ZingTruyen.Store

[ĐN Harry Potter] Trăng Dưới Nước

46. Món quà Giáng sinh

heina81026

Bình minh của ngày hậu Giáng sinh lặng lẽ len lỏi qua những ô cửa kính màu cổ kính của lâu đài Hogwarts, nhuộm những mảng sáng đỏ cam ấm áp lên sàn đá lạnh lẽo và những bức tường rêu phong.

Không gian tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài và tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng của những khung cửa sổ lâu đời. Tom thức dậy trong căn phòng đơn sơ và lạnh lẽo - căn phòng mà hắn đã ở xuyên suốt 5 năm học - mà không một chút xao động hay mong chờ.

Hôm nay, ngày 31 tháng 12.

Sinh nhật của hắn.

Tom ngồi dậy trên chiếc giường đơn sơ, tấm chăn mỏng không đủ để xua đi cái lạnh thấu xương của mùa đông Hogwarts. Hắn đưa tay kéo tấm rèm cửa sổ dày cộp ra, hé lộ một khung cảnh băng giá tuyệt đẹp nhưng cũng đầy vẻ cô tịch.

Hồ Đen đóng băng một phần, mặt nước xám xịt phản chiếu bầu trời u ám. Những cành cây trơ trụi, khẳng khiu vươn mình lên nền trời, phủ đầy một lớp tuyết trắng xóa, lấp lánh dưới ánh bình minh yếu ớt.

Hắn thở một hơi dài, làn hơi ấm áp từ miệng hắn tan ra thành một làn khói mỏng manh trong không khí lạnh buốt, rồi nhanh chóng biến mất.

Một ngày như mọi ngày.

Hắn chưa bao giờ coi trọng ngày này. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi Wool khắc nghiệt và vô tình, sinh nhật chỉ là một lời nhắc nhở cay đắng về sự cô đơn và việc không ai thèm nhớ đến sự tồn tại của hắn.

Đến Hogwarts, nơi hắn tìm thấy một mái nhà và sự công nhận về trí tuệ, ngày sinh nhật của hắn cũng chẳng khác gì - một ngày trôi qua âm thầm, lặng lẽ.

Ai sẽ quan tâm đến sinh nhật của Tom Marvolo Riddle? Hắn là một kẻ cô độc, dù giữa đám đông.

Hắn mặc chiếc áo choàng Slytherin màu xanh thẫm, chuẩn bị cho một ngày dài ẩn mình trong sự tĩnh lặng của thư viện. Đó là nơi duy nhất hắn cảm thấy thoải mái, nơi những trang sách cũ kỹ và những kiến thức uyên bác là những người bạn đồng hành trung thành.

Hắn hy vọng hôm nay sẽ may mắn không bị ai làm phiền, để hắn có thể chìm đắm trong thế giới của những phép thuật cổ xưa và những bí mật huyền bí.

Nhưng khi hắn vừa mở cánh cửa phòng lạnh lẽo, một cảnh tượng bất ngờ khiến hắn khựng lại.

Một gói quà nhỏ được đặt ngay ngắn trước cửa phòng hắn, tựa vào chân tường đá lạnh lẽo. Gói quà được bọc cẩn thận trong lớp giấy gói màu xanh bạc lấp lánh, được buộc bằng một dải ruy băng vàng óng ánh. Không có thiệp, không một lời nhắn nào đi kèm.

Tom đứng lặng người, đôi mắt đen sâu thẳm mở to, ánh lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Hắn nhìn xuống hành lang vắng vẻ, trải dài hun hút - không một bóng người.

Ai lại đặt quà trước cửa phòng hắn vào sáng sớm ngày Giáng sinh này? Một cảm giác kỳ lạ, pha lẫn giữa tò mò và cảnh giác, dâng lên trong lòng hắn.

Với sự thận trọng và nghi ngờ đã trở thành bản năng, Tom rút chiếc đũa phép gỗ cây thủy tùng của mình ra, nhẹ nhàng vung lên và niệm một loạt bùa chú kiểm tra lên món quà. Không có dấu hiệu của bất kỳ lời nguyền độc hại nào, không có bẫy phép thuật hay bất cứ phép thuật nguy hiểm nào ẩn chứa bên trong. Món quà dường như vô hại.

