Doan 5p Tam Phuong Ky Vong Dang
🌸🦁🐰🌸Cuối cùng Tạ Doãn vẫn trở về Tư Tửu Lâu, lúc đến huynh muội Bắc Đường đã lên đường hồi phủ rồi.Tạ Doãn trở về làm gì? Tạ Doãn trở về lấy trà bánh ăn vặt mà hắn mang cho Vân nhi nhà hắn.Chiều hôm buông xuống, chạng vạng thời gian dùng cơm phòng thủ lơi lỏng hơn ban đêm một ít, sắc trời mờ tối, cũng lợi cho ẩn giấu thân hình, Tạ Doãn đã đợi trên cây đối diện viện giam giữ trong nửa canh giờ, đợi lúc thay quân, cầm hộp đồ ăn lắc người một cái, liền chui vào.Cái này cũng quá dễ. Tạ Doãn bĩu môi, theo chân tường đi vào trong, đến nội viện liền nghênh ngang đứng dậy, tay che chở hộp đồ ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chỗ trọng phạm gì chứ, chẳng phải là cho ta tới lui......" Còn chưa dứt lời, một vật sắc nhọn chỉ thẳng vào cổ họng hắn, hắn sợ tới mức im miệng, quay đầu nhìn, là Tiểu Ngôn công tử giơ một miếng kính vỡ."Ai dà, làm ta sợ giật mình," Tạ Doãn thấy là Ngôn Băng Vân, thở phào nhẹ nhõm, "Ta nói này Vân nhi, có thể đừng mỗi lần gặp mặt đều chĩa kiếm vào ta không, mọi người ngồi xuống tâm sự, chẳng phải thoải mái hơn sao?"Ngôn Băng Vân nhíu mày liễu, nghe gọi hai chữ "Vân nhi" này, môi mấp máy hai cái, lạnh lùng nói: "Tạ công tử, xin tự trọng."Tạ Doãn nghe vậy nhếch môi cười, vê nhẹ kính vỡ, lại chậm rãi buông ra, thấy Ngôn Băng Vân không kiên trì đối địch nữa, liền vỗ vỗ nắp hộp đồ ăn, nói: "Tạ mỗ không có ý gì khác, chẳng qua là sợ Vân nhi em ở đây một mình cảm thấy nhàm chán, nên đặc biệt đến ăn vặt với em, giải buồn một chút.""Ta đã sớm nói, ngươi đừng đi theo." Ngôn Băng Vân vốn không tiếp phiền toái của hắn, ánh mắt lại quét nhanh hộp đồ ăn của Tạ Doãn, chân mày liền càng nhíu chặt một phần. "Nếu không đi theo em, ta cũng không có chỗ để đi a," Tạ Doãn không xem mình là người ngoài, rảo bước tiến vào phòng của Ngôn Băng Vân trước một bước, "Đi theo em thì, ban ngày có thể đi dạo đô thành Bắc Tề này, buổi tối còn có thể lẻn vào gặp lén em, chẳng phải là một chuyện tốt sao?""... Cút." Ngôn Băng Vân hiển nhiên thua Tạ Doãn về miệng lưỡi lợi hại, chỉ bị người trêu chọc bằng lời nói, liền thẹn quá thành giận, đỏ mắt đuổi Tạ Doãn ra ngoài; Tạ Doãn đang bày từng món trong hộp đồ ăn ra, thấy Ngôn Băng Vân tức giận thở hổn hển, lại không động thủ đánh hắn, chỉ e là vì không dùng được chút lực nào, vội vàng khéo léo ngồi xếp bằng ở đó, như con mèo vậy."Em ăn đi, ta không nói nữa." Tạ Doãn nói xong, lấy tay che miệng ý bảo mình không lắm miệng nữa, rót ly rượu gạo cho Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại, dáng vẻ rất giống không ăn của ăn xin, càng như là phiền Tạ Doãn, dùng cách khinh thường để đuổi người đi."Em không ăn à? Ăn rất ngon," Tạ Doãn thế mà báo tên món ăn, giới thiệu từng món, "Đây là sủi cảo linh lung, ngọt mặn hai cái, có nhân tôm, có đậu tán nhuyễn —— Tôm sông đặt trong hầm băng ướp đông hai canh giờ, đậu tán nhuyễn còn được xay từ đậu đỏ mới sinh, sủi cảo gói kỹ đặt lên đỉnh lồng chưng, mới chưng ra được một phần như vậy, rất quý; còn về lưu ly vỡ, thật ra chính là thịt nho cắt nát gói trong bột mì, nhào thành dải dài và bọc trong đường phèn, chiên trong chảo, hình dạng không bị vỡ, chiên ra góc cạnh, mười sáu mảnh xếp thành một đóa hoa sen, trong suốt tựa ngọc lưu ly......""