8.1
Chàng là hoàng thượng của Long quốc, là quốc gia đứng đầu trong năm nước.
Chàng ít khi ở trong kinh thành, cũng ít ngồi trên ngai vàng lo chuyện triều chính, vì đã có hoàng huynh của chàng là Tam vương gia lo liệu. Còn chàng, đích thân ngự giá thân chinh ở vùng biên cương xa xôi.
Ta là hoàng hậu của chàng, dĩ nhiên là phải theo chàng rồi. Dù đối với một nữ tử, ở một nơi toàn nam nhân và thiếu thốn nhiều thứ như vậy thường sẽ rất khó chịu, nhưng vì chàng, ta nguyện ý.
Ta là thanh mai trúc mã của chàng, cũng là một hoàng hậu hờ do chàng lập nên để làm bù nhìn cai quản hậu cung. Ta tuy là hoàng hậu của chàng, nhưng thái độ của chàng rất lạnh nhạt, có quan tâm thật, nhưng vẻ quan tâm ấy chưa đụng tới đáy mắt của chàng.
Có lẽ chàng vẫn còn hận ta, cũng đã nhiều năm như vậy, chàng vẫn chưa quên nhỉ? Năm đó vì quá yêu chàng, trước mắt bá quan văn võ, ta đã cầu xin tiên đế sắc phong cho ta làm thái tử phi, để có thể ở bên cạnh chàng nhiều hơn. Nhưng lúc đó ta lại quên mất, chàng ghét nhất là bị người ta quyết định cuộc đời, cho nên suốt hai năm cuộc sống chăn gói, chàng chưa bao giờ đụng vào ta.
Đừng nghĩ chàng tìm nữ nhân bên ngoài để giải quyết, chàng là người có cái suy nghĩ chung thủy với nương tử, không chịu được cảm giác thất bại khi phải tìm nữ nhân khác ngoài nương tử của mình, cho nên trong phủ chưa bao giờ có thị thiếp. Thẳng đến hai năm sau, khi đã nguôi giận, chàng mới chịu động phòng với ta. Ta biết chàng đối với ta là phát tiết, vì chàng chưa bao giờ dịu dàng cả, luôn làm ta đau. Có lần đau quá, ta cầu xin chàng: "Chàng nhẹ chút, thiếp rất đau"
Chàng lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nữ nhân của ta"
Ta chỉ biết trân người chịu đựng, tiếng thút thít dừng lại ở cánh môi đang cắn nát.
Mấy năm sau tiên đế băng hà, chàng lên làm hoàng thượng, ta cũng thành hoàng hậu. Sau đó giặt ngoài biên cương làm càng, chàng muốn đích thân chiến đấu, chàng nói:
"Ngươi là nữ nhân, theo ta làm gì? Ở nhà mà cai quản hậu cung, đợi ta đánh giặc xong, trở về đưa ngươi đi Giang Nam"
Ta mỉm cười, hóa ra chàng còn nhớ mong muốn của ta. Nhưng ta không thể nào xa chàng được, thật sự không được, cho nên đành nhờ muội muội của ta là vương phi của Tam vương gia cai quản hậu cung.
Thật ra như vậy cũng tốt, rõ ràng chỉ có ta là có thể chăm sóc tốt cho chàng, từ miếng ăn đến giấc ngủ, chàng không phải rất tốt hay sao? Cũng chỉ có ta là hiểu chàng muốn gì để chiều chuộng thôi. Dù sao ta cũng yêu chàng lâu như vậy, theo chàng lâu như vậy, không hiểu chàng thì rất xấu hổ khi mang tiếng là nương tử của chàng nha.
Mấy năm ngoài biên cương, coi như cũng rất tốt, chỉ là ta vẫn chưa có được trái tim chàng, chưa được chàng dịu dàng lần nào. Ta cũng chưa mang thai, ta lớn tuổi như vậy, một mụn con còn chưa có, khiến cho chàng rất lo lắng. Dù ngoài mặt chàng có vẻ rất điềm tĩnh như vậy, nhưng ta biết chàng rất muốn có đứa nhỏ rồi.
Lúc đó Yến quốc là một quốc gia nhỏ, vì ngu ngốc xâm chiếm Long quốc cho nên bị chàng đánh chiếm, họ sợ mất quốc, cho nên để hòa giải, cô công chúa duy nhất, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng được đưa sang hòa giải.
Ta biết chàng thật sự thích nàng ấy, ta lớn lên cùng chàng, ở cạnh chàng nhiều năm như vậy, còn không biết chàng muốn cái gì sao. Lúc thấy nàng ấy từ xa, ánh mắt của chàng trở nên rất dịu dàng, ta buồn bã nhìn chàng, ganh tị nhìn nàng ấy. Ta ở bên cạnh chàng nhiều năm như vậy, chàng chưa có nhìn ta như vậy lần nào, nhưng nàng ấy vừa xuất hiện, ánh mắt ấy đã thay đổi.
Kể từ lúc đó, cái gì là chung thủy với nương tử, cái gì là không chịu nổi cảm giác thất bại, chàng không còn nhớ đến nó nữa. Vì chàng đã yêu nữ nhân xinh đẹp ấy, một nữ nhân hơn ta tất cả bội phần. Từ sự xinh đẹp đến tài năng, đều hơn ta rất nhiều. Ta không có gì cả, ngoại trừ tình yêu bất diệt với chàng.
Chàng rất sủng nàng ấy, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho nàng ấy, luôn nâng niu và trân trọng nàng, chưa bao giờ để nàng ấy đụng vào bất cứ công việc nặng gì. Ta sờ sờ gương mặt của mình, cảm thấy hình như mình đã già rồi, không giống trước đây xinh đẹp nữa. Nhưng ta biết dù ta có xinh đẹp hơn nàng ấy, có tài giỏi hơn nàng ấy, thì chàng cũng sẽ không yêu ta.
Nàng ấy trở thành thiếp của chàng, một tiểu thiếp nhận được sự ân sủng nhiều vô kể. Khác với ta là hoàng hậu, mà mỗi đêm cứ nằm trong gia phòng hiu quạnh, lâu lâu chàng sẽ ghé sang ngủ với ta, xem như an ủi. Trước kia mỗi khi làm xong, chàng sẽ ôm ta ngủ. Bây giờ, chàng quay lưng lại, ta ôm chàng ngủ. Có mấy đêm không chợp mắt được, vì đêm nay chàng ở đây, cho nên ta phải ngắm chàng cho thật kĩ chứ, vì lại thêm một thời gian lâu lắm, chàng mới quay lại với ta.
Nàng công chúa kia thật ra rất hiểu chuyện, cũng hiền lành, nàng thường tìm đến ta tâm sự. Nàng nói nàng đã có người mình yêu, cả hai đã chuẩn bị thành thân, đùng một cái nàng bị đưa sang đây hòa giải, tuy được chàng ân sủng vạn phần, nhưng nàng vẫn chưa yêu chàng.
