ZingTruyen.Store

Dn

Khi Diệp Tu bảo Chu Trạch Khải mình là gái. . .

Tác giả: yizouhuoshan

Văn án của tác giả: Khi Diệp Tu bảo Chu Trạch Khải mình là gái, bốn lần Chu Trạch Khải tin là thật, lần cuối cùng Diệp Tu đùa quá trớn.

Văn án của em: anh hùng cứu mỹ, em lỡ edit thành truyện sến súa Đài Loan ơ__ơ

.O.

Tô Mộc Tranh phát hiện một cuộc bỏ phiếu thú vị trên trên diễn đàn, bèn hào hứng gọi mọi người đến xem.

Phương Duệ bị giọng điệu hớn hở của Tô Mộc Tranh dụ dỗ, nhú đầu sang: "Bình chọn tuyển thủ ngây thơ nhất Liên minh? Là vote đứa nào dễ dụ nhất đó à?"

"Ồ hay đấy." Ngụy Sâm mừng rỡ bảo, "Cược một bao đồ cay, lão Diệp lót bảng."

"Hai chân giò hun khói, cược như trên. Đường Nhu muốn cược không?"

Đường Nhu đang PK, không thèm nhìn mà ném luôn 2 tờ một trăm.

Ngay cả kẻ ít nói như Mạc Phàm cũng rút một bao hạt dưa ra.

"Ván cược nghiêng hẳn về một phía thì còn vui gì." Ngụy Sâm duỗi eo, "Gái Tô, em có muốn cứu vớt thanh danh cho Diệp Tu không?"

Tô Mộc Tranh không trả lời, quay đầu hỏi Diệp Tu: "Anh có biết ai đang đứng đầu không?"

"Chu Trạch Khải." Diệp Tu không thèm ngẩng đầu.

"Ầy?" Tô Mộc Tranh phấn khởi, "Sao anh biết? Đúng là Chu Trạch Khải."

"Ánh mắt của quần chúng mù cả rồi à, không thể chỉ vì Chu Trạch Khải mặt thon ít nói ngầu lòi thì cho rằng nó ngây thơ nhất." Phát hiện cả đám Hưng Hân đều chót bảng, Ngụy Sâm bức xúc vô cùng.

Diệp Tu không nói thêm gì. Chuyện Chu Trạch Khải ngây thơ dễ lừa, hắn đã biết từ lâu.

.

Diệp Tu và Chu Trạch Khải lén lút gặp nhau lần đầu trong một tình cảnh khá xấu hổ.

Đó là Ngôi Sao Cuối Tuần mùa thứ 5, Diệp Tu bị Tô Mộc Tranh buộc cai thuốc vì viêm yết hầu, đành mượn cớ buồn tè mà chạy ra hành lang tiêu thụ hàng tàng trữ, đang vui đến quên trời quên đất, thì chợt nghe thấy giọng nói của Hoàng Thiếu Thiên ngay ngã rẽ. Diệp Tu sợ bị Hoàng Thiếu Thiên bám dính đòi thảo luận cuộc chiến mang tính triết học vừa nãy, bèn cắm đầu xông thẳng vào WC trước mặt.

Trận đấu tân binh khiêu chiến còn đang diễn ra, WC không một bóng người. Diệp Tu trốn đại trong một buồng vệ sinh, dõng tai nghe giọng nói của Hoàng Thiếu Thiên ngày càng gần, lướt qua rồi vang vọng bên nhà vệ sinh cách vách.

Diệp Tu thầm cười nhạo Hoàng Thiếu Thiên: đáng đời cái đồ lo nói không lo nhìn, giờ thì vào nhầm WC luôn lol. Để anh chống mắt lên xem chú mày lát hồi còn nói nổi câu nào không.

Hùng dũng bước ra ngoài, Diệp Tu ngậm điếu thuốc hiên ngang đi về phía căn phòng cách vách, và bắt gặp Chu Trạch Khải đang đứng ngay ngoài cửa. Cậu chàng ngơ ngác nhìn Diệp Tu một hồi, rồi quay đầu nhìn nơi Diệp Tu vừa bước ra, lại quay đầu nhìn biển hiệu phía sau mình. Trên khuôn mặt luôn ít ỏi cảm xúc của cậu tân binh trầm mặc kiệm lời này lộ ra bảy phần kinh ngạc, ba phần tam quan vỡ nát.

Diệp Tu: ". . . . . ." Ôi đờ mờ, tự đào hố chôn mình luôn!

Nhác thấy Chu Trạch Khải mấp máy môi như muốn nói gì, vì ngăn cản Hoàng Thiếu Thiên trong kia phát hiện nhục nhã hắn trăm ngàn lần, Diệp Tu cái khó ló cái khôn, làm nên một quyết định chết não mà sau này ngẫm lại chỉ thấy hối hận sâu sắc. Hắn nhanh chóng ngoắc ngón tay, đợi Chu Trạch Khải im ỉm dựa sát vào, Diệp Tu mới úp úp mở mở kéo vai cậu, thì thầm bằng giọng nói vì viêm họng mà trở nên khàn và nhỏ hơn: "Tiểu Chu à, bị em phát hiện rồi, anh cũng không giấu diếm chi nữa. Có điều bí mật này tạm thời chỉ có mình em biết, thật ra anh là con gái."

Chu Trạch Khải vẫn ngơ ngác như cũ, vẻ mặt thậm chí không biến động dữ dội như hồi nhìn thấy Diệp Tu bước khỏi WC nữ. Diệp Tu tiếp tục chém gió: "Anh bỏ nhà đi bụi vì Vinh Quang, sợ bị người nhà bắt được nên dùng CMND của em trai, còn cố tình hút thuốc để làm khàn giọng che giấu giọng nói gốc." Đoạn chỉ vào chiếc khăn mà Tô Mộc Tranh ép mình quàng vào: "Anh luôn mặc đồ cao cổ, mùa hè còn phải choàng khăn chính là vì che giấu hầu kết. . . Anh không lộ diện cũng là vì tránh cho mọi người phát hiện. . ."

Giữa bầu không khí im lặng đầy xấu hổ, Diệp Tu chợt nhận ra lời nói dối của mình chứa trăm ngàn sơ hở, bèn cười ha hả cho đỡ quê, song chỉ thấy đôi con ngươi trong suốt của Chu Trạch Khải dần xuất hiện vẻ kinh ngạc, giật mình, bình tĩnh, sau cùng kết thúc bằng sự quyết tâm: "Tiền bối, yên tâm!"

