rõ ràng, dõng dạc, như muốn khẳng định sự hiện diện của mình:
— "Xin chào mọi người, mình là Jake, sinh ra và lớn lên tại Úc. Mới về Hàn Quốc không lâu nên tiếng Hàn vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, mong mọi người giúp đỡ nhé!" – cậu bé tóc nâu cao ráo, nở nụ cười tươi rạng rỡ, khiến bầu không khí lớp học lập tức sáng bừng. Những bạn nữ không khỏi khúc khích, ánh mắt dán chặt theo cậu.
Mọi ánh nhìn đổ dồn sang cậu bé tóc đen theo sau, Sunghoon:
— "Mình là Park Sunghoon, bạn thân của Jake. Chúng mình đến đây để học hỏi, trải nghiệm thêm nhiều điều mới, và hi vọng có thể cùng các bạn chia sẻ niềm vui học tập, đồng thời tìm hiểu cách mọi người sinh hoạt ở đây..."
Cậu bé với làn da trắng, lông mày rậm đen, khuôn mặt trầm tĩnh nhưng nam tính, tỏa ra khí chất giống như một hoàng tử mùa đông, khiến bất kỳ ai cũng khó rời mắt. Sunoo thầm nghĩ, nếu mình đứng lên giới thiệu, chắc chẳng ai để ý, cậu thiếu tự tin so với hai người kia.
Trên bục giảng, Jake và Sunghoon dường như cũng nhận ra ánh mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên và lấp lánh của Sunoo, cậu bé mắt cáo mà hai người từng gặp hôm trước. Hai người dở khóc dở cười. Cô giáo dẫn họ về chỗ ngồi phía sau, và khi đi ngang qua Sunoo, Jake tinh nghịch nháy mắt, khiến má cậu đỏ ửng. Chưa từng có ai trêu đùa cậu như thế, Sunoo vừa ngượng, vừa lúng túng.
Tiết học trôi qua, lớp học đầy tiếng cười và năng lượng bất thường từ các bạn nữ. Sunoo không thể phủ nhận rằng cậu bị thu hút bởi Jake và Sunghoon, nhưng vẫn tập trung theo dõi bài học, ghi chép cẩn thận. Khi tiếng chuông kết thúc vang lên, cậu nhanh chóng thu dọn sách vở, chuẩn bị về phòng.
Nhưng chưa đi được bao xa, bỗng vai Sunoo bị đập nhẹ:
— "Cậu ơi, cậu đi nhanh quá, mình chạy mãi mới đuổi kịp đó ><" – Jake hớn hở, mái tóc nâu bông xù nhấp nhô theo từng bước chân. Sunghoon đi ngay phía sau, nở nụ cười nhẹ, mắt lấp lánh sự thích thú.
Sunoo chợt nhớ lời sơ Min tối hôm trước, từ nay cậu sẽ giao lưu cùng hai cậu bé này. Cậu mỉm cười, đôi má phồng lên, mắt cáo tít lại, ánh mắt sáng lấp lánh:
— "Xin lỗi nhé, hai cậu tìm mình có việc gì? Mình sẽ giúp hết sức."
Jake bật cười, vô thức nói:
— "Nhìn cậu đúng là giống một chú cáo thật sự đó."
Sunghoon cũng mỉm cười, vốn từ đầu đã nghĩ vậy nhưng chưa từng nói ra. Sunoo cảm thấy rất thú vị nên hỏi lại:
"Cáo á? Vậy là khen hay chê thế tại tớ chưa từng nhìn thấy cáo bao giờ"
Jake suy nghĩ trong 3 giây và trả lời ngay:
"Cáo đáng yêu lắm đó, mắt cậu có dáng mắt cáo, chếch hướng lên vầy nè!"- vừa nói vừa đưa hai tay kéo đuôi mắt lên trên để Sunoo mường tượng.
Cậu bật cười khanh khách, Jake vui tính quá.
"Vậy à, tớ sẽ coi đây là một lời khen nhé ^^"
Ba người cùng đi đến một góc yên tĩnh hơn trong viện để trò chuyện. Sunoo đồng ý dẫn họ tham quan, giải thích những điều mà hai cậu bé tò mò muốn tìm hiểu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sunoo, ánh mắt trong veo và nụ cười nhẹ nhàng phản chiếu niềm vui giản dị nhưng sâu sắc – niềm vui được chia sẻ, được gần gũi với những người bạn mới, và cảm giác lần đầu tiên được tôn trọng, được ngưỡng mộ một cách chân thành.
Sunoo dẫn hai cậu bé đi quanh khuôn viên viện, từng bước chân đều in hằn trên nền sân gạch lạnh lẽo nhưng sạch sẽ. Cậu chỉ tay về những luống rau, nơi sáng nay cậu vừa nhặt rau chuẩn bị bữa trưa:
— "Cậu thấy không, rau ở đây chủ yếu được trồng để phục vụ bọn mình và cho một vài loài vật nuôi trong viện. Không giống như rau ở nhà cậu đâu, chúng mình phải chăm sóc từng li từng tí."
Jake nghiêng người quan sát, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú:
— "Thật thú vị! Ở Úc mình chưa từng thấy nơi nào mà các con phải tự trồng rau như thế này."
Sunghoon trầm lặng đi theo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Sunoo với vẻ tò mò:
— "Mình nghe mẹ nói rằng cậu bé này rất giỏi... giờ mới hiểu ý mẹ."