Ta biết chàng biết điều đó, nhưng có lẽ chàng đang dối lòng mình thì sao, giống như ta vậy, luôn dối lòng, rõ ràng rất ganh tị với nàng ấy, nhưng lại cứ vờ như không sao.
Ta còn biết làm gì khác bây giờ, nàng ấy giỏi binh pháp, giỏi cầm kì, giỏi thi họa, giỏi ca hát. Ta không biết binh pháp, chút ít cầm kì, không có thi họa, rất dở ca hát, ta chỉ biết sở thích của chàng, món chàng thích ăn, biết mỗi mình chàng. Cho nên chàng có thích nàng ấy cũng phải.
Nhiều khi chàng đưa nàng ấy đi dạo, ta cứ như một tì nữ đi theo phía sau, quần áo trang sức trên người nàng ấy luôn nổi bật hơn ta, cho nên nhiều người lầm tưởng đó là nương tử của chàng. Còn có một số tướng luôn ủng hộ nàng ấy, lí do là vì nàng ấy còn trẻ, còn khỏe, có thể sinh cho chàng một đứa nhỏ. Còn ta, họ bây giờ không mấy quan tâm đến.
Có mấy đêm nhớ chàng quá đến tìm chàng, phát hiện chàng đang tùm mọi cách khiến nàng ấy vui. Ta nép vào một chỗ, mê mẩn nhìn khuôn mặt của chàng. Hóa ra chàng một mặt thú vị như vậy, đáng yêu như vậy, ước gì chàng cũng vui vẻ với ta như vậy.
Ở chỗ bìa rừng gần doanh trại đóng quân, có một rừng hoa đào rất đẹp, mỗi năm chàng đều dẫn ta ra đó ngắm hoa, nhưng năm nay ta lại đi một mình. Tối đến choàng cái áo ra ngoài, một mình ta ngồi giữa rừng hoa, nước mắt rơi ướt mi. Bên tai văng vẳng lời hứa kia: "Đợi ta đánh giặc xong, trở về đưa ngươi đi Giang Nam"
Nhưng cuối cùng, ta cũng chỉ có một mình, chàng không bao giờ trở về nữa.
Từ lúc có nàng ấy, chàng cũng quên mất sự tồn tại của ta. Có khi phải đợi lính nhắc, chàng mới đi đến chỗ ta, mới chạm vào ta. Đêm nào cũng lạnh hết, có tháng chàng không tới, có tháng chàng tới một lần, nhiều lắm cũng chỉ ba lần thôi. Ta chỉ có một mình rất cô đơn, ta ngủ không được, mới ôm bộ đồ chàng ra, ta không dám giặt, vì nó có mùi của chàng. Ôm nó, ta sẽ dễ ngủ hơn.
Khi ta nhận tin mình có thai hai tháng, cũng là lúc phải chia xa chàng.
Lúc đó Thiên quốc giặc đột kích bất ngờ, quân lính chúng ta chạy không kịp. Khi ấy ta đang mãi phơi đồ, chàng chạy ngang qua, thấy ta liền hốt hoảng kéo ta đi. Ta ôm cái bụng nhỏ, sợ chạy gấp gáp sẽ ảnh hưởng đứa nhỏ. Lúc ra đến bên ngoài, ngoài ý muốn không đủ ngựa, giặc lại sắp đến gần, lúc chàng định kéo ta lên, một tướng hét lớn:
"Hoàng thượng, còn có công chúa"
Chàng giật mình nhìn nàng ấy đang được lính đưa đến, cả người sợ hãi, chàng cưng chiều vươn tay ôm lấy nàng ấy lên, quay lại nói với họ: "Mau tìm con ngựa khác cho hoàng hậu"
"Hoàng thượng, đã hết cỡ ngựa rồi ạ! Ngựa đã bị giặc giết gần hết"
Chàng nhíu mày, đưa tay muốn kéo ta lên, người tướng kia lại nói: "Nếu như ba người thì ngựa sẽ rất chậm"
"Cứu viện gần nhất sắp tới"
"Nếu để họ bắt được cả ba người, sẽ không được. Hơn nữa, công chúa đang mang long thai"
Chàng bất ngờ nhìn công chúa, vẻ mặt thật sự hạnh phúc.
"Chi bằng để người dẫn nương nương chạy vào lối mòn trong rừng, đợi đến khi cứu viện đến là ổn. Lối mòn đó không phải ai cũng biết"
Ta thấy chàng cứ nhìn chằm chằm nàng ấy, ánh mắt rất kiên định. Ta rất sợ, níu lấy góc áo chàng, cầu xin chàng: "Đừng bỏ thiếp, đừng bỏ thiếp lại, thiếp cũng mang... "
"Ta xin lỗi" Chàng gạt tay ta đi: "Nàng ấy quan trọng hơn"
Ta đau lòng đứng trân người ra nhìn chàng, nhìn thấy chàng quất ngựa chạy đi, tay ta ôm cái bụng nhỏ, ta run rẩy gọi chàng, chàng mau trở lại, đừng bỏ ta.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, đừng bỏ thiếp, hoàng thượng..."
"Nương nương, mời chạy hướng này"
Giặc đuổi đến, ta không thể gọi chàng được nữa, vì đứa nhỏ, ta phải lo cho đứa nhỏ. Ta chạy theo lối mòn, chạy thật nhanh. Nhưng giặc vậy mà lại đuổi theo kịp, chạy đuổi theo ta. Hai chân ta do chạy lâu nên giày đã mòn, chân toàn máu, lính của mình thì không quan tâm đến ta, vỏ ta chạy mất, ta chỉ có một mình, rất sợ, rất cô đơn.
Lúc vị tướng giặc muốn giơ tay bắt ta, ta cấp ngã, cái bụng đập vào tảng đá lớn ven đường, máu chảy rất nhiều, ta đau đớn ôm bụng, nước mắt lã chã: "Con ta... con ta... con ơi..."
Vị tướng giặc xuống ngựa chạy đến đỡ ta dậy, lính giặc quay quanh ta, hỏi han ta: "Vị hoàng hậu này, người có sao không? Là xảy thai sao?"
Ta không còn nhờ ai khác được, đành bám víu lấy họ: "Cứu... cứu... con ta..."
Nói xong ta ngất đi, hoàn toàn không biết gì nữa.
Ta ngủ rất lâu, không biết là đã bao lâu rồi, tự mình mở mắt tỉnh dậy, ta thấy chàng đang ngồi trước mặt ta, vẻ mặt lo lắng, chàng chịu lo lắng cho ta rồi sao?
Chàng nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
Phất tay ra lệnh cho nô tì đem đồ ăn và nước uống vào.
Ta nhìn chàng, vẻ mặt vô cảm, tay sờ sờ cái bụng nhỏ, cổ họng ta khoi rát, nhưng ta vẫn cố nói: "Con của thiếp đâu?"
Chàng không trả lời, đỡ ta dậy, đút ta chút nước. Chàng nói: "Ngươi có muốn ăn chút gì không?"