... Thật ồn." Ngôn Băng Vân thấp thấp ngắt lời hắn, nói Tạ Doãn ồn, rồi lại như lẩm bẩm. Tạ Doãn thấy mỹ nhân lạnh lùng bị mình quấy nhiễu, mím chặt môi mỏng, trong tức giận còn có chút ủy khuất, nhưng trong lòng vẫn đắc ý, lại nghe bụng ai "ục ục" một tiếng —— Là Tiểu Ngôn công tử đói bụng rồi.Tạ Doãn cố nín cười, cố ý ho khan vài tiếng, kéo mấy món ăn về phía mình, làm ra động tĩnh rất lớn, cầm lấy một cái sủi cảo, sau đó bắt đầu cảm thán "Thơm quá!" "Mỹ vị!" như vậy. Quả nhiên, Ngôn Băng Vân có phản ứng, nhắm mắt cười lạnh một tiếng nói: "Tự mình đổ ăn trước, không biết xấu hổ còn....."Trong miệng bị nhét đồ ăn, Ngôn Băng Vân đột nhiên mở mắt ra, thấy Tạ Doãn vươn gương mặt đẹp trai kia ngồi xổm trước mặt y. Người này thừa dịp y nói chuyện, liền nhét sủi cảo linh lung vào trong miệng y."Ưm!" Ngôn Băng Vân cắn sủi cảo, đôi mắt trợn tròn trừng Tạ Doãn, Tạ Doãn lại cười hì hì: "Ngôn đại công tử, ăn có lối ăn, đồ ăn vào miệng rồi không được nhổ ra." Giáo dưỡng của Ngôn Băng Vân được khắc vào xương cốt, hơn nữa quả thật đói luống cuống rồi, miệng phồng phồng nuốt sủi cảo vào."Ừm, vậy mới đúng chứ." Tạ Doãn híp mắt cười cười, Ngôn Băng Vân chịu ăn gì đó, hắn thật sự vui vẻ.Hiện giờ tuy hắn hoài nghi Ngôn Băng Vân có phải Hồi Phương Thủ hay không, nhưng lại không muốn thử, đối phương thân chịu trọng thương, còn bị tai ương ngục tù, lúc này để Ngôn Băng Vân phát động nội công, chắc chắn sẽ hại y. Dù sao hắn cũng phải cứu Ngôn Băng Vân ra, y có phải là Hồi Phương Thủ hay không có gì quan trọng đâu.Nhìn xem, hôm qua còn nói vì hoài nghi là Hồi Phương Thủ mới cứu, hôm nay lại thay đổi. Không hổ là ngươi, Tạ Doãn.Ngôn Băng Vân nuốt cái sủi cảo kia xong cũng không chịu ăn nữa, Tạ Doãn biết y da mặt mỏng, mình ở đây thì chắc chắn y sẽ không động đũa nữa; ngẩng đầu thấy sắc trời tối tăm, Tạ Doãn nhớ đến mình còn việc phải làm, liền cười với Ngôn Băng Vân: "Vân nhi, em ăn từ từ đi, muộn chút ta đến lấy hộp đồ ăn đi."Ngôn Băng Vân bỗng mở mắt ra, nhìn Tạ Doãn, vô thức hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?" Tạ Doãn đứng dậy định đi, nghe vậy bước chân dừng lại, ý cười trên mặt càng đậm. Hắn quay đầu, nháy nháy mắt thật nhanh: "Luyến tiếc ta à?"Ngôn Băng Vân tự biết nói lỡ, lại nhắm mắt lại, tỏ vẻ không hề, bộ dáng mặc Tạ Doãn tự sinh tự diệt. Nhưng mà, câu quan tâm vừa rồi kia cũng đã đủ với Tạ Doãn rồi, thiếu niên phủi phủi bụi trên tay áo bó thanh y, thân hình khẽ động liền không thấy tung tích nữa.Trong phòng im ắng, Ngôn Băng Vân đang ngồi mí mắt khẽ động, cuối cùng vẫn mở mắt ra. Y nhìn ngoài cửa sổ, trên đỉnh mái ngói có một người bay vọt qua, bước chân nhẹ như mây trôi. Nam tử này khác với người khác, tiêu sái như gió quét lá khô, lại như mưa xuân dày đặc dính người.Ngôn Băng Vân liếc mắt nhìn bánh ngọt trên bàn, mọi thứ tinh xảo, bày biện chỉnh tề, kẹo sừng bọc lưu ly vỡ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không mẻ rơi chút nào.