Cuối cùng, sau một hồi do dự, hắn cúi xuống nhặt gói quà nhẹ tênh lên. Khi hắn khẽ lắc nhẹ, bên trong phát ra một tiếng lục cục nhỏ, mơ hồ và bí ẩn.

Tom quay trở vào phòng, đóng cánh cửa lạnh lẽo lại, rồi ngồi xuống mép giường với món quà trên tay. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhận được một món quà sinh nhật.

Ngay cả trong những năm tháng ở Hogwarts, nơi hắn đã đạt được những thành tích xuất sắc và thu hút sự chú ý của nhiều người, không ai biết hoặc nhớ đến ngày sinh nhật của hắn. Hắn luôn giữ kín ngày này, coi nó như một bí mật không đáng được tiết lộ.

Từng nút thắt của dải ruy băng đỏ thẫm được hắn cởi ra một cách chậm rãi và cẩn trọng, như thể đang giải một câu đố phức tạp. Lớp giấy gói màu xanh bạc lấp lánh được mở ra, để lộ một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh xắn, được chạm khắc những họa tiết tinh xảo mà hắn không nhận ra.

Tim Tom bỗng đập nhanh hơn một nhịp khi hắn nhẹ nhàng mở nắp chiếc hộp gỗ.

Bên trong, trên lớp lót nhung đen mềm mại, là một cây bút lông ngỗng màu đen bóng, chiếc chuôi bút được làm bằng bạc nguyên chất và chạm khắc tinh xảo hình một con rắn đang uốn lượn, đôi mắt rắn được gắn hai viên đá onyx đen tuyền, sáng lấp lánh một cách đầy ma mị. Kèm theo đó là một lọ mực nhỏ bằng thủy tinh màu xanh đậm - một loại mực đặc biệt mà hắn từng đọc được trong những cuốn sách cổ, chỉ hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng.

Tom cầm cây bút lông lên, những ngón tay thon dài và lạnh lẽo của hắn lướt nhẹ theo những đường nét uyển chuyển của con rắn bạc. Đây không phải là một món quà tầm thường. Ai đó đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết để chọn lựa món quà này, một món quà vừa độc đáo vừa mang một ý nghĩa sâu sắc.

Nhưng là ai?

Hắn cẩn thận lục soát lại bên trong chiếc hộp gỗ, hy vọng tìm thấy một manh mối nhỏ nào đó, một dấu hiệu có thể hé lộ danh tính của người tặng. Và rồi, ẩn mình dưới lớp lót nhung mềm mại, hắn tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, được gấp làm tư.

"Sinh nhật vui vẻ."

Chỉ vỏn vẹn vài từ, được viết bằng một nét chữ thanh mảnh, tao nhã mà Tom không thể nhận ra. Không có tên người gửi, không một lời chúc nào khác. Sự bí ẩn của món quà càng khiến hắn cảm thấy bối rối và tò mò.

Hắn ngồi đó rất lâu, cây bút lông ngỗng đen bóng vẫn nằm im lặng trong lòng bàn tay hắn, đầu óc quay cuồng với vô số câu hỏi không lời đáp.

Ai biết ngày sinh của hắn? Ai lại bỏ công sức tặng một món quà ý nghĩa như vậy mà không cần hắn biết danh tính? Mục đích của người đó là gì?

Một ý nghĩ bất ngờ chợt lóe lên trong tâm trí hắn, một tia sáng yếu ớt trong mớ hỗn độn của những suy đoán.

Harry.

Giáo sư Độc Dược trẻ tuổi là người duy nhất trong trường gần đây có nhiều tương tác với hắn, những cuộc trò chuyện dù ngắn ngủi nhưng sâu sắc, những ánh mắt chạm nhau đầy ẩn ý.

Và cũng là người duy nhất từng nhìn hắn với một ánh mắt kỳ lạ, như thể thấu hiểu quá nhiều về con người thật của hắn, về những bí mật mà hắn luôn cố gắng che giấu.

Nhưng tại sao Harry lại tặng quà sinh nhật cho hắn? Họ không phải là bạn bè, mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở mức giáo viên và học sinh, dù có phần đặc biệt hơn những mối quan hệ khác.

Tại sao một người như Harry người dường như luôn mang trong mình một nỗi buồn man mác, lại quan tâm đến ngày sinh nhật của một hắn chứ?