"Con của thiếp đâu?"
"Ngươi ngất lâu lắm rồi! Ăn một chút để lấy sức khỏe"
"Con của thiếp đâu?"
"Ngươi còn mệt không? Ta mời đại phụ đến khám cho ngươi"
"Con của thiếp đâu?"
Chàng mím môi mỏng lại, mặt chàng vẫn lạnh như vậy, điềm tĩnh như vậy, lạnh lùng nói với ta: "Chết rồi"
Ta vẫn không biểu cảm, trong lòng trống rỗng, mắt vô hồn. Ta quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói với chàng: "Thiếp muốn nghỉ ngơi"
Chàng vuốt ve vài cọng tóc của ta, nói với ta: "Ngươi nghỉ ngơi đi, cần gì cứ gọi ta"
Nói xong, chàng liền đi ra ngoài, để lại ta với nỗi đau đớn khôn nguôi.
Giữa chiến trận chàng bỏ ta một mình để ôm lấy mỹ nhân chạy đi, còn ta bơ vơ một mình, ngay cả đứa con cũng mất, bây giờ chàng ra vẻ quan tâm như thế với ta làm gì, ta không cần chàng thương hại, chàng như trước đây đi, lạnh lùng với ta đi, ta sẽ vui hơn ấy chứ.
Ta nằm suốt trong phòng, chưa bước ra khỏi phòng một bước. Mấy ngày ấy nàng hay đến tâm sự và trò chuyện để ta vui, thật sự cũng rất vui. Ta rất quý nàng ấy, nàng ấy không có lỗi, lỗi là do ta quá yêu chàng.
"Tỷ tỷ, người ăn cái này"
Ta há miệng để nàng đút ta, ăn thật sự rất ngon.
Nàng lại bắt đầu kể chuyện cho ta nghe, ta liền ra hiệu dừng lại.
"Mau kể cho tỷ nghe, lúc tỷ bất tỉnh, đã có chuyện gì?"
Nàng ấy ấp úng một lát rồi nói. Lúc ta ngất đi, tướng giặc vội vã mời đại phu để chạy chữa cho ta, ta mỉm cười, thì ra giặc ngoài còn tốt hơn người nhà.
Vài canh giờ quân tiếp viện đến, thành công bắt được tướng giặt, giết hơn một nửa quân giặc. Chàng chính là người cứu được ta ra, lúc ấy ta đang được đại phu chữa trị, lúc chàng xong vào, cả người ta đỏ thẫm màu máu, nằm trên sàn nhà.
Chàng đi đến ôm ta, vẻ mặt âm trầm giận dữ hỏi đại phu: "Đây là chuyện gì?"
Đại phu sợ hãi đáp: "Người... người này... xảy thai... "
"Cái gì?"
Vị đại phu kể lại hết câu chuyện chi chàng nghe, chàng lúc này mới run run ôm lấy ta.
Ta mỉm cười, thì ra thật sự là thương hại.
"Còn mấy vị tướng giặc kia, chàng đã giết chưa?"
Nàng ấy lắc đầu: "Vẫn chưa"
Ta gật đầu: "Tốt lắm"
Hôm sau, ta ăn mặc thật xinh đẹp để đến gặp chàng. Từ lúc đến doanh trại, mấy bộ đồ sặc sỡ này ta chưa đụng tới lần nào. Ta cũng không còn búi tóc nữa, nhẹ nhàng thả xuống vai, chỉnh kiểu tóc hồi nhỏ ta thích, sau đó đi tới gặp chàng.
Chàng ngồi trong doanh trại đọc binh thư, thấy ta đến, chàng nhíu mày: "Ngươi chưa khỏe, ra ngoài làm gì?"
Sau đó nhìn tới bộ y phục và mái tóc của ta, lại lạnh lùng nói: "Ngươi mặc mấy bộ y phục này làm gì? Còn nữa, người là nữ giữ đã có gia thất, còn xõa tóc để làm gì? Để người ta nhìn vào còn ra hệ thống gì nữa, không phải mất mặt ta sao?"
Ta sờ sờ mái tóc của mình, mỉm cười với chàng: "Đã lâu rồi thiếp không mặc lại, thiếp chỉ sợ cũ"
Ta im lặng một chút rồi nói: "Hồi nhỏ chàng nói, rất thích thiếp để kiểu tóc này"
Chàng nhàn nhạt nhìn ta, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng, rồi nhanh chóng biến mất.
"Thiếp ngồi xuống cạnh chàng được chứ?"
Lâu rồi! Ta không nhớ là khi nào nữa, ta rất lâu rồi không còn được ngồi cạnh chàng. Thật nhớ hơi ấm của chàng.
Chàng nhìn ta gật đầu, ta mới đi đến, ngồi xuống cạnh chàng, iim lấy chàng.
"Thiếp rất nhớ chàng"
Chàng vẫn điềm tĩnh như vậy, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, môi mím lại không nói.
"Chàng thả họ ra đi"
"Thả ai?"
"Tướng giặc"
"Không được"
"Họ cứu thiếp một mạng, chàng nên mang ơn họ"
Chàng quay đi chỗ khác, không nhìn ta nữa.
Ta buồn bã, thì ra mạng ta không quan trọng nữa ư?
"Họ làm vậy cũng là do quá nghèo khổ thôi, nước họ gặp thiên tai, các nước khác không ai giúp đỡ, họ đành phải xâm chiếm nước khác để cứu vớt dân họ. Họ là người tốt"
Ta nhớ nàng ấy đã từng nói lí do với ta, ta thật thông cảm.
Chàng vẫn không trả lời, vẫn không nhìn ta, ta hôn lên má chàng, đã rất lâu rồi ta không làm như vậy nữa.
"Xin chàng đó, nếu chàng thả họ ra, thiếp hứa sẽ không phiền tới chàng nữa"
Cánh tay chàng đột nhiên cứng đờ, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, vẻ mặt rất phức tạp.
Lúc các tướng giặc được thả ra, nhìn từng xe lương thực và ngân khố chàng cho họ mượn, họ rất cảm kích ta, cúi đầu cảm ơn ta.
Ta lắc đầu: "Là ta cám ơn mới đúng. Sự việc về đứa bé của ta, rất cám ơn ngươi"
Tướng giặc xua tay nói: "Đó là điều thần nên làm"
Sau đó nhìn xung quanh không thấy ai, vị tướng mới cúi xuống bói nhỏ cào lỗ tai ta, ta nghe xong nắm chặt tay, vẻ mặt rạng ngời cám ơn hắn.
Mùa này gia đào không nở nữa, nhưng hoa mơ ở rừng phía trong lại trắng xóa. Ta lại đi lang thang, tay cầm cái lồng đèn và giỏ thức ăn, ta muốn đi dạo, cũng đã quen một mình rồi.
Ngoài ý muốn, lại bắt gặp chàng đang ngồi trên tảng đá lớn, ngắm trăng treo trên cao. Thấy ta, chàng nhàn nhạt hỏi: "Khuya rồi ngươi không ngủ, còn ra đây làm gì?"