Người ít nói một khi đã đồng ý điều gì, thường sẽ tạo cho ta cảm giác đầy trịnh trọng. Diệp Tu thoáng chốc dâng trào nỗi áy náy khi lừa đảo cậu hậu bối ngây thơ dễ gạt này, đang định mở miệng, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng rú "Hồ lô biến, hồ lô biến, một dàn treo tận bảy quả" xen lẫn giữa tiếng xả nước ào ào của Hoàng Thiếu Thiên, đành gấp gáp bổ sung: "Nãy giờ anh nói nhảm đó. . . Em đừng tiết lộ với ai nha." Ánh mắt Chu Trạch Khải nhìn hắn sáng lóng lánh, chớp chớp mắt, nở nụ cười khó xử.

Diệp Tu ngầm thừa nhận Chu Trạch Khải đã nhìn thấu lời nối dối sứt sẹo của mình, sợ làm tiền bối quê độ mới không nỡ vạch trần. Giờ hắn chỉ hy vọng cậu tiền bối không thích nói chuyện này sẽ nể mặt người đồng đạo Vinh Quang mà im ỉm đến tận cùng.

Hoàng Thiếu Thiên vung vẩy nước trong tay nhảy chân sáo ra ngoài, vừa nhìn thấy Diệp Tu lập tức mắt tỏa sáng nhào lên: "Lão Diệp, hóa ra anh cũng ở đây, đời người sớm muộn cũng gặp, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau mà hi hi! Sao nào sao nào, hoạt động buổi tối xong cùng đi mướn phòng há?"

Hoàng Thiếu Thiên ám chỉ cùng lập phòng PK, cả hai từng làm mấy lần rồi.

Diệp Tu định lùi về sau tránh thoát ma trảo của Hoàng Thiếu Thiên, chợt phát hiện tư thế giương nanh múa vuốt của tên này như bị pause lại, ngừng trước mặt mình một cm.

Diệp Tu: ". . . . . ."

Hoàng Thiếu Thiên cau mày quay đầu, giờ mới phát hiện ra Chu Trạch Khải: "Chú mày làm gì? Nắm cổ áo anh làm chi còn níu chặt vậy làm anh mày thở đéo nổi đây này!"

Diệp Tu thầm nghĩ, thở đéo nổi mà còn bắn được một tràng dài như vậy, phổi tốt ghê.

Chu Trạch Khải mở miệng đáp: "Không tốt."

Hoàng Thiếu Thiên không get được ẩn ý của Chu Trạch Khải: "Không tốt gì? Thanh niên à, chú cầm cổ áo tiền bối thế này mới là không tốt đó."

Chu Trạch Khải nói: "Động tay động chân, mướn phòng." Lại lặp một lần nữa: "Không tốt."

"Động tay động chân? Đây mà là động tay động chân à? Anh hai, anh hiểu nhầm rồi, đây là anh em trao đổi cảm tình với nhau, anh không kề vai sát cánh với đồng đội mình chắc!" Hoàng Thiếu Thiên ra sức vẫy hai tay, đách xi nhê.

"Đồng đội có thể." Chu Trạch Khải nghiêm túc nói, "Tiền bối, không được."

Giờ thì Diệp Tu đã hiểu, Chu Trạch Khải tin hắn.

Nhìn Chu Trạch Khải nghiêm túc đứng lù lù nắm cổ áo Hoàng Thiếu Thiên bất kể đối phương vùng vẫy như cua, Diệp Tu tội lỗi vô cùng.

Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục vùng vẫy: "Còn việc mướn phòng. . . Rủ anh em mướn phòng chơi game có gì sai trái hả? Chú mày nói xem sai chỗ nào! Tuy tên của lão Diệp hơi bê đê nhưng ổng cũng không phải con gái thật!"

Chu Trạch Khải mấp máy môi như muốn giải thích, lại bất chợt nhớ ra chuyện gì, chỉ nói hai chữ: "Có sai." Bổ sung thêm ba từ: "Cùng tiền bối."

Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy mình bất lực trong việc trao đổi với đối phương, ngặt nỗi giãy dụa không thoát, nhất thời nhanh trí kéo khóa đồng phục đội, dùng chiêu ve sầu thoát xác luồn khỏi áo khoác như ngựa hoang thoát cương.

Thấy Hoàng Thiếu Thiên hổ báo xông tới, Diệp Tu quan ngại chiếc bụng mỡ còn chưa nuôi lớn của mình sẽ bị đối phương đụng bị thương, nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh.

Hoàng Thiếu Thiên đâm sầm vào tường."Đù má Diệp Thu! Đồ bạc tình hèn hạ cố tình gây sự! Tui còn chưa bảo anh là gái thật nữa!"

Chu Trạch Khải nhân cơ hội bước lên phía trước, bảo vệ Diệp Tu sau lưng mình.

Hoàng Thiếu Thiên gào rú xoay người, ngờ đâu chỉ thấy Chu Trạch Khải đứng trước mặt mình, thân như trúc nhọn thế như trụ thép, bão táp chẳng thể lay chuyển.

"Chu Trạch Khải, chú mày uống nhầm thuốc à! Làm trò gì ngăn cản anh hoài vậy!"

"Không."

Nhác thấy Hoàng Thiếu Thiên sắp sửa xắn tay áo PK người thiệt, Diệp Tu vội vàng đứng ra: "Tiểu Chu, không có gì đâu, Thiếu Thiên, đừng kích động."

"Vờ lờ lão Diệp, anh đừng đổ oan cho tui, rõ ràng tên kia động tay trước, anh cũng biết tui luôn coi trọng hòa bình, có thể cãi lộn tuyệt không đánh lộn."

Nhảm quần, ai mà chẳng biết danh ngôn "Không có chuyện gì trên thế giới không thể giải quyết bằng miệng. Nếu có, vậy nói thêm mười lần" của Hoàng Thiếu Thiên chứ.

"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. . . ." Diệp Tu thành khẩn nhìn về phía Chu Trạch Khải, hi vọng đối phương có thể hiểu rõ ý mình.

Chu Trạch Khải còn chưa kịp hiểu, Hoàng Thiếu Thiên đã ôm vai Diệp Tu, chễnh chệ khiêu khích: "Sao hả sao hả? Đây gọi là huynh đệ tình thâm đó!"

Chu Trạch Khải cuống quýt, nhanh chóng kéo Diệp Tu ra, vì dùng sức quá lớn mà Diệp Tu ngã thẳng vào lòng mình.

