ZingTruyen.Store

Doan Tau Luan Hoi Khoi Dong Lai Khong Gioi Han

Sau khi nhận ra điều này, Ngũ Hạ Cửu đã né tránh một lúc lâu và bắt đầu nhìn chằm chằm vào sấm sét trong đám mây đen để xem khi nào nó sẽ đánh xuống lần nữa.

Có vẻ như trong lúc tuyệt vọng, hy vọng thực sự sẽ xuất hiện, điều đó phụ thuộc vào việc bọn họ có nắm bắt được hay không.

Lúc trước sấm sét giáng xuống không bao lâu, ngay sau đó lại có một đợt sấm sét khác kéo đến trong mây đen, tiếng "ầm" vang lên không ngừng, cuối cùng đánh xuống.

Tia sét đánh xuống tương đối xa, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy giống như nó đã đánh xuống ở phía cổng thôn.

"Tí tách" ―― một giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất.

Ngay sau đó, không cho ai có thời gian kịp phản ứng, một trận mưa lớn bất ngờ trút xuống, chỉ trong chốc lát mà quần áo của Ngũ Hạ Cửu và những người khác đã ướt đẫm.

Mưa theo sườn mặt không ngừng trượt xuống, làm tầm nhìn của cậu mờ đi đôi chút.

Tuy nhiên, sau khi cơn mưa thấm ướt mặt đất, bức tường đất của hoạt thi đạo trưởng không thể nâng lên được, tạm thời áp lực trên người bọn họ cũng giảm nhỏ một chút.

Nhưng tình hình vẫn không lạc quan lắm.

"Ầm" một tiếng, lại một tia sét nữa giáng xuống, lần này vẫn là ở gần cửa thôn.

Đó là cái cây cổ thụ với bộ rễ rối rắm kia!

Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nghĩ tới, nếu như có thể dẫn hoạt thi đạo trưởng và cương thi kia đến cửa thôn...

Dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cậu cũng phải thử một lần.

Sau khi đội phó Thời leo qua bức tường đất đã được nâng lên trước đó, Ngũ Hạ Cửu nói với họ suy nghĩ của mình trong khi né tránh các thanh gỗ.

Trong tình huống hiện tại, bọn họ cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là đánh cuộc.

Vì vậy, đám người V tiên sinh, giáo sư Đường đều ủng hộ không có phản đối gì.

Đội phó Thời nói: "Khó tránh khỏi việc hắn sẽ dùng thêm thủ đoạn nào đó, cùng nhau chạy tới đó đi."

Nói xong, anh và giáo sư Đường mỗi người vớt theo một người người tạm thời không thể cử động là V tiên sinh và Vương Tiểu Minh, hai người này hiện tại không thể đứng dậy khỏi mặt đất, rồi dẫn họ cùng với Ngũ Hạ Cửu chạy về phía cổng thôn Trang Phủ.

Cương thi nhà thanh và cây gỗ sử dụng phép thuật để tấn công cũng quay lại đuổi theo phía sau.

Hoạt thi đạo trưởng chỉ do dự một giây rồi cũng đuổi theo.

Tuy rằng hắn có chút sợ hãi sấm sét trên trời, nhưng hắn không nghĩ những người này có năng lực dẫn sét đến đánh hắn.

Hơn nữa, dù có bị sét đánh xuống, chẳng lẽ lại không tránh được sao?

Nghĩ đến tốc độ nhảy của mình sau khi trở thành cương thi, hoạt thi đạo trưởng không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ, trong lòng không còn chút băn khoăn nào, chỉ cảm thấy đám người này đang cố giãy giụa trước khi chết mà thôi.

Ở trong mắt hắn, bọn họ không lớn hơn con kiến bao nhiêu​​, chỉ cần dùng sức một chút là có thể bị đè chết.

Sau khi suy nghĩ, Hoạt thi đạo trưởng nhảy từ trên mái nhà xuống nhanh như bay đuổi theo đám người.

Về vấn đề này, Ngũ Hạ Cửu cũng không thể hoàn toàn đảm bảo biện pháp của mình sẽ có tác dụng.