Sunoo khẽ cười, đôi má đỏ lên vì lời nhận xét. Cậu dẫn họ qua khu nhà học tập, nơi những chồng sách cũ được sắp xếp theo lối ngay ngắn. Những cuốn sách dày, với bìa sờn cũ, mùi giấy phai màu, là món quà của các nhà hảo tâm, nhưng với bọn trẻ, đó là kho tàng tri thức vô giá.
— "Ở đây, bọn mình tự học. Sách thì cũ, nhưng kiến thức thì mới. Nếu muốn biết điều gì, cứ đọc thử nhé!" – Sunoo nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nhỏ nhưng tràn đầy tự hào.
Jake háo hức lật từng trang sách, đôi tay cẩn thận sờ vào từng dòng chữ, trong khi Sunghoon ngồi xuống cạnh Sunoo, nghiêng đầu quan sát cậu chăm chú:
— "Mình thấy cậu rất kiên nhẫn khi học nhỉ... cách cậu ghi chép, thật sự rất gọn gàng."
Sunoo hơi ngượng, mắt cáo lóe lên ánh sáng tự hào:
— "À... cũng bình thường thôi mà. Mình chỉ cố gắng thôi."
Họ tiếp tục đi, qua khu vui chơi của viện, nơi những đứa trẻ khác đang nô đùa. Jake nhanh chóng nhận ra một chiếc xích đu, ánh mắt sáng lên:
— "Sunoo à, chúng mình có thể thử chơi không?"
Sunoo khẽ lắc đầu, vừa cười vừa lúng túng:
— "À... mình không thường chơi đâu, nhưng các cậu muốn thử thì cũng được. Chỉ cần cẩn thận thôi nhé."
Jake và Sunghoon lần lượt thử, tiếng cười của họ vang lên lẫn trong gió sớm. Sunoo đứng nhìn, đôi mắt tỏa sáng một cách lạ thường, cảm giác như vừa tìm thấy niềm vui giản dị mà lâu nay chưa từng trải qua.
Khi trời bắt đầu ngả chiều, ba người dừng chân trước một khu vườn nhỏ, nơi những bông hoa dại vẫn kiêu hãnh khoe sắc. Sunoo nhẹ nhàng chỉ vào từng bông hoa, kể tên và công dụng của chúng, đôi khi lặng yên, để cho hai cậu bé tự ngắm nhìn.
— "Cậu có biết không, bọn mình hầu như không có cơ hội ra ngoài nhiều. Chúng mình chỉ đến những bữa tiệc hoặc luyện tập trong một không gian kín. Mọi thứ bên ngoài đều rất mới mẻ với bọn mình." – Jake thì thầm, ánh mắt long lanh như muốn ghi nhớ mọi chi tiết xung quanh.
Sunghoon khẽ gật đầu, trầm lặng đứng bên cạnh Sunoo, ánh mắt lặng lẽ quan sát cậu. Sự im lặng ấy lại mang một cảm giác gần gũi, chân thành đến kỳ lạ. Sunoo cảm nhận được sự ấm áp từ họ, lòng bỗng dưng nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Trên đường trở về viện, Jake và Sunghoon đi sát bên Sunoo, cười nói râm ran, kể những chuyện nhỏ về trường học, về các thú vui ở nước ngoài mà họ từng trải nghiệm. Sunoo dẫn họ qua từng hành lang, từng phòng học, chỉ tay giới thiệu từng khu vực một, thỉnh thoảng lại nhắc nhở: "Đừng đi nhanh quá, sàn hơi trơn đó." Ánh mắt cậu lóe lên niềm vui khi thấy hai cậu bé hứng thú, đôi môi chúm chím khẽ cong lên, biểu hiện niềm hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn.
Khi trở về đến phòng của Sunoo, cậu tạm biệt hai cậu bé ở cửa, giọng nhỏ khẽ khàng:
— "Ngày mai mình sẽ dẫn các cậu đi một vài chỗ nữa, chắc chắn sẽ rất thú vị. Nhưng giờ thì phải nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều việc lắm."
Jake nháy mắt tinh nghịch:
— "Chúng mình mong lắm, Sunoo à. Cảm ơn cậu đã dẫn tụi mình tham quan hôm nay."
Sunghoon cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, và cả ba người cùng nhau bước vào bóng chiều cuối ngày, để lại phía sau là ánh sáng vàng nhạt của buổi hoàng hôn, nhuộm cả sân chơi và khuôn viên viện mơ màng. Sunoo đứng nhìn theo bóng lưng hai cậu bé, trái tim tràn đầy cảm giác hạnh phúc, tự nhủ:
— "Có lẽ... hôm nay là một trong những ngày tuyệt nhất của mình."
Gió chiều thổi qua, rối nhẹ mái tóc mềm mượt của Sunoo, khẽ rung lên từng sợi như chạm vào nhịp tim cậu. Ánh sáng hoàng hôn soi rọi trên nền gạch, phản chiếu đôi mắt cậu như chứa cả một bầu trời lấp lánh sao, và cậu cảm thấy trong lòng một sự ấm áp dịu dàng – thứ ấm áp đến từ tình bạn, sự quan tâm và những trải nghiệm lần đầu tiên được chia sẻ.
Ngay cả khi bóng tối bắt đầu trùm phủ, Sunoo vẫn đứng lặng nhìn, hít thật sâu không khí mát lành, cảm nhận từng khoảnh khắc bình yên mà hiếm hoi này. Một ngày nữa khép lại, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đều sáng rực, như thể cả thế giới này đang mỉm cười với một chú bé mắt cáo nhỏ nhắn, hồn nhiên mà tràn đầy tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store