Chap 1: Tình cờ
"Y/N, cậu nói xem, chúng ta mới hai lăm tuổi thôi sao lại bị cha mẹ nói nghe như đã 35 rồi vậy ?"
Bảo Ngọc ở bên đầu dây bên kia càm ràm.
Y/N cầm hộp giữ nhiệt đi vào thang máy, hỏi.
"Mẹ cậu lại giới thiệu cậu với ai à ?"
"Chứ còn sao nữa, mẹ tớ thấy tớ ở nhà suốt, hở tí không thuận mắt liền bảo tớ là bà cô già. Ủa mà cậu đang đi đâu vậy ?"
Bảo Ngọc nghe thấy tiếng thang máy.
Y/N ở đầu dây bên kia yên tĩnh lại, cô bước vào thang máy, đưa tay nhấn số tầng.
Thấy Bảo Ngọc hỏi, cô trả lời.
"Tới chỗ Nhật Hoàng."
Bảo Ngọc hiểu ra.
"À. Lại đưa đồ ăn cho cậu ta sao ?"
"Ừm."
"Vậy mau đi đi. Cái tên lười biếng đó nếu không có cậu chắc chết lâu rồi."
"Coi cái miệng kìa. Bót trù ẻo người ta lại đi."
Y/N cúp máy trước.
Cửa thang máy mở ra, Y/N quẹo trái rồi đi thẳng, tới cửa nhà số 221, cô ấn chuông cửa, hai phút sau cánh cửa mở ra.
Nhật Hoàng vừa tắm xong, cả người còn mang theo hơi nước, tóc có chút ẩm ướt lại được phủ lên trên bởi một chiếc khăn lau màu xám.
Y/N ngẩng đầu nhìn tổng thể, nhẹ giọng hỏi.
"Lại thức khuya?"
"Ừm."
Hoàng lười nhác dựa bên cửa, mắt hơi quầng thâm, vài giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống lăn dài trên sống mũi anh.
Y/N rời ánh mắt rồi bước vào nhà, cúi lưng thay dép đi trong nhà.
"Cậu bận thế nào cũng nên nghe máy mẹ cậu chứ. Mẹ cậu gọi điện cho cậu không được, sốt ruột sợ cậu chết đói, sáng sớm đã gọi điện bảo tớ mang cơm sang cho cậu này."
Hoàng khóa chốt cửa, nghe vậy thì bật cười.
"Mẹ tớ lại làm quá rồi. Chỉ tăng ca có vài ngày, sao mà chết được chứ ?"
Anh bước vào nhà, đưa tay tùy ý lau tóc, cánh tay với đường gân rõ ràng, lúc đưa lên lộ ra cơ bắp.
"Rồi cậu đem gì đến vậy ?"
Y/N đi vòng qua bàn trà, đặt hộp giữ nhiệt xuống mở nắp ra.
"Chỉ là súp gà với chút cơm trắng thôi."
"Ô."
Hoàng ngồi xuống bên cạnh cô, tranh thủ húp nước súp còn đang nóng.
Y/N ngửi thấy mùi hương sữa tắm hơi thoang thoảng từ người anh, liền nhìn sang chỗ khác.
Lại vô tình nhìn thấy giỏ quần áo bị chất đầy, cô lập tức đứng dậy, tiện tay đem giỏ quần áo bẩn ra ban công.
Cho quần áo vào máy giặt rồi bỏ 2 viên giặt vô, đóng nắp lại, bấm nút quay.
Lúc máy giặt đang hoạt động, Y/N đứng ban công ngắm cảnh.
Năm ngoái Hoàng mới đổi nhà, do căn nhà trệt đợt trước ở quá xa chỗ làm. Khi chuyển đến căn hộ cũ kỹ này, nhờ có cảnh đẹp và gần chỗ làm anh, nên đã cho người tu sửa lại, thoáng cái biến thành căn hộ cao cấp, ai nấy đi ngang qua đều kinh ngạc.
Ăn xong, Hoàng xách hộp giữ nhiệt vào bếp rửa sơ qua rồi bỏ vào máy rửa chén, sau đó cầm bật lửa và thuốc lá lên, châm một điếu đi ra ngoài ban công.
Hoàng dựa vào tường, miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt chăm chăm nhìn mái tóc của người con gái đang đứng cạnh máy giặt bị gió thổi bay, phút sau cất giọng lười biếng.
"Hình như mẹ cậu lại sắp xếp cậu đi xem mắt ?"
Tự nhiên có tiếng nói truyền đến từ phía sau, Y/N khựng lại, quay người, dựa nhẹ vào máy giặt mà nhìn anh, nhún vai đáp.
"Ừm, mẹ tớ đã sắp xếp rồi, nhưng tớ vẫn còn hơi lưỡng lự."
Hoàng gật đầu.
Anh ngậm điếu thuốc lá.
"Cứ thử đi, biết đâu chừng..."
Anh dừng lại vài giây nhìn cô, lúc này mới nhận ra cô từ trước đến nay chưa từng có bạn trai, anh nhướng mày.
"Y/N, đừng nói với tớ là cậu có người trong lòng rồi đấy nhé? Nhiều năm như vậy rồi tớ vẫn luôn thấy cậu độc thân."
Trái tim Y/N đập mạnh. Cô cười cười, khẽ vuốt tóc ra sau mang tai.
"Nghĩ nhiều rồi. Chỉ là tớ chưa gặp được người mình thật sự thích thôi."
Nhật Hoàng khoanh tay hút thuốc, ừm một tiếng không hỏi thêm nữa.
"À mà sắp đến sinh nhật của Huyền My rồi đấy, cậu có định đi không ?"
Y/N nhìn anh, thấy anh vẫn còn có vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày thức khuya làm việc, nghĩ anh sẽ không đi.