Ta trải tấm đệm ra, bày thức ăn trong giỏ, hướng chàng mỉm cười: "Thiếp đi ngắm hoa"
"Mình ngươi?"
"Mỗi mùa hoa thiếp đều đi, chỉ một mình thiếp"
Chàng nhìn ta một lúc, rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, đi đến bên ta. Ta vỗ vỗ bên cạnh, bảo chàng: "Ngồi xuống đây"
Chàng ngồi xuống, gió bay lất phất qua chỗ ta và chàng, mấy cánh hoa mơ bay rụng xuống chỗ ta. Ta nhìn hoa mơ, lòng thèm thuồng nói: "Thiếp từng muốn đến mùa mơ chín, sẽ hái thật nhiều quả để ăn, để ngâm chua, để ủ rượu"
Chàng cúi đầu nhìn ta, nhẹ nhanh nói: "Ta xin lỗi"
Ta lắc đầu: "Là lỗi của thiếp"
Ta quay lại nhìn chàng: "Là do thiếp quá yêu chàng"
Chàng ngạc nhiên nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa nỗi niềm.
"Chàng đã rất lâu không còn ôm thiếp, không hôn thiếp. Cũng rất lâu rồi chàng không có ngủ với thiếp nữa"
"Mấy mùa hoa, mùa nào thiếp cũng tự ngắm hoa một mình"
"Thiếp nhớ hồi nhỏ, cả đám chúng ta vui vẻ ngắm hoa với nhau, mấy vị vương gia đều mua cho muội một món đòi hay đem cho muội một cái kẹo. Rất vui vẻ, tuy có hơi đơn sơ"
"Lâu lắm rồi! Chàng chưa mang bánh đến cho thiếp. Trước đây chàng luôn mang cho thiếp mà"
"Son phấn của thiếp đã cũ rồi! Hôm trước hộp phấn tây vực kia thiếp rất thích, nhưng tiếc là không phải của thiếp"
Ta nhẩm tính, tính mãi vẫn không ra: "Thiếp theo chàng bao nhiêu năm rồi nhỉ? Để xem nào, hồi thiếp lên năm tuổi, đến giờ đã hơn hai mươi lắm rồi"
Chàng ôm lấy ta, dụi đầu vào cổ ta: "Đừng nói nữa"
Ta mím môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, mắt nhòe đi, thật lâu sau đó mới nói: Hoàng thượng, chàng còn nhớ không? Mười năm trước, lúc đi biên cương trấn giặc, chàng nói đợi chàng đánh giặc trở về, chàng sẽ đưa thiếp đi Giang Nam"
Ta đau đớn bói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Thật xin lỗi, chàng không cần phải thực hiện lời hứa nữa. Bây giờ, thiếp đi một mình cũng được, chàng không phải đi cùng thiếp nữa"
Chàng ôm chặt lấy ta, thủ thỉ với ta: "Đừng đi, ta xin ngươi"
Ta cười, đau đớn thấu tâm can: "Hôm đó thiếp cũng cầu xin chàng như vậy, nhưng chàng vẫn đi đó thôi"
"Thiếp chỉ có một mình, chân thiếp rất đau, bụng cũng rất đau. Chàng nghĩ xem, nếu vị tướng đó không phải người tốt, hắn ta sẽ cưỡng hiếp thiếp đến chết mất"
Chàng nắm chặt lấy góc áo ta, dụi đầu vào hõm cổ ta.
"Thiếp đi theo chàng đã lâu như vậy, thật sự rất mệt mỏi, thiếp buông tha cho chàng đó"
"Thật xin lỗi, thiếp không thể chờ chàng được nữa rồi"
Đã từng ta hi vọng, với tấm chân tình của ta, chàng sẽ quay đầu lại nhìn ta. Nhưng ta sai rồi, là ta sai rồi.
"Ngày mai thiếp sẽ trở về kinh thành"
"Phượng ấn thiếp để trong giỏ, khi nào chàng sắc phong nàng ấy, thiếp sẽ quay trở lại, để dự tiệc mừng của hai người"
"Chàng đừng có để người ta cô đơn nơi khuê phòng nữa đó. Phải thật sự yêu thương nàng ấy, nàng ấy là người tốt chàng viết không"
Ta kéo chàng ra, hôn lên môi chàng.
"Vĩnh biệt"
Là ta nói dối, ta không có về kinh thành, cũng không có đi Giang Nam. Ta đến một vùng núi nằm sâu trong Long quốc, sống an nhàn ở đó, hoàn toàn không dính dang gì đến quý tộc nữa.
-------------------------------------------
Ba năm sau,...
Ta đang chạy nhanh ra lấy mấy bộ y phục đang phơi ngoài sào, mưa bắt đầu lớn rồi.
Bé con của ta bập bẹ nói: "Mẫu... mẫu thân... on... on... giúp người... "
Đưa bé của ta, năm đó vẫn còn sống. Một kì tích phải không?
Đại phu ấy nói dối, vì ông ấy ghét Long quốc không giúp đỡ bọn họ, cho nên gạt chàng. Lúc ấy vị tướng đã nói cho ta biết, để bảo đảm cho ta, ta quyết định sẽ bỏ đi, đi thật xa chàng.
Mưa thật lớn, đổ rào rào xuống mái nhà, ta ôm đứa bé trai kháu khỉnh vừa ru nó ngủ, vừa ngắm mưa.
Năm đó lúc ta đi, mưa cũng lớn như vậy. Chàng đứng trước cửa doanh trại, nói với ta: "Để ta ôm nàng một cái"
Cái ôm đó thật chặt, thật sâu, thật ấm áp, ta nhớ mãi nó. Rĩ ràng lúc đó trời còn nắng, vậy ta lên xe, trời chuyển lớn, rồi mưa đổ rào. Ta vẫn ra lệnh cho xe phu chạy đi, lúc đi được một khoảng, ta vén màn quay lại nhìn chàng, nhưng mưa tạo một vệt trắng xóa, ta chỉ thấy một thân trường bào đen xa xa, rồi khuất đi vào không khí. Chàng không che dù, đã ướt hết.
Ta ôm đứa nhỏ vào nhà, đắp cho nó cái mền ấm. Sau đó đi ra ngoài muốn đóng cửa lại, thì thấy đằng xa có một người chạy vào đây.
Người đó cả người ướt nhẹp, giũ giũ nước ngoài hiên nhà ta, ta thấy thương nên đi ra hỏi han hắn.
"Vị huynh đài này, huynh có sao không?"
Chỉ thấy hắn run run, một lát sau quay lại nhìn ta. Ta kinh ngạc, đứng trân ra nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, năm tháng vẫn không khiến chàng già đi, khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Chàng đột nhiên mỉm cười, nụ cười khiến ta động lòng, đó là bụ cười đẹp nhất mà ta từng thấy ở chàng.