Hoàng Thiếu Thiên trố mắt dòm cả hai.

"Hóa ra hai tụi bây!" Hắn căm tức chỉ Diệp Tu: "Uổng công tui coi anh là anh em tốt, anh lại không nói cho tui biết!"

Diệp Tu: "? ? ?" Chợt có linh cảm Hoàng Thiếu Thiên đang ảo tưởng một chuyện rất khó lường...

"Thuyền hữu nghị bảo lật là lật!" Hoàng Thiếu Thiên ca thán, "Trai ngon nghẻ nói cong liền cong!"

Diệp Tu duỗi tay kiểu Nhĩ Khang giãy giụa lần cuối: "Thiếu Thiên..."

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên không cho hắn cơ hội: "Tui hiểu! Tui không thắng nổi sức mạnh tình yêu của hai người!" Nói xong lại che mặt vùng chạy như cờ hó xổng chuồng.

Đây cũng là nguồn căn toàn bộ câu chuyện.

Chu Trạch Khải nhìn vẻ mặt xoắn xuýt ngập ngừng của Diệp Tu, thề độc: "Tiền bối, không nói ra ngoài."

Diệp Tu nói: "Tiểu Chu à, thật ra anh . . ."

"Tiền bối, chắc vất vả lắm nhỉ."

Tuy vất vả thiệt, nhưng anh cảm thấy chúng ta không nói cùng đề tài.

"Tiền bối, em vẫn luôn hâm mộ anh."

"À, cám ơn. . . "

"Hiện tại càng hâm mộ hơn."

Diệp Tu bó tay: "Tiểu Chu à, anh thật sự là nam."

Vẻ mặt Chu Trạch Khải đầy cảm thông và dịu dàng: "Tiền bối, em hiểu." Bỗng cậu lùi về sau một bước, cúi chào Diệp Tu: "Giả gái, không dễ!"

Diệp Tu: ". . . . . ." Bố nói đùa thật đấy!

Diệp Tu ức chế, quyết định bất chấp tôn nghiêm tiền bối, đây cũng không phải lần đầu hắn phá vỡ ranh giới cuối cùng, đang định kéo quần show hàng cho Chu Trạch Khải xem, Chu Trạch Khải lại cầm tay ngăn cản hắn: "Tiền bối, cảnh giác."

Diệp Tu vi vu trong gió.

Phát giác mình vừa làm gì, Chu Trạch Khải vội buông tay ra, mặt đỏ hồng đáng nghi: "Tiền bối, thật vĩ đại. Cố lên."

Diệp Tu: ". . . Sẽ cố."

Chiều hôm đó kết thúc ngay thời điểm Diệp Tu chuẩn bị giải thích, và bại dưới ánh mắt trong trẻo của Chu Trạch Khải.

Sau khi Ngôi Sao Cuối Tuần kết thúc, ai lại về nhà nấy, thông thường họ chỉ cùng xuất hiện vào những lúc so đấu. Thành tích lên xuống thất thường của Gia Thế dần chiếm hết suy nghĩ của Diệp Tu, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi khiến hắn nhanh chóng quên mất chuyện này.

Lần thứ hai là trận chiến với Luân Hồi vào một mùa đông, sân nhà thuộc về Gia Thế.

May mà lần này phát huy không tồi, tuy họ mất nhiều điểm trong phần đấu cá nhân, Diệp Tu vẫn lợi dụng thành công phong cách, đấu pháp, chiến thuật và sự tách rời đồng đội của Chu Trạch Khải để thắng hiểm Luân Hồi với một điểm chênh lệch.

Sau trận, Đào Hiên lấy cớ tăng tình hữu nghĩ, mời toàn bộ thành viên của Gia Thế và Luân Hồi đi hát karaoke ăn mừng. Diệp Tu hơi cảm mạo vốn không muốn đi, nhưng người đại diện cho mặt mũi Gia Thế như Tô Mộc Tranh lại không thể thoát được, hắn đành cố gắng quấn thành gấu Bắc Cực đi theo chăm sóc cô nàng.

Trong phòng karaoke, Đào Hiên gọi một két rượu Tây Hồ nhằm kêu gọi mọi người thư thả. Diệp Tu ru rú trong góc cũng bị lôi ra, đội viên Luân Hồi trộn lẫn trong đám Gia Thế rủ nhau đòi kính rượu. Diệp Tu pha trò từ chối vài câu, nhưng các đội viên cũng đã ngà ngà men say, mượn hơi rượu liều lĩnh ép rượu Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh chạy sang giúp Diệp Tu chắn rượu, Diệp Tu ngăn cản cô, bình tĩnh nhìn người phía trước.

"Mộc Tranh, em đừng xen vào, chút hồi đỡ anh về là được." Đoạn vung tay đầy khí thế: "Mỗi người một ly! Đứa nào lên trước?"

Tiếng cụng ly âm vang. Diệp Tu nhìn chất lỏng sóng sánh trước mặt, ôm tinh thần liều mạng, vừa mới chạm môi đã bị người giật lấy.

Diệp Tu kinh ngạc nhìn Chu Trạch Khải bước tới lúc nào không hay: "Em . . ."

Chu Trạch Khải nhìn anh, không nói hai lời đã nốc sạch rượu, tửu lượng không phải một tuyển thủ chuyên nghiệp nên có.

Cậu uống xong bèn chìa ly đảo qua trước mặt mọi người.

"Tiếp."

"Ai nữa."

Đám đội viên Luân Hồi luôn ôm lòng kính sợ vi diệu với cậu đội trưởng kiệm lời lại mạnh mẽ vượt trội này, ấp úng không dám lên tiếng. Lưu Hạo của Gia Thế biết lựa lời mà nói, vội đệm vài câu khách sáo, mọi người cũng thuận thế cười ha hả bỏ đi.

Tô Mộc Tranh thầm thở phào, cảm ơn Chu Trạch Khải, rồi quay đầu hỏi Diệp Tu: "Anh ổn chứ?"

Diệp Tu gật đầu, "Không sao. Cảm ơn Tiểu Chu, bữa nào mời em ăn cơm."

Chu Trạch Khải chỉ khẽ mỉm cười, ánh đèn rực rỡ trong phòng ánh lên con người trong suốt của cậu, như muôn sao lạc hồng trần.