Nhưng bây giờ bọn họ đã bị ép đi vào con đường này nếu không thử thì làm sao biết được sẽ không thành công?

Tốc độ nhảy của cương thi nhà Thanh và hoạt thi đạo trưởng không hề chậm, trong khi bọn họ lại còn đang kéo theo những người bị thương bỏ chạy, tốc độ vốn đã chậm hơn nhiều.

Từ nơi bọn họ vừa đứng đến cổng thôn, quãng đường không quá xa nhưng đã gần như khiến họ rơi vào tình thế vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là Vương Tiểu Minh, lúc đến được cửa thôn, có cảm giác như cậu ta chỉ còn một hơi thở.

Khi nhìn thấy sấm sét lại đánh tới gần cây cổ thụ, cậu ta rốt cục không nhịn được trượt khỏi vai giáo sư Đường, ngã xuống đất. Sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp nói: "Đừng, đừng lo cho, cho tôi, tôi chưa thể chết được... "

Cậu ta không còn sức để nói những lời tiếp theo, chỉ có thể nhìn lên cây cổ thụ rồi ra hiệu cho giáo sư Đường và những người khác nghĩ cách dẫn sét để giết chết hai con cương thi kinh tởm này.

Giáo sư Đường sao lại không muốn dẫn sét xuống chứ.

Nhưng hiện tại họ không có công cụ thu lôi phù hợp trong tay, thứ hai, nếu họ thực sự có thể dẫn được tia sét, họ phải đảm bảo rằng tia sét có thể tấn công chính xác và trực tiếp giết chết cương thi hoặc hoạt thi đạo trưởng, nếu không thì...

Việc này nói đã không dễ, làm lại càng khó hơn.

Nhưng anh ta không chú ý tới, lúc này vẻ mặt Ngũ Hạ Cửu có chút hoang mang nghi ngờ.

Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu không phải rơi ở nơi nào khác mà rơi vào trên đoạn xương rồng trong tay cậu, không khỏi nhìn kỹ và cẩn thận cảm nhận.

Lúc trước khi tia sét đầu tiên đánh xuống, đoạn xương rồng rung nhè nhẹ, lúc đó cậu cứ tưởng đó là ảo giác.

Suy cho cùng, lúc đó cổ tay của cậu đang đau nhức, run rẩy một chút cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng khi cậu chạy về phía sấm sét, khoảng cách ngày càng gần, xương rồng trong tay càng thường xuyên run lên, lúc này cậu cũng không ngốc tới mức vẫn nghĩ nó là ảo giác.

Cho đến khi một tiếng sấm khác từ trong đám mây đen xẹt xuống, Ngũ Hạ Cửu mới dừng lại, cậu muốn thử nghiệm một chút.

Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu không còn cố gắng né tránh các đòn tấn công của cương thi nhà Thanh và hoạt thi đạo trưởng nữa, thay vào đó, cậu mở to mắt không cho phép mình bỏ lỡ lần sấm sét này, cậu hết sức cảnh giác và thận trọng quan sát — —

Tia sét này không ủ quá lâu, khi đánh xuống, nó dường như được bao quanh bởi những tia sét nhỏ màu xanh lam, phóng đại ra một loạt các màu tím đậm, trắng và đen đan xen nhau.

Như thể cả bầu trời được thắp sáng trong giây lát.

Trong khi Ngũ Hạ Cửu nhìn chăm chú tia sét đánh xuống, xương rồng trong tay cậu thực sự rung lắc dữ dội, có lẽ vì khoảng cách cực gần, trong trạng thái xuất thần dường như cậu còn nghe thấy cả tiếng rồng ngâm...

Cậu nhịn không được đưa đoạn xương rồng về phía trước, với động tác này, cậu đột nhiên cảm thấy đường đi của tia sét đã dịch chuyển một chút, như thể nó đang nghiêng về phía cậu.

Nhưng cái này, thực sự có khả năng sao?

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nảy ra một ý tưởng hoang đường và táo bạo trong lòng.

Nếu thực sự làm như vậy, cũng chính là cậu đem chính mạng sống của mình ra để cược.

Đúng lúc này, cậu chợt nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên, đó là giọng của V tiên sinh, anh đang nhắc nhở cậu phải cẩn thận.

