ZingTruyen.Store

[ Đỗ Nhật Hoàng x Steven Nguyễn] Ánh Nhìn Không Lời

Chương 21 : Nhật ký và những bức ảnh

Nattawatarthur

Hoàng dừng xe trước cổng nhà Huy.
– Vào đi, về tới rồi. – Cậu nói khẽ, giọng vẫn còn chút lơ đãng sau câu nói khi nãy.

Huy xuống xe, tay khẽ chạm vào yên, ánh mắt dừng lại một chút.
– Cảm ơn... mai gặp nhé.
– Ừ, mai gặp.

Huy quay người đi vào nhà. Cánh cổng khép lại, chỉ còn Hoàng đứng đó, nhìn theo cho đến khi bóng Huy khuất hẳn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa nhài quen thuộc.

Hoàng thở dài, quay xe, đạp chậm rãi về nhà.

Trời đã ngả chiều. Khi vừa bước qua sân, Hoàng thấy không khí trong nhà lạ hẳn — im ắng đến mức nghe được tiếng đồng hồ tích tắc.

Ba Hoàng đứng ngay cửa, nét mặt nghiêm lại:
– Vào đây, Hoàng.

Giọng ông không to, nhưng nặng trĩu.
Hoàng thoáng giật mình, ngẩng lên thì thấy trong phòng khách, ông bà nội và mẹ cũng đang ngồi đó.
Trên bàn gỗ giữa phòng, một cuốn sổ màu xanh và vài tấm ảnh được xếp ngay ngắn.

Trái tim Hoàng đột nhiên đập mạnh. Cậu nhận ra — đó là nhật ký của mình, cuốn nhật ký mà cậu vẫn thường giấu dưới ngăn bàn học. Và những tấm ảnh... là ảnh Huy.

Ba Hoàng khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị mà nặng nề:
– Con nói đi... những thứ này là sao?

Không gian im lặng đến ngột ngạt.

Hoàng đứng lặng, cổ họng nghẹn lại, không nói được gì.

Ông nội khẽ đập tay xuống bàn, giọng run lên vì giận:
– Cháu trai nhà này mà lại viết những thứ như thế à?!

– Ông... – Hoàng lắp bắp, nhưng lời nói mắc nghẹn.

Mẹ Hoàng cúi mặt, giọng run run:
– Hoàng à... mẹ không ngờ...

– Mẹ... không phải như mẹ nghĩ đâu. – Hoàng nói vội, mắt hoe đỏ.

Ba Hoàng mở cuốn nhật ký, đọc trích một đoạn, giọng trầm:
  "Hôm nay Huy cười với mình, chỉ vậy thôi mà cả buổi chiều cứ thấy tim đập nhanh. Không biết từ khi nào, mình chỉ cần nhìn thấy Huy là thấy bình yên...mình thật sự yêu Huy mất rồi "

Giọng ông khựng lại, nhìn con trai:
– Bình yên à? Con viết về một thằng con trai như thế này mà gọi là bình yên?

Hoàng siết chặt nắm tay:
– Con không làm gì sai cả!

– Không sai à?! – Ông nội đứng bật dậy, tiếng gậy gõ mạnh xuống sàn. – Cháu biết nhà này là ai không? Cái họ này là ai không?! Danh dự tổ tiên mấy đời mà để cháu trai mình... đi thích một thằng con trai à?! rồi còn ai coi cái gia đình này ra thể thống gì không?!

Lời ông vang lên lạnh như dao.

Bà nội chỉ ngồi lặng, nước mắt chảy dài, không dám nói.

Mẹ Hoàng run rẩy, giọng nghẹn:
– Con à, con còn nhỏ... chắc chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi, phải không?

– Không... – Hoàng lắc đầu, giọng cứng rắn dù nước mắt đã rơi. – Con biết rõ mình cảm thấy gì. Con quý Huy, con... thích cậu ấy và con yêu cậu ấy nhiều lắm.

Cả căn phòng như đông cứng lại.

Không ai nói gì trong vài giây, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, từng nhịp nặng nề.

Ông nội giận đến đỏ mặt:
Không thể chấp nhận được! Không thể có chuyện đó trong nhà này!, cháu nội đích tôn mà lại đi yêu một thằng con trai?

– Ông ơi, con xin ông... – Mẹ Hoàng bật khóc, nắm tay ông.

Bà Nội Hoàng thở dài, giọng trầm thấp:
– Con làm bà thất vọng thật rồi, Hoàng. Bà tưởng con đủ hiểu chuyện...