Nhưng Hoàng bỗng bỏ điếu thuốc xuống, biểu cảm có chút miễn cưỡng đáp.
"Đi chứ. Một ngày gửi mấy chục cái tin nhắn, không đi chắc tớ bị cậu ta dí tới cùng mất."
"Hình như Avin cũng đi thì phải ?"
"Ừ. Nhưng bảo chỉ tới đưa quà rồi về thôi."
"Không ở lại chơi sao ?"
"Cậu biết rõ sẽ có chuyện gì mà ?"
Y/N nghe vậy bật cười. Cười xong bỗng nhớ đến tuyên ngôn gần đây của Huyền My.
Nhiều năm như vậy, quay đầu nhìn lại vẫn là nhớ mãi không quên được một người, vì vậy cô ấy nhân cơ hội này mà hành động, dù biết sớm muộn cũng sẽ bị người đó từ chối, nhưng cô vẫn muốn liều lĩnh một lần.
Nghĩ vậy, nụ cười Y/N nhạt đi vài phần.
Sau đó không muốn nghĩ nữa, cô quay sang nhìn quần áo đang quay tròn trong máy giặt, đứng thẳng lưng bảo Hoàng.
"Đồ tớ giặt rồi, lát nữa cậu nhớ phơi đó. Bây giờ tớ phải tới quán gấp."
Hoàng hút xong điếu thuốc, đi cùng cô vào phòng khách.
"Đừng có lái xe ẩu đó."
"Tớ biết rồi. Cậu cũng mau trả tớ mấy cái hộp giữ nhiệt đi, nhờ cậu mà tớ không còn muỗng đũa để ăn cơm này."
Y/N thay giày xong, sửa sang lại đầu tóc rồi nhìn anh
Nhật Hoàng gật đầu.
"Biết rồi. Ngày mai mang qua cho cậu."
Y/N bật cười, cô mở cửa đi ra. Anh cũng không tiễn, đem laptop qua sofa ngồi gõ tiếp.
Cánh cửa khép lại.
Y/N thu lại ánh mắt, ngay cả ngồi không mà anh còn có chút bỡn cợt, dựa vào tay vịn ghế gõ phím.
Xuống lầu.
Y/N lấy xe lái qua quán, đỗ xe xong chuẩn bị đi vào thì Bảo Ngọc lại gọi đến, Shhiho vừa đẩy cửa vào quán vừa bấm nút nghe, Bảo Ngọc ở đầu dây bên kia thở dài.
"Ở Mĩ chán quá !"
"Vậy thì mau quay lại đây đi."
Bảo Ngọc lại thở dài.
"Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng mà mẹ tớ cứ bảo gặp nốt người nữa đi rồi về. Haiz, nếu tớ mà biết về để gặp mấy người không đâu ra đâu kia thì đã không về rồi, uổng phí xin nghỉ phép năm nay ghê."
Y/N tiện tay cho chìa khóa xe vào ngăn kéo, cởi áo khoác măng tô dài màu nâu ra, nghe Bảo Ngọc than vãn vậy, cô hỏi lại.
"Không ai vừa ý cậu hết à ?"
Lúc này có khách gọi tiramisu, cô vào quầy phụ giúp một tay, lấy tiramisu trong tủ bánh ra, đặt lên chiếc đĩa trắng.
"Thực ra ngoại hình cũng không xấu lắm, nhưng mà tư tưởng lại rất cổ hủ, nhớ hồi học cấp 3 còn gặp được mấy người ổn áp, sao đến độ tuổi này rồi lại toàn gặp những người không đâu ra đâu vậy chứ ? Hay là những người tốt nhất đều ở cạnh chúng ta hết rồi ? Ví dụ như Đỗ Nhật Hoàng chẳng hạn ?"
Nhân viên đưa tiramisu cho khách, Y/N lấy khăn lau quầy, nghe vậy có chút khựng lại, đang định nói thì Bảo Ngọc bỗng tiếp lời.
"Ngoài việc cậu ta đào hoa, không chắc chắn, hơi ngông cuồng, những thứ còn lại đều rất xuất sắc, có thể coi cậu ta là hàng cực phẩm."
Y/N nghe vậy cười cười, lau bàn xong, cô đi qua pha cafe.
"Cậu nói không sai, nhưng mà chúng ta không với tới được."
"Tớ biết. Tớ chỉ là muốn tìm ai đó hơi hơi giống cậu ấy thôi."
Bây giờ là hơn ba giờ chiều, khách đến quán ăn bánh uống cafe không nhiều, thành ra không khí trong quán khá yên tĩnh.
Y/N dựa vào bàn pha chế, nhìn cafe chảy xuống ly, cô nói với Bảo Ngọc.
"Khi nào cậu về ? Sắp đến sinh nhật của My rồi, cậu mà không đi cậu ấy sẽ nổi giận lên cho coi."
"Sao tớ có thể quên sinh nhật của đại tiểu thư được chứ? Nếu tớ mà không đi, cậu ấy sẽ giết tớ mất."
Y/N nghe vậy thì gật đầu.
"Ừ. Biết sợ thì mau mau về đi."
"Ùm."
Cúp máy, cafe cũng đã pha xong, Y/N bưng ra ngoài sofa ngồi xuống, nhấp một ngụm, lúc này điện thoại cô bỗng vang lên, cô mở ra xem.
Là mẹ gửi tin nhắn kèm hình ảnh đến.
[ Lâm Thanh Nhã, 27 tuổi, làm thiết kế nội thất]
Cô nhìn tấm ảnh rồi có hơi ngẩn người.
Người đàn ông trong tấm ảnh có ngoại hình khá đẹp trai, làn da hơi rám nắng, trông có vẻ rất thích cười.
Nhưng không phải cô cố ý muốn độc thân mà là độc thân đến tận độ tuổi này rồi, càng lười đi mở rộng quan hệ chứ đừng nói là muốn tìm bạn trai.
