ZingTruyen.Store

Dn Long Vuong Truyen Thuyet Edit Nguyen Bao Ho Em Suot Doi

Năm người Hoắc Trạm Dực ngồi vào bàn mà lạ thật Na Nhi lại ngồi ngay chính giữa của bọn họ, Nguyên Ân Dạ Huy bắt buộc phải ngồi kế bên Tạ Giải

" Trạm Dực sáng ngay ngươi đá banh cửa ký túc xá công đọc sinh kéo Vũ Lân đi là để gặp lại Na Nhi sao? " Tạ Giải có chút hắc tuyến nhìn Trạm Dực

" Đương nhiên "

Rất nhanh, mực nướng được bưng lên. 54 con mực, còn có 4 phần tàu hủ ky, quả thực là một bữa ăn thịnh soạn.

Đường Vũ Lân nhanh tay lấy hai con mực đưa 1 con cho Na Nhi sau đó một con cho mình, Trạm Dực chỉ lắc đầu một cái quay qua ông chủ kêu thêm đồ

" Ông chủ, lại cho thêm 50 con mực nướng, 50 xiên thịt gà, 50 xiên thịt dê, còn có..." Đã rất lâu rồi không cùng Na ăn chung, lượng thức ăn Trạm Dực ăn được vốn đã kinh người, lúc này vì tâm tình rất tốt, lại càng tăng lên mấy phần. Lại gọi một lượng lớn thức ăn.

Lượng cơm ăn của Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải đều khá là bình thường, hai người rất nhanh đã ăn no. Sau đó liền nhìn Trạm Dực, Đường Vũ Lân và Na ăn như vũ bão.

Lượng ăn của Đường Vũ Lân và Trạm Dực đã khiến cho Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải giật mình rồi

Nhưng mà, biểu hiện của Na lúc này, mới thực sự là làm bọn họ giật nảy cả mình.

Tiểu cô nương này nhìn qua vóc người thon thả như vậy, lượng đồ ăn tuy rằng không đến mức hung mãnh như Trạm Dực, Đường Vũ Lân, nhưng mà cũng là cuồn cuộn không dứt đấy!

Có ít nhất 1/3 lượng thức ăn đã tiến vào cái bụng của nàng. Sức ăn như vậy, cũng là quá đáng nể rồi.

" Tiểu cô nương kia dáng dốc thật đẹp a! "

Trạm Dực đang nhai một con mực thì ngẩn đầu lên, trong năm người bọn họ chỉ có Na Nhi là con gái mà thôi. Khi giải phong ấn thứ tư các giác quan tăng lên rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được sự ác ý trong lời nói đó

Vài tên thanh niên nhìn qua khoảng hơn 20 tuổi đang đi đến tiệm đồ nướng bên này. Mấy tên đi trước nhất cởi banh ngực, lộ ra hình xăm nơi cánh tay và trước ngực, hình dáng đáng ghét, vừa nhìn liền biết không phải là loại người tốt lành gì.

Các thực khách đang xếp hàng nhìn thấy bọn chúng, đều theo bản năng tránh về hai bên một chút. Ngay cả ông chủ tiệm đồ nướng cũng đều hơi biến sắc, cúi đầu tiếp tục nướng đồ ăn, cứ như không hề nhìn thấy bọn chúng vậy.

Kẻ nói ra câu lúc trước, là gã đi bên trái trong số ba người đi phía trước. Người này xấu xí, tuy rằng cởi cúc áo banh ngực ra, nhưng cũng gầy trơ cả xương, lộ ra một thân toàn xương là xương.

"Tiểu Lỗi, ngươi nói chính là con bé tóc tím kia?" Một gã thanh niên để tóc dựng trong đám, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn qua giống như một con trâu đực. Trên hai tay gã là hình xăm ác quỷ dữ tợn, càng thêm mấy phần khí tức hung hãn.

"Đúng vậy! Phong ca, chính là con bé kia, trông thật là xinh gái. Nếu như lại qua mấy năm, đến lúc trưởng thành, không biết lại sẽ còn đẹp đến trình độ nào đây."

