ZingTruyen.Store

[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước

57. Bức ảnh

heina81026


Một tuần dài đằng đẵng đã trôi qua kể từ cái đêm Tom vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện ngắn ngủi đầy ám ảnh giữa Harry và Hiệu trưởng Dipper trong phòng bệnh xá. Một tuần với những đêm trằn trọc không ngủ, những giấc mơ chập chờn về ánh chớp xanh lè lạnh lẽo của Avada Kedavra và tiếng thét đau đớn xé lòng vang vọng trong bóng tối. Hắn không thể nào xua tan được những hình ảnh và âm thanh đó khỏi tâm trí.

Hắn vẫn đều đặn đến lớp Độc dược của Harry, vẫn chọn chỗ ngồi ở bàn đầu tiên, vẫn cúi đầu ghi chép cẩn thận những công thức và lý thuyết phức tạp như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mỗi khi Harry đi ngang qua bàn hắn, giảng bài hoặc quan sát học sinh, Tom lại không thể kiềm chế được mà liếc nhìn anh – nơi mà hắn biết, ẩn chứa một vết sẹo ghê rợn, dấu vết không thể nhầm lẫn của một bùa chú Sectumsempra đã từng đánh trúng.

"Làm sao một người có thể sống sót sau lời nguyền giết người?"

Câu hỏi tưởng chừng như vô lý đó cứ ám ảnh tâm trí Tom suốt cả ngày lẫn đêm, gặm nhấm sự kiêu hãnh và niềm tin vào những hiểu biết của hắn về thế giới phép thuật. Hắn đã chứng kiến sức mạnh tàn khốc của Avada Kedavra, sự tức thì và không thể đảo ngược của cái chết mà nó mang lại. Vậy mà Harry bằng cách nào đó, đã vượt qua nó.

Hôm nay, khi tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên và những học sinh cuối cùng đã lục tục thu dọn sách vở rời khỏi phòng học Độc dược âm u, Tom cố tình nán lại. Hắn chậm rãi rút ra từ trong túi áo một tấm ảnh cũ kỹ và sờn mép – một vật mà hắn đã giữ kín từ lâu.

"Giáo sư Evans." Tom lên tiếng, giọng điệu bình thản đến mức chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên. "Em nhặt được thứ này ở gần phòng của thầy."

Harry quay lại, đôi mắt xanh lục bảo mở to một cách khó hiểu khi nhìn thấy tấm ảnh trong tay Tom. Một thoáng bối rối xẹt qua khuôn mặt.

Harry nhận ra tấm ảnh ngay lập tức. Đó là ức ảnh duy nhất mà anh đã mang theo từ tương lai đầy đau khổ và mất mát, một khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi được đóng băng trong thời gian – bức ảnh chụp  cả gia đình 3 người của anh.  Khuôn mặt họ rạng rỡ niềm vui và tình yêu, một hình ảnh quá đỗi quen thuộc nhưng giờ đây lại mang đến một nỗi buồn man mác.

"Cảm ơn em." Anh nói, giọng điềm tĩnh và không hề tỏ ra ngạc nhiên, dù trong lòng biết rõ rằng Tom đã cố tình giữ lại tấm ảnh này, có lẽ đã xem xét và suy đoán về nó.

Tom không rời mắt khỏi khuôn mặt đượm buồn của Harry. Sự tò mò và một chút gì đó khó diễn tả ánh lên trong đôi mắt đen láy của hắn. "Họ là ai vậy, thưa giáo sư?"

Harry khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng chứa đựng một tình yêu thương sâu sắc. "Cha mẹ thầy. Họ đã mất từ lâu rồi."

"Trong chiến tranh ư?" Tom hỏi, giọng có chút gì đó khác lạ, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Có lẽ hắn đang cố gắng ghép những mảnh ghép thông tin mà hắn đã thu thập được.

Harry gật đầu. Anh biết Tom đang thăm dò, biết hắn đã nghe lén cuộc trò chuyện với Hiệu trưởng Dipper về những vết sẹo trên người cậu. 

Thực ra, với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn và sự nhạy cảm đặc biệt với những dao động phép thuật xung quanh, Harry đã phát hiện ra sự hiện diện của Tom gần phòng bệnh xá ngay từ đầu.

Nhưng anh không đuổi Tom đi. Cũng không hề giận dữ. Thay vào đó, anh cảm thấy một sự mệt mỏi và một nỗi buồn sâu sắc.

