[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước
79. Vùng đất không ngủ
Bầu trời sáng sớm còn vương sương mờ, tấm màn trắng mỏng giăng mắc khắp các tháp đá và sân cỏ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, mơ hồ. Không khí đầu đông se lạnh, hơi lạnh buốt thấu vào từng thớ thịt Harry dù anh đã quấn chặt chiếc áo choàng du hành dày dặn nhất. Đoàn từ Hogwarts xuất phát từ lúc trời còn chưa rạng sáng, khi sương mù vẫn quấn lấy những ngọn tháp lâu đài như một tấm màn bạc thần bí. Harry ngồi trên Cánh Xe Tuyết – một cỗ xe kéo bởi những con ngựa có cánh băng giá, lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm – nhìn ra khung cửa sổ, cố gắng hít thở không khí trong lành nhưng cũng đầy băng giá của buổi sớm mai. Anh cảm thấy một sự hồi hộp xen lẫn lo lắng, như thể đang bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.Trước khi lên đường, bà Evelyn – "Nữ Vương Bệnh Xá" của Hogwarts, một phụ nữ nghiêm nghị nhưng đầy lòng tốt, đã chặn anh lại. Bà không nói nhiều lời, chỉ nhét vào tay Harry một túi vải nặng trịch, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can, đọc rõ mọi ý nghĩ và cả những điều mà anh đang cố giấu. Bà Evelyn đã luôn là một người phụ nữ quyền lực và đáng kính trong mắt Harry, một người mà ngay cả những phù thủy mạnh mẽ nhất cũng phải nể sợ. Trong túi có đủ thứ, được sắp xếp cẩn thận và chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Bình giữ nhiệt pha sẵn trà gừng, tỏa hương thơm dịu nhẹ, nồng ấm, xua đi cái lạnh giá đang bắt đầu bao trùm. "Uống ngay, không được lười biếng hay bỏ bữa! Ta biết cậu có thói quen đó, Evans, đừng có mà giở trò!" Bà căn dặn với giọng điệu không thể chối từ, dường như đã quá quen với thói quen của anh. Chai thuốc dinh dưỡng màu xanh lục, đặc sệt và có mùi hơi nồng, nhưng Harry biết nó sẽ giúp anh duy trì sức khỏe trong chuyến đi dài. "Mỗi sáng ba giọt, không được bỏ một giọt nào! Ta sẽ kiểm tra cân nặng của cậu khi trở về đấy!" Áo len dệt bằng lông Occamy, mềm mại và ấm áp đến kinh ngạc, đủ sức giữ ấm cho Harry ngay cả trong những đêm lạnh giá nhất. "Mặc thêm vào ban đêm, trời Bắc Âu không tha đâu! Đừng nghĩ có phép thuật là không bị cảm lạnh, Evans! Ta không muốn thấy cậu trở về với bệnh cúm Rồng đâu đấy!"Harry chỉ biết gật đầu lia lịa, không dám cãi lại dù chỉ một lời, như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Dù là một giáo sư và đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, đương đầu với những mối hiểm nguy lớn nhất của thế giới phù thủy. Anh vẫn run rẩy trước uy quyền của bà. Ngay cả Hiệu trưởng Dippet, một người đàn ông quyền lực quyền lực nhất trường, cũng phải cúi đầu mỗi khi bà nổi giận hoặc ra lệnh. Uy lực của bà không đến từ ma thuật, mà từ sự quan tâm chân thành và kinh nghiệm y học không ai sánh bằng."Nếu trở về mà cậu gầy đi một cân, ta sẽ treo cậu lên trần bệnh xá bằng dây băng bó và cho cậu ăn độc dược của chính cậu! Nghe rõ chưa, Evans?!" Lời cảnh cáo cuối cùng của bà vẫn văng vẳng bên tai Harry khi Cánh Xe Tuyết vượt qua những đám mây dày đặc, hướng về phương Bắc, về một vùng đất lạnh lẽo và đầy bí ẩn. Harry khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì hình dung về viễn cảnh bị bà Evelyn "chăm sóc đặc biệt".