"Nương tử, ta tìm thấy nàng rồi"
Chàng ít khi ở trong kinh thành, cũng ít ngồi trên ngai vàng lo chuyện triều chính, vì đã có hoàng huynh của chàng là Tam vương gia lo liệu. Còn chàng, đích thân ngự giá thân chinh ở vùng biên cương xa xôi.
Ta là hoàng hậu của chàng, dĩ nhiên là phải theo chàng rồi. Dù đối với một nữ tử, ở một nơi toàn nam nhân và thiếu thốn nhiều thứ như vậy thường sẽ rất khó chịu, nhưng vì chàng, ta nguyện ý.
Ta là thanh mai trúc mã của chàng, cũng là một hoàng hậu hờ do chàng lập nên để làm bù nhìn cai quản hậu cung. Ta tuy là hoàng hậu của chàng, nhưng thái độ của chàng rất lạnh nhạt, có quan tâm thật, nhưng vẻ quan tâm ấy chưa đụng tới đáy mắt của chàng.
Có lẽ chàng vẫn còn hận ta, cũng đã nhiều năm như vậy, chàng vẫn chưa quên nhỉ? Năm đó vì quá yêu chàng, trước mắt bá quan văn võ, ta đã cầu xin tiên đế sắc phong cho ta làm thái tử phi, để có thể ở bên cạnh chàng nhiều hơn. Nhưng lúc đó ta lại quên mất, chàng ghét nhất là bị người ta quyết định cuộc đời, cho nên suốt hai năm cuộc sống chăn gói, chàng chưa bao giờ đụng vào ta.
Đừng nghĩ chàng tìm nữ nhân bên ngoài để giải quyết, chàng là người có cái suy nghĩ chung thủy với nương tử, không chịu được cảm giác thất bại khi phải tìm nữ nhân khác ngoài nương tử của mình, cho nên trong phủ chưa bao giờ có thị thiếp. Thẳng đến hai năm sau, khi đã nguôi giận, chàng mới chịu động phòng với ta. Ta biết chàng đối với ta là phát tiết, vì chàng chưa bao giờ dịu dàng cả, luôn làm ta đau. Có lần đau quá, ta cầu xin chàng: "Chàng nhẹ chút, thiếp rất đau"
Chàng lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nữ nhân của ta"
Ta chỉ biết trân người chịu đựng, tiếng thút thít dừng lại ở cánh môi đang cắn nát.
Mấy năm sau tiên đế băng hà, chàng lên làm hoàng thượng, ta cũng thành hoàng hậu. Sau đó giặt ngoài biên cương làm càng, chàng muốn đích thân chiến đấu, chàng nói:
"Ngươi là nữ nhân, theo ta làm gì? Ở nhà mà cai quản hậu cung, đợi ta đánh giặc xong, trở về đưa ngươi đi Giang Nam"
Ta mỉm cười, hóa ra chàng còn nhớ mong muốn của ta. Nhưng ta không thể nào xa chàng được, thật sự không được, cho nên đành nhờ muội muội của ta là vương phi của Tam vương gia cai quản hậu cung.
Thật ra như vậy cũng tốt, rõ ràng chỉ có ta là có thể chăm sóc tốt cho chàng, từ miếng ăn đến giấc ngủ, chàng không phải rất tốt hay sao? Cũng chỉ có ta là hiểu chàng muốn gì để chiều chuộng thôi. Dù sao ta cũng yêu chàng lâu như vậy, theo chàng lâu như vậy, không hiểu chàng thì rất xấu hổ khi mang tiếng là nương tử của chàng nha.
Mấy năm ngoài biên cương, coi như cũng rất tốt, chỉ là ta vẫn chưa có được trái tim chàng, chưa được chàng dịu dàng lần nào. Ta cũng chưa mang thai, ta lớn tuổi như vậy, một mụn con còn chưa có, khiến cho chàng rất lo lắng. Dù ngoài mặt chàng có vẻ rất điềm tĩnh như vậy, nhưng ta biết chàng rất muốn có đứa nhỏ rồi.
Lúc đó Yến quốc là một quốc gia nhỏ, vì ngu ngốc xâm chiếm Long quốc cho nên bị chàng đánh chiếm, họ sợ mất quốc, cho nên để hòa giải, cô công chúa duy nhất, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng được đưa sang hòa giải.
Ta biết chàng thật sự thích nàng ấy, ta lớn lên cùng chàng, ở cạnh chàng nhiều năm như vậy, còn không biết chàng muốn cái gì sao. Lúc thấy nàng ấy từ xa, ánh mắt của chàng trở nên rất dịu dàng, ta buồn bã nhìn chàng, ganh tị nhìn nàng ấy. Ta ở bên cạnh chàng nhiều năm như vậy, chàng chưa có nhìn ta như vậy lần nào, nhưng nàng ấy vừa xuất hiện, ánh mắt ấy đã thay đổi.
Kể từ lúc đó, cái gì là chung thủy với nương tử, cái gì là không chịu nổi cảm giác thất bại, chàng không còn nhớ đến nó nữa. Vì chàng đã yêu nữ nhân xinh đẹp ấy, một nữ nhân hơn ta tất cả bội phần. Từ sự xinh đẹp đến tài năng, đều hơn ta rất nhiều. Ta không có gì cả, ngoại trừ tình yêu bất diệt với chàng.
Chàng rất sủng nàng ấy, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho nàng ấy, luôn nâng niu và trân trọng nàng, chưa bao giờ để nàng ấy đụng vào bất cứ công việc nặng gì. Ta sờ sờ gương mặt của mình, cảm thấy hình như mình đã già rồi, không giống trước đây xinh đẹp nữa. Nhưng ta biết dù ta có xinh đẹp hơn nàng ấy, có tài giỏi hơn nàng ấy, thì chàng cũng sẽ không yêu ta.
Nàng ấy trở thành thiếp của chàng, một tiểu thiếp nhận được sự ân sủng nhiều vô kể. Khác với ta là hoàng hậu, mà mỗi đêm cứ nằm trong gia phòng hiu quạnh, lâu lâu chàng sẽ ghé sang ngủ với ta, xem như an ủi. Trước kia mỗi khi làm xong, chàng sẽ ôm ta ngủ. Bây giờ, chàng quay lưng lại, ta ôm chàng ngủ. Có mấy đêm không chợp mắt được, vì đêm nay chàng ở đây, cho nên ta phải ngắm chàng cho thật kĩ chứ, vì lại thêm một thời gian lâu lắm, chàng mới quay lại với ta.
Nàng công chúa kia thật ra rất hiểu chuyện, cũng hiền lành, nàng thường tìm đến ta tâm sự. Nàng nói nàng đã có người mình yêu, cả hai đã chuẩn bị thành thân, đùng một cái nàng bị đưa sang đây hòa giải, tuy được chàng ân sủng vạn phần, nhưng nàng vẫn chưa yêu chàng.