======Tạ Doãn trở về thay y phục, một thân hắc y, đeo một chiếc mặt nạ, nhìn kỹ liền biết muốn đi làm chuyện xấu; mặt nạ kia trông thật buồn cười, một đầu heo hồng mặt béo mũi thịt, che khuôn mặt thanh phong tễ nguyệt của Tạ Doãn hoàn toàn. Thật ra không phải Tạ Doãn thích đầu heo đâu, mà là hắn tự nhận anh tuấn tiêu sái, khiến người thấy không quên được, nên chỉ có mặt nạ một trời một vực với khí chất của hắn, mới có thể che khuất mị lực của hắn.Được rồi. Vui vẻ là được.Vào đêm, Tạ Doãn lại muốn lén xông vào dinh thự —— Hôm nay, nơi muốn lẻn vào chính là nơi ở của vị Bắc Đường vương gia kia. Tạ Doãn buồn bực, sao hai ngày nay luôn gặp phải người có nốt ruồi dưới môi vậy, hơn nữa quả thật đều có chút công phu trên người, khiến người ta không dễ loại bỏ. Nhưng nếu thật sự phải thử nội lực của Bắc Đường Mặc Nhiễm một lần, thì Tạ Doãn không thể dùng mặt thật, bằng không nếu bị Vương gia truy nã toàn thành, thì hắn phải chạy khỏi Tề đô rồi.Canh phòng của Bắc Đường vương phủ thật sự nghiêm ngặt, may là Tạ Doãn khinh công giỏi, một chiêu mánh ăn cả thiên hạ, hắn đã thật sự lẻn vào được. Nhìn ngọc thạch tinh mỹ, sân thượng lầu các trước mắt, Tạ Doãn không khỏi líu lưỡi —— Y là Bắc Đường vương gia, ta cũng là Đoan Vương a, sao khác biệt lớn đến thế, xa hoa lãng phí! Thật là xa hoa lãng phí!Để bảo đảm mình sẽ không bỏ mạng vì tiếng đàn, Tạ Doãn băng qua phòng ngủ của Bắc Đường Mặc Nhiễm, phát hiện Cầm Trai của y trước, thấy trên vị trí mắc không thiếu cây cầm nào, lúc này Tạ Doãn mới yên tâm, vừa định rời khỏi, liền nghe thấy hai nha hoàn đối thoại, nói là cánh hoa ở Mang Sơn Cư không đủ, qua đưa thêm chút, để tránh Vương gia cần dùng.Tai Tạ Doãn khẽ động, vội vàng theo sau, vừa đi vừa nghĩ một đại nam nhân như Bắc Đường Mặc Nhiễm cần cánh hoa làm gì; chờ đi đến cái gọi là "Mang Sơn Cư" rồi, Tạ Doãn mới hiểu được nguyên do trong đó —— Mang Sơn Cư này cũng không phải là một gian viện tử, mà là chỗ Bắc Đường Mặc Nhiễm tắm gội. Nhìn hai hàng người hầu đứng cúi đầu ngoài viện, trong viện hơi nóng bốc lên lượn lờ, trong đầu Tạ Doãn không tự chủ hiện lên cảnh Bắc Đường tắm, vội vàng lắc đầu vứt tạp niệm đi.Đi tắm sẽ không mang theo cầm bên người, huống chi y đang tắm, không mảnh vải che thân, hành động không nhanh gọn bằng mình, đây là cơ hội tốt trời ban, không thể bỏ lỡ. Tạ Doãn nghĩ vậy, liều một cái, nhón chân bay vọt lên, hai ba cái nhảy vào trong viện Mang Sơn Cư, trốn vào sau núi giả.Bể tắm nước nóng trong viện rộng lớn, rừng vòng suối ôm, lần đầu tiên Tạ Doãn đến, không quen địa hình, chỉ có thể dựa vào tiếng vung nước tí tách tìm kiếm chỗ của Bắc Đường Mặc Nhiễm. Vòng quanh núi giả đi khoảng mấy chục bước, Tạ Doãn xuyên qua hơi nước mờ mịt, nhìn thấy người đang ngâm mình trong hồ. Bắc Đường Mặc Nhiễm