"Tuổi tác hơi nhỏ thì phải?" Thanh niên cường tráng nhíu nhíu mày.

Tiểu Lỗi mặt đầy xấu xa nói: "Càng tốt chứ sao! Ngươi chưa từng nghe nói sao? Thiếu nữ xinh đẹp phải lên kế hoạch nuôi từ bé. Nuôi cho đến khi thành tri kỷ!"

"Ha ha ha ha!" Vài gã thanh niên bất hảo khác cười vang một trận, ánh mắt tất cả đều không có ý tốt rơi vào trên người Na. Bọn họ cũng không hề khắc chế âm thanh của chính mình, thực khách chung quanh đều nghe rõ ràng. Đã có không ít người hướng về Hoắc Trạm Dực bọn họ nhìn với một ánh mắt thương cảm.

Trạm Dực mắt híp lại, Đường Vũ Lân tiếp tục ăn, Na cũng đang tiếp tục ăn, cứ như là không nghe thấy gì vậy.

Ông chủ cửa hàng đồ nướng buông xiên thịt nướng trong tay xuống, xoay người đi vào bên trong, đem năm xiên mực vừa nướng kỹ đặt ở trước mặt nhóm của hắn

Hắn kinh ngạc nói: "Ông chủ, số mực chúng ta gọi đã làm đủ rồi mà!?"

Ông chủ dùng thân thể của chính mình che lấy bọn họ, thấp giọng nói: "Cái này coi như ta tặng các ngươi. Các ngươi chạy nhanh đi, mấy cái đám kia không phải là người tốt, không trêu chọc nổi."

Đường Vũ Lân kinh ngạc nói: "Chung quanh đây đều thuộc về phạm vi quản lý của Sử Lai Khắc học viện. Chẳng lẽ nói, ở trong địa bàn của Sử Lai Khắc học viện vẫn còn có người dám làm loạn hay sao?"

Ông chủ cười khổ nói: "Coi như là ở phụ cận học viện, học viện cũng không phải chuyện gì đều quản. Trị an của Sử Lai Khắc thành xem như là không tệ, thế nhưng, cũng đồng dạng có một ít thứ không lành mạnh. Bọn chúng hẳn là học viên bị khai trừ của Sử Lai Khắc học viện, hoặc là học viên thi đầu vào không đậu, trong lòng mang theo oán khí, không muốn rời đi. Sau đó sinh sống ở nơi này, bắt đầu lạc lối."

Hắn khẽ động trong lòng, "Vậy nói như thế, bọn họ cũng là Hồn Sư?"

"Hẳn là như vậy." Ông chủ hướng về hắn liên tục nháy mắt, ra hiệu cho bọn họ mau nhanh rời đi.

Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Không có chuyện gì. Ngài yên tâm, chúng ta sẽ đi ngay."

Vừa nói, hắn cầm năm xiên mực ông chủ vừa thả xuống bàn lên. Sau đó chớp mắt một cái liền làm cho chúng biến mất, lau miệng

Vừa mới ra khỏi cửa tiệm, con đường phía trước liền bị ngăn cản.

"Những người bạn nhỏ, ăn no chưa? Ta thấy các ngươi vừa nãy chỉ là đơn thuần ăn, sao không uống chút rượu nhỉ? Cuộc đời không có rượu có gì vui, không bằng cùng uống một chén?" Thanh niên gầy trơ xương rung đùi đắc ý nói. Vừa nói, giơ tay liền túm lấy vai của hắn

Hắn khẽ mỉm cười, "Không cần, chúng ta đã ăn no, chúng ta còn vị thành niên, không thể uống rượu."

"Tiểu tử, vậy mấy đứa các ngươi đi trước là được rồi. Tiểu cô nương này xem có vẻ rất quen mặt, ta thật giống đã gặp nàng ở nơi nào, tựa hồ là muội muội thất lạc nhiều năm của ta. Chúng ta đi tâm sự "

Nghe được câu này sắc mặt của hắn, Đường Vũ Lân và Na Nhi đều trở nên quái lạ Tạ Giải và Nguyên Ân Dạ Huy cười như không cười

" Chờ một chút!" Thanh niên cường tráng đột nhiên mở miệng nói.