Ta biết chàng biết điều đó, nhưng có lẽ chàng đang dối lòng mình thì sao, giống như ta vậy, luôn dối lòng, rõ ràng rất ganh tị với nàng ấy, nhưng lại cứ vờ như không sao.
Ta còn biết làm gì khác bây giờ, nàng ấy giỏi binh pháp, giỏi cầm kì, giỏi thi họa, giỏi ca hát. Ta không biết binh pháp, chút ít cầm kì, không có thi họa, rất dở ca hát, ta chỉ biết sở thích của chàng, món chàng thích ăn, biết mỗi mình chàng. Cho nên chàng có thích nàng ấy cũng phải.
Nhiều khi chàng đưa nàng ấy đi dạo, ta cứ như một tì nữ đi theo phía sau, quần áo trang sức trên người nàng ấy luôn nổi bật hơn ta, cho nên nhiều người lầm tưởng đó là nương tử của chàng. Còn có một số tướng luôn ủng hộ nàng ấy, lí do là vì nàng ấy còn trẻ, còn khỏe, có thể sinh cho chàng một đứa nhỏ. Còn ta, họ bây giờ không mấy quan tâm đến.
Có mấy đêm nhớ chàng quá đến tìm chàng, phát hiện chàng đang tùm mọi cách khiến nàng ấy vui. Ta nép vào một chỗ, mê mẩn nhìn khuôn mặt của chàng. Hóa ra chàng một mặt thú vị như vậy, đáng yêu như vậy, ước gì chàng cũng vui vẻ với ta như vậy.
Ở chỗ bìa rừng gần doanh trại đóng quân, có một rừng hoa đào rất đẹp, mỗi năm chàng đều dẫn ta ra đó ngắm hoa, nhưng năm nay ta lại đi một mình. Tối đến choàng cái áo ra ngoài, một mình ta ngồi giữa rừng hoa, nước mắt rơi ướt mi. Bên tai văng vẳng lời hứa kia: "Đợi ta đánh giặc xong, trở về đưa ngươi đi Giang Nam"
Nhưng cuối cùng, ta cũng chỉ có một mình, chàng không bao giờ trở về nữa.
Từ lúc có nàng ấy, chàng cũng quên mất sự tồn tại của ta. Có khi phải đợi lính nhắc, chàng mới đi đến chỗ ta, mới chạm vào ta. Đêm nào cũng lạnh hết, có tháng chàng không tới, có tháng chàng tới một lần, nhiều lắm cũng chỉ ba lần thôi. Ta chỉ có một mình rất cô đơn, ta ngủ không được, mới ôm bộ đồ chàng ra, ta không dám giặt, vì nó có mùi của chàng. Ôm nó, ta sẽ dễ ngủ hơn.
Khi ta nhận tin mình có thai hai tháng, cũng là lúc phải chia xa chàng.
Lúc đó Thiên quốc giặc đột kích bất ngờ, quân lính chúng ta chạy không kịp. Khi ấy ta đang mãi phơi đồ, chàng chạy ngang qua, thấy ta liền hốt hoảng kéo ta đi. Ta ôm cái bụng nhỏ, sợ chạy gấp gáp sẽ ảnh hưởng đứa nhỏ. Lúc ra đến bên ngoài, ngoài ý muốn không đủ ngựa, giặc lại sắp đến gần, lúc chàng định kéo ta lên, một tướng hét lớn:
"Hoàng thượng, còn có công chúa"
Chàng giật mình nhìn nàng ấy đang được lính đưa đến, cả người sợ hãi, chàng cưng chiều vươn tay ôm lấy nàng ấy lên, quay lại nói với họ: "Mau tìm con ngựa khác cho hoàng hậu"
"Hoàng thượng, đã hết cỡ ngựa rồi ạ! Ngựa đã bị giặc giết gần hết"
Chàng nhíu mày, đưa tay muốn kéo ta lên, người tướng kia lại nói: "Nếu như ba người thì ngựa sẽ rất chậm"
"Cứu viện gần nhất sắp tới"
"Nếu để họ bắt được cả ba người, sẽ không được. Hơn nữa, công chúa đang mang long thai"
Chàng bất ngờ nhìn công chúa, vẻ mặt thật sự hạnh phúc.
"Chi bằng để người dẫn nương nương chạy vào lối mòn trong rừng, đợi đến khi cứu viện đến là ổn. Lối mòn đó không phải ai cũng biết"
Ta thấy chàng cứ nhìn chằm chằm nàng ấy, ánh mắt rất kiên định. Ta rất sợ, níu lấy góc áo chàng, cầu xin chàng: "Đừng bỏ thiếp, đừng bỏ thiếp lại, thiếp cũng mang... "
"Ta xin lỗi" Chàng gạt tay ta đi: "Nàng ấy quan trọng hơn"
Ta đau lòng đứng trân người ra nhìn chàng, nhìn thấy chàng quất ngựa chạy đi, tay ta ôm cái bụng nhỏ, ta run rẩy gọi chàng, chàng mau trở lại, đừng bỏ ta.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, đừng bỏ thiếp, hoàng thượng..."
"Nương nương, mời chạy hướng này"
Giặc đuổi đến, ta không thể gọi chàng được nữa, vì đứa nhỏ, ta phải lo cho đứa nhỏ. Ta chạy theo lối mòn, chạy thật nhanh. Nhưng giặc vậy mà lại đuổi theo kịp, chạy đuổi theo ta. Hai chân ta do chạy lâu nên giày đã mòn, chân toàn máu, lính của mình thì không quan tâm đến ta, vỏ ta chạy mất, ta chỉ có một mình, rất sợ, rất cô đơn.
Lúc vị tướng giặc muốn giơ tay bắt ta, ta cấp ngã, cái bụng đập vào tảng đá lớn ven đường, máu chảy rất nhiều, ta đau đớn ôm bụng, nước mắt lã chã: "Con ta... con ta... con ơi..."
Vị tướng giặc xuống ngựa chạy đến đỡ ta dậy, lính giặc quay quanh ta, hỏi han ta: "Vị hoàng hậu này, người có sao không? Là xảy thai sao?"
Ta không còn nhờ ai khác được, đành bám víu lấy họ: "Cứu... cứu... con ta..."
Nói xong ta ngất đi, hoàn toàn không biết gì nữa.
Ta ngủ rất lâu, không biết là đã bao lâu rồi, tự mình mở mắt tỉnh dậy, ta thấy chàng đang ngồi trước mặt ta, vẻ mặt lo lắng, chàng chịu lo lắng cho ta rồi sao?
Chàng nói: "Ngươi tỉnh rồi?"
Phất tay ra lệnh cho nô tì đem đồ ăn và nước uống vào.
Ta nhìn chàng, vẻ mặt vô cảm, tay sờ sờ cái bụng nhỏ, cổ họng ta khoi rát, nhưng ta vẫn cố nói: "Con của thiếp đâu?"
Chàng không trả lời, đỡ ta dậy, đút ta chút nước. Chàng nói: "Ngươi có muốn ăn chút gì không?"
"Con của thiếp đâu?"