Trong khi giáo sư Đường một bên thì đối phó với cương thi nhà Thanh, một bên phải để ý bảo vệ V tiên sinh và Vương Tiểu Minh, nhìn thấy cảnh này cũng hét lên.

Ngũ Hạ Cửu nghe xong đột nhiên quay người lại, lập tức nhìn thấy hoạt thi đạo trưởng nhảy từ trên mái nhà ở rìa thôn Trang Phủ xuống, giữa các ngón tay lại cầm một lá bùa vàng.

Hắn cười lạnh nói: "Ngươi nên cảm thấy vinh dự đi, trên người ta chỉ còn lại ba cái bùa chú mộc, thủy, thổ trân quý thôi."

"Hai lá bùa gỗ và đất đã được sử dụng trước đó, bây giờ là lúc cho các ngươi nếm thử sức mạnh của lá bùa nước."

Nói xong, hoạt thi đạo trưởng lại phun ra một ngụm máu nữa từ đầu lưỡi, trong chốc lát, lá bùa sáng lên, sau đó hắn ném nó đi.

——Bùa vàng tan vào trong mưa giữa không trung, vào giây phút đó, nước mưa xung quanh lá bùa dường như ngưng tụ lại, dần dần tụ lại và biến thành những mũi tên sắc nhọn, không để cho ai có cơ hội phản ứng đã bay thẳng tới.

"Mau nằm xuống, tránh đi!" V tiên sinh lo lắng hét lên.

Ngũ Hạ Cửu sao lại không biết mình nhất định phải trốn tránh.

Cậu lại liếc nhìn đoạn xương rồng trong tay, mím chặt môi, ánh mắt chỉ do dự một lát rồi lập tức hạ quyết tâm, đánh cược thành bại đều phụ thuộc vào điều này.

Cậu tin tưởng rằng đây sẽ là niềm hy vọng về "sự sống" trong lúc nguy hiểm này.

Nghĩ nghĩ, Ngũ Hạ Cửu lập tức quay người, không chút do dự hướng về phía cây cổ thụ lùm sùm chạy tới, mũi tên sắc nhọn do nước hóa thành cũng theo phía sau cậu bay nhanh tới.

V tiên sinh, giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh đều nhìn thấy tình huống này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng, bất an, thậm chí muốn đi ngăn cản.

Cùng lúc đó, ánh mắt của đội phó Thời cũng tối sầm, tay anh đè lên cổ tay trái của mình...

Nhưng Ngũ Hạ Cửu lại hét lên: "Đừng ai tới đây!"

Giọng nói đầy kiên quyết, khiến giáo sư Đường và những người khác phải sửng sốt.

Trong lúc nhất thời, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ Hạ Cửu rơi vào trong phạm vi sấm sét ―― một tiếng "Ầm" vang lên, một tia sét chói mắt lóe lên, khu vực xung quanh đột nhiên tràn ngập ánh sáng trắng, giống như bóng người của Ngũ Hạ Cửu biến mất trong đó.

Vẻ mặt của đội phó Thời căng thẳng, nhưng sau đó dường như anh nhìn thấy điều gì đó trong tia chớp, vẻ mặt anh cũng thả lỏng hơn.

"Ha ha ha, ngu xuẩn, ngươi đi tìm chết." Nhìn thấy điều này, hoạt thi đạo trưởng cười đắc ý khi thấy có người vội vàng tìm đường chết như vậy.

Nhưng vào lúc này, khi tia sét dần tiêu tán, một luồng khí tức từ trong cây cổ thụ lùm sùm lan ra, sau đó, một tiếng rồng ngâm mơ hồ vang lên, từ nhỏ đến lớn.

Trong màn mưa như một bức rèm, dưới tán cây cổ thụ, một bóng rồng thấp thoáng, xung quanh bóng rồng có những tia lửa xanh lập lòe như đang cháy.

Tiếng cười của hoạt thi đạo trưởng lập tức dừng lại, đôi mắt hắn mở to với vẻ khó tin trên mặt.