Qua mấy bài, Diệp Tu chịu không nổi mùi rượu và tiếng huyên náo khắp phòng, bèn chuồn ra ngoài hành lang tìm một cửa sổ im lặng hút thuốc. Chu Trạch Khải đi theo ra ngoài, hỏi: "Tiền bối, hay anh về trước đi?"

Diệp Tu lắc đầu: "Đi cùng Mộc Tranh."

Chu Trạch Khải nghiêng đầu: "Quan hệ tốt."

Diệp Tu cười nói: "Em gái mà."

Chu Trạch Khải ngầm hiểu gật gù: "Chị em tốt."

Diệp Tu lúc này mới giật mình, ôi vãi chưởng cái câu chụy em tốt này chắc chắn không cùng nghĩa với suy nghĩ trong lòng hắn! ! !

Diệp Tu nhanh chóng xua tay: "Tiểu Chu à, anh nói thật với em, anh thật sự là nam, chuẩn man 100%! Lần trước anh vào nhầm WC, nhưng lại tưởng Hoàng Thiếu Thiên vào nhầm WC, anh định bụng móc xỉa hắn thì bị em bắt gặp. Anh sợ Hoàng Thiếu Thiên biết được sẽ chế giễu mình, nên mới bảo em mình không phải nam, nhưng anh thật sự là nam, tóm lại..." Hắn xấu hổ tạm dừng, lại nói tiếp: "Em hiểu chưa?"

Chu Trạch Khải tổn thương sâu sắc: "Tiền bối. . . Không tin em."

Diệp Tu: "Hở?"

Chu Trạch Khải càng ấm ức hơn: "Tiền bối không tin em."

"Nào có nào có! Sao anh không tin em chứ, người anh tin nhất là Tiểu Chu !" Diệp Tu gấp đến độ xua tay.

Thần linh ơi, đẹp trai nên mặt đơ là phải, vẻ mặt phong phú quả thực quá phạm quy!

"Tiền bối lừa em."

. . . Là lừa em, không phải giờ anh đang sửa sai sao!

"Không không không, trước đó anh lừa em, anh cũng không dễ chịu gì. Không đúng, ý anh là trước kia anh lừa em thật... Thôi được rồi!" Nhìn đôi mắt trợn tròn của Chu Trạch Khải, ngọn đèn bên ngoài phản chiếu ánh nước ngập tràn bên trong, làm người ta cảm thấy có chửi bằng mười thứ tiếng cũng phải đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cậu. Diệp Tu chợt nghĩ, dù bây giờ Chu Trạch Khải gọi hắn tiếng "Diệp tỷ", hắn cũng bất chấp luôn. . .

Vì thế Diệp Tu phản bội lương tâm và giới tính của mình.

"Đúng, Tiểu Chu, anh là con gái." Diệp Tu tỏ vẻ đau đớn cùng cực, "Anh phủ nhận vì sợ em cho rằng con người anh quá giả tạo không đáng tin, sợ em coi thường anh . . ."

Chu Trạch Khải cố sức lắc đầu: "Tiền bối cố gắng theo đuổi mộng tưởng của mình." Cậu nói, ánh mắt hiển lộ hào quang sùng bái, "Thật vĩ đại!"

"Há, cám ơn." Diệp Tu cười đến nhăn nhó.

"Thế thì," Chu Trạch Khải ngại ngùng khẽ hỏi: ". . . Tên thật?"

Diệp Tu chưa hiểu kịp: "Hả?"

"Tiền bối có thể cho em biết. . ." Chu Trạch Khải hơi xí hổ, "Tên thật?"

"Á à, chuyện này đó hả," Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, "Diệp Tu."

"Tu trong "nữ tu"?"

"Nữ tu. . . Ha, nó đó." Phận ế chổng mông chưa từng vượt biên lại trở thành ni cô nước ngoài. Diệp Tu thở dài, lỡ rồi cho lỡ luôn."Tiểu Chu, đây là bí mật giữa chúng ta, đừng cho người khác biết!"

Chu Trạch Khải gật mạnh: "Tiền bối, yên tâm."

Lúc trở về, Diệp Tu tự an ủi mình không sao đâu, cùng lắm chỉ chơi thêm một clone nữ mà thôi.

.

Lần thứ ba là ở đầu đường thành phố H. Thành tích của Gia Thế ngày càng xuống dốc, hôm nay Diệp Tu lại từ chối đề nghị nhận quảng cáo PR của Đào Hiên, vẻ mặt Đào Hiên rất khó chịu. Diệp Tu chỉ để lại một câu "đây là ước định vào năm đầu của chúng ta" rồi xoay người ra ngoài tản bộ. Chẳng ngờ vừa ra đầu đường lại không hẹn mà gặp Chu Trạch Khải.

Ôm cùng một bí mật khiến quan hệ của cả hai dần thân thiết hơn, thỉnh thoảng lại cùng tán dóc trên QQ. Nếu gặp mặt, Diệp Tu làm chủ nhà sẽ đãi Chu Trạch Khải một chầu, hơn nữa cậu ta còn từng giúp hắn.

Gọi xong món, Diệp Tu hỏi Chu Trạch Khải tới thành phố H làm gì, cậu chàng bèn đáp rằng đến thăm bạn.

Diệp Tu trêu: "Bạn gái nhỉ."

Chu Trạch Khải sửng sốt, thoáng ngập ngừng rồi cúi đầu chọc kem.

Diệp Tu mới chợt nhớ da mặt của Chu Trạch Khải mỏng tanh, ho vài tiếng đổi đề tài.

"Mùa giải này mấy em chơi tốt lắm, nhất là sự phối hợp trong phần đấu đoàn đội cũng tốt hơn trước, em và đồng đội trở nên nhịp nhàng hơn hẳn."

". . . . . . Giang Ba Đào."

"À, cậu tân binh mới chuyển tới đội mấy em?" Diệp Tu nghĩ, "Cậu ta giỏi về mặt chiến thuật đấy, hai em phối hợp rất tốt, quả là một đôi kiếm sắc và trù ếm."

Nhắc tới Vinh Quang, ánh mắt Chu Trạch Khải cũng tỏa sáng. Có chung đề tài làm dịu đi bầu không khí xấu hổ hiện tại. Chu Trạch Khải lời ít ý nhiều, mỗi một câu đều nói đúng ý chính, Diệp Tu cảm thấy thoải mái khi trò chuyện cùng cậu.

Suốt bữa cơm, Chu Trạch Khải cứ ngập ngừng muốn nói, Diệp Tu hỏi cậu làm sao, có phải không quen đồ ăn mấy lần, Chu Trạch Khải vẫn lắc đầu, làm Diệp Tu chả hiểu mô tê gì.