"Ngươi ngất lâu lắm rồi! Ăn một chút để lấy sức khỏe"
"Con của thiếp đâu?"
"Ngươi còn mệt không? Ta mời đại phụ đến khám cho ngươi"
"Con của thiếp đâu?"
Chàng mím môi mỏng lại, mặt chàng vẫn lạnh như vậy, điềm tĩnh như vậy, lạnh lùng nói với ta: "Chết rồi"
Ta vẫn không biểu cảm, trong lòng trống rỗng, mắt vô hồn. Ta quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói với chàng: "Thiếp muốn nghỉ ngơi"
Chàng vuốt ve vài cọng tóc của ta, nói với ta: "Ngươi nghỉ ngơi đi, cần gì cứ gọi ta"
Nói xong, chàng liền đi ra ngoài, để lại ta với nỗi đau đớn khôn nguôi.
Giữa chiến trận chàng bỏ ta một mình để ôm lấy mỹ nhân chạy đi, còn ta bơ vơ một mình, ngay cả đứa con cũng mất, bây giờ chàng ra vẻ quan tâm như thế với ta làm gì, ta không cần chàng thương hại, chàng như trước đây đi, lạnh lùng với ta đi, ta sẽ vui hơn ấy chứ.
Ta nằm suốt trong phòng, chưa bước ra khỏi phòng một bước. Mấy ngày ấy nàng hay đến tâm sự và trò chuyện để ta vui, thật sự cũng rất vui. Ta rất quý nàng ấy, nàng ấy không có lỗi, lỗi là do ta quá yêu chàng.
"Tỷ tỷ, người ăn cái này"
Ta há miệng để nàng đút ta, ăn thật sự rất ngon.
Nàng lại bắt đầu kể chuyện cho ta nghe, ta liền ra hiệu dừng lại.
"Mau kể cho tỷ nghe, lúc tỷ bất tỉnh, đã có chuyện gì?"
Nàng ấy ấp úng một lát rồi nói. Lúc ta ngất đi, tướng giặc vội vã mời đại phu để chạy chữa cho ta, ta mỉm cười, thì ra giặc ngoài còn tốt hơn người nhà.
Vài canh giờ quân tiếp viện đến, thành công bắt được tướng giặt, giết hơn một nửa quân giặc. Chàng chính là người cứu được ta ra, lúc ấy ta đang được đại phu chữa trị, lúc chàng xong vào, cả người ta đỏ thẫm màu máu, nằm trên sàn nhà.
Chàng đi đến ôm ta, vẻ mặt âm trầm giận dữ hỏi đại phu: "Đây là chuyện gì?"
Đại phu sợ hãi đáp: "Người... người này... xảy thai... "
"Cái gì?"
Vị đại phu kể lại hết câu chuyện chi chàng nghe, chàng lúc này mới run run ôm lấy ta.
Ta mỉm cười, thì ra thật sự là thương hại.
"Còn mấy vị tướng giặc kia, chàng đã giết chưa?"
Nàng ấy lắc đầu: "Vẫn chưa"
Ta gật đầu: "Tốt lắm"
Hôm sau, ta ăn mặc thật xinh đẹp để đến gặp chàng. Từ lúc đến doanh trại, mấy bộ đồ sặc sỡ này ta chưa đụng tới lần nào. Ta cũng không còn búi tóc nữa, nhẹ nhàng thả xuống vai, chỉnh kiểu tóc hồi nhỏ ta thích, sau đó đi tới gặp chàng.
Chàng ngồi trong doanh trại đọc binh thư, thấy ta đến, chàng nhíu mày: "Ngươi chưa khỏe, ra ngoài làm gì?"
Sau đó nhìn tới bộ y phục và mái tóc của ta, lại lạnh lùng nói: "Ngươi mặc mấy bộ y phục này làm gì? Còn nữa, người là nữ giữ đã có gia thất, còn xõa tóc để làm gì? Để người ta nhìn vào còn ra hệ thống gì nữa, không phải mất mặt ta sao?"
Ta sờ sờ mái tóc của mình, mỉm cười với chàng: "Đã lâu rồi thiếp không mặc lại, thiếp chỉ sợ cũ"
Ta im lặng một chút rồi nói: "Hồi nhỏ chàng nói, rất thích thiếp để kiểu tóc này"
Chàng nhàn nhạt nhìn ta, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng, rồi nhanh chóng biến mất.
"Thiếp ngồi xuống cạnh chàng được chứ?"
Lâu rồi! Ta không nhớ là khi nào nữa, ta rất lâu rồi không còn được ngồi cạnh chàng. Thật nhớ hơi ấm của chàng.
Chàng nhìn ta gật đầu, ta mới đi đến, ngồi xuống cạnh chàng, iim lấy chàng.
"Thiếp rất nhớ chàng"
Chàng vẫn điềm tĩnh như vậy, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy ta, môi mím lại không nói.
"Chàng thả họ ra đi"
"Thả ai?"
"Tướng giặc"
"Không được"
"Họ cứu thiếp một mạng, chàng nên mang ơn họ"
Chàng quay đi chỗ khác, không nhìn ta nữa.
Ta buồn bã, thì ra mạng ta không quan trọng nữa ư?
"Họ làm vậy cũng là do quá nghèo khổ thôi, nước họ gặp thiên tai, các nước khác không ai giúp đỡ, họ đành phải xâm chiếm nước khác để cứu vớt dân họ. Họ là người tốt"
Ta nhớ nàng ấy đã từng nói lí do với ta, ta thật thông cảm.
Chàng vẫn không trả lời, vẫn không nhìn ta, ta hôn lên má chàng, đã rất lâu rồi ta không làm như vậy nữa.
"Xin chàng đó, nếu chàng thả họ ra, thiếp hứa sẽ không phiền tới chàng nữa"
Cánh tay chàng đột nhiên cứng đờ, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, vẻ mặt rất phức tạp.
Lúc các tướng giặc được thả ra, nhìn từng xe lương thực và ngân khố chàng cho họ mượn, họ rất cảm kích ta, cúi đầu cảm ơn ta.
Ta lắc đầu: "Là ta cám ơn mới đúng. Sự việc về đứa bé của ta, rất cám ơn ngươi"
Tướng giặc xua tay nói: "Đó là điều thần nên làm"
Sau đó nhìn xung quanh không thấy ai, vị tướng mới cúi xuống bói nhỏ cào lỗ tai ta, ta nghe xong nắm chặt tay, vẻ mặt rạng ngời cám ơn hắn.
Mùa này gia đào không nở nữa, nhưng hoa mơ ở rừng phía trong lại trắng xóa. Ta lại đi lang thang, tay cầm cái lồng đèn và giỏ thức ăn, ta muốn đi dạo, cũng đã quen một mình rồi.
Ngoài ý muốn, lại bắt gặp chàng đang ngồi trên tảng đá lớn, ngắm trăng treo trên cao. Thấy ta, chàng nhàn nhạt hỏi: "Khuya rồi ngươi không ngủ, còn ra đây làm gì?"