------Khi đoàn đặt chân xuống đất, mặt trời đã tắt nắng từ lâu, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của buổi chạng vạng, nhuộm đỏ cả nền trời. Không khí lạnh buốt hơn, có thể cảm nhận được hơi ẩm từ tuyết và băng. Trước mặt họ hiện ra một tòa lâu đài đá đen sừng sững, đồ sộ và uy nghiêm, như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say giữa núi rừng phủ tuyết trắng xóa. Khung cảnh ấy hoàn toàn khác biệt với vẻ ấm cúng và cổ kính của Hogwarts, tựa như một pháo đài quân sự thay vì một trường học.Những bức tường đá nhám, đen sì, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, chỉ có các đường gờ sắc cạnh chạy dọc như vết rạch của móng vuốt, tạo nên một vẻ đẹp khắc nghiệt và mạnh mẽ, ẩn chứa sự bí ẩn và có phần đáng sợ. Đây không phải là nơi để những tâm hồn mơ mộng học hỏi, mà là nơi để tôi luyện sức mạnh. Tháp canh hình chóp nhọn đâm thẳng lên trời, cao vút, như lưỡi kiếm muốn xé toạc màn đêm, sẵn sàng nghênh chiến với bất kỳ kẻ thù nào. Chúng trông như những mũi giáo khổng lồ canh gác một kho tàng bí mật. Không có cửa sổ kính màu lấp lánh sắc màu rực rỡ như Hogwarts, chỉ có những ô cửa sổ nhỏ hẹp, lạnh lẽo, như những con mắt nhìn ra thế giới bên ngoài với vẻ đề phòng và cảnh giác cao độ. Ánh sáng lọt vào dường như cũng bị nuốt chửng bởi sự u tối của những bức tường. Khác xa sự ấm cúng và an toàn của Hogwarts. Harry nghĩ thầm, lòng bỗng dâng lên nỗi nhớ da diết về ngôi nhà thứ hai của mình. Hogwarts với những hành lang rộng lớn, những bức tường phủ đầy thảm và những lò sưởi ấm cúng bỗng trở nên thật xa xôi. Durmstrang giống như một pháo đài hơn là một trường học, một nơi được xây dựng để đối phó với kẻ thù chứ không phải để đón chào học sinh bằng sự thân thiện. Mọi thứ ở đây đều toát lên một vẻ bí ẩn, lạnh lùng và đầy quyền lực.Một người đàn ông cao lớn, với bộ râu trắng như tuyết, dài đến ngực, và mái tóc cũng bạc trắng, bước ra từ cổng thành. Áo choàng lông thú màu xám bạc to sụ, được làm từ da của những loài vật huyền bí, khiến ông trông như một tù trưởng Viking hùng mạnh, uy nghi và đầy bí ẩn. Toàn thân ông toát lên một khí chất mạnh mẽ, không thể xem thường."Chào mừng đoàn Hogwarts đến với Học viện Durmstrang!" Giọng ông vang như sấm, dù nụ cười khá ôn hòa và lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại đầy sắc sảo, như muốn dò xét từng chi tiết. "Tôi là Thaddeus, hiệu trưởng của Durmstrang. Rất hân hạnh được đón tiếp các vị. Hy vọng chuyến đi của các vị sẽ thuận lợi và bổ ích."Harry bước lên trước, đưa tay ra bắt tay ông. Bàn tay Thaddeus rất lớn, thô ráp và đầy vết chai sần – dấu hiệu của một phù thủy thường xuyên luyện tập phép thuật cường độ cao, một chiến binh thực thụ, không phải chỉ là một nhà học giả."Rất hân hạnh, thưa Hiệu trưởng Thaddeus. Tôi là Harry Evans, giáo viên Độc dược từ Hogwarts." Harry đáp lại một cách điềm nhiên, giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng trong lòng dâng lên cảnh giác cao độ. Anh cảm thấy ánh mắt của Thaddeus đang soi mói mình một cách bất thường.Thaddeus siết chặt tay Harry, đôi mắt tinh anh soi mói, như đang cố gắng đọc vị anh, tìm kiếm điều gì đó ẩn sâu bên trong tâm trí."Evans? Nghe quen. Có phải dòng họ từ Đông Âu không? Hay từ vùng Bắc Âu này? Tôi có cảm giác đã từng nghe về một dòng họ Evans nào đó rất cổ xưa...""Không, tôi đến từ Anh Quốc." Harry đáp, giọng vẫn điềm nhiên, không để lộ bất kỳ sự dao động hay bối rối nào. Cậu không muốn tiết lộ quá nhiều về bản thân, đặc biệt là với một người có ánh mắt dò xét như Thaddeus.Trong khi hai người trao đổi những lời xã giao tiếp theo, Harry để ý thấy ánh mắt của Thaddeus luôn đảo qua từng học sinh trong đoàn Hogwarts, đặc biệt là những học sinh nổi bật như Tom Riddle và Fleamont Potter. Ông ta nhìn họ không phải bằng sự ngưỡng mộ thông thường, mà bằng một ánh mắt đánh giá, như đang đo lường tiềm năng ma thuật, tìm kiếm điều gì đó đặc biệt, có lẽ là những phù thủy có khả năng thiên bẩm về ma thuật Hắc ám, thứ mà Durmstrang nổi tiếng là đào tạo.Nguy hiểm. Bản năng sinh tồn đã được mài giũa qua bao năm tháng chiến đấu của Harry mách bảo. Thaddeus không chỉ là một hiệu trưởng bình thường. Ông ta là một chiến lược gia, một người có khả năng đánh giá con người một cách sâu sắc và có thể nhìn thấy được những năng lực tiềm ẩn, dù là tốt hay xấu. Sự chào đón của ông ta có vẻ lịch sự, nhưng Harry cảm thấy có một lớp vỏ bọc ẩn chứa sự dò xét và toan tính.Trong khi Hiệu trưởng Thaddeus và Giáo sư Bathsheda Babbling trao đổi về lịch trình chi tiết của chương trình trao đổi, về các khóa học, hoạt động ngoại khóa và thời gian biểu.Harry đứng lặng lẽ bên ngoài, để hơi lạnh cắt vào da mặt, cố gắng xua đi những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Anh cảm thấy một sự cô độc lạ thường.Tiếng gió rít qua khe đá của Durmstrang, mang theo hơi lạnh buốt và âm thanh vang vọng, giống như một bài ca buồn của phương Bắc. Âm thanh ấy, cùng với không khí băng giá, khiến Harry bất chợt nhớ lại một mùa đông khác—một mùa đông ở Hogwarts, năm cậu còn là học sinh, những ngày tháng vô tư và hạnh phúc đã trôi vào dĩ vãng.Ký ức hiện về rõ nét, sống động như một cuốn phim quay chậm trong tâm trí Harry. Hồ Đen đóng băng hoàn toàn, mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng nhạt của mùa đông, phủ một lớp tuyết trắng tinh. Lũ học sinh cười đùa, trượt băng trên mặt hồ, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp không gian. Người ấy, với mái tóc nâu óng ả và nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui, cầm tay và kéo anh ra giữa hồ, dù biết anh là người vụng về nhất nhà Gryffindor trong khoản trượt băng, luôn ngã dập mặt."Đừng sợ, Harry, anh sẽ đỡ mà! Cứ tin tưởng vào anh! Em sẽ làm được thôi!" Giọng nói trong trẻo ấy vang vọng trong tâm trí Harry, đầy sự động viên và tin tưởng.Rồi cả hai ngã nhào xuống tuyết trắng xóa, tiếng cười vang vọng khắp mặt hồ, cười đến chảy nước mắt, một khoảnh khắc hạnh phúc và vô tư hiếm hoi mà Harry đã từng có, một khoảnh khắc tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi.Ký ức ấm áp đó tương phản gay gắt với cái lạnh cắt da cắt thịt và sự u ám của Durmstrang hiện tại. Harry khẽ thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. "Nếu anh ở đây, chắc anh sẽ phàn nàn rằng lạnh quá, rồi vẫn cười toe toét khi nhìn mình co ro trong áo choàng và run rẩy vì cái lạnh chết tiệt này..." Harry thầm nghĩ, một nụ cười buồn bã, chua chát thoáng qua trên môi. Nỗi nhớ người ấy, nỗi nhớ về những ngày tháng vô tư đã qua, lại dâng lên cồn cào, như một vết thương cũ vừa bị cào rách ra. Ký ức này vẫn luôn là một phần của anh, một phần không