– Con hiểu chứ! – Hoàng nói lớn. – Nhưng tình cảm đâu phải thứ mình chọn được! Con không muốn giấu nữa, mệt lắm rồi...

Ba Hoàng vẫn im lặng. Một lúc sau, ông đặt cuốn nhật ký xuống bàn, giọng trầm và lạnh:
– Ba chỉ muốn nghe con nói..
– ...
– Cái người trong nhật ký... là Huy, đúng không?

Hoàng cúi đầu, khẽ gật.

– Con với Huy... hai đứa có đang quen nhau không? – Ba hỏi, mắt ông dõi chặt vào con trai.

Không gian lặng im đến mức nghe rõ tiếng tim Hoàng đập.
Cậu nuốt khan, giọng nghẹn:
– Không... không có, ba à.

– Thế nó có biết chuyện này không?

Hoàng khẽ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má:
– Không... Huy không biết gì hết. Con... chỉ đơn phương thôi.

Ba nhìn con trai, ánh mắt vừa thất vọng vừa xót xa.
– Vậy là con tự mình viết ra hết những thứ này, giấu đi, đúng không?

Hoàng gật đầu, bàn tay run rẩy:
– Con không cố ý để ai biết... Con chỉ muốn giữ lại một chút cảm xúc của riêng mình thôi... Con biết nếu nói ra, mọi người sẽ không chấp nhận...

Ba Hoàng thở dài, ngả người ra sau ghế. Giọng ông thấp, khàn:
– Con mới mười tám ... có lẽ con chưa hiểu, nhưng tình cảm kiểu này sẽ khiến con khổ. Và... khiến cả gia đình này khổ theo.

Hoàng cắn môi, nước mắt rơi không ngừng:
– Con không muốn làm ai khổ cả. Con chỉ... con chỉ muốn được là chính mình, tình yêu không có quy luật vậy tại sao phải theo luật?!, thích là thích không phân chia nam hay nữ!.

Ba nhìn con, trong ánh mắt thoáng một nỗi thương xót. Nhưng rồi ông lại siết chặt tay, giọng nặng hơn:
– Đủ rồi, Hoàng. Chuyện này phải chấm dứt.

Cậu ngẩng lên, ánh mắt tuyệt vọng:
– Ba... đừng bắt con xa Huy. Con hứa sẽ không để ai biết, con chỉ cần được gặp cậu ấy thôi, được nhìn thấy thôi...

– Không được! – Ba Hoàng cắt ngang, giọng trầm như sấm. – Con phải dừng lại, trước khi mọi thứ đi quá xa.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Ông nội bỗng đập mạnh gậy xuống sàn, giọng như sấm dội:

– Đủ rồi! Từ ngày mai, cháu thu xếp về Bắc ở với ông bà. Xa cái đứa Huy đó ra. Ở đó, ông sẽ dạy lại cho cháu biết thế nào là "đúng – sai"!

– Ông! – Hoàng bật kêu, hoảng hốt. – Con không đi đâu hết!

– Cháu phải đi! – Ông gắt, giọng vang khắp phòng. – Nhà này không dung thứ cái thứ tình cảm lệch lạc đó!

Không khí vỡ vụn.

Bà nội khóc, mẹ Hoàng sụt sùi, còn ba chỉ lặng nhìn, ánh mắt trĩu nặng, pha giữa giận và đau.

Hoàng đứng đó, hai tay buông thõng, lòng như có ai xé ra từng mảnh.

Cậu muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Chỉ còn tiếng ông nội vọng lên, lạnh như thép:
– Chuẩn bị đi. Sáng mai, xe sẽ đón, vé máy bay ông cũng đã chuẩn bị xong rồi, còn chuyện học hành của con ông sẽ thu xếp sau .

Căn phòng chìm trong im lặng.
Ánh chiều hắt vào, phủ lên khuôn mặt Hoàng một màu vàng nhạt buồn bã.

Cậu nhìn xuống bàn — nơi cuốn nhật ký nằm mở, vài giọt nước mắt rơi lên trang giấy, loang chữ viết của chính mình:
    "Chỉ cần được đi cùng cậu ấy, vậy là đủ rồi."

Câu cuối cùng trong nhật ký nhòe đi.
Hoàng khẽ mím môi, nuốt nghẹn. Trong nắng lọt qua khung cửa sổ, cậu thấy mọi thứ xung quanh như xa dần, nhạt dần — chỉ còn lại hình ảnh Huy mỉm cười .

Và Hoàng biết, từ ngày mai, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa, và cậu cũng sẽ không còn được gặp Huy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store