ZingTruyen.Store

Doc Quyen Nuong Chieu Rhycap

Sinh nhật Quang Anh, như mọi năm, vẫn ồn ào và đầy đủ tất cả những thứ xa xỉ mà người ta có thể tưởng tượng.

Phòng tiệc rộng lớn được phủ đầy hoa ly trắng, ánh đèn vàng rọi xuống những bộ vest chỉn chu và những chiếc váy dạ hội lộng lẫy. Người lớn nói chuyện cổ phiếu, con cháu các cổ đông rón rén bước đến, từng người một trao quà cho cậu thiếu gia nhà họ Justify. Đồng hồ giới hạn, mô hình cơ khí mạ vàng, thậm chí có người tặng cả một cặp vé du thuyền sang chảnh.

Quang Anh cười, gật đầu, cảm ơn từng người. Nhưng ánh mắt anh cứ lơ đãng tìm quanh — như thể đang chờ một người không thuộc về thế giới này.

Và rồi cậu thấy Đức Duy đứng bên cửa, im lặng. Không chen vào đám đông, không lại gần bàn tiệc. Cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, tay cầm hờ chiếc túi nhỏ, như đang tự hỏi liệu mình có nên đến hay không.

Anh không nghĩ gì thêm, chỉ bước xuống khỏi bục, lướt qua bao người và nắm lấy cổ tay cậu.

"Ra ngoài với anh một chút."

Ban công tầng ba lạnh hơn Quang Anh tưởng. Nhưng gió lạnh không đủ làm cậu dừng lại. Anh quay sang nhìn người đang đứng lặng bên cạnh mình, hơi thở mỏng nhẹ như sương đêm.

"Em không tặng quà của mình à?" Quang Anh hỏi, giọng nhẹ như thể chỉ là lời mở đầu cho một cuộc trò chuyện.

Đức Duy cúi xuống, rút trong túi áo ra một vật nhỏ — là một tờ giấy gấp đôi, bên trong có hai tấm ảnh.

Một tấm là Quang Anh đang ngủ gục trên bàn học, ánh sáng hắt qua cửa sổ làm nổi bật những sợi tóc rối nhẹ. Tấm còn lại là bóng hai người đi cạnh nhau dưới hàng cây trong sân trường, phía trên là giàn hoa giấy tím đang rơi.

"Chỉ là mấy tấm em chụp bằng máy film cũ," Đức Duy nói, tay siết lại như sợ người kia sẽ cười. "Em không có gì đặc biệt để tặng anh cả. Nhưng em muốn giữ lại những khoảnh khắc đó. Tại vì nếu không giữ, em sợ sẽ quên mất... mất anh."

Quang Anh nhìn thật lâu. Không nói gì. Chỉ lặng lẽ cầm lấy.

"Anh có mấy chục món quà đắt tiền tối nay," anh nói, mắt vẫn không rời hai tấm ảnh. "Nhưng chỉ có một món khiến anh muốn bỏ vào túi áo ngực, giữ sát tim."

Đức Duy im lặng.

"Là em đó," Quang Anh nói tiếp, môi cong lên thành một nụ cười rất nhẹ. "Là em... với mấy tấm ảnh mờ mà anh chưa từng biết mình từng được chụp."

Đức Duy mở miệng, nhưng lại chẳng biết nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt rưng rưng không vì xúc động quá lớn, mà chỉ vì một điều giản dị: mình được nhìn thấy.

Không cần lời yêu. Không cần gói quà đẹp. Chỉ cần một người như Quang Anh — người có thể đứng giữa một rừng ánh sáng mà vẫn đưa tay ra, nắm lấy cậu — là đủ.

"Em cứ nghĩ món quà phải to tát cơ," cậu thì thầm.

"Không cần," Quang Anh đáp, khẽ chạm tay lên bức ảnh. "Vì anh thấy quý những thứ mà không ai khác thấy — giống như em đã thấy anh lúc ngủ gục, và lúc không che giấu mình nhất."

Khi khách khứa rời đi gần hết, Quang Anh quay về phòng, tay vẫn giữ tờ giấy bé xíu đó trong túi áo. Anh đặt nó vào hộp gỗ nhỏ trên kệ, nơi cậu vẫn giữ những thứ quan trọng nhất — một chiếc khăn tay của bà từ hồi bé, một lá thư từ ông nội, và giờ là món quà của Đức Duy.

Anh nhìn hộp gỗ một lúc, rồi viết lên mặt trong nắp một dòng chữ nhỏ:

"Không cần quý giá, chỉ cần đúng người."

"Trong muôn điều lấp lánh trên đời,
Chỉ ánh nhìn em – là điều anh muốn giữ lại."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store