ZingTruyen.Store

Dn Long Vuong Truyen Thuyet Edit Nguyen Bao Ho Em Suot Doi

Thời điểm nhìn thấy con mắt của hắn, người áo xám chỉ cảm thấy đột nhiên đầu óc mình mê muội đi, động tác cũng vì thế mà chậm đi nửa nhịp.

Con ngươi màu xanh vốn luôn thuần thiết của Trạm Dực ngay đã biến mất, nó vẫn là màu xanh như có vẻ đậm hơn mang sát khí đến ngập trời, khiến cho kẻ nào nhìn cũng khiếp sợ. Nó tràn ngập sự lạnh lùng và xa cách

Đúng lúc này trên trán của hắn xuất hiện một đồ án, đồ án này không giống với Tam Xoa Kích của Đường Vũ Đồng. Đồ án này vô cùng kỳ lạ chính giữa là một hình thoi nhìn giống như con mắt vậy nhưng bên trong hoàn toàn không có gì, phía bên ngoài lại có những hình vẽ khác, hình vẽ ở hai bên vô cùng cân xứng. Đồ án chỉ nhỏ khoảng 1 tấc mà thôi nên đã bị tóc hắn che đi hết

Ánh mắt chứa sát khí nhiều đến vô biên liếc nhìn tên Tà Hồn Sư kia. Toàn thân Tà Hồn Sư khi bị ánh mắt này liếc trúng liền đơ cứng, Hồn Lực không có cách nào vận chuyển được

' Hoắc Trạm Dực ' tay trái đưa tay trên đó liền xuất hiện một cây thương dài dài đến 1,2 trượng *, vô cùng sắc bén.

1 trượng (市丈 | zhang) = 3,33 mét => 1,2 trượng khoảng 4 mét.

Nháy mắt trường thương đã đến trước người của tên Tà Hồn Sư kia

Nhưng động tác của hắn bên này vừa mới biến hóa, thân thể cũng đã truyền đến cảm giác tê dại, cả người không thể khống chế ngã về đằng sau, rơi lả tả từ trên không trung, trực tiếp bị đóng đinh trên mặt đất.

Làm sao lại có khả năng? Rõ ràng mới vừa rồi còn nhìn thấy hắn không đánh trúng!

Người áo xám muốn giãy dụa, muốn thôi thúc hồn lực, nhưng ngay trong nháy mắt này, hàn ý trên người hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Hắn chỉ cảm thấy hồn lực toàn thân mình cùng với sức sống ở trong chớp mắt tất cả tuôn trào, cuồn cuộn chảy vào chiếc trường thương kia vừa đâm thủng cơ thể của mình. Hắn căn bản không có cách nào khống chế được thân thể của chính mình.

' Hoắc Trạm Dực ' đã đi tới trước mặt hắn, một tay nắm chặt một đầu của trường thương kia. Trên trường thương, từng vòng ánh sáng màu vàng sáng lên, từ trên thân thể của người áo xám không ngừng chuyển vào trong cơ thể của hắn. Vầng sáng màu vàng kia không ngừng truyền vào, dung nhập vào trong cơ thể của Trạm Dực hắn

Thân thể người áo xám kịch liệt run rẩy, hắn có thể cảm giác được rõ rệt, thân thể của chính mình nhanh chóng già yếu đi, sức sống trong cơ thể đang lấy một tốc độ kinh người mà trôi đi.

Đây…đây là cái gì? Vì sao lại như vậy, tại sao có thể nuốt chửng được sức sống của ta!?

Là một tên lục hoàn Hồn Đế Tà Hồn Sư, hắn tự tin coi như là đụng phải Hồn Thánh cũng có cơ hội chiến thắng. Hắn lại còn là một tên Nhất Tự Đấu Khải Sư đấy! Nhưng mà, thậm chí ngay cả cơ hội để sử dụng Đấu Khải của mình hắn đều không có, liền đã bị cây trường thương màu vàng óng kia đâm thủng, sau đó hoàn toàn không thể khống chế được sức mạnh của chính mình.

Kẻ không quan tâm tới mạng sống của người khác chính là kẻ sợ chết nhất, người áo xám cũng không ngoại lệ! Hắn vào giờ phút này chỉ cảm thấy thân thể của chính mình đã hoàn toàn không thể khống chế, sức sống nhanh chóng suy kiệt, cả người không ngừng trở nên già yếu, hồn lực khi sức sống biến mất cũng đồng thời mất đi. Mà trên chuôi trường thương đâm thủng cơ thể hắn này, kim quang lại trở nên càng ngày càng sáng sủa.