thể tách rời, dù có đau đớn đến mấy."Giáo sư Evans?" Hiệu trưởng Thaddeus gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Harry một cách đột ngột.Anh giật mình, vội vàng gật đầu, ánh mắt vẫn còn vương vấn nỗi buồn và sự mơ màng. "Xin lỗi, thưa Hiệu trưởng. Tôi hơi phân tâm. Thời tiết ở đây khác xa với Anh Quốc, có lẽ tôi chưa quen với cái lạnh khắc nghiệt này." Harry cố gắng lấy lại vẻ chuyên nghiệp của mình, nhưng cảm xúc vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt.Thaddeus cười nhạt, một nụ cười khó đoán. "Chúng tôi quen rồi, thưa Giáo sư. Nhưng đừng lo, bên trong trường có lò sưởi phép thuật mạnh mẽ, đủ để xua đi mọi giá lạnh. Các vị sẽ ổn thôi." Giọng ông ta vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng Harry cảm nhận được một sự dò xét không ngừng.Đằng sau Harry, Tom đứng im lặng, như một cái bóng, quan sát mọi thứ diễn ra một cách tỉ mỉ. Ánh mắt hắn dừng lâu hơn ở những bức tường đá có khắc rune cổ, những hình ảnh ma thuật bí ẩn mà chỉ những người có kiến thức sâu rộng về Pháp thuật Hắc ám mới có thể hiểu. Chúng không chỉ là những hình khắc trang trí, mà còn là những biểu tượng của sức mạnh và kiến thức cổ xưa. Tom là người khao khát quyền lực, và Durmstrang, với lịch sử và danh tiếng về việc đào tạo những phù thủy mạnh mẽ và thậm chí là có khuynh hướng Hắc ám, chính là nơi hắn có thể tìm thấy những bí mật đó, những kiến thức mà Hogwarts không bao giờ dạy.Nghệ thuật Hắc ám... Hắn đến đây vì thứ đó.Harry đoán được suy nghĩ của Tom một cách chính xác, một sự đồng cảm kỳ lạ nhưng đầy nguy hiểm. Tom không đến đây chỉ để trao đổi học thuật thông thường; hắn đến để tìm kiếm kiến thức và sức mạnh, để thỏa mãn tham vọng vô đáy của mình.Harry quay lại, và ánh mắt không thể tránh khỏi việc bắt gặp ánh nhìn của Tom—lạnh lùng, tính toán và đầy tham vọng, ẩn chứa một sự thông minh đáng sợ. Mình phải để mắt tới hắn. Luôn luôn. Chuyến đi này sẽ không hề dễ dàng. Harry tự nhủ.Thaddeus vẫy tay ra hiệu, kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi. "Mời các vị vào trong. Bữa tối đã chuẩn bị xong, và tôi tin rằng các vị đã rất mệt mỏi sau chuyến đi dài. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn những căn phòng ấm cúng cho các vị."Đoàn Hogwarts bắt đầu di chuyển, từng bước chân vang vọng trên nền đá lạnh lẽo, tiếng bước chân xen lẫn tiếng va chạm nhẹ của hành lý. Nhưng Harry còn nán lại một chút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm của Durmstrang. Không một vì sao nào có thể nhìn thấy, chỉ có màn sương lạnh và mây đen bao phủ, tạo thành một khung cảnh u ám, như thể một lời báo trước cho những gì sắp xảy ra.Mình đang ở rất xa nhà... và cũng rất xa cái hạnh phúc mà mình đã hứa sẽ tìm thấy. Anh nghĩ thầm, một nỗi cô độc bao trùm. Cuộc đời anh cứ mãi là những chuyến đi không điểm dừng, những cuộc tìm kiếm vô vọng.Rồi anh hít một hơi thật sâu, dồn nén mọi cảm xúc vào sâu thẳm tâm hồn, bước theo những người khác vào pháo đài đá đen. Cánh cổng sắt khổng lồ khẽ khàng đóng lại phía sau, tạo ra một âm thanh vang vọng, nặng nề, như đóng sập lại một chương cũ và mở ra một chương mới.-----Lời tác giả: Lần nào cái app này đổi giao diện là lần đó chấn động liền. Sao càng ngày nó càng quái vậy :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store