Một bên khác cương thi kia cũng dừng lại, lộ ra sợ hãi rất rõ ràng, thậm chí còn bắt đầu hơi run rẩy.

[Hành khách Quan Chủ sử dụng đạo cụ cấp A ―― "một đoạn xương rồng" để hứng lấy sấm sét, đạt tới các điều kiện nâng cấp giả của đạo cụ, kích hoạt linh hồn rồng còn sót lại trong xương rồng, sấm sét khiến linh hồn rồng xuất hiện, đạo cụ tạm thời được nâng cấp lên cấp S ―― Long hồn cốt kiếm". 】

[Số lần sử dụng: không giới hạn. 】

[Cách sử dụng: có thể sử dụng bằng tay. 】

[Hiệu quả sử dụng: Long hồn cốt kiếm có thể tiêu diệt tất cả các linh hồn ma quỷ, bao gồm không giới hạn ở ma quỷ và các sinh vật đặc biệt, có khả năng nhất định rằng linh hồn rồng sẽ lộ diện khi sử dụng long hồn cốt kiếm, tà linh sẽ không có cách nào để trốn tránh, cũng không thể ngăn cản. 】

[(Lưu ý: Điều kiện sử dụng Long hồn cốt kiếm rất nghiêm ngặt. Ví dụ, nếu tâm trí của hành khách không kiên định, sẽ không được Long hồn cho phép, cũng sẽ không được kích hoạt được sự xuất hiện của Long hồn, cũng như hiệu quả đặc biệt của Long hồn cốt kiếm.)]

[(Hiện tại đạo cụ cấp A đã được nâng cấp giả và các điều kiện nâng cấp ẩn đã được bật. Hành khách có thể xem chi tiết sau, hành khách vui lòng thận trọng khi sử dụng.)]

Điều mà trước đây Ngũ Hạ Cửu không biết là đạo cụ cấp A có điều kiện nâng cấp ẩn, nhưng bây giờ, đạo cụ cấp A "một đoạn xương rồng" trong tay cậu đã được kích hoạt bằng tia sét, hiện tại nó đã được đáp ứng đầy đủ.

Thậm chí, dưới sấm sét đầy trời, nó tạm thời đạt đến trạng thái nâng cấp giả.

Dưới gốc cây cổ thụ chằn chịt, bóng dáng của Ngũ Hạ Cửu từ từ xuất hiện giữa những tia sét mỏng manh.

Xương rồng mà cậu cầm trên tay lúc này đã thay đổi hình dạng, từ những chiếc xương trắng sáng bóng với độ dày khác nhau ở hai đầu, giờ đã thành hình dạng của một thanh kiếm xương trắng sáng bóng.

―― Chuôi kiếm và phần trên của thân kiếm được nối với nhau, giống như một con rồng đã biến thành xương trắng, sống động như thật, chiếc đuôi rồng ở cuối quấn quanh nửa sau của thân kiếm kéo dài ra.

Thanh kiếm dài như một cánh tay, trên thân kiếm mơ hồ có dấu vết vảy rồng, trên thân còn không ngừng lóe lên những tia sét màu xanh lam.

Giữa một trời ầm vang sấm sét, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu mỉm cười với hoạt thi đạo trưởng.

Đuôi tóc đen hơi xoăn của cậu, lúc này dính vào một bên mặt, mưa nhỏ giọt xuống tóc, những giọt nước dường như chứa đựng sấm sét nhưng lại bị Long hồn cốt kiếm trong tay hấp thụ ngay lập tức.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Ngũ Hạ Cửu xuất hiện một vệt đỏ, khóe mắt cậu cũng giống vậy, đôi mắt sáng như sao, cười khúc khích nói: "Ngươi nên cảm thấy vinh dự khi là người đầu tiên nếm thử sức mạnh của thanh Long hồn cốt kiếm này."

Cho dù chỉ là tạm thời nâng cấp giả, nhưng đã đưa ra điều kiện nâng cấp, Ngũ Hạ Cửu rất tự tin có thể khiến "giả" trở thành "thật".

Bây giờ, cứ lấy hoạt thi đạo trưởng và cương thi nhà Thanh này ra luyện tập trước đã.

Hết chương 92.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store