" Tạm biệt " Âm thanh lạnh lùng vang lên vốn không phải là giọng của hắn, tay trái sờ mặt của mình thì không khỏi xuất hiện một nụ cười ôn hòa

Sức sống tiêu hao hầu như không còn, người áo xám chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có chút đồ gì đó không khống chế được. Một cái chớp mắt tiếp theo, sự thống khổ kịch liệt trong nháy mắt truyền vào linh hồn, hắn trơ mắt nhìn chính mình rơi vào trong một thế giới u ám màu xanh lục. Vô số tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ thê thảm, ghé vào lỗ tai hắn vang lên. Lân Hỏa của hắn mất đi quyền kiểm soát, thiêu đốt linh hồn hắn. Bắt đầu từ phần đầu, trong tiếng kêu gào thê thảm như tiếng gào của dã thú, cả người hắn nhanh chóng bị ngọn lửa màu xanh lục nọ nuốt chửng.

' Hoắc Trạm Dực ' cầm lấy trường mâu thu lại vào tay chính lúc này vết thương trên ngực của hắn liền khôi phục một cách nhanh chóng. Đúng lúc này cả cơ thể của hắn liền ngã xuống chìm vào hôn mê, giống như người trước đó không phải là hắn vậy

..................

Lần thứ hai mở mắt ra thì dập vào mắt hắn là trần nhà màu trắng

Ta vẫn còn sống!

Đó là bốn chữ duy nhất trong đầu của hắn, vương tay nhéo thật mạnh má của mình. A! Đau! Đau quá đi...ha ha ha ta vẫn còn sống. Nhưng Trạm Dực lại nhận thêm một tin vui nữa. Tinh Thần Lực của hắn tăng lên rất nhiều có thể là Linh Hải Cảnh Trung Kỳ rồi cách Hậu Kỳ không xa. Hơn nữa dường như phong ấn thứ tư đã mở luôn rồi

Không thể nào!

Làm sao có chuyện như vậy được, không những do ăn cái hỏa tên gì đó của Tà Hồn Sư nên mới khiến cho đạo phong ấn kia mở ra sao? Cái này có thể nói là trong cái rủi có máy không ta? Trạm Dực kiểm tra lại cơ thể của chính mình thì phát hiện ra xương cánh tay dường như cứng hơn, cứng hơn thép thì phải. Nhưng hắn vẫn cho là do đạo phong ấn thứ tư tạo nên mà hoàn toàn không nghi ngờ ở trong đó có gì. Trạm Dực phóng khích Hồn Hoàn thì phát hiện Sát Long Võ Hồn thật sự đã có đến Hai Hồn Hoàn rồi tất cả đều là vàng kim 100 vạn năm Hồn Hoàn. Trạm Dực cũng không ngu dại mà đi thử nghiệm Hồn Hoàn nếu không muốn kinh mạch vỡ thêm vài cái nữa

Đúng rồi Mặc Lam tỷ!!

Đúng lúc này cửa mở ra bước vào là 1 người rất quen thuộc, Trạm Dực ngạc nhiên thốt ra

" Sư Bá "

Chấn Hoa ngạc nhiên nhìn hắn " Trạm Dực con tỉnh rồi sao? "

Trạm Dực nhìn Chấn Hoa gấp gáp hỏi
" Sư bá Mặc Lam tỷ thế nào rồi? "

Chấn Hoa khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Có vẻ như tình huống không tốt lắm. Nghe nói là được đưa đi trị liệu, thế nhưng đại não chịu tổn thương rất nghiêm trọng, linh hồn thương tổn cực kỳ nặng. Hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh đấy."

Tâm trạng hắn liền chìm xuống, tuy rằng trong lòng hắn đã đoán được, nhưng sau khi chính thức nghe được câu này từ miệng của Chấn Hoa, lòng hắn bỗng như thắt lại. Một người tốt như Mặc Lam tỷ, tại sao lại như vậy...

"Sư bá, ngài có thể dẫn con đi thăm tỷ ấy một chút được không? Mặc Lam tỷ là người tốt, con trước sau đã gặp nàng hai lần. Khi bị khủng bố tập kích, đều không tiếc hi sinh thân mình để bảo vệ hành khách. Tỷ ấy là người tốt! Mong ngài hãy cứu nàng."