Sau khi tính tiền, Diệp Tu hỏi Chu Trạch Khải tính quay về lúc nào, buổi tối nghỉ ngơi ở đâu. Chu Trạch Khải trả lời ở nhờ nhà bạn, đưa tiền bối về. Diệp Tu từ chối liên tục, Chu Trạch Khải cuống quýt bắn ra một câu "Con gái đi đêm không an toàn", Diệp Tu nhanh chóng ngậm miệng.

Bố phải làm gái cả đời sao! ! ! ! !

Diệp Tu không cam tâm: "Trước khi anh tiết lộ thì có ai biết đâu, chứng tỏ anh diễn quá thành công. Gần trăm người trong Liên minh không phát hiện, chẳng lẽ chỉ một người qua đường lại phát hiện?"

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, đáp: "Có."

Diệp Tu: ". . . Hả? !"

Chu Trạch Khải xoay đầu bảo: "Tiền bối. . . đáng yêu quá mà."

Diệp Tu muốn cuốn mẹ theo gió luôn.

Trên đường trở về hai người chưa nói thêm gì, bầu không khí hơi vi diệu. Chu Trạch Khải kéo Diệp Tu đi sát bên lề rồi cắm đầu đi thẳng, Diệp Tu vẫn còn bị "đáng yêu quá mà" đánh cho khét lẹt, tinh thần đảo điên.

Đáng yêu quá mà đáng yêu quá mà đáng yêu quá mà đáng yêu quá mà . . .

Chả lẽ hắn phải núp bóng cờ lon cả đời sao?

Diệp Tu đi tới đi lui, bỗng nhiên nhướng mày: Cơn đau bao tử quen thuộc lại ập đến. Hắn không nhịn nổi bèn lấy tay đè bụng.

Chu Trạch Khải lập tức quay đầu hỏi: "Tiền bối bị gì vậy?"

Diệp Tu đau đến nhăn nhó, nhưng vẫn khoát tay đáp: "Không sao cả, lâu lâu bị vài ngày đó mà, tính ra cũng đến tháng rồi."

Chu Trạch Khải à một tiếng.

Diệp Tu không chú ý mặt cậu hậu bối phía sau dần ửng đỏ như hoa tháng hai. Đây vốn chỉ là bệnh bao tử lâu năm của hắn, cứ mỗi lần giao mùa lại tái phát, nguồn căn có lẽ vì thói quen ăn uống thất thường suốt mấy năm bỏ nhà đi bụi.

"Tiền bối, có thật. . . . . ."

"Không sao, không sao cả, đứng hồi là ok." Dứt lời, Diệp Tu nhẹ nhàng choàng tay qua bụng nhằm giảm bớt cơn đau. Chu Trạch Khải nhìn thấy Diệp Tu nhíu mày cố gắng gượng, trong mắt thoáng hiện sự khâm phục và đau lòng, nhưng Diệp Tu vẫn không chú ý tới.

Chu Trạch Khải bỗng quỳ xuống: "Tiền bối, cõng anh."

Diệp Tu hoảng sợ: "Tiểu Chu, đừng làm thế, tuy anh chỉ hơi thấp hơn em một chút nhưng vẫn là một người trưởng thành, tụi mình sẽ cạp đất cùng nhau mất."

Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ gật gù. Diệp Tu còn chưa kịp nghỉ thở, đã nghe Chu Trạch Khải bồi thêm câu nữa: "Cõng... sẽ đau dạ dày." Cậu đứng dậy nghiêng người: "Tiền bối, ôm."

Diệp Tu: ". . . . . ."

Diệp Tu cảm giác bão tố có quét qua cũng không khiến hắn cuốn theo chiều gió được nữa.

Cuối cùng Chu Trạch Khải vẫn chọn nhượng bộ, bắt một chiếc taxi. Suốt đường về, Chu Trạch Khải luôn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, không phun bậy phun bạ gì nữa, Diệp Tu mới thở dài nhẹ nhõm. Nhưng xe chạy được giữa chừng, Chu Trạch Khải lại hô dừng xe, bảo với chú tài xế: "Xin chú đợi chút." Còn quay đầu nói với Diệp Tu: "Tiền bối, sẽ quay lại ngay."

Diệp Tu vừa ngẫm Chu Trạch Khải định chơi trò gì, vừa gật đầu nói: "Qua đường cẩn thận."

Chu Trạch Khải trở về ngay sau đó, đưa cho Diệp Tu một ly nước: "Tiền bối, cẩn thận nóng."

"Là gì vậy?"

"Trà gừng đường phèn."

Diệp Tu nhận lấy, đồng thời một góc trong lòng như sụp đổ, hiển lộ nơi mềm mại ẩn sâu.

Kể từ năm ấy, ngoại trừ Tô Mộc Tranh, bên cạnh chẳng còn ai quan tâm hắn như vậy. Chu Trạch Khải là người thứ ba đưa một ly trà gừng cho hắn vào thời điểm bệnh bao tử tái phát.

Hắn thở dài thườn thượt, Chu Trạch Khải trọng tình trọng nghĩa, sau này em nào hốt được cậu ta nhất định rất có phúc.

Chu Trạch Khải nhìn vẻ mặt Diệp Tu trở nên dịu dàng, bèn cong cong khóe miệng.

Lúc xuống xe ở cửa Gia Thế, cơn đau bao tử đã được trà nóng làm dịu bớt của Diệp Tu lại vì ngồi lâu mà nhói đau. Chu Trạch Khải xuống trước ngó thấy hắn khựng lại, nhanh gọn lẹ bế Diệp Tu ra luôn.

Diệp Tu còn đang đấu tranh với cái dạ dày chợt làm phản, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, chờ hắn tỉnh táo lại đã phát hiện bản thân bị Chu Trạch Khải bế lên, cậu đang cúi đầu nhìn hắn đầy quan tâm.

Giây phút đó, Diệp Tu đờ cmn đẫn.

Nội tâm phản đối.

Cơ thể lại thành thật.

Bởi vì vô duyên vô cớ bị bế thốc, trước khi choàng tỉnh, tay hắn đã ôm cổ Chu Trạch Khải.

Diệp Tu: ". . . . . ."

Diệp Tu nhanh chóng nhấc chân hòng rời khỏi vòng tay Chu Trạch Khải. Ai dè Chu Trạch Khải cực kỳ hiểu ý, vừa thấy Diệp Tu vùng vẫy đã đặt hắn xuống, hành động cả hai không ăn khớp, dẫn đến mông Diệp Tu hạ cánh luôn trên đất.