Ta trải tấm đệm ra, bày thức ăn trong giỏ, hướng chàng mỉm cười: "Thiếp đi ngắm hoa"
"Mình ngươi?"
"Mỗi mùa hoa thiếp đều đi, chỉ một mình thiếp"
Chàng nhìn ta một lúc, rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, đi đến bên ta. Ta vỗ vỗ bên cạnh, bảo chàng: "Ngồi xuống đây"
Chàng ngồi xuống, gió bay lất phất qua chỗ ta và chàng, mấy cánh hoa mơ bay rụng xuống chỗ ta. Ta nhìn hoa mơ, lòng thèm thuồng nói: "Thiếp từng muốn đến mùa mơ chín, sẽ hái thật nhiều quả để ăn, để ngâm chua, để ủ rượu"
Chàng cúi đầu nhìn ta, nhẹ nhanh nói: "Ta xin lỗi"
Ta lắc đầu: "Là lỗi của thiếp"
Ta quay lại nhìn chàng: "Là do thiếp quá yêu chàng"
Chàng ngạc nhiên nhìn ta, đôi mắt ẩn chứa nỗi niềm.
"Chàng đã rất lâu không còn ôm thiếp, không hôn thiếp. Cũng rất lâu rồi chàng không có ngủ với thiếp nữa"
"Mấy mùa hoa, mùa nào thiếp cũng tự ngắm hoa một mình"
"Thiếp nhớ hồi nhỏ, cả đám chúng ta vui vẻ ngắm hoa với nhau, mấy vị vương gia đều mua cho muội một món đòi hay đem cho muội một cái kẹo. Rất vui vẻ, tuy có hơi đơn sơ"
"Lâu lắm rồi! Chàng chưa mang bánh đến cho thiếp. Trước đây chàng luôn mang cho thiếp mà"
"Son phấn của thiếp đã cũ rồi! Hôm trước hộp phấn tây vực kia thiếp rất thích, nhưng tiếc là không phải của thiếp"
Ta nhẩm tính, tính mãi vẫn không ra: "Thiếp theo chàng bao nhiêu năm rồi nhỉ? Để xem nào, hồi thiếp lên năm tuổi, đến giờ đã hơn hai mươi lắm rồi"
Chàng ôm lấy ta, dụi đầu vào cổ ta: "Đừng nói nữa"
Ta mím môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, mắt nhòe đi, thật lâu sau đó mới nói: Hoàng thượng, chàng còn nhớ không? Mười năm trước, lúc đi biên cương trấn giặc, chàng nói đợi chàng đánh giặc trở về, chàng sẽ đưa thiếp đi Giang Nam"
Ta đau đớn bói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Thật xin lỗi, chàng không cần phải thực hiện lời hứa nữa. Bây giờ, thiếp đi một mình cũng được, chàng không phải đi cùng thiếp nữa"
Chàng ôm chặt lấy ta, thủ thỉ với ta: "Đừng đi, ta xin ngươi"
Ta cười, đau đớn thấu tâm can: "Hôm đó thiếp cũng cầu xin chàng như vậy, nhưng chàng vẫn đi đó thôi"
"Thiếp chỉ có một mình, chân thiếp rất đau, bụng cũng rất đau. Chàng nghĩ xem, nếu vị tướng đó không phải người tốt, hắn ta sẽ cưỡng hiếp thiếp đến chết mất"
Chàng nắm chặt lấy góc áo ta, dụi đầu vào hõm cổ ta.
"Thiếp đi theo chàng đã lâu như vậy, thật sự rất mệt mỏi, thiếp buông tha cho chàng đó"
"Thật xin lỗi, thiếp không thể chờ chàng được nữa rồi"
Đã từng ta hi vọng, với tấm chân tình của ta, chàng sẽ quay đầu lại nhìn ta. Nhưng ta sai rồi, là ta sai rồi.
"Ngày mai thiếp sẽ trở về kinh thành"
"Phượng ấn thiếp để trong giỏ, khi nào chàng sắc phong nàng ấy, thiếp sẽ quay trở lại, để dự tiệc mừng của hai người"
"Chàng đừng có để người ta cô đơn nơi khuê phòng nữa đó. Phải thật sự yêu thương nàng ấy, nàng ấy là người tốt chàng viết không"
Ta kéo chàng ra, hôn lên môi chàng.
"Vĩnh biệt"
Là ta nói dối, ta không có về kinh thành, cũng không có đi Giang Nam. Ta đến một vùng núi nằm sâu trong Long quốc, sống an nhàn ở đó, hoàn toàn không dính dang gì đến quý tộc nữa.
-------------------------------------------
Ba năm sau,...
Ta đang chạy nhanh ra lấy mấy bộ y phục đang phơi ngoài sào, mưa bắt đầu lớn rồi.
Bé con của ta bập bẹ nói: "Mẫu... mẫu thân... on... on... giúp người... "
Đưa bé của ta, năm đó vẫn còn sống. Một kì tích phải không?
Đại phu ấy nói dối, vì ông ấy ghét Long quốc không giúp đỡ bọn họ, cho nên gạt chàng. Lúc ấy vị tướng đã nói cho ta biết, để bảo đảm cho ta, ta quyết định sẽ bỏ đi, đi thật xa chàng.
Mưa thật lớn, đổ rào rào xuống mái nhà, ta ôm đứa bé trai kháu khỉnh vừa ru nó ngủ, vừa ngắm mưa.
Năm đó lúc ta đi, mưa cũng lớn như vậy. Chàng đứng trước cửa doanh trại, nói với ta: "Để ta ôm nàng một cái"
Cái ôm đó thật chặt, thật sâu, thật ấm áp, ta nhớ mãi nó. Rĩ ràng lúc đó trời còn nắng, vậy ta lên xe, trời chuyển lớn, rồi mưa đổ rào. Ta vẫn ra lệnh cho xe phu chạy đi, lúc đi được một khoảng, ta vén màn quay lại nhìn chàng, nhưng mưa tạo một vệt trắng xóa, ta chỉ thấy một thân trường bào đen xa xa, rồi khuất đi vào không khí. Chàng không che dù, đã ướt hết.
Ta ôm đứa nhỏ vào nhà, đắp cho nó cái mền ấm. Sau đó đi ra ngoài muốn đóng cửa lại, thì thấy đằng xa có một người chạy vào đây.
Người đó cả người ướt nhẹp, giũ giũ nước ngoài hiên nhà ta, ta thấy thương nên đi ra hỏi han hắn.
"Vị huynh đài này, huynh có sao không?"
Chỉ thấy hắn run run, một lát sau quay lại nhìn ta. Ta kinh ngạc, đứng trân ra nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, năm tháng vẫn không khiến chàng già đi, khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Chàng đột nhiên mỉm cười, nụ cười khiến ta động lòng, đó là bụ cười đẹp nhất mà ta từng thấy ở chàng.
"Nương tử, ta tìm thấy nàng rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store