xõa tóc, hai lọn tóc đen buông xõa trước ngực, lộ ra lưng bóng loáng oánh nhuận; bên cạnh hồ thắp một hàng nến đỏ, ánh sáng đom đóm lờ mờ chiếu làn da người trắng như tuyết, xương cốt tinh xảo.Tạ Doãn thấy mà miệng khô, thêm hơi nước bốc lên, càng cảm thấy trên mặt nóng lên, suýt nữa quên mục đích chuyến này; lại thấy Bắc Đường dần dần trượt vào trong nước, làn tóc nổi trên mặt suối, Tạ Doãn nhíu mày, trong lòng hơi hoảng loạn, sau khi đợi một lúc lâu, trên mặt nước lại chưa nổi lên một bọt khí nào.Chẳng lẽ ngất rồi sao? Tạ Doãn căng thẳng trong lòng, bất chấp ẩn nấp, thả người nhảy vào trong nước. Bể tắm này còn không cạn, cao chừng một người, hắn bơi đến gần Bắc Đường, thấy đôi mắt đang khép lại của y đột nhiên mở ra; thấy mặt nạ đầu heo của Tạ Doãn, đôi mắt của Bắc Đường mở lớn hơn chút nữa.Tạ Doãn không màng gì khác, đỡ bả vai Bắc Đường kéo người lên trên, khoảnh khắc hai người lao ra khỏi mặt nước, Tạ Doãn thở phào nhẹ nhõm. giọt nước nhỏ từ má Bắc Đường xuống, như những viên ngọc trai trong suốt, lại tựa hoa sen mới nở, hai má ửng hồng vài phần vì hơi nóng thấm nhuận, lúc ngước mắt giọt nước rơi theo hàng mi, nhiếp hồn câu phách.Tạ Doãn nhìn ngây người, lại thấy đối phương trầm sắc mặt, nâng chưởng liền giáng xuống hắn, hắn sợ tới mức né tránh trái phải, lui hai bước liên tục; Bắc Đường ra tay nhanh lẹ, nhìn chuẩn thời cơ bắt lấy dây buộc mặt nạ của Tạ Doãn, chợt kéo ra, mặt nạ đầu heo liền rơi xuống."... Là ngươi?" Bắc Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi và nước trước mặt, nhất thời sửng sốt. Không ngờ người này phản ứng lại nhanh, bị nhìn thấu thân phận liền tung người một cái nhảy ra khỏi bể tắm, nhưng cũng không đi, ăn vạ bên cạnh hồ, ôm ngực ngồi xổm xuống, nhìn y cười."Vương gia, lại gặp nhau rồi." Tạ Doãn chắp tay, "Vừa rồi thấy Vương gia hôn mê bất tỉnh, chìm vào trong nước, hiện giờ có đáng ngại không?""... Bổn vương là đang luyện khí công."Biểu cảm của Tạ Doãn cứng lại, nghĩ lại, mới cảm thấy mình ngốc, xấu hổ khụ hai tiếng, cười nói: "Ha ha ha, vậy thì tốt, đỡ cho Tạ mỗ lo lắng nhiều."Bắc Đường nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lưu loát giơ tay, kéo khăn tắm trên giá xuống ném lên đầu Tạ Doãn; chờ Tạ Doãn túm rớt khăn tắm, thì Bắc Đường đã khoác xong áo ngoài rồi.Ánh mắt của Tạ Doãn rơi vào chỗ cổ áo rộng mở của đối phương một cách tự nhiên, quét một vòng trên dưới, nhếch môi: "Không tệ." Bắc Đường hơi hơi mỉm cười, đuôi mắt nhếch lên, đôi mắt thanh nhuận khéo léo liền hiện ra vài phần quyến rũ. Y hỏi ngược lại: "Cái gì không tệ?"Tạ Doãn nhún nhún vai: "Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói bằng lời."Bắc Đường Mặc Nhiễm không tỏ ý kiến, lại hỏi: "Tạ công tử hắc y che mặt, bước chân không tiếng động, e là không chỉ thừa dịp ban đêm đến dạo chơi Bắc Đường vương phủ đi?""Quý phủ xa hoa lộng lẫy, có thể thấy được Vương gia rất được hoàng đế Bắc Tề coi trọng, là thần tử cánh tay đắc lực." Tạ Doãn dứt khoát ngồi bên cạnh hồ, trả lời tự