Lời mẹ dạy cấm có sai, con người nên thành thật, nói dối hại chết người.

"Tiền bối, không sao chứ!" Chu Trạch Khải vội cúi người kéo Diệp Tu đứng dậy, Diệp Tu mỉm cười mà toét cả răng: "Không. . . . sao."

Chu Trạch Khải muốn đưa Diệp Tu về, lại bị Diệp Tu kiên quyết từ chối: "Tiểu Chu, ngày mai không phải em còn ngồi xe ư, mau về nghỉ ngơi đi."

Chu Trạch Khải không làm hắn đổi ý được, đành đưa túi đồ cho Diệp Tu. Diệp Tu mới cười vẫy tay đi được non nửa, Chu Trạch Khải đã gọi: "Tiền bối."

"Hả?" Diệp Tu quay đầu, nhìn Chu Trạch Khải đứng dưới ngọn đèn đường, cả người ấm áp ánh cam.

Cậu mở miệng, gằn từng tiếng, lực tựa vạn quân.

"Tiền bối rất lợi hại."

"Mọi chuyện sẽ tốt thôi."

"Chúng ta gặp lại ở trận chung kết."

Diệp Tu thoáng sửng sốt, mới cười rằng: "Cảm ơn Tiểu Chu, trận chung kết gặp. Trăm sự nhờ lời chúc của em đấy."

Chu Trạch Khải gật đầu thật mạnh.

Diệp Tu đi được hai bước, lại bị gọi với lại.

"Tiền bối, ngủ ngon."

Diệp Tu vẫy túi lớn trong tay: "Ngủ ngon Tiểu Chu. Lần này em đi trước, bằng không anh sẽ không yên lòng mất."

Vừa trở về ngó thử thứ bên trong túi đồ, Diệp Tu liền ca bài hoang mang. Bên trong là một hộp băng vệ sinh cỡ bự dùng cả đêm lẫn ngày, còn bonus thêm một bao Kotex và một túi đường phèn lớn.

Cuối cùng Diệp Tu cũng ngộ ra ẩn ý thật sự đằng sau ly trà gừng của Chu Trạch Khải. Thường mọi người chỉ dùng nó chữa đau bụng kinh, đứa nào trị đau bao tử chứ.

Thôi, dù sao trong màn lừa đảo này, Chu Trạch Khải cũng giúp đỡ hắn.

Diệp Tu nằm trên giường không nhịn được lại nghĩ, bạn gái của Chu Trạch Khải nhất định rất hạnh phúc.

Chợt một suy nghĩ thoáng lướt qua trước khi hắn chìm vào giấc ngủ: Có lẽ nào Chu Trạch Khải không tới thành phố H tìm bạn, người ta chỉ muốn nói mấy câu với hắn mà thôi? Nhưng cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng nhấn chìm hắn, ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Tu đã quên sạch suy nghĩ khó hiểu kia.

Mà võ đài của trận chung kết năm ấy thuộc về Vi Thảo và Bách Hoa. Diệp Tu và Chu Trạch Khải chỉ là quần chúng bên dưới, cả hai đã lỡ hẹn mất rồi.

.

Lần thứ tư là Diệp Tu giải nghệ. Chu Trạch Khải spam đầy QQ hắn, dù biết vô dụng vẫn không ngừng gửi thư đến Gia Thế. Những khi Tô Mộc Tranh vũ trang toàn thân lén lút đến thăm hắn, thường mang theo những bức thư nhận thay ấy, xấp nào xấp nấy dày hơn cả gót giày cô.

"Ha, anh thiếu nợ phong lưu này."

Diệp Tu dở khóc dở cười, vội nhắn tin giải thích Chu Trạch Khải mình đang bận phấn đấu quay về, không muốn nhìn tin nhắn tránh phân tâm.

Chu Trạch Khải không đáp. Diệp Tu đoán thầm chắc cậu nhóc giận rồi.

Ai ngờ ngay hôm sau Chu Trạch Khải đã tới, cách ăn mặc y hệt Tô Mộc Tranh. Chẳng qua phong thái không thể che lấp được vẫn khiến nhiều cô gái đi ngang đoán mò đoán non đây là người nổi tiếng nào.

Chu Trạch Khải nhìn thấy Diệp Tu, câu đầu tiên là: "Tiền bối, em cứ tưởng anh giải nghệ kết hôn sinh con."

Diệp Tu dở khóc dở cười.

"Yên tâm Tiểu Chu, anh còn có thể tái chiến mười năm hai mươi năm nữa. Sao anh có thể rời khỏi Vinh Quang sớm đến thế, huống chi tụi mình vẫn còn cuộc hẹn ở trận chung kết mà."

Chu Trạch Khải gật đầu, tin tưởng Diệp Tu chỉ trong một giây, cậu mỉm cười.

"Tiền bối, cố lên!"

Hai người hẹn đi ăn cơm, Diệp Tu trở về thoát game, nhìn thấy tin nhắn từ Tô Mộc Tranh: Em có chọn cho anh vài món đồ trên mạng, có lẽ hôm nay sẽ giao đến, anh chú ý nhận nha...

.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Tu khăng khăng mời Chu Trạch Khải đi cafe, lúc ngang qua tiệm net cũng sẵn tiện cầm luôn món đồ từ người chuyển phát. Chọn một quán nước ngoài đường, Diệp Tu thấy Chu Trạch Khải dòm chòng chọc vào bao đồ, bèn cười bảo: "Có muốn nhìn thử không?" Nói rồi khui bao luôn.

Bên trong là chiếc túi nilon, Diệp Tu tiện tay mở ra, chục cái quần lót lụa viền hoa đủ màu đập thẳng vào mặt.

Đã get [Quần sịp sếch xy của nữ].

Diệp Tu hóa đá.

Cờ lờ gờ tờ ờ ờ!!!

Chu Trạch Khải đỏ mặt, không dám liếc nhìn nữa.

Debuff trôi qua, Diệp Tu đục đá chui ra, khôi phục lực hành động. Hắn quơ hết mớ quần lót chỉ nhìn mà có cảm giác như xem phim heo này nhét lại vào túi, bình tĩnh cười ha hả: "Gửi nhầm rồi. Anh không đặt món này."

Chu Trạch Khải cúi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối đặt gì vậy?"