Thanh niên gầy quay đầu nhìn về phía hắn, "Phong ca, sao vậy?"

Thanh niên cường tráng nhìn Đường Vũ Lân, hỏi: "Các ngươi là người của Sử Lai Khắc học viện?"

Đường Vũ Lân hơi động trong lòng, "Làm sao ngươi biết?"

Thanh niên cường tráng bĩu môi, "Với tuổi tác của các ngươi, có thể gặp chuyện không sợ hãi, tự nhiên là có niềm tin. Ở đây, người có niềm tin nhất, không thể nghi ngờ chính là học viên từ Sử Lai Khắc học viện đi ra."

Sử Lai Khắc học viện, dù cho là ở Sử Lai Khắc Thành, cũng đồng dạng được người người kính ngưỡng, thậm chí càng thêm lợi hại hơn. Mỗi một người ở Sử Lai Khắc Thành đều lấy việc bản thân là hàng xóm của Sử Lai Khắc học viện mà kiêu ngạo.

Đối với học viên của Sử Lai Khắc học viện, có thể nói là người người thân thiện.

"Đúng thế. Chúng ta là học viên của Sử Lai Khắc học viện." Hắn hờ hững đáp, "Hiện tại có thể nhường đường hay không?"

Thanh niên cường tráng tiến lên hai bước, đi tới trước mặt hắn "Nhường đường cũng có thể, ngươi tiếp ta một chiêu. Đón đỡ được, liền để các ngươi đi qua."

hai mắt híp lại, "Nếu như không đỡ được thì sao?"

Thanh niên cường tráng tách hai chân ra, "Ta tên Phong Lăng. Nếu như ngươi không đỡ được, liền phải chui qua háng ta, gọi một câu, học viên của Sử Lai Khắc không bằng Phong Lăng, ta cũng sẽ cho các ngươi đi."

Oán niệm đối với học viện rất sâu nha!

" Cút! "

Chỉ một chữ vô cùng đơn giản đã khiến cho nhiệt độ không khí nơi này giảm xuống nhiệt độ tuyệt đối. Ánh mắt của hắn lạnh lùng như băng uy áp của Nhất Sát Kim Ngân Vương nháy mắt xuất hiện à không bây giờ phải gọi là Nhất Sát Long Thần Vương mới đúng. Hắn không lưu tình đá hắn ta đi. Chỉ 1 cú đá đơn giản đã khiến cho hắn ta bay xa trăm mét. Hắn thu lại sát khí quay qua nhìn Na Nhi cươi tười đứng chuẩn dáng 1 người anh trai

" Na Nhi đi, anh và Vũ Lân thật sự có rất nhiều chuyện để nói với em a! "

Lật mặt nhanh vậy trời!

Na Nhi cười hì hì nắm lấy tay hắn kéo đi quả nhiên Trạm Dực ca vẫn ôn nhu như vậy a! Đương nhiên rồi trong nhóm chỉ có Na Nhi là nhỏ tuổi nhất lúc bấy giờ mà bây giờ vẫn vậy. Đường Vũ Lân có cảm giác thật lạnh sống lưng vô cùng mạnh thật

Miệng Tạ Giải vẫn duy trì trạng thái há hốc, mà trong mắt Nguyên Ân Dạ Huy đều hết sạch vẻ hoài nghi, ánh mắt trước sau vẫn luôn tập trung trên người Hoắc Trạm Dực

Cả hai dẫn Na Nhi đi khắp Sử Lai Khắc thành ăn uống 1 mình Trạm Dực trả tiền. Đến tối lại về Sử Lai Khắc học viện, hắn bây giờ đã được Trọc Thế truyền cho thức thứ hai Sát Long Hám Địa

Rất nhanh Trọc Thế liền phát hiện, đồ tôn này của mình quả thật chính là có thiên phú dị bẩm! Đến thời điểm sắp khai giảng học kỳ mới, không chỉ tiểu kỹ xảo Sát Long Kinh Thiên đều có thể vận dụng thông thạo, thậm chí ngay cả Sát Long Hám Địa, cũng nắm giữ được 7, 8 phần. Tuyệt đối có thể dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung!

