[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước
48. Chiếc gương Ảo Ảnh
Hương vị ngọt ngào của nước bí ngô và dư âm náo nhiệt của những tràng cười vẫn còn vương vấn đâu đó trong không khí tĩnh mịch của Hogwarts khi đêm đã về khuya.Ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua những ô cửa sổ cao vút, hắt bóng dài lê thê trên những hành lang đá lạnh lẽo. Tiếng gió rít khe khẽ ngoài kia, như những linh hồn bơ vơ than thở, hòa cùng tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của những bức tranh cổ kính trên tường. Lâu đài, vốn dĩ đã mang trong mình một vẻ huyền bí u tịch, giờ đây lại càng chìm sâu vào sự im lặng đáng sợ.Tom một mình giữa màn đêm tĩnh mịch, bước chân nhẹ nhàng về phía khu vực dành cho các giáo viên.Hắn dừng lại trước cánh cửa gỗ sồi dẫn vào phòng của giáo sư Độc dược, ngón tay thon dài gõ nhẹ ba tiếng đều đặn. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực hắn – không phải là sự hồi hộp lo lắng thường trực, mà là một sự phấn khích âm ỉ.Cánh cửa khẽ mở ra, để lộ bóng dáng Harry – người thầy trẻ tuổi với mái tóc đen rối bù dường như không bao giờ vào nếp và đôi mắt xanh lục sâu thẳm, quen thuộc đến kỳ lạ. Ánh nến vàng vọt hắt lên khuôn mặt có phần ngơ ngác của anh, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên không giấu giếm."Thầy Evans." Tom khẽ mỉm cười, một nụ cười mỏng manh nhưng ẩn chứa một sự thúc giục không thể cưỡng lại. Giọng nói hắn trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự thôi thúc mạnh mẽ."Em có một thứ muốn cho thầy xem."Chưa đợi Harry kịp phản ứng, Tom đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, một hành động dứt khoát và có phần không phải đạo. Hắn không quan tâm liệu anh có đồng ý hay không.Đêm nay, hắn cần một nhân chứng – một người có khả năng hiểu được tầm quan trọng, sự phi thường của những gì hắn sắp sửa tiết lộ. Harry là người phù hợp nhất cho vai trò này.Họ cùng nhau bước đi trong bóng tối, xuyên qua những hành lang dài hun hút, leo lên những cầu thang xoắn ốc dường như thay đổi vị trí một cách ma thuật, rẽ vào những lối đi bí mật mà chỉ có Tom - với sự hiểu biết sâu sắc về cấu trúc phức tạp của Hogwarts - mới nắm rõ.Harry không hề kháng cự, có lẽ vì tâm trạng thoải mái sau bữa tiệc tối náo nhiệt, hoặc cũng có thể vì anh đã quá quen thuộc với những hành động kỳ quặc và khó đoán của Tom. Giữa họ tồn tại một mối quan hệ phức tạp, pha trộn giữa sự tôn trọng miễn cưỡng và một sự tò mò ngầm lẫn nhau.Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ nhỏ, cũ kỹ và mục nát, phủ đầy một lớp bụi dày đặc như tấm màn che của thời gian. Tom đẩy nhẹ cánh cửa, một tiếng kẽo kẹt rùng rợn vang lên, như tiếng thở dài não nề của quá khứ, chào đón sự xâm nhập của họ vào không gian bị lãng quên này.Bên trong căn phòng, không khí ngột ngạt và ẩm thấp bao trùm lấy họ. Bụi mù mịt bốc lên mỗi khi họ di chuyển, tạo thành những vệt sáng huyền ảo trong ánh nến yếu ớt mà Tom mang theo.Ở chính giữa căn phòng, sừng sững một vật thể lớn được che phủ bởi một tấm vải trắng đã ngả màu vàng ố, nhăn nhúm và bám đầy bụi bẩn. Hình dáng kỳ lạ của nó ẩn hiện dưới lớp vải, gợi lên một sự tò mò và một chút bất an.Tom bước tới, bàn tay thon dài nắm chặt lấy mép tấm vải. Hắn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bình thường – một cảm giác hiếm hoi, gần như xa lạ đối với một người luôn giữ cho cảm xúc của mình nằm sâu dưới lớp vỏ băng giá. Sự phấn khích và một chút lo lắng đan xen lẫn nhau, tạo nên một hỗn hợp cảm xúc kỳ lạ."Đây là Tấm Gương Ảo Ảnh." Hắn nói, giọng trầm khàn đi một chút vì xúc động. Ánh mắt hắn dán chặt vào tấm vải phủ, như thể có thể nhìn xuyên qua nó để thấy được bí mật ẩn chứa bên dưới."Nó cho ta thấy điều mong muốn nhất trong tâm hồn mình."Với một động tác mạnh mẽ và dứt khoát, hắn giật mạnh tấm vải xuống, để lộ ra một chiếc gương cao lớn, khung viền bằng vàng chạm trổ tinh xảo, những họa tiết uốn lượn đầy mê hoặc.Ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến lay lắt phản chiếu trên bề mặt kính cũ kỹ, tạo ra những vệt sáng huyền ảo và kỳ bí. Chiếc gương tỏa ra một thứ ánh sáng dị thường, không chói lóa nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn, như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác.Tom không vội nhìn vào chiếc gương. Có một sự do dự thoáng qua trong ánh mắt hắn – một nỗi sợ mơ hồ rằng hình ảnh phản chiếu sẽ không như những gì hắn mong đợi, rằng nó sẽ phơi bày một phần con người mà hắn luôn cố gắng chôn vùi."Thầy có biết mình sẽ thấy gì không?" Tom đột ngột quay sang hỏi Harry, giọng lạnh lùng nhưng ẩn chứa một sự tò mò sâu sắc.Tom không mấy bận tâm đến phản ứng của Harry lúc này. Tâm trí hắn hoàn toàn tập trung vào chiếc gương, vào hình ảnh phản chiếu mà hắn sắp sửa nhìn thấy.Hắn đã từng nghe những lời đồn đại về chiếc gương này – nó không chỉ đơn thuần phản chiếu hình ảnh bên ngoài, mà còn cho người ta thấy khát vọng sâu xa nhất, những ước mơ thầm kín nhất ẩn sâu trong trái tim.Với hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, đó phải là quyền lực. Sự vĩ đại. Sự bất tử. Hắn khao khát những điều đó hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn hắn, nơi mà ngay cả bản thân hắn cũng hiếm khi dám nhìn nhận, lại tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ.Liệu chiếc gương có thực sự chỉ cho hắn thấy những khát vọng quyền lực?Hay nó sẽ phơi bày một thứ gì đó khác, một nhu cầu, một mong muốn mà hắn luôn cố gắng đạt được, một sự yếu đuối mà hắn không bao giờ dám thừa nhận?Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Với một quyết tâm sắt đá, Tom cuối cùng cũng đưa mắt nhìn vào tấm gương.Đối với Tom, khoảnh khắc nhìn vào tấm gương dường như kéo dài vô tận. Thế giới xung quanh hắn tan biến, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu – và thứ hắn thấy khiến trái tim lạnh giá của mình lần đầu tiên trong nhiều năm cảm nhận được một sự rung động mạnh mẽ, một thứ cảm xúc phức tạp mà hắn không thể gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store