Hơn nữa, nhìn người này có cảm giác rất quen mắt...
Tối đó cô về nhà một chuyến, mẹ Lan đang bận rộn trong bếp, tiếng chảo xèo xèo.
Y/N đi vào rửa tay, Mẹ Lan thấy cô về, liền hỏi.
"Con thấy tin nhắn hồi chiều mẹ gửi chưa ?"
"Con thấy rồi ạ."
Y/N lấy hành tây đã rửa sạch qua thái giúp mẹ.
"Vậy con đã liên lạc với cậu ấy chưa ?"
Mẹ Lan lấy nắp đậy nồi, quay sang vừa đánh trứng vừa hỏi cô.
"Vẫn chưa ạ."
Mẹ Lan rửa tay.
"Có thể mấy ngày nay cậu ấy bận nên chưa kết bạn với con được, nhưng tối nay sẽ thêm thôi. Con cũng nên kết bạn với người ta đi đấy. Mà không phải con muốn mở thêm chi nhánh à, cậu ấy cũng là nhà thiết kế nội thất, có thể nhờ cậu ấy thiết kế giúp cũng được."
Y/N thái xong đặt dao lên thót.
"Mà làm sao mẹ biết anh ấy vậy ?"
Mẹ Lan nghe vậy liền ngơ ngẩn nhìn cô.
"Con không nhớ gì sao ?"
"Dạ ? Nhớ gì cơ?"
"Coi kìa, mới đó mà đã quên rồi. Hồi còn nhỏ thằng bé hay tới nhà chúng ta chơi mà, còn học chung trường với con nữa, bộ con không còn nhớ chút gì sao ?"
Dựa vào đảo bếp, mẹ Lan bắt đầu chiên trứng. Bà cầm tay chảo, căn bếp này chính là địa phận của bà, bà bận tới bận lui, không để ý tới Y/N đang suy nghĩ.
"Anh Nhã ?"
"Ừ. Giờ mới nhớ ra à ?"
"Con tưởng anh ấy đi Mĩ rồi ?"
"Chỉ là đi du học thôi."
"Bảo sao ảnh mẹ gửi cứ quen quen. Hóa ra là anh ấy."
"Được rồi. Nếu biết là Nhã thì mau mau kết bạn đi."
"Con biết rồi."
Y/N có chút hoảng hốt khi đối tượng xem mắt của mình lại là người anh hay chơi hồi nhỏ.
"Ủa mà con có lấy hộp giữ nhiệt với đũa muỗng ở nhà Hoàng về không vậy ?"
Nghe thấy tên anh, cô bỗng bình tĩnh trở lại. +
"Cậu ấy dùng máy rửa bát nên con chưa đem về được ạ."
Mẹ Lan mở tủ trên đỉnh đầu ra.
"Haiz, hộp giữ nhiệt nhà mình đều ở hết nhà Hoàng, cũng may còn dư một cái. Không thì tối nay cha con bị bỏ đói rồi."
Mặc dù không phải việc của cô nhưng cô cũng hơi chột dạ.
"Lát nữa con đem cơm ghé chỗ cha cho ạ."
Mẹ Lan nhìn cô một cái.
"Nhắc tới Hoàng là mẹ lại đau đầu, mẹ Ngân thì muốn có cháu nhưng Hoàng lại không muốn, có nói kiểu gì cũng không chịu nghe, mẹ nghe cô ấy nói miết cũng đau đầu. Thực ra mẹ cũng muốn giúp nhưng mẹ có gặp Hoàng thường xuyên đâu, giúp kiểu gì đây?"
Y/N cầm đĩa lên, đáp.
"Để con thử nói chuyện với cậu ấy xem."
Bưng thức ăn đặt lên bàn, sau khi ăn xong, Y/N cũng không về lại tiệm, cô về nhà mình nghỉ ngơi, tắm xong lau tóc về phòng, ngồi dựa lưng vào đầu giường, mở điện thoại ra.
Thông báo hiện Thanh Nhã đã thêm bạn bè với cô.
Y/N đồng ý, vài giây sau Thanh Nhã gửi tin nhắn đến.
[Lâu rồi không gặp. Y/N]
[Lâu rồi không gặp ạ. Anh Nhã]
[Anh có nghe mẹ em nói em là bà chủ quán Blue hả ? Anh tới đó uống một lần rồi. Cafe ngon lắm]
Y/N có hơi bất ngờ, nhưng cũng không tò mò chuyện Thanh Nhã tới uống hồi nào lắm.
Mỗi ngày lượng khách tới Blue khá nhiều, chuyện Thanh Nhã đến quán khi nào, sao Y/N có thể nhớ được ?
[Cảm ơn anh. Nhưng nếu anh muốn góp ý thêm. Có thể góp ý ạ]
[Không có gì cần góp ý cả. Cafe thực sự rất ngon. Anh không có nịnh đâu]
Y/N thấy vậy, cười, trả lời anh ấy một chữ ừm.
Thanh Nhã cũng gửi một icon mặt cười, sau đó lại gửi tin nhắn tới.
[Khi nào em rảnh ? Chúng ta cùng đi ăn cơm]
Y/N khựng lại. Cô vuốt mái tóc mới khô được một nửa, nhìn màn hình cuộc trò chuyện, cô cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối Thanh Nhã cả.
Rất nhanh Y/N trả lời.
[Được ạ]
Ngày hôm sau, ở nhà ăn sáng xong Y/N đi xem chi nhánh mới, gần như chốt mảnh đất xong, chỉ cần thương lượng thêm chút nữa là được, thành ra qua giờ ăn trưa cô mới về lại quán.
Buổi trưa ở Blue chỉ bán vài món ăn đơn giản, có vài bàn hai ba người đang ngồi ăn. Y/N để cheese cake mới mua ở gần chi nhánh mới lên bàn cho nhân viên ăn thử, Lê Hạ Anh là nhân viên mới, vừa múc một muỗng bánh cho vào miệng ăn thử, cô ấy đã wow lên một tiếng.