Cuối cùng ngày khai giảng đã đến giống như bao buổi tối khác hắn vẫn đến khu rừng của công đọc sinh đàn cổ cầm.

" Đệ thật sự thích cổ cầm sao? " Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cho Trạm Dực giật mình. Quay đầu lên nhìn là Bắc Nguyệt tỷ đang ngồi trên một cành cây gần đó đang cắn một quả táo. Sau 1 tháng không gặp Bắc Nguyệt tỷ vẫn tuấn tú như vậy

Trạm Dực vui vẻ nói " Bắc Nguyệt tỷ, tỷ cuối cùng cũng về "

Ai cũng về cả rồi chỉ có mình Bắc Nguyệt tỷ là về trễ mà thôi. Hắn có chút lo lắng cho nàng, đêm nay hắn mới đến đây mong là có thể gặp lại Bắc Nguyệt tỷ. Quả nhiên hắn đã gặp lại

" Cho đệ "

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy từ trên cây xuống quăng cho Trạm Dực một quả táo. Trạm Dực đơn giản là cắn ăn sau đó liền sáng mắt lên táo nàng so với các loại táo khác ngọt và ngon hơn rất nhiều. Bắc Nguyệt khi đến gần hắn thì nhíu mày nói

" Sao trên người của đệ lại có mùi của nữ nhân? "

" Ách......"

Trạm Dực sợ hãi mũi của Bắc Nguyệt tỷ thính vậy mới sáng sớm trước khi chia tay với Na Nhi về Ngoại viện hắn có ôm cô bé 1 lần tưởng là không ai nhận ra nhưng hắn sai rồi

Nhìn hắn sắc mặt của hắn Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt cũng âm trầm xuống. Hoắc Trạm Dực đệ được lắm 1 tháng không gặp trên người của đệ lại có mùi của nữ nhân khác hơn nữa lại còn nồng đậm đến như vậy. Hoàng Bắc Nguyệt quát " Nói mau! "

" Là Na Nhi....là mùi của Na Nhi "

Hắn hốt hoảng bật thốt thành lời Bắc Nguyệt tỷ thật sự quá đáng sợ. Hơn nữa các giác quan càng đáng sợ hơn. Vốn dĩ trên người của hắn chỉ mà hương thơm bạc hà rất nồng đậm vậy mà Bắc Nguyệt tỷ có thể ngửi ra mùi của Na Nhi thật sự là quá đáng sợ mà

" Na Nhi! "

Hoàng Bắc Nguyệt nhớ ra rồi là cô muội muội nuôi của Vũ Lân, là người mà nàng thường chơi chung lúc nhỏ đây mà. Lúc đó nàng vẫn trong hình dạng nữ nhân vẫn lưu lại ấn tượng rất tốt với Na Nhi nhưng lại không biết lý do tại sao mà Na Nhi lại rời đi khiến cho nhóm bạn thanh mai trúc mã ban đầu vốn là bốn người nhưng khoắc một cái đã còn lại 3 người mà thôi. Nhưng ngày hôm nay Trạm Dực lại nói là mùi của Na Nhi như vậy là Trạm Dực đã gặp lại Na Nhi rồi sao?

" Đệ gặp lại Na Nhi sao? "

" Đúng vậy a! Hơn nữa còn là đệ tử của Hải Thần Các Chủ nữa "

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu cái cô nhóc này lâu lắm mới gặp lại bây giờ lại sở hữu thân phận khiến cho người ta kinh sợ dễ sợ. Nàng sau khi biết mùi thương đó lad của Na nhi thì liền bỏ qua

" Trạm Dực chúng ta cùng nhau hợp tấu lâu lắm rồi chúng ta không có hợp tấu với nhau a! "

" Vâng "

https://www.youtube.com/watch?v=2XHBBYDqCSI

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store