Tom đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại trong căn phòng lạnh lẽo, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Hắn nhớ lại những lần gặp gỡ gần đây với Harry - buổi học nhóm yên tĩnh trong thư viện, trận chiến tuyết bất ngờ và đầy niềm vui, bữa tiệc Giáng sinh ấm áp nhưng đầy gượng gạo... Có lẽ nào giáo sư trẻ tuổi đó thực sự quan tâm đến hắn, vượt qua những rào cản về nhà và tuổi tác?

Một cảm giác kỳ lạ, một thứ cảm xúc hắn chưa từng trải qua trước đây, trào dâng trong lòng Tom. Nó ấm áp, như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong đêm đông lạnh giá, nhưng đồng thời cũng mang theo một chút đau đớn, như một vết thương cũ bị chạm vào, khơi dậy những ký ức mà hắn luôn cố gắng chôn vùi.

Hắn cầm cây bút lông ngỗng lên, thử viết vài chữ lên một mảnh giấy da dê nháp. Nét bút trơn tru, mực chảy ra đều đặn, tạo thành những dòng chữ màu xanh đậm dưới ánh sáng bình thường, nhưng hắn biết rằng chúng sẽ phát sáng màu bạc huyền ảo dưới ánh trăng.

"Harry Evans."

Hắn viết tên người giáo sư đó như một thử nghiệm, như thể mong đợi một điều gì đó kỳ diệu sẽ xảy ra khi hắn viết ra cái tên ấy. Nhưng không có gì thay đổi. Chỉ là một cây bút đẹp, một món quà ý nghĩa và một sự tò mò ngày càng lớn trong lòng hắn.

Tom bỗng nhớ đến tấm ảnh gia đình Harry mà hắn đã nhìn thấy.

Nhớ đến cái cảm giác bị bỏ rơi và lãng quên mà hắn đã phải sống cùng từ những ngày còn ở trại trẻ mồ côi.

Hắn cẩn thận đặt cây bút lông vào lại chiếc hộp gỗ, rồi cất kỹ nó vào ngăn tủ sâu nhất trong chiếc rương cũ kỹ của mình. Nhưng hình ảnh món quà bí ẩn cứ ám ảnh tâm trí hắn suốt cả ngày.

----------------

Khi bóng tối bao trùm lấy lâu đài, Tom một mình đứng trên đỉnh tháp Thiên văn cao nhất, nhìn xuống khung cảnh Hogwarts phủ đầy tuyết trắng dưới ánh trăng lạnh lẽo. Trong đêm Giáng sinh yên tĩnh này, lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn cảm thấy...

Được nhìn thấy.

Ai đó đã thực sự nhìn thấy Tom Marvolo Riddle, không phải là một học sinh xuất sắc với những tham vọng quyền lực, không phải là hậu duệ của Salazar Slytherin với những kỳ vọng lớn lao, mà chỉ là một con người, với một ngày đặc biệt của riêng mình mà người khác đã nhớ đến.

Và điều đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ thứ gì hắn từng đối mặt.

Bởi vì nếu có một người thực sự hiểu hắn, nhìn thấu lớp vỏ bọc lạnh lùng và kiêu ngạo mà hắn đã dày công xây dựng bấy lâu nay, thì mọi bức tường phòng thủ kiên cố trong tâm hồn hắn có lẽ sẽ sụp đổ. Sự tổn thương và yếu đuối mà hắn luôn cố gắng che giấu sẽ bị phơi bày.

Nhưng đêm đó, khi trở về căn phòng lạnh lẽo, Tom vẫn lặng lẽ lấy chiếc hộp gỗ ra, cẩn thận mở nắp và cầm cây bút lông ngỗng đen bóng lên. Dưới ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, những con chữ hắn viết trên trang nhật ký cũ kỹ phát sáng lấp lánh như những vì sao nhỏ bé.

Và trong khoảnh khắc hiếm hoi đó, một nụ cười khẽ khàng, gần như không thể nhận ra, thoáng nở trên đôi môi mỏng của Tom.

Một nụ cười không mang theo sự tính toán hay mưu mô, mà chỉ đơn thuần là một biểu hiện nhỏ bé của sự ấm áp và một niềm hy vọng mong manh vừa nhen nhóm trong trái tim cô đơn của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store