Y/N cùng mọi người làm một đơn cho khách mang đi, đơn khá dài, cô đeo tạp dề lên đang định đi vào quầy thì chân vô tình đá phải một chiếc túi khá đẹp, cúi đầu nhìn lại thấy đó là hộp giữ nhiệt nhà cô. Trái tim cô khẽ run, ngẩng đầu vội hỏi Hạ Anh.
"Người đưa cái túi này đâu rồi?"
Hạ Anh nháy mắt, ý bảo đang ở bên trong phòng nghỉ.
Y/N ừm một tiếng, giúp đóng gói đơn mang về xong, qua mười phút sau cô nhanh chóng rửa tay đi vào phòng nghỉ, đẩy cửa ra, đang định mở miệng thì bỗng thấy Nhật Hoàng mặc đồ đen nằm ngủ trên ghế bành, đôi chân dài không có chỗ để đành duỗi ra, mái tóc rũ xuống trán, hai tay chống lên tay vịn ghế. Mặc dù ngủ say nhưng lại khiến người ta không cách nào có thể phớt lờ.
Y/N cầm then chốt cửa, nhìn anh một lúc rồi mới đi vào trong, cô lấy một chiếc chăn mỏng màu kem, hơi khom người xuống đắp lên người anh.
Lúc này anh đã ngủ say, đôi mắt Y/N rơi xuống cánh môi, chóp mũi anh. Người ta vẫn nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình, anh nửa giống lại nửa không giống.
Tầm mắt Y/N lướt qua sau đó vội đứng thẳng dậy, không để lại chút dấu vết, xoay người rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa lại từ từ tránh đánh thức Hoàng dậy.
"Tớ về rồi đây !"
Vừa đóng cửa, giọng nói của Bảo Ngọc truyền đến từ trong cửa quán.
"Hạ Anh, cho chị một americano nha."
"Haha! Có liền có liền ạ!"
Y/N đi ra quầy, nhìn thấy Bảo Ngọc đang đẩy hai cái vali lớn bước vào, cô mỉm cười nhận lấy vali, đẩy đến gần chỗ còn trống để đặt vali.
Bảo Ngọc vừa nhìn thấy Y/N đã nở nụ cười xán lạn, muốn ôm cô một cái, nhưng thấy Y/N đang phụ mình cất vali, cô đành thở phào một hơi.
"Chuyến bay này vừa đông vừa lâu lại vừa tốn kém. Nếu không phải vì đồ đạc mẹ tớ chuẩn bị nhiều, tớ đã không tốn thêm phí vali rồi."
"Vậy cậu còn không gọi điện tớ đến sân bay đón?"
"Vừa xuống máy bay là điện thoại tớ hết pin luôn."
Nói xong Bảo Ngọc lấy dây sạc trong túi xách ra rồi cắm vào ổ điện gần đó sạc điện thoại, vừa đúng lúc americano cũng pha xong, Y/N mang tới bàn, Hạ Anh cũng cắt một phần cheese cake, đặt lên trên.
Y/N ngồi bên cạnh Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc cầm tách americano lên, nhấp một ngụm.
"Ôi cái hương vị này, cho dù tớ có ở Mĩ thời gian dài vẫn không sao quên được cái hương vị này."
Y/N mỉm cười nhìn cô ấy.
"Nhưng cái này không phải tớ làm."
"Nhưng cậu là chủ quán, không phải sao ? Cafe ở quán Blue là ngon nhất."
Y/N cười chớp mắt.
Bảo Ngọc suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, nói.
"Để tớ cho cậu xem đối tượng xem mắt mà mẹ tớ đã sắp xếp."
Y/N có chút hứng thú ngó vào xem.
Bảo Ngọc bấm vào Instagram.
Những đối tượng xem mắt đều là mẹ Bảo Ngọc gửi đến, tổng cộng có bốn người đàn ông, đáng ngạc nhiên là họ đều trông rất đoan chính, ăn mặc chỉnh tề.
"Nhìn tổng thể tất cả đều không có điểm gì chê,mmẹ tớ biết rõ tớ rất xem trọng ngoại hình nên cũng chọn đối tượng xem mắt rất kỹ lưỡng, có điều bọn họ đều đang phát triển sự nghiệp ở Mĩ, mà tớ thì chả thích ở nơi xa xôi đó tí tẹo nào."
Y/N nghe vậy cũng hiểu một chút, rõ ràng gia đình Bảo Ngọc đều ở Mĩ nhưng bản thân lại ở Nhật Bản từ nhỏ đến lớn, sớm đã coi xứ sở hoa anh đào này là quê nhà, hơn nữa bạn bè thân thiết đều ở đất nước này, sao có thể dễ dàng nói đi là đi được ?
"Thực ra tớ cũng biết lý do vì sao mẹ tớ lại tìm những đối tượng đó, căn bản mà nói, mẹ tớ chỉ muốn tớ trở về gần với gia đình hơn thôi."
Y/N gật gật đầu.
"Ừ, thời gian cậu sống ở đây, gia đình sao không nhớ cậu được chứ?"
Bảo Ngọc lập tức oán giận nói.
"Nhưng mà cậu biết không, trong số những người tớ xem mắt, có một người tớ nghe nói đã có bạn gái rồi, còn đang tính đến chuyện kết hôn nữa, nhưng vì bố mẹ anh ta không thích cô gái đó nên muốn anh ta suy xét kỹ hơn..."
Y/N hiểu ra vấn đề.
"Và cậu vô tình trở thành đối tượng xem mắt của anh ta?"