Diệp Tu cạn lời, ngơ ngác hồi lâu mới đáp: "–Tai nghe."

Vừa dứt lời muốn tự tát mình luôn, chính hắn cũng cảm thấy bản thân giấu đầu hở đuôi, nhục như con cá nục.

Chu Trạch Khải ngẩng khuôn mặt đẹp bá cháy hồng rực của mình lên, nở nụ cười "em hiểu" đầy cảm thông.

Ngày hôm đó, Diệp Tu nhớ mãi cảm giác sống trong sợ hãi vì dối trá ra sao. Trong lòng bé có khổ nhưng bé đách thể nói!

.

"Tiền bối xin đừng gò bó bản thân."

"Hãy sống thật với bản thân."

"Giải thoát chính mình không hề sai."

Sau khi tống tiễn Chu Trạch Khải, Diệp Tu vào QQ kể sự thật cho Tô Mộc Tranh nghe, cô nàng cười lăn lộn ở bên kia màn hình, liên lạc với người bán mới biết họ gửi nhầm hàng. Lúc Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang trách cứ người bán sơ sót, thì chợt nhận được ba tin nhắn trên từ Chu Trạch Khải.

Diệp Tu nghĩ rằng, sai lầm duy nhất đời mình chính là xạo láo trước cửa toilet ngày ấy. Biết thế thà để Hoàng Thiếu Thiên cười nhạo vài ngày cho rồi.

À không, với tính nhỏ mọn của Hoàng Thiếu Thiên, kỳ hạn chắc kéo dài mấy chục năm.

.

Diệp Tu nhìn kết quả vote, ngứa tay share link cho Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải lại không chút phản ứng, đáp không lan quyên gì.

"Ngày 26, tiền bối chú ý sức khỏe."

Sau cuộc gặp ở thành phố H năm ngoái, Chu Trạch Khải đã coi đấy là chu kỳ kinh nguyệt của Diệp Tu, ngày 27 mỗi tháng đều nhắn nhủ Diệp Tu suốt một tuần, nào là chú ý thời gian hành kinh, làm việc và nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm và đường phèn, thỉnh thoảng còn gửi một bao thuốc Bắc được kê khai từ một bác sĩ trung y nổi tiếng ở quê, hiệu quả cực kỳ.

Diệp Tu xúc động, nước mắt đầm đìa, thiếu điều muốn đi Thái chuyển giới gả cho Chu Trạch Khải.

Tong tong tong, khung chat lại nhắc nhở.

"Tiền bối, gặp lại ở trận chung kết."

Diệp Tu mỉm cười. Khi mọi người đều cho rằng mục tiêu quán quân của Hưng Hân chỉ là trò đùa, Chu Trạch Khải lại thật sự khiêu chiến hắn.

"Ừ. Thua không được khóc đó."

Mười hai năm Vinh Quang, mùa giải lần thứ mười.

Diệp Tu và Chu Trạch Khải gặp nhau tại trận chung kết, muộn ba năm hẹn ước.

Trận chung kết Vinh Quang mùa thứ mười, Hưng Hân VS Luân Hồi.

Quán quân, Hưng Hân.

.

Sau khi Diệp Tu tuyên bố giải nghệ, không ít người từ quen đến không quen bất ngờ chạy đến tiễn hắn. Trong phòng karaoke, mọi người quẩy như trút sạch tất cả. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh cùng hát "Mười năm" dưới sự hô hào của cả bọn, Trương Giai Lạc bị ép hát bài "Quý phi tửu", Hoàng Thiếu Thiên chủ động tự công tự thụ bài "Hồ ly tinh", Vương Kiệt Hi bó tay cầm mic rống "Đôi mắt to của người sáng lóng lánh"... Tóm lại trong buổi quần ma loạn vũ đạo đức suy đồi ấy, chỉ có Dụ Văn Châu hát một khúc "Dạ khúc nửa vầng trăng" giữ gìn hình tượng trước giờ.

Giữa chừng Diệp Tu lại lén chạy tới gần cửa sổ hút thuốc, nghĩ đến sau này mình không cần lo lắng Chu Trạch Khải coi mình như "Diệp tỷ", cũng không cần áy náy trước ánh mắt ấy khi sự thật được phơi bày, đáng lẽ hắn phải vui vẻ, vậy mà giờ lại có chút khó chịu.

Hắn rít một vòng khói, hay do mình diễn sâu riết lậm chăng.

"Tiền bối."

Lại là Chu Trạch Khải. Cảnh tượng này quen quá đi thôi.

Diệp Tu cười gật đầu: "Tiểu Chu."

"Tiền bối, đánh tuyệt lắm." Chu Trạch Khải thật lòng khen ngợi.

"Tiểu Chu cũng lợi hại lắm." Diệp Tu cũng khen thưởng tận đáy lòng. Chu Trạch Khải quả thật rất lợi hại, không hổ là người đứng đầu Vinh Quang kế tục mình.

Hai người im lặng một hồi, Diệp Tu ngẫm nghĩ, quyết định ngả bài. Hắn thoáng nhận ra Chu Trạch Khải có tình cảm với hắn, thế thì sai lầm lúc trước nhất định phải sửa đúng. Hắn không hy vọng cậu sẽ thích một người do chính mình tưởng tượng, lại còn do chính tay hắn tạo nên, dù Diệp Tu cũng nhận ra mình sẽ mất mát thế nào khi mất đi Chu Trạch Khải.

Nhưng tình yêu không thể tạo nên từ những lời nói dối. Tất cả chỉ là trăng trong nước, một cơn mơ hoang đường mà thôi.

Hắn kéo Chu Trạch Khải vào một phòng trống, đóng cửa nói với Chu Trạch Khải: "Tiểu Chu, anh có chuyện phải thú nhận với em."

Chu Trạch Khải nhìn hắn không chớp mắt.

Diệp Tu không bật đèn, màn đêm bất giác khiến hắn tự tin hơn, hít sâu một hơi, Diệp Tu nắm tay Chu Trạch Khải mò lên ngực mình.

Mới đầu Chu Trạch Khải còn để mặc Diệp Tu làm gì thì làm, đến khi chạm vào ngực Diệp Tu, cậu nhanh chóng lùi lại như bị điện giật, hiềm nỗi tay vẫn bị Diệp Tu kéo chặt.

"Tiền bối. . . " Hô hấp của Chu Trạch Khải chợt trở nên dồn dập.