"Họ đã chết khi cố gắng bảo vệ thầy." Harry nói thêm, giọng trầm xuống, mang theo một nỗi đau âm ỉ. 

"Đôi khi, thầy ước mình có thể quay ngược thời gian để nói với họ một lời cảm ơn chân thành."

Tom im lặng. Hắn chăm chú nhìn vào tấm ảnh cũ kỹ – người đàn ông tóc đen rối bù nhưng đôi mắt sáng ngời, người phụ nữ với mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh lục bảo ấm áp, cả hai đều đang nở nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc, không hề hay biết về những bi kịch đang chờ đợi họ ở phía trước.

"Họ trông... hạnh phúc." Hắn bất ngờ thốt lên, một sự ngạc nhiên chân thành thoáng qua trong giọng nói.

Harry khẽ gật đầu, một nụ cười buồn bã lại nở trên môi cậu. "Họ xứng đáng được như vậy."

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua giữa hai người, chỉ có tiếng tích tắc nhỏ bé của chiếc đồng hồ cát trên bàn giáo viên phá vỡ sự tĩnh lặng.

--------------------

Khi rời khỏi phòng học Độc dược, đầu óc Tom quay cuồng hơn bao giờ hết. Hắn đã chuẩn bị sẵn trong đầu hàng trăm phương ngàn kế để đối phó với Harry – sẽ dùng tấm ảnh như một đòn tâm lý, để đe dọa, để tra hỏi, để buộc vị giáo sư bí ẩn kia phải làm con tốt thí của hắn. 

Nhưng khi đối diện với nụ cười buồn bã và ánh mắt chứa đựng nỗi đau sâu sắc của Harry, mọi kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng đều tan biến như bọt xà phòng.

"Họ chết khi cố gắng bảo vệ thầy."

Câu nói đơn giản nhưng đầy ám ảnh đó cứ vang vọng mãi trong đầu Tom. Hắn chưa từng thực sự nghĩ đến việc cha mẹ có thể hy sinh mạng sống của mình vì con cái. Mẹ hắn chết vì sự yếu đuối và tuyệt vọng, bỏ rơi hắn trong trại trẻ mồ côi lạnh lẽo. Cha hắn... hắn đã tự tay tước đi mạng sống của người đàn ông đó, hắn không hề có sự hối hận.

"Đôi khi, thầy ước mình có thể nói với họ một lời cảm ơn chân thành."

Một cảm giác chua xót và trống rỗng len lỏi vào trái tim chai sạn của Tom. Hắn chợt nhớ đến những đứa trẻ ở trại trẻ Wool, những đứa trẻ may mắn có người nhận nuôi, sẽ được mẹ ôm vào lòng, được cha vỗ về an ủi. Những điều mà hắn chưa bao giờ có được trong cuộc đời mình.

Và Harry, dù đã mất đi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, ít nhất vẫn còn giữ trong tim ký ức về tình yêu thương và sự hy sinh cao cả của họ. Điều đó khác xa với sự cô đơn và trống trải mà Tom luôn cảm thấy.

"Ba lần Avada Kedavra. Năm lần Cruciatus... Và những vết sẹo do Sectumsempra gây ra..."

Tom siết chặt nắm tay đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Hắn đã từng nghĩ rằng mình hiểu rõ về sức mạnh, về quyền lực tuyệt đối mà phép thuật hắc ám mang lại. Nhưng Harry – một người đã trải qua địa ngục trần gian, đã sống sót sau những trận tra tấn tàn bạo nhất, vẫn có thể nở một nụ cười dịu dàng như vậy – điều đó khiến hắn cảm thấy bối rối và hoài nghi về những gì mình tin tưởng.

Liệu ta có thể mạnh mẽ như vậy không? Liệu ta có thể chịu đựng được những đau khổ như thế mà vẫn còn sống không?

Một câu hỏi nguy hiểm, một ý nghĩ đi ngược lại với mọi tham vọng và niềm tin của Tom. Hắn nhanh chóng dập tắt nó, cố gắng xua đuổi sự yếu mềm vừa thoáng qua.

Nhưng khi bước ra khỏi cánh cửa phòng học, hình ảnh đôi mắt xanh lục buồn bã của Harry và nụ cười nhạt nhòa của cậu vẫn ám ảnh tâm trí Tom. Hắn không thể phủ nhận rằng, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy một phần con người thật của Harry. 