Chấn Hoa nói: "Chuyện này con đúng là cần phải đi một chuyến, đem tình huống lúc đó tường thuật lại một thoáng. Tình huống hôm đó cũng chỉ có con và trưởng đoàn tàu mới có thể nắm được rõ ràng, nhưng cả hai đều trọng thương. Việc điều tra vẫn chưa có kết luận. Ta đã đáp ứng với bọn họ sẽ để con đi tường thuật lại tình hình hôm đó một chút. Nếu như hiện tại cơ thể con không thành vấn đề, chúng ta cùng nhau đi thôi, sau đó sẽ dẫn con đi thăm trưởng đoàn tàu."

"Vâng."

Sớm đã có nhân viên của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội liên hệ với bên này rồi. Thân là đội trưởng Đại Đội Cơ Giáp số 1 của Thiên Đấu Thành, Lưu An tự mình đứng ở ngoại sảnh của Phòng Chấp Chính chờ đợi.

"Miện hạ, xin chào ngài!" Xe của Chấn Hoa đến, Lưu An vội vàng tiến lên trước mở cửa xe.

Chấn Hoa cùng hắn trước sau xuống xe, nhìn thấy Hoắc Trạm Dực cùng ông ta đứng sóng vai, Lưu An không khỏi cảm thấy kinh hãi. Hắn chỉ thoáng cái liền nhận ra đây là tên thiếu niên bị thương hôm đó. Chỉ là, thương thế hắn nghiêm trọng đến vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã khôi phục.

"Đi thôi, đi vào trong nói chuyện." Chấn Hoa thực sự là quá nổi tiếng, hắn cũng không muốn mình bị đám người ở trước cửa Phòng Chấp Chính vây xem.

"Miện hạ, xin mời!" Lưu An làm ra một cái dấu tay xin mời, dẫn hai người vào Phòng Chấp Chính.

"Ta đã thông báo với chấp chính quan Mặc Vũ, ngài ấy đang dự một buổi họp, đợi một lát sẽ tới ngay." Lưu An vừa dẫn đường ở phía trước, vừa nói với Chấn Hoa.

" Không có chuyện gì, không cần làm phiền chấp chính quan đại nhân, ta dẫn Trạm Dực đến, là vì muốn đem tình hình hôm đó kể lại rõ ràng, cũng muốn giúp cho các ngươi có thể dễ dàng điều tra ra hung thủ." Chấn Hoa mỉm cười nói. Trên đường tới đây, hắn đã hỏi thăm sơ qua Trạm Dực tình huống lúc đó. Nghe xong phương thức xử lý của cậu bé, Chấn Hoa vô cùng hài lòng.

"Vậy ngài chờ, ta sẽ để cho vị tiểu huynh đệ này hoàn thành một bản ghi chép điều tra." Thân là Hắc Cấp Cơ Giáp Sư, bản thân Lưu An cũng có thực lực Hồn Thánh, ở Thiên Đấu Thành cũng là nhân vật chủ chốt. Nhưng bởi vì có Chấn Hoa ở đây, hắn liền biểu hiện khách khí dị thường.

"Họ tên, tuổi tác, học trường nào?"

" Hoắc Trạm Dực, 14 tuổi, lớp năm nhất Sử Lai Khắc học viện."

Thời điểm nghe hắn nói nói mấy chữ “lớp năm nhất Sử Lai Khắc học viện”, Lưu An vẫn là không nhịn được nhíu nhíu mày. Chẳng trách Thần Tượng sẽ coi trọng như vậy, thì ra tên tiểu tử này là học viên của Sử Lai Khắc học viện à! Nghe xong phần giới thiệu đơn giản này của Trạm Dực, ở trong lòng hắn cũng đã cơ bản bài trừ khả năng Đường Vũ Lân có tham gia vào nhóm khủng bố ở trong sự kiện lần này. Cuộc thi nhập học của Sử Lai Khắc học viện có thể hình dung bằng hai từ biến thái, không phải là học viên giỏi toàn diện sẽ không có khả năng thi đậu.

"Xin mời ngươi giải thích một chút về tình hình ngày hôm đó "

Rất nhanh hắn đã kể lại tất cả mọi chuyện

" A!? Ngươi chính là vị tiểu anh hùng lần trước đã giải cứu đoàn tàu?" Nghe hắn nói Mặc Lam dẫn hắn đi đến phòng làm việc riêng, đồng thời lại kể đơn giản chuyện lần trước, Lưu An không khỏi sinh ra lòng tôn kính.

Chuyện lần đó hắn cũng có biết, lúc ấy nghe nói là một học viên Sử Lai Khắc học viện tuổi tác không lớn lắm đã ngăn cơn sóng dữ, cứu hầu như toàn bộ những hành khách trên tàu. Sau đó phía Sử Lai Khắc học viện vì không muốn người học viên này bị lộ ra ánh sáng, cho nên không để bất kỳ phương tiện truyền thông nào để lộ ra tên của hắn. Không nghĩ tới, lần này cũng lại là hắn!

Đúng lúc này, có âm thanh truyền đến từ ngoài cửa.

Mặc Vũ mặc chế phục từ bên ngoài đi vào, sắc mặt hắn âm trầm, trong tròng mắt tràn đầy tơ máu, trạng thái cả người rõ ràng không tốt lắm.

"Chấn Hoa miện hạ." Nhìn thấy Chấn Hoa, hắn cũng cung kính hành lễ. 

Chấn Hoa đứng dậy nói: "Chấp chính quan không cần khách khí. Lần này ta dẫn vãn bối đến để phối hợp điều tra."

Mặc Vũ sắc mặt trầm ngưng nói: "Ở dưới sự quản lý của ta lại xuất hiện chuyện như vậy, ta bụng làm dạ chịu."

Chấn Hoa nói: "Chuyện này cũng không thể trách ngươi, bọn Tà Hồn Sư kia ẩn hiện giảo hoạt, cũng không dễ tóm được bọn chúng chút nào. Các ngươi cũng đã tận lực rồi."

Lưu An lúc này cũng đã đứng lên, đến trước mặt Mặc Vũ, "Chấp chính quan đại nhân, trước đó bên này ta đã điều tra gần đủ rồi. Vị tiểu huynh đệ này chính là người tiểu anh hùng lần trước đã cứu toàn bộ hành khách trên tàu rồi rời đi. Lần này lại may mắn gặp được."

Vừa nghe hắn nói như thế, Mặc Vũ không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Đường Vũ Lân.

"Cậu chính là Hoắc Trạm Dực? Là tiểu anh hùng mà Mặc Lam nhắc đến?"

Hắn nói: "Chào ngài, chấp chính quan, anh hùng ta không dám nhận, ta là Hoắc Trạm Dực."

Anh hùng gì chứ nếu hắn là anh hùng đã không để cho Mặc Lam tỷ xảy ra chuyện

Sắc mặt của Mặc Vũ cuối cùng cũng coi như là nhu hòa đi mấy phần, "Ta đại biểu Thiên Đấu Thành cảm ơn cậu! Nếu như không phải là cậu, tổn thất lần trước sẽ vô cùng nặng nề. Tình huống lần này chúng ta cũng đã xem, toa tàu số 09 lúc đó bị đơn độc cắt đi, đã giúp mọi người tránh khỏi tổn thất. Cái này cũng là do cậu làm, đúng chứ?"

Hắn gật đầu, Lưu An đã đưa bản ghi chép điều tra đưa qua.

Mặc Vũ nhìn mấy lần, lông mày nhíu chặt, nói: "Lân Hỏa Luyện Hồn?"

Trạm Dực nói: "Đúng, lúc đó người áo xám kia nói là như vậy. Chấp chính quan đại nhân, tình huống của Mặc Lam tỷ bây giờ thế nào rồi? Tỷ ấy sẽ không có nguy hiểm gì chứ? "

Sau khi ăn cái lửa kỳ lạ gì của hắn, Trạm Dực cảm nhận được cổ mình hơi khan khan rồi đó

Vành mắt Mặc Vũ đột nhiên đỏ lên, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, "Cậu bé, cảm ơn cậu quan tâm. Kỳ thực, ta chính là phụ thân của Mặc Lam, cậu không nên gọi ta là chấp chính quan, gọi ta là thúc thúc đi. Cậu đã hai lần cứu con bé, lần này nếu như không phải nhờ có cậu, con bé khẳng định là đã không có cách nào may mắn thoát khỏi."

Hắn cũng sợ hết hồn, hắn vừa nãy cứ cảm thấy vị chấp chính quan trước mặt này nhìn qua có chút quen mắt. Nhưng không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào, lúc này nghe ông ta vừa nói như thế mới chú ý tới. Không phải sao, tướng mạo của vị chấp chính quan này, rõ ràng là có mấy phần giống với Mặc Lam.

"Vậy Mặc Lam tỷ hiện tại sao rồi?" Hắn còn nhớ rõ như in nỗi thống khổ ngày đó Lân Hỏa Luyện Hồn mang lại, nhưng bởi vì sau đó chính bản thân hắn không sao, nên hiện tại hắn không cách nào khẳng định được tình huống của Mặc Lam. Mặc Lam dù sao cũng chỉ là người bình thường, không biết có thể chịu đựng được nỗi khổ của Lân Hỏa Luyện Hồn hay không?

https://www.youtube.com/watch?v=R4em3LKQCAQ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store