nhiên, "Phong thái của Vương gia, càng là hiếm có trên đời khó ai sánh bằng, hôm nay Tạ mỗ vừa thấy ở tửu lầu, liền kính yêu không thôi, lại nghĩ không biết năm tháng nào mới gặp lại, trong lòng luyến tiếc, bất đắc dĩ mới thừa dịp ban đêm thăm hỏi, ai ngờ quấy nhiễu nhã hứng tắm của Vương gia, thật sự xin lỗi."Bắc Đường yên lặng nghe Tạ Doãn thao thao bất tuyệt nói một tràng dài xong, nhìn chằm chằm hắn không rời mắt. Tạ Doãn người này, dù có trăm điều chột dạ, vẫn có thể làm ra vẻ vạn điều không thẹn lương tâm, không sợ Bắc Đường dò xét.Bắc Đường thấy hắn liều lĩnh như vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén lạnh thấu xương, mở miệng giọng như sóng trầm: "Tạ Doãn Tạ công tử, ngươi thật sự nghĩ bổn vương không dám giết ngươi sao?""Nếu Vương gia muốn giết ta, sao ta có thể sống đến bây giờ được?" Tạ Doãn nói như vậy, thật ra trong lòng cũng lưỡng lự. Tuy nói ban ngày hắn cứu muội muội Bắc Đường Quả Tuệ của Vương gia, nhưng hắn cũng nói lời ngả ngớn mạo phạm Vương gia; buổi tối tự cho là cứu người, kết quả là không đánh đã khai, một hồi trò hài.Tạ Doãn à Tạ Doãn, ngươi thật sự ngốc thành đầu heo rồi. Tạ Doãn xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng biết việc này khó có thể xử lý, đang phát sầu, thì cửa của Mang Sơn Cư đột nhiên bị đẩy ra, lại là quả quận chúa Bắc Đường Quả Tuệ. Cô nương này vẫn hấp tấp như ban ngày, tự mình xông vào phòng tắm của huynh trưởng, nháo loạn."Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh phủ thêm áo choàng tắm chưa? Quả nhi muốn vào!" Tạ Doãn thấy nàng che mắt, lắc lư đi đến, không khỏi bật cười; Bắc Đường Mặc Nhiễm thường thấy chẳng lạ, bất đắc dĩ thở dài: "Đừng che, mặc y phục rồi.""Ò ò, hoàng huynh không phải đã hứa đi chọi gà với Quả nhi sao, sao......" Quả quận chúa vừa nói vừa xoay đầu, nhìn thấy Tạ Doãn vẫn ung dung ngồi bên cạnh hồ. Sắc mặt của nàng bỗng chốc biến đổi, Tạ Doãn cho rằng nàng muốn xông lên đánh mình một trận, ai ngờ cô nương này đột nhiên mừng ra mặt, cười đến mức lộ cả răng nanh: "Đại ca! Sao huynh cũng ở đây thế?""Hắn là......" "Ta được Vương gia mời, cùng các ngươi cùng nhau." Tạ Doãn ngắt lời của Bắc Đường Mặc Nhiễm, cười cười với y. Quả quận chúa thân thiện với hắn, Tạ Doãn đây là đang ý bảo Bắc Đường đừng kêu đánh kêu giết với mình nữa, sẽ đả thương lòng Quả quận chúa. Vì muội muội, Bắc Đường Mặc Nhiễm há miệng thở dốc, cuối cùng im lặng cam chịu."Cùng nhau? Cùng nhau làm gì?" Quả quận chúa nhìn hoàng huynh nhà mình một cái, gãi gãi đầu nhỏ, "Cùng nhau tắm gội sao?"Tạ Doãn sửng sốt, nhìn đôi mắt sáng ngời khó hiểu của Quả quận chúa, vẫn chưa biết trả lời thế nào, thì Bắc Đường Mặc Nhiễm đã sắc mặt xanh mét. Tạ Doãn nhìn dáng vẻ đường đường là Vương gia lại bị buộc nhượng bộ của y, nổi lòng trêu đùa, hắng hắng giọng mở miệng."Đúng vậy, tại hạ được mời, đến tắm kỳ cho Vương gia."Sinh thời đâu quản chuyện sau lưng —— Phóng túng nhất thời là nhất thời.🌸🦁🐰🌸
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store