"Tiểu Chu." Diệp Tu khẽ nói, kiên quyết nắm tay Chu Trạch Khải đè lên ngực mình."Xin lỗi." Hắn thở dài.

"Tiền bối." Nhưng giọng Chu Trạch Khải vẫn ôn hòa và mạnh mẽ biết bao. "Ngực lép không có lỗi."

Đù má! ! ! ! ! ! ! !

Diệp Tu cảm nhận thế giới đầy ác ý.

Nói dối quả thật hại chết người.

Xem ra không giở sát chiêu là không được. Diệp Tu bình tĩnh bật đèn, cởi phăng áo ra.

Trong phòng, ngọn đèn mờ bảy màu thong thả xoay tròn rọi vào cơ thể trần trụi của hắn, vụt đến vụt đi, ánh lên bờ ngực bằng phẳng trắng nõn. Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Chu Trạch Khải, gằn từng tiếng vững vàng:

"Tiểu Chu, anh là nam."

"Trước đó anh quả thật đi nhầm WC, ngu đột xuất mới chém gió như vậy. Nhưng rồi nhìn em đơn thuần tin anh, muốn thay anh giữ bí mật, chẳng biết vì sao anh lại không nỡ thú nhận."

"Tóm lại, sai cũng đã sai, dù có lặp lại ngàn câu nói dối cũng không thể biến nó thành sự thật, huống chi anh còn có tờ rym."

"Nhưng chuyện anh bỏ nhà đi bụi là thật, cầm hành lý em trai và dùng tên nó cũng là thật."

"Có lẽ em sẽ tức giận, không sao cả. Nhưng anh thành tâm xin lỗi em."

Nghĩ đến em có lẽ thích anh, nghĩ em sẽ trả giá bằng chân tình, anh lại càng cảm thấy có lỗi. Diệp Tu thở dài, tưởng tượng sau này không thể nhận được những mòn đồ chuyển phát từ Chu Trạch Khải nữa, hắn chợt cảm thấy sầu não vô cùng.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ nghe thấy từng nhịp thở của hai người.

Chu Trạch Khải không nói lời nào, chỉ cởi áo khoác và sơmi, kéo tay Diệp Tu xoa lên ngực mình an ủi: "Không sao cả, tiền bối. Em cũng là nam."

Diệp Tu: ". . . . . ." Chả lẽ mình nên đáp trùng hợp ghê?

Chu Trạch Khải tiếp tục nói: "Trùng hợp, có duyên."

Diệp Tu: ". . . . . ."

Chu Trạch Khải lại bảo: "Chi bằng, hẹn hò đi."

Diệp Tu nghĩ thầm, chắc hẳn em thích anh lắm, nhưng Diệp tỷ trong lòng em đột nhiên mọc trym, sao em chấp nhận nhanh dữ vậy!!!

Diệp Tu trả lời: "À, được thôi."

Sau đó cả hai quất luôn tại chỗ (giỡn thôi lol).

Vừa trở về phòng, hai người nhanh chóng bị đám người đang hăng máu gà chia cách. Trong lúc Diệp Tu ngồi chơi cùng đám bạn già xấu xa Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu, Hàn Văn Thanh và Vương Kiệt Hi, chợt nghe Tôn Tường hoảng sợ hét to: "Á đù, Chu Trạch Khải bị sao nè, mặt đỏ lại còn cười ngu!" Trong tay hắn còn đang cầm mic, vì thế "lại còn cười ngu!" "lại còn cười ngu!" "lại còn cười ngu!" hòa với beat "Tình yêu không phải anh muốn mua, muốn mua là có thể mua" vang vọng khắp phòng.

Cả đám nhú đầu ngó sang.

Diệp Tu nhích tới gần nhìn Chu Trạch Khải, cảm thấy đối phương chỉ cười chứ không ngu, chắc chắn Tôn Tường uống quá chén. Hắn còn chưa kịp nói gì, Chu Trạch Khải đã mở miệng: "Choáng." Tiếp đó, vẻ mặt quả thực đang cười ngu.

Má ui, họa phong của em sai quá rồi!

Dụ Văn Châu chạy qua vỗ đầu, mở mí mắt Chu Trạch Khải, phán: "Hình như uống quá chén thật, ai chuốc rượu Chu đội?"

Cả đám bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, đổ thừa lẫn nhau.

Giang Ba Đào khó xử hỏi làm sao đây, sáng mai còn phải đi xe nữa.

Vương Kiệt Hi an ủi: "Không sao đâu, đưa đội trưởng mấy cậu về trước đi."

Thế là kẻ duy nhất không một giọt rượu dính thân như Diệp Tu chịu trách nhiệm hộ tống đội trưởng Luân Hồi.

Trên đường về, Diệp Tu vốn đang đỡ Chu Trạch Khải, ai ngờ vừa ra đường cái đối phương đã ôm Diệp Tu xoay một vòng. Diệp Tu nhìn dáng vẻ Chu Trạch Khải hào hứng bất chợt, nói: "Anh còn tường em say thật."

Chu Trạch Khải chớp mắt mấy cái, kéo tay Diệp Tu.

"Giả vờ."

Diệp Tu cho hẳn 100 like.

Hai người nắm tay đi về, ngọn đèn hai bên như kéo con đường trở nên xa tít tắp.

Chu Trạch Khải hỏi: "Tiền bối giải nghệ sẽ làm gì?"

Diệp Tu đáp: "Đừng gọi tiền bối, cứ kêu thẳng tên đi. À, chưa nghĩ ra, chờ anh trở về vừa nghĩ đến em vừa tính sau."

"Vậy sẽ kết hôn sinh con chứ?"

"Tạm thời thì chưa đâu."

"Không được kết hôn sinh con với người khác." Chu Trạch Khải nghiêm túc bảo, "Ngoại trừ em."

"Dĩ nhiên, anh bảo đảm." Diệp Tu cười đáp, "Nhưng kết hôn thì được, sinh con khó quá bỏ qua đi, tụi mình nhận nuôi một đứa há?"

"Được."

Nhìn sườn mặt tuấn lãng của Chu Trạch Khải, Diệp Tu bỗng phát hiện một vấn đề. Nếu Chu Trạch Khải biết diễn sâu gạt người, tên nhóc này sẽ không ngây thơ dễ dụ như vẻ ngoài. Thế thì làm sao bị lời nói dối trăm ngàn sơ hở của mình lừa gạt trong nhiều năm như thế?

– Đơn giản thôi Diệp Tu đại đại, tình yêu chính là mù quáng!

END

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store