Hắn tiếp tục bước đi trong hành lang vắng vẻ, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự thôi thúc kỳ lạ. Hắn muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông này, về những bí mật mà anh đang che giấu. Không phải để lợi dụng hay thao túng, mà là... chỉ để hiểu.

Và khi hắn rẽ vào một hành lang tối tăm, một lời thì thầm khẽ khàng bật ra từ đôi môi mỏng của Tom Riddle, một lời thú nhận mà chính hắn cũng không ngờ tới:

"Có lẽ... tôi đã sai."

Hắn đã quen với việc tin tưởng vào sự phán xét của bản thân, vào sự ưu việt của trí tuệ và quyền lực của mình. Việc thừa nhận sai lầm, dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, đã là một điều chưa từng có. Những

 hình ảnh Harry với nụ cười buồn bã và câu nói về sự hy sinh của cha mẹ cứ ám ảnh hắn, gieo vào lòng hắn một hạt giống nghi ngờ về những định kiến mà hắn luôn mang theo.

Hắn tiếp tục bước đi, nhưng tốc độ đã chậm lại. Ánh mắt hắn không còn nhìn thẳng về phía trước với vẻ kiêu ngạo thường thấy mà trở nên trầm tư và hướng nội. Hắn nhớ lại những lần chạm mặt với Harry, những cuộc trò chuyện mà hắn đã cố gắng kiểm soát và thao túng. 

Sự tò mò trong Tom trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn muốn biết về quá khứ của Harry, về những cuộc chiến mà anh đã sống sót, về những người mà anh yêu thương và đã mất đi. Hắn muốn hiểu được nguồn gốc của nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong đôi mắt xanh lục ấy.

Hắn dừng chân trước một bức tranh lớn treo trên tường hành lang, một bức tranh vẽ cảnh một trận đấu Quidditch sôi động. Trước đây, hắn chỉ đơn thuần nhìn nhận những bức tranh này như một phần trang trí của Hogwarts. 

Nhưng giờ đây, hắn lại chú ý đến những khuôn mặt rạng rỡ và đầy nhiệt huyết của những học sinh đang bay lượn trên không trung. Hắn tự hỏi, liệu Harry cũng đã từng có những khoảnh khắc vui vẻ và vô tư như vậy?

Hắn muốn hiểu, thật sự muốn hiểu về con người này.

--------------

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Tom, Harry cảm thấy một sự mệt mỏi lạ thường. Không phải là sự mệt mỏi về thể xác, mà là sự mệt mỏi tinh thần khi phải đối diện với quá khứ của mình và sự tò mò ngày càng tăng của Tom. 

Hình ảnh cha mẹ trong tấm ảnh vẫn còn in sâu trong tâm trí anh. Nhìn thấy họ hạnh phúc và vô tư như vậy càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn khi nghĩ về những gì họ đã phải trải qua và sự hy sinh cao cả của họ. Anh ước gì mình có thể quay ngược thời gian để thật sự nói lời cảm ơn, để ôm họ một lần nữa.

Ý nghĩ về Teddy cũng mang đến cho cậu một chút ấm áp giữa những nỗi đau. Đứa con đỡ đầu bé bỏng là một sợi dây liên kết anh với những người đã khuất, một lời nhắc nhở về tình yêu và hy vọng vẫn còn tồn tại ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất. 

Anh tự hỏi liệu Andromeda có ổn không, liệu Teddy có được chăm sóc tốt không ở một dòng thời gian mà anh không còn hiện diện.

Harry biết rằng mình cần phải cẩn thận hơn trong những tương tác với Tom. Anh đã cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, sự tò mò đã nhường chỗ cho một sự nghi ngờ và có lẽ là một chút bối rối. Tom là một người thông minh và sắc sảo, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua những điều bất thường mà hắn đã nhận thấy.

---------------

Những ngày tiếp theo trôi qua một cách chậm rãi. Harry dần hồi phục sức khỏe. Anh cố gắng giữ một thái độ chuyên nghiệp và khách quan với tất cả học sinh, bao gồm cả Tom. 

Một buổi tối, khi Harry đang ngồi một mình trong văn phòng, xem lại những ghi chép về độc dược, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Cậu ngạc nhiên khi thấy Tom đứng ở ngưỡng cửa.

"Giáo sư Evans." Tom nói, giọng có phần ngập ngừng. "Em có thể nói chuyện với thầy một lát được không?"

Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tom, cố gắng đọc vị những ý định của hắn. Sau một thoáng im lặng, cậu khẽ gật đầu.

"Mời em vào, Tom."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store