"Đúng vậy. Không những thế lúc gặp mặt nhau, anh ta còn yêu cầu tớ về sau nếu kết hôn thì ở nhà làm nội trợ, chỉ cần chú tâm việc chăm sóc chồng dạy con nuôi cha mẹ chồng, con đầu lòng là con trai thì càng tốt. Má, cái thời buổi nào rồi mà còn có tư tưởng cổ hủ thế không biết!!"
Bảo Ngọc bức xúc nói lớn.
"Còn có người vừa gặp mặt đã chê thẳng tớ già, nói tớ đã hai lăm tuổi rồi sao vẫn còn ế, kén chọn quá hay gì? Tớ không hiểu nổi, mới hai lăm tuổi thôi mà, nói tớ ế thì đã đành đi, kén chọn? Hết sức vô duyên."
Y/N gật đầu.
"Còn hai người cuối cùng, haiz, một người thì gửi ảnh trẻ măng còn tưởng hợp gu đến khi gặp mặt tá hỏa vì quá già! Còn người kia thì tớ cảm thấy cách nói chuyện của anh ta rất là cổ hủ, tuy không nói toẹt ra như cái người đầu tiên kia nhưng tớ vẫn cảm thấy cứ cổ hũ sao sao ấy, kiểu tụi mình đã sài mạng 5G rồi còn anh ta chỉ mới lên 2G thôi."
Bảo Ngọc buông điện thoại xuống, nhún nhún vai.
"Nói chung là bất ổn toàn tập."
Y/N nhìn dáng vẻ Bảo Ngọc nhún vai biết, thật ra Bảo Ngọc cũng muốn thử gặp gỡ những người khác, chỉ là họ không hợp ý mà thôi, cô vòng tay ôm ôm Bảo Ngọc, Bảo Ngọc nhìn cô một cái, nói.
"Đúng rồi, dì không phải cũng giới thiệu cho cậu một người sao ? Thế nào thế nào ?"
Y/N lập tức mở màn hình điện thoại lên, trực tiếp đưa ảnh cho Bảo Ngọc coi.
"Lúc đầu tớ còn tưởng là người lạ. Hóa ra lại là anh Nhã."
Sau khi bấm vào bức ảnh, Bảo Ngọc mở to mắt kinh ngạc.
"Anh Nhã ? Đàn anh Lâm Thanh Nhã ? C-cậu đùa á?"
"Bất ngờ thật."
Còn chưa nói xong thì một bóng người bỗng từ phía sau đi tới, ở trên đỉnh đầu Y/N, giọng nói trầm thấp lười biếng của Nhật Hoàng vang lên.
Đầu ngón tay của Y/N dừng lại, ngẩng đầu lên.
Hoàng tùy ý đặt hai tay lên lưng ghế của cô, hành động này trông giống như anh đang ôm cả người cô vào lòng, Y/N nhìn anh mấy giây.
"Cậu dậy rồi à ?"
"Này, cậu tới hồi nào vậy ?"
Bảo Ngọc hết cả hồn, sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần, mở miệng hỏi.
Hoàng buông ghế Y/N ra, đi sang bên cạnh kéo ghế ngồi xuống, dáng vẻ lười biếng dựa vào lưng ghế, nói.
"Đến sớm hơn cậu, vừa ngủ được một giấc."
"Cậu ngủ ở đâu ? Ở trong phòng nghỉ á ? Ghế nằm trong phòng nghỉ bộ thoải mái lắm à ?"
Bảo Ngọc vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú khó mà lờ đi của anh.
"Ừm."
Anh gật đầu, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Y/N nhìn anh, sau đó quay đầu bảo Hạ Anh làm thêm một ly americano nữa.
"Thế cậu đã chốt được đối tượng nào chưa, Ngọc ?"
Nhật Hoàng vừa trả lời tin nhắn vừa hỏi Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc chống cằm than thở.
"Haiz, tớ không chốt được ai hết. Mà nghĩ cũng lạ, người nhà không ai ép cậu đi xem mắt à ?"
Hoàng bấm điện thoại, không ngước mắt lên.
"Tớ khác cậu."
"Này, đó là do tớ không còn cách nào khác. Nếu tớ không đi, mẹ tớ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà mất."
Y/N nghe vậy cười cười.
Lúc này Hoàng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên hỏi Y/N.
"Anh Thanh Nhã- về nước hồi nào vậy ?"
Anh thản nhiên hỏi.
Y/N dừng một chút mới trả lời.
"Cũng về lâu rồi. Từ khi về đã luôn làm việc, mấy ngày nay mới kết bạn nhắn tin."
"Ừm."
Anh kết thúc lời nói bằng âm thanh ấy, lúc này Hạ Anh đã bưng americano tới đặt lên bàn, Hoàng giơ tay cầm ly lên, trên cổ tay áo thoang thoảng có mùi nước hoa. Đó không phải của anh mà từ chiếc chăn mỏng của Y/N.
"Mấy cái hộp giữ nhiệt kia mang đến cho cậu rồi đấy."
Anh nhấp một ngụm, sau đó lại vừa bấm điện thoại vừa nói chuyện với cô.
"Ùm. Thấy rồi."
"Hộp giữ nhiệt ? À, là mấy cái hộp cậu mang cơm cho cậu ta ấy hả ?"
Bảo Ngọc suy nghĩ một chút, hơi theo không kịp cuộc trò chuyện của họ.
Mà tính ra, Y/N và Hoàng đã làm bạn chung bàn với nhau từ lớp 11 12 rồi. Sau đó, bố mẹ hai nhà cũng bất ngờ thân quen, thường xuyên liên lạc. Về sau, Y/N nhận được học bổng ở đại học Mĩ, còn Hoàng thì đậu thủ khoa đại học RMIT, mặc dù xa cách nhưng bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc.
Sau khi tốt nghiệp, Y/N cũng trở lại TP HCM để gây dựng sự nghiệp.
Chỉ là sau một thời gian, Y/N nhận ra mình không còn hợp với công việc văn phòng nữa, quyết định mở một quán cafe, kinh doanh kiếm vốn sương sương.
Còn Hoàng thì thành lập một công ty game riêng, ban đầu hơi khó khăn, về sau game rất được thị trường yêu thích, công ty phát triển không ngừng.
Bảo Ngọc mặc dù cũng là bạn học cùng lớp với họ, nhưng cô cũng giống mọi người trong trường rằng chỉ biết sương sương chuyện của Hoàng, hầu như ai cũng đều cảm thấy người biết cụ thể nhất vẫn là Y/N.
Nhật Hoàng uống xong americano, có thông báo bên công ty, anh vội đứng dậy.
"Đi đây, hai người cứ từ từ nói chuyện đi."
Anh kéo ghế ra, có chút bất cần cầm điện thoại rời đi. Sau khi anh đi, Bảo Ngọc bỗng nắm lấy cánh tay Y/N, đến gần cô, hỏi.
"Cậu ta với An Nhiên còn liên lạc không ?"
"Không rõ nữa."
Y/N nghe thấy cái tên này, khựng lại.
"Cậu ta...lẽ nào vẫn đợi An Nhiên ?"
Ngữ khí Bảo Ngọc có chút không chắc chắn, Y/N chớp mắt, cô biết rõ nhất, lúc trước bọn họ chia tay rất thảm, rất không cam lòng.
Nếu anh đang chờ đợi thì đó cũng là chuyện bình thường.
"Mặc dù hiện tại cậu ta rất thờ ơ, còn lắm tai tiếng là có nhiều bạn gái tin đồn, nhưng tớ cảm thấy, sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại với nhau..."
Bảo Ngọc ngẩng mặt lên, hỏi.
"Cậu cũng nghĩ vậy có phải không ?"
Y/N hoàn hồn, nhìn Bảo Ngọc, gật đầu.
"Ừ."
Buổi tối, sau khi cùng Bảo Ngọc ăn cơm và đưa cô ấy về nhà, Y/N về nhà cất mấy chiếc hộp giữ nhiệt và đôi đũa mà Hoàng đã mang trả vào tủ bếp.
Mẹ Lan và bố Nhật không có ở nhà nên sau khi cất đồ xong, Y/N cũng lên xe, phóng đến quán Blue xem thử, ở lại cho đến khi quán đóng cửa rồi mới quay lại căn hộ của mình.
Để thuận tiện cho việc quản lý Blue, Y/N đã thuê một căn hộ ở gần đây, sau khi tắm xong, cô ngả mình lên chiếc ghế sofa mềm mại, co chân lại, lấy remote bật TV lên.
Trong phòng khách tối tăm, một bộ phim truyền hình cũ đang chiếu "Trăng Lạnh".
Để phim phát tự động, Y/N cầm điện thoại lên, tùy tiện lướt vòng bạn bè.
Rất nhanh.
Lướt đến bài đăng Nguyễn An Nhiên đang uống trà chiều, đeo kính râm, váy hai dây màu trắng tinh tế, để lộ xương quai xanh, mái tóc thẳng dài xõa xuống xương quai xanh, nhìn vào ống kính, mỉm cười xinh đẹp.
Y/N thấy một số bạn học cùng lớp nhấn like bên dưới, không mấy ngạc nhiên khi Hoàng cũng bấm like bài.
Thực ra cô biết anh có tài khoản Instagram của An Nhiên, lúc trước cô tình cờ nhìn thấy nó trên tài khoản Instagram của anh.
Không phải anh hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của An Nhiên và An Nhiên cũng chưa chắc là không biết gì về chuyện của anh. Cách xa nhau ngàn dặm nhưng chỉ cần mở Instagram ra là có thể thấy mọi thứ.
Giống như Bảo Ngọc đã nói, cô cảm thấy sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại với nhau.
Trở lại vòng bạn bè, Huyền My cũng vừa đăng một bài viết đầy xa hoa, mặc váy xinh đẹp, ăn tối trên cao, trong ngực còn ôm một bó hoa, dựa sát người mẹ trông có vẻ bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.
Bảo Ngọc sau đó cũng đăng một bài trên vòng bạn bè là đã trở về HCM, gương mặt trắng nõn sau khi tắm xong, giơ tay làm động tác "hi".
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vòng bạn bè đã trở nên sôi nổi.
Lúc này, Thanh Nhã gửi tin nhắn nói chuyện phiếm với Y/N, cô mở ra đọc rồi trả lời anh...
Tối thứ sáu, Thanh Nhã đến quán Blue đón Y/N, cô vừa pha xong cho anh một ly mocha, bởi vì ở đây cấm đỗ xe nên sau khi thấy xe của anh, cô đã vội vàng đi ra chỗ đỗ xe ở ngã tư.
Hôm nay Y/N mặc áo ngắn tay phối với chân váy dài chữ A thon gọn, giày đế thấp, tổng thể thanh lịch rạng rỡ.
Dưới ánh đèn, Thanh Nhã nhìn cô vài giây, Y/N mỉm cười đặt ly mocha lên bảng điều khiển trung tâm của xe, Thanh Nhã nhìn cô, nói.
"Cảm ơn em, Y/N."
Anh cầm một hộp nước hoa được đóng gói đẹp mắt đưa cho Y/N.
"Quà gặp mặt."
Y/N hơi ngạc nhiên, mỉm cười đưa tay nhận lấy.
"Anh tặng đồ giá trị thế này, em cảm thấy ly mocha của mình thật không xứng."
"Anh đã nói rồi mà, anh rất thích cafe quán em, được bà chủ đích thân tặng một ly, so với giá trị đồ anh mua không thể sánh bằng được."
Thanh Nhã nói khi anh đang chỉnh lại quần áo và khỏi động xe.
"Cảm ơn anh. Đúng lúc em cũng đang định đổi mùi nước hoa mới ạ."
Nhịp tim của Thanh Nhã nghe vậy đập nhanh hơn một chút.
Y/N cất hộp quà nước hoa sang một bên, hỏi.
"Chúng ta đi ăn ở đâu vậy ?"
Thanh Nhã vội vàng nhìn cô một cái, sau đó nhìn đèn giao thông trên con đường phía trước, nói.
"Gần đây anh vừa phát hiện được một nhà hàng
rất ngon, rất có phong cách, nên muốn dẫn em đi ăn thử."
"Được ạ."
Y/N gật đầu.
Ở trên xe, Thanh Nhã hỏi cô có kiêng kỵ món gì không.
Y/N lắc đầu.
Thanh Nhã thở phào một hơi.
"Vậy thì tốt."
Chiếc xe màu trắng chạy vài vòng quanh trung tâm thành phố, theo chỉ dẫn rồi từ từ lái đến một nhà hàng có tông màu chủ đạo là màu trắng gạo, tên nhà hàng được chiếu sáng trên mái hiên nhô ra.
Y/N hơi sửng sốt, nhận ra đây chính là nhà hàng ruột Hoàng hay tới, lúc này nhìn qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có thể thấy đã chật kín chỗ ngồi.
"Thấy sao ? Trông ổn chứ?"
Thanh Nhã nhìn vào nhà hàng vừa hỏi vừa tìm chỗ đậu xe gần đó.
Y/N mỉm cười gật đầu.
Sau khi xe vòng một vòng tìm được chỗ đỗ ở trước một cửa hàng đã đóng cửa bên cạnh, xuống xe Y/N theo Thanh Nhã lên bậc thang, Thanh Nhã chủ động mở cửa cho cô.
"Chào mừng quý khách đã đến với nhà hàng !"
Một giọng nam rõ ràng vang lên từ quầy tính tiền dài, là người phục vụ trong cửa hàng.
Nhìn từ bên ngoài có thể thấy bên trong rất náo nhiệt, đặc biệt có rất nhiều thực khách là nữ sinh, miếng thịt bò béo ngậy được nướng nóng hổi trên đá, có người thì đang ăn Sukiyaki. Thoạt nhìn có vẻ như không còn chỗ trống, Thanh Nhã dẫn cô vào trong, nói.
"Anh đã đặt chỗ trước rồi, từ thứ sáu đến chủ nhật nhà hàng này sẽ khá đông."
Y/N "ừ" một tiếng.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Y/N ngồi xuống một chiếc ghế trống dành cho hai người ở bên trong, cô và Thanh Nhã ngồi đối diện nhau, lúc người phục vụ đưa menu cho Thanh Nhã, anh đã đưa cho Y/N.
Rõ ràng anh đã tìm hiểu qua nơi này một chút, nghiên cứu trước và biết nhà hàng này kinh doanh món ăn thế nào, món nào ngon và xếp hạng ra sao. Ngược lại Y/N sóm đã biết đến nhà hàng này, vì đây vốn dĩ là nhà hàng ruột Nhật Hoàng hay lui tới, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã từng vào đây ăn.
Y/N nhận lấy menu từ Thanh Nhã, cảm thấy trong menu toàn những món ăn phổ biến nên cũng không biết chọn như thế nào. Lúc cô ngẩng lên nhìn thấy hầu hết các cô gái gần đó đều chọn Sukiyaki nên cũng chọn món này.
Cô đưa menu lại cho Thanh Nhã, Thanh Nhã nhìn rồi hỏi.
"Em có muốn gọi thêm gì nữa không ?"
Y/N suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thêm một món salad nữa nhé."
"Được."
Thanh Nhã sau đó báo lại những món muốn ăn cho người phục vụ, người phục vụ gật đầu lấy lại manu rồi rời đi.
Trong lúc đợi ra món, Thanh Nhã nói chuyện với Y/N, cô ngồi sát bàn hơn để nghe rõ anh nói, nguyên nhân chủ yếu là ở đây hơi ồn ào, xen lẫn đó là mùi nước hoa nồng đậm của con gái và tiếng nói cười vô cùng náo nhiệt, nếu không nghiêng người về phía trước sẽ khó mà nghe thấy rõ giọng đối phương, dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Thanh Nhã nói chuyện càng có hứng thú, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện cảm và có chút chân tình.
Lúc này có một người đàn ông từ phía nhà vệ sinh bước ra, mặc áo thun đen và quần dài, đang đi về lại bàn ăn của mình thì tình cờ nhìn thấy Y/N ngồi ở giữa đám đông.
"?"
"?"
Bấy giờ Y/N cũng nhìn thấy Nhật Hoàng.
Cô nhìn qua khẽ ra hiệu. Hoàng làm ngơ, tiếp tục về bàn của mình.
Thanh Nhã vẫn còn đang nói chuyện, Y/N quay đầu lại nghe Thanh Nhã nói, cuộc đối thoại của cả hai chủ yếu ôn lại hoài niệm quá khứ và chia sẻ những kinh nghiệm khi còn ở Mĩ, cũng hỏi về một số sở thích của cô như liệu cô có còn thích cái này và ghét cái kia không, sau đó dần dần tiết lộ bản thân đã có căn hộ riêng ở HCM mặc dù nó hơi xa công ty chút nhưng chỗ đó có an ninh và khả năng cách âm rất tốt.
Hoàng về lại bàn ăn, vị trí bàn ăn của anh phải nói là ngay tầm mắt với Y/N, chỉ cần cô ngẩng đầu là sẽ thấy anh ngay.
Một lát sau, anh gọi phục vụ bàn, kêu họ bưng nước trái cây đến bàn Y/N đồng thời trả tiền luôn món nước đó, nói rằng quà tặng tri ân khách hàng thứ 100 của nhà hàng.
Người phục vụ khó hiểu nhìn Hoàng nhưng sau đó vẫn làm theo.
Về phía Y/N, cuộc trò chuyện giữa cô và Thanh Nhã khá thuận lợi.
"Em không học chuyên ngành này, sao lại nghĩ đến việc mở một quán cafe vậy ?"
Thanh Nhã cười hỏi.
Y/N suy nghĩ một chút rồi nói.
"Công việc văn phòng hơi ngột ngạt và cảm thấy không còn phù hợp với em nữa."
Thanh Nhã nghe vậy, gật đầu nói.
"Vậy là em chỉ muốn mở quán kiếm chút vốn ?"
"Đúng vậy. Nhưng kết quả là kinh doanh quá thuận lợi, em muốn rút cũng khó."
Khi họ đang trò chuyện có một bóng người đi tới bàn, trên tay cầm một bình nước trái cây, Y/N ngước mặt nhìn.
"Đây là quà tặng tri ân cho khách hàng thứ 100 của nhà hàng ạ."
"Quà tặng tri ân ?"
"Khách hàng thứ 100 ?"
Người phục vụ lấy hai chiếc ly ra, cúi đầu rót vào.
Thanh Nhã sửng sốt một lát, sau đó anh lập tức vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Y/N - người đang mỉm cười.
"Cảm ơn."
Người phục vụ rót nước trái cây đẩy ly đến chỗ cô, lúc này có một phục vụ khác vừa hay bưng đồ ăn đến, nhanh chóng bày chén đĩa ra và đặt nồi Sukiyaki lên bàn, sau đó thuận tay đặt đĩa salad vào tầm tay Y/N rồi đặt bình nước trái cây xuống, đứng thẳng lên nói với bọn họ.
"Chúc quý khách dùng ngon miệng ạ."
Thanh Nhã cũng cảm thấy vinh dự, cười nói.
"Cảm ơn đã tặng nước trái cây."
Sau khi hai phục vụ bàn rời đi, Y/N uống nước trái cây, có chút ngây người.
Thanh Nhã cầm chén múc đồ ăn vào cho cô.
"Nước trái cây ngon chứ ?"
Y/N định thần lại, đặt ly xuống ừ một tiếng...
Ăn tối xong họ ra ngoài đi dạo một vòng, lúc đó đã chín giờ rưỡi Y/N không đến quán Blue nữa, bảo Thanh Nhã đưa mình về thẳng căn hộ, Thanh Nhã có chút không nỡ rời đi. Mặc dù Y/N không nói nhiều nhưng cô rất thích cười, diện mạo lại xinh đẹp, hơn nữa từ lúc hai người gặp lại nhau đến giờ, không có bất kỳ sự mâu thuẫn nào về quan điểm cá nhân hay chủ đề không hợp.
Y/N là một cô gái xinh đẹp và dễ gần.
Anh nghiêng người nói.
"Đúng rồi, anh nghe nói em đang có ý định mở thêm chi nhánh, nếu cần gì cứ nói, anh sẽ hỗ trợ."
Y/N tháo dây an toàn, quay đầu nói.
"Được ạ, lát nữa em sẽ liên lạc với anh."
Thanh Nhã nghe vậy, trong lòng hưng phấn, lập tức có được sự tự tin, nói.
"Mấy ngày nữa anh mời em ra ngoài xem phim, bình thường thì lúc nào em có thời gian ?"
Y/N suy nghĩ một chút rồi nói.
"Trong giờ làm việc thì em sẽ rảnh hơn một chút a."
Thanh Nhã cười cười, bất đắc dĩ nói.
"Vậy thì anh lại không có thời gian, nhưng không sao, chúng ta có thể đi dạo."
Y/N cười nói.
"Hẹn lần khác nhé, Anh Nhã."
"Được."
Y/N mở cửa xe bước xuống, khi gió thổi qua cô có thể ngửi thấy mùi chảo nướng trên người, cảm thấy không dễ chịu chút nào, cô vội đi vào hành lang, xe phía sau cũng lái đi rồi.
Y/N có chút mông lung, Thanh Nhã thực ra cũng không phải là người khó gần, anh rất dễ hòa đồng, có thể dễ dàng nói chuyện trực tiếp, cũng không bắt người ta phải đoán anh đang suy nghĩ gì, điều này khá hiếm thấy, nhưng không hiểu sao cả buổi hẹn Y/N lại chẳng tài nào chú tâm vào Thanh Nhã.
Lúc cô bước vào thang máy, đứng ở trong đó, cô ngơ ngác không biết tâm trí của mình đã bay tới nơi nào. Có thể là nồi Sukiyaki, cũng có thể là người đàn ông có diện mạo giống Hoàng.
Sau khi tắm rửa xong, cô ra phòng khách, mở laptop lên, xem qua doanh thu bán hôm nay và tin nhắn mà Bảo Ngọc gửi tới, nói rằng buổi tối ngày kia là sinh nhật của Huyền My.
Y/N cũng sẵn đó nói luôn về việc tình cờ gặp Hoàng khi đang đi với đối tượng xem mắt.
Chớp mắt, Bảo Ngọc gọi điện thoại.
"Vậy là hai người đã đến nhà hàng ruột Hoàng hay tới và tình cờ gặp Hoàng ?"
Y/N gật đầu "ừ" một tiếng.
"Cậu cho rằng nước trái cây là Hoàng order rồi nhờ nhân viên phục vụ nói là quà tặng tri ân khách hàng thứ 100 của nhà hàng ?"
Y/N nói "ừ".
"Ồ, từ khi nào cậu ta tốt bụng vậy?"
"Chắc là muốn giúp đỡ cậu một chút thôi. Dù sao hai người cũng là bạn thân mà. Hahaha."
Ngón tay Y/N bỗng dừng lại, sau